Các câu lạc bộ lâu năm tại liên minh chuyên nghiệp đều sẽ có thành viên chủ lực, thành viên dự bị và người mới ở trại huấn luyện, một đội tuyển theo kết cấu như vậy cũng sẽ giúp việc thay máu tuyển thủ dễ dàng hơn. Hiện nay hệ thống của các đội tuyển đã trở nên vô cùng chuyên nghiệp, không giống như thời kỳ đầu giải chuyên nghiệp còn chập chững thành hình, chỉ một hoặc hai thành viên chủ lực có vấn đề thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới đội tuyển, thậm chí còn khiến một đội tuyển giải tán – Thất Tinh Thảo năm đó vì Tiêu đội sinh bệnh mà vô duyên với playoffs chính là minh chứng tiêu biểu nhất.
Hiện tại tuy Lưu Xuyên không có đủ khả năng thành lập một đội tuyển toàn diện như thế, nhưng nếu hắn đã hướng tới giải đấu chuyên nghiệp thì ít ra cũng phải lập được một đội hình tổng hợp cho cả “Đấu lôi đài” và “Đấu đoàn chiến”.
Thành viên đấu lôi đài bắt buộc phải có kỹ năng solo mạnh, Minh Giáo ngày hôm nay chính là điển hình của dạng tuyển thủ chuyên võ đài, tài năng bùng nổ, tranh mạnh háo thắng, hắn không cần phải suy xét quá nhiều yếu tố, chỉ cần xử lý đối thủ trên lôi đài là được. Trong khi đó thành viên đánh đoàn chiến thì phải khiêm nhường, giấu đi ý chí bản thân mà phối hợp cùng đồng đội, hơn nữa còn cần một cái nhìn toàn cuộc mạnh mẽ, ví dụ như Giang Thiếu Khuynh và Lý Tưởng chính là loại tuyển thủ thích hợp đi đoàn chiến.
Cứ thế mọi người đều có nhiệm vụ của mình, phân công hợp tác mới có thể giành được mỗi lá cờ quý giá trong những trận đấu đầy cam go và áp lực, từ từ tích lũy điểm số, hướng về playoffs, sau đó là giành cúp.
Mục tiêu hiện tại của Lưu Xuyên là phải thành lập cho xong đội ngũ, rồi sau đó thông qua giải Toàn quốc để tranh vé tiến vào cánh cửa giải đấu chuyên nghiệp.
Có thể gặp Minh Giáo này coi như là bất ngờ rất tích cực trong giai đoạn lập đội.
Trương Thư Bình đánh chữ trong chat phòng: “Minh Giáo này đúng là cao thủ nghiệp dư hiếm có, tôi thấy trình độ của cậu ta cũng phải ngang ngửa Thiệu đội.”
Thiệu Trạch Hàng là đội trưởng của đội tuyển Đồng Tước, được mệnh danh là “Minh Giáo đệ nhất liên minh”. Có điều Thiệu đội chơi lưu phái Song đao, lối chơi có chút khác biệt với Minh Giáo Huyết tế của Từ Sách. Trương Thư Bình so sánh Từ Sách và Thiệu đội, rõ ràng anh đang rất tán thưởng năng lực của hắn.
“Có điều người này rất ngạo mạn, giống như con ngựa hoang khó thuần.” Trương Thư Bình cảm thán, “Lưu Xuyên này, nếu cậu muốn lôi kéo cậu ta thì chắc phải bỏ không ít công sức đâu.”
Tần Dạ lo lắng nói: “Cậu thực sự quyết kéo Minh Giáo này về sao? Tôi sợ cậu ta sẽ trở thành một Dương Kiếm thứ hai.”
Dương Kiếm chính là dạng không coi ai ra gì, tuy trình độ solo thực sự rất mạnh nhưng sự cao ngạo tự kiêu của Dương Kiếm cũng khiến cho việc phối hợp đoàn đội của Trường An ngày một nát bét, đồng thời gia tăng thêm mâu thuẫn với Tần Dạ. Một tuyển thủ như vậy, dù năng lực cá nhân mạnh nhưng lôi kéo vào đội chưa chắc đã là chuyện tốt – nếu Minh Giáo này biến thành một Dương Kiếm thứ hai, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới sự ăn ý và đoàn kết của toàn bộ đội tuyển.
Tần Dạ hiểu rõ khó khăn trong đó, vì thế cũng rất lo lắng sợ đội tuyển của Lưu Xuyên sẽ xuất hiện rạn nứt.
Dù đối thủ mạnh đến thế nào, chỉ cần mọi người đoàn kết nhất trí thì chắc chắn sẽ có hi vọng chiến thắng, nhưng sứt mẻ trong nội bộ đội tuyển thì lại khó có thể chữa lành. Cái gọi là “Đê dài ngàn dặm, sụp vì hang kiến” là như thế. Hôm nay đội tuyển Trường An đã năm bè bảy mảng, Tần Dạ không hi vọng đội ngũ của Lưu Xuyên cũng sẽ gặp phải chuyện lục đục nội bộ đáng xấu hổ như thế.
Minh Giáo này, nói dễ nghe thì hắn là độc hành hiệp lợi hại, vung tay chém xuống chiêu nào chiêu nấy đều thấy máu, giết người quyết đoán gọn gàng; nhưng nói khó nghe một chút thì hắn chính là con ngựa hoang khó thuần phục đúng như lời Trương Thư Bình. Hắn rất khó có thể nghe theo lời người khác chỉ huy, Tần Dạ sợ nhất chính là nhỡ đâu hắn và Lưu Xuyên không hợp nhau, Lưu Xuyên làm đội trưởng cũng không thể áp chế được Từ Sách.
Lưu Xuyên nhìn tin nhắn hai người bạn tốt gửi qua, nghĩ lại cẩn thận xong mới đánh chữ nói: “Hai người lo cũng đúng thôi… Có điều tôi tin cậu ta sẽ không trở thành Dương Kiếm thứ hai đâu, vì trong đội chúng tôi có Thiếu Khuynh.”
Tần Dạ nghi hoặc: “Giang Thiếu Khuynh? Ý cậu là Thanh Phong Đạo Trưởng?”
“Ừ. Minh Giáo là bạn của cậu ấy.” Lưu Xuyên giải thích, “Bọn họ quen nhau ngoài đời, quan hệ chắc là rất tốt. Có lẽ Thiếu Khuynh sẽ giúp tôi mài mòn đi nhuệ khí của cậu ta.”
Trương Thư Bình hỏi: “Quan hệ của Giang Thiếu Khuynh kia với cậu thế nào?”
Lưu Xuyên nói: “Thiếu Khuynh là người ổn trọng, tầm nhìn đại cuộc mạnh, tôi tin Minh Giáo này sẽ nể mặt cậu ấy, về sau không công khai đối nghịch với tôi đâu.”
Lúc này Tần Dạ mới yên lòng, đánh chữ nói: “Cậu nắm chắc trong lòng là được.”
“Chờ đến khi cậu ta vào đội rồi tính, bây giờ nói vẫn còn quá sớm.” Lưu Xuyên dừng một chút, lại gửi lời mời luận bàn qua cho Trương Thư Bình: “Lão Trương, đã lâu không gặp, muốn luận bàn mấy ván không?”
“Thôi khỏi.” Trương Thư Bình quyết đoán nói, “Tôi không có sở thích muốn bị cậu hành cho như chó.”
Lưu Xuyên cười nói: “Đồ đệ của anh đang đứng ngay sau lưng tôi này, làm sư phụ mà không lên hướng dẫn một chút à?”
Dứt lời hắn liền quay đầu về phía Ngô Trạch Văn, nói: “Trạch Văn, tôi mở một cái clone Ngũ Độc cho cậu, cậu đánh với sư phụ xem sao.”
Lý Tưởng khiếp sợ nói: “Sư phụ? Trạch Văn bái sư hồi nào vậy?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Chiều nay vừa bái xong.”
Lưu Xuyên giải thích: “Tôi giới thiệu đấy, là đội phó trước đây của Hoa Hạ.”
Lý Tưởng sửng sốt, một lát sau mới gãi đầu, cười nói: “Được đó được đó! Trước đây đội phó Trương là cao thủ Ngũ Độc cơ mà, Trạch Văn theo anh ấy học cho tốt nha!”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lưu Xuyên rời phòng, đăng nhập vào cái clone Ngũ Độc trước đó từng chơi qua, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi để Ngô Trạch Văn vào thử.
Ngô Trạch Văn ngồi xuống ghế, nhìn lên thì thấy ID clone của Lưu Xuyên có tên là “Đây Là Clone Ngũ Độc”.
“Anh lười thật…” Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn hắn, “Đặt tên cho clone còn đến mức này…”
Lưu Xuyên cười cười sờ mũi: “Clone nhiều quá mà sao nhớ nổi, đặt như này dễ nhớ hơn bao nhiêu.”
Ngô Trạch Văn quay đầu, cẩn thận xem xét lại thông số trang bị của Ngũ Độc Cổ sư một lần, thầm nhớ kỹ trong đầu.
Cậu lại nhìn qua các kỹ năng gọi pet, ngoại trừ cóc độc và rắn độc thì còn có rết độc, nhện độc và bướm độc, đây đều là những kỹ năng cấp cao mà nick của cậu còn chưa học được. Ngô Trạch Văn nhìn qua những kỹ năng mới mẻ này một cách đầy hiếu kỳ.
Ngô Trạch Văn thao tác clone đi tới trước mặt Bạch Mã Đan Thư, đánh chữ nói: “Chào sư phụ.”
Trương Thư Bình sửng sốt: “Đổi nick nhanh thế, cậu ở cùng Lưu Xuyên à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Vâng, hiện tại anh ta đang đứng sau lưng tôi.”
Trương Thư Bình: “…”
Lưu Xuyên đứng sau mở miệng nói: “Có nhiều kỹ năng cậu còn chưa quen, cứ đánh bừa với sư phụ hai chiêu đã, để anh ta dạy cho cậu cách chơi cơ bản.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, gửi lời mời luận bàn.
Trương Thư Bình biết đây là đồ đệ đang chơi, vì thế cũng không dốc hết sức đánh cậu, cả trận chỉ mang tinh thần hướng dẫn, vừa khinh công di duyển vừa gọi pet, mỗi động tác đều cố tình làm chậm lại giúp Ngô Trạch Văn có thể nhìn được rõ ràng.
Dù vậy thì Ngô Trạch Văn cũng có chút không theo kịp tốc độ của sư phụ, dù sao có rất nhiều kỹ năng cậu vẫn chưa làm quen được.
Trương Thư Bình đánh chữ giải thích: “Cậu có thể dùng tơ nhện kéo địch tới một vị trí chỉ định.”
Ngô Trạch Văn lập tức gọi nhện ra, thả tơ nhện nhắm thẳng vào hướng sư phụ đang đứng, quả nhiên kéo được đối phương đến vị trí định sẵn. Ngô Trạch Văn mừng rỡ nói: “Đây là khống chế di chuyển bắt buộc sao? Giống với Tử mẫu phi trảo của Đường Môn, Tịch vân tiên của Ngũ Độc Tiên, Long trảo thủ của Thiếu Lâm à?”
“Đúng rồi.” Tiểu đồ đệ có khả năng học hỏi mạnh mẽ, Trương Thư Bình cảm thấy rất vừa lòng, “Trong game có mấy kỹ năng khống chế di chuyển vậy thôi, vào những thời điểm quan trọng cậu có thể dùng tơ nhện lôi kẻ địch ra chỗ khác để cứu đồng đội, cũng có thể kéo đối thủ tới trong vòng vây của chúng ta để dồn sát thương dứt điểm. Tất nhiên nếu chính cậu bị khống chế thì phương pháp tránh né chính là khinh công lùi về sau ngay trước khi đối phương kéo cậu, mà cái này thì đòi hỏi khả năng dự đoán nữa…”
Trương Thư Bình vừa dạy học vừa thực chiến, học kiểu này quả nhiên có hiệu quả hơn rất nhiều so với chỉ đọc hướng dẫn và ghi chép trên giấy.
Chưa kể Ngô Trạch Văn vốn thông minh, học gì cũng nhanh, hai thầy trò người dạy người học vô cùng vui vẻ.
Lý Tưởng đứng hóng một lúc mà ngứa ngáy trong lòng, kéo Lưu Xuyên nói: “Anh có clone Thiếu Lâm không? Cho tôi một cái, tôi muốn đánh với Dạ Dạ mấy trận.”
“Có.” Lưu Xuyên lấy ra một tài khoản từ note trong điện thoại rồi gửi cho Lý Tưởng: “Cái nick này có kết bạn với Tần Dạ rồi, cậu mời cậu ấy, hai người ra ngoài thuê phòng riêng đi.”
Lý Tưởng: “…”
ĐM gì mà “ra ngoài thuê phòng riêng” hả! Anh nói thế sẽ khiến nhiều người hiểu lầm ô kê?
Ý của Lưu Xuyên đương nhiên là “Cậu và Tần Dạ ra ngoài tạo một cái phòng lôi đài mới đi”. Mà rõ ràng Lý Tưởng nghĩ nhiều nên mới cảm thấy tim đập nhanh hơn, thậm chí còn có chút phấn khởi.
Mở phòng riêng PK với Dạ Dạ, dù bị hành cho thành chó cũng thấy vui thì phải làm sao?
Chẳng nhẽ đây chính là sức hút của idol?
Lý Tưởng gãi đầu, cười haha lấy nick clone của Lưu Xuyên, quay lại chỗ ngồi của mình đăng nhập, sau đó mời Tần Dạ vào phòng mình đã tạo từ trước.
Clone Thiếu Lâm của Lưu Xuyên quả nhiên có cái tên “Đây Là Clone Thiếu Lâm”, đặt tên còn lười đến thế này cũng là một loại đẳng cấp.
Tần Dạ được mời gia nhập vào phòng mới, nghi hoặc đánh chữ: “Lưu Xuyên? Kéo tôi ra đây làm gì?”
Lý Tưởng hưng phấn nói: “Dạ Dạ, là tôi nè, Lý Tưởng đây! Tôi mượn clone của Lưu Xuyên!”
“…” Nhìn đại sư nhảy nhót tưng bừng trước mắt, Tần Dạ nhịn không được mà khẽ cười, “Nhận ra rồi.”
Người chơi đại sư đều có tính cách khá ổn trọng, loại đại sư vui vẻ nhảy tưng tưng như Lý Tưởng hiếm vô cùng…
“Tôi muốn luận bàn mấy ván với anh!” Lý Tưởng nóng lòng muốn thử sức, nhảy tới trước mặt Tần Dạ, mở thuộc tính nhân vật của mình ra xem, nói: “Acc cấp cuối rồi có nhiều kỹ năng tôi còn chưa quen, nhìn phối hợp skill thì có vẻ như là Thiếu Lâm Quyền nhỉ?”
“Ừ.” Tần Dạ nói, “Quyền Thiếu Lâm thích hợp đấu solo hơn, cậu làm quen với bộ chiêu thức trước rồi chúng ta đánh.”
Lý Tưởng lập tức cắm cúi đọc giới thiệu skill.
Nhìn Trương Thư Bình dạy dỗ đồ đệ tận tâm như thế, Tần Dạ cũng không nhịn được mà muốn hướng dẫn người mới chút đỉnh. Rất nhiều người mới tại đội tuyển Trường An không nghe lời anh, cái chức đội phó của anh sớm đã trở thành trên danh nghĩa, nghĩ kỹ lại thì đã rất lâu rồi anh không chỉ đạo cho người mới.
Lý Tưởng này tuy hay càm ràm nhưng được cái khả năng học hỏi mạnh, Tần Dạ từng PK trong game với cậu rất nhiều lần, nhận ra được sự tiến bộ thần tốc của cậu.
Trên thực tế, việc trước đây Lý Tưởng bị cho ăn hành trên lôi đài phát khóc mới chạy qua chơi Thiếu Lâm cũng chính là tác phẩm của Tần Dạ. Nếu không phải vì Tần Dạ không muốn nhận đồ đệ thì Lý Tưởng cũng sẽ không bái Lưu Xuyên làm sư phụ, tính đúng ra thì Tần Dạ cũng coi như một nửa sư phụ của Lý Tưởng, dù sao cũng đang rảnh, hướng dẫn cậu một chút cũng không sao.
Thế là bên này Tần Dạ cũng bắt đầu đánh hướng dẫn, vừa đánh vừa chỉ điểm cho Lý Tưởng, Lý Tưởng thì đương nhiên là vui đến mức hai tay sắp bay lên.
Trong ấn tượng của cậu, Tần Dạ vẫn luôn là người lãnh đạm lạnh lùng, không ngờ Tần Dạ lại cũng có những thời điểm kiên nhẫn như thế! Một đội phó tốt thế này, cứ ở mãi đội tuyển Trường An quả thực chẳng khác nào một nhân tài không được trọng dụng, quá phí phạm!
Lý Tưởng không nhịn được lại bắt đầu bất bình thay cho Tần Dạ.
Còn về phần Lưu Xuyên…
Sau khi giao Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng cho Trương Thư Bình và Tần Dạ, hắn liền yên tâm thản nhiên cầm khăn chạy đi tắm.
***
Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng đều đang tập trung theo đại thần PK học tập kỹ thuật cơ bản, còn lúc này thì Giang Thiếu Khuynh lại phát sầu trước máy tính.
Đội trưởng giao trọng trách cho cậu, bảo cậu tìm mọi cách khuyên Từ Sách gia nhập đội tuyển, hiện tại Giang Thiếu Khuynh lại chẳng biết nên mở miệng thế nào.
Đang do dự thì Từ Sách lại chủ động gọi điện tới.
Giang Thiếu Khuynh tiếp điện thoại, giọng con trai trầm thấp vang lên: “Là tôi, Từ Sách.”
Từ Sách ho khan một tiếng, hỏi: “Cậu thật sự quyết tâm gia nhập đội của Hải Nạp Bách Xuyên à?”
Giang Thiếu Khuynh vội nói: “Đúng vậy, tôi và Xuyên đội đã bàn nhau xong xuôi rồi, vào kỳ nghỉ Quốc Khánh tôi sẽ tới Quảng Châu tìm anh ấy, đến khi đó sẽ bàn bạc thêm về việc thành lập đội.” Giang Thiếu Khuynh dừng một chút, lại nhẹ giọng hỏi: “Cậu thì sao? Có cân nhắc gia nhập đội tuyển của chúng tôi không?”
“…” Từ Sách trầm mặc.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Xuyên đội là người rất tốt, thái độ đối xử của anh ấy với từng thành viên cũng tốt lắm…”
“Thôi được rồi, cậu đừng có khen đội trưởng nhà cậu mãi nữa.” Từ Sách cảm thấy chua loét trong lòng, lập tức nhíu mày cắt lời cậu.
“…” Giang Thiếu Khuynh đành ngậm miệng, nghĩ một lúc lại nói, “Xuyên đội mời cậu cũng chính là thừa nhận trình độ của cậu. Hôm nay anh ấy mời đội phó Trương và đội phó Tần tới xem, rõ ràng là vô cùng coi trọng cậu. Có thể đánh với Xuyên đội hơn mười phút chứng tỏ trình độ của cậu rất lợi hại, cậu mạnh hơn tôi rất nhiều, cậu thực sự không cân nhắc chuyện thi đấu chuyên nghiệp sao?”
Mấy câu này coi như còn dễ nghe, tâm tình người nào đó cũng tốt lên.
– cậu phải khen tôi như thế này này, cứ suốt ngày khen đội trưởng của cậu làm cái gì chứ!
Từ Sách căm giận thầm chửi mấy câu, sau đó mới mở miệng nói: “Tôi sẽ cân nhắc chuyện thi đấu, có điều ở công ty khá bận, tạm thời tôi không đi đâu được.”
Giang Thiếu Khuynh vui vẻ trong lòng, vội nói: “Không sao, tháng Ba sang năm mới đăng ký, cuối tháng Sáu mới chính thức bắt đầu thi đấu, vẫn còn nửa năm chuẩn bị.”
Hiện tại là tháng Chín, thời gian khá đủ đầy, cứ xác định thành viên trước đã, sau khi đăng ký tháng Ba sẽ bắt đầu tập huấn. Có Xuyên đội ở đây, mọi người cùng nhau huấn luyện tầm ba tháng là ổn rồi, quá trình thi đấu giải Toàn quốc rất dài hơi, có rất nhiều cách phối hợp và chiến thuật còn phải mài giũa dần dần trong suốt giải đấu.
Nghe giọng nói phấn khởi của Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách nhất thời mềm lòng, sao có thể làm tổn thương cậu thêm nữa, hắn vội vàng nói theo cậu: “Còn nửa năm phải không? Ừ, chừng đó hẳn là đủ rồi, tôi sắp xếp chuyện ở công ty đã.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Được! Tôi chờ cậu tới!”
Sự vui sướng của người con trai kia dường như có thể xuyên qua đường dây điện thoại truyền tới trước mặt, tưởng tượng tới biểu cảm lúc này của cậu, Từ Sách không nhịn được mà hơi nhếch khóe môi, hạ giọng nói: “Không thành vấn đề, nói với đội trưởng của mấy người, tôi quyết định gia nhập, khi nào thành lập đội thì giữ lại một slot cho tôi.”
Giang Thiếu Khuynh hỏi: “Cậu quyết định thật sao?”
Từ Sách gật đầu: “Ừ.”
Giang Thiếu Khuynh vui đến mức không biết nói gì cho tốt. Vậy mà Từ Sách lại quyết định gia nhập đội tuyển, điều này khiến Giang Thiếu Khuynh vô cùng bất ngờ! Hôm nay sau khi rời khỏi lôi đài, Từ Sách đã nói “Tôi sẽ cân nhắc”, Giang Thiếu Khuynh còn tưởng câu đó chỉ là nói cho qua chuyện, không ngờ Từ Sách lại gia nhập thật…
Sau này có thể chung đội với cậu ấy, thật sự tốt quá rồi!
Từ Sách trầm mặc một lát, đột nhiên lên tiếng: “Thiếu Khuynh, thật tốt khi có thể thi đấu cùng với cậu.”
“….” Không ngờ đối phương lại nói ra đúng suy nghĩ trong lòng mình, Giang Thiếu Khuynh không khỏi nóng mặt một chút, nhẹ giọng đáp, “Ừ.”
Nghe được chữ “ừ” này, Từ Sách hưng phấn đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy, giọng hắn khàn đi: “Cậu, cậu cũng nghĩ vậy sao? Cậu cũng rất vui khi cùng gia nhập một đội tuyển với tôi sao?”
Tai của Giang Thiếu Khuynh hơi đỏ lên, nói: “Ừ…”
Từ Sách đứng bật dậy khỏi ghế, không cẩn thận xô đổ cả ly cà phê, cả một tách cafe lớn lênh láng cả vào dép, Từ Sách không thèm để ý, kích động hỏi: “Thật, thật sao? Cậu đối với tôi cũng…”
Giang Thiếu Khuynh lại giải thích đúng lúc: “Chúng ta là bạn cùng bàn nhiều năm như vậy, hiện tại gia nhập một đội tuyển, thật sự rất có duyên.”
“…” Sung sướng trong lòng Từ Sách bay biến ngay lập tức, hắn chán nản nói, “Cậu vui… Đơn giản vì hai chúng ta là bạn cùng bàn à?”
Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc nói: “Không thì sao?”“…” Từ Sách trợn trắng mắt, lạnh lùng nói, “Không sao hết! Tôi cũng thấy tôi với cậu rất có duyên, bạn học cùng bàn cũ ạ!” Hít sâu, kiềm chế xúc động muốn bò qua đường dây điện thoại đè ai kia xuống, Từ Sách đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói, “Cứ thế đi, bạn cùng bàn, cúp trước đây!”
Tút tút hai tiếng, cuộc gọi cứ thế bị cắt đứt.
Giang Thiếu Khuynh chẳng hiểu ra làm sao.
Người con trai này hở ra là lại xù lông, Giang Thiếu Khuynh làm bạn cùng bàn bao nhiêu năm với hắn như thế, sớm đã quá quen với tính khí nắng mưa thất thường của người này. Sau khi bị cúp máy, Giang Thiếu Khuynh vẫn không hiểu rốt cuộc bản thân nói nhầm chỗ nào, sao hắn lại giận rồi?
Thật sự là không thể hòa hợp mà.
Mèo nhà nuôi vuốt lông là sẽ ngoan ngoãn nghe lời, Từ Sách thì dù có cho vuốt lông thì vẫn có thể dựng ngược lên, xù lông phản kháng bất cứ lúc nào. Con người hơn 20 tuổi đầu rồi vẫn còn bướng như thế, sau này bạn gái hắn phải làm sao bây giờ, gặp loại ngốc nghếch ngạo kiều thế này cũng đủ đau đầu rồi.
Có điều Giang Thiếu Khuynh biết, Từ Sách nói năng cay nghiệt nhưng lại dễ mềm lòng. Năm xưa khi còn đi học hắn thường xuyên cố ý vô tình cho Giang Thiếu Khuynh mượn sách bài tập, cho Giang Thiếu Khuynh nhìn mấy bài cậu chưa làm được giải ra sao; Mỗi khi trời mưa, hắn sẽ yên lặng cho Giang Thiếu Khuynh mượn ô – vì Giang Thiếu Khuynh vẫn thường xuyên quên mất.
Hơn nữa lời hắn nói đáng giá ngàn vàng, đã nói ra rồi thì tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Nếu cậu ấy đã nói muốn gia nhập đội tuyển, hẳn sẽ không nuốt lời đâu ha?
Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Khuynh mới yên tâm hơn một chút, nhắn tin qua cho Lưu Xuyên: “Xuyên đội, bạn tôi quyết định gia nhập đội tuyển, có điều chuyện làm ăn ở công ty cậu ấy hơi bận rộn, chắc phải một thời gian nữa mới vào team được. Phải rồi, cậu ấy là bạn thời cấp 3 của tôi, tên là Từ Sách.”
Lưu Xuyên đọc được tin này, khóe miệng lập tức nhếch lên: “Quá tốt rồi! Rất hoan nghênh Từ Sách vào đội! Nhờ cậu chuyển lời của tôi cho cậu ta, nếu được nghỉ Quốc Khánh thì tới Quảng Châu tìm tôi, tôi đưa hai người đi chơi mấy ngày, tiện thể bàn bạc về việc lập đội luôn.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Không thành vấn đề!”
Sau khi nói chuyện xong với đội trưởng, Giang Thiếu Khuynh lại nhắn tin cho Từ Sách: “Từ Sách, Xuyên đội nhờ tôi chuyển lời cho cậu, nếu Quốc Khánh được nghỉ thì có thể tới Quảng Châu tìm anh ấy, tôi cũng sẽ đi, đến khi đó mọi người cùng nhau bàn bạc chuyện lập đội.”
Tin nhắn đã gửi đi, đợi rất lâu cũng không thấy Từ Sách nhắn lại.
Giang Thiếu Khuynh đành phải tắt điện thoại, bất đắc dĩ bóp đầu, nghĩ: Không lẽ người này vẫn còn giận sao? Đàn ông con trai gì mà cứ ẩm ương, đến phục cậu ta.
Mà trên thực tế, lúc đó Từ Sách đang dặn dò trợ lý của mình: “Đặt một vé máy bay tới Trường Sa cho tôi, càng sớm càng tốt!”
Giọng ông chủ nghe đã thấy sặc mùi tức giận, nói chuyện mà không khác nào đang rít gào, nhóc trợ lý lập tức sợ hãi nói: “Vâng, Từ tổng….”
***
Ngày hôm sau là thứ Sáu, Giang Thiếu Khuynh tan làm về nhà, rửa tay, đeo tạp dề định vào bếp nấu cơm, đột nhiên lại nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.
“Tới đây!”
Giang Thiếu Khuynh xoa tay xoay người đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, Giang Thiếu Khuynh ngây ngẩn cả người –
Một người con trai đang đứng ở cửa, hắn mặc sơ mi ngắn tay màu đen phốivới một chiếc quần xuông cùng màu, áo sơ mi mở hai cúc phía trên để lộ phần da màu mật ong khỏe khoắn, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền màu bạc, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Thân hình người này cao lớn, cao hơn Giang Thiếu Khuynh nửa cái đầu, một tay xách vali, một tay đút túi quần, nhìn qua vừa ngầu vừa chảnh.
Mà ngầu hơn nữa là bên cạnh hắn có thêm một con chó, là loài Alaska siêu bự, vẫn đang không ngừng vẫy đuôi với Giang Thiếu Khuynh: “Gâu gâu! Gâu!”
… Không phải shipper à?
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt hồi lâu mới nghi hoặc hỏi: “Chào anh, xin hỏi anh là?”
Người con trai lập tức nhíu mày, mặt đầy khó chịu nhìn Giang Thiếu Khuynh, nghiến răng nghiến lợi dằn được hai chữ: “Từ Sách!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận