Ngô Trạch Văn vẫn đang chăm chú xem hướng dẫn mà sư phụ gửi, chẳng biết qua bao lâu thì nghe thấy thông báo tin nhắn mới từ QQ, là Lưu Xuyên gửi tới: “Vẫn đang nói chuyện với sư phụ à? Online làm hoạt động cố định thôi, mọi người đều đang chờ cậu này.”
Ngô Trạch Văn giật mình, nhìn qua đồng hồ mới biết vậy mà đã tám giờ.
Hướng dẫn mà sư phụ gửi cho cậu đều là tinh túy trong tinh túy, là kinh nghiệm tâm đắc nhiều năm của Trương Thư Bình, quả thật là báu vật vô giá! Nhìn hướng dẫn cao cấp anh tự viết ra, Ngô Trạch Văn như phát hiện ra vùng đất mới, vừa hưng phấn vừa sung sướng, hoàn toàn đắm chìm quên cả thời gian online.
Nhận được tin nhắn từ Lưu Xuyên, Ngô Trạch Văn mới vội vàng tạm biệt sư phụ, tắt file word lại rồi đăng nhập vào Võ Lâm.
Trong game, mấy người trong đội cố định đều đã đông đủ, sau khi Ngô Trạch Văn ngoi lên liền lập tức được Lưu Xuyên kéo vào voice chat.
Lưu Xuyên nói: “Được rồi, đã đông đủ, giờ đi thu hoạch sản phẩm từ kỹ năng sinh hoạt đã, sau đó tập hợp tại cổng phụ bản.”
Hôm qua Ngô Trạch Văn thu hoạch lúa mì xong đã gieo thêm một lứa hạt mới, Cá con cũng đã giăng sẵn một lưới cá lớn ở hồ, hôm nay online vừa vặn kéo lên.
Chỉ có điều vì thời gian lúa mì chín đã qua, ruộng lúa mì của Ngô Trạch Văn đã bị ăn trộm chỉ còn 30%…
Ngô Trạch Văn thu hoạch lúa mì, gieo hạt giống thêm lần nữa, tiện thể đi dạo quanh ruộng, ăn trộm một ít từ nhà khác, sau đó mới trở về tụ họp với đám Lưu Xuyên ở cổng phụ bản.
Cá con mở miệng nói: “Tôi câu được một cái ‘Nhẫn Bạch Ngọc’, để làm gì thế?”
Câu cá có xác suất nhất định sẽ câu được mấy thứ kỳ quái hiếm lạ, nghe nói là đồ người xưa bất cẩn làm rơi xuống nước, Cá con vẫn cắm máy ngồi câu, câu lên được một đống vải vóc rách nát, đá hình thù kỳ quái, quạt sắc bén nhọn… Cậu nhóc không biết đống này dùng làm gì, lại không dám vứt bừa, vì vậy trong túi hiện tại chất đầy rác rưởi.
Thanh Phong Đạo Trưởng giải thích: “Nhẫn Bạch Ngọc là tài liệu cấp thấp, không đáng đồng nào đâu. Kỹ năng câu cá của cậu giờ mới cấp 1, không câu được đồ tốt, đồ màu xám thì đều là rác, vứt luôn đi cũng được, màu xanh thì để lại. Sau này lên cấp cuối thì sẽ câu được ít đồ tím hiếm, câu được thì bảo tôi, tôi xem giá cho.”
Cá con hưng phấn nói: “Đã rõ!”
Lưu Xuyên nhắc nhở: “Mọi người thu thập hết đồ ăn và cá chưa? Tập trung ở phụ bản đi.”
Lúc này Ngô Trạch Văn và Cá con mới ra khỏi Ngư Mễ Chi Hương, cùng đi tới cổng phụ bản level 40.
Phụ bản level 40 là Cơ quan ốc của Đường Môn, lối đi vào chính là tổng bộ của Đường Môn.
Phụ bản này khá đặc biệt, được tạo thành từ các căn phòng cơ quan nối nhau, sau khi mở từng phòng sẽ kích hoạt cơ quan. Mà trong phụ bản thì bẫy rập sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, may mắn một chút thì chỉ gặp mưa tên hoặc chông nhọn, né tránh là được. Nhưng nếu không may thì cả đường sẽ toàn gặp khôi lỗi trận, bị đám rối bao vây đánh cho ngu người.
Vì vậy để đạt kỷ lục phụ bản này vốn chẳng có lối chơi nào đặc biệt, quan trọng phải xem nhân phẩm ra sao.
Nếu ăn may dính toàn mưa tên thì mười phút qua bàn, mà xui tận mạng cả đường chỉ gặp con rối thì ít nhất cũng phải lăn lộn 30 phút.
Các hội trưởng tìm Lưu Xuyên xin hướng dẫn trước đó đều nhanh trí không tìm hắn xin cách đánh phụ bản level 40, ai cũng biết đây là một cái phụ bản dựa vào nhân phẩm.
Mà nhân phẩm mọi người hôm nay thì gặp đủ cả bốn loại từ mưa tên, chông nhọn, trận đá và con rối…
Cả một đường tránh né thành công, vượt qua không mấy nguy hiểm, cuối cùng đánh chết được boss bảo vệ cửa ải cuối cùng, thuận lợi cày xong phụ bản, lại thêm lượng kinh nghiệm vô cùng nhiều hôm đánh boss Thế giới, hiện tại mọi người đều đã lên level 43, xếp hạng đầu toàn server.
Ngay khi mọi người định tiến vào phụ bản lần thứ ba, Thanh Phong Đạo Trưởng đột nhiên mở miệng nói: “Chờ một lát, bên cửa hàng có chút việc.”
Mọi người đều dừng lại, Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi: “Cửa hàng có chuyện gì?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Có người nhắn tin riêng cho tôi, kêu phiên đấu giá bị người ta nâng giá lên với ý đồ không tốt, bảo chúng ta tới phân giải.”
Lưu Xuyên nhíu mày: “Nâng giá ác ý? Tôi về với cậu xem.”
Cả đám trở về khu thương hội ở thành Giang Lăng, mở cửa hàng Thanh Phong lên, mọi người không khỏi giật mình.
Hồng Liên Ngọc Trụy đang treo đấu giá tại cửa hàng Thanh Phong mấy hôm nay đã có rất nhiều người tham gia, nhưng tình hình tối nay lại có gì đó không ổn.
Trên bảng tin của cửa hàng Thanh Phong có viết: “Đấu giá Hồng Liên Ngọc Trụy, giá khởi điểm sáu vạn, biên độ tăng giá 1000 một lần, hạn chót mười giờ tối thứ Sáu, có nhu cầu thì để lại tin nhắn giá mua cho chủ tiệm.”
Vì Hồng Liên Ngọc Trụy vô cùng hiếm có, lại thêm hiệu ứng của loại trang sức này rất đặc biệt, là vật phẩm để sưu tầm rất có giá trị nên cũng nhiều người cảm thấy hứng thú, đến giờ đã có bảy tám người ra giá, trong đó bốn người nâng giá lên bảy vạn xong thì bỏ cuộc, còn lại ba đại gia vẫn đang tiếp tục tranh nhau.
Rõ ràng ba người này khá nhiệt tình, toàn bộ bảng tin nhắn của cửa hàng Thanh Phong đều toàn là tin nhắn của bọn họ lưu lại –
Vong Ưu Thảo: “Tám vạn mốt.”
Vân Phi Dương: “Tám vạn hai.”
Tuyền Thủy Đinh Đông: “Chín vạn!”
Vong Ưu Thảo: “Chín vạn mốt.”
Vân Phi Dương: “Chín vạn hai.”
Tuyền Thủy Đinh Đông: “Mười vạn!”
Vong Ưu Thảo: “Tuyền Thủy Đinh Đông kia đến gây rối đúng không? Biên độ tăng giá mỗi lần là 1000, không biết đọc à?”
Vân Phi Dương: “Ác ý nâng giá thì cút đi hộ cái, không tự giác một chút được à?”
Tuyền Thủy Đinh Đông: “Ông đây có tiền, bây dựa vào đâu mà nghĩ ông ác ý nâng giá? Ông cũng muốn cái ngọc trụy này, có giỏi thì bây nâng giá nữa đi!”
Vân Phi Dương: “Anh đây cũng có tiền nhé! 12 vạn, tiếp đi.”
Cái giá này vừa ra, một đống người đứng hóng hớt cùng quỳ xuống.
“Đại gia ơi cầu ôm đùi!”
“Đại gia quá đi! Level 40 ở cái server mới này mà có tới 12 vạn kim tệ, đại gia có đồ đệ chưa, thu mị làm đồ đệ nha! Cam đoan nghe lời luôn nè ~ ~”
“Đại gia còn thiếu bạn gay hông?”
“Đại gia có vợ chưa?”
“Đại gia ơi trong nhà còn thiếu con sen quét rác hơm?”
“Đại gia có người nấu cơm chưa nè?”
“Đại gia, để em đến làm ấm chăn cho anh nha?”
Mọi người: “…”
Tin cửa hàng Thanh Phong đấu giá Hồng Liên Ngọc Trụy được tung lên đã hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người mấy ngày nay, sự kiện ba vị đại gia đại chiến vì Hồng Liên Ngọc Trụy oanh động không nhỏ khiến vô số người chạy tới khu thương hội hóng hớt, bảng tin của cửa hàng Thanh Phong nhất thời vô cùng náo nhiệt.
Vong Ưu Thảo: “Tuyền Thủy Đinh Đông đâu rồi? Không hét nữa à?”
Vân Phi Dương: “Chẳng phải giàu lắm sao? Lên giá nữa đi, xem ai nhiều tiền hơn!”
Tuyền Thủy Đinh Đông: “12 vạn rưỡi!”
Vong Ưu Thảo: “P.”
Vân Phi Dương: “P.”
Tuyền Thủy Đinh Đông: “…”
Trong đấu giá P viết tắt cho Pass, có nghĩa là “Tôi bỏ quyền”. Sau khi Tuyền Thủy Đinh Đông ra giá 125,000, hai người còn lại cùng nhau P, rõ ràng cả hai đều đồng lòng cho rằng Tuyền Thủy Đinh Đông đang nâng giá ác ý, vì vậy mới cố tình P để tên này không thoát được.
Đây chính là bi kịch “Nâng giá cho vui rồi ăn đòn”.
Lưu Xuyên nhìn một loạt tin nhắn, hỏi: “Đạo trưởng, ai nhắn tin cho cậu?”
“Là Vong Ưu Thảo của bang Thất Tinh Thảo.” Giang Thiếu Khuynh nói, “Cậu ta nhắn tin cho tôi nói Tuyền Thủy Đinh Đông này có vấn đề, nâng giá ác ý. Cậu ta phái người của bang đi tra xét chi tiết về người này, không có bang hội, không có đội người quen, một kẻ qua đường đào đâu ra lắm tiền như vậy? Hiện tại hai người cùng P để chờ xem trò vui.”
Lưu Xuyên nói: “Xem ra đúng là Tuyền Thủy Đinh Đông này đang cố tình quấy rối để đuổi những người muốn mua thật sự đi, thế này cũng căng thật.”
Ngô Trạch Văn có chút áy náy, cậu là người đưa ra chủ ý đấu giá công khai, cậu không có nhiều kinh nghiệm với game, không ngờ sẽ có chuyện người ta tới phá.
Không có hệ thống làm trung gian, đấu giá do người chơi tự mình tổ chức sẽ không thể bảo đảm được danh dự, tất cả đều dựa vào thái độ tự giác của mọi người. Nhưng ở trong game, có vài người chỉ thích đi gây sự, những kẻ này chắc mắc bệnh phản nghịch tuổi dậy thì, tâm lý xoắn vặn, thích chọc gậy bánh xe mua vui.
Ngô Trạch Văn nhắn riêng cho Lưu Xuyên nói: “Là tại tôi suy nghĩ không chu toàn.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Không sao đâu, cách này của cậu giúp lượng bán của cửa hàng tăng lên rất nhiều, quả thực vẫn là sáng kiến. Cũng không ai ngờ được lại có kẻ ác ý nâng giá mà.”
Lúc này lòng Ngô Trạch Văn mới thư thái hơn, hỏi: “Giờ phải làm sao?”
Lưu Xuyên nói: “Yên tâm, để tôi xử lý.”
Lưu Xuyên đánh chữ vào bảng tin cửa hàng: “Quản lý cửa hàng đây, Tuyền Thủy Đinh Đông ra giá 125,000, xác nhận.”
Tuyền Thủy Đinh Đông ngẩn cả người: “Ơ bán luôn à? Chẳng phải hạn đấu giá là mười giờ tối thứ Sáu sao, vẫn còn một ngày mà?”
Lưu Xuyên nói: “Vì những người khác không đấu nữa, nếu anh bạn bằng lòng thì có thể giao dịch luôn.”
Tuyền Thủy Đinh Đông: “Vẫn chưa đến hạn mà!”
Người này đúng là tới quấy rối, nếu như thực sự muốn mua ngọc trụy thì chỉ mong kết thúc đấu giá cho nhanh nhanh, sau này giá sẽ ngày càng bị đẩy lên cao, ở đâu ra cái kiểu người mua từ chối xác nhận từ chủ cửa hàng?
Lưu Xuyên trực tiếp gửi giao dịch qua: “Không giao dịch cũng được thôi, chỉ cần chứng minh đúng là anh bạn có từng đó tiền thì mình đấu giá tiếp.”
Tuyền Thủy Đinh Đông tiếp nhận giao dịch, định gõ bừa số tiền vào nhưng lại phát hiện ra gõ đến hai vạn thì số lại biến thành màu xám…
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu không biết thiết lập ẩn của game sao? Trong một giao dịch chỉ có thể gõ tối đa số tiền cậu mang theo bên người, gõ vượt mức thì số sẽ biến thành màu xám, như tôi thấy thì trên người cậu cùng lắm chỉ có tầm 20,000, đúng không?”
Bị tay chơi lâu năm dùng phương pháp giao dịch bóc trần, Tuyền Thủy Đinh Đông cuối cùng cũng cạn lời.
Lưu Xuyên nói: “Trò đùa nâng giá ác ý này tôi sẽ không so đo với cậu, coi như là vì cậu còn vị thành niên chưa hiểu chuyện.”
Lưu Xuyên nói: “Xin lỗi công khai đi.”
Tuyền Thủy Đinh Đông: “Xin lỗi? ĐM nó chứ %#%@¥”
Ngôn ngữ thô tục đã bị làm mờ.
Lưu Xuyên: “Ha ha…”
Mọi người: “…”
Mọi người cùng nhau đánh ha ha, trong nháy mắt đã nhảy một chuỗi dài, xem ra những người hóng hớt cũng không thiếu người ngứa mắt tên này.
Ác ý nâng giá quấy rối thì thôi đi, còn chửi bậy, rõ ràng chỉ là một thằng ranh tố chất thấp kém, trong game có rất nhiều người chơi kém cỏi kiểu này, đôi khi cũng khiến người ta phải bất lực. Gặp người như thế, đương nhiên không cần phải lãng phí nước miếng đấu võ mồm làm gì, ha ha là tự khắc cút rồi.
Tuyền Thủy Đinh Đông bị vây trong một đống haha của mọi người, tắt nick chuồn mất.
Lưu Xuyên tìm tới hai người mua thực sự là Vong Ưu Thảo và Vân Phi Dương thì thấy hai người vẫn còn ở lại xem kịch hay, hắn liền trực tiếp kéo bọn họ vào voice chat, nói: “Ngại quá hai vị, lần này là do cửa hàng chúng tôi suy xét chưa chu đáo, nếu hai người còn muốn ngọc trụy thì chi bằng đấu lại lần nữa đi?”
Vong Ưu Thảo nói: “Trên người tôi có tổng cộng mười vạn kim tệ, người anh em Phi Dương, có thể nhường ngọc trụy này cho tôi không?”
Vân Phi Dương nói: “Tại sao tôi lại phải nhường anh?”
Giọng người này nghe vào tai rất trong, có vẻ là học sinh còn ít tuổi.
Vong Ưu Thảo giải thích nói: “Thực ra tôi đấu giá ngọc trụy này là vì muốn tặng cho vợ, tôi với vợ yêu nhau từ game tới ngoài đời, lúc trước gặp nhau lần đầu lại đúng ở Liên hoa hồ nên mới muốn mua Hồng Liên Ngọc Trụy này để kỷ niệm.”
Vân Phi Dương nghe cậu ta nói thế liền quyết định dứt khoát: “Ồ, được rồi. Tôi mua tại thấy nó đẹp thôi, nếu anh đã muốn mua cho vợ thì lấy đi!”
Vong Ưu Thảo vội nói: “Cảm ơn người anh em Phi Dương! Chủ tiệm xem bán bao nhiêu thì được?”
Lưu Xuyên hỏi: “Đạo trưởng, cậu nghĩ sao?”
Giang Thiếu Khuynh nhìn kỹ bảng tin nhắn, nói: “Trước khi Tuyền Thủy Đinh Đông ác ý nâng giá thì hai người ra đến tám vạn hai. Hồng Liên Ngọc Trụy ở server cũ thường bán tầm mười vạn, có điều ở server mới kim tệ ít ỏi, thôi quyết luôn giá tám vạn hai đi, anh bạn thấy sao?”
Vong Ưu Thảo vui vẻ nói: “Cảm ơn đạo trưởng! Giao dịch đi!”
Vong Ưu Thảo này chính là một trong những hội phó của bang Thất Tinh Thảo, chính là anh bạn lảm nhảm một đống khi Lưu Xuyên chỉ huy đánh boss Thế giới kia. Có điều tính cách anh bạn này khá hào sảng lại trực tiếp, có chuyện là nói, thực ra cũng chẳng có ác ý gì. Sau này cậu ta còn muốn bái Ngô Trạch Văn làm sư phụ, Trạch Văn nói bản thân là tay mới, cậu ta còn không tin, thế là đành từ bỏ.
Không ngờ trong game cậu ta còn có một mối tình như thế, không nhiều đôi yêu nhau từ trong game đến ngoài đời, ngay đến việc gặp được nửa kia của mình trong game cũng là duyên phận rồi.
Bán Hồng Liên Ngọc Trụy này cho cậu ta với giá tám vạn hai để làm quà kỷ niệm cậu ta lần đầu gặp vợ, coi như giao dịch sảng khoái.
Giang Thiếu Khuynh ra mặt giao dịch xong, tiền nhận được lập tức chuyển vào kho bạc của cửa hàng Thanh Phong.
Vong Ưu Thảo phấn chấn rời voice chat đi tìm vợ tặng quà.
Nhưng Vân Phi Dương kia lại chưa đi.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Anh bạn này, chúng tôi chuẩn bị đi phụ bản.”
Lệnh đuổi khách quá rõ ràng: Nhà ngươi phắn được rồi.
Nhưng đối phương lại mặt dày không chịu đi, còn mở miệng hỏi: “Thanh Phong Đạo Trưởng, giọng của anh siêu siêu siêu giống giọng một người bạn của tôi! Lúc trước có phải anh ở khu Năm Điện tín không? Chơi Võ Đang, tên là Kiếm Ảnh Vô Ngân?”
Giang Thiếu Khuynh ngẩn người, sửng sốt nói: “Đúng vậy, tôi từng chơi ở khu Năm Điện tín một năm… Cậu là?”
Vân Phi Dương phấn khởi nói: “Em là Vân Tiểu Phi nè, Tiểu Phi cùng bang với anh đó, anh quên rồi sao?”
Giang Thiếu Khuynh không tin hỏi: “Tiểu Phi? Chẳng phải cậu đi du học rồi sao?”
“Đúng rồi đúng rồi! Em đang ở Mỹ đây, hiện tại bên này là giữa trưa, hôm nay không có tiết nên em vào game hóng hớt, không ngờ chủ cửa hàng Thanh Phong lại là anh!” Rõ ràng Vân Phi Dương cực kỳ hưng phấn, giọng nói cũng ríu rít theo, “Phải rồi, sao anh lại chạy sang server mới? Sếp vẫn còn đang đợi anh về đó!”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Có drama!
Mọi người lập tức hiếu kỳ dựng tai lên hóng!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận