Giang Thiếu Khuynh bị hai tiếng như sấm bên tai làm cho giật nảy mình.
Thực ra vẻ bề ngoài của Từ Sách rất dễ nhận ra, Giang Thiếu Khuynh cũng không phải không nhận ra hắn, chẳng qua cái người mới tối hôm trước còn gọi điện kêu “Gần đây công ty hơi bận”, ngày hôm sau đã đột nhiên lù lù đứng trước mặt mình, dù là ai cũng không thể tiếp thu ngay được.
Huống hồ từ khi tốt nghiệp trung học đến giờ hai người đã rất lâu rồi không gặp, bao nhiêu năm trôi qua, người con trai trước mặt đã thay đổi rất nhiều. Hắn đã sớm giũ bỏ vẻ ngây thơ non nớt thời đi học, ngày hôm nay hắn thành thục hơn rất nhiều, ánh mắt sâu xa, hầu kết khiêu gợi và dáng người rắn chắc khiến cho Từ Sách tràn ngập sự hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.
Chỉ có điều tính tình vẫn chán ốm như trước, trong lòng khó chịu là viết hết lên trên mặt.
Thấy không, Giang Thiếu Khuynh cùng lắm là nhất thời không nhận ra hắn, lông mày hắn đã nhíu chặt thế kia…
Con chó bự bên cạnh cũng ngạo kiều y như chủ nhân, vừa thấy chủ mình khó ở là đuôi dựng đứng lên, liên tục lè lưỡi với Giang Thiếu Khuynh: “Gâu gâu! Gâu gâu!” Chó bự sủa không ngừng, nhìn như thể sắp lao lên cắn người tới nơi.
Giang Thiếu Khuynh vội lùi về sau một bước, đề phòng nhìn nó.
Từ Sách vỗ vỗ đầu chó bự bảo nó yên lặng, sau đó mới hỏi tiếp: “Sao nào, không nhận ra tôi nữa à? Tôi khác nhiều thế sao?”
“Nhận ra mà, chỉ hơi bất ngờ thôi.” Giang Thiếu Khuynh ngẩng đầu nhìn hắn kỹ hơn rồi bình luận: “Cậu đẹp trai hơn hồi trung học đó.”
“…” Từ Sách bỗng nhiên vui vẻ trong lòng, chỉ muốn nhào tới ôm lấy người con trai thành thật này, mạnh mẽ hôn một miếng.
– đương nhiên tôi đẹp trai hơn hồi xưa rồi, Thiếu Khuynh cậu cũng có mắt nhìn quá.
Được khen một câu đã lập tức đắc ý, bao nhiêu buồn bực cũng bay biến sạch lúc nào không biết. Hắn sờ mũi nói: “Cậu đeo tạp dề thế này là đang nấu cơm à?”
“Ừ, tôi vừa tan làm.” Giang Thiếu Khuynh dừng một chút, nghi hoặc hỏi: “Sao cậu lại tới tìm tôi thế này?”
“Đến Trường Sa công tác, tiện thể qua thăm cậu, nhờ người tra địa chỉ thôi.” Từ Sách nói, “Cậu định bắt tôi đứng ngoài cửa nói chuyện tiếp à?”
Tai Giang Thiếu Khuynh nhất thời đỏ lên, vội dịch ra nhường chỗ: “Vào đi.”
Một người một chó siêu ngầu vòng qua Giang Thiếu Khuynh đi vào phòng, như thể bọn họ mới là chủ nhân nơi này vậy.
Giang Thiếu Khuynh vuốt mồ hôi trán, xoay người đi theo.
Từ Sách đã rất tự giác ngồi trên sofa, ánh mắt thăm dò quét qua bốn phía, chú chó bự bên cạnh hắn sủa gâu gâu không ngừng, Từ Sách nhẹ nhàng dùng mũi chân đẩy đẩy nó, nói: “Đừng sủa nữa.”
Chú chó kia liền nghe lời ngậm miệng, ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh sofa.
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Từ Sách ngẩng đầu nói: “Tên nó là Jojo, là thú cưng tôi nuôi, lần này có chút việc công ty cần xử lý, tôi định ở Trường Sa khá lâu nên mới mang nó theo luôn.” Dứt lời hắn lại vỗ nhẹ đầu chú chó, “Nào, làm quen với Thiếu Khuynh một chút, nếu không thì cho mày nhịn.”
Jojo lập tức nghe lời chạy tới trước mặt Giang Thiếu Khuynh, dụi đầu vào lòng bàn tay Giang Thiếu Khuynh, còn vẫy đuôi liên tục.
Rõ ràng là loài Alaska oai phong uy vũ, nhưng hành động thì chỉ thấy làm nũng lấy lòng.
Bộ lông mềm mại cọ vào tay khiến lòng Giang Thiếu Khuynh cũng mềm theo, cậu không nhịn được mà vươn tay sờ đầu nó, hỏi: “Cậu nuôi chó từ bao giờ thế?”
Từ Sách nói: “Một mình ở nước ngoài chán chết nên nuôi một con chó. Hồi mới mua nó bé tí, mấy năm thôi đã lớn như vậy rồi.”
Giang Thiếu Khuynh cúi đầu nhìn nó, vừa vặn thấy đôi mắt đen láy ướt nước, dường như cảm thấy nếu không lấy lòng được người con trai này thì chủ nhân sẽ cho nó nhịn đói thật, Jojo lập tức vươn đầu lưỡi hồng nhạt của mình ra liếm liếm mu bàn tay Giang Thiếu Khuynh lấy lòng.
Giang Thiếu Khuynh sợ ngứa, vội vàng rút tay về.
Từ Sách thấy nó còn rướn lên định liếm tiếp, liền ra lệnh: “Quay về đây!”
Chủ nhân vừa lên tiếng, chó bự đành phải ngoan ngoãn trở về bên cạnh chủ. Jojo đứng cạnh sofa, thân hình cao tới tầm eo chủ, lại thêm bầu không khí xung quanh Từ Sách khiến chú chó còn oai phong lẫm liệt hơn.
Giang Thiếu Khuynh nhịn không được mà khẽ cười, nói: “Không hổ là chó cậu nuôi.”
Chủ với chó y hệt nhau, đi đường thì nhìn ngầu ngầu, còn hay ra vẻ oai vệ nữa…
Đương nhiên Từ Sách không biết Giang Thiếu Khuynh đã ngầm đánh giá hắn ngang hàng một con chó Alaska.
Sau khi xoa đầu thú cưng, lúc này Từ Sách mới ngẩng đầu hỏi Giang Thiếu Khuynh: “Thiếu Khuynh, đêm nay tôi có thể ngủ tạm nhà cậu không?”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt nói: “Cậu không đặt khách sạn à?”
Từ Sách tỏ vẻ bình tĩnh nói: “Lần này đi công tác hơi gấp, chưa kịp đặt khách sạn.”
Vậy giờ đặt luôn đi còn gì nữa?
Nhìn ánh mắt của hắn, Giang Thiếu Khuynh vẫn đành nuốt câu này vào, khéo léo nói: “Chỗ tôi hơi bừa, sợ cậu ở không quen.”
Thực ra phòng Giang Thiếu Khuynh rất gọn gàng sạch sẽ.
Căn hộ cậu thuê cách nội thành khá xa nên không gian rất tốt, giá lại không quá cao. Một căn hai phòng ngủ, một phòng để ngủ, phòng còn lại để làm việc. Phòng bếp tuy nhỏ nhưng đầy đủ thiết bị, phòng tắm cũng có bình nóng lạnh, Giang Thiếu Khuynh rất hài lòng với nơi này.
Chỉ có điều phòng như thế một người ở thì thoải mái, hai người thì sẽ hơi chật… Chưa kể còn thêm một con chó siêu to nữa.
Câu này Giang Thiếu Khuynh nói tỏ rõ ý từ chối, nhưng Từ Sách như thể không nghe hiểu, nói: “Chẳng sao, tôi ngủ sofa cũng được, đêm nay tạm bợ chút.”
Giang Thiếu Khuynh đề nghị: “Có cần tôi qua khách sạn gần đây hỏi giúp cậu không…?”
“Thiếu Khuynh.” Từ Sách đột nhiên cắt lời cậu, hạ giọng nói: “Cậu ghét tôi đến thế cơ à? Tôi không thể ngủ lại nhà cậu một đêm sao?”
Từ Sách chán nản gục đầu nói: “Được rồi, vậy tôi đi.”
Dứt lời hắn liền đứng dậy xách vali xoay người định đi, Jojo cũng rất thông minh đứng lên, vẫy đuôi chạy theo chủ.
Nhìn dáng điệu của hắn, Giang Thiếu Khuynh lại mềm lòng, vội ngăn lại: “Ý tôi không phải thế, tôi chỉ sợ nhà đơn sơ cậu ở không quen.”
Từ Sách ra ngoài chắc chắn phải ở khách sạn năm sao cao cấp, tuy trong phòng làm việc của Giang Thiếu Khuynh có sofa kéo ra làm giường được, nhưng Từ Sách cao như vậy cũng không thể nằm vừa.
Có điều nhìn gương mặt thất vọng xoay người rời đi của hắn, Giang Thiếu Khuynh vẫn mềm lòng. Bạn học cũ bao năm không gặp, ở cùng một đêm tính ra cũng chẳng có vấn đề gì, cùng lắm thì nhường giường của mình cho hắn, mình ra phòng làm việc ngủ cũng được.
Giang Thiếu Khuynh nói: “Nếu cậu không ngại thì ở lại đi.”
“Không ngại, cảm ơn.” Lúc này Từ Sách mới vui vẻ lại, dừng chân xoay người quay lại ghế ngồi.
Giang Thiếu Khuynh hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”
Từ Sách nói: “Chưa.”
“Vậy cậu chờ một chút, tôi đi nấu cơm.” Giang Thiếu Khuynh xoay người vào bếp, cậu vừa bước vào thì Từ Sách đã đi theo ngay phía sau, vừa đánh giá nhà bếp vừa nói: “Tôi có mang thức ăn cho chó tới, cậu cho tôi cái bát, tôi cho Jojo ăn trước.”
Giang Thiếu Khuynh “Ừ” một tiếng, tìm một cái bát lớn trong tủ đưa cho hắn.
Từ Sách lấy thức ăn cho chó từ trong vali ra, đổ hơn nửa bát, vẫy tay gọi Jojo lại, Jojo rất ngoan chạy tới cúi đầu ăn, Từ Sách ngồi xổm bên cạnh nhẹ nhàng vuốt lông nó.
Lông của loài Alaska khá dài lại rất mềm, màu lông đen trắng lẫn lộn không đều nhìn rất thú vị, dưới ánh mặt trời chiếu vào sẽ đẹp không ngờ.
Từ góc của Giang Thiếu Khuynh, vừa lúc có thể thấy sườn mặt của Từ Sách.
Hình dáng gương mặt người con trai này vẫn sắc bén như đao chẳng khác hồi trước là bao, khóe mắt hơi nhếch lên khiến người ta cảm thấy hắn luôn cao cao tại thượng. Nhưng lúc này, khi hắn ngồi xổm kiên nhẫn cho chó của mình ăn, biểu cảm trên mặt cũng mềm mại hơn rất nhiều, ánh sáng hoàng hôn vàng kim xuyên qua cửa sổ rót lên người hắn, mang lại cảm giác ấm áp đến lạ.
***
Vì Từ Sách tới quá đột ngột nên Giang Thiếu Khuynh phải làm thêm hai món nữa, thế nên giờ ăn cũng trễ xuống tận bảy giờ.
Bắp cải trộn, đậu Hà Lan xào, sườn hấp, canh trứng cà chua, ba món mặn một món canh đúng chuẩn bữa cơm gia đình, kết hợp với nhau rất hài hòa.
Bình thường Giang Thiếu Khuynh đều ăn cơm ở ngoài, tay nghề nấu nướng cũng bình thường, cuối tuần cậu mới nấu gì đó ở nhà, vì thế đồ ăn tích trong tủ lạnh không nhiều. Từ Sách tới quá đột ngột, Giang Thiếu Khuynh không kịp mua đồ ăn, đành phải lôi hết mấy thứ trong tủ lạnh ra chiêu đãi Từ Sách.
Tuy không phong phú gì, nhưng hai người ăn cũng đầy đủ.
Đồ ăn vừa dọn lên bàn, Từ Sách liền cúi đầu ăn, trong lòng cảm động vô cùng – là đồ ăn Thiếu Khuynh tự làm đó, trước đây có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Giang Thiếu Khuynh thì lại có chút nghi hoặc, cậu biết tay nghề bản thân không phải loại xuất sắc gì, điều kiện trong nhà Từ Sách rất tốt, làm gì có thứ gì chưa thử, cậu còn sợ Từ Sách sẽ ghét bỏ chê đồ ăn cậu làm không ngon, ai ngờ Từ Sách ăn rất ngon lành, như thể đồ hắn đang ăn là sơn hào hải vị, điều này khiến Giang Thiếu Khuynh cảm thấy rất bất ngờ.
Nhìn bộ dạng cắm mặt ăn cơm của người con trai này có chút giống với chú chó Alaska bên cạnh, một người một chó cúi đầu ăn hết mấy thứ trước mặt đến u mê quên trời đất, Giang Thiếu Khuynh muốn cười nhưng lại vội vàng kiềm chế. Cậu luôn cảm giác cái tên Từ Sách này rất quái gở, khi tức giận thì như loại sói hoang hung ác trong rừng sâu, ánh mắt sắc lẻm có thể chém người ta thành từng mảnh; Còn khi vui vẻ thì chẳng khác nào chó nhà nuôi cỡ lớn, vẫy đuôi vui vẻ vùi đầu ăn cơm, chính ra cũng đáng yêu…
Có điều chỉ là vài món nhà làm thôi mà, tên này đói phát điên rồi hay sao? Tại sao lại quét sạch sẽ cả đĩa thế?
Giang Thiếu Khuynh thấy Từ Sách nhanh chóng ăn sạch bách, nhịn không được hỏi: “Cậu no chưa? Chưa no thì để tôi nấu thêm.”
Từ Sách thỏa mãn liếm môi, đặt cái bát rỗng tuếch lên bàn, ợ một tiếng nói: “No rồi.”
Sao y như trẻ con…
Giang Thiếu Khuynh khẽ cười, bắt đầu dọn bát đũa. Từ Sách rất tự giác đứng dậy hỗ trợ, ai dè tay chân vụng về vừa vào bếp đã làm vỡ một cái bát, Giang Thiếu Khuynh lập tức đuổi hắn ra ngoài: “Cậu đừng vẽ thêm chuyện nữa, để tôi được rồi.”
Từ Sách đành phải khoanh tay đứng cạnh xem.
Quen nhau nhiều năm như vậy, hắn biết rõ tính cách của người bạn ngồi cùng bàn này. Giang Thiếu Khuynh nhìn nghiêm túc, thành thật không thích đùa, nhưng thực ra lại rất dễ xuôi theo lời ngon tiếng ngọt, năm đó không ít con gái lợi dụng cái tính không có chủ kiến này của cậu mà nhờ cậu chuyển thư tình cho Từ Sách. Mỗi lần Từ Sách nhìn thấy cậu lén nhận thư tình là nổi giận đùng đùng, chỉ muốn đè Giang Thiếu Khuynh xuống đánh cho một trận.
Nhiều năm như thế trôi qua, cái tật ba phải vẫn chẳng thay đổi gì, Hải Nạp Bách Xuyên muốn thành lập đội tuyển, nói mấy câu cậu đã đồng ý, còn khen đội trưởng không ngớt lời…
Có điều cả tin cũng có điểm tốt.
Ví dụ như hôm nay, Từ Sách mặt dày đòi ngủ lại tại nhà cậu, tuy cậu không vui nhưng khi Từ Sách muốn rời đi, cậu lại mềm lòng giữ hắn lại.
Hầy… Thật sự chẳng muốn đi nữa, ngày nào cũng muốn ở bên người ta…
Từ Sách cứ thế đờ đẫn nhìn theo bóng Giang Thiếu Khuynh, những hình ảnh ba năm thanh xuân không ngừng lướt qua trong đầu – từ ngày đầu tiên trở thành bạn cùng bàn với cậu, khó chịu với cậu, cố tình gây sự, rồi đến sau này động lòng, rơi vào lưới tình, bao nhiêu chuyện cũ thời niên thiếu bỗng trở nên xa xôi đến lạ, nhưng tại buổi tối yên tĩnh hôm nay, dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhìn dáng hình người kia đeo tạp dề rửa bát, Từ Sách bỗng có xúc động muốn tiến lên phía trước ôm cậu thật chặt.
Thiếu Khuynh, tôi rất nhớ cậu…
Cậu có biết vì cậu mà tôi mới trở về hay không?
Có lẽ trong mắt cậu, Từ Sách chỉ là một người học cùng bàn tính tình quái gở mà thôi…
Nghĩ đến đây, Từ Sách lại có chút buồn bực, khó chịu vươn tay gãi đầu nói: “Tôi mang theo đồ dùng cá nhân đây rồi, có thể mượn phòng tắm của cậu chút không? Tôi muốn tắm.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Phòng tắm ở bên kia, cậu cứ dùng thoải mái.”
Từ Sách gật đầu, kéo Jojo xoay người vào phòng tắm.
Trong phòng tắm rất sạch sẽ, dầu gội, sữa tắm được đặt gọn gàng trên bồn rửa tay.
Bên cạnh có vòi hoa sen, vừa nghĩ đến cảnh hàng ngày người con trai kia đều khỏa thân tắm rửa trong này, Từ Sách bỗng không nhịn được mà nhộn nhạo, cảm giác như có thể mường tượng ra đường cong xinh đẹp nơi thân thể Giang Thiếu Khuynh, thấy từng giọt nước nương theo xương quai xanh tinh xảo của cậu, lướt qua làn da trắng nõn trước ngực, sau đó…
Đợi chút đợi một chút, không được nghĩ nữa!
Từ Sách sờ sờ mũi, lại nhận ra vậy mà mình đang chảy máu cam.
Jojo vẫy đuôi tò mò nhìn cậu chủ nhà mình, Từ Sách đen mặt lau máu mũi, xắn quần tắm cho chó trước.
Sau khi tắm cho Jojo xong, hắn đuổi nó ra ngoài, lúc này mới cởi quần áo tự tắm. Vì lòng không yên mà bật sai công tắc bình nước nóng, nước lạnh đổ ập xuống đầu, Từ Sách bị lạnh tới mức hắt hơi mấy cái, nhưng được cái nhờ vậy mà ép được lửa tà trong lòng mình.
Giang Thiếu Khuynh đi ra khỏi bếp, lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đau đầu –
Jojo đã tắm sạch sẽ vừa vẫy đuôi vừa dạo chơi khắp phòng, từ phòng tắm đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng làm việc… nước bắn tung tóe khắp nơi!
Từ Sách cũng không thèm quan tâm nó, tắm xong là ném nó ra ngoài…
Giang Thiếu Khuynh bất đắc dĩ phải vừa cầm cây lau nhà theo sau dọn dẹp, vừa đuổi theo bước nó, nhanh chóng tiến lên chặn chú chó to đùng oai phong này lại, nhẹ nhàng vuốt lông nó, nói: “Mày đừng chạy linh tinh, ngoan, đừng chạy linh tinh nữa.”
Dường như Jojo rất vui khi được Giang Thiếu Khuynh vuốt lông, cứ thế cúi đầu dụi dụi vào lòng bàn tay Giang Thiếu Khuynh, sau đó quẫy đuôi liên hồi, tỏ vẻ mình rất thích cậu.
Kết quả là, Giang Thiếu Khuynh cũng bị nó văng đầy nước lên mặt.
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Cậu bỗng cảm thấy, mềm lòng giữ một người một chó lại, thật sự là quyết định ngu ngốc nhất mà mình từng làm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận