Dịch: Hoangforever
Cô gái ấy đã chọn Hắc Ma Pháp Sư làm class để sống sót trong Tháp.
Một class có thể triệu hồi các quái vật của Tháp, những thứ thường được gọi là ma tộc, ác ma; đồng thời oanh tạc kẻ địch bằng Hắc ma pháp.
Là Hắc Ma Pháp Sư, cô đã từng triệu hồi đủ loại ác ma. Nhưng người… hơn nữa còn là Climber của Tháp… thì đây là lần đầu.
Thì ra trục triệu hồi là một cái bẫy. Một cái bẫy bày ra chỉ để trêu ngươi mình… Chết tiệt, lẽ ra mình phải nhận ra sớm hơn chứ!
Tấm “át chủ bài” mà cô liều mạng trộm được lại hóa ra chỉ là tờ vé số trắng. Lựa chọn cô có thể đưa ra bởi vậy cũng vô cùng hạn chế.
…Mẹ ơi, con xin lỗi. Chỉ một chút nữa thôi…
Seo-rin đang cắn chặt môi, bước đi trong im lặng thì phải dừng lại.
“Ồ, Han Seo-rin? Công chúa Hắc Ám của chúng ta ở đây à? Tìm em mãi đó.”
Giọng nói lè nhè, đầy vẻ cợt nhả vang lên từ phía sau.
Dù đã trốn ở tầng 17 – nơi ít người lui tới – nhưng có vẻ trò trốn tìm đổi mạng này đến đây là chấm dứt.
Leng keng… leng keng…
Âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Khi cô quay lại nhìn, một bộ giáp sắt nặng nề đang từ tốn bước tới.
“Nếu đã phạm tội với guild, bị đuổi đi rồi thì nên ngoan ngoãn cuốn xéo đi chứ? Tại sao lại dám động vào đồ của guild hả?”
Seo-rin quay đầu thật chậm, đôi mắt lóe lên sát ý.
“Tội á? Ai phạm tội cơ?”
Cô hỏi lại, giọng tràn ngập khó tin.
Trong đầu cô lướt qua những gương mặt mà có xé nát cũng chẳng hả giận được.
“Người phạm tội là bọn chúng nó mới đúng! Rõ ràng là chúng nó định giở trò với một đứa học sinh cấp ba, không được mới quay ra dùng đủ thứ trò bẩn thỉu sau lưng…”
Bàn tay phải của Seo-rin run lên, rồi một ngọn lửa tím bùng lên dữ dội.
“Phản bội, giết người, tất cả đều là do tụi nó làm! Vậy mà lại đổ hết lên đầu em! Chúng nó thậm chí còn không thèm nói một câu xin lỗi nữa cơ!”
Kẻ truy đuổi chỉ có một.
Với danh tiếng “Hắc Công Chúa” từng là Hắc Ma Pháp Sư mạnh nhất nhì Tháp, lẽ ra cần nhiều người hơn để bắt cô.
Nhưng nếu xét tới danh tiếng của kẻ truy đuổi, con số đó lại… không hề ít.
“Ối chà…”
Tấm khiên to đùng chắn trước mặt, kẻ truy đuổi dễ dàng đỡ lấy ngọn lửa tím mà cô tung ra.
“Ồ, đúng là Hắc Công Chúa có khác. Đòn mà mất hết trang bị rồi mà vẫn còn sức thế này thì… tuy nhiên, không đau lắm đâu. Ngứa ngứa thì có.”
“Còn tờ trục triệu hồi trộm được thì sao? À, hay là dùng rồi?”
Gã vừa nói vừa bước lại gần, khiên vẫn giơ lên trước người.
“Ha ha! Nhìn mặt là biết rồi. Trúng số trắng hả? Trúng số trắng rồi đúng không?”
“Phụt...hahaha! Không cố tình nhắm vào đâu, nhưng mà buồn cười xỉu luôn á!”
Không hiểu có gì buồn cười mà gã cười nghiêng ngả.
Seo-rin chỉ có thể nhìn hắn ta trừng trừng.
“Bọn tao cũng đâu biết quyển trục đó là thật hay giả đâu. Trong guild bây giờ làm gì có Hắc Ma Pháp Sư nào được như Hắc Công Chúa nữa. Mà lỡ như nó là một cái bẫy thì ai dám triệu hồi bừa chữ, lỡ nổ cái ầm thì toi cả đám à?”
Gã khẽ nhún vai, nhếch môi cười.
“Trục triệu hồi là tờ vé số trắng thì đúng là hơi tiếc thiệt, nhưng bù lại tao lại nhặt được một câu chuyện thú vị. Vậy cũng không tính là trắng tay ha.”
“Coi bộ đó là tấm át chủ bài cuối cùng của cô em nhỉ? Tội ghê, rốt cuộc lại thành rác. Đúng không?”
Cô uất ức lắm, nhưng mà chẳng có điểm nào trong lời nói của hắn, cô có thể phản bác nổi.
Thất bại trong báo thù.
Toàn bộ tình cảnh hiện tại của cô có thể tóm gọn trong năm chữ ấy, khiến người ta chỉ thấy uất ức, nghẹn lại trong cổ họng.
“Trúng số trắng hay không thì kệ. Dù sao cô em cũng đã bị đuổi vì ‘không còn giá trị sử dụng’, lại còn dám chôm đồ của bọn tao… Nên lệnh của đại ca là: giải quyết êm đẹp.”
Nghe lời gã, Seo-rin bật cười khô khốc.
Cô rút một vật từ kho đồ ra, nắm chặt trong tay.
“Cái đó là…?”
Thấy món đồ trong tay cô, mặt gã bỗng đanh lại.
Ma pháp thư cuộn.
Một vật phẩm dùng một lần, cho phép những class không dùng được ma pháp cũng có thể thi triển ma pháp.
“Thư… ma pháp?”
Thứ trong tay cô là Ma thư Bộc Liệt cấp cao – “Explosion”.
“Anh biết nó là gì đúng không?”
“Thư nổ… Không đời nàocô em tự làm nổi cái này. Lấy nó ở đâu ra vậy?”
Ma pháp thư cuộn là loại vật phẩm chỉ những pháp sư hoặc giả kim sư sở hữu đặc tính hiếm “Chế tác thư cuộn” mới làm ra được.
“Trước khi bị hiểu lầm thì để em nói luôn… Em không trộm nó. Là em nhận nó.”
Nhận ra lá thư trong tay cô là đồ do chính bang hội của hắn sản xuất ra, mắt gã liền mở to.
Ít nhất… mình không muốn kết thúc theo cái kiểu này.
Năm lá thư Explosion từng được cô nhận như một lời xin lỗi… giờ lại trở thành thành trì cuối cùng, là phương án cuối mà Seo-rin có thể chọn.
Đó là một cách làm bẩn thỉu.
Đáng lẽ, nó phải dùng để kéo kẻ mà cô muốn trả thù xuống đây… rồi cùng nổ tung. Nhưng giờ… hết cách rồi.
“Này, khoan đã—!”
Kệ lời gã thét lên vội vã, Seo-rin vẫn giữ nguyên khuôn mặt mệt mỏi, nhếch môi cười, rồi xé toạc tờ thư cuộn.
Sau đó, mười giây trôi qua trong im lặng.
“Ơ…?”
Không có gì xảy ra.
Seo-rin ngơ ngác nhìn những mảnh giấy vụn trong tay.
Sao… không nổ?
Nếu đúng là Explosion, chỉ cần xé thư cuộn, chưa tới ba giây là lửa sẽ nuốt chửng mọi thứ xung quanh trong một vụ nổ khủng khiếp… Thế mà giờ, không một tiếng gió, chẳng một tia lửa.
“…Pff.”
Người phá vỡ sự im lặng tưởng chừng vĩnh viễn ấy, là phía bên kẻ truy đuổi.
“Phụt....hahaha!!”
“Ta cũng nghi nghi rồi, không ngờ cô em thật sự tính… tự sát thiệt đó hả?”
Gã ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Nhìn cảnh đó, mặt Seo-rin dần tái xanh.
Đừng nói là…
Một ma pháp thư cuộn bị “tịt ngòi” như lựu đạn lỗi… từ trước tới giờ cô chưa từng nghe bao giờ cả.
Đúng vậy.
Trừ khi có ai đó cố tình chế tạo nó thành đồ lỗi, bằng không, không đời nào ma pháp trong thư cuộn lại không phát động.
Danh tiếng của người chế tác bị đặt lên bàn cân, làm gì có pháp sư hay giả kim sư nào dám chế ra thư cuộn lỗi, chấp nhận để người ta đồn ầm lên rằng mình làm đồ phế phẩm chứ?
Chỉ trừ khi đó là kẻ cực kỳ ác ý, thích hành hạ người khác, hoặc được trả một khoản khổng lồ… thì may ra…
“Lại bị lừa rồi hả? Lại bị lừa lần nữa rồi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận