Vân Phi Dương xuất hiện khiến Giang Thiếu Khuynh đột nhiên nhớ lại những chuyện trước kia.
Lúc trước chia tay Từ Sách trong không vui, cúp điện thoại của hắn xong còn rời khỏi bang của hắn, hành động này đúng là có hơi xúc động. Nhưng Từ Sách lúc nào cũng nói chuyện không màng cảm xúc của người khác, giội nước lạnh thẳng mặt như thế khiến lòng Giang Thiếu Khuynh cực kỳ khó chịu.
Giang Thiếu Khuynh là người nghiêm túc, không quen nói mấy câu đầu môi chót lưỡi, nhưng sau khi gặp lại Từ Sách trong game, Từ Sách vẫn thăng cấp cùng cậu, cậu lên cấp cuối lại tự mình mang cậu đi đánh đấu trường, xông thẳng tới chiến giới thứ Bảy, cậu vẫn tưởng hai người có thể trở thành bạn bè…
Không ngờ Từ Sách vẫn luôn coi thường cậu như thế.
“Với cái trình độ đó của cậu mà còn mơ mộng đi thi đấu chuyên nghiệp à? Cậu còn chẳng đánh lại được tôi kìa.”
“So với tuyển thủ chuyên nghiệp cậu chẳng khác nào con gà! Đi thi đấu chuyên nghiệp chắc chắn cậu sẽ bị người ta đè xuống cho ăn hành, có tự ý thức được không thế hả?”
Người con trai này câu nào câu nấy nói ra đều như đâm thấu tận xương, chẳng khác nào dùng lưỡi dao sắc bén xé nát tim người khác.
Giang Thiếu Khuynh biết rõ mình kém Từ Sách rất nhiều.
Trước đây khi còn đi học thì điểm số không bằng hắn, thành tích không tốt như hắn, ngoại hình thì không cao bằng, ba năm ngồi cùng bàn chỉ để làm sự ưu tú của hắn thêm nổi bật. Khi thi đại học thì điểm của cậu cũng kém hắn một đoạn dài. Sau khi tốt nghiệp, Từ Sách về nước trực tiếp vào đảm đương công việc tại công ty của cha mình, Giang Thiếu Khuynh thì lại sờ mò lăn lộn khổ sở công tác ở một cái công ty đồng lương thì còm cõi lại còn thêm bà sếp tiền mãn kinh suốt ngày vạch lá tìm sâu. Gia cảnh của Từ Sách rất tốt, ở biệt thự, ra ngoài có xe đón người đưa, Giang Thiếu Khuynh thì thuê phòng bên ngoài, mỗi ngày xếp hàng đi xe bus.
Chênh lệch giữa người với người chính là lớn đến như vậy, có những người sinh ra đã ngậm thìa vàng, mặc định cả đời cơm áo không lo, còn có những kẻ chỉ có thể dùng hai bàn tay trắng, tự mình kiếm kế mưu sinh.
– đúng vậy, tôi kém cậu đủ đường, tôi cũng biết sự chênh lệch giữa tôi và cậu chứ.
– nhưng tôi cũng có giấc mộng của bản thân, cũng muốn vì nó mà cố gắng một lần, khỏi cần cậu phải cười nhạo tôi.
Giang Thiếu Khuynh vốn cho rằng hai người cùng nhau chơi game sẽ có thể cải thiện quan hệ, đã không còn là trẻ con nữa, Từ Sách đã trưởng thành hơn trước đây rất nhiều, có lẽ hai người sẽ làm bạn được, dù gì ba năm ngồi với nhau cũng coi như có duyên phận.
Nhưng lần đó Từ Sách nói thế, khiến cho Giang Thiếu Khuynh hoàn toàn hiểu rõ.
Hắn chưa bao giờ coi cậu là bạn bè.
Dù cậu có cố gắng đuổi theo hắn đến thế nào, cẩn thận dè chừng ở bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn luôn cao cao tại thượng, cứ thế khinh thường cậu.
Một khi đã như thế, gượng ép duy trì quan hệ bạn bè để làm gì đây?
Thế nên sau khi Giang Thiếu Khuynh rời khỏi bang thì không liên lạc lại với hắn nữa, sau đó Từ Sách có gọi điện thoại qua mấy lần, Giang Thiếu Khuynh bận rộn huấn luyện cũng chẳng nghe máy. Mãi cho đến khi đội tuyển Càn Khôn thực sự giải tán, Giang Thiếu Khuynh cầm 5000 đồng tiền lương bèo bọt đi trên con đường mùa Đông giá lạnh, cậu mới chợt nhớ tới câu nói của Từ Sách trước đây –
“Cậu đừng có đi đội tuyển Càn Khôn, nghe lời tôi đi! Cái đội này không có thành tích gì tốt, cậu đi tới loại đội tuyển kiểu này chỉ lãng phí thời gian thôi.”
Ngày đó Từ Sách vô cùng tức giận, giọng điệu cũng không tốt, nhưng giờ nhớ về chuyện cũ, Giang Thiếu Khuynh lại cảm thấy, có lẽ Từ Sách mới đúng.
Giang Thiếu Khuynh không nghe hắn nói, cố chấp chạy tới trại huấn luyện, một năm trời ngay đến cơ hội thi đấu cũng chẳng có nổi một lần, nếm trải biết bao nhiêu đau khổ, cuối cùng chỉ có thể chật vật rời khỏi liên minh chuyên nghiệp với cái mác người mới quá tuổi.
Tuy biết mình đã đi nhầm một bước, nhưng giờ bảo cậu về khu Năm Điện tín tìm Từ Sách, Giang Thiếu Khuynh thật sự không hạ mình nổi.
Thất bại ê chề này của cậu, chứng minh rằng ánh nhìn của Từ Sách khi đó không hề sai.
Cúp máy của hắn, rời khỏi bang của hắn, trước đây dứt khoát là thế, giờ lại mặt dày quay lại, không hay hớm gì cả…
Vì vậy Giang Thiếu Khuynh tới server mới, tình cờ gặp được Bá Nhạc Lưu Xuyên, cuối cùng phát hiện ra tiềm năng thật sự của mình, sửa qua chơi lưu phái Thái cực, đánh phụ trợ, chuẩn bị sang năm trở về thi đấu.
Dù đã trải qua một lần thất bại đến thê thảm, nhưng Giang Thiếu Khuynh vẫn không hề chùn bước mà đáp ứng lời mời từ Xuyên đội.
Cậu cảm thấy Xuyên đội rất khác biệt, theo Xuyên đội khiến cậu cảm thấy ngập tràn tin tưởng, Xuyên đội rất am hiểu việc phát hiện ưu điểm của đồng đội, cũng biết cách cổ vũ anh em. Trước đây khi còn ở Càn Khôn, cậu hoàn toàn chưa hề cảm nhận được sự ấm áp trong cùng một đoàn đội, ở đây với Xuyên đội lại cảm nhận được rất đỗi rõ ràng.
Cậu thích Xuyên đội, thích cả những người đồng đội hiện tại của mình.
Hiện tại có đội cố định này, hàng ngày mọi người cùng nhau đi phụ bản rất vui, Giang Thiếu Khuynh lại càng không muốn về lại server cũ nữa.
…
Không ngờ phiên đấu giá Hồng Liên Ngọc Trụy này lại gặp phải bạn của Từ Sách, còn nói: “Sếp vẫn đang chờ anh trở về.”
Giang Thiếu Khuynh cảm thấy có chút rối rắm trong lòng, sau khi trầm mặc một hồi mới hỏi: “Cậu ta chờ tôi về làm gì?”
Vân Phi Dương sửng sốt nói: “Anh không biết gì sao? Sau khi anh rời khỏi bang, anh ấy giao Liên minh Người Qua Đường cho Lục Thiếu quản lý, anh ấy không làm hội trưởng nữa luôn, đấu trường cũng chẳng thèm lui tới.”
Giang Thiếu Khuynh giật mình, có chút hoài nghi: “Cậu ấy không làm hội trưởng nữa sao?”
Vân Phi Dương nói: “Đúng vậy, sau khi anh đi thì anh ấy như mất hồn, chẳng thèm tổ chức cho bọn em đi đấu trường nữa! Thực ra sếp quan tâm anh lắm, lúc nào cũng bảo bọn em đi thăm dò hỏi han tin tức của anh, còn dặn dò chỉ cần thấy anh online là phải báo anh ấy đầu tiên. Ai mà ngờ anh lại sang server mới, tốt quá rồi, em phải đi báo cho sếp luôn mới được…”
Giang Thiếu Khuynh vội nói: “Đừng nói cho cậu ấy vội.”
Vân Phi Dương nghi hoặc nói: “Sao vậy? Đừng bảo anh còn giận anh ấy chứ?”
Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói: “Không phải… Để tôi tự liên hệ với cậu ấy là được rồi.”
Vân Phi Dương cười nói: “Thế thì được! Làm bạn học lâu năm thế rồi, có chuyện thì nói với nhau đôi câu là được, cãi cọ làm gì đâu, hai người thật là…”
Giang Thiếu Khuynh lảng sang chuyện khác: “Phải rồi, thế sao cậu lại sang server mới?”
“Ồ, em rảnh quá nên muốn luyện clone từ đầu.” Vân Phi Dương giải thích, “Hồi ở server cũ em vẫn chơi Võ Đang, định luyện một cái acc Cái Bang mới bên này. Mọi người muốn đi phụ bản đúng không? Cho em một slot đi, nào nào nào, em thấy mọi người cũng mới có năm người thôi mà, vẫn còn slot ha!”
Nếu đã là bạn của đạo trưởng, Lưu Xuyên cũng dứt khoát gửi lời mời gia nhập đội qua, nói: “Tới đi, trước cửa phụ bản level 40.”
Vân Phi Dương nói: “Được luôn, tới liền!”
Một lát sau, có một nhóc ăn xin cưỡi bò tót đặc hiệu của Thương thành xuất hiện trước mặt mọi người, thú cưỡi khổng lồ cùng với nguyên một cây đồ tím lấp lánh được cường hóa max cấp, như thể muốn viết bốn chữ lên đỉnh đầu rằng: Anh là đại gia.
Nhìn cậu ta ra tay đấu giá Hồng Liên Ngọc Trụy sảng khoái như vậy là biết người này rất giàu rồi.
Sáu người cùng nhau đi phụ bản, Vân Phi Dương mở miệng là lại “Sếp em”, rõ ràng cậu ta rất sùng bái ông trùm nhà mình.
Lưu Xuyên bỗng nhớ đến một người, chỉ là không quá chắc chắn.
Vân Phi Dương nói liên mồm nhưng thao tác tay lại không hề bừa bãi, trình độ lại không hề kém hơn đám cao thủ bang hội lớn. Khu Năm Điện tín sao? Đừng bảo là thành viên của “Liên minh Người Qua Đường” ở khu Năm Điện tín nha? Như vậy thì đạo trưởng cũng xuất thân từ tổ chức nghiệp dư Liên minh Người Qua Đường này sao? Vậy ông sếp trong miệng cậu ta chính là vị cao thủ nghiệp dư đã từng khiến vô số đội tuyển chuyên nghiệp cảm thấy hứng thú à?
Lưu Xuyên đăm chiêu sờ cằm, bỗng nảy ra một sáng kiến.
Sau hai lần đi phụ bản, Vân Phi Dương không lấy bất cứ món trang bị nào, chỉ cười nói: “Chiều nay em còn có tiết, off trước ha! Byebye mấy người.”
Nhóc con lắm mồm đi rồi, cuối cùng Cá con nghẹn nãy giờ cũng không kìm nổi tò mò nữa, mở miệng hỏi: “Đạo trưởng, sếp trong lời cậu ta nói là ai thế?”
Giang Thiếu Khuynh giải thích: “Một người bạn.”
Ngô Trạch Văn rất thông minh hỏi: “Là người bạn chơi Minh Giáo kia sao?”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt: “Sao cậu biết?”
“Lúc trước khi đánh boss ẩn ở Danh Kiếm Các, anh là người đầu tiên nhận ra được ảo ảnh phân thân của sát thủ Minh Giáo kia. Tôi vẫn nhớ khi ấy anh nói mình có một người bạn tốt chơi Minh Giáo, chính là vị sếp trong lời Vân Phi Dương nhỉ?” Ngô Trạch Văn nói rất có lý.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Đúng vậy.”
Ngô Trạch Văn rất hay để ý, lại thêm trí nhớ siêu việt, những chi tiết nhiều người bỏ qua, cậu lại nhớ vô cùng rõ ràng.
Lưu Xuyên cười nhắn tin cho Ngô Trạch Văn: “Chúc mừng thám tử Ngô, cậu lại đoán đúng rồi.”
Ngô Trạch Văn bỏ qua câu trêu chọc của hắn, nghiêm túc nói: “Đạo trưởng lợi hại như vậy rồi, hẳn người bạn kia chắc chắn không kém, anh có muốn mời người này gia nhập đội tuyển không?”
Trạch Văn thật sự đúng là tri kỷ, nhanh như thế đã nghĩ cho đội tuyển rồi, mà đúng là Lưu Xuyên cũng đang có ý này.
Nếu hắn đoán không lầm, ông sếp kia chính là hội trưởng của Liên minh Người Qua Đường trong truyền thuyết, là cao thủ thần bí mà rất nhiều người trong giới chuyên nghiệp nghe tên, là top 10 đấu đơn toàn server, tâm cao khí ngạo, lúc nào cũng thờ ơ với mức tiền lương trên trời mà các đội tuyển lớn đề ra, dùng một câu “Không hứng thú” đuổi hết quản lý của các đội tuyển.
Năm đó Lưu Xuyên vẫn còn là đội trưởng của đội tuyển Hoa Hạ, cũng từng nghĩ chìa cành oliu ra cho hắn, có điều sau khi hai đội Thất Tinh Thảo và Đồng Tước bị đuổi về, Lưu Xuyên liền từ bỏ – trong game có vài người chơi coi thi đấu rất quan trọng, cảm thấy làm tuyển thủ chuyên nghiệp rất xịn; Cũng có người chỉ coi game là trò tiêu khiển, không quan tâm tới giải đấu hay tuyển thủ. Mỗi người mỗi ý, tư tưởng bất đồng, tùy duyên thì được chứ chẳng cần thiết phải cưỡng ép làm gì.
Có điều lúc trước Lưu Xuyên nghĩ vậy, giờ thì khác. Năm đó đội tuyển Hoa Hạ cao thủ nhiều như mây, dù có bỏ qua vị cao thủ này thì Lưu Xuyên cũng chỉ thấy tiếc, nhưng nay lập một đội tuyển mới, là thời điểm khát khao nhân tài, dù dùng cách gì đi nữa, có thể lôi kéo được một vị cao thủ thì đối với Lưu Xuyên chẳng khác nào đưa than sưởi ấm đúng ngày tuyết rơi.
Lưu Xuyên nghĩ đến đây, liền mở miệng nói: “Đạo trưởng, vị sếp trong lời Vân Phi Dương nói có phải là hội trưởng của ‘Liên minh Người Qua Đường’ khu Năm Điện tín không?”
Giang Thiếu Khuynh giật mình: “Đúng rồi… Anh cũng biết bang hội này à?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Nghe danh ngưỡng mộ đã lâu rồi. Cậu có quen người đó không? Có thể khuyên cậu ta gia nhập đội tuyển của chúng ta chứ?”
Giang Thiếu Khuynh do dự một chút, nói: “Thế thì hơi khó, cậu ấy vẫn luôn tỏ ra không có hứng thú với liên minh chuyên nghiệp, trước đây từng có rất nhiều đội tuyển tới tìm cậu ấy đều bị từ chối thẳng thừng. Hiện tại cậu ấy đang làm quản lý cấp cao ở công ty của cha, hai năm qua còn tiếp nhận việc kinh doanh trong nhà, muốn dụ dỗ cậu ấy đi thi đấu như vậy, tôi cảm thấy hi vọng mong manh lắm.”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Cậu ta là phú nhị đại à?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Ừ, cụ thể kinh doanh cái gì thì tôi không rõ, chỉ biết nhà cậu ấy rất giàu thôi.”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Đây cũng không phải vấn đề lớn nhất, thi đấu đâu có đánh cả đời, hai năm nữa giải nghệ lại về tiếp quản công ty cũng được, quan trọng là suy nghĩ của cậu ta. Một cao thủ hàng đầu như thế lại hoàn toàn không có hứng thú với liên minh chuyên nghiệp sao?”
“Tôi cũng chẳng biết cậu ấy nghĩ gì…” Giang Thiếu Khuynh nhíu mày, nói, “Cậu ấy rất ngạo mạn, tính cách cũng không tốt lắm, tôi còn chẳng dám nói chuyện với cậu ấy… Dù tôi có đi lôi kéo, chắc chắn cũng sẽ bị cậu ấy đuổi về bằng một câu ‘Không hứng thú’ thôi.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đừng vội kết luận như thế, tôi và cậu cùng qua nói chuyện với cậu ta xem.”
Giang Thiếu Khuynh do dự một chút, sau đó mới đồng ý.
Trước đây Từ Sách từ chối lời mời của nhiều đội tuyển như thế, Giang Thiếu Khuynh cảm thấy bản thân mình đi kéo hắn tới giải chuyên nghiệp không có hi vọng thành công gì, có điều Xuyên đội đã thấy hứng thú với hắn như thế, là thành viên trong đội, đương nhiên Giang Thiếu Khuynh cũng phải ra mặt móc nối.
Giang Thiếu Khuynh mở một client game khác, đăng nhập vào tài khoản ở khu Năm Điện tín Ngọc Lâu Xuân đã rất lâu rồi không động tới.
Vừa vào nick, bên tai đã vang lên dồn dập tiếng ting ting, cửa sổ tin nhắn góc phải dưới màn hình lấp lóe không ngừng.
Giang Thiếu Khuynh di chuột qua, vậy mà toàn bộ đều là tin nhắn từ Từ Sách –
“Quản lý của cái đội tuyển Càn Khôn kia cũng tới tìm tôi, miệng lưỡi dẻo quẹo, mạnh mồm chém gió, cậu thà tin tên đó chứ không thèm tin tôi sao?”
“Giải đấu chuyên nghiệp không đơn giản như cậu nghĩ đâu, cậu không cân nhắc gì ngây ngốc chạy tới trại huấn luyện nhất định sẽ phải chịu thiệt! Cậu bị ngu à?”
“Dễ dàng bị người ta nói rồi động lòng như thế, sao cậu lại ngốc như vậy!”
Vài ngày sau…
“Được rồi, tôi thừa nhận giọng điệu của mình không tốt lắm.”
Thừa nhận kiểu này đúng là rất gượng ép.
Lại thêm mấy ngày…
“Tôi xin lỗi được chưa?”
Có kiểu xin lỗi như thế à?
Sau đó hắn lại gửi thêm một tin: “Không thèm để ý tới tôi à? Nhắn QQ không thèm trả lời, gọi điện không thèm tiếp? Mẹ! Mai tôi sẽ tới Trường Sa tìm cậu!”
Ngày hôm sau: “Ôi mẹ nó! Cậu chuyển cả nhà luôn! Muốn trốn tôi đến mức này hả, Giang Thiếu Khuynh cậu được lắm!!!!!”
Một chuỗi chấm than thật sự nhìn mà hoảng.
Nhìn cái tên kiêu ngạo tự phụ này tựa như mèo xù lông sốt ruột giương móng vuốt, chẳng hiểu vì sao Giang Thiếu Khuynh bỗng thấy lòng mềm nhũn…
Vậy mà tự mình tới Trường Sa tìm người sao…
Thật ra không phải cậu cố ý trốn tránh Từ Sách, sở dĩ cậu chuyển nhà là vì khi đó cậu tới đội tuyển Càn Khôn huấn luyện… trụ sở của câu lạc bộ đội tuyển Càn Khôn ở Vũ Hán, cậu tới ở ký túc xá mà đội sắp xếp cho, thế nên mới bỏ thuê căn hộ ở Trường Sa này. Hơn nữa ngày nào cũng phải chuyên tâm huấn luyện, chẳng thời gian đâu mà online QQ hay vào game nữa.
Nhìn một đống tin nhắn Từ Sách gửi đi mấy ngày trời, Giang Thiếu Khuynh mới hiểu được lần cãi nhau đó trẻ con đến mức nào.
Vì mềm lòng, cậu không nhịn được đánh chữ hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Từ Sách: “…”
Chưa đầy một phút sau, Giang Thiếu Khuynh liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc xuất hiện cách đó không xa.
Người nọ cưỡi Tật phong mã màu đen tuyền, áo dài màu trắng của Minh Giáo ôm thân, đội mũ làm khuất đi ánh mắt, loan đao trong tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh dưới đêm trăng.
Tuấn mã màu đen chạy vội tới trước mặt Giang Thiếu Khuynh nhanh như chớp giật rồi dừng lại, sau đó Từ Sách nhảy xuống từ lưng ngựa, đánh chữ nói: “Về rồi à.”
“Ừ.” Giang Thiếu Khuynh có chút nghi hoặc, “Sao cậu lại ở đây?”
Nơi đây là Luận Kiếm Phong của Võ Đang, là điểm cao nhất của núi Võ Đang, lúc trước khi Giang Thiếu Khuynh offline thì cậu cảm thấy ở nơi đây mưa tuyết tung bay nhìn rất đẹp nên liền để nhân vật đứng chỗ này. Từ Sách là Minh Giáo, tại sao cậu ta lại chạy tới Võ Đang nhanh như vậy?
Nhưng câu trả lời của Từ Sách lại thuyết phục đến mức chấn động Giang Thiếu Khuynh.
Hắn nói: “Tôi vẫn luôn chờ cậu.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
“Trở về là tốt rồi, chuyện kia,” Người con trai bên kia máy tính sờ sờ mũi, ngón tay cứng đơ đánh ra ba chữ: “Tôi xin lỗi.”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt nhìn ba chữ này.
Trong ấn tượng của cậu, Từ Sách chưa bao giờ chịu khuất phục trước bất cứ kẻ nào, huống hồ là xin lỗi. Người con trai này như một con sói đầu đàn luôn ngửa cổ đầy kiêu ngạo, đứng trên đỉnh núi coi rẻ chúng sinh, tâm tình không tốt thì gầm lên giận dữ khiến người ta kinh hồn bạt vía, chỉ hơi không thuận ý hắn thôi, hắn sẽ giơ móng vuốt xé nát người…
Không ngờ vậy mà Từ Sách lại chủ động xin lỗi?
Từ Sách nói tiếp: “Đúng là trước đây giọng điệu của tôi không tốt lắm, khiến cậu giận phải không?”
Thấy hắn nói như vậy, Giang Thiếu Khuynh lại có chút nóng cả mặt, cảm giác như thể bản thân cố tình gây sự rồi còn chờ hắn đi dỗ vậy.
Thực ra Giang Thiếu Khuynh không so đo như thế, Từ Sách nói chuyện ngữ khí không tốt làm tổn thương người ta, lúc ấy nghe hắn nói vậy quả thực Giang Thiếu Khuynh cũng rất khổ sở. Có điều đây cũng không phải nguyên nhân thực sự khiến cậu không muốn gặp Từ Sách, mà là vì cậu cảm thấy chênh lệch giữa hai người quá lớn, Từ Sách khinh thường cậu, miễn cưỡng làm bạn bè quả thực rất mệt mỏi…
Hiện tại xem ra, hình như là hiểu lầm thôi nhỉ?
Đối phương đã mềm mỏng như thế, Giang Thiếu Khuynh cũng mềm lòng, đánh chữ nói: “Tôi không giận cậu, cậu nói không sai, đội tuyển Càn Khôn kia đúng là không có tương lai, giải tán rồi.”
Xem ra nhất định Giang Thiếu Khuynh cũng đã chịu không ít khổ đau, đội tuyển giải tán hẳn là cậu ấy rất dằn vặt phải không?
Từ Sách không nhịn được mà đau lòng… Nên an ủi cậu ấy như thế nào bây giờ? Nghĩ nghĩ một hồi, hắn liền đánh chữ nói: “Nếu đã về rồi, sau này theo tôi đi đánh rank đi, liên minh chuyên nghiệp chẳng có gì thú vị cả, cậu đừng ôm mộng làm tuyển thủ chuyên nghiệp nữa.”
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một chút mới đánh chữ nói: “Thực ra lần này tìm cậu là vì có chuyện muốn nói với cậu…”
Từ Sách hỏi: “Chuyện gì?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Tôi lại gia nhập một đội tuyển mới rồi, định sang năm đi đánh giải hạng hai Toàn quốc, giành được slot thăng hạng xong sẽ trở về thi đấu chuyên nghiệp. Đội trưởng của tôi muốn làm quen với cậu một chút, anh ấy bảo tôi tới tìm cậu.”
Lưng Từ Sách cứng đờ, sắc mặt lập tức sa sầm.
… Đội tuyển mới?!
Nghĩ đến việc Giang Thiếu Khuynh lại muốn rời đi, Từ Sách cảm thấy lửa giận bén vào lòng, suýt chút nữa hộc máu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận