Mỗi năm từ tháng Bảy đến tháng Chín, Võ Lâm sẽ cho ra mắt bản cập nhật toàn năm đồng thời mở thêm server mới, khu Năm Điện tín có tên là “Ngọc Lâu Xuân”, được mở ra vào mùa hè hai năm trước.
Khi đó Giang Thiếu Khuynh vừa tốt nghiệp đại học, vào làm Sales ở một công ty tại Trường Sa, trước đây cậu chưa từng chơi game, sở dĩ biết đến trò chơi “Võ Lâm” này là vì group chat của nhóm bạn bè cấp ba liên tục thảo luận về nó suốt mấy ngày trời, còn có rất nhiều người gửi ảnh cap màn hình trong game, thảo luận phụ bản, lưu phái, nhiệm vụ…
Thấy bạn bè thảo luận rất náo nhiệt, Giang Thiếu Khuynh tò mò liền hỏi: “Đây là game cổ phong mới trong nước à?”
Năm chữ màu đen theo phông mặc định nhỏ nhỏ vừa hiện ra đã lập tức bị chôn vùi giữa một đống những dòng chữ màu mè cỡ lớn và hình cap màn hình của mọi người.
Giang Thiếu Khuynh cũng hiểu bản thân có hơi ngốc, vì vậy không hỏi nữa, yên lặng nằm vùng xem bọn họ nói chuyện phiếm.
Nhìn ảnh cap màn hình trong game của bọn họ, ấn tượng đầu tiên của cậu là: Game này có thiết lập phong cảnh và nhân vật đều rất đẹp, rất hấp dẫn người ta.
Không ngờ dưới góc phải lại có một tin nhắn riêng, là của một người tên Sách Mã Giang Hồ gửi tới: “Cậu có hứng thú với game này à? Tới server mới đi, tôi kéo.”
Giang Thiếu Khuynh có chút nghi hoặc hỏi: “Cậu là ai thế?”
Sách Mã Giang Hồ: “…”
Hiển nhiên đối phương bị câu này của cậu làm cho bực mình, chỉ có thể gõ một chuỗi ba chấm cạn lời.
Mãi một lúc lâu sau, bên kia mới gửi qua một cái icon hộc máu, sau đó thêm ba chữ: “Ngồi cùng bàn.”
Lúc này Giang Thiếu Khuynh mới kịp phản ứng, trong group nhóm cấp ba này đều toàn bạn học cũ của cậu, cậu không thích náo nhiệt nên rất ít khi lên tiếng trong group, bình thường đều chỉ ngụp lặn hóng mọi người nói chuyện. Mà đám bạn cũ này cũng không thèm sửa lại tên đại diện, toàn mấy cái tên đẩu đâu trên mạng, thế nên Giang Thiếu Khuynh mới nhất thời không nhận ra người này là ai.
Sách Mã Giang Hồ lại nói thêm một câu: “Đừng nói với tôi cậu không nhớ.”
Giang Thiếu Khuynh bị nói cho đỏ cả mặt, cuống quýt nhắn lại: “Đương nhiên là nhớ rồi, là Từ Sách phải không?”
Đối phương gửi qua một chữ “Ừ” cụt lủn.
Từ Sách, là bạn cùng bàn ba năm trung học của Giang Thiếu Khuynh.
Năm ấy sau khi tốt nghiệp hắn liền ra nước ngoài với cha mẹ, sau đó mất luôn liên lạc, vài năm không gặp, dù có chút lạ lẫm nhưng cũng không đến nỗi đã quên luôn người ta, dù gì người này cũng là một kẻ có cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt. Năm đó khi còn học trung học, hắn chính là tâm điểm của trường, cao lớn đẹp trai, thành tích học hành cũng tốt, Giang Thiếu Khuynh ngồi bên cạnh hắn chỉ có thể an phận làm nền. Có điều Từ Sách tính tình kiêu căng bá đạo, hồi còn ngồi cùng Giang Thiếu Khuynh vẫn luôn dè chừng cẩn thận, ấy vậy mà vẫn cảm giác như đã chọc tức tổ tông người này. Từ Sách nóng giận thất thường như cuồng phong quét ngang, Giang Thiếu Khuynh thực sự cảm thấy vô cùng đau đầu.
Ấn tượng sâu đậm nhất về Từ Sách chính là ngày tốt nghiệp về trường điền nguyện vọng.
Giữa trưa hôm đó, trời đột nhiên đổ mưa to, Giang Thiếu Khuynh không mang ô, sau khi điền nguyện vọng xong liền nép mình dưới mái hiên trú mưa.
Từ Sách đi ra khỏi giảng đường thì thấy Giang Thiếu Khuynh, hắn liền đi tới trước mặt cậu hỏi: “Cậu điền trường nào?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Một trường công lập ở địa phương thôi, cậu thì sao?”
Từ Sách trầm mặc một lát mới nói: “Tôi chuẩn bị ra nước ngoài.”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: “Ra nước ngoài đi du học sao? Đi đâu vậy?”
Từ Sách hạ giọng nói: “Đi Anh, có lẽ không về nữa.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Ồ, Anh à, rất tốt đó.”
Từ Sách: “…”
Gương mặt tên con trai kia đầy vẻ thụ thương, hắn đột nhiên vươn tay dùng sức ghì lấy bả vai Giang Thiếu Khuynh, trừng mắt nhìn cậu như loài dã thú, gằn từng chữ nói: “Sau này có lẽ tôi không về nữa, chúng ta có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt nhau nữa… Cậu có hiểu không?”
Giang Thiếu Khuynh bị ngón tay hắn siết cho cảm thấy như sắp nát xương, cau mày nói: “Thì sang nước ngoài định cư cũng hay mà, sao cậu giận thế?”
Từ Sách: “…”
Ngón tay đang gắt gao siết chặt trên vai bỗng nhiên buông lỏng như mất lực, Từ Sách nhìn đăm đăm Giang Thiếu Khuynh, sau đó xoay người rời đi.
Giang Thiếu Khuynh chỉ cảm thấy chẳng hiểu gì hết.
Ngày đó mưa rất lớn, trước khi rời đi Từ Sách còn nhét cái ô của mình vào trong tay Giang Thiếu Khuynh, sau đó đi thẳng từ hiên trú ra ngoài, sơ mi hắn chẳng mấy đã bị mưa xối ướt nhẹp, dính chặt vào người, phác họa từng đường cong cơ thể to lớn thon dài của thiếu niên.
Chẳng biết vì sao, khi người con trai ấy cúi đầu đội mưa đi khuất, bóng dáng của hắn lại phảng phất nét cô đơn không nói thành lời.
Hình ảnh ấy đến tận bây giờ vẫn còn vấn vít trong đầu Giang Thiếu Khuynh.
Cậu luôn cảm thấy hôm đó Từ Sách vẫn còn gì đó chưa nói xong, nhưng cậu vẫn không thể hiểu rốt cuộc mình lỡ lời cái gì mà chọc cho Từ Sách tức giận như vậy.
Từ Sách là người kiêu ngạo đến mức tự phụ, hắn như loài sói hoang cô độc trong rừng thẳm, ánh mắt sắc bén như thanh kiếm, mang trên mình sát khí khiến người ta kinh hoảng, như thể chỉ cần không thuận theo ý hắn sẽ bị hàm răng nanh sắc lẻm kia xé thành từng mảnh…
Trong khoảng thời gian ba năm Giang Thiếu Khuynh ngồi cùng hắn, thực ra cậu vẫn không hề coi hắn là bạn. Tuy là ngồi cùng bàn nhưng hai người không có nhiều tiếng nói chung, Giang Thiếu Khuynh vẫn luôn đề phòng mà duy trì khoảng cách với Từ Sách, sợ rằng mình nói gì sai lại chọc cho người ta giận. Lúc trước Giang Thiếu Khuynh mới chỉ giúp cô gái lớp bên cạnh chuyển một lá thư cho hắn, người này bỗng nhiên đùng đùng nổi giận, ném toàn bộ sách vở trên bàn xuống đất, hại cho sách bài tập của Giang Thiếu Khuynh cũng bị rách đôi…
Tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng Giang Thiếu Khuynh vẫn cảm thấy Từ Sách hơi có vấn đề về thần kinh.
Hay là hội chứng nóng nảy? Nếu không tại sao suốt ngày nổi giận như thế?
Chỉ có điều, ngày tốt nghiệp khi đó, tên con trai kia đưa ô cho cậu xong liền dứt khoát gieo mình vào màn mưa, trong tay Giang Thiếu Khuynh là chiếc ô còn vương lại hơi ấm của hắn, cứ thế nhìn theo bóng lưng Từ Sách chìm trong mưa khuất dần trong tầm mắt… Bóng dáng cao lớn cúi đầu của hắn khiến lòng Giang Thiếu Khuynh bỗng thấy có chút khó chịu.
Có phải mình đã bỏ lỡ điều gì hay không?
Tiếc là hồi đó còn nhỏ, cậu vốn không thể biết được sự quan tâm để ý Từ Sách dành cho mình có ý nghĩa gì.
…
Xa cách nhiều năm rồi liên lạc lại thì xuýt quên cả tên QQ của người ta, đáy lòng Giang Thiếu Khuynh có chút áy náy, cậu liền chủ động hỏi: “Cậu còn đang ở nước ngoài à?”
Từ Sách nói: “Về nước rồi, đang ở Thượng Hải.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Đi làm sao?”
“Làm ở công ty cha.” Từ Sách dừng một lát lại đánh chữ hỏi: “Cậu thì sao? Vẫn ở Trường Sa à?”
Giang Thiếu Khuynh: “Ừ, cũng vừa mới tốt nghiệp đi làm.”
Hai người trầm mặc một lát, Từ Sách liền gửi một tấm ảnh cap màn hình trong game qua chat QQ: “Cậu có hứng thú với game này đúng không? Hứng thú thì tới server mới tìm tôi, khu Năm Điện tín Ngọc Lâu Xuân, tên của tôi vẫn là Sách Mã Giang Hồ.”
Dứt lời lại bồi thêm một câu: “Tôi kéo cậu thăng cấp.”
Khi đó Giang Thiếu Khuynh vừa lúc đang stress vì công việc, cậu thấy ảnh cap trong group cũng có chút hứng thú với game, vì thế đêm hôm đó cậu liền tải client game Võ Lâm xuống, đăng ký vào khu Năm Điện tín Ngọc Lâu Xuân.
Là tay mơ lần đầu chơi game, hoàn toàn chẳng hiểu gì về 24 lưu phái, khi tạo nhân vật cũng không biết chọn gì cho tốt, cuối cùng xem một lượt các phái thì cậu thấy thích Võ Đang nhất, cảm thấy đạo bào trắng xanh của Võ Đang nhìn qua rất có khí chất tiên phong đạo cốt, thế là cậu liền đặt tên cho tài khoản của mình là “Kiếm Ảnh Vô Ngân”.
Sau khi vào game cậu liền kết bạn với Từ Sách, Từ Sách lập tức chạy tới Tân thủ thôn kéo cậu.
Giang Thiếu Khuynh vốn muốn nói cậu cứ kệ tôi, tự tôi làm nhiệm vụ, nhưng khi Từ Sách đã cứng đầu thì chẳng khác nào tảng đá, không nói chuyện được…
Giang Thiếu Khuynh đành phải bất đắc dĩ đi theo sau hắn hít kinh nghiệm, nhìn hắn dùng đao gọn gàng lưu loát quét sạch toàn bộ quái trên đường.
Khi ấy khu Năm Điện tín đã mở được hơn một tháng, khi Giang Thiếu Khuynh vào game thì Từ Sách đã đạt cấp cuối.
Có cao thủ max cấp kéo, tốc độ thăng cấp của Giang Thiếu Khuynh chẳng khác nào như ngồi tên lửa, chưa đầy một tháng đã lên level 70, sau đó cậu liền tẩy sạch điểm kỹ năng, chuyên tâm chơi Võ Đang Kiếm tông. Tốc độ tay của cậu là 220, trong giới game nghiệp dư cũng coi như trình độ hàng đầu, lại có thêm Từ Sách kéo, cậu rất nhanh quen thuộc với game, chẳng mấy đã thành cao thủ đấu trường, cắm cờ ở cổng thành cũng rất ít khi thất bại.
Từ Sách có lập bang hội trong game, có tên là “Liên minh Người Qua Đường”, chỉ chuyên thu nạp mấy cao thủ nghiệp dư không có bang lớn chống lưng, tổng số thành viên trong bang chưa đến 50, rất nhiều người còn là bạn học cùng với hắn. Từ Sách thích độc lai độc vãng, thêm vào tính cách ngạo mạn nên ghét nhất là mấy trò ngoại giao lá mặt lá trái với các bang khác, vì thế mà “Liên minh Người Qua Đường” cũng không giao thiệp với bất cứ bang nào khác, tựa như một nhóm người quen độc lập, chỉ quan tâm chuyện tổ đội với nhau đi đấu trường, không màng thế sự, không tranh giành boss Thế giới.
Thực ra mấy bang người quen với từng đó người trong game không thiếu, phần lớn đều là đảng thích phụ bản nhàn rỗi, người thích PVP thì vẫn theo thói quen tìm bang lớn mà gia nhập.
– nhưng người ta lại không thể không kinh hãi, cái bang “Liên minh Người Qua Đường” chưa đến 50 người này vậy mà lại chấn động toàn giới chuyên nghiệp!
Cái khiến người ta kinh hãi chính là tài khoản Minh Giáo “Sách Mã Giang Hồ” của Từ Sách sau khi mùa giải thứ Bảy kết thúc đã xông thẳng vào top 10 rank đơn toàn server.
Bảng xếp hạng Võ Lâm tổng hợp thành tích của toàn bộ các server, ví dụ như Hải Nạp Bách Xuyên xếp hạng đầu của bảng xếp hạng Đường Môn, hay Dạ Sắc thì lúc nào cũng ngồi đầu trên bảngNga Mi – nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đều có acc chính, clone, trong top 100 người đứng đầu bảng phải có tới 80% là tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc các đội tuyển.
Mỗi khi có cao thủ nghiệp dư lọt vào được top 100 thì đều sẽ gây chú ý tới đám thám tử chuyên nghiệp, huống hồ đây còn là top 10!
Top 10 bảng xếp hạng đấu đơn toàn server, tỉ lệ thắng phải đáng sợ đến mức nào?!
Đánh rank trong game không chỉ có hình thức đoàn chiến 6v6, còn có hình thức khiêu chiến lôi đài 1v1, chẳng qua điểm cộng của hình thức solo này quá ít nên không nhiều người chơi, phần lớn mọi người vẫn thích đánh đoàn chiến hơn.
Nhưng Từ Sách thì khác, hắn thích solo, số trận solo của hắn đã hơn một vạn, vì thế mới lọt thẳng vào top 10 bảng xếp hạng đơn toàn server.
Số điểm và tỉ lệ thắng khủng khiếp như thế đương nhiên sẽ gây chú ý khắp giới chuyên nghiệp, rất nhiều đội tuyển phái người ra giá trên trời muốn kéo hắn đi thi đấu chuyên nghiệp, nhưng tất cả đều bị Từ Sách dùng ba chữ “Không có hứng” thô bạo từ chối.
Đám thám tử bị câu “không hứng thú” kia hắt về lại càng thêm hứng thú với Minh Giáo này.
Sau khi điều tra, mọi người khiếp sợ phát hiện cái bang “Liên minh Người Qua Đường” này tuy chỉ có chưa tới 50 người nhưng ai cũng đã đánh đấu trường tới chiến giới thứ Sáu, thậm chí không ít người còn xông thẳng lên chiến giới thứ Bảy! Dù cho mấy đoàn tinh anh của các bang trực thuộc đội tuyển như Thất Tinh Thảo hay Đồng Tước thì cũng chỉ ở trình độ chiến giới thứ Sáu, có thể thấy được đám người vãng lai trong bang Từ Sách lợi hại đến mức nào!
Bang hội này tuy ít người, nhưng ai cũng là tinh anh trong tinh anh!
Nhưng đám cao thủ Liên minh Người Qua Đường này lại hoàn toàn không có hứng thú với giải đấu chuyên nghiệp, cũng không quan tâm mấy cuộc thi của nhà phát hành, khi rảnh thì đi đấu trường, trong đời thực cũng có công việc của riêng mình, coi như một đoàn cao thủ nghiệp dư nho nhỏ.
Thám tử của các đội tuyển lớn thật sự không cam lòng!
Nhiều cao thủ như thế, tiếc là nói không ai xiêu lòng! Tựa như bày một chiếc bánh ngọt ra trước mắt, sốt ruột chờ người đến ăn nhưng lại chẳng ai thèm!
Vì vậy có một khoảng thời gian có vô số spy trà trộn vào trong Liên minh Người Qua Đường này, dùng đủ mọi biện pháp lôi kéo đám cao thủ đi thi đấu chuyên nghiệp, suýt nữa còn khơi mào tranh cãi nội bộ trong bang. Từ Sách giận dữ tắt luôn chức năng xin vào bang, kèm theo một câu: “Muốn đi thi đấu thì tự cút khỏi bang cho tôi.”
Từ Sách là hội trưởng của bang, cực kỳ có quyền uy trong Liên minh Người Qua Đường, ai nấy đều gọi hắn một tiếng “Sếp”.
Mục đích thành lập ban đầu của bang này chính là một tổ chức nghiệp dư, mọi người khá nghe lời Từ Sách, ai cũng biết hội trưởng cực kỳ bài xích giới chuyên nghiệp, vì thế ai cũng làm theo cách của Từ Sách, khóa luôn phần kết bạn và nhắn tin của người lạ lại, đề phòng phiền phức.
Nhưng Từ Sách ngàn tính vạn tính, phòng ngừa trăm nẻo cũng không thể ngờ rằng – vậy mà lại có người sẽ xuống tay với Giang Thiếu Khuynh ngay bên cạnh hắn!
Thám tử của đội tuyển Càn Khôn dùng đủ cách để tiếp cận Giang Thiếu Khuynh, còn kết bạn với Giang Thiếu Khuynh.
“Trình độ như cậu mà không đi thi đấu chuyên nghiệp thì lãng phí quá.”
“Tôi không chém đâu, kỹ thuật của cậu đặt ở giới chuyên nghiệp cũng phải số một số hai, chỉ cần đi trại huấn luyện bồi dưỡng một chút, chắc chắn có thể trở thành cao thủ hàng đầu.”
“Nếu cậu có thể đả động người anh em tên A Sách kia là tốt nhất, hai người cùng nhau gia nhập đội tuyển Càn Khôn, đội tuyển chúng ta sẽ chẳng khác nào hổ thêm cánh!”
“Về chuyện tiền lương thì khỏi lo đi, chắc chắn cao hơn lương hiện tại của cậu nhiều. Cậu đi làm cũng đâu có vui vẻ gì? Sau này coi thi đấu như cái nghiệp của mình, ngày nào cũng có thể chơi game, còn kiếm ra tiền, còn gì sướng hơn nữa!”
Giang Thiếu Khuynh bị nói cho thật sự động lòng.
Từ khi tiến vào Võ Lâm đến này, cậu dần dần yêu thích trò chơi này, phát hiện ra được bao nhiêu điều mới lạ khi chơi, cậu không bài xích giới chuyên nghiệp như Từ Sách, thực ra Giang Thiếu Khuynh rất hứng thú với thế giới này, cậu vẫn hay xem các đội tuyển lớn thi đấu, cũng rất mong mình có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp…
Trình độ của cậu tuy kém Từ Sách nhiều, nhưng đặt trong game cũng coi như cao thủ hàng đầu, nếu không đã chẳng vọt vào tận chiến giới thứ Bảy.
Trước đây thấy thám tử rất nhiều đội tuyển tìm tới Từ Sách đều bị Từ Sách dùng câu “Không có hứng” hất về, tuy không nói gì ngoài miệng nhưng trong lòng Giang Thiếu Khuynh lại có chút hâm mộ với Từ Sách – nếu mình cũng giỏi như Từ Sách, liệu có đội tuyển nào tới tìm mình không?
– không ngờ lại có đội nhìn trúng cậu thật.
Giang Thiếu Khuynh cảm thấy rất kích động, phấn khởi là vì nghĩ cuối cùng trình độ của mình cũng được thừa nhận.
Ngày hôm sau, Giang Thiếu Khuynh vui sướng nhắn tin cho Từ Sách, nói cho hắn rằng đội tuyển Càn Khôn tới tìm mình.
Không ngờ Từ Sách chẳng những không mừng cho cậu mà còn trở mặt tại chỗ: “Đội tuyển Càn Khôn? Đi cái loại đội ngũ rác rưởi hạng ba kia thì tương lai ở chỗ nào? Cậu đừng có nghĩ vớ vẩn! Với cái trình độ đó của cậu mà còn mơ mộng đi thi đấu chuyên nghiệp à? Cậu còn chẳng đánh lại được tôi kìa.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Từ Sách nói chuyện vẫn luôn không khách sáo như thế, một câu đã đả kích người khác đến tả tơi.
Giang Thiếu Khuynh cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, nhưng cậu vẫn rất muốn đi thi đấu, muốn thử xem mình liệu có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp hay không.
Trên thực tế cậu cũng không thích thú gì với công việc sau khi ra trường này của mình, ngày nào cũng rất mệt, hơn nữa việc làm sales không hề khơi dậy nhiệt tình ở cậu, sếp là một bà cô tiền mãn kinh, lúc nào cũng nhăm nhe bới móc để gây khó dễ cho cậu, ngày nào tới văn phòng cậu cũng có cảm giác hít thở cũng khó khăn…
Làm tuyển thủ chuyên nghiệp, vừa chơi game mà mình yêu thích, lại còn có tiền lương, ngu gì không làm?
Thế là Giang Thiếu Khuynh liền quyết định, ngày hôm sau liền gửi đơn xin thôi việc, sau đó vào game nói lời từ biệt với Từ Sách.
“Tôi quyết định tới trại huấn luyện của đội tuyển Càn Khôn, sau này chắc sẽ ít khi online.”
“Cái gì?!”
Chẳng hiểu vì sao, hôm đó Từ Sách rất tức giận, trực tiếp gọi điện thoại cho Giang Thiếu Khuynh, giọng nói vô cùng kích động: “Tôi đã nói đó là một cái đội hạng ba, cậu tới cái đội giẻ rách đó thì làm gì có tương lai? Cậu có tin cái đội Càn Khôn này chưa được một năm sẽ giải tán không?” Từ Sách lạnh mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Thi đấu chuyên nghiệp có cái quái gì hay? Vừa mệt vừa vất vả, cả ngày luyện tập mấy cái thao tác căn bản chán ốm, lấy đâu ra thoải mái như chơi game? Đừng nghĩ trình độ của cậu trong game như thế là không tệ, so với tuyển thủ chuyên nghiệp cậu chẳng khác nào con gà! Đi thi đấu chuyên nghiệp chắc chắn cậu sẽ bị người ta đè xuống cho ăn hành, có tự ý thức được không thế hả? Cái đội tuyển Càn Khôn kia là thứ hạng ba, cậu nghĩ cậu mấy tuổi mà còn ti toe đi trại huấn luyện người mới?!”
Một đống lời mạt sát thóa mạ ập vào người khiến Giang Thiếu Khuynh cảm thấy khổ sở đầy mình.
Trầm mặc một lúc, Giang Thiếu Khuynh mới hạ giọng nói: “Từ Sách, tôi biết cậu vẫn luôn coi thường tôi, tôi cũng thừa nhận tôi chẳng có điểm nào bằng được cậu. Thế nhưng tôi rất muốn thi đấu, tôi muốn tới đội tuyển Càn Khôn thử xem sao.”
“Tôi… tôi coi thường cậu?!” Từ Sách hít sâu, kiềm chế xúc động muốn bò qua đường dây điện thoại đánh người, lạnh lùng nói: “Cậu đừng có đi đội tuyển Càn Khôn, nghe lời tôi đi! Cái đội này không có thành tích gì tốt, cậu đi tới loại đội tuyển kiểu này chỉ lãng phí thời gian thôi.”
Nhưng khi đó Giang Thiếu Khuynh lại cực kỳ cố chấp, đã nộp đơn từ chức rồi, cậu thật sự hạ quyết tâm muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Giang Thiếu Khuynh bình thản nói: “Tôi đồng ý rồi, mai sẽ đi.”
Từ Sách cả giận nói: “Giang Thiếu Khuynh, cậu coi lời tôi nói là gió qua tai à?!”
Giang Thiếu Khuynh không muốn cãi nhau với hắn nữa, yên lặng cúp máy.
Từ Sách: “…”
Hắn sầm mặt gọi qua lần nữa, lại bị Giang Thiếu Khuynh từ chối không nghe. Từ Sách phẫn nộ ném điện thoại lên giường, vì lực ném quá lớn mà pin điện thoại cũng bật ra.
– lại nữa, lần nào cũng giải tán trong không vui!
– rốt cuộc đến khi nào cậu mới hiểu rõ được tấm lòng của tôi?
Từ Sách khó chịu mở game, lại thấy thêm một thông báo dưới góc trái màn hình: “Kiếm Ảnh Vô Ngân rời khỏi bang hội.”
Mở danh sách bạn bè ra, tài khoản của Giang Thiếu Khuynh cũng không còn online nữa.
Từ Sách kinh ngạc nhìn avatar xám ngoét trong danh sách bạn bè của mình, bỗng cảm thấy quặn thắt trong đáy lòng.
Đồ ngu ngốc, cậu có biết hay không, tôi từ chối tất cả những lời mời đi thi đấu chuyên nghiệp từ các đội tuyển, chỉ vì muốn có thể chơi game với cậu mà thôi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận