Làm tổng chỉ huy lần này, có thể nói Lưu Xuyên là người có công lớn nhất trong việc cướp được Trưởng lão Thiên Chu.
Rất nhiều đội trưởng đều nói trong voice chat: “Người anh em lợi hại thật nha!”
“Bội phục bội phục!!”
“Chiến thuật này đỉnh thật đó!”
Làm tổng chỉ huy, hắn không gấp không loạn, vẫn bình tĩnh trấn định như cũ, điều hành 15 đoàn đội một cách chính xác, từng lớp khiên bảo vệ cho đoàn dmg triệt để, hai đợt giao tranh tổng với Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ trên đường đều đánh rất đẹp, tạo thế gọng kìm bao vây khiến người ta phải tán dương không ngớt! Lấy ít thắng nhiều, trực tiếp đánh lui Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ!
Những đội trưởng ban đầu còn nghi ngờ hắn, giờ đây đều bội phục sát đất.
Đặc biệt là Vong Ưu Thảo, người mà ban đầu còn láo nháo “anh lại đùa tôi” “anh đang chém gió”, lúc này lại gửi cả đống icon đỏ mặt cho Lưu Xuyên: “Ngại quá người anh em! Tôi là có mắt như mù nên mới không nhận ra Thái Sơn trước mặt, anh đỉnh thật! Tôi phục rồi!” Kèm theo icon giơ ngón cái.
Lưu Xuyên mỉm cười nhắn lại: “Vậy chuyện cậu muốn bái sư còn tính không?”
Vong Ưu Thảo nói: “Tính chứ tính chứ!”
Cậu ta là fan Tô Thế Luân, bản thân cũng chơi Ngũ Độc, vừa rồi nhìn Mê Vụ Chiểu Trạch khinh công một đường dẫn boss tới ngầu như vậy, cậu ta cũng sắp rớt tròng mắt ra ngoài.
Ngũ Độc này vậy mà lại lợi hại như thế, Vong Ưu Thảo cảm giác mình bái sư cũng chẳng sao…
Lưu Xuyên cười nói: “Vợ tôi chưa thu đồ đệ bao giờ, cậu hỏi cậu ấy xem có bằng lòng thu cậu không.”
Vong Ưu Thảo vội nói: “Được, tôi đi hỏi luôn!”
Sau khi giết được boss Thế giới, những người tham gia còn sống qua hoạt động sẽ tự động nhận được thư cảm ơn của Võ Lâm Đồng Minh hội, bên trong có tặng kèm một rương kho báu, mở ra có thể ngẫu nhiên nhận được các loại phần thưởng.
Nói như vậy, đoàn dmg chủ lực đều sẽ nhận được rương Vàng, có tỉ lệ nhất định mở ra vật liệu cam quý giá, đá Ngũ Hành cấp Bảy, thú cưỡi hiếm. Những người chơi tham gia giết boss khác trên một giờ sẽ nhận được rương Bạc, mở ra là trang bị tím tương ứng, vẫn có xác suất tương đối nhỏ để có tài liệu cam. Những người đi ngang qua chỉ giết vài con nhện sẽ nhận quà an ủi – rương Đồng, chỉ có thể lấy một ít đồ xanh cấp thấp.
Đoàn dmg chủ lực đều nhận được rương Vàng, ngoại trừ Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng thì 28 người còn lại đều là thành viên của Thất Tinh Thảo.
Hội trưởng Hà Duyệt lập tức hạ lệnh: “Tiểu Đoạn đi thu 28 rương kho báu của đoàn dmg chủ lực đi.”
Bang lớn có chế độ quản lý chặt chẽ, người giao kho báu đương nhiên sẽ có phương thức khác để đền bù, thành viên đoàn dmg chủ lực về cơ bản đều là nguyên lão, dứt khoát giao lại toàn bộ 28 rương Vàng cho Đoạn Trường Thảo.
Hà Duyệt nói: “Chúng tôi sẽ trực tiếp gửi báu vật qua cho anh nhé?”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Cảm ơn hội trưởng.”
28 rương Vàng này coi như phí chỉ huy hôm nay của Lưu Xuyên, mọi người đã thỏa thuận từ trước, Hà Duyệt cũng dứt khoát giao ra.
Đêm nay Thất Tinh Thảo trúng lớn, không chỉ có giá trị vinh dự và điểm kiến thiết bang được cộng thêm 1000 điểm mà xếp hạng bang cũng bay thẳng lên hạng nhất, mỗi người tham gia hoạt động cũng đều nhận được rương Bạc, mở ra là vô số đồ tím, mọi người trao đổi đồ với nhau, kênh bang hội nhất thời ngập tràn hân hoan náo nhiệt.
Mấy bang khác tuy không cướp được boss nhưng vì tham gia hoạt động nên cũng có chút thu hoạch gọi là.
Mười rưỡi tối, hoạt động boss Thế giới đầu tiên rốt cuộc cũng kết thúc.
Trên diễn đàn của nhà phát hành Võ Lâm có một topic, đó là phóng viên chuyên đưa tin về người chơi các server tổng hợp lại kết quả của hoạt động boss Thế giới lần này.
“22:00, khu Một Điện tín Ức Giang Nam kích sát boss Thế giới Nam Cung Mặc cấp 70, quyền sở hữu thuộc về bang [Lạc Hoa Từ], tổng chỉ huy: Lam Thiên.”
“22:05, khu Bảy Điện tín Thủy Long Ngâm kích sát boss Thế giới Trưởng lão Thiên Chu cấp 40, quyền sở hữu thuộc về bang [Thất Tinh Thảo], tổng chỉ huy: Tam Sắc Phong Cảnh Thảo.”
“22:15, khu Năm Võng thông Thước Kiều Tiên Lệnh kích sát boss Thế giới Trưởng lão Thiên Chu cấp 40, quyền sở hữu thuộc về bang [Thương Lan], tổng chỉ huy: Lão Miêu.”
“…”
Các phóng viên chuyên nghiệp thống kê thời gian kích sát boss cùng với tổng chỉ huy hoạt động cho mỗi server, còn đưa tin chi tiết về tình hình chiến đấu tại địa điểm boss xuất hiện. Topic này nhanh chóng bay thẳng lên đầu, có rất nhiều người xếp hàng comment, chúc mừng các bang giành được boss.
Server cũ đã đánh boss vô số lần, phối hợp đương nhiên cũng ăn ý hơn, nhưng lần này server mới lại khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác!
Năm trước mở server mới, lần đầu đánh boss Thế giới đều đánh loạn cào cào, đoạt đến cướp đi đến tận 12 giờ đêm mới đánh chết được. Vậy mà hai server mới năm nay lại có thể giết chết Trưởng lão Thiên Chu trong hai giờ, điều này khiến rất nhiều người chơi lâu năm cảm thấy khó tin nổi.
Tam Sắc Phong Cảnh Thảo là tổng hội trưởng bang Thất Tinh Thảo, có cô ra tay thì việc Thất Tinh Thảo giành được boss là chuyện đương nhiên.
Rất nhiều người còn đang bàn luận xôn xao, kênh chỉ huy của bang Thất Tinh Thảo cũng nói tới chuyện này, Đoạn Trường Thảo không nhịn được mà nói: “Hôm nay chúng ta đánh boss rất nhanh, chỉ mất hai tiếng đã giết được Trưởng lão Thiên Chu, nhưng mà bang Thương Lan bên Võng thông là sao vậy? Cũng giết được trong hai tiếng? Không lẽ bọn họ cũng đánh giống chúng ta?”
Có người nói: “Cái tên Lão Miêu này quen quen.”
Đột nhiên có người nói: “Chẳng phải là cái vị phá kỷ lục Thế giới Danh Kiếm Các sao?”
Mọi người nhanh chóng vỡ ra.
Trước đây đúng là có một đội ngũ bên Võng thông phá kỷ lục Thế giới, thông báo toàn server, phá được kỷ lục Danh Kiếm Các cùng ngày với đội của Lưu Xuyên.
Đoạn Trường Thảo nhịn không được mà nói: “Người anh em, Lão Miêu này thật sự đúng là chuyện gì cũng phải bám sát anh! Chắc không phải có thù với anh đấy chứ?”
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Tình cờ thôi.”
Hắn biết lai lịch của Lão Miêu, vì vậy có thể giết được Trưởng lão Thiên Chu trong hai tiếng bên Võng thông là chuyện không có gì lạ. Lão Miêu mang toàn bộ đội tuyển FTD chuyển sang, sáu người đều là tuyển thủ chuyên nghiệp, trình độ thế nào khỏi cần phải nói. Có điều hắn đặt tên bang là “Thương Lan” lại khiến Lưu Xuyên có chút bất ngờ. Nếu không ngoài dự kiến thì hẳn là Lão Miêu cũng sẽ dùng cái tên “Đội tuyển Thương Lan” này để tham gia giải chuyên nghiệp, dù gì cũng là game Trung Quốc cổ phong, hẳn là không thể tiếp tục sử dụng cái tên tiếng Anh “Đội tuyển FTD” nữa.
Xem ra bên Lão Miêu tiến triển rất tốt, ngay cả bang cũng lập rồi.
Hà Duyệt thấy topic này liền nhắn riêng cho Lưu Xuyên: “Lần này anh là tổng chỉ huy, phóng viên trên forum lại viết tên tôi, có cần sửa lại không?”
Lưu Xuyên nói: “Không cần. Mọi người đều nghĩ là cô chỉ huy sẽ có lợi cho danh khí của Thất Tinh Thảo.”
Hà Duyệt nghi hoặc nói: “Không muốn nhân cơ hội này nổi tiếng sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không cần, tôi đánh boss này là vì tơ nhện và đá Ngũ Hành, hội trưởng cho tôi thù lao rồi, coi như hai bên cùng có lợi.”
Hà Duyệt bỗng trầm mặc.
Rất nhiều chỉ huy trong game cần dựa vào đủ con đường để nổi tiếng, chỉ cần nổi tiếng không lo các bang không giành giật. Loại chỉ huy lợi hại này sẽ nhận được đãi ngộ rất tốt từ bang hội, hơn nữa đôi khi chỉ huy còn nổi danh hơn hội trưởng. Nhưng Đường Môn này lại hoàn toàn không quan tâm đến độ nổi, điều đó khiến Hà Duyệt không khỏi hoang mang…
Rốt cuộc đây là ai?
Là cao thủ dân gian thật sự không màng danh lợi? Hay là có mục đích khác?
Hà Duyệt còn đang phân vân thì dưới góc trái lại có tin nhắn: “Hội trưởng, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi rời bang nhé?”
Hà Duyệt vội đánh chữ nói: “Không ở lại Thất Tinh Thảo chúng tôi sao?”
Lưu Xuyên nhắn lại: “Không được, tôi còn phải dẫn đội đi đánh phụ bản.”
Hà Duyệt nhanh chóng đánh chữ giữ hắn: “Không bằng anh tới làm chỉ huy cố định của Thất Tinh Thảo đi, về sau boss Thế giới cấp 50, 60, 70 đều cho anh chỉ huy. Nếu thành công cướp được thì lại cho anh toàn bộ kho báu của đoàn dmg đầu tiên, coi như phí chỉ huy.”
Điều kiện như vậy đã rất ưu việt rồi.
Đội dmg số 1 có 30 rương Vàng, mở ra toàn đồ vô giá, chỉ huy các bang khác làm gì có đãi ngộ như vậy.
Lưu Xuyên nhắn lại: “Cảm ơn ý tốt của hội trưởng. Có điều tôi còn nhiều việc phải làm lắm, chỉ huy boss Thế giới tốn thời gian tốn sức lực, hay là thôi đi vậy.”
Hà Duyệt không cam lòng nói: “Không suy nghĩ một chút sao? Hay là tôi gọi Tiểu Đoạn về tổng bộ, anh tới làm hội trưởng server này?”
Rõ ràng tổng hội trưởng biết sự lợi hại của Lưu Xuyên, điều kiện đưa ra ngày một nâng cao…
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không cần đâu.”
Hà Duyệt còn muốn nói thêm, ai dè Lưu Xuyên lại dứt khoát gửi một câu: “Tạm biệt hội trưởng.”
Sau đó dưới góc trái kênh bang của Thất Tinh Thảo lập tức hiện ra thông báo: “Lưu Danh Bách Thế rời khỏi bang hội.”
Ngay sau khi Lưu Xuyên rời bang, bốn người Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng, Thanh Phong Đạo Trưởng, Ngư Nhi Thủy Trung Du cũng lần lượt rời đi.
Rất nhiều người không thể hiểu có chuyện gì xảy ra, spam một đống ??? trong kênh bang.
Chỉ có 15 hội trưởng biết được sự việc hôm nay, trong lòng không khỏi có chút thất vọng…
Một cao thủ chỉ huy xịn như thế lại không màng danh lợi, không cầu thân phận, đánh xong boss Thế giới liền dứt khoát rút lui, cầm đi 28 rương kho báu coi như phí chỉ huy, phất áo ra đi không vương vấn gì…
Một đám đội trưởng bỗng nhiên có chút luyến tiếc.
Có hắn ở đây, cảm giác đánh boss Thế giới rất dễ dàng, cũng rất kích thích! Hắn lại cứ thế đi mất! Sao chạy gì mà nhanh vậy?!
…
Vong Ưu Thảo thấy mấy người rời bang, lập tức nhắn tin cho Ngô Trạch Văn: “Ha ha, chào em gái, anh muốn nhận em làm sư phụ.”
Vì Ngô Trạch Văn lôi được boss Thế giới đi nên đã nổi tiếng khắp server, sau hoạt động có rất nhiều người xin kết bạn với cậu, nhắn tin cho cậu, Ngô Trạch Văn nhất thời không rảnh lo được hết, thấy tin nhắn này không khỏi có chút hoang mang, nhìn kỹ tên người gửi, Ngô Trạch Văn lại đột nhiên phản ứng kịp –
“Anh chính là chỉ huy của Thất Tinh Thảo? Là người nói với Lưu Danh Bách Thế rằng tôi mà kéo được boss sẽ bái sư hả?”
Vong Ưu Thảo bị nói cho đỏ bừng mặt, xoa mặt đánh chữ nói: “Khụ khụ, là anh coi thường em rồi! Em quá lợi hại, anh bái em làm sư phụ ha em gái?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi không phải con gái.”
Vong Ưu Thảo: “…”
Ngô Trạch Văn nói tiếp: “Tôi mới chơi.”
Vong Ưu Thảo: “…”
Công lực một câu dứt điểm đối phương của Ngô Trạch Văn đã luyện tới trình độ hô mưa gọi gió, Vong Ưu Thảo suýt nữa hộc máu.
– cậu mới chơi? Người mới mà có thể kéo được boss Thế giới à? Cậu nói thế thì đám chơi Ngũ Độc lâu năm sao mà chấp nhận nổi!
Vong Ưu Thảo buồn bực nói: “Lúc thì nói mình không phải con gái, lúc thì nói mình mới chơi, anh không tin!”
Ngô Trạch Văn nói: “Thật đấy.”
Vong Ưu Thảo gửi một đống icon hộc máu: “Em gái đừng đùa anh mà? Mọi người đều biết em là vợ Lưu Danh Bách Thế, tên đó mở mồm ra là Ngũ Độc nhà tôi, ai cũng biết tình cảm của hai người tốt thế nào. Em cũng đừng nghĩ nhiều, anh cũng có vợ rồi, anh nhận em làm sư phụ không có ý gì khác, chỉ muốn theo em học khinh công thôi, em khinh công giỏi lắm đó em gái!”
Ngô Trạch Văn: “…”
Thật sự không biết phải giải thích như thế nào.
Vợ của Lưu Danh Bách Thế? Mọi người đều biết tình cảm của bọn họ rất tốt?
Chỉ là vợ trong game mà thôi, lúc trước kết hôn với hắn cũng chỉ vì để làm nhiệm vụ vợ chồng, còn hiện tại…
Ngô Trạch Văn quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Lưu Xuyên, trái tim bỗng nhiên nhảy dựng.
Ngô Trạch Văn tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Đánh xong Trưởng lão Thiên Chu rồi, tiếp theo làm gì?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Tôi còn chưa kịp khen cậu nữa.”
Dứt lời hắn liền vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Ngô Trạch Văn: “Trạch Văn, hôm nay cậu ngầu lắm.”
Lúc ấy Lưu Xuyên đi theo bảo vệ Ngô Trạch Văn, thực ra khi nhìn cậu kéo boss rời đi, Lưu Xuyên là người lo lắng hơn bất cứ kẻ nào, nhỡ đâu Trạch Văn mắc sai lầm thì sẽ phải làm lại lần nữa, mà thế thì Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ đã có phòng bị rồi, chưa chắc đã thành công…
Kinh hồn táng đảm nhìn Ngô Trạch Văn kéo boss đi, chính Lưu Xuyên cũng phải toát mồ hôi hột.
– cũng may mà Ngô Trạch Văn không khiến hắn thất vọng.
Hôm nay biểu hiện của Ngô Trạch Văn rất đẹp mắt, không những dọa vô số người phải sững sờ, ngay đến Lưu Xuyên cũng không nhịn được mà bội phục!
Chưa nói đến việc từ đầu đến cuối cậu hoàn toàn không mắc sai lầm, mà số liệu sát thương đầu ra khi đánh boss lúc cuối cũng đột phá mười mấy vạn, bỏ xa người của Thất Tinh Thảo…
Nếu không phải vì ở hàng net không tiện, Lưu Xuyên còn muốn ôm cậu một cái thật chặt.
Ngầu lắm! Trạch Văn!
Ngô Trạch Văn nghe thấy hắn khen ngợi, trong lòng không khỏi có chút vui vẻ, tuy trên gương mặt than vẫn không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt lại sáng lấp lánh.
“Không khiến anh thất vọng chứ?” Ngô Trạch Văn nghiêm túc hỏi.
Lưu Xuyên nói: “Tôi cực kỳ hài lòng.”
Đối điện với ánh mắt dịu dàng của hắn, trái tim Ngô Trạch Văn bỗng đập nhanh hơn, cậu lập tức quay đầu sang chỗ khác.
Dù thế nào đi nữa, luyện tập lâu như vậy cũng không uổng phí, rốt cuộc hôm nay cũng nhận được hồi đáp.
– không làm anh thất vọng là tốt rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận