Đêm hôm đó, sau khi Ngô Trạch Văn trở lại ký túc xá, tắm xong lại mở máy đăng nhập vào game.
Bạn cùng phòng Hà Húc Dương tò mò hỏi: “Trạch Văn, cậu về rồi lại định online nữa hả?”
“Ừ, đi thu hoạch thức ăn.” Ngô Trạch Văn giải thích: “Lúa mì của tôi chín rồi.”
Hà Húc Dương: “…”
Bạn nhỏ giường bên suýt nữa ngã lăn từ trên giường xuống đất!
Mặt trời mọc đằng Tây à? Vậy mà học bá lại còn căn thời gian vào game thu hoạch đồ ăn hả?
Mấy tên bạn cùng phòng đều thấy quá khó tin, nhất thời ngu người nhìn nhau.
Dường như Ngô Trạch Văn đang dần thay đổi.
Lưu Xuyên và Lý Tưởng ở tầng dưới cùng kéo Ngô Trạch Văn vào server mới chơi game, kể từ ngày hôm đó, cuộc sống của Ngô Trạch Văn không còn đơn điệu đi đi về về giữa trường học và thư viện nữa, cậu bắt đầu có rất nhiều hứng thú với trò chơi Võ Lâm này, chơi game rất nghiêm túc và tập trung.
Hôm qua Hà Húc Dương còn thấy cậu bật máy tính đăng nhập acc Ngũ Độc của mình, đồ tím full cây, nhìn rất ra gì…
Trước kia tốn bao công sức dụ cậu chơi game, thậm chí Lý Tưởng còn mở clone cố tình dùng phép khích tướng cho cậu ăn hành, ai dè thất bại thảm thương, Ngô Trạch Văn không có hứng thú gì với game online. Nhưng từ sau khi Lưu Xuyên tới, Ngô Trạch Văn vẫn luôn lăn lộn với Lưu Xuyên, ngày nào cũng ra hàng net với Lưu Xuyên và Lý Tưởng.
Hà Húc Dương nhịn không được hỏi: “Trạch Văn, Lưu Xuyên kia dùng biện pháp gì thuyết phục được cậu thế? Trước đây cậu chưa chơi game bao giờ, hiện tại sao lại đam mê thế này?”
Ngô Trạch Văn giật mình, nhất thời chẳng biết phải trả lời ra sao.
Lưu Xuyên dùng cách gì? Ngay đến chính Ngô Trạch Văn cũng không nói rõ được.
Cậu cũng chẳng biết rốt cuộc Lưu Xuyên có sức hấp dẫn gì, chỉ biết cậu tình nguyện ở bên cạnh Lưu Xuyên, đi phụ bản cũng được, làm nhiệm vụ vợ chồng cũng được, đánh boss Thế giới cũng được, thậm chí đi trộm đồ ăn với Lưu Xuyên ở Ngư Mễ Chi Hương cũng được luôn…
Chỉ cần có Lưu Xuyên bên cạnh, Ngô Trạch Văn liền cảm thấy trò chơi này rất thú vị.
Thấy Ngô Trạch Văn ngẩn người, Hà Húc Dương lại nói: “Tôi tò mò lắm ấy, trước đây bọn tôi rủ cậu chơi Võ Lâm thì cậu chẳng hứng thú gì cả, sao Lưu Xuyên gọi một tiếng cậu đã đi rồi?”
Ngô Trạch Văn nghe câu này, chẳng hiểu vì sao mà mặt lại hơi nóng lên.
Đúng vậy, đúng là Lưu Xuyên vừa gọi cậu đã vô thức thuận theo rồi…
Dù làm gì, chỉ cần là mệnh lệnh của Lưu Xuyên, không chỉ cậu mà những người khác trong đội cũng đều nói gì nghe nấy.
Lưu Xuyên có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến người ta không tự chủ được muốn đi theo hắn.
Đương nhiên Ngô Trạch Văn không thể nói với bạn cùng phòng rằng Lưu Xuyên chính là Hải Nạp Bách Xuyên, chỉ thuận miệng lấp liếm: “Tôi đi với Lý Tưởng thôi, gặp anh ta trong game cũng tình cờ ấy mà.”
Hà Húc Dương gãi đầu: “Vậy sao? Tôi lại nghe nói cậu với Lưu Xuyên kết hôn trong game nữa.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Thực ra là có rất nhiều bạn bè cùng khoa vì làm nhiệm vụ vợ chồng nên kết hôn trong game, Hà Húc Dương cũng chẳng ngạc nhiên lắm với chuyện này, chỉ thuận miệng chứ không có ý gì khác.
Nhưng Ngô Trạch Văn lại cảm thấy mất tự nhiên, giải thích rằng: “Chỉ để làm nhiệm vụ thôi.”
Hà Húc Dương nói: “Tôi biết mà! Làm nhiệm vụ vợ chồng siêu nhiều phần thưởng! Phải rồi, Lý Tưởng nói Lưu Xuyên là một người bạn cùng phòng mới tới rất tốt, trình độ chơi game của anh ta thế nào? Sau này cậu hỏi anh ta chút đi, lên cấp cuối có muốn tổ đội với chúng tôi đi đánh đấu trường không? Chúng tôi vẫn đang thiếu người này.”
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn cậu ta một cái.
– với trình độ của Lưu Xuyên, tổ đội với cậu? Chắc chắn cậu sẽ làm tạ bắt anh ta gánh.
Ngô Trạch Văn ra quyết định thay cho Lưu Xuyên: “Anh ấy sẽ không đi đánh đấu trường với mấy cậu đâu, anh ấy có rất nhiều chuyện khác cần làm.”
Hà Húc Dương bất đắc dĩ nói: “Được rồi, dù sao tôi cũng không quen thân anh ta, Lý Tưởng cũng chạy sang server mới rồi, đội đánh đấu trường của bọn tôi lại càng thiếu người!”
Nói xong liền quay đầu tổ đội với một người bạn khác trong phòng đi cày rank.
Quan hệ của ký túc xá 301 và 401 rất tốt, trước khi Lưu Xuyên tới phòng 301 thì năm người của hai phòng hay tổ đội đi dấu trường với nhau, vì năm thiếu một nên mới cố hết sức kéo Ngô Trạch Văn xuống nước, ai dè lại không thành công.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, Lý Tưởng sẽ cùng với mấy người bạn cùng phòng lăn lộn ở chiến giới thứ Tư. Ai dè vạn sự khó lường, sau khi Lưu Xuyên tới, cục diện đã bị thay đổi một cách triệt để, Ngô Trạch Văn vốn không hứng thú với game cũng tới server mới, Lý Tưởng vốn là newbie hiện tại đi theo Lưu Xuyên đã lột xác triệt để.
– Lý Tưởng là maintank đánh boss Thế giới hôm nay, nói ra chắc chắn sẽ có cả đám người cũng bái, làm gì còn bộ dạng gà mờ như hồi trước nữa?
Năng lực của Lưu Xuyên không chỉ dừng lại ở kỹ năng và ý thức cá nhân, quan trọng hơn là hắn rất giỏi phát hiện ra ưu điểm và tiềm năng của người khác để từ đó huấn luyện cho họ.
Dưới sự bồi dưỡng của hắn, trình độ của những người bên cạnh tăng lên rất nhanh, từ gà mờ trở thành cao thủ, nếu là trước đây ai mà có thể ngờ được?
Ngô Trạch Văn tắt máy tính, bò lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Vừa nằm xuống thì điện thoại bỗng đổ chuông, mở ra thì là tin nhắn tới.
“Ngủ chưa?” Là tin nhắn của Lưu Xuyên.
Ngô Trạch Văn nhắn lại: “Chưa, sao thế?”
“Tôi bỗng nhớ ra lúa mì của cậu chín rồi, nếu chưa ngủ thì online một chút lên thu hoạch đi : )”
Hắn gửi tin nhắn lúc nào cũng phải kèm theo cái icon mỉm cười kia khiến người ta không nhịn được mà nhớ tới vẻ mặt khi cười của hắn. Người này thật chu đáo, vậy mà vẫn nhớ ruộng lúa mì kia…
Ngô Trạch Văn tự nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn, nhắn tin lại: “Cảm ơn đã nhắc. Tôi có nhớ thời gian, vừa lên thu hoạch rồi.”
“Vậy được. Đi ngủ sớm chút, ngủ ngon : )”
Ngô Trạch Văn nhắn lại: “Ngủ ngon.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, Ngô Trạch Văn nằm nghiêng người nhưng lại hoàn toàn không hề buồn ngủ… Cậu vẫn không nhịn được mà nhớ tới hình ảnh ngày đó khi bị Lưu Xuyên ôm lấy.
Khoảnh khắc bị người con trai kia ôm vào lòng, độ ấm, mùi sữa tắm, giọng nói, ánh mắt mỉm cười của đối phương… Hình ảnh ấy cứ như ma chướng, lượn lờ vấn vít trong đầu Ngô Trạch Văn không dứt, thậm chí còn lặp lại liên tục trong giấc mơ.
– cái ôm kia quả thật quá ấm áp.
Từ bé Ngô Trạch Văn đã không có cha, mẹ thì đi làm bận bịu, từ bé cậu đã rất hiểu chuyện, mẹ cậu luôn đối xử với cậu như người lớn, vì vậy chưa bao giờ ôm cậu, dỗ cậu. Toàn bộ tuổi thơ của Ngô Trạch Văn phần lớn đều chỉ có một mình, cậu chẳng có bao nhiêu bạn bè, cũng đã quen với việc tự mình giải quyết mọi việc…
Nhưng từ khi Lưu Xuyên xuất hiện, thế giới của cậu đã hoàn toàn thay đổi, cậu bắt đầu tiếp xúc với một game online mình chưa từng chơi qua, cảm nhận một thế giới mới đầy phong phú và phấn khích.
Đối với Ngô Trạch Văn, eSports là một lĩnh vực hoàn toàn xa lạ, nhưng vì có Lưu Xuyên nên cậu lại cảm thấy rất mới mẻ và thú vị.
Ở bên cạnh Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn sẽ cảm thấy ấm áp và an lòng đến lạ.
Tựa như đã một mình đi rất lâu trong đêm mưa tăm tối, cuối cùng cũng tìm được một nơi trú nho nhỏ, trong căn phòng ấy có ngọn đèn vàng ấm áp, còn có lò sưởi, cậu có thể buông bỏ hết thảy phòng bị và bất an, an tâm tránh mưa tránh gió ở nơi đây.
Đó chính là cảm giác mà Lưu Xuyên mang tới cho cậu – khiến cậu quyến luyến, thậm chí trầm mê.
Ngô Trạch Văn có chút kinh sợ, dường như bản thân mình quá để ý tới Lưu Xuyên, Lưu Xuyên chỉ coi cậu là bạn, cứ thế này không phải chuyện tốt.
Thế nhưng cảm xúc nào có công thức Vật lý nào định nghĩa, tình cảm của con người vốn chẳng thể khống chế dễ dàng, dù là học bá lạnh lùng khi đụng chuyện tình cảm cũng trở nên luống cuống như ai.
Rõ ràng mới từ quán net trở về, chưa được bao lâu nhưng Ngô Trạch Văn lại phát hiện ra, khi mình nằm trên giường, trong đầu vậy mà lại ngập tràn bóng hình Lưu Xuyên.
Khi chỉ huy đánh boss Thế giới trấn định tự nhiên, bị người ta nghi ngờ vẫn ung dung như cũ, khi nói chuyện với đồng đội thì hài hước vui tính, thậm chí còn ôm ý xấu đầy bụng khi bắt nạt người ta…
Một Lưu Xuyên đặc biệt đến thế, khiến Ngô Trạch Văn không nhịn được mà muốn lại gần.
Đêm hôm đó, bạn học Ngô Trạch Văn mơ một giấc mơ rất quái đản, trong mơ Lưu Xuyên không những ôm cậu, còn tiến thêm một bước hôn cậu… Cảm giác mềm mại và ấm áp khi chạm môi khiến cho tim cũng phải tan chảy…
Giấc mơ quái đản này khiến má Ngô Trạch Văn nóng bừng, cả người đổ mồ hôi ướt cả áo ngủ.
Sáng sớm khi tỉnh dậy, Ngô Trạch Văn mặt đỏ bừng bừng, tai thì đỏ như tụ máu.
Hà Húc Dương nhìn học bá mặt đỏ phừng phừng, nhịn không được hỏi: “Trạch Văn, cậu sốt hả?”
Ngô Trạch Văn luống cuống đẩy kính, né ánh mắt của cậu bạn, chạy vào WC rửa mặt nước lạnh.
Thật là! Đã sớm không còn là thiếu niên dậy thì 16 17 không biết gì nữa, vậy mà còn mơ cái kiểu này… Ngô Trạch Văn cảm giác mặt mình nóng sắp bốc cháy.
…
Đến giờ cơm trưa, Lưu Xuyên lại nhắn tin cho Ngô Trạch Văn, hỏi: “Chiều nay thám tử Ngô có tiết không?”
Người này nhắn tin lúc nào cũng gợi đòn như vậy.
Nhưng Ngô Trạch Văn chỉ nhìn thấy cái tên Lưu Xuyên thôi là đã nhảy dựng trong lòng, nhanh chóng đánh chữ trả lời: “Tôi không có tiết. Anh muốn qua thư viện à?”
Lưu Xuyên nhắn lại: “Đúng rồi : ) Thám tử Ngô lại đoán đúng, tôi chưa viết xong bài tổng quát, đi tự học với nhau không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Được.”
Hai rưỡi chiều, Ngô Trạch Văn đúng giờ xuống phòng 301 tìm Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên dùng hai tay ôm máy tính và một chồng sách lớn, sau đó mới đi cùng Ngô Trạch Văn xuống lầu, hai người sóng vai hướng về thư viện.
Trên đường đi, Lưu Xuyên đột nhiên mở miệng hỏi: “Phải rồi, Trạch Văn, chuyện tôi mời cậu gia nhập đội tuyển trước đây, rốt cuộc cậu nghĩ sao? Có thể nói thật với tôi được không?” Lưu Xuyên dừng một chút lại giải thích, “Không phải tôi ép cậu phải nhận lời đâu, chỉ là tôi thành lập đội tuyển sẽ cần suy xét tới bố trí thành viên, cậu gia nhập và không gia nhập sẽ ảnh hưởng tới cách lựa chọn đồng đội sau này của tôi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Anh định tìm bao nhiêu người?”
“Giải Toàn quốc chỉ đánh đoàn đội tranh cờ, sáu người là miễn cưỡng ứng phó được rồi, nhưng sau này đi đánh giải chuyên nghiệp thì sáu người chắc chắn không đủ.” Lưu Xuyên đăm chiêu sờ cằm, nói tiếp: “Vòng bảng giải chuyên nghiệp có hai giai đoạn là thi đấu lôi đài và đoàn chiến. Không những phải cân nhắc việc phối hợp đoàn đội mà còn phải tuyển vài tuyển thủ có năng lực solo mạnh lên bảo vệ cờ lôi đài. Ban đầu tôi tính sẽ tổ đội chín người, hiện tại chắc chắn chỉ có tôi, đạo trưởng và Lý Tưởng, Cá con thì còn đang quan sát, Tần Dạ cũng chưa chắc. Vì vậy tôi mới hi vọng cậu nói ra suy nghĩ của mình với tôi, nếu cậu không có hứng thú gì với giải chuyên nghiệp, tôi sẽ không giữ slot cho cậu nữa, giành để tìm người khác.”
“Tôi hiểu rồi.” Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn về phía Lưu Xuyên, nghiêm túc nói: “Tháng sau trường mình sẽ bố trí cho sinh viên tới các công ty để thực tập tốt nghiệp, tôi đã chọn một công ty ở Bắc Kinh, mẹ tôi có quen với quản lý công ty đó, ý của bà là nếu khi thực tập cảm thấy hợp môi trường làm việc thì sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại đó làm luôn, trước đây tôi cũng nghĩ như vậy.”
Lưu Xuyên trầm mặc một lát, nói: “Thế cũng tốt. Sau này sự nghiệp sẽ ổn định, lại tiện chăm sóc cho mẹ cậu.”
Tuy trên mặt vẫn đang cười, nhưng trong lòng Lưu Xuyên lại có chút thất vọng kỳ lạ.
Trạch Văn không định theo mình thi đấu sao?
Hầy, cũng khó trách, thành tích của cậu tốt như thế, đã sắp xếp con đường tương lai cho bản thân từ lâu rồi…
Tiếc thật.
Ngô Trạch Văn không những có tốc độ tay nhanh, hơn nữa còn rất bình tĩnh, lại thêm cá tính kiên cường, có thể chịu khổ. Thực ra cậu là người mà Lưu Xuyên cảm thấy thích hợp nhất để lựa chọn làm cộng sự, Ngũ Độc và Đường Môn vừa lúc có rất nhiều kỹ năng có thể phối hợp với nhau, hắn và Trạch Văn cùng đánh vị trí số 3 và 4, sau này phối hợp đoàn chiến đảm bảo sẽ cực kỳ ăn ý.
Tốc độ tay của người này ở trong liên minh cũng thuộc dạng tiêu chuẩn đứng đầu, thậm chí có thể trở thành cao thủ đỉnh cao như Tô Thế Luân. Thực ra Lưu Xuyên vẫn ngầm nhận định Ngô Trạch Văn chính là cộng sự đoàn chiến của mình, bao nhiêu bồi dưỡng và chỉ bảo hắn dành cho cậu cũng đều phục vụ điều đó.
Trong lòng hắn, Ngô Trạch Văn thậm chí là cộng sự hoàn mỹ không thể thay thế.
Giờ lại đi tìm một người đồng đội như vậy, sao có thể dễ dàng như nói đây?
Ngô Trạch Văn cảm thấy được cảm xúc của Lưu Xuyên suy sụp, biết lựa chọn của mình đã khiến hắn mất hứng, trong lòng không khỏi nhói đau.
Thật ra tôi cũng rất muốn kề vai chiến đấu với anh, giúp anh hoàn thành tâm nguyện lớn nhất…
Thế nhưng…
Bây giờ lại có cảm xúc quá đỗi mạnh mẽ với anh như thế…
Tôi không biết, nếu cứ thế này, tôi có rơi vào con đường vạn kiếp bất phục hay không?
Tận sâu trong đáy lòng Ngô Trạch Văn, thực ra vẫn luôn cất giấu một bí mật không ai biết tới.
Nhiều năm như vậy cậu chưa yêu ai, không phải vì không muốn mà là vì cậu không thích con gái. Cô gái trước kia muốn theo đuổi cậu có tính cách hoạt bát, lại xinh đẹp. Khi Lý Tưởng giới thiệu cho cậu, cậu cũng hiểu được ý của đối phương, nhưng chỉ có thể từ chối người ta một cách khéo léo, chỉ sợ sẽ làm tổn thương cô gái vô tội ấy.
Đại khái là vì từ nhỏ không có cha nên cậu thích ở chung với con trai hơn. Cậu cũng từng vì vậy mà giãy giụa, mà thống khổ. Bí mật này cậu vẫn không dám nói cho bất cứ người nào, một mình chịu đựng trải qua cửa ải khó khăn thời niên thiếu khi phát hiện ra bí mật này của bản thân, cuối cùng cũng có thể thản nhiên chấp nhận xu hướng tình dục của bản thân mình.
Mãi cho đến khi gặp Lưu Xuyên, lần đầu tiên cậu cảm nhận được… thế nào là rung động.
Có lẽ ngay một khắc mà Lưu Xuyên ôm cậu, có lẽ là khi cậu suy luận ra Lưu Xuyên chính là Lưu Danh Bách Thế, có lẽ là sớm hơn, khi lần đầu đối mặt tại vòng chung kết Rhythm Master, khoảnh khắc tranh cao thấp, lựa chọn bài hát khó nhất để quyết đấu với nhau.
Sự chân thành và quan tâm của Lưu Xuyên chẳng khác nào ánh sáng trong đêm đen với cậu, khiến cho cậu rất dễ chìm vào.
Ngô Trạch Văn dùng lực siết chặt hai tay, ánh mặt trời chiếu xuống đỉnh đầu khiến cậu toát rất nhiều mồ hôi, gương mặt cũng tái nhợt mất tự nhiên.
Lưu Xuyên quay đầu nhìn cậu, thấy mặt mày đối phương tái nhợt, nhịn không được mà lo lắng nói: “Cậu sao thế? Trạch Văn?”
Người con trai kia rất tự nhiên vươn tay sờ trán Ngô Trạch Văn, sau đó tự sờ lên trán mình, nói: “Không sốt mà, sao sắc mặt lại tệ thế?”
Cảm nhận lòng bàn tay ấm áp của hắn đặt lên trán, Ngô Trạch Văn bỗng cảm thấy mắt mình cay cay.
Quan tâm như thế, dịu dàng như thế, ai có thể chịu được đây? Lưu Xuyên, anh không hề biết anh đang làm gì…
Ngô Trạch Văn hít sâu, dừng chân ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên, nghiêm túc nói: “Lưu Xuyên, tôi có thể hỏi anh một câu riêng tư không?”
Lưu Xuyên nói: “Không thành vấn đề, cậu hỏi đi.”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Anh có bạn gái… hay có thích cô gái nào chưa?”
Lưu Xuyên: “…”
Vừa rồi đang nói chuyện lập đội, còn tưởng Ngô Trạch Văn muốn hỏi kế hoạch thành lập này nọ, sao tự nhiên lại lái sang bạn gái?
Lưu Xuyên cười nói: “Trước mắt còn chưa có. Trước đây tôi ở Hoa Hạ thì cả ngày bận phát điên, thời gian đâu mà yêu đương. Sau khi giải nghệ thì tôi bị ông ngoại bắt ra nước ngoài mấy tháng, về nước thì tới trường luôn. Sao thế? Đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này, không lẽ định giới thiệu bạn gái cho tôi hả?”
Ngô Trạch Văn: “…”
Nếu tôi muốn tự mình theo đuổi anh, anh có bị dọa cho ngu luôn không?
Bạn học mặt than Ngô Trạch Văn nâng kính, nghiêm túc nói: “Lưu Xuyên, anh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”
Lưu Xuyên nghi hoặc nói: “Chuyện gì mà phải hỏi cẩn thận thế?”
“Có thể lưu lại một vị trí trong đội cho tôi không?” Ánh mắt sau lớp kính của Ngô Trạch Văn rất sáng sủa, lại ngập tràn mong chờ.
Lưu Xuyên giật mình: “Chẳng phải cậu chuẩn bị tới Bắc Kinh thực tập rồi ở lại làm việc luôn sao?”
“Đó là ý định trước đây.” Ngô Trạch Văn nói, “Tối hôm qua tôi… tối hôm qua tôi đã suy nghĩ cẩn thận, cảm giác mình cũng khá hứng thú với giải chuyên nghiệp. Hiện tại chưa thể cho anh câu trả lời thuyết phục 100%, nhưng tôi sẽ cố nói chuyện với mẹ, nếu mẹ dồng ý tôi sẽ tới đội tuyển với anh. Anh có thể… để lại cho tôi một vị trí không?”
“Đương nhiên là được!” Lưu Xuyên không do dự nói, “Vị trí bên cạnh tôi mãi mãi để lại cho cậu! Chỉ cần cậu thuyết phục được mẹ, có thể tham gia đội tuyển của tôi bất cứ lúc nào.” Lưu Xuyên dừng một chút, nhìn Ngô Trạch Văn, nghiêm túc nói: “Trạch Văn, tôi nói thật lòng, năng khiếu của cậu chắc chắn có thể trở thành cao thủ hàng đầu, mà trong lòng tôi, cậu cũng là cộng sự hoàn hảo nhất mà tôi tha thiết mong ước.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Nếu cộng sự này lại thầm thích anh thì sao?
Đối diện với ánh mắt của Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn nhất thời cảm thấy có chút rối rắm.
Cậu biết quyết định của mình có lẽ là thiêu thân lao đầu vào lửa, là vạn kiếp bất phục. Nếu Lưu Xuyên hoàn toàn là trai thẳng, không thể rung động với con trai, vậy thì trong mắt Lưu Xuyên cậu sẽ trở thành gánh nặng, mà tình bạn của bọn họ cũng không thể tiếp tục được nữa.
Nhưng mà, bảo cậu cứ thế buông tay sao?
Từ bé cậu đã là người kiên cường, một mình vượt qua vô số gian nan khổ ải, một khi cậu đã nhận định điều gì thì sẽ luôn cố gắng để có được, không bao giờ buông tay!
– muốn giành cúp quán quân giải Vật lý, cậu liền trắng đêm không ngủ, làm bài luyện đề, cuối cùng thành công giành được cúp.
– muốn học tốt piano, cậu liền giành thời gian luyện tập chăm chỉ, luyện đến mức ngón tay có run lên cũng không màng, cuối cùng thi đỗ chứng chỉ diễn tấu dương cầm.
– muốn trở thành cao thủ khinh công trong game, ngày nào cậu cũng đi Mai hoa thung tập nhảy, trong một khoảng thời gian ngắn đã nâng cao trình độ của mình, thậm chí còn kéo được cả boss Thế giới.
Đúng là cậu lớn lên từ gia đình đơn thân, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy mình là kẻ yếu đuối cần đến thương hại và bảo vệ từ người khác.
Tất cả đều dựa vào bản thân, đây là quan niệm hình thành từ khi cậu còn nhỏ.
Có người nói cậu cố chấp, cứng đầu, nhưng tính cậu là thế, một khi đã nhận định cái gì, cậu tình nguyện dốc hết sức lực!
Nhận ra mình lỡ thích Lưu Xuyên, đương nhiên cậu cũng không muốn buông tay.
Không muốn buông người này ra…
Nhiều năm trôi qua như vậy, Lưu Xuyên là người duy nhất khiến cậu có cảm giác ấm áp và an lòng.
Dù có vạn kiếp bất phục thì sao?
Ít nhất cậu đã đánh đổi toàn bộ nỗ lực rồi, có thất bại cũng sẽ không hối hận.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận