Mùa khai giảng của các trường học đều diễn ra tầm cuối tháng Tám, vì suốt kỳ nghỉ không có mạng, vừa khai giảng xong Hà Húc Dương đã lập tức đăng nhập vào cổng thông tin của trường để xem thành tích thi cuối kỳ đợt trước. Bài chuyên ngành chỉ được 61 điểm, Hà Húc Dương sờ mũi, quay đầu cười nói: “Mấy ông thi thố thế nào? Tôi được 61 điểm đủ qua không cần thi lại.”
Cậu bạn giường bên cạnh nói: “Tôi 62, hơn cậu một điểm.”
Cả đám thảo luận thành tích trong phòng ngủ, một cậu trai đeo kính ngồi bên lại im lặng không nói gì.
Hà Húc Dương nhịn không được hỏi: “Trạch Văn, cậu thi được bao nhiêu điểm?”
Thấy người nọ không phản ứng, Hà Húc Dương đành đi tới bên cạnh vỗ nhẹ vai cậu, nói: “Thôi không sao, thỉnh thoảng thi không tốt cũng đừng để bụng. Cậu được bao nhiêu điểm? Có đủ qua không?”
Ngô Trạch Văn quay đầu: “Cậu nói gì cơ?”
– hóa ra vừa rồi người này đang tập trung cúi đầu đọc sách, hoàn toàn không nghe thấy những gì đám bạn trong phòng thảo luận.
Hà Húc Dương bất đắc dĩ nói: “Tôi hỏi cậu thi được bao nhiêu điểm? Có qua không?”
Ngô Trạch Văn đẩy kính trên sống mũi, nghiêm túc nói: “Qua, 100 điểm.”
“…”
“…”
Hai người còn lại trong phòng vừa nhìn nhau vừa thầm mắng: Đờ mờ!
61 điểm, 62 điểm, so với 100 điểm, xót xa quá rồi.
Hà Húc Dương nhất thời có cảm giác mình hẳng khác nào thằng đần.
Ngô Trạch Văn là ai cơ chứ? Lại còn đi hỏi có qua môn hay không? Đáng nhẽ phải hỏi có được 100 điểm hay không mới đúng.
Người này là học bá nổi tiếng khoa Vật lý, thiên tài khoa học tự nhiên, nghe nói hồi trung học cậu lúc nào cũng đạt điểm tối đa các môn tự nhiên, trong khi đó lại thường xuyên trượt môn xã hội. Cậu bị cận nặng, lệch môn cũng nặng luôn. Bình thường không thích nói chuyện, hỏi một câu thì đáp một câu, chẳng khác nào một con quay xoay mòng mòng, nhưng khi nhìn thấy công thức số má thì đầu cậu ta lại xử lý còn nhanh hơn cả CPU cao cấp.
Trình độ tính nhẩm của cậu cũng khủng bố đến độ khiến người ta phát rồ, đi siêu thị mua đồ, dù mua bao nhiêu thứ thì lần nào tính tổng tiền cũng ra số chẵn, tròn 100, tròn 50, tròn 20, hoàn toàn không cần tìm tiền lẻ…
Ngô Trạch Văn đeo kính gọng đen, làn da trắng nõn, khuôn mặt vô cùng thanh tú, dáng người cao gầy, sơ mi trắng phối với quần bò nhìn thoải mái lại sạch sẽ. Tính cách cậu cũng nhã nhặn yên tĩnh, chính là mẫu học sinh ba tốt trong cảm nhận của giáo viên.
Loại thiên tài IQ cao này sinh ra chính là để cho người ta phải ghen tị.
Hà Húc Dương nhịn không được mà nghĩ: Người này cả ngày chỉ rúc trong thư viện đọc sách, hay là kéo cậu ta xuống nước chơi game đi?
Nghĩ đến đây, hắn đến gần bên tai Ngô Trạch Văn, cười tủm tỉm nói: “Trạch Văn nè, dù sao vẫn chưa khai giảng, mấy ngày này nhàn rỗi chán chết, hay là tôi dạy cậu chơi game online nhé? Đã bao giờ nghe tới Võ Lâm chưa?”
Ngô Trạch Văn quay đầu: “Võ Lâm? Game online à? Tôi có nghe Lý Tưởng nói tới rồi.”
Lý Tưởng là lớp trưởng lớp Vật lý 1, cũng là một tên cuồng game, gần đây đang nghiện Võ Lâm.
Hà Húc Dương nói: “Đúng rồi, mấy thằng trong ký túc xá của Lý Tưởng đều đang chơi đó. Game này đang hot lắm, làm theo phong cách Trung Quốc siêu đẹp luôn, hình ảnh chân thực, cảnh game siêu đẹp mà hệ thống chiến đấu trong game cũng xịn cực kỳ!”
Hà Húc Dương vừa nói vừa kéo Ngô Trạch Văn ngồi xuống bên bàn, click đúp vào biểu tượng trò chơi trên máy tính.
Hình ảnh một quyển trục chậm rãi mở ra trước mắt, phía trên có một hàng tab màu đen từ thông báo của đơn vị phát hành game, diễn đàn, cơ sở dữ liệu, nạp thẻ, giải đấu chuyên nghiệp v… v… Góc phải phía dưới là một hình tròn lấp lánh ánh sáng để đăng ký, con chuột cũng được thiết kế thành hình bút lông rất đẹp mắt.
Hà Húc Dương click chuột vào nút “Đăng Nhập” đang lóe sáng.
Mười giây sau, giao diện game mở rộng toàn màn hình, có một người đang đứng trên bãi đất trống giữa rừng trúc xanh um tươi tốt, tên trên đỉnh đầu là “Thiện Tai Thiện Tai”.
Cao tăng Thiếu Lâm chính trực nghiêm túc khoác áo cà sa màu đỏ, cầm trang hạt trong tay làm điệu bộ “A Di Đà Phật” – mỗi lần Hà Húc Dương nhìn thấy nhân vật của mình đều cảm thấy ngầu muốn khóc.
Hà Húc Dương vào game xong được truyền tống thẳng tới lôi đài đại hội võ lâm, hắn giải thích cho Ngô Trạch Văn: “Lôi đài này là khu vực dành riêng cho mọi người luận võ. Ở trên danh sách có rất nhiều phòng lôi đài khác nhau, cậu có thể xin gia nhập lôi đài của người khác, cũng có thể tự tạo một lôi đài chờ người tới khiêu chiến. Hơn nữa còn có thể dùng điểm của mình làm tiền cược, thắng thì sẽ được thêm điểm.”
Ngô Trạch Văn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tiếp theo, Hà Húc Dương lại mất ba phút giải thích cho Ngô Trạch Văn cách PK với người khác, sử dụng bộ chiêu thức của Thiếu Lâm ra làm sao, sau đó hắn lựa chọn một phòng lôi đài có tên “Đường Môn đẹp trai cầu hành” để xin gia nhập.
Yêu cầu được duyệt, vừa vào đã thấy một Đường Môn đang đứng trên lôi đài, ID là Anh Đẹp Trai Đường Môn, mặc bộ quần áo màu xanh sẫm, cung tên trong tay lấp loáng ánh sáng.
Hà Húc Dương chỉ vào Đường Môn nọ, nói: “Trạch Văn lên đi, làm theo những gì tôi vừa chỉ để giết tên đó.”
“Được.” Ngô Trạch Văn gật đầu đi về phía trước vài bước, ấn phím chuẩn bị.
Trên màn hình hiện lên số đếm ngược thời gian 5, 4, 3, 2, 1, ngay khi hai chữ “Bắt Đầu” hiện ra, Đường Môn đột nhiên nhảy tới phía sau, Ngô Trạch Văn còn chưa kịp xoay người thì luồng sáng xanh đã bay thẳng vào sau lưng.
Trùy tâm tiễn, Đoạt mệnh tiễn, Trùy tâm tiễn, Đoạt mệnh tiễn!
Xin lỗi, bạn đã bị trọng thương!
Ngô Trạch Văn nhìn đại sư đang quỳ rạp trên mặt đất, nghi hoặc quay đầu hỏi: “Chết rồi à?”
“Ừ.” Cảm giác trơ mắt nhìn cậu bạn học bá bướng bỉnh cùng phòng bị người ta giết thật sự rất thoải mái! Hà Húc Dương cố nhịn cười, nghiêm nghị nói, “Không sao, lại lần nữa, đứng lên xử lý tên kia.”
Sau đó Ngô Trạch Văn bò dậy, rồi Ngô Trạch Văn lại sấp mặt lần nữa.
Trùy tâm tiễn, Đoạt mệnh tiễn, Trùy tâm tiễn, Đoạt mệnh tiễn.
… Xin lỗi, bạn đã bị trọng thương!
Ngón tay hoàn toàn không phản ứng kịp, tiếp tục bị đối phương trực tiếp đánh chết.
Ngô Trạch Văn rất nghi hoặc: “Chưa kịp làm gì đã chết rồi…”
Hà Húc Dương cười đến thắt cả bụng, nhìn bạn học bá cùng phòng nghiêm túc hỏi chuyện gì đang xảy ra, trong lòng Hà Húc Dương cảm thấy đặc biệt thành công. Sao cái gì? Đương nhiên là vì cậu quá non, chưa kịp phản ứng đã bị người ta đánh chết, trình độ chênh lệch quá lớn chứ sao!
“Nào, nhìn tôi này.”
Hà Húc Dương dương dương tự đắc ngồi lại vào ghế, thao tác đại sư của mình khiêu chiến Đường Môn vừa rồi. Thế trận lập tức đảo ngược 180 độ, không quá mười giây Hà Húc Dương đã giết được Đường Môn.
“Thấy không, cứ đánh như thế là cậu ta sẽ chết ngay.” Hà Húc Dương kiêu ngạo nói.
“Ồ.” Ngô Trạch Văn đứng bên cạnh chăm chú quan sát, một lúc sau mới nói, “Để tôi thử lại xem sao.”
Hà Húc Dương lập tức nhường ghế cho cậu.
Ngô Trạch Văn bị đánh úp mặt năm lần nhưng lại không hề nổi giận, chết xong lại bò lên đánh tiếp, lại chết, lại bò lên…
Sau khi nằm được 40 lần, lúc này Hà Húc Dương mới nhận ra hình như mình… đùa hơi quá rồi?
Ngô Trạch Văn nhìn nhã nhặn yên tĩnh nhưng bản tính lại không bao giờ chịu thua. Mỗi khi làm chuyện gì cậu đều rất nghiêm túc, mà kết quả của sự nghiêm túc đó chính là… chết liên tục 40 lần, tròn 40 lần!
Thấy cậu lại chết, lại tiếp tục bò lên rồi lại chết…
Hà Húc Dương mới run rẩy nhắc: “Khụ, Trạch Văn, cậu đánh 40 ván rồi…”
Ngô Trạch Văn nắm con chuột, đôi mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm màn hình, nghiêm túc nói: “Tôi đánh thêm mấy lần nữa.”
… Xin lỗi, bạn đã bị trọng thương.
… Xin lỗi, bạn đã bị trọng thương.
… Xin lỗi, bạn đã…
Hà Húc Dương cạn lời.
Chết thêm mười lần nữa, Đường Môn bên kia có chút sốt ruột, không khách khí nói: “Này, rốt cuộc con gà này có biết chơi hay không thế? Hay là bái anh đây làm sư phụ đi, anh dạy cho chú em?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không, tôi đi ăn cơm đây.”
Đường Môn: “…”
Hà Húc Dương: “…”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh đứng dậy, cầm lấy phiếu ăn xuống lầu đi mua cơm.
Để lại anh bạn cùng phòng đứng đờ đẫn lệ rơi đầy mặt.
Điểm tích lũy của tôi… Điểm tích cả một tuần thua sạch rồi…
Hà Húc Dương gửi một hàng chữ cho Đường Môn: “Tên ngốc Lý Tưởng kia! Thằng nào bảo tôi dùng phép khích tướng Ngô Trạch Văn đi chơi game sẽ có tác dụng hả? Khích tướng vô dụng hoàn toàn! Cậu ta xuống dưới ăn cơm rồi!”
Anh Đẹp Trai Đường Môn: “…”
Hà Húc Dương tức sắp chết: “Diễn cái màn này với cậu khiến tôi thua sạch điểm rồi, nằm ra để ông hành hạ mấy trận bù điểm mau lên.”
Lý Tưởng lập tức gửi icon vẫy tay tạm biệt: “Tôi cũng đi ăn cơm đây, bái bai”
Sau đó tên kia cũng nhanh chóng log out.
Hà Húc Dương: “…”
***
Trong nhà ăn, Lý Tưởng liếc qua đã thấy Ngô Trạch Văn đang xếp hàng chờ cơm.
Dòng người ồn ào, cậu đứng đó tuy không biểu hiện thái độ gì trên mặt nhưng vì làn da trắng nõn, khuôn mặt nhã nhặn cộng thêm khí chất lạnh nhạt thấy biến không sợ hãi nên vẫn rất nổi bật giữa đám đông.
Ngô Trạch Văn học bá khoa Vật lý, năm nào cũng giành học bổng nhưng thực ra lại chẳng có mấy người là bạn bè trong khoa.
Trừ những cậu bạn cùng phòng bình thường ở chung gặp nhiều thì tính ra Lý Tưởng là người bạn duy nhất của cậu.
Việc này cũng liên quan tới tính cách kiệm lời của cậu, nhiều người cảm thấy cậu có thành tích tốt nên kiêu ngạo, nhưng thực ra ai hiểu mới biết… cậu mắc chứng mù mặt, thường xuyên không thể nhận ra người mới gặp ngày hôm trước là ai.
Hồi năm hai đại học, có một cô gái lớp bên cạnh thầm mến Ngô Trạch Văn, được Lý Tưởng giới thiệu cho làm quen với cậu. Trong lần gặp mặt đầu tiên, cô gái đỏ mặt không biết nói gì cho phải, Ngô Trạch Văn kiên nhẫn đợi một lát mới nhìn đồng hồ, nói: “Tôi định đi thư viện, cậu có đi không?”
Tim nữ sinh nhất thời đập nhanh! Nghe nói tình yêu giữa học bá và học bá đều bắt đầu từ phòng tự học, Ngô Trạch Văn đang muốn hẹn cô học cùng sao? Điều này chứng tỏ cô có hi vọng phải không? Cô bé lập tức phấn khởi đi cùng học bá tới thư viện.
Nhưng sự thật chứng minh…
Cô suy nghĩ nhiều rồi.
Ngô Trạch Văn tới thư viện đọc sách, từ đầu đến cuối không thèm liếc mắt nhìn cô, chỉ ngồi một chỗ ghi chép. Cậu nói muốn tới thư viện đọc sách chỉ là vì ngày nào cậu cũng đến thư viện đọc sách mà thôi. Công việc hàng ngày của cậu là như vậy, chẳng liên quan tới bất cứ ai cả…
Cô gái ôm tâm tình tan vỡ về lại ký túc.
Hôm sau cô gái nhìn thấy Ngô Trạch Văn ở sân trường, tiến lên phía trước đỏ mặt chào hỏi: “Hi! Trạch Văn, cậu lên lớp à?”
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nhìn cô: “Chúng ta quen nhau à?”
Nữ sinh: “…”
Suốt thời đại học, cô gái duy nhất muốn theo đuổi Ngô Trạch Văn cứ như vậy mà bị học bá mù mặt ép cho đầu hàng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận