Trận đấu Rhythm Master này nhanh chóng gây ra một làn sóng bùng nổ khắp đại học C, ngay trong ngày hôm đó, top 10 bài đăng hot trên BBS của trường xuất hiện một topic –: “Cuộc thi Rhythm Master của trường có hai cao thủ xịn sò hết nấc!” Trong bài đăng còn kèm thêm ảnh cap thành tích SS, SSS.
Bài đăng trở thành đề tài hot trong forum, trực tiếp xông lên thẳng trang đầu, lượng comment cũng kéo đến mấy chục trang.
Về quán quân Ngô Trạch Văn, rất nhiều người học khoa Lý đều biết đến cậu, nhanh chóng bóc trần toàn bộ bối cảnh thân thế của cậu ra ánh sáng.
Học bá khoa Vật lý, luôn ẵm học bổng hàng năm, cả ngày ôm chồng sách tham khảo làm tổ trong thư viện, điển hình cho tuyển thủ phái học thuật.
Khuyết điểm lớn nhất của người này chính là chứng mù mặt và bệnh mặt liệt.
Cậu bị cận nên thường xuyên không nhận ra người khác, trên mặt cũng hiếm khi biểu hiện cảm xúc, dù có kể chuyện hài đến mức nào trước mặt cậu thì cậu vẫn không phản ứng, bình tĩnh nhìn bạn. Thế nên những người hay đùa cợt trước mặt cậu sẽ tự cảm thấy bản thân chẳng khác nào đồ ngu.
Trong đầu chỉ toàn là công thức toán học, dường như không thuộc cùng tầng lớp với người bình thường.
Tài lẻ: Đàn piano level performance. Từ bé đã học đàn, tốc độ tay cực nhanh, chơi Rhythm Master cũng đã được một khoảng thời gian, trước đây hoàn toàn không có hứng thú với các thể thức giải trí thi đấu trong trường, chỉ một lòng nghiên cứu công thức Vật lý, lần này đột nhiên ra tay chỉ là vì: “Tôi muốn có phần thưởng cho giải nhất.”
Ngược lại, Lưu Xuyên lại hoàn toàn không có bất cứ thông tin xác thực nào, đám bên khoa Lịch sử ngồi spam mấy chục cái comment điều tra cũng chỉ có thể kết luận người này thần bí khó lường, bảo lưu ba năm mất tung mất tích, giờ quay về học lại cũng về trong lặng lẽ âm thầm, hoàn toàn không biết rõ chi tiết.
***
Năm giờ chiều, tại tầng hai nhà ăn sinh viên.
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn thi đấu xong thì tiện đường đi ăn cơm cùng nhau, khi xếp hàng quẹt phiếu trả tiền, Lưu Xuyên chủ động đi tới phía trước Ngô Trạch Văn, đặt thẻ ăn của mình xuống, mỉm cười nói: “Để tôi mời cậu.”
Ngô Trạch Văn nhìn hắn một cái, cũng không phản đối, bình tĩnh nói: “Cảm ơn.”
Hai người sóng vai đi đến ngồi xuống một bàn trống trong góc nhà ăn, Lưu Xuyên nhìn cậu trai thanh tú nhã nhặn trước mặt, nhịn không được mở miệng nói: “Làm quen chính thức một chút nha, tôi tên là Lưu Xuyên, chữ ‘Xuyên’ (川) có ba nét sổ thẳng ấy. Lần sau gặp nhau thì đừng hỏi ‘Anh là ai’ nữa nhá.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Tai của Ngô Trạch Văn hơi ửng hồng.
Cậu cận khá nặng, rất khó nhớ được người nào chỉ mới gặp một lần, ít nhất phải chạm mặt trên hai lần mới có thể liên kết được tên và mặt của đối phương lại với nhau. Mấy nay gặp Lưu Xuyên mấy lần, hôm nay lại càng khắc sâu ấn tượng sau trận chiến chung kết Rhythm Master.
Cậu tuyệt đối sẽ không quên mất người trước mắt này nữa.
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt đong đầy ý cười của người con trai kia, nghiêm túc gật đầu nói: “Ừ, tôi nhớ rồi.”
Lưu Xuyên: “…”
Thái độ nghiêm túc như thể đang nhớ sự kiện lịch sử trọng đại nào đó, thực sự khiến Lưu Xuyên dở khóc dở cười!
Ngô Trạch Văn nói xong câu này thì bình tĩnh cúi đầu bắt đầu dùng cơm.
Động tác ăn cơm của cậu rất nghiêm nghị, thìa tay trái, đũa tay phải, cứ một thìa cơm lại một gắp thức ăn, đưa đồ ăn vào miệng rồi nhai nuốt theo quy luật, tựa như đã được thiết lập đâu ra đó.
Khi cậu gõ cửa thì âm thanh cũng đi theo quy luật, cốc cốc cốc, cốc cốc cốc y hệt như máy ghi âm, rõ ràng cậu mắc chứng cưỡng chế tiết tấu.
Lưu Xuyên lại càng cảm thấy người trước mặt mình rất thú vị.
Hắn không nhịn nổi tò mò bèn hỏi: “Trạch Văn, cậu luyện piano được bao lâu rồi?”
Ngô Trạch Văn đáp: “Hơn mười năm.”
Lưu Xuyên hỏi: “Luyện từ nhỏ hả?”
Ngô Trạch Văn đáp: “Ừ.”
Lưu Xuyên cười nói: “Em gái tôi cũng học nhạc cụ, có điều con bé lại học nhạc cụ dân tộc, biết chơi cả đàn tranh và tỳ bà, cũng thi qua cấp mười nghiệp dư rồi, đang cố gắng bơi lên chuyên nghiệp. Tôi chơi Rhythm Master là do con bé xui, nhỏ nói game này đơn giản thoải mái, chơi chán thì coi như luyện tốc độ tay.”
Cô em gái Lưu Hiểu Mông của hắn cũng là thần đồng âm nhạc, chính cô là người kéo Lưu Xuyên chơi Rhythm Master với mình vì thế khi nhìn thiên tài âm nhạc Ngô Trạch Văn trước mặt, hắn cũng có một cảm giác thân thiết kỳ lạ.
Có điều tuy cả hai cùng là thần đồng âm nhạc nhưng khác biệt lại quá lớn.
Lưu Hiểu Mông nhà hắn suốt ngày lảm nhảm, tinh quái nghịch ngợm, từ bé đã quấn quýt quanh người nhà hỏi liên mồm tại sao như thế nào, cô em gái mười vạn câu hỏi vì sao này thực sự khiến người ta đau đầu không thôi.
Trong khi Ngô Trạch Văn trước mắt lại yên tĩnh nhã nhặn.
Cậu giống như một con quay nhỏ vặn một chút là xoay mòng mòng, người khác không chủ động nói chuyện với cậu thì cậu cũng sẽ không chủ động mở lời với bất cứ ai.
Người bình thường ở cạnh Ngô Trạch Văn sẽ có cảm giác tức ngực vì bị bơ đẹp, nhưng Lưu Xuyên lại không hề thấy tẻ nhạt chút nào –
Phương pháp của Lưu Xuyên rất đơn giản: Cậu đã là con quay thì tôi sẽ đẩy đẩy đẩy không ngừng, tự khắc cậu sẽ xoay theo tôi thôi.
Lưu Xuyên hỏi tiếp: “Cậu chơi Rhythm Master cũng lâu rồi đúng không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ.”
Lưu Xuyên hỏi: “Trước đây đã từng chơi game nào khác chưa?”
Ngô Trạch Văn đáp: “Từng chơi R2Beat.”
R2Beat cũng là game kiểu tiết tấu âm nhạc, là loại chạy bộ trên nền nhạc.
Lưu Xuyên cười: “Xem ra cậu có vẻ yêu thích game thể loại âm nhạc này quá ha?”
Ngô Trạch Văn gật đầu.
Lưu Xuyên hỏi: “Còn mấy game khác thì sao? Có chơi trò nào không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không.”
Lưu Xuyên hỏi: “Không có hứng thú à?”
Ngô Trạch Văn nói: “Ừ.”
Lưu Xuyên: “…”
Bạn gì đó ơi bạn tích chữ như vàng vừa vừa thôi chứ, nói chuyện phiếm với bạn mà cứ phải cạy từng chữ một vậy hả…?
***
Hai người đang trò chuyện thì thấy một nam một nữ đi về phía bọn họ.
Người con trai vóc người rất cao, ngũ quan đoan chính, nụ cười luôn thường trực trên mặt, thoạt nhìn có vẻ thân thiện, cô gái mặc váy trắng, mỹ nữ tóc dài chân cũng dài chính là lớp trưởng Giang Tuyết của lớp Lịch sử 1.
Giang Tuyết bưng khay đồ ăn ngồi xuống bên cạnh, cười nói: “Trùng hợp quá, bọn tôi đang đi tìm hai người nè.”
Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi: “Lớp trưởng tìm bọn tôi làm gì thế?”
Giang Tuyết chỉ vào nam sinh bên cạnh nói: “Làm quen một chút, đây là Trác Văn Siêu, hội trưởng của Hiệp hội eSport trường.”
Trác Văn Siêu mỉm cười nói: “Xin chào. Hôm nay hai người biểu hiện trong trận đấu Rhythm Master cực kỳ xuất sắc đó, tôi tìm hai người là muốn mời cả hai gia nhập Hiệp hội eSport của trường, không biết hai người có hứng thú không?”
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn nhìn nhau, rõ ràng không biết rõ lắm về hiệp hội này.
Giang Tuyết ngồi cạnh giải thích: “Hiệp hội eSport trường chủ yếu phụ trách các giải thi đấu eSport trong trường, người gia nhập hiệp hội phần lớn đều là những gamer thích thi đấu điện tử, quy mô của hiệp hội cũng rất lớn, tổng số hội viên cũng lên đến hơn 500 người, rất có tiếng nói trong các câu lạc bộ của trường.”
Trác Văn Siêu gật đầu: “Đúng vậy, Hiệp hội eSport của chúng tôi cũng thường xuyên tổ chức đấu giao hữu với các cao thủ eSport quốc nội, trình độ của cả hai người đều rất cao, có thể cân nhắc tham gia cúp T.G.A mùa đông hạng mục Rhythm Master, chắc chắn có thể giành được thành tích tốt.”
Lưu Xuyên cười nói: “Không cần, thi đấu toàn quốc gì đó nghe cao siêu quá, không thích hợp với tôi đâu.”
Ngô Trạch Văn lại ngẩng đầu lên, bình tĩnh hỏi: “Phần thưởng cho giải toàn quốc đó là gì thế?”
Lưu Xuyên: “…”
Bạn gì ơi tôi tưởng anh em mình đang chèo cùng thuyền?
Rõ ràng Ngô Trạch Văn không có ý đó: “Đăng ký có phức tạp không?”
Trác Văn Siêu cười nói: “Không hề, hạng mục thi đấu cá nhân chỉ cần đăng ký trên mạng là được, quán quân của giải Rhythm Master toàn quốc là một vạn tiền mặt, còn có cúp vinh danh mạ vàng nữa.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Tiền thưởng một vạn, vậy tôi sẽ thử xem.”
Lưu Xuyên: “…”
Hóa ra là nhóc ham tiền à? Nhanh như thế đã bị phần thưởng mua chuộc rồi?
Sở dĩ tên nhóc này đột nhiên tham gia giải Rhythm Master của trường cũng thực sự chỉ vì cái iPad giải nhất thôi hả?
Thu phục được Ngô Trạch Văn, Trác Văn Siêu quay đầu nhìn Lưu Xuyên: “Lưu Xuyên thì sao? Giải mùa Đông còn khoảng mấy tháng chuẩn bị đó, sao anh không thử xem?”
Lưu Xuyên cười: “Thôi bỏ qua tôi đi, tôi không chơi Rhythm Master chuyên nghiệp như Ngô Trạch Văn đâu.”
Trác Văn Siêu không cam lòng, nói tiếp: “Anh không tham gia thật à? Trình độ như anh đi thi giải toàn quốc cũng dễ như ăn bánh thôi mà!”
Lưu Xuyên quyết đoán lắc đầu: “Không được đâu.”
Trác Văn Siêu im lặng một lát, lại nói: “Vậy hai người có hứng thú với các game khác không? Ví dụ như game Võ Lâm đang hot đó?”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Võ Lâm? Hiệp hội eSport trường cũng có hạng mục này nữa à?”
Trác Văn Siêu nói: “Đúng vậy. Năm nay phía nhà phát hành Võ Lâm muốn tổ chức giải thi đấu liên hợp các trường đại học toàn quốc, trường chúng ta đã quyết định đăng ký, hơn nữa có khá nhiều sinh viên trong Hiệp hội eSport yêu thích game này, nếu hai người có thể gia nhập thì đảm bảo trình độ của đội trường sẽ tăng hẳn một bậc ấy chứ.”
Lưu Xuyên nghi hoặc nói: “Giải thi đấu cấp trường? Trước giờ chưa từng nghe, năm nay là năm đầu tổ chức à?”
Trác Văn Siêu gật đầu: “Đúng vậy, đây là năm đầu tiên, có rất nhiều trường đại học trong nước tham gia, tiền thưởng cũng nhiều lắm. Trường chúng ta khá coi trọng cuộc thi này, nếu hai người quyết tâm gia nhập, mọi người cố gắng tập luyện một chút thì không chừng lại có thể đi tới vòng cấp thành phố hoặc khu vực luôn đó.”
Lưu Xuyên cúi đầu đăm chiêu.
Ngô Trạch Văn miệng vẫn không ngừng nhai, tập trung ăn cơm.
Hội trưởng Trác nói một hồi mới nhận ra hai người đều không đáp lại, bất đắc dĩ đành nói: “Hai người cân nhắc chút đi, hiện tại chúng tôi đang thiếu người, giải liên trường đến mùa đông mới bắt đầu thi đấu, đội trường sẽ chuẩn bị huấn luyện vào cuối tháng Mười, nếu hai người gia nhập thì thật tốt quá.”
Lưu Xuyên nghĩ một chút rồi nói: “Tôi thì không tiện tham gia thi đấu, có điều bạn cùng phòng của tôi có tốc độ tay nhanh lắm, cũng rất mê Võ Lâm, để tôi về hỏi xem cậu ấy có muốn tham gia không.”
Tuy Trác Văn Siêu rất tiếc vì Lưu Xuyên từ chối, có điều tìm được người bù vào cũng coi như không lỗ rồi, trước mắt đội trường đang rất thiếu người, hội trưởng Trác giờ chẳng khác nào nắng hạn chờ mưa.
Khi quay qua nhìn Ngô Trạch Văn thì lại thấy trong khoảng thời gian mọi người nói chuyện phiếm thì Ngô Trạch Văn đã yên lặng ăn sạch đĩa cơm của mình.
Trác Văn Siêu xấu hổ: “…Trạch Văn thì sao?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi sẽ tham gia thi đấu Rhythm Master, còn về game mà mấy người nói thì tôi không có hứng thú.”
Lưu Xuyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh ung dung của cậu, nhớ tới việc người này rất quan tâm tới phần thưởng thì đột nhiên nảy ra ý xấu, mỉm cười nói: “Trạch Văn, thực ra game này còn có giải chuyên nghiệp do nhà phát hành tổ chức chính quy, thành phần tham gia cũng là toàn các đội tuyển chuyên nghiệp, quán quân từng mùa giải sẽ có tiền thưởng là một trăm vạn Nhân dân tệ, mỗi năm có hai mùa giải mùa xuân và mùa thu, tổng cộng là hai trăm vạn lận đó.”
Hai mắt Ngô Trạch Văn sáng bừng: “Hai trăm vạn? Ừm… Vậy để tôi về tìm hiểu game này đã.”
Lưu Xuyên: “…”
Tự trọng của cậu đâu? Thật sự là một kẻ tham tiền đấy hả?!
-----------------
Kịch ngắn:
Lưu Xuyên [cười tủm tỉm]: Nhóc tham tiền ơi, anh cho em một trăm, em tới bên cạnh anh một chút được hơm nè?
Ngô Trạch Văn nhận tiền, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên [cười tủm tỉm]: Giờ anh lại cho em thêm một vạn, chúng mình cùng đi tắm suối nước nóng nha?
Ngô Trạch Văn không thèm để ý đến hắn, quay đầu đi mất.
Lưu Xuyên: … Sao bảo thích tiền lắm cơ mà?!
Ngô Trạch Văn [bình tĩnh đẩy kính]: Tác giả nói không thể miêu tả các bộ phận từ cổ xuống dưới.
Lưu Xuyên: … Chết bất đắc kỳ tử.
Tác giả: Có độc giả nói đi tắm chỉ cần lộ từ cổ trở lên, sau khi tác giả suy xét xong, quyết định sẽ viết phiên ngoại suối nước nóng : )
Lưu Xuyên: … Đầy máu sống lại!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận