Tần Dạ nhìn thấy nơi đây, không khỏi nghi hoặc trong lòng, nhắn tin cho Trương Thư Bình hỏi: “Lưu Xuyên gọi anh tới à?”
“Ừ, vừa lúc tôi đang onl, cậu ta bảo có cao thủ tới, kêu tôi đứng xem trình độ của người này ra sao.” Trương Thư Bình dừng một chút, lại bổ sung thêm, “Nghe nói là hội trưởng của Liên minh Người Qua Đường khu Năm Điện tín.”
Tần Dạ hiểu ra.
Rất nhiều người trong giới chuyên nghiệp đều biết đến Liên minh Người Qua Đường này, đương nhiên Tần Dạ cũng không nằm ngoài số đó. Năm ấy Tần Dạ vốn muốn tìm người tiếp cận vị cao thủ trong truyền thuyết này một chút, để xem hắn có bằng lòng tới đội tuyển Trường An thi đấu hay không. Có điều Dương Kiếm lại nói: “Cái gọi là cao thủ thần bí chẳng qua chỉ là chém gió, tỉ lệ thắng solo cao thì sao, có mấy tuyển thủ chuyên nghiệp đánh cái rank solo đó đâu?”. Thế là Tần Dạ liền từ bỏ ý định.
Trên thực tế, lời Dương Kiếm nói cũng đúng một nửa – trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, có rất nhiều người không vào game đấu solo bao giờ.
Nguyên nhân rất đơn giản, phần lớn các đội tuyển chuyên nghiệp đều đặt nặng đoàn chiến, phải huấn luyện chiến thuật theo bố trí của đội trưởng, người có khả năng đấu đơn mạnh bình thường cũng chỉ luyện lén hoặc là hẹn đồng đội luận bàn. Rank đơn của Võ Lâm được thiết lập theo chế độ ghép trận random, trình độ của người chơi trong game không đồng đều, có rất nhiều người vào rank đơn ghép trận đều chỉ là tuyển thủ trình độ bình thường, không giúp gì nhiều cho tuyển thủ chuyên nghiệp tăng cường kỹ năng.
Ví dụ như những người kiểu Tần Dạ hay Lưu Xuyên cũng rất ít khi đi đánh lôi đài một mình, muốn solo thì tự lập phòng gọi nhau luận bàn hoặc cắm thẳng cờ ở dã ngoại, hình thức đấu tự do sẽ không được đưa vào bảng thành tích – tránh cho việc mở clone đi cày điểm.
Vì thế mặc dù Từ Sách nằm trong top 10 rank đơn nhưng điều đó cũng không chứng minh hắn là top 10 tuyển thủ solo mạnh nhất toàn liên minh, bảng xếp hàng này cũng không thấy bóng dáng của Tô Thế Luân, Lộc Tường hay Lưu Xuyên, có thể nói thực chất thì giống với bảng xếp hạng cho giới nghiệp dư hơn.
Tất nhiên có thể đánh vào top 10 toàn server giữa mấy trăm vạn người chơi game thì cũng đủ chứng minh chắc chắn trình độ của người này không tầm thường!
Tần Dạ và Trương Thư Bình tìm một góc khá tốt để theo dõi, Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng thì đương nhiên đứng ngay sau Lưu Xuyên, không dời mắt theo dõi màn hình máy tính.
Từ Sách tính tình kiêu ngạo, dù bao nhiêu người cúng bái Xuyên thần thì hắn cũng chẳng thèm quan tâm, đối phương gửi lời mời luận bàn, hắn liền nhấn đồng ý.
Sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, Từ Sách lập tức kéo giãn cự ly với đối phương.
Tìm đúng thời cơ, tiếp cận, vòng ra sau lưng, ra đao! Một loạt combo lưu loát mượt mà, vũ khí trong tay vung ra ánh đao sắc lẻm!
Lưu Xuyên thân kinh bách chiến, đương nhiên sẽ không cuống, ngay khi Từ Sách tiếp cận tấn công, hắn trực tiếp khinh công nhảy lên, tựa như đại bàng giương cánh nhanh nhẹn tiếp đất tại một vị trí xa xa, sợi tơ trong tay căng lên, một con rối hình người gần giống với Hải Nạp Bách Xuyên lập tức xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Từ Sách phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, ngay khi thấy Lưu Xuyên khinh công bay lên hắn đã lùi về sau, con rối Lưu Xuyên thả ra trượt, sợi tơ trong suốt nơi tay hắn lấp loáng tỏa sáng, lại thêm một con rối khác hiện ra sau lưng Từ Sách. Mà Từ Sách lại tiếp tục linh hoạt né tránh thế tiến công của con rối, sau đó ẩn thân biến mất!
Hai người so chiêu, đáp chiêu qua lại nhưng chỉ mới được chưa đến năm giây, có thể thấy tốc độ tay và phản ứng của bọn họ nhanh đến mức nào!
Những người đứng xem nếu nhìn không kỹ thì thậm chí còn chẳng thấy được rõ chiêu thức của hai người bọn họ. Đường Môn và Minh Giáo so chiêu giữa võ đài, hai bóng người một xanh một trắng cứ thoắt ẩn thoắt hiện, thân ảnh nhanh như quỷ mị, khinh công thì lại càng như ảo ảnh.
Hai con rối mà Lưu Xuyên thả ra sau khi hết thời gian tồn tại thì lập tức biến mất, hắn liền hạ một con rối ngay phía sau lưng mình.
Đối mặt với một Minh Giáo đang ẩn thân thì tuyệt đối không được hoảng, nếu không để cho đối phương vòng ra sau lưng tiếp cận thì một đao trúng mục tiêu thôi chắc chắn chính là bạo kích!
Lưu Xuyên không hoảng không loạn, thầm tính thời gian đợi đối phương hiện hình…
Mười giây sau, Từ Sách đột nhiên xông ra từ phía sau, kỹ năng mạnh nhất của Minh Giáo là “Ảo ảnh thuật” tung ra cùng một lúc, Minh Giáo áo trắng đột nhiên chia làm ba người, sau đó ba người này lại tách làm ba thành chín người! Những ảo ảnh giống nhau như đúc vây xung quanh Lưu Xuyên, ảo ảnh nào cũng vô cùng chân thật!
Mọi người đang sửng sốt về kỹ thuật thao tác ảo ảnh hàng đầu của Minh Giáo này thì lại thấy sợi tơ trong tay Lưu Xuyên lóe lên ánh sáng – bên cạnh hắn đồng thời xuất hiện một loạt con rối hình người, dùng tốc độ cực nhanh chia ra đứng!
Bảy con rối đấu với chín ảo ảnh, toàn bộ lôi đài nhất thời bị một đống bóng Minh Giáo và Đường Môn dày đặc chiếm trọn!
Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng nhìn đến ngốc cả ra – chơi cái kiểu gì vậy? So xem ai gọi hội đông hơn à?
Ảo ảnh thuật cấp cao nhất của Minh Giáo thực ra có hai cách dùng, một là để chạy trốn, ngay khi sắp ngỏm thì tung ra ảo ảnh khiến quân địch không phân biệt được thật giả, sau đó bản thân thì nhanh chân tìm cơ hội tẩu thoát. Hai là vì bạo kích, khi Minh Giáo sử dụng Ảo ảnh thuật, công kích của bản chính sẽ được tăng gấp đôi trong nháy mắt, lợi dụng thủ thuật hoa mắt để khiến đối thủ không nhìn ra mình ở đâu, sau đó nhanh chóng lại gần đối phương, một đao cắt đứt cổ đối thủ!
Loại lối chơi ảo ảnh cực đoan này đòi hỏi tốc độ tay cực nhanh, nếu tốc tay không đủ thì không thể kiểm soát được nhiều ảo ảnh như vậy, mà nếu không điều khiển được thì ảo ảnh sẽ đứng ngây tại chỗ như cọc gỗ, rất dễ bị người ta nhận ra là hàng đểu. Mà muốn khống chế ảo ảnh thì bắt buộc phải nhanh chóng đặt lệnh cho từng phân thân một.
Người bình thường mà thấy nhiều ảo ảnh Minh Giáo như vậy chắc chắn sẽ bị dọa cho choáng người, sao mà có thể bình tĩnh tránh thoát đây?
Nhưng Lưu Xuyên lại rất bình thản, trực tiếp gọi rối của mình ra.
Cậu có hội, tôi cũng có anh em, cậu gọi ra chín ảo ảnh, tôi hú bảy con rối tới…
Hơn nữa ảo ảnh của cậu chỉ là hàng ảo, còn con rối của tôi lại tấn công được cậu!
Từ Sách vốn định dựa vào Ảo ảnh thuật để tăng cường hiệu quả tấn công của mình lên gấp đôi, dùng một combo đánh cho đối phương tàn phế. Nhưng không ngờ Lưu Xuyên lại phản ứng quá nhanh, như thể đã sớm đoán được ý đồ của hắn, bày ra Thất sát trận cùng một thời điểm, còn bản thân lại trốn biệt phía sau lưng đám rối!
Muốn vòng qua trận con rối để tấn công chủ nhân từ xa, nói thì dễ lắm.
Từ Sách bình tĩnh thao tác ảo ảnh kèm con rối, con rối của Đường Môn và ảo ảnh của Minh Giáo đều có thời gian tồn tại hạn chế, ảo ảnh của Minh Giáo tồn tại ngắn hơn so với con rối của Đường Môn, mà ngay khi ảo ảnh của hắn biến mất thì chắc chắn đối phương sẽ ra tay bao vây tóm gọn!
Thời cơ đã đến!
Ngay khi toàn bộ ảo ảnh biến mất, chỉ còn một mình Từ Sách đứng giữa vòng vây con rối, Lưu Xuyên liền điều khiển con rối cùng xông về phía mục tiêu. Nào ngờ Từ Sách đã đi trước một bước, vòng qua một loạt những con rối đang tấn công để khinh công tiến thẳng tới trước mặt Lưu Xuyên, một đao Hồ quang trảm chém thẳng vào trước ngực đối phương!
Khi Minh Giáo Huyết tế vung thanh loan đao trong tay lên, hiệu ứng ánh sáng màu bạc lạnh lẽo hiện ra, còn một khi trúng mục tiêu thì lập tức có hiệu ứng tóe máu!
Máu tươi bắn ra tung tóe, chứng tỏ chiêu thức này trúng mục tiêu.
– hắn muốn so máu với Lưu Xuyên!
Vì hắn biết người đang đứng trước mặt này là cao thủ ý thức hàng đầu, có rất nhiều suy nghĩ của mình bị đối phương nhìn thấu, vì thế hắn dứt khoát bỏ qua chiến thuật trốn tìm lòng vòng với đối thủ, trực tiếp xông lên liều mạng đánh nhau!
Minh Giáo và Đường Môn liều mạng thì Minh Giáo đương nhiên sẽ chiếm lợi thế hơn, vì Minh Giáo Huyết tế có thể chuyển hóa một phần thương tổn thành máu của chính mình, chẳng khác nào có tool buff một nửa. Trong khi đó Đường Môn thì không thể, Đường Môn mất bao nhiêu máu thì cũng chẳng có cách nào bổ sung lại được.
Cho đến thời khắc này, mọi người mới chứng kiến tốc độ tay thật sự của Minh Giáo này.
– quá nhanh!
– nhanh đến mức không kịp nhìn!
Bạt đao trảm, Hồ quang trảm, Ngân nguyệt trảm, Phá ma trảm!
Một combo đao pháp của Minh Giáo gồm quét, bổ, trảm, đâm được tung ra liên tiếp mượt mà, hoàn toàn không có chút gián đoạn!
Ánh đao sắc bén không góc chết bao lấy toàn thân đối thủ, máu tươi do trúng mục tiêu bắn ra liên tục, hiệu ứng thị giác vô cùng kinh người!
Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng liếc nhìn nhau, cả hai cùng nhìn thấy trong mắt người còn lại tràn ngập sửng sốt và thán phục.
Từ khi quen Lưu Xuyên đến giờ, Lưu Xuyên vẫn là cao thủ hàng đầu hơn mọi người hẳn một bậc, khi PK với người ta, Lưu Xuyên tùy tiện đánh vài chục giây là giải quyết nhanh gọn, bọn họ đã quen nhìn Lưu Xuyên cho người ta ăn hành, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Xuyên đánh với một đối thủ đến mức này!
Ngay cả Giang Thiếu Khuynh cũng vô cùng khiếp hãi, hơn nửa năm không gặp, cậu cảm thấy lối đánh của Từ Sách thậm chí còn bạo lực hơn hồi trước, khí thế mạnh mẽ cứng rắn như vậy, ngay cả Xuyên đội cũng chỉ ngang cơ, nếu đổi thành chính mình, chắc chắn đã sớm bị hắn dứt điểm bằng một combo…
Bản thân Lưu Xuyên thì lại vô cùng bình tĩnh, bị Minh Giáo liều mạng đọ máu như thế này đúng là rất bất lợi đối với hắn, có điều hắn đã tính toán kỹ năng cũng như mana của đối phương cực chuẩn, ngay khi Từ Sách xả hết một combo chém cho Lưu Xuyên mất nửa cây máu, Lưu Xuyên mới ra tay!
Di hình hoán ảnh!
Chủ nhân và con rối lập tức trao đổi vị trí đứng, trong nháy mắt Lưu Xuyên đã chuyển sang một vị trí khác ở lôi đài, mà tại chỗ đứng của Từ Sách thì chỉ còn lại một con rối, sau đó trực tiếp dùng một chiêu Khốn bách khóa chặt Từ Sách tại chỗ!
Xung quanh liên tiếp hiện ra thêm ba con rối nữa cùng xông về phía Minh Giáo, đồng thời phát nổ ngay bên cạnh đối phương – Thập tự vây sát! Thất sát trận! Khôi lỗi huyễn ảnh bộ!
Combo của Đường Môn thực sự khiến người ta hoa cả mắt.
Liên tục từng con rối xuất hiện, xông tới, nổ tung, vây cho Minh Giáo không thể xuyên qua được!
Bốn phương tám hướng, con rối ở khắp mọi nơi, được thao tác chuẩn xác tới vị trí chỉ định –
Đây mới là màn trình diễn hoa lệ nhất của một cao thủ đứng đầu lưu phái Khôi lỗi của liên minh!
Cậu hút được máu thì sao nào? Tôi cố tình không để cậu chạm vào được đấy.
Ý đồ của Lưu Xuyên đơn giản như vậy, đợi đến khi Minh Giáo đánh cho hắn còn nửa máu, hắn cũng sẽ đánh cho Minh Giáo còn một nửa, sau đó khống chế chặt chẽ không để cho đối phương tiếp cận.
Dù cho Từ Sách xông thẳng đến giữa vòng vây con rối, tiếp cận chém Lưu Xuyên hút lại một ít máu thì với việc Lưu Xuyên tính chuẩn thời gian hồi chiêu lại dùng thêm một skill Di hình hoán ảnh, sau đó lại thả con rối bao vây chơi diều với Từ Sách!
Hai người giằng co anh tới tôi lui trên lôi đài, Minh Giáo liên tục combo đao, Đường Môn thì gọi con rối, một cận chiến, một đánh xa, một người bùng nổ kỹ năng, một người bình tĩnh trầm ổn, một trận đấu mà cao thủ đối đầu cao thủ khiến tất cả những người đứng xem đều kích động vô cùng, không ai dám dời mắt, chỉ sợ bản thân sẽ bỏ lỡ một khoảnh khắc phấn khích nào đó!
Cuối cùng Lưu Xuyên thả ra chiêu cuối của Đường Môn là Khôi lỗi tế, đột nhiên cho nổ toàn bộ cơ quan xung quanh Từ Sách, cuối cùng cũng dứt điểm được Từ Sách!
Mà lúc này thực ra Lưu Xuyên cũng không còn bao nhiêu máu.
Vì những đòn tấn công của Từ Sách có thể hút máu, thời gian của trận PK này khá dài, thậm chí đã vượt quá 15 phút.
Sau khi đánh xong, Từ Sách nói trong chat phòng: “Không hổ là Xuyên thần. Nhưng tôi không phục anh, vừa rồi chỉ thêm một chiêu nữa thì người phải chết chính là anh!”
Lưu Xuyên cười nói: “Còn muốn đánh nữa không?”
Từ Sách nói: “Đánh!”
Đã rất lâu rồi hắn không được trải qua cảm giác sung sướng khi solo với người khác như vậy!
Đứng ở vị trí rất cao trong bảng xếp hạng đấu đơn toàn server, rất ít người trong game dám đòi solo với hắn, mà những người xếp hạng trên hắn thì đều đã bỏ game từ lâu. Thực ra đã rất lâu rồi Từ Sách chưa gặp được đối thủ xứng tầm, nay gặp Lưu Xuyên, PK nhiệt huyết sôi trào, dù có thua cũng thấy vô cùng sảng khoái.
Ván đấu thứ hai, Từ Sách không lựa chọn phương thức liều mạng trực tiếp nữa, vì hắn nhận ra Hải Nạp Bách Xuyên này tính toán lượng máu vô cùng chuẩn xác, cách chơi liều mạng này không mang lại ưu thế quá lớn cho bản thân hắn.
Vì vậy Từ Sách bắt đầu dùng chiến thuật bỉ ổi cao cấp.
Cách chơi thô bỉ nhất của lưu phái Huyết tế chính là liên tục ẩn thân, chém được vài đao thì chạy – đây là kiểu chơi mất nết nhất trong các loại mất nết, bị người ta gọi với cái tên “Quỷ hút máu phiền thấy mẹ”.
Vì Minh Giáo Huyết tế có thể lợi dụng đặc điểm “chuyển thương tổn thành máu của mình”, mỗi khi bản thân mất máu thì sẽ ra ngoài hút tí máu của đối thủ, hút xong thì co giò chạy, khiến đối thủ cáu phát rồ.
Cách chơi này đòi hỏi sự kiên nhẫn cực cao.
Từ Sách bắt đầu chơi xấu, thế là… Lưu Xuyên cũng bắt đầu mất nết theo.
– Ai có thể khốn kiếp hơn Lưu Xuyên đây?
Nếu bảo đội trưởng các đội tuyển trả lời câu hỏi này, chắc chắn cả đám sẽ cùng đồng thanh một câu: “Ha ha.”
Lưu Xuyên là ông tổ trong ngành thả diều chơi xấu của Đường Môn! Cái danh kéo cừu hận giỏi nhất liên minh chuyên nghiệp không phải chém gió, bạn dùng hút máu khiến hắn phát điên, hắn sẽ dùng con rối làm bạn phát rồ. Cứ liên tục trốn phía sau con rối ở xa xa, liên tục thả anh em ra quấy rối bạn đến chết, còn hắn thì lại ẩn thân, khinh công chạy vòng vòng, khiến bạn không thể chạm vào nổi một góc vạt áo của hắn.
Vừa rồi hai người còn bạo lực liều mạng với nhau, giờ lại chơi theo kiểu nhấp nhả tránh né, lòng vòng khiến cho mấy người đứng xem cũng điên theo.
Hai người định bao giờ mới xong hả!
Mọi người đứng xem đều chỉ muốn đi lên mỗi người đạp cho hai tên này một phát.
Lại thêm 15 phút nữa, cuối cùng chiến thuật thô bỉ của Lưu Xuyên giỏi hơn, Từ Sách tỏ vẻ cam bái hạ phong.
Liên tục thua hai trận dưới tay người này, tuy ngoài miệng vẫn nói không phục nhưng trong lòng Từ Sách vẫn biết được bản thân mình và người kia vẫn còn cách nhau một chút.
Dù sao Hải Nạp Bách Xuyên cũng là nguyên lão đời đầu, thi đấu được bốn năm năm rồi, kinh nghiệm phong phú, không thể đếm được số người từng đấu với hắn. Còn bản thân Từ Sách dù xếp hạng rất cao trong bảng đấu solo, nhưng trên thực tế, bình thường Từ Sách rất ít khi gặp được loại đối thủ ngang hàng như thế này. Sau khi trèo lên được top 10, hắn phải nếm trải cảm giác lạnh lẽo khi ở trên đỉnh cao – ngày nào cũng chỉ toàn thắng, thắng nhiều đến mức không còn thấy thú vị nữa.
Hôm nay tuy thua trắng hai trận, nhưng không thể không thừa nhận: Đánh rất sướng!
Lưu Xuyên nói trong chat phòng: “Còn muốn đánh nữa không? Đánh nữa cậu cũng vẫn thua thôi.”
Người này dù bất cứ lúc nào cũng có thể phô bày nội tại “Một câu gây thù” của mình.
Từ Sách vốn đang hơi phục hắn xíu xíu, hắn vừa nói như vậy, Từ Sách lập tức phát rồ, gửi tới một chuỗi ba chấm cạn lời: “…”
Lưu Xuyên cười nói: “Có biết tại sao mình thua không?”
Từ Sách giật giật khóe miệng, quyết định bơ hắn.
Lưu Xuyên thì lại nghiêm túc nói: “Đao trong tay phải mài liên tục thì mới sắc, để không lâu ngày tất sẽ gỉ sét. Những người đấu đơn ở lôi đài trong game trình độ không tới, ngày nào cậu cũng chỉ gặp những đối thủ newbie chết ngay sau một đao, như vậy thì tiến bộ kiểu gì?”
“…”
“Sở dĩ cậu thua tôi, không phải vì năng khiếu của cậu kém tôi, lại càng không phải do cậu không theo kịp ý thức và tốc độ tay của tôi, mà đơn giản là đối thủ của cậu không bằng tôi.”
“…”
“Đối thủ của tôi đều là cao thủ đứng đầu liên minh chuyên nghiệp, Tiêu đội, Thiệu đội, Đường đội, Diệp đội, những người này đều vô cùng mạnh, tôi lúc nào cũng sẽ phải chuẩn bị tâm lý thất bại trong tay bọn họ, chính vì vậy trình độ của tôi mới tăng lên. Còn cậu thì sao? Cậu chỉ solo một mình trong game, mới vào được cái top 10 toàn server kia đã đắc chí không coi ai ra gì, ngày nào cậu cũng chỉ hành gà xong lại nghĩ bản thân không gì không làm được, thực ra cậu chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi.”
“…”
“Những đội trưởng mà tôi nói, đánh bừa cũng có thể cho cậu ăn đủ hành. Các đội tuyển tung cành ô liu mời mọc cậu, cậu còn khinh thường coi rẻ, thực ra trình độ của cậu đặt trong giới chuyên nghiệp cũng chỉ thuộc tầm trung, còn nếu vào đội mạnh thì đừng hi vọng có suất mà lên đánh chính.”
“…”
Mặt Từ Sách lúc đỏ lúc trắng – từ bé đến giờ chưa có một ai dám dạy đời hắn như vậy!
Nhưng kỳ lạ là hắn lại không thể phản bác bất cứ câu nào của Hải Nạp Bách Xuyên?!
Đúng vậy, ngày nào cũng chỉ đánh với lũ gà trong game thì sao có thể tiến bộ được? Chỉ có thường xuyên luận bàn cùng cao thủ thì tư duy và ý thức mới có thể đột phá. Thực ra Từ Sách cũng hiểu được bản thân hắn đã tới điểm ngang phong độ, không thể đột phá bản thân lên tầng cao hơn, cảm giác này khiến cho hắn vô cùng khó chịu.
Mỗi người đều sẽ gặp phải điểm trùng phong độ, khi diễn viên gặp phải thời điểm rơi vào điểm trùng trong kỹ năng diễn xuất sẽ cần một đạo diễn ưu tú hướng dẫn; tác giả khi linh cảm rơi xuống điểm này có lẽ sẽ cần vài ba chuyến du lịch thư giãn để tăng cường vốn hiểu biết…
Còn khi đánh đấu trường rơi vào bế tắc, có lẽ cái hắn cần chính là một đối thủ trình độ cao hơn để khiêu chiến!
Hôm nay đánh hai trận cực kỳ sướng tay với Lưu Xuyên khiến Từ Sách nhận ra được bản thân vẫn còn kém một chút, chẳng qua rốt cuộc kém ở điểm nào thì hắn vẫn không thể nghĩ ra – giống như nhìn thấy được ánh sáng đom đóm chớp tắt xa xa trong màn đêm sương mù dày đặc, nhưng nhìn không rõ, lại bắt không được.
Hắn còn muốn đánh thêm với Hải Nạp Bách Xuyên vài trận nữa, không, ít nhất cũng phải vài chục trận!
Nhưng mà…
Giang Thiếu Khuynh đang ngồi xem ngay bên cạnh, tự mình chạy tới khởi binh vấn tội, kết quả bị đè cho hai ván, bị cho ăn hành trước mặt người mình thích cũng không phải trải nghiệm khoái trá gì cho cam.
Từ Sách vẫn đang nhíu mày cân nhắc thì đối phương lại gửi một hàng chữ qua: “Sao nào? Cậu thỏa mãn với hiện tại, vẫn định tiếp tục hành mấy con gà trong game à? Hay là bằng lòng theo tôi đi thi đấu chuyên nghiệp, trải nghiệm một chút xem cái gì mới là cao thủ thật sự?”
Từ Sách: “…”
“Tôi rất có thành ý mời cậu gia nhập đội của tôi.” Lưu Xuyên nói, “Cậu có thể cân nhắc thật kỹ, sau đó cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”
Từ Sách trầm mặc một lát mới nói: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
Giang Thiếu Khuynh sợ ngây người.
Từ Sách mà lại nói sẽ suy nghĩ sao? Không nhìn nhầm đó chứ? Chẳng phải cậu ấy vẫn luôn coi thường tuyển thủ chuyên nghiệp sao?
Nhưng sau khi Từ Sách nói câu kia xong, hắn lại nói tiếp: “Chờ sau khi tôi suy nghĩ kỹ sẽ bảo Thiếu Khuynh trả lời anh, tạm biệt.”
Dứt lời, hắn liền quyết đoán rời mạng.
Lưu Xuyên lập tức nhắn tin cho Giang Thiếu Khuynh: “Không cần biết cậu dùng cách gì, uy hiếp cũng được mà dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo cũng được, nhất định phải kéo được cậu ta vào team.”
“…” Giang Thiếu Khuynh rất nghi hoặc, “Lạ thật, trước giờ cậu ấy vẫn luôn không có hứng thú với giới chuyên nghiệp, sao hôm nay đột nhiên lại nói muốn suy nghĩ nhỉ?”
“Đó là vì trước đây đám thám tử mấy đội tuyển kia tâng bốc cậu ta lên tận trời.” Lưu Xuyên cười cười, nói, “Anh bạn này ấy à, tính cách có hơi ngạo mạn, nếu tôi khen cậu ta, chắc chắn cậu ta sẽ lại vểnh đuôi lên trời khinh thường tôi. Đối phó với loại người này chỉ cần hung hăng hành cho một trận là được, đè cho mấy lần là cậu ta sẽ phục thôi.”
“…”
Có vẻ đội trưởng nói không sai? Đúng là Từ Sách rất coi thường mấy người lấy lòng nịnh bợ hắn, nhưng đối với kẻ mạnh, hắn sẽ đối đãi với lòng tôn trọng tương ứng.
Chỉ có điều… Rốt cuộc mình nên khuyên Từ Sách gia nhập kiểu gì bây giờ? Đây là một vấn đề vô cùng đau đầu!
Đợi sau khi Giang Thiếu Khuynh rời khỏi phòng lôi đài, Ngô Trạch Văn mới mở miệng hỏi: “Lưu Xuyên, có phải anh từng học tâm lý không, rất biết cách đối nhân xử thế.”
Lưu Xuyên quay đầu, ý cười lộ rõ trên mặt: “Làm đội trưởng nhiều năm như thế cũng đâu phải cho vui, loại cao thủ cao ngạo kiểu này tôi gặp đầy rồi, muốn khiến cho cậu ta thuần phục thì phải hung hăng đút hành cho cậu ta mấy lần mới được.” Dừng một chút hắn lại nói, “Có điều những lời tôi nói đều chỉ để kích thích cậu ta thôi, trình độ của cậu ta lợi hại hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.”
Ngô Trạch Văn tò mò hỏi: “Giỏi đến mức nào?”
“Hai trận vừa rồi thực ra tôi đã phải dùng đến tốc độ tay tối đa để đấu với cậu ta, mà dù vậy cũng coi như cố hết sức.” Lưu Xuyên nói, “Nếu đánh tiếp trận thứ ba, có lẽ người thua sẽ chính là tôi.”
Ngô Trạch Văn sửng sốt nhìn hắn.
Lưu Xuyên rất ít khi nhận thua, có điều dù nhận thua ngoài miệng nhưng vẻ mặt hắn vẫn vô cùng thản nhiên, dù sao hắn cũng chẳng phải thần thánh, sẽ có những lúc thất bại. Thân là đội trưởng, phải hiểu rõ vị trí của mình mới là điều quan trọng nhất.
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Tôi thấy tốc độ của anh ta đúng là rất nhanh, thậm chí nhanh hơn cặp sinh đôi của đội tuyển Tuyết Lang nhiều. Anh cảm thấy nếu đánh với anh ta thì tỉ lệ thắng là bao nhiêu?”
Lưu Xuyên nói: “Nếu đánh thêm mấy trận nữa thì chắc là 50:50.”
Lý Tưởng khiếp sợ nói: “5:5? Không thể chứ? Nói vậy thì anh ta cũng có 50% thắng được anh sao? Thế thì phô trương quá…”
Lưu Xuyên cười nói: “Không phô trương đâu, người này có thiên phú thật sự, nhưng còn cần rèn giũa nhiều.”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Vậy vừa rồi anh khẳng định mấy người Tiêu đội, Đường đội có thể thắng anh ta, thực ra là cố tình đả kích đúng không?”
“Không sai.” Lưu Xuyên nói, “Trình độ của người này rất cao, tính tình lại kiêu ngạo, nhuệ khí trên người cậu ta quá sắc nhọn, luôn ngập tràn thái độ thù địch với người xung quanh. Tôi là đội trưởng, chắc chắn không thể khen cậu ta, chỉ khi đạp cậu ta xuống đáy vực, cậu ta mới có thể thừa nhận chúng ta.”
Lưu Xuyên khẽ thở dài, lòng đầy chờ mong nói: “Nếu đạo trưởng có thể thuyết phục cậu ta gia nhập thì về sau chúng ta sẽ có một chỗ dựa đáng tin khi đấu lôi đài rồi.”
“… Người này, sẽ là đại tướng thủ lôi ưu tú nhất của đội tuyển chúng ta.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận