Hai người lại cùng nhau đi tới phòng tự học tại thư viện, tìm một bàn trong góc rồi ngồi xuống.
Lưu Xuyên viết văn, Ngô Trạch Văn thì đọc sách, thư viện vô cùng yên tĩnh, thời gian dường như trôi qua rất nhanh.
Mất cả một buổi chiều, rốt cuộc Lưu Xuyên cũng viết xong bài tổng quan, hắn gõ dấu chấm cuối cùng xuống rồi vươn tay bóp phần cổ đau nhức của mình. Quay sang thì thấy Ngô Trạch Văn đang cầm bút viết chữ lên vở, Lưu Xuyên tò mò ghé lại hỏi: “Viết gì thế?”
Hắn lên tiếng đột ngột như vậy khiến Ngô Trạch Văn hoảng sợ suýt chút nữa đã bẻ gãy luôn cây bút trong tay.
Giọng Lưu Xuyên trầm thấp dễ nghe, hơi thở ấm áp phảng phất bên tai khiến tim Ngô Trạch Văn đập có chút nhanh, cậu vội vàng buông bút, vờ bình thản hỏi: “Anh viết xong rồi à?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ xong rồi.”
Ngô Trạch Văn nhìn liếc qua máy tính của hắn, hỏi: “Vẫn chưa chỉnh phông chữ sao?”
Trong word có thể chỉnh cho chữ lớn, nhỏ để phân biệt tiêu đề, đề mục, phần chú thích, những phần này vẫn chưa sửa lại.
“Hay để tôi giúp anh nhé?” Ngô Trạch Văn tự ứng cử.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Được thôi! Vậy tôi đi WC đã, cậu quẩy giúp tôi chút nha.”
Dứt lời Lưu Xuyên liền đứng dậy đi toilet, Ngô Trạch Văn ngồi vào ghế của hắn, nhanh chóng đọc qua văn bản một lần, sau đó điều chỉnh lại phông và cỡ chữ theo đúng quy cách luận văn, đồng thời chỉnh luôn phần chú thích phụ lục.
Đến khi Lưu Xuyên trở về thì thấy Ngô Trạch Văn đã về lại vị trí cũ, mà file word trong máy hắn đã thay đổi rất nhiều.
Chữ nghĩa xếp ngay ngắn chỉnh tề, Lưu Xuyên thiếu chút nữa đã trượt chân: “Sửa xong rồi à?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ.”
“…” Lưu Xuyên thật sự phục sát đất!
Ngô Trạch Văn sắp xếp kho hàng trong game đâu vào đó, thật sự đúng là “quản lý hàng chuyên nghiệp”, dường như cậu rất thích sắp xếp mọi thứ trở nên ngay ngắn chỉnh tề, chắc là do chứng OCD của Xử Nữ. File word được cậu sửa lại xong về cơ bản đã chuẩn với cách xếp chữ viết luận văn, dứt khoát không thể soi mói, Lưu Xuyên không cần lo thêm nữa, giờ mang đi nộp luôn cũng được.
Lưu Xuyên ngồi xuống ghế, kiểm tra lại từ đầu đến cuối thêm một lần, bỏ đi một vài từ sai, sau đó liền mở mail chuẩn bị gửi cho giáo viên.
Sau khi đăng nhập vào mail, hắn bỗng phát hiện có hai e-mail chưa đọc, đều được gửi từ quản lý Lê Huy của đội tuyển Hoa Hạ.
Bức thư đầu tiên được gửi đi tầm đầu tháng Chín, quản lý Lê Huy gửi mail hỏi hắn có bằng lòng về lại đội tuyển Hoa Hạ làm đội trưởng hay không. Vì đã rất lâu Lưu Xuyên không đăng nhập hòm mail này nên hắn đã bỏ lỡ hết e-mail từ nửa tháng trước. Lê Huy gửi mail không thấy nhắn lại, dứt khoát đích thân tìm đến cửa.
E-mail thứ hai lại mới được gửi tới giữa trưa hôm nay, chỉ có một câu đơn giản –
“Trương Thư Bình tìm tôi xin cách thức liên lạc với cậu, cuối tuần này cậu ta tới Quảng Châu bình luận, muốn gặp cậu một lần.”
Sau khi Lưu Xuyên về nước liền đổi số điện thoại, phần lớn bạn bè cũ muốn tìm hắn đều sẽ tìm trên QQ. Trương Thư Bình thì trước đó bị hack mất tài khoản QQ, muốn liên hệ với Lưu Xuyên cũng chỉ có thể tìm quản lý Lê Huy chuyển lời giúp, thế là Lê Huy mới gửi mail cho Lưu Xuyên hỏi.
Thực ra Lưu Xuyên cũng muốn gặp Trương Thư Bình, anh là đội phó đầu tiên của đội tuyển Hoa Hạ chinh chiến cùng hắn thuở ban sơ, là người anh em tốt nhất, vậy mà đã sắp không gặp nhau ba năm rồi.
Lưu Xuyên nhắn lại: “Số điện thoại của tôi là 138xxxx, quản lý cũng lưu lại đi, sau đó gửi số này cho Trương Thư Bình bảo anh ấy gọi tôi.”
Gửi thư xong, Lưu Xuyên lại gửi bản tổng quan của mình cho giáo viên, ngay sau đó đã thấy điện thoại có tin nhắn tới: “Tôi là Trương Thư Bình.”
Có lẽ hòm thư của Lê Huy cài đặt nhận thông báo nên mới nhanh như vậy đã gửi số điện thoại của Lưu Xuyên cho Trương Thư Bình.
Lưu Xuyên nhắn lại: “Đã lâu không gặp!”
Trương Thư Bình nói: “Tôi nghe quản lý Lê nói cậu chuẩn bị tham gia giải Anh Hùng Tranh Bá năm sau à?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy.”
Trương Thư Bình hỏi: “Còn mấy tháng nữa là phải báo danh, tình hình tổ đội ra sao rồi?”
Lưu Xuyên nói: “Còn đang xem đồng đội thế nào.”
Trương Thư Bình nói: “Tôi có mấy tin bên này, nghe nói có đội tuyển tên FTD bên Thần Tích chuyển qua đây đánh giải, đội trưởng Lão Miêu của bọn họ thành lập một bang hội tên là “Thương Lan” bên khu Võng thông, đang chiêu mộ cao thủ khắp nơi. Cậu phải chú ý đội ngũ này một chút, thể nào vòng chung kết giải Toàn quốc cũng sẽ gặp bọn họ.”
“Tôi biết chuyện này, Lão Miêu còn tự mình đi tìm tôi, mời tôi gia nhập đội tuyển của cậu ta.” Lưu Xuyên bổ sung thêm: “Cậu ta mang đội chuyển game, chắc chắn tiến triển thuận lợi hơn tôi. Đội tuyển Thương Lan sẽ là đối thủ mạnh nhất của tôi tại giải Toàn quốc, hi vọng đến lúc đó đừng bị xếp chung một bảng là được rồi.”
Trương Thư Bình nói: “Cậu nắm chắc trong lòng là được.”
“Anh thì sao? Sau này cứ tiếp tục bình luận à?” Lưu Xuyên hỏi: “Có hứng thú về thi đấu cùng tôi không?”
Trương Thư Bình cười khổ: “Hiện tại tay tôi tàn lắm rồi, về làm bình luận viên còn đỡ, thi đấu thì quên đi, không muốn làm tạ cho người ta gánh.”
Thấy anh nói thế, Lưu Xuyên cũng có chút cảm khái trong lòng.
Trương Thư Bình hơn hắn một tuổi, ba năm trước đã giải nghệ, hiện tại đã 25, tốc độ tay và phong độ rõ ràng không bằng hồi trước.
Không lâu trước đây, ID Bạch Mã Đan Thư cũng đã từng là đại thần khiến người ta cúng bái, đội phó Trương của đội tuyển Hoa Hạ với tốc độ tay và ý thức hàng đầu, hiệp trợ Lưu Xuyên dẫn dắt đội tuyển Hoa Hạ giành được chiến tích mãn quán huy hoàng. Đáng tiếc, anh chỉ thi đấu được hai năm, đến mùa giải thứ Năm, vì trạng thái tụt giảm mà phải giải nghệ rời khỏi liên minh. Những người biết đến Võ Lâm muộn sẽ không thể biết được Bạch Mã Đan Thư là ai.
Trường giang sóng sau đè sóng trước, một đời người mới thay thế người cũ, cái môi trường thi đấu này tàn khốc như vậy đấy.
Có rất nhiều tuyển thủ ưu tú rời khỏi sân khấu, dần dần bị mọi người quên lãng. Nhưng Lưu Xuyên lại không cam tâm yên lặng như thế, cho nên dù đã 24 tuổi, trong giới eSports này coi như đã rất lớn tuổi rồi, hắn vẫn còn muốn cố gắng thêm một lần.
Năm đó khi Trương Thư Bình giải nghệ liền cùng bạn gái ra nước ngoài, hai người cắt đứt liên lạc, hôm nay anh về làm bình luận viên, Lưu Xuyên cũng thấy rất vui – vì ít nhất anh vẫn còn ở trong giới thể thao điện tử này.
Không giống như vài người nào đó, rời đi vô cùng cương quyết, triệt để biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Lưu Xuyên trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Phải rồi, ở đây tôi có một tuyển thủ rất có tiềm năng, anh dạy cậu ấy giúp tôi nhé?”
Trương Thư Bình nghi hoặc nói: “Sao cậu không tự đi mà dạy?”
Lưu Xuyên giải thích: “Cậu ấy chơi Ngũ Độc Cổ sư, Đường Môn Khôi lỗi và Ngũ Độc Cổ sư tuy đều là hệ triệu hồi nhưng lại có lối chơi hoàn toàn khác nhau, tôi sợ tôi dạy cậu ấy sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu ấy. Anh thông thạo Ngũ Độc hơn tôi, cậu ấy có năng khiếu lắm, lại thông minh nữa, đang cần cao nhân hướng dẫn, anh có bằng lòng thu đồ đệ không?”
“Được rồi.” Trương Thư Bình nói rành mạch: “Nếu cậu đã đích thân mở miệng thì tôi sẽ thu người này làm đồ đệ, cậu đưa số QQ của tôi cho cậu ấy đi.”
Dứt lời anh liền gửi qua một tài khoản QQ mới.
Lúc trước sau khi Trương Thư Bình ra nước ngoài, vì nick QQ đã lâu không đăng nhập mà bị hack mất, ngày nào ID Bạch Mã Đan Thư cũng spam trong nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp mấy cái quảng cáo “Bán mặt nạ dưỡng da”, link nào cũng có virus khiến cả đám tuyển thủ chuyên nghiệp cực kỳ cạn lời. Lưu Xuyên không nhịn nổi nữa trực tiếp đá anh ra khỏi group, đồng thời block luôn cái nick QQ đó.
Tài khoản QQ hôm nay hiển nhiên là anh mới lập, mới chỉ có level 1.
Lưu Xuyên dùng máy tính đăng nhập QQ kết bạn với anh, tiện thể dặn dò: “Đừng có dùng sinh nhật làm pass nữa, bị hack thêm lần nữa thì anh đi đập đầu vào tường là vừa.”
Bạch Mã Đan Thư: “…”
Người con trai nào đó bên kia máy tính cười cười sờ mũi, tiện tay đổi cái pass ngày sinh của mình.
Ngô Trạch Văn thấy Lưu Xuyên mỉm cười nãy giờ, chẳng hiểu là nhắn tin với ai mà vui như thế…
Còn đang nghi hoặc, Lưu Xuyên bỗng quay đầu nói: “Trạch Văn, tôi vừa tìm được sư phụ cho cậu, là cao thủ Ngũ Độc hàng đầu, nếu cậu bằng lòng thì chính thức bái sư đi.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt nói: “Bái sư?”
Lưu Xuyên gấp máy lại, nói: “Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói.”
…
Hiện tại cũng đúng tầm giờ ăn tối, hai người đi ra khỏi thư viện, Lưu Xuyên ngại nhà ăn ồn ào nên dứt khoát mời Ngô Trạch Văn đi tới quán cơm Tây trong trường.
Nhà hàng đồ Tây rất gần thư viện, là một tòa nhà độc lập hai tầng, tuy chỉ là hàng ăn trong trường nhưng bên trong trang hoàng rất cao cấp, không gian nhã nhặn, vừa vào cửa liền ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, nghe được tiếng dương cầm du dương bên tai, ghế sofa ngồi cũng rất thoải mái, thích hợp làm nơi để các cặp đôi hẹn hò.
Lần đầu Ngô Trạch Văn tới đây, cậu theo Lưu Xuyên tìm góc khuất ngồi xuống, thấy mấy cặp đôi xung quanh đôi lúc lại quay ra nhìn, nhất thời có chút chột dạ.
Lưu Xuyên thì lại rất thản nhiên, gọi phục vụ order hai phần bít-tết và salad hoa quả, tiện thể gọi luôn một cốc nước dâu cho Trạch Văn.
Hắn vẫn nhớ rõ Trạch Văn thích ăn bánh ngọt dâu tây.
Gọi đồ xong, Lưu Xuyên mới mở miệng nói: “Cậu còn nhớ Trương Thư Bình không? Bình luận viên trận khai mạc đó.”
Vì để không ảnh hưởng tới người khác, Lưu Xuyên cố ý nói nhỏ tựa như đang thầm thì.
“Có nhớ.” Ngô Trạch Văn ngồi xem thi đấu với Lưu Xuyên, đương nhiên sẽ không quên vị bình luận viên kia: “Bạch Mã Đan Thư, đội phó trước đây của đội tuyển Hoa Hạ?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng vậy. Từ mùa giải đầu tiên anh ấy đã theo tôi thi đấu rồi, là nguyên lão chơi Ngũ Độc Cổ sư, người này tốc tay nhanh, ý thức hàng đầu, về phương diện bồi dưỡng chiến thuật cũng ưu tú, nếu không có anh ta, mình tôi cũng không gồng gánh nổi đội tuyển Hoa Hạ.”
Lưu Xuyên dừng một chút, mỉm cười nhìn về phía Ngô Trạch Văn: “Anh ấy là huynh đệ tốt nhất của tôi. Thế nên tôi mới muốn bảo cậu nhận anh ấy làm sư phụ, theo anh ấy học chơi Ngũ Độc.”
Ngô Trạch Văn nghe vậy, không khỏi có chút cảm động từ đáy lòng.
Lưu Xuyên quả thực rất quan tâm cậu, không những đích thân dạy cậu khinh công và thao tác căn bản, còn mời người anh em tốt giải nghệ đã lâu ra làm sư phụ mình…
Đội phó đời đầu đã giải nghệ của đội tuyển Hoa Hạ, một đại thần như thế mà chịu xuống núi thu đồ đệ, làm gì có chuyện Trạch Văn sẽ từ chối?
Lưu Xuyên nói tiếp: “Tố chất của cậu rất tốt, nhưng còn thiếu kinh nghiệm và ý thức, cậu cần một cao thủ Ngũ Độc chỉ điểm cho. Ngũ Độc mạnh nhất liên minh có hai người, Trương Thư Bình đánh theo lối dùng pet ổn định từ thời khai sơ, Tô Thế Luân thì am hiểu hiến tế hơn. Phong cách của hai người bọn họ khác nhau rất nhiều, trước đây cậu đã từng xem rất nhiều video của Tô Thế Luân, tôi mời Trương Thư Bình xuống núi làm sư phụ của cậu chính là vì muốn cậu hoàn toàn hiểu được sự khác nhau giữa hai lối chơi này.” Lưu Xuyên nghiêm túc nhìn cậu trai trước mắt, nói từng câu từng chữ: “Trạch Văn, cậu không giống cả hai người bọn họ. Tôi tin nhất định cậu sẽ hình thành nên một phong cách độc đáo thuộc về chính cậu.”
Vừa xem video thi đấu của cao thủ hiến tế Tô Thế Luân, vừa nhận thủy tổ của lối đánh dùng pet Trương Thư Bình làm thầy, hiểu hết phong cách của hai cao thủ Ngũ Độc mạnh nhất, sau đó hình thành nên một lối đánh mang dấu ấn của riêng mình.
Lưu Xuyên vừa coi trọng lại vừa kỳ vọng vào Ngô Trạch Văn như thế, khiến cho Ngô Trạch Văn vừa cảm động lại vừa ngập tràn quyết tâm và kiên định!
– nếu anh đã dụng tâm như thế, sao tôi có thể khiến anh thất vọng đây?
Ngô Trạch Văn nhìn ánh mắt của Lưu Xuyên, nghiêm túc gật đầu: “Được, tôi sẽ bái anh ấy làm thầy, theo anh ấy học tập.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cuối tuần này vừa lúc anh ta tới Quảng Châu để bình luận, đến lúc đó tôi hẹn anh ta đi ăn cơm, tiện theo mang cậu đi gặp luôn, làm quen một chút.”
Ngô Trạch Văn còn chưa từng gặp bất cứ người bạn cũ nào của Lưu Xuyên, Lưu Xuyên bằng lòng dẫn cậu ra ngoài ăn cơm với anh em tốt, điều đó cũng minh chứng cho sự coi trọng của Lưu Xuyên dành cho cậu.
Ngô Trạch Văn có chút vui vẻ trong lòng, ngẩng đầu hỏi: “Muốn bái sư tại chỗ sao? Tôi có cần chuẩn bị lễ vật gì không?”
“Không cần.” Lưu Xuyên khoát tay nói: “Cái tên Trương Thư Bình này rất xuề xòa, cậu gặp anh ta là biết. Trước giờ chưa từng thu đồ đệ, cậu là người đầu tiên đó.”
Trên thực tế, Lưu Xuyên đột nhiên mời người anh em tốt nhất của mình xuống núi, ngoại trừ việc hắn tin tưởng được Trương Thư Bình thì còn một nguyên nhân khác – hắn muốn giữ chặt lấy Ngô Trạch Văn, khiến Ngô Trạch Văn thuận lợi gia nhập đội tuyển của mình.
Vào những thời điểm quan trọng thì làm một bài tình cảm mùi mẫn cũng là một loại chiến thuật đó nha.
Đợi đến khi Ngô Trạch Văn nhận Trương Thư Bình làm sư phụ, được Trương Thư Bình hướng dẫn thành tài, đến lúc đó nhờ lão Trương hỗ trợ bóng gió mấy câu, có những lời mình không tiện nói, thì nhờ Trương Thư Bình nói luôn… Lưu Xuyên cảm thấy mình quá thông minh rồi.
***
Buổi tối sau khi quay về ký túc xá, Lưu Xuyên còn dặn riêng Trương Thư Bình: “Lão Trương tôi phải nói cho anh điều này, đồ đệ mà tôi tìm được cho anh là mầm non tốt đi trăm dặm mới đào được, tôi giao cậu ấy cho anh, anh dạy dỗ cho tốt đó!”
Trương Thư Bình nói: “Biết rồi, xin tuân theo thánh chỉ của Xuyên đội!”
Lưu Xuyên cười: “Biết vậy là tốt.”
Trương Thư Bình hỏi: “Mà đúng rồi, Ngũ Độc này là gì của cậu? Chủ lực của team mới à?”
Lưu Xuyên nói: “Vẫn chưa, cậu ấy còn đang suy xét xem có gia nhập đội tuyển hay không. Anh cứ dạy cho tốt, nếu thành công đến lúc đó tôi nhất định sẽ cảm ơn hậu hĩnh!”
Trương Thư Bình gật đầu nói: “Được rồi, bảo cậu ấy add QQ của tôi trước đi.”
Lưu Xuyên kéo Trương Thư Bình và Ngô Trạch Văn vào một group riêng, giới thiệu: “Trạch Văn, tới gọi sư phụ nào.”
Ngô Trạch Văn ngoan ngoãn đánh chữ nói: “Chào sư phụ.”
Trương Thư Bình gửi icon xoa đầu: “Chào đồ đệ. Tới đấu trường Võ Lâm đại hội phòng số 7319 đi, đánh mấy trận xem trình độ của cậu thế nào.”
Ngô Trạch Văn nói: “Sư phụ, tôi vẫn chưa lên cấp cuối.”
Trương Thư Bình: “…”
Sư phụ đã bị hạ gục.
Sửng sốt một hồi, Trương Thư Bình mới gửi icon toát mồ hôi: “Gì chứ? Cậu còn chưa lên cấp cuối nữa à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không sai, cậu ấy mới level 40 thôi, lần đầu chơi game đó, là tay mới, tuy anh làm sư phụ nhưng sau này đừng có bắt nạt cậu ấy đó.”
Trương Thư Bình gửi icon che miệng cười: “Yên tâm đi, tôi nào dám bắt nạt người của cậu.”
Rõ ràng hai người đang nói đùa, nhưng việc Lưu Xuyên bao bọc mình như thế lại khiến Ngô Trạch Văn cảm thấy rất ấm áp.
Ngô Trạch Văn đánh chữ nói: “Sư phụ, tôi sẽ nhanh chóng lên cấp cuối, sau đó sẽ tới Đại hội Võ Lâm tìm anh.”
Trương Thư Bình nói: “Được, add QQ trước đi.”
Hai người add QQ của nhau, lúc này Trương Thư Bình mới nhắn riêng cho Ngô Trạch Văn: “Tôi nghe Lưu Xuyên nói cậu ta muốn tổ đội quay về thi đấu giải chuyên nghiệp, nếu cậu định theo cậu ta thi đấu, yêu cầu của tôi với cậu chắc chắn sẽ rất nghiêm khắc. Tôi là cộng sự của cậu ấy năm đó, biết rất rõ trình độ của cậu ấy, mà đồ đệ tôi dạy dỗ cũng tuyệt đối không thể quấn chân đội trưởng được.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi hiểu, sư phụ.”
Trương Thư Bình gửi một file nén qua QQ: “Đây là phần mềm luyện tập tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu còn chưa lên cấp cuối, luyện cơ bản trước đi, mỗi ngày train nửa tiếng với phần mềm này sẽ giúp cậu ổn định và đề cao tốc độ tay. Sau này lên cấp cuối thì cậu tìm tôi, tôi sẽ gửi các phần mềm huấn luyện sử dụng các loại kỹ năng của Ngũ Độc cho cậu.”
Ngô Trạch Văn nhận file từ sư phụ, sau khi giải nén quả nhiên nhìn thấy mấy phần mềm nhỏ.
Trước đây Trương Thư Bình đảm nhiệm chức đội phó ở Hoa Hạ, Lưu Xuyên phụ trách điều chỉnh toàn đội và bố trí chiến thuật, còn những việc huấn luyện nhỏ này thường sẽ do đội phó quản lý, dù anh giải nghệ sớm thì vẫn còn giữ đủ loại phần mềm huấn luyện năm đó từng dùng.
Có sư phụ chu đáo như vậy, đồ đệ sao có thể xao lãng.
Ngô Trạch Văn lập tức nói: “Đã biết, sư phụ. Mỗi ngày tôi đều sẽ tập nửa giờ, sau đó báo kết quả cho anh.”
Trương Thư Bình hài lòng gật đầu, lại gửi qua một file nén khác: “Đây chính là một vài kinh nghiệm tâm đắc mà tôi viết ra, hiện tại cậu mới tiếp xúc với Ngũ Độc, cần biết hai đấu pháp khác hẳn nhau của Ngũ Độc Cổ sư – dùng pet và hiến tế. Dùng pet chính là coi pet làm trung tâm, phóng pet đi công kích quân địch, chủ nhân chỉ hỗ trợ thôi. Còn hiến tế thì lấy chủ nhân làm trung tâm, thường xuyên giết chết pet của mình để cộng thêm các loại buff cho bản thân. Chủ nhân sẽ tự đi tấn công quân địch, pet chỉ mang tính hỗ trợ. Hai cách chơi này đều có ưu và khuyết điểm, cũng có thể kết hợp với nhau. Cậu cứ đọc những gì tôi viết một lần trước, hiểu được đại khái đã, có vấn đề gì thì hỏi tôi.”
Ngô Trạch Văn vội nói: “Cảm ơn sư phụ!”
Ngô Trạch Văn mở file word ra đọc vài lần, không khỏi có chút kích động trong lòng!
– đây chính là một sư phụ mà cậu đang cần!
Tuy Lưu Xuyên có chỉ dẫn cậu một chút, nhưng mỗi ngày Lưu Xuyên bộn bề nhiều việc, trong đội có quá nhiều gà đều phải để đội trưởng dạy, còn có đồ đệ chính thức là Lý Tưởng cũng cần Lưu Xuyên hướng dẫn, hắn sẽ không thể quan tâm Ngô Trạch Văn một cách toàn diện được. Chưa kể hai lối đánh của Đường Môn và Ngũ Độc mâu thuẫn với nhau, thực ra hắn cũng chỉ có thể dạy được rất ít.
Nhưng Trương Thư Bình thì khác, đội phó Trương là cao thủ Ngũ Độc hàng đầu, đương nhiên thừa thành thạo để dạy dỗ đồ đệ chơi Ngũ Độc, cũng sẽ chuyên nghiệp hơn.
Lưu Xuyên mời Trương Thư Bình ra tay dạy dỗ Ngô Trạch Văn, quả thực rất phù hợp.
Ngô Trạch Văn nhận mấy file word sư phụ gửi tới, vừa đọc vừa note lại, cảm thấy trước mắt mở ra rất nhiều điều.
Hiến tế lấy chủ nhân làm trung tâm, pet phụ trợ; Dùng pet thì lấy pet làm trung tâm, chủ nhân chỉ hỗ trợ bên ngoài…
Không ngờ trong Ngũ Độc Cổ sư lại có hai nhánh chơi này nữa, thật sự càng xem càng thấy thú vị!
…
Trương Thư Bình nhận ra tuy nhóc đồ đệ này không nói nhiều nhưng lại rất nghiêm túc, có vấn đề sẽ tìm anh hỏi, hơn nữa lần nào cũng hỏi đúng chỗ mấu chốt, còn kèm theo quan điểm của chính mình… Trương Thư Bình rất thích một đồ đệ nghiêm túc như vậy.
Anh đã giải nghệ, tuổi thì cao, phong độ suy giảm không thể lên sân đấu. Nhưng anh vẫn chưa buông tay thế giới này được, bao nhiêu kỹ xảo và ý niệm của anh còn chưa thể truyền thừa, năm ấy giải nghệ vội vàng quá, đồ đệ cũng chẳng kịp thu, rất nhiều đấu pháp bị thất truyền, thật ra trong lòng anh cũng có chút tiếc nuối.
Nếu Lưu Xuyên đã đưa tới cho anh nhóc đồ đệ này, chẳng bằng anh dốc hết vốn liếng dạy cho cậu ấy đi!
Qua sự giới thiệu của Lưu Xuyên, hai người đã thành thầy trò, nhưng khi giao tiếp với nhau lại không hề thoải mái như các cặp sư đồ khác.
Trương Thư Bình không thích nói đùa, làm đội phó huấn luyện người khác đã quen, yêu cầu của anh đối với đồ đệ đương nhiên nghiêm khắc vô cùng. Ngô Trạch Văn lại là con quay ít nói, về cơ bản hai người nói chuyện đều chỉ xoay quanh Ngũ Độc. Nếu có người ngoài nhìn hai bọn họ nói chuyện phiếm, chắc chắn còn cảm giác đây là thầy giáo đang lên lớp… Hơi nghiêm túc quá rồi mấy vị ơi!
Trương Thư Bình khi ấy còn không hề biết, anh sẽ dạy dỗ nên một ngôi sao mới chói sáng lóa mắt nhất trong lịch sử liên minh chuyên nghiệp!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận