Lớp long lân bên ngoài Cự Long cực kỳ cứng rắn. Bởi vậy, một cái giường cứng rắn được làm vàng hoặc kim cương nguyên khối sẽ khiến chúng cảm thấy thoải mái hơn một cái giường mềm mại bình thường. Không những thế, vàng và kim cương còn có thể từ từ mài giũa long lân của chúng khi chúng ngủ, khiến long lần trở nên sắc nhọn và được "tỉa tót" gọn gàng hơn.
Sắc nhọn là để phục vụ cho chiến đấu, tạo thành một lớp giáp rắc chắc, công thủ đều được.
Gọn gàng là để thu hút sự chú ý của những sinh vật khác phái, giống như con người thích mặc trên người những bộ quần áo xinh đẹp vậy.
Theo kinh nghiệm của những người đi trước, sào huyệt của Cự Long là giàu có nhất trong họ nhà rồng, những lời này tuyệt đối đáng tin.
“Cũng sắp vào đông rồi, đầu Cự Long này hẳn là đang đi kiếm ăn, dự trữ lương thực cho mùa đông.”
“Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ nó rời đi, khi đó là có thể an toàn dọn sạch bảo khố của con Cự Long này rồi!”
Chúc Minh Lãng bỗng nhiên cảm thấy đám Nhai Thứu kia đột nhiên lại giống như đám tinh linh dẫn đường dễ thương vậy, bộ lông xám nấu bết lại chẳng biết bao lâu chưa tắm kia cùng khuôn mặt nhỏ dài cũng trở nên cực kỳ đáng yêu. .. các ngươi cứ bình tĩnh, ăn chậm thôi, cẩn thận không bị nghẹn đó. (Dg: Mới nãy còn đang muốn làm thịt cả họ người ta, giờ lại lật mặt, lươn lẹo v...)
"Chúng ta phát tài rồi, hắc hắc." mặc dù chỉ có thể nói thầm, nhưng cũng không giấu nổi vui mừng trong trong nói của hắn.
Rốt cuộc có thể một đêm phát nhanh!
Vui vẻ thơm Tiểu Bạch Khởi một cái, Chúc Minh Lãng liền tìm một nơi an toàn trong động, hắn đã quyết định sẽ tìm chỗ trốn trước.
Khi Cự Long trên kia rời đi, thì cũng là lúc hắn bắt đầu động thủ!
Vừa nghe đến có phi vụ, Tiểu Bạch Khởi đang lim dim ngủ liền trở nên tỉnh táo, thậm chí còn vui vẻ hơn lúc tìm được đối thủ ngang sức.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, Tiểu Bạch Khởi nếu đường đường chính chính đánh bại con Cự Long, thì cũng có thể lấy đi toàn bộ sào huyệt của nó.
Nhưng nếu dưới tình cảnh Cự Long người ta cho canh phòng nghiêm ngặt, mà bọn họ lại có thể nhẹ nhàng lấy đi bảo bối, sau đó bỏ
trốn mất dạng, rồi đứng ở một góc tối nhìn người ta tức nổ phổi mà không làm gì được... chỉ tưởng tượng đến cảnh này thôi, mấy bảo bối kia trong mắt hai chủ tớ Chúc Minh Lãng lại càng trở nên hấp dẫn hơn không ít!
Mặc dù trước kia bọn họ cũng từng làm chuyện thế này rất nhiều lần rồi, thế nhưng mà chưa bao giờ thấy chán cả!
Chúc Minh Lãng nhìn đôi mắt Tiểu Bạch Khởi sáng bừng lên, trở nên cực kỳ có linh tính, sao hắn lại có cảm giác giống giống tiểu hồ ly giảo hoạt nhỉ?
Chúc Minh Lãng lặng yên suy ngẫm.....
Người ta thường nói, chủ nào Long nấy, tính cách của Tiểu Bạch Khởi chắc không phải là do học từ hắn đó chứ?
………..
Sự kiên nhẫn là yêu cầu cơ bản đối với một kẻ săn mồi. Chúc Minh Lãng còn một ít thịt khô, hắn đang tính toán lương thực để đua cùng Cự Long kia xem ai không chịu được phải rời khỏi sào huyệt trước.
Hắc Nha vừa mới ăn một bữa no nê, có thể không ăn gì trong một khoảng thời gian khá dài.
Mật hoa của Tiểu Bạch Khởi, hắn vẫn luôn mang theo, nó chắc chắn là không đói được.
Đêm đến, Cự Long trên đỉnh động không hề phát ra tiếng động nào, kể cả âm thanh gặm thức ăn cũng không có nốt. Nếu không phải sáng nay Chúc Minh Lãng nhìn thấy nó tiến vào trong huyết động, hắn cũng sẽ không tin trong này có rồng trú ngụ.
Những sinh vật có hình thể càng lớn, lượng thức ăn mỗi ngày cần nạp vào cũng sẽ càng lớn để duy trì nhiệt độ cho cơ thể. Nếu trong dạ dày không có đồ ăn, cơ thể sinh vật sẽ tự động tiêu hao năng lượng dự trữ(1), thể lực và trí lực cũng càng ngày càng giảm. Nếu như gặp phải kẻ săn mồi mạnh hơn, thậm chí còn không có sức để chạy trốn.
(1): năng lượng dự trữ có thể hiểu là mỡ thừa.
Chúc Minh Lãng chắc chắn, kể cả đầu Cự Long này vừa mới ăn no về, thì mấy ngày sau, nó cũng phải đi săn mồi tiếp. Mà giờ cũng sắp tới mùa đông rồi, vạn vật sẽ lâm vào ngủ say để tiết kiệm năng lượng, bởi vậy mà con mồi sẽ không còn dễ kiếm như trước, đây mới là nỗi lo lớn nhất của những kẻ đi săn như chúng!
Hai ngày.
Ba ngày.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng thanh niên Chúc Minh Lãng sau khi kiên nhẫn chờ đợi sắp nổi điên rồi thì cuối cùng cũng nghe được động tĩnh của con cự Long kia!
“Hô!!!”
Đó là âm thanh phát ra khi đập cánh. Qua khe hở nhìn lên bầu trời, Chúc Minh Lãng thấy được một con Cự Long màu xanh rêu đang dần dần bay lên không trung. Đôi cánh của nó duỗi ra to như tán cây tùng, hình ảnh Cự Long bay trên không khiến người ta có cảm giác áp bách, sợ hãi. ..
Là một đầu Sâm Lâm Cự Long!
Ít nhất cũng là thành niên kỳ, khí tức trên thân nó mạnh hơn rất nhiều so với Hắc Nha!
Chúc Minh Lãng không thể tính toán chính xác được thực lực của nó.
Sinh vật thành niên kỳ và thành thục kỳ có khí tức khá giống nhau, nếu đầu Sâm Lâm Cự Long này là thành thục kỳ thì Băng Thần Bạch Long ra tay cũng chưa chắc có thể thắng được!
Hắn không để Tiểu Bạch Khởi dùng sức mạnh chiếm lấy sào huyệt của đầu Sâm Lâm Cự Long này quả là sáng suốt.
Chúc Minh Lãng bắt đầu hành động.
Nhiều ngày như vậy, hắn cũng không không phải chỉ chờ mỗi Cự Long rời đi, hắn đã sớm tìm hiểu rõ ràng thói quen sinh hoạt của đám Nhai Thứu này. Đi qua đám Nhai Thứu bảo vệ sào huyệt một cách dễ dàng, Chúc Minh Lãng nhanh chóng chui vào sâu bên trong động.
Động này càng đi càng hướng lên trên, chắc chắn lối ra là vách núi. Chúc Minh Lãng đi dọc theo lối mòn, rất nhanh đã thấy được từng tia sáng mặt trời xuyên qua khe hở chiếu vào trong động.
Thông qua khe hở nhìn ra bên ngoài, hắn thấy được quanh huyết động, dù là trên đỉnh đầu hay nơi hắn trú ngụ mấy hôm nay thì đều có đông đảo Nhai Thứu đi qua đi lại tuần tra. Long Lâm vừa rời khỏi, đám Nhai Thứu liền trở nên nghiêm túc bảo vệ bên ngoài huyệt động. Chỉ là chúng nó sẽ không thể ngờ được có kẻ đã sớm trốn vào bên trong.
Trong lòng ngọn núi này gần như trống rỗng, Chúc Minh Lãng đi về phía khe hở có ánh sáng chiếu xuống, phát hiện nơi đây không phải thiên nhiên tạo thành, hang động này tựa như bị một lợi trào sắc bén đào từ đỉnh núi đào xuống.
Long sao lớn bằng một căn nhà năm gian bình thường, bên trong chất đầy vàng bạc châu báu. Ánh sáng mặt trời mới chỉ chiếu vào một nửa số châu báu chỗ này, mà đã khiến người ta có cảm giác chói mắt!
Hồng mã não, bạch kim thạch, cam kim khối, đá quý màu ngọc bích, ... vứt linh tinh đầy đất, Lục Minh Lãng hai mắt liền tỏa sáng!!
Khó trách Cự Long thích thu thập mấy thứ đồ này, rồi chất đống trong sào huyệt, để chúng nó tranh nhau phát ra ánh sáng rực rỡ. Đây quả thực là hình ảnh đẹp nhất mà hắn từng được thấy!!!
Không uổng công hắn vất vả ăn gió nằm sương mấy ngày nay, đầu Sâm Lâm Cự Long này đúng là tiểu tinh linh đáng yêu nhất mà hắn từng biết.
“Bạch Khởi, một chiêu kia ngươi còn nhớ chứ?” Chúc Minh Lãng vội vàng hỏi.
Tiểu Bạch Khởi gật đầu liên tục như giã tỏi, nó hưng phấn nâng đuôi lên, cái đuôi kia không ngừng quấy lên, xung quanh tựa như xuất hiện một cơn lốc lấy bọn hắn làm trung tâm...
Cái đuôi quấy động càng lúc càng nhanh, một cỗ hấp lực hút toàn bộ châu báu trong động bay lên không, từng đám từng đám theo cơn lốc, bay về phía Tiểu Bạch Khởi.
Ngày trước, một chiêu này là để Tiểu Bạch Khởi hấp thu huyền thuật của địch nhân, thậm chí còn có thể đem huyền thuật của địch nhân đánh trả về. Nhưng không biết từ lúc nào, một chiêu này dần dần được sử dụng với tác dụng khác.
“Tiểu Bạch Khởi, mi cũng thật là giỏi đó nha, mấy cái tuyệt kỹ Thương Long Huyền thuật lợi hại trước đây thì quên sạch, thế mà cái chiêu trôm chỉa này vẫn nhớ như in.” Nhìn Tiểu Bạch Khởi quen tay hay việc, Chúc Minh Lãng liền mừng thầm trong lòng.
Không bao lâu sau, toàn bộ bảo bối trong sào huyệt này đều bị Tiểu Bạch Khởi giấu kín trong túi càn khôn, cái bụng căng tròn, khuôn mặt lộ vẻ no nê, thỏa mãn.
Phi vụ đã hoàn thành, Chúc Minh Lãng cùng Tiểu Bạch Khởi cũng chẳng muốn ở lại lâu, lập tức rời khỏi.
“Nghệ nghệ!!!!!!”
Bỗng có tiếng kêu chói tai truyền đến từ phía sau.
Chúc Minh Lãng vội vàng núp vào trong một góc khuất, có lẽ hành vi của bọn hắn đã bị phát hiện.
Một lát sau, mấy âm thanh này lại phát ra, dường như là một đoàn Nhai Thứu bay về huyết động. Sau khi Sâm Lâm Cự Long rời đi, đám Nhai Thứu trở về càng lúc càng đông, chúng tăng mạnh phòng ngự bốn phía hang động.
Một lúc sau, thấy đám Nhai Thứu mãi vẫn không đến tuần tra Long Sào tối tăm trống rỗng này, Chúc Minh Lãng thở dài nhẹ nhõm.
Có thể thần không biết quỷ không hay rời đi, đó là tốt nhất!
“Dựa theo đường cũ rời đi chắc không được rồi, đám Nhai Thứu này đông quá, vậy chúng ta bò lên trên đi ra ngoài thôi.” Thấy trong huyệt động, Nhai Thứu trở về càng ngày càng nhiều, Chúc Minh Lãng dứt khoát đi tiếp lên trên để rời nơi này. Bằng vào thảm thực vật chằng chịt trên vách núi, có lẽ hắn vẫn tránh được đám Nhai Thứu tuần tra ở trên cao.
Từ Long Huyệt bò dọc lên trên, Chúc Minh Lãng cực kỳ cẩn thận, Tiểu Bạch Khởi cũng khống chế phong nguyên tố ở vách núi bên cạnh, quấy nhiều đám Nhai Thứu tuần tra qua nơi này.
Tới đỉnh núi, nơi này phủ kín thực vật họ dây leo, Chúc Minh Lãng thò đầu ra ngoài quan sát, phát hiện bên ngoài không có gì nguy hiểm, hắn lập tức nhảy ra khỏi Long Huyệt, trốn dưới một tán cây đại thụ gần đó.
Bên ngoài huyệt động có rất nhiều Nhai Thứu đi tuần tra, Tiểu Bạch Khởi đang điều khiển gió quanh ngọn núi. Phải chờ gió mạnh khiến đám Nhai Thứu phải trốn dưới một gốc cây tùng, Chúc Minh Lãng mới yên tâm rời đi, nếu không đám Nhai Thứu kia chắc chắn sẽ không ngừng truy đuổi bọn hắn đến khi Sâm Lâm Cự Long giận giữ giết tới.
Trong lúc chờ đợi, Chúc Minh Lãng không khỏi nhìn về phía những dây leo mềm mại rủ xuống kia, hắn phát hiện một đám dây leo khô héo nhìn không giống như sinh trưởng và phát triển một cách tự nhiên, chúng giống như bị ai đó bẻ gãy và sắp xếp lại, biến thành bộ dạng như một cái rèm cửa.
Chúc Minh Lãng nhìn đám dây leo kia, trong đầu hiện lên suy nghĩ không nắm chắc, có lẽ ở đây, ngoài Sâm Lâm Cự Long và Nhai Thứu, còn có sinh vật khác nữa.
Chúc Minh Lãng cảnh giác lùi lại, trốn đằng sau đại thụ. Đúng lúc này, đám dây leo chợt động, một cái đầu nhô ra, làn da màu xanh nhạt, nhìn giống đầu một con rắn, trên lỗ mũi to đùng hơi hơi nhô lên Long Giác!
Cái đầu này chậm rãi đánh giá xung quanh, nhìn về phía mấy cây tùng bị gió thổi lắc lư mãnh liệt.
Ấu Long??
Chúc Minh Lãng kinh ngạc.
Khó trách đầu Lâm Long này vẫn luôn ở trên đỉnh núi, hóa ra nơi này còn có một đầu Ấu Long chưa đủ khả năng bảo vệ mình!
Tiểu Ấu Long cũng không nhìn thấy Chúc Minh Lãng, nó chỉ tò mò đánh giá chung quanh.
Tựa hồ phát hiện Long mẫu đã ra ngoài, đầu Sâm Lâm Ấu Long này bỗng nhiên phát ra tiếng kêu vui sướng, miệng nó ngậm một thứ gì đó, bò đến ngoài vách núi. ....
Chúc Minh Lãng cẩn thận nhìn lại, lúc này mới phát hiện này đầu Sâm Lâm Ấu Long này đang ngậm một đầu Ấu Long khác còn nhỏ hơn so với nó!
Ấu Long bị kéo đi kia còn có vài vết thương nhỏ trên người, dường như là mới bị thương không lâu trước đó.
Đầu Ấu Long lớn kia sau khi rời khỏi sào huyệt làm từ dây đằng, bỗng nhiên bò nhanh hơn.
Tới bên vách núi, Ấu Long nhỏ bắt đầu giãy giụa, phát ra tiếng kêu bị thảm, tựa như đang cầu xin anh nó.
Đáng tiếc đầu Ấu Long lớn căn bản không dao động, nó lại cắn tiểu Ấu Long một ngụm, rồi ném tiểu Ấu Long xuống vách núi!
Tiểu Ấu Long còn chưa mọc ra cánh, thẳng tắp rơi xuống, tiếng kêu thê lương thảm thiết quanh quẩn trong nơi đáy vực sâu.
Chúc Minh Lãng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đây chắc chắn không phải là ca ca đang dạy tiểu đệ đệ tập bay.
Đây là đầu đại Ấu Long kia thừa dịp Long mẫu không ở nhà, liền đem đệ đệ còn nhỏ ném xuống vực sâu!!
Nghe nói máu Cự Long nóng bỏng tựa dung nham, tính tình lại lạnh nhạt như xà, Chúc Minh Lãng hôm nay xem như được mở mang tầm mắt.
Dù là đã hóa rồng, siêu việt mọi phàm linh trên thế gian. Nhưng rồng cũng là một mắt xích của chuỗi thức ăn trong thế giới tàn khốc này.
Rồng cường đại, có thể dễ dàng bắt giết mãnh hổ, trâu rừng. Nhưng trên thực tế, khi tới một trình độ nhất định, những sinh vật hoang dại bình thường này căn bản không lọt vào mắt những sinh vật hóa rồng kia.
Nếu đồ ăn đó không phải chất dinh dưỡng thân thể chúng cần có, thì ăn một đầu sơn dương hay trâu rừng cũng giống con người ăn vỏ cây mà thôi.
Chúng phải bắt giết một yêu thủ nào đó ăn thịt để tăng lên sức mạnh tự thân. Mà yêu thủ cũng có trí tuệ nhất định và bản lĩnh sinh tồn, nếu yêu thú muốn trốn tránh thì cả Cự Long cũng khó có thể tìm ra!
Đồ ăn có thể bổ sung thể năng cho bản thân, đồng thời có thể làm ma pháp khôi phục, luôn luôn trong tình trạng khan hiếm!
Có một vài con rồng phát triển không được tốt, thậm chí có thể trở thành con mồi của ma linh.
Vì để bản thân có thể khỏe mạnh trưởng thành, đầu Đại Ấu Long kia thường xuyên cắn thương Tiểu Ấu Long, thậm chí lộ ra bản chất máu lạnh ngay trước khi đông đến!
Trước kia, Chúc Minh Lãng cũng nghe một ít tin đồn về chuyện những con Ấu Long cùng một mẹ thường xuyên đánh nhau, thậm chí giết hại lẫn nhau. Nhưng hôm nay được nhìn tận mắt cảnh này, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận