Bùi Châu không nhịn được vỗ trán: "Cậu, hai người yêu nhau trong sáng thế sao? Chưa tốt nghiệp mẫu giáo à?"
"Thật ra cũng không tính là hẹn hò, tôi còn chưa biết cô ấy có đối tượng không, bây giờ chỉ là tôi đơn phương thích cô ấy thôi."
"Hả?" Bùi Châu kinh ngạc nhìn Tịch Kính hỏi, không nhịn được giật giật khóe miệng: "Cậu không hỏi sao?"
"Hỏi rồi nhưng vì một số chuyện nên chậm trễ, cô ấy còn chưa kịp nói."
"Xong rồi, Tịch Kính, không gặp phải kẻ lừa đảo chứ?"
"Không, cô ấy không phải." Tịch Kính tin Điềm Điềm, còn tin hơn cả tin Bùi Châu.
Bùi Châu nghe cậu ta bảo vệ người khác như vậy càng thấy xong rồi, tính cách Tịch Kính vẫn quá trong sáng, nếu gặp phải cao thủ tình trường thì không phải chơi chết anh ta sao?
Là anh em tốt, anh ấy quyết định phải tham khảo cho anh ta thật tốt, tránh để bị lừa.
"Không đâu, cô ấy rất tốt, cô ấy thật sự chỉ có việc thôi." Tịch Kính không định nói với Bùi Châu rằng người anh thích là em gái cậu ta, dù sao Điềm Điềm vẫn chưa trả lời, anh sợ Bùi Châu phá đám, không phải nghi ngờ nhân phẩm của Bùi Châu.
Nếu mình có em gái, bị anh em mình để mắt tới thì anh cũng không thể ngồi yên.
Bùi Châu mang vẻ mặt cậu xong rồi, cũng không nói nhiều, biết bây giờ mình nói gì Tịch Kính cũng không nghe lọt tai.
Tịch Kính thấy Bùi Châu có vẻ tức giận lại dừng lại một chút mới hỏi: "Đừng tùy tiện suy đoán về một cô gái như vậy, tôi nhớ cậu cũng có một cô em gái không phải cũng hai mươi ba sao?"
Lúc này Bùi Châu không hề phòng bị: "Đúng vậy, là Điềm Điềm, lần trước ở nhà Châu Vũ cậu đã gặp rồi, em gái tôi đương nhiên không có vấn đề gì, em ấy sẽ không lừa người khác, em gái tôi ngây thơ lắm."
Tịch Kính gật đầu đồng ý rồi tiếp tục hỏi: "Vậy em gái cậu có đối tượng không?"
"Không có, em gái tôi còn nhỏ."
Tịch Kính từ miệng Bùi Châu có được câu trả lời mình muốn lại khôi phục lại dáng vẻ quy củ nghiêm chỉnh, cực kỳ có khí chất của một công tử nhà giàu.
Tịch Kính sợ Bùi Châu phản ứng lại kịp thời bổ sung thêm một câu: "Đúng vậy, cậu chắc chắn cũng không muốn có người nói về em gái mình, đừng nói cô ấy sẽ lừa tôi nữa, cô ấy sẽ không, cô ấy thật sự rất tốt." Chỉ cần không phải đối mặt với Điềm Điềm thì chỉ số thông minh của anh hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí còn đè bẹp rất nhiều người.
Quả nhiên Bùi Châu không hề nghi ngờ, ngược lại nhìn thấy dáng vẻ Tịch Kính hoàn toàn chìm đắm cũng bất lực nhưng lúc này vẫn không quên bảo vệ em gái mình: "Em gái tôi vốn dĩ đã tốt." Người khác dựa vào đâu mà nói về em gái mình?
"Đúng vậy, cô ấy rất tốt!" Tịch Kính trả lời không đầu không đuôi, thấy Bùi Châu ăn gần xong, đứng dậy nói: "Tôi về trước đây."
Mãi đến khi cửa phòng đóng lại, Bùi Châu mới tự lẩm bẩm một câu: "Là cái gì mà tốt, tốt đến mấy cũng không liên quan đến anh."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận