Mấy người trong đội cố định đều biết Lưu Xuyên muốn mở nick chính đi gặp cao thủ thần bí này, Ngô Trạch Văn không có tài khoản ở server cũ, nick nhỏ level 43 này thì lại không vào được Đại Hội Võ Lâm, cậu quyết định ra khỏi phòng ký túc 401, chạy xuống dưới vào phòng 301 hóng hớt. Lý Tưởng làm bạn cùng ký túc xá, hiển nhiên liền chạy tới đứng sau Lưu Xuyên.
Cá con thì cực kỳ buồn bực, đội trưởng và đạo trưởng nói chuyện cậu nghe không hiểu gì, nhịn không được phải hỏi: “Mấy người nói chuyện gì mà đội tuyển? Gì mà Liên minh Người Qua Đường thế?”
Lưu Xuyên nói: “Cá con, chúng tôi có chút việc cần off trước, mai sẽ nói chi tiết cho cậu nhé.”
Bốn người liền lần lượt thoát nick.
Cá con lẻ loi một mình liền chạy tới hồ nước treo máy câu cá, cảm giác tự nhiên bị vứt bỏ thế này buồn bực quá đi!
Nhưng không ngờ cậu treo máy câu cá rồi đi tắm, tắm xong đi về lại phát hiện màn hình của Ngư Nhi Thủy Trung Du xám ngoét – chết rồi?
Câu cá cũng chết được? Chẳng nhẽ trong hồ này có boss ẩn?
Cá con ngồi lại vào ghế nhìn qua lịch sử đấu, sau đó liền thấy một dòng tin màu đỏ: “Bạn đã bị [Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta] giết chết.”
Ngư Nhi Thủy Trung Du rất nghi hoặc, nhắn tin cho người này: “Ê sao giết tôi?”
Hệ thống thông báo: Đối phương không online.
Cá con cho rằng chắc có người rảnh quá thì đùa dai, cậu không để ý nữa, tiếp tục treo máy câu cá bờ ao.
Lúc này Lưu Xuyên đã mở lại tài khoản chính Hải Nạp Bách Xuyên, tạo một phòng riêng ở server đấu trường Đại Hội Võ Lâm, sau đó nhắn tin cho đạo trưởng số và mã phòng: “Đấu trường 7952, pass 8899, cậu với bạn qua đây đi.”
Đạo trưởng nhắn lại: “Được, tôi đang khuyên cậu ấy.”
***
Khu Năm Điện tín, Luận Kiếm Phong Võ Đang.
Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh mặt đối mặt nhìn nhau trên đỉnh núi, bão tuyết tung bay xung quanh, loan đao trong tay Minh Giáo ẩn hiện ánh sáng lạnh lẽo khiến quanh thân hắn càng thêm ác nghiệt.
Giang Thiếu Khuynh thấy hắn không phản ứng, nhẫn nại nói tiếp: “Đội trưởng của chúng tôi đã tạo phòng ở server đấu trường, muốn cậu qua làm quen một chút, cậu có đi không?”
Từ Sách cả giận nói: “Không đi! Đội mới cái quái gì, cậu lại bị người ta lừa rồi đúng không?”
Từ Sách bạo tốc độ tay, mấy giây đã tuôn ra một tràng: “Trước đây đội tuyển Càn Khôn tuy là team hạng 3 nhưng ít nhất cũng là đội tuyển chuyên nghiệp, lúc này lại gia nhập đội mới cái gì, lại còn định đấu từ giải hạng 2 lên trên? Cậu đùa hả?”
“Cậu có biết thể thức đấu loại của giải Toàn quốc không?! Thua một ván đấu thôi là bị đào thải, cậu lãng phí nửa năm rồi thất bại thì phải làm sao?”
“Hơn nữa loại đội tuyển mới toanh này dù có tranh được vào giải chuyên nghiệp cũng sẽ bị các đội tuyển lớn hành cho như chó!”
“Sao cậu cứ thích lãng phí thời gian ở mấy thứ vô nghĩa như vậy nhỉ?”
“Nếu cậu chán quá thì tới Thượng Hải đi, tôi tìm cho cậu một công việc nhàn hạ.”
Thực ra những lời cuối cùng này mới là quan trọng nhất, sau khi Giang Thiếu Khuynh rời khỏi, sự nhung nhớ khắc cốt ghi tâm đã bức hắn đến sắp điên, cả ngày buồn bã mất hồn đấu trường cũng chẳng có hứng đánh. Hôm nay Thiếu Khuynh vất vả lắm mới trở về, hắn tuyệt đối không cho phép đối phương lại tự nhiên rời đi nữa! Hắn muốn tới gặp Giang Thiếu Khuynh, muốn buộc chặt người con trai vừa nghiêm túc lại thật thà này bên mình mãi mãi…
Nhưng cách ăn nói của Từ Sách rất tệ, Giang Thiếu Khuynh bỏ qua luôn câu cuối này, chỉ tập trung vào câu thứ hai –
“Vô nghĩa?” Giang Thiếu Khuynh nhíu mày, “Cậu cảm thấy mọi chuyện tôi làm đều chẳng có ý nghĩa gì sao?”
“…” Không phải, ý tôi là muốn cậu đến Thượng Hải cơ mà!
Từ Sách suýt nữa lại hộc thêm một ngụm máu.
Giang Thiếu Khuynh nói tiếp: “Từ bé cậu đã được sống sung sướng an nhàn, trong nhà có nhiều tiền như thế nên cậu đâu phải bận tâm điều gì. Nhưng tôi thì khác, tôi làm bất cứ chuyện gì đều bắt buộc tự thân vận động, đi thi đấu chuyên nghiệp vẫn luôn là giấc mộng lớn nhất đời tôi. Đội tuyển Càn Khôn giải tán, đúng. Trình độ của tôi không bằng cậu, đúng. Nhưng tôi không hề muốn cứ thế từ bỏ, đội trưởng của tôi còn lớn hơn tôi một tuổi, anh ấy còn chưa buông tay, tôi muốn cùng anh ấy cố gắng một lần thử xem, nếu lần này có thất bại tôi cũng không hối hận.”
“…”
Giang Thiếu Khuynh cứng tay đánh chữ nói: “Từ Sách, nếu cậu coi thường tôi như thế, cảm thấy mọi việc tôi làm đều vô nghĩa, vậy thì chúng ta cũng chẳng nhất thiết phải nói chuyện thêm nữa.”
Cậu biết bản thân mình tới để lôi kéo, nhiệm vụ lớn nhất là giới thiệu Từ Sách cho Xuyên đội, nhưng lời Từ Sách nói đột nhiên khiến cậu rất mệt mỏi – bản thân cố gắng lâu như thế, vậy mà tất cả đều “vô nghĩa” trong mắt đối phương sao?
Cái gọi là đi khác đường không thể chung tiếng nói, Giang Thiếu Khuynh cũng lười không muốn khuyên nhủ hắn nữa, cứ kẻ nói gà người nói vịt như vậy mệt mỏi vô cùng.
Vừa định chuẩn bị log out thì đột nhiên Từ Sách lại đánh chữ nói: “Đợi đã! Ý tôi không phải như thế… Đội trưởng của cậu là ai?”
Cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, vì chuyện Giang Thiếu Khuynh muốn rời đi thêm lần nữa khiến hắn nhất thời nổi giận bùng nổ, miệng nói không thèm nghĩ, quay đầu đọc lại mấy câu vừa gõ ra, Từ Sách thật sự chỉ muốn tự vả vào miệng – mẹ, vất vả lắm mới chờ được người ta về, mày lại định chọc giận người ta bỏ đi tiếp à?
Thế là, hiếm có một lần Từ Sách hạ thấp đỉnh đầu kiêu ngạo của mình, trò chuyện hòa bình với Giang Thiếu Khuynh.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Nếu cậu không có hứng thú thi đấu thì tôi cũng không tiện nói ra thân phận của đội trưởng cho cậu, nhưng anh ấy là người tốt.”
Trong lòng Từ Sách chua loét, thậm chí còn có chút ghen tị, cái tên đội trưởng nhảm nhí nào mà có thể khiến Thiếu Khuynh khen không ngớt lời như vậy…
Từ Sách trầm mặt nói: “Ai bảo tôi không có hứng thú? Rốt cuộc cái đội tuyển kia của cậu tròn méo thế nào còn chưa nói rõ ràng cho tôi đã phán tôi không có hứng thú rồi?”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt nói: “Chẳng phải cậu vẫn luôn khinh thường thi đấu chuyên nghiệp sao?”
Từ Sách suýt chút nữa nghẹn luôn ngụm máu trong họng.
Đồ ngu ngốc, tôi từ chối bao nhiêu lời mời từ các đội tuyển như thế cũng chẳng phải khinh thường thi đấu chuyên nghiệp, mà là bởi vì một khi tôi đi thi đấu sẽ không thể chơi game với cậu nữa!
Ngu chết đi được!
Từ Sách thầm mắng Giang Thiếu Khuynh mấy lần, tiện thể mắng bản thân thêm vài lần nữa.
Hít một hơi thật sâu, lúc này hắn mới nhẫn nhịn nói: “Cậu nói nghe chút đi.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Đội trưởng của chúng tôi là Hải Nạp Bách Xuyên, không biết cậu từng nghe nói qua chưa, đội trưởng đời đầu tiên của đội tuyển Hoa Hạ.”
Từ Sách sửng sốt nói: “Là Xuyên thần giải nghệ kia sao?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Đúng vậy, Xuyên đội chuẩn bị tổ đội trở về, tôi tình cờ gặp anh ấy ở server mới, anh ấy mời tôi gia nhập đội tuyển, tôi đồng ý rồi.”
Từ Sách trầm mặc một lát mới hỏi: “Đội tuyển của các cậu tên gì? Hiện tại có bao nhiêu người?”
Giang Thiếu Khuynh có chút xấu hổ nói: “Đội còn chưa có tên, hiện tại có Xuyên đội, tôi và một đại sư nữa, Ngũ Độc có thể cũng sẽ gia nhập.”
Từ Sách: “…”
Tên còn chưa đặt, lại chỉ mới có bốn người?
Từ Sách đen mặt, căm giận nói: “Tên đó tùy tiện lừa dối cậu dăm ba câu, cậu liền mềm lòng đồng ý đúng không?”
Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc nói: “Anh ấy không lừa tôi, tôi cảm thấy anh ấy nói rất hợp lý. Anh ấy bảo tôi chuyển qua chơi lưu phái Thái cực, tôi luyện một hồi cảm thấy đúng là lưu phái Thái cực Võ Đang hợp với mình hơn Kiếm tông nhiều. Xuyên đội thật lòng muốn lập đội trở về, anh ấy đang cân nhắc đồng đội trong game, vẫn còn vài tháng nữa, tôi tin anh ấy có thể thành lập được một đội ngũ tốt.”
Từ Sách nhíu mày nói: “Cậu đừng có khen đội trưởng của cậu mãi như thế! Chẳng phải Hải Nạp Bách Xuyên đã giải nghệ rồi sao? Giải nghệ rồi còn muốn cố đấm ăn xôi à?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Tuy anh ấy giải nghệ nhưng trình độ vẫn lợi hại như trước.”
“Cậu chắc chắn?”
“Ừ, tôi từng PK với anh ấy rất nhiều lần, tốc độ tay của anh ấy nhanh lắm.”
Từ Sách trầm mặc một lát, nói: “Được rồi, tôi đi gặp anh ta với cậu xem.”
Giang Thiếu Khuynh không ngờ vậy mà hắn lại đồng ý, ngẩn người một lúc, sợ hắn đổi ý liền lập tức gửi số phòng và mật mã qua.
Hai người cùng nhau dịch chuyển tới server đấu trường Đại Hội Võ Lâm, đăng nhập vào phòng.
Vào trong liền thấy chủ phòng có ID Hải Nạp Bách Xuyên, Đường Môn một thân xanh sẫm full trang bị max cấp, bên cạnh có một Ngũ Độc đồ tím tên Bạch Mã Đan Thư cùng với một nữ Nga Mi mặc đồ hồng nhạt trang bị cấp cao nhất, ID là Dạ Sắc.
Giang Thiếu Khuynh nhất thời có chút căng thẳng – ôi trời ạ, vậy mà Xuyên đội lại kéo mấy người bạn tốt nhất của anh ấy tới!
Bạch Mã Đan Thư này, chính là đội phó Trương! Là đội phó đầu tiên của đội tuyển Hoa Hạ!
Dạ Sắc, hẳn nhiên là Tần Dạ của đội tuyển Trường An, thường xuyên mở clone tới server mới chơi với bọn họ, chính ra đạo trưởng cũng khá quen thân với anh.
Lưu Xuyên mời hai người này đến, có thể thấy hắn coi trọng Từ Sách đến mức nào!
Trên thực tế không chỉ có mỗi ba vị đại thần này đứng trong phòng, tại phòng ký túc xá 301, phía sau Lưu Xuyên còn có hai con gà đang ghé vào hóng hớt – Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng, hai đại thần tương lai đang đứng xem tại chỗ từ góc nhìn thứ nhất.
Lưu Xuyên thấy Võ Đang và Minh Giáo cùng tiến vào phòng, Sách Mã Giang Hồ, Kiếm Ảnh Vô Ngân, liền biết đây là đạo trưởng và người bạn kia của cậu.
Lưu Xuyên đánh chữ trong chat phòng: “Cậu là hội trưởng của Liên minh Người Qua Đường? Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Từ Sách lạnh nhạt nói: “Tôi không còn là hội trưởng nữa rồi.”
Lưu Xuyên cười: “Mặc kệ có phải hội trưởng hay không, chỉ riêng tỉ lệ thắng solo của cậu cũng đủ để người ta ngưỡng mộ rồi.”
Hắn vừa vào phòng, Lưu Xuyên đã nhấp chuột phải xem tư liệu cá nhân của hắn, tỉ lệ solo lôi đài xếp trong top 10 toàn server, đấu trường đánh rank đã lên Trung cấp chiến giới Bảy, cả người là đồ Minh Giáo đã cường hóa max cấp, phối hợp thêm một đống trang sức thủ công cao cấp, vũ khí trên người thậm chí còn là vũ khí cam!
– Huyết Ảnh Đao.
Trong số 24 thanh vũ khí cam mới cập nhật, Huyết Ảnh Đao là vũ khí cam đặc kỹ của Minh Giáo Huyết tế với kỹ năng “Thị huyết” đi kèm. Sát thương bùng nổ đơn mục tiêu cực cao, chuyển hóa toàn bộ thương tổn tính trên máu của đối thủ thành phần trăm trị số máu của mình, từ đó được mệnh danh là “Thần binh hút máu”.
Vừa nhìn trang bị của hắn, Lưu Xuyên liền biết người này là cao thủ hàng đầu chơi lưu phái Huyết tế. Phối hợp trang bị toàn thân rất tốt, sáu món trang sức thủ công kết hợp nhịp nhàng, trị số chí mạng cực kỳ hợp lý, không như nhiều người mới chơi chỉ dùng bừa.
Bảo sao lúc trước có vô số đội tuyển mời chào hắn, đây đúng là cao thủ nghiệp dư khó gặp.
Trong khi Lưu Xuyên xem trang bị của Từ Sách thì Từ Sách cũng đang nhìn tư liệu cá nhân của Lưu Xuyên.
Hải Nạp Bách Xuyên, đương nhiên hắn biết cái ID như sấm rền bên tai này, nick chính của Xuyên đội Hoa Hạ đương nhiên hiển hách chiến tích. Đã đạt tới cấp cao nhất chiến giới Bảy tại rank đấu trường, tỉ lệ thắng xếp hạng nhất của môn phái Đường Môn, cả người full đồ tím cường hóa max cấp, chẳng qua hắn chưa đổi vũ khí cam mà thôi. Hai người ngồi xem cũng là đại thần nổi tiếng trong giới chuyên nghiệp, Bạch Mã Đan Thư, Dạ Sắc đều đã lên cấp cao nhất của chiến giới Bảy, Ngũ Độc không đổi vũ khí, Nga Mi thì mới đổi thanh “Vô Ngân”.
Trong phần thông tin cá nhân của mỗi người đều sẽ ghi lại thời thời gian tham gia trò chơi, ba người đều hiện thời gian gia nhập Võ Lâm là sáu năm trước, hiển nhiên đều là những cái nick đăng ký đầu tiên của nhóm cao thủ nguyên lão khi trò chơi này vừa open beta.
Từ Sách cũng không ngờ Hải Nạp Bách Xuyên lại mời tới nhiều cao thủ như vậy.
Có điều hắn không bao giờ có chuyện để lộ ra cảm xúc khiếp đảm kiểu này, Từ Sách thản nhiên liếc mắt nhìn qua ba người trên lôi đài, đánh chữ nói: “Anh chính là vị đội trưởng đội tuyển mới mà Thiếu Khuynh nhà tôi nhắc đến à?”
Lưu Xuyên gửi icon cười tủm tỉm: “Hóa ra đạo trưởng tên là Thiếu Khuynh.”
Giang Thiếu Khuynh bị một câu “Thiếu Khuynh nhà tôi” của Từ Sách nói cho xấu hổ đỏ mặt, cái thái độ gà mẹ bảo vệ con này của Từ Sách vô cùng mất mặt trước Xuyên đội.
Giang Thiếu Khuynh cuống cuồng đánh chữ nói: “Tôi là Giang Thiếu Khuynh.”
Lưu Xuyên nói: “Tên hay đó.”
Từ Sách cả giận nói: “Ngay cả tên cậu ấy anh còn không biết đã lừa cậu ấy gia nhập đội tuyển của anh à?”
Lưu Xuyên không hề đỏ mặt nói: “Đội tuyển của chúng tôi cũng chưa có tên mà, tôi còn chưa gặp cậu ấy bao giờ, không biết tên là chuyện quá bình thường.”
“…” Từ Sách run rẩy khóe miệng, “Thành lập đội mà còn không có tên, anh không thấy bản thân đang thành trò hề à?”
“Tên tuổi có phải chuyện gì quan trọng đâu, đặt một cái tên bách chiến bách thắng thì có thể trăm trận trăm thắng chắc?” Lưu Xuyên nói rất hợp tình hợp lý, dừng một chút lại nói thêm: “Quan trọng là thành ý.”
Từ Sách nhíu mày: “Hửm?”
“Nếu chúng tôi đã thi đấu từ đầu thì xác định sẽ phải mạo hiểm rất nhiều. Tôi không thể khiến mọi người cứ theo tôi rồi tay trắng trở về được. Thế nên lần này thành lập đội tôi mới dùng 100% thành ý. Tôi sẽ không tùy tiện mời người ta gia nhập, mỗi một đồng đội tôi mời vào đều sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng.” Lưu Xuyên đánh chữ nói, “Dù là tên đội hay địa điểm đóng quân, tôi không muốn tự quyết định một mình, vì đội tuyển chính là mọi người, ai cũng sẽ được quyền phát biểu ý kiến.”
Từ Sách giật mình, đột nhiên hắn hơi hiểu được tại sao Giang Thiếu Khuynh lại cố chấp với người đội trưởng này như vậy.
Người đội trưởng này rất khác, ít nhất là hắn rất biết cách ăn nói, cũng biết làm sao để lung lạc lòng người. Dù gì cũng là đội trưởng cũ của đội tuyển Hoa Hạ, có thể dẫn dắt một đội tuyển cỏ rác giành được thành tích Đại mãn quán, trèo lên ngôi vị hào môn, rõ ràng người này không hề đơn giản.
Từ Sách đăm chiêu nói: “Anh bảo Thiếu Khuynh kéo tôi tới là vì muốn tôi cũng gia nhập đội tuyển của anh?”
Lưu Xuyên nói: “Chưa chắc, tôi còn phải xem cậu thế nào đã, xem cậu có hợp với đội tuyển của tôi hay không.”
Từ Sách: “…”
Đm! Đã từng được vô số đội tuyển ra mức giá trên trời, dùng đủ biện pháp để lôi kéo, Từ Sách đều từ chối thẳng thừng, hôm nay gặp cái tên đội trưởng đội mới đến tên đội còn chưa thèm đặt này, hắn lại nói “Tôi phải xem cậu thế nào đã” – có khác gì mình tự dâng hàng lên tận cửa, hắn còn cân nhắc xem có múc hay không sao?
Từ Sách khó chịu nói: “Tôi cũng chẳng nói muốn gia nhập đội tuyển của anh!”
“Vậy khéo quá, chúng ta xem nhau như thế nào rồi quyết định.”
Lưu Xuyên dứt lời liền gửi lời mời luận bàn qua: “Bước đầu tiên của cuộc khảo nghiệm, bắt đầu từ solo đi, sao nào?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận