Buổi tối tám giờ là thời gian hoạt động mà đội cố định của Lưu Xuyên đã thống nhất từ trước. Bình thường Giang Thiếu Khuynh tan làm về, cơm nước xong xuôi là tầm bảy giờ, thời gian khá dư dả, cậu còn có thể đi tắm rồi mới vào game. Nhưng hôm nay vì Từ Sách bất ngờ tới, lại thêm Jojo làm loạn khiến đến khi cậu luống cuống lau sạch nước trong nhà xong xuôi thì đồng hồ đã điểm tám rưỡi.
Giang Thiếu Khuynh ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vội chạy tới phòng làm việc đăng nhập vào game.
Cậu luôn là người đúng giờ, đến muộn nửa tiếng để đồng đội phải chờ khiến cậu rất áy náy.
Sau khi vào game, cậu lập tức nhập mật mã vào chat room của Lưu Xuyên, quả nhiên Xuyên đội, Ngũ Độc và Thiếu Lâm đã onl, Giang Thiếu Khuynh vội nói vào voice chat: “Ngại quá, xin lỗi mọi người, hôm nay nhà tôi có khách…”
Jojo rất phối hợp sủa một tiếng: “Gâu gâu! Gâu!”
Mấy đồng đội: “…”
Sao lại nghe thấy tiếng chó sủa?
Bốn người sửng sốt một lát, Lưu Xuyên mới cười nói: “Khách tới nhà cậu còn mang cả chó tới à?”
Trước đó vẫn luôn nói chuyện qua voice với đạo trưởng, hoàn toàn chưa nghe tiếng chó sủa bao giờ, rõ ràng đây không phải chó đạo trưởng nuôi.
Giang Thiếu Khuynh nhìn chú chó bự vẫy đuôi bên cạnh mình, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, là của người đó mang tới…”
Lưu Xuyên bình phẩm: “Tiếng nghe vang ghê. Giống gì vậy?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Hình như là chó Alaska.”
Đúng lúc này, người nào đó tắm xong đi ra thấy Giang Thiếu Khuynh đang nói chuyện phiếm trước máy tính, tò mò ghé sát đầu tới, hạ giọng hỏi: “Làm gì thế? Tôi tắm xong rồi, cậu có tắm không?”
Mấy đồng đội: “…”
Sao lời thoại này nghe lại mờ ám vậy? Y hệt vợ chồng già…
Giang Thiếu Khuynh xấu hổ đến mức tai cũng đỏ bừng, quay đầu trừng mắt lườm Từ Sách rồi giải thích với mấy người trong đội: “Người vừa lên tiếng là bạn thời trung học của tôi, Từ Sách. Chính là Minh Giáo mọi người có gặp hôm qua. Cậu ấy tới Trường Sa công tác, tiện thể tới thăm tôi…”
Từ Sách đứng cạnh than thở: “Cậu nói chuyện với ai đấy? Sao lại nhắc tới tên tôi.”
Giang Thiếu Khuynh thực sự vô cùng đau đầu, quay sang nói: “Cậu đừng chen miệng vào có được không?”
Từ Sách lại tiếp tục nhảy vào: “Một Đường Môn, một Ngũ Độc, một Thiếu Lâm… Là đội của các cậu à?”
Từ Sách rất nhạy bén, nhìn một cái đã nhận ra cách bố trí đội ngũ trong tiểu đội này của Giang Thiếu Khuynh, rõ ràng chính là đội tuyển cậu từng đề cập trước đây. Vì thế cũng có thể suy luận ra, đội trưởng Đường Môn tên Lưu Danh Bách Thế này thực ra chính là clone của Xuyên thần tại server mới.
Từ Sách chào hỏi: “Xuyên đội phải không?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Xin chào Từ Sách. Nghe Thiếu Khuynh nói cậu quyết định gia nhập đội tuyển của chúng tôi rồi?”
Từ Sách nói: “Ừ, Quốc Khánh được nghỉ dài tôi và Thiếu Khuynh sẽ tới gặp anh. Hiện tại công ty còn chút chuyện, tôi phải sắp xếp ổn thỏa đã. Tầm nghỉ đông tôi sẽ vào đội, kịp chứ?”
Lưu Xuyên nói: “Không thành vấn đề, nghỉ đông tôi sẽ triệu tập đồng đội để huấn luyện cùng nhau, đến khi đó cậu tới cũng được… Phải rồi, nhà cậu không phản đối chứ?”
Từ Sách nói: “Không sao, cha mẹ tôi đều ở nước ngoài, không quản được tôi đâu.”
Lúc này Lưu Xuyên mới yên lòng, lại hỏi: “Trong bang ở khu Năm của cậu có còn người bạn nào thích hợp đi thi đấu chuyên nghiệp nữa không?”
Bang Liên Minh Người Qua Đường tại server Ngọc Lâu Xuân khu Năm Điện tín có rất nhiều cao thủ nghiệp dư. Hiện tại là lúc Lưu Xuyên đang thiếu người, đương nhiên cũng muốn nhờ Từ Sách giúp đỡ tìm thành viên.
Từ Sách nghĩ một lúc rồi nói: “Phần lớn thành viên của bang Liên Minh Người Qua Đường đều là đảng lệch giờ ở nước ngoài, bang này tôi lập cũng là hồi đi du học, mọi người đều có việc làm cả rồi, có người còn định cư kết hôn ở nước ngoài, không thể bảo bọn họ về nước thi đấu được.” Từ Sách dừng một chút lại nói, “Có điều bọn họ sẽ có thể hỗ trợ trong game, tôi khá có tiếng nói trong bang, nếu anh cần thì lúc đó tôi sẽ kéo bọn họ qua giúp anh.”
Bang hội Từ Sách tự dẫn dắt, coi như là món quà bất ngờ.
Tuy Liên Minh Người Qua Đường chỉ có khoảng 50 người nhưng ai cũng là tinh anh trong tinh anh. Một bang hội như thế có thể hỗ trợ Lưu Xuyên thì đối với Lưu Xuyên chẳng khác nào hổ thêm cánh.
Từ Sách bổ sung: “Cùng lắm tôi chỉ có thể nhờ bọn họ hỗ trợ trong game thôi, bảo bọn họ ra sức cho đội tuyển thì hơi khó, mọi người đều ở nước ngoài, về thời gian đã không tiện rồi, bang của đội tuyển tốt nhất vẫn nên tự lập đi.”
Lưu Xuyên cười nói: “Không sao, cứ đi từng bước một. Hiện tại việc quan trọng nhất là phải đi đào vài cao thủ đi đánh giải Toàn quốc, còn về phần mấy thứ như bang hội cho đội tuyển, trại huấn luyện người mới thì chờ sau khi có slot lên chuyên nghiệp thì tính cũng không muộn.”
Mục tiêu cho từng giai đoạn của đội trưởng rất rõ ràng, ôm đồm mọi thứ là chuyện không thực tế, giải Toàn quốc còn chưa đánh, không nhất thiết thành lập bang cho đội tuyển. Việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là thành lập đội cho tốt, sau đó tận dụng thời gian để huấn luyện, giành được tấm vé lên liên minh chuyên nghiệp, tuyệt đối không thể phạm bất cứ sai lầm nào ở giải Toàn quốc.
Từ Sách rất tán đồng với việc bước từng bước một này: “Được rồi, có việc gì muốn tôi giúp thì đừng khách sáo, cứ việc đề xuất.”
Hai người nói chuyện với nhau, không khí vô cùng hài hòa.
Thực ra Ngô Trạch Văn vẫn lo lắng Lưu Xuyên không trấn được Từ Sách, sợ rằng Từ Sách sẽ trở thành “vết nứt trong đoàn đội” như lời Tần Dạ nói.
Trước mắt trong đội ngũ này, cậu, Lý Tưởng và Cá con đều là gà mờ, hoàn toàn nghe theo Lưu Xuyên chỉ huy, đạo trưởng cũng nhờ Lưu Xuyên chỉ điểm mới đổi lưu phái, Lưu Xuyên chẳng khác nào Bá Nhạc của đạo trưởng, có ơn tri ngộ với anh ta.
– chỉ có Từ Sách là khác biệt.
Khi Lưu Xuyên phát hiện ra Từ Sách, hắn đã là cao thủ nổi tiếng toàn server, tâm cao khí ngạo, hắn và Lưu Xuyên hoàn toàn không có bất cứ cơ sở tình cảm nào trong game, ngày hôm qua khi hai người solo trên lôi đài, Ngô Trạch Văn cẩn thận quan sát liền phát hiện ra Từ Sách luôn có thái độ thù địch mơ hồ với Lưu Xuyên. Mời loại người này vào đội khiến Ngô Trạch Văn không nhịn được mà lo lắng thay cho Lưu Xuyên.
Tuyển thủ trình độ càng cao càng khó nghe lời chỉ huy của người khác, cậu sợ Từ Sách không hợp Lưu Xuyên, trong đội sẽ xuất hiện mâu thuẫn.
Nhưng không ngờ rằng hôm nay Từ Sách nói chuyện với Lưu Xuyên qua voice chat lại hòa bình như thế.
Trên thực tế, Từ Sách có thể thu hết địch ý của mình lại để nói chuyện với Lưu Xuyên như thế đơn giản là vì – Giang Thiếu Khuynh ở ngay bên cạnh hắn.
Nếu Xuyên đội đã là đội trưởng mà Giang Thiếu Khuynh nhận định, dù trong lòng Từ Sách không có bất cứ kính sợ hay bội phục gì thì hắn sẽ vẫn nể mặt Giang Thiếu Khuynh mà có sự tôn trọng nhất định với đội trưởng.
Người mà người trong lòng đã nhận định, dù sao cũng không thể lật thuyền trong mương, huống hồ về cách đối nhân xử thế Lưu Xuyên không tỏ ra có chút khuyết điểm nào, hắn cũng không rảnh đi gây sự với Lưu Xuyên.
Còn về vụ ghen tuông trong lòng thì cũng chỉ do mình hắn nghĩ, Giang Thiếu Khuynh rất bội phục Lưu Xuyên, lúc nào cũng khen Xuyên đội tốt như thế này như thế nọ, điều đó khiến Từ Sách có chút khó chịu. Có điều hắn vẫn là người lý trí, không não tàn đến mức vì ghen mà gây sự với đội trưởng, như thế thành ra lại khiến Giang Thiếu Khuynh không chịu nổi.
Từ Sách ghé vào micro bên tai Giang Thiếu Khuynh nói chuyện, môi lướt qua mặt Giang Thiếu Khuynh, mỗi lần hắn sát lại, Giang Thiếu Khuynh thậm chí có ảo giác hắn muốn hôn mình. Lại thêm tư thế một tay chống vào lưng ghế của Từ Sách khiến cậu gần như bị hắn ôm vào trong ngực.
Giang Thiếu Khuynh bỗng đỏ mặt chẳng hiểu vì sao, cuối cùng quyết định tháo tai nghe xuống đưa cho hắn: “Cậu đeo tai nghe mà nói.”
Cần cổ trắng nõn của người con trai vì xấu hổ mà đỏ lựng, Từ Sách thấy động trong lòng, cố kiềm chế xúc động muốn cắn lên. Hắn hít sâu, ghé người rút giắc tai nghe ra, dứt khoát mở luôn loa ngoài, sau đó chuyển mic tới gần mình hỏi: “Trước mắt trong đội có những người này thôi à?”
– nhìn hẻo quá.
Đường Môn, Ngũ Độc, Thiếu Lâm, Võ Đang, thêm Minh Giáo của hắn cũng chỉ có năm người, đến đi đánh đoàn chiến cũng không đủ.
Lưu Xuyên nói: “Trước mắt là vậy đã, còn một buff là sinh viên năm nhất, tôi vẫn đang quan sát.”
Từ Sách hỏi: “Buff đâu?”
Nói đến đây mọi người đều nghi hoặc, hôm nay Cá con mãi không onl, chẳng hiểu lý do là gì.
Vì Từ Sách mở loa nên Giang Thiếu Khuynh cũng nghe được tiếng mọi người, nhịn không được hỏi: “Cá con vẫn chưa onl sao?”
Vì Từ Sách tới mà Giang Thiếu Khuynh lên mạng muộn nửa tiếng, không ngờ hôm nay Cá con cũng đến muộn, chẳng nhẽ trường học có hoạt động đột xuất gì sao?
Mọi người đã quen với sự có mặt của nhóc buff diệt đoàn dùng mặt cà phím nên cũng không muốn lên kênh Thế giới tìm buff khác. Cá con không onl thì không có cách nào vào phụ bản.
Lưu Xuyên nói: “Để tôi nhắn tin hỏi cậu ấy.”
Vừa nói xong thì một giọng thiếu niên thanh mảnh dễ nghe đột nhiên truyền tới: “Ngại quá để mọi người chờ lâu! Hôm nay lớp chúng tôi họp lớp buổi tối, tôi còn nghĩ bảy rưỡi là xong rồi, ai dè lớp trưởng nói lắm quá, huyên thuyên đến tận tám rưỡi luôn!”
Mọi người: “…”
Lưu Xuyên cười nói: “Không sao, onl rồi là được. Đi thôi, mọi người tập hợp đi phụ bản.”
Mọi người lập tức đi tới cổng phụ bản level 40 tập trung.
Mọi người hôm nay đã lên level 44, đêm nay đi hết vài lượt phụ bản chắc chắn sẽ lên level 45, sau đó sẽ lại có phụ bản mới.
Quá trình thăng cấp trong game đòi hỏi làm nhiệm vụ, cày phụ bản liên tục. Một cái phụ bản thôi phải đi quá nhiều thì thật sự có chút vô vị.
Chưa đầy mười ngày nữa là lễ Quốc Khánh, cứ theo tiến độ này mà muốn lên level 70 trước Quốc Khánh thì vẫn hơi khó, dù sao hoạt động cố định hàng ngày của bọn họ chỉ có bốn tiếng từ tám giờ đến 12 giờ. Khi mới đánh boss Thế giới xong đẳng cấp của bọn họ vẫn còn dẫn đầu, nhưng chưa đầy hai ngày đã bị các bang lớn vượt mặt. Đoàn tinh anh bang hội thay phiên nhau chia ca luyện cấp cả ngày, dù sao đám Lưu Xuyên cũng không có cày thuê, thời gian online quá ngắn cũng không có cách nào.
Nếu không nhờ vào việc phá kỷ lục phụ bản nhiều lần, giết được boss ẩn và boss Thế giới, nhận được rất nhiều kinh nghiệm thì cấp bậc của bọn họ đã sớm tụt lại phía sau.
Đây là chuyện Lưu Xuyên vẫn luôn đau đầu, phải nhanh chóng nghĩ cách để đạt được mục tiêu lên cấp cuối càng nhanh càng tốt.
Mấy người phối hợp ăn ý đi xong năm lượt phụ bản, quả nhiên đã lên level 45.
Từ level 45 trở đi tốc độ lên cấp sẽ càng chậm, tất nhiên nhiệm vụ chủ tuyến cũng cập nhật trên diện rộng, các đoàn đội có thể đi dã ngoại farm quái lấy kinh nghiệm, khi không đánh phụ bản thì treo máy hít kinh nghiệm ở mấy đoàn đội cũng là cách không tồi.
Nghĩ đến đây, Lưu Xuyên mở miệng nói: “Tốc độ thăng cấp của chúng ta chậm quá, không bằng thế này đi, tôi đi tìm lò cày thuê, trừ lúc hoạt động cố định từ tám đến 12 giờ buổi tối thì toàn bộ thời gian còn lại sẽ nhờ cày thuê hỗ trợ treo máy lấy kinh nghiệm cho chúng ta, như vậy mới lên cấp nhanh được.”
Trước đây Lưu Xuyên không nhờ cày thuê chủ yếu là vì trong đội quá nhiều gà, việc thăng cấp tốc độ cao không phù hợp với bọn họ. Nhưng đến hôm nay, boss Thế giới cũng cướp được rồi, mấy người này đã sớm không còn nằm trong hàng ngũ tân thủ nữa, huống hồ từ tám đến 12 giờ vẫn có thể tiếp tục tổ đội đi phụ bản, bọn họ vẫn có thể rèn luyện kỹ thuật của mình.
Đội trưởng vừa nói vậy, mấy người khác không ai có ý kiến gì.
Ngô Trạch Văn cẩn thận hơn một chút, hỏi: “Cửa hàng Thanh Phong thì sao? Tài chính trong cửa hàng quá nhiều, đưa cho bên cày thuê có ổn không?”
Cửa hàng Thanh Phong uy tín hàng đầu, trước đây khi đấu giá Hồng Liên Ngọc Trụy cộng thêm việc bán trang bị giúp tài sản tích lũy của cửa hàng đến nay đã hơn năm mươi vạn, khiến cho vô số người chơi ghen tị đỏ mắt. Một lượng tiền lớn như thế mà đưa nick cho người ở lò cày thuê đúng là không yên tâm được.
Ngô Trạch Văn nói rất có lý, Lưu Xuyên không nhịn được phải nói: “Vẫn là cậu cẩn thận, cửa hàng đúng là vấn đề, chi bằng đạo trưởng bỏ quyền quản lý của toàn bộ bọn tôi đi, như thế mấy cái nick của bọn tôi sẽ không thể động vào tài sản của cửa hàng Thanh Phong. Còn về acc của đạo trưởng…”
“Để tôi.” Người con trai vẫn ngồi ngoài nghe đột nhiên chen lời.
Hẳn là Từ Sách.
Mọi người đều nhận ra giọng của hắn, nhưng Cá con tới muộn vừa rồi không nghe thấy Từ Sách nói chuyện, không nhịn được tò mò liền hỏi: “Giọng này là ai thế? Đạo trưởng dùng máy biến âm à? Sao giọng tự nhiên thô vậy?”
“…” Từ Sách có chút khó chịu với lời nhận xét này, giọng này người ta gọi là trầm thấp, trầm thấp có hiểu không hả? Nhóc con còn chưa vỡ giọng nói linh tinh!
Giang Thiếu Khuynh xấu hổ giải thích: “Giọng vừa rồi là bạn của tôi, cậu ấy đang ở nhà tôi.”
Sau đó Jojo cũng chen miệng vào: “Gâu gâu! Gâu!”
Cá con hết hồn: “Đm! Chó ở đâu ra thế?! Sao tôi lại nghe thấy tiếng chó sủa?”
Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói: “Là chó bạn tôi nuôi.”
Một tên con trai cao to, còn có thêm một con chó bự đang đứng hai bên Giang Thiếu Khuynh hóng hớt, bệ vệ uy phong như Tả hộ pháp và Hữu hộ pháp. Chủ nói một câu, chó cũng phối hợp ẳng lên hai tiếng, kênh voice chat loạn hết cả lên, lâu lâu lại nghe thấy tiếng chó sủa gâu gâu khiến mấy người trong đội kinh hồn táng đảm, Giang Thiếu Khuynh tỏ vẻ tôi mệt lắm rồi!
Từ Sách vỗ đầu Jojo bảo nó yên lặng, sau đó mới nói tiếp: “Nick của cậu để tôi lo.”
“Chẳng phải cậu bận nhiều việc lắm sao?” Giang Thiếu Khuynh quay đầu nghi hoặc nhìn hắn.
Từ Sách nói: “Tôi có quen một người bạn tốt ngoài đời vô cùng rảnh, tôi có thể gửi nick của cậu cho cậu ta, nhờ cậu ta luyện giúp cậu.”
Nếu đã là bạn ngoài đời thì đương nhiên tin cậy được, lúc này Lưu Xuyên mới gật đầu nói: “Vậy cứ thế đi. Sau này chúng ta vẫn hoạt động theo giờ cố định như trước không thay đổi, tối tám giờ tập trung đến 12 giờ. Thời gian còn lại thì nhờ cày thuê hỗ trợ, tôi đi tìm một lò luyện cấp xem, mọi người đưa nick cho tôi đi.”
Lưu Xuyên hành động nhanh gọn dứt khoát, sau khi bàn bạc xong với đồng đội thì liền mở web giao dịch của game ra tìm kiếm, tìm được một lò cày thuê có tên là “Giống Như Bay”, slogan là “Để bạn hưởng thụ tốc độ thăng cấp như bay!”, đây là một lò cày thuê quy mô rất lớn, cung cấp dịch vụ cày thuê cho rất nhiều game.
Các lò luyện lớn đều sẽ có dịch vụ đặt hàng tư nhân, có thể cày riêng theo yêu cầu của khách, đây cũng là lý do Lưu Xuyên tìm tới những lò cày thuê lớn kiểu này.
Lưu Xuyên nhấn vào nút Hỗ trợ khách hàng, gửi yêu cầu: “Võ Lâm Khu Bảy Điện tín, 4 acc, hiện tại đều level 45, tối từ tám đến 12 giờ thì chính chủ sẽ cầm nick, 20 tiếng còn lại giao cho lò luyện thay. Để lại nhiệm vụ chủ tuyến và phụ bản anh hùng cho chúng tôi, bên lò luyện chỉ cần đánh quái dã ngoại lấy kinh nghiệm là được. Trước Quốc Khánh lên cấp cuối có được không?”
Lò luyện thuê chuyên nghiệp thường sẽ luôn đáp ứng yêu cầu của khách, bên kia nhanh chóng nhận lời kèm theo báo giá: “Được. Trong mười ngày sẽ max cấp, bốn nick hết tròn 600, kim tệ khi đánh quái rơi ra chúng tôi sẽ không động vào. Lò luyện lâu năm, cam đoan uy tín, anh thấy sao?”
Lưu Xuyên nói rành mạch: “Không thành vấn đề, tiền tôi sẽ gửi, đợi lát nữa sẽ gửi tài khoản qua bên đó, mai bắt đầu luyện.”
Sau khi sắp xếp cày thuê xong, Lưu Xuyên quay qua group QQ thu thập thông tin tài khoản của mọi người, sau đó nén lại gửi qua cho lò luyện.
Giang Thiếu Khuynh bảo Từ Sách cũng vào group đi, Từ Sách mở điện thoại vào QQ xin gia nhập, Lưu Xuyên tiện tay add luôn hắn vào.
Mọi người bắt đầu nghiên cứu phụ bản level 45 có tên “Luận Kiếm Phong”. Phụ bản này có ba boss, đại khái Lưu Xuyên đã có hướng đánh để phá kỷ lục, phối hợp mấy lần là không thành vấn đề, lại có thể hướng dẫn cho mấy bang hội kia, để các thành viên đoàn huấn luyện toàn sao phải ra mặt huấn luyện cùng bọn họ.
Năm người phối hợp đã khá nhuần nhuyễn, chỉ mất nửa tiếng đã vượt qua phụ bản dựa theo chỉ dẫn của Lưu Xuyên.
Còn một tiếng nữa mới đến 12 giờ, mọi người liền tự đi luyện kỹ năng sinh hoạt của mình.
Đạo trưởng lên núi hái thuốc, Lý Tưởng đi ra map dã ngoại đào quặng, Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên và Cá con thì cùng nhau đi tới Ngư Mễ Chi Hương.
Lúa mì của Trạch Văn đã chín, sau khi thu hoạch hết một đợt thì đẳng cấp kỹ năng trồng trọt đã tăng lên, có thể trồng hai loại lúa nước. Ngô Trạch Văn đã sớm tính đến việc thăng cấp cần kinh nghiệm nên đã mua hạt giống lúa nước từ trước. Sau khi rải hết hạt giống xuống ruộng, những cây mạ non xanh mướt lập tức nhú lên.
Lưu Xuyên đi giết mấy con thỏ hoang mang về cho Ngô Trạch Văn làm nhân bánh bao, Cá con cũng câu được rất nhiều cá chép cho Ngô Trạch Văn nấu canh, tiểu đầu bếp Trạch Văn bận rộn không ngơi tay, được một lúc lại có một lốc đồ ăn chia cho mấy người trong đội.
Ban ngày bận học và làm việc, buổi tối khi hoạt động cố định còn phải lo đánh phụ bản thế nào, chỉ có lúc này, khi đi hết năm lần phụ bản, mọi người tụ lại nói chuyện, cày kỹ năng sinh hoạt, tâm tình mới có thể hoàn toàn bình lặng lại.
Đại thần Lưu Xuyên đứng đầu liên minh chuyên nghiệp, cầm một cái túi lớn đi bắt thỏ hoang… Giang Thiếu Khuynh từng là tuyển thủ chuyên nghiệp cũng đeo gùi trên lưng đi hái thảo dược khắp núi đồi… Ngô Trạch Văn cưỡi Tiểu Hoàng Mã đi trộm đồ ăn ở Ngư Mễ Chi Hương, Cá con treo máy bên cạnh hồ câu cá, Lý Tưởng thì khiêng cuốc đi khắp nơi đào khoáng thạch…
Rất lâu về sau, từng người trong số bọn họ vẫn nhớ mãi hình ảnh hôm nay.
Bọn họ không cần nghĩ tới việc thành lập đội tuyển hay giải đấu chuyên nghiệp, không cần lo lắng bao nhiêu gian nan thử thách chờ đợi bọn họ phía trước. Giờ đây mọi người chỉ quan tâm tận hưởng sự thoải mái khoái trá trong việc nấu ăn, săn thú, đào quặng, câu cá, như thể cả đám chỉ là đảng người chơi sinh hoạt vô tư lự, cùng nhau sống cuộc sống thế ngoại đào nguyên trong game.
Bọn họ đoàn kết gắn bó, lại vui vẻ ấm áp, tựa như một đại gia đình hạnh phúc vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận