Hôm sau là thứ Bảy, chín giờ sáng Lưu Xuyên đã gọi điện thoại cho Trương Thư Bình: “Tới Quảng Châu chưa?”
Trương Thư Bình nói: “Tới rồi, đang xếp hành lý trong khách sạn. Chiều nay có trận đấu, có muốn đi ăn trưa không?”
“Cũng định thế.” Lưu Xuyên nói, “Vậy tôi kéo đồ đệ của tôi theo luôn, đưa mấy người đi ăn hải sản chính tông, lát sẽ nhắn địa chỉ cho anh.”
“Đồ đệ? Cậu gọi Lộc Tường đến làm gì?” Trương Thư Bình nghi hoặc nói, “Chiều nay Đồng Tước có trận, chắc chắn Thiệu đội sẽ không thả cho cậu ta ra ngoài ăn cơm đâu, nhỡ đâu thằng nhóc phàm ăn đó ăn đau bụng ảnh hưởng tới trận đấu thì hai chúng ta không gánh nổi trách nhiệm này đâu. Nếu Thiệu Trạch Hàng tới giết cậu thì tôi không ngăn đâu đó.”
“Không phải Lộc Tường.” Lưu Xuyên cười nói, “Là đồ đệ thứ hai của tôi.”
Trương Thư Bình cạn lời: “Cậu còn có cả đồ đệ thứ hai à? Được rồi, kéo tới xem sao.”
Sau khi cúp máy, Lưu Xuyên nói việc này cho Lý Tưởng, Lý Tưởng lập tức hưng phấn đồng ý.
Mười một giờ trưa, ba người cùng bắt xe tới nhà hàng. Khi tới nơi thì Trương Thư Bình đã đợi sẵn trong phòng, người con trai này nhìn qua còn rất trẻ, ngũ quan đoan chính, dáng người cân đối, mặc đồ thường màu trắng từ trên xuống dưới, ý cười thường trực trên môi, vừa thấy Lưu Xuyên đã đi tới dùng lực vỗ vai hắn, nói: “Đã lâu không gặp.”
Lưu Xuyên mỉm cười, vươn tay ôm chặt anh một chút: “Đã lâu không gặp!”
Đội trưởng và đội phó đầu tiên của đội tuyển Hoa Hạ, đại thần nguyên lão của liên minh chuyên nghiệp, chiến hữu tốt nhất từng sát vai chiến đấu đạt tới vinh quang Lúc này đây, một người đã giải nghệ, một người thì đổi nghề làm bình luận viên, sau bao năm xa cách gặp lại, thật sự có cảm giác “cảnh còn người mất” man mác buồn.
Cũng may… anh vẫn còn ở đây, tôi cũng chưa từng rời đi.
Hai người đồng thời nhìn nhau cười, sau đó mới dừng ôm. Lưu Xuyên chủ động giới thiệu nói: “Đây là Ngô Trạch Văn, là đồ đệ Ngũ Độc anh vừa thu. Còn đây là Lý Tưởng, là bạn cùng ký túc xá với tôi, cũng là đồ đệ tôi mới thu về.”
Ngô Trạch Văn đẩy kính, mở miệng nói: “Chào sư phụ.”
Quả nhiên tiểu đồ đệ giống y như anh tưởng tượng, nhìn qua là biết thuộc dạng nghiêm túc. Cậu trai đeo kính nhìn rất nhã nhặn, trên mặt không nhiều biểu cảm, đôi mắt đen láy trong veo, đứng cùng một chỗ với Lưu Xuyên không tim không phổi mặt đầy ý cười, chẳng hiểu sao lại mang tới cho người ta cảm giác rất xứng đôi.
Lý Tưởng cũng nhiệt tình chào hỏi: “Chào tiền bối! Tôi nên xưng hô thế nào đây? Sư thúc à?”
Lưu Xuyên cười nói: ”Đừng có gọi bừa, anh ta là sư phụ Trạch Văn, nhưng không phải sư thúc của cậu.”
Trương Thư Bình gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi và Lưu Xuyên không cùng sư môn. Sư thúc thật sự của cậu phải là đội phó hiện tại của đội tuyển Hoa Hạ, Tạ Quang Nghị, còn có đội trưởng Đường Ngự Phong của đội tuyển Thịnh Đường nữa, hai người này mới là sư đệ đồng môn của Lưu Xuyên.”
Lý Tưởng khiếp sợ trợn tròn mắt.
– đội phó Tạ và Đường đội?
Lúc trước khi Lưu Xuyên nói cho cậu Lộc Tường là đại sư huynh, cậu đã cảm thấy kinh hãi lắm rồi, không ngờ Lưu Xuyên còn có hai sư đệ xịn như vậy nữa?!
Đúng lúc này, nữ nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, cô cầm trà và thực đơn trên tay, mỉm cười với bọn họ.
Lưu Xuyên nhận menu, sảng khoái nói: “Hôm nay tôi mời, mọi người cứ gọi thoải mái đi, mỗi người gọi hai món mà mình thích ăn.” Nói xong hắn liền gọi hai món với phục vụ, sau đó chuyển menu qua cho Trương Thư Bình.
Trương Thư Bình rất không khách sáo gọi luôn tôm hùm và cua, cười nói: “Tôi sẽ gọi món đắt nhất, mấy khi được khoét ví cậu đâu.”
Lý Tưởng cũng gọi hai món mình thích sau đó đưa cho Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn nhìn qua những món mọi người vừa gọi, sau đó gọi một món chay dễ ăn, Lưu Xuyên lại gần nói: “Gọi thêm đi?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không cần. Gọi thế này đủ ăn rồi, tiết kiệm tiền cho anh.”
Lưu Xuyên nhịn không được mà cười: “Nghe thấy chưa hả Trương Thư Bình, chỉ có đồ đệ anh tốt với tôi nhất thôi.”
Trương Thư Bình nói: “Đồ đệ của tôi đối tốt với cậu là đủ rồi, chẳng việc gì tôi cũng phải đối tốt với cậu cả? Đến Quảng Châu lần này nhất định phải vét sạch túi của cậu!”
Dứt lời, anh quay qua liếc nhìn Ngô Trạch Văn, mỉm cười nói: “Đồ đệ, tên Lưu Xuyên này được voi sẽ đòi tiên, cậu đừng có đối xử với cậu ta tốt quá. Cái tên này tuyệt đối không thể chiều hư được, nếu không cậu ta sẽ trèo lên đầu lên cổ cậu ngay.”
Ngô Trạch Văn đỏ lựng hai tai, cậu đã quen chi tiêu tiết kiệm nên mới muốn đỡ chút tiền cho Lưu Xuyên. Nhà hàng này đồ ăn rất đắt, bốn người không việc gì phải gọi nhiều như vậy, gọi nhiều ăn không hết thì cũng lãng phí. Không ngờ chỉ thuận miệng nói nhưng lại bị sư phụ trêu…
***
Gọi xong đồ ăn, Lý Tưởng mới tò mò hỏi: “Phải rồi, sư phụ! Vụ hai vị sư thúc là thế nào, sao trước chưa từng nghe anh nói?”
Lưu Xuyên ho khan hắng giọng, sau đó mới mở miệng nói: “Chuyện sư môn tôi còn chưa kịp kể cho cậu. Tạ Quang Nghị và Đường Ngự Phong đúng là sư đệ đồng môn của tôi, trước đây Tiểu Đường cũng từng là thành viên của đội tuyển Hoa Hạ, sau này cậu ấy quyết định tự mở lối đi riêng, tự tay sáng lập ra đội tuyển Thịnh Đường, có điều những chuyện này đã qua lâu lắm rồi, còn xảy ra trước cả chuyện Lộc Tường đi Đồng Tước, chắc là tầm mùa giải thứ Ba sau khi chúng ta có được thành tích đại mãn quán nhỉ?” Lưu Xuyên nhìn về phía Trương Thư Bình hỏi.
Trương Thư Bình gật đầu nói: “Đúng vậy, đúng là Tiểu Đường đi riêng là việc từ mùa giải thứ Ba. Lúc trước tôi còn rất coi thường, cảm giác cậu ta thành lập một đội tuyển mới sẽ chẳng đi đến đâu, ai ngờ cậu ấy thật sự thành công lập ra Thịnh Đường. Hiện tại trình độ của Thịnh Đường cũng được xếp ngang hàng với những đội mạnh, còn có hi vọng vô địch nữa.”
Ngô Trạch Văn quay đầu hỏi Lưu Xuyên: “Rốt cuộc anh có bao nhiêu huynh đệ vậy?”
Lưu Xuyên nói: “Năm đó sư phụ tôi thu ba đồ đệ, tôi, Tạ Quang Nghị, Đường Ngự Phong, đều quen nhau hồi còn chơi game ở khu Một Điện tín, chúng tôi vừa vặn còn chơi ba lưu phái của Đường Môn, tôi am hiểu Khôi lỗi, Tiểu Tạ thì đánh Ám khí còn Tiểu Đường thì mạnh Cung tiễn.”
Lý Tưởng không khỏi bội phục sát đất vị sư tổ trong truyền thuyết kia: “Chứng tỏ sư tổ xịn lắm ha? Có thể dạy dỗ ra ba đồ đệ mạnh như vậy! Ba lưu phái của Đường Môn trực tiếp bị ba anh em mấy người thầu trọn gói rồi?”
Lưu Xuyên là cao thủ đứng đầu lưu phái Khôi lỗi, đại thần Tạ Quang Nghị thì nổi tiếng với lưu phái Ám khí, còn người mạnh nhất của lưu phái Cung tiễn là Đường Ngự Phong, ba người vậy mà lại cùng một sư môn, trực tiếp bao trọn ba lưu phái của Đường Môn, sư môn như vậy quả thực ngầu vô cùng!
Lưu Xuyên tán đồng: “Đúng là sư phụ xịn lắm.”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Vậy giờ sư phụ đâu rồi?”
Lý Tưởng cũng hỏi: “Đúng, rốt cuộc sư tổ là thần thánh phương nào?”
“Thân phận của người này cần phải giữ bí mật tuyệt đối.” Lưu Xuyên bất đắc dĩ giơ tay, “Ông già tính tình quái gở, cụ thể là ai thì các cậu có thể thử đoán xem?”
Trương Thư Bình cười không nói, rõ ràng đã biết.
Lý Tưởng gãi đầu, thực sự không đoán nổi: “Không đoán được.”
Ngô Trạch Văn thì tinh ý hơn, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ. Vị sư phụ kia nếu đã yêu cầu ba đồ đệ giữ kín thân phận của mình thì hẳn vẫn còn đang trong giới chuyên nghiệp, hơn nữa còn phải có địa vị nhất định, nếu không thì chẳng việc gì phải giữ kín như thế – là cấp cao thuộc liên minh sao? Ban quản lý?
Một thân phận không nên tiết lộ ra cho phóng viên…
Hình ảnh người đàn ông trung niên trong trận khai mạc đọc diễn văn bằng ba câu ngắn gọn bỗng thoáng hiện lên trong đầu, Ngô Trạch Văn nhịn không được mở miệng hỏi: “Chắc không phải là chủ tịch liên minh chuyên nghiệp chứ?”
“…” Trương Thư Bình nhất thời muốn quỳ luôn, thế mà cũng đoán được, đồ đệ ơi cậu quá kinh dị rồi!
“Khụ khụ khụ!”
Lưu Xuyên đang uống nước cũng sặc theo, má nó, có còn bí mật gì giữ được trước mặt thám tử Ngô không vậy!
Ngô Trạch Văn vừa nhìn phản ứng của hai người bọn họ liền biết ngay mình lại đoán đúng, vội nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ không nói cho ai đâu.”
Lý Tưởng khiếp sợ nói: “Không phải chứ? Thật sự là chủ tịch sao?”
“Lần này là đoán mò,” Ngô Trạch Văn giải thích, “Nếu sư phụ của anh không muốn các anh để lộ thân phận thì chắc chắn là do lo thân phận của người đó sẽ tạo ra ảnh hưởng tới các anh. Người duy nhất có thể tạo ảnh hưởng tới cả ba người hẳn là ban lãnh đạo cấp cao của liên minh chuyên nghiệp. Trong liên minh tôi chỉ biết mỗi vị chủ tịch họ Lý kia, vì nhìn thấy một lần ở trận khai mạc.”
Lần này đúng là Ngô Trạch Văn đoán mò, thực ra cấp cao của liên minh có rất nhiều người, nhưng cậu chỉ biết mỗi Lý Hán Tông, vì chỉ có mỗi chủ tịch Lý từng lộ mặt tại trận khai mạc.
“Giỏi thật giỏi thật! Đoán mò cũng trúng được!” Lưu Xuyên thật sự bội phục nhóc thám tử này, không nhịn được mà giơ ngón cái like cho thám tử Ngô, “Cậu nghĩ đúng rồi, sư phụ không cho chúng tôi nói ra đúng là vì sợ phóng viên sẽ gièm pha chúng tôi. Dù sao cũng là đội trưởng đội phó mấy đội tuyển, cuối năm lúc nào việc đánh giá trao thưởng này kia cũng phải thông qua chủ tịch ký tên. Nếu mọi người biết chúng tôi là đồ đệ của chủ tịch thì chắc chắn sẽ quy chụp ông ấy làm việc thiên vị.”
Tuy chủ tịch Lý luôn công chính nghiêm minh, đánh giá bình chọn trao giải cũng là do ban giám khảo bầu ra, nhưng Lưu Xuyên lại có quá nhiều cúp, nếu để phóng viên biết Lưu Xuyên là đồ đệ của chủ tịch liên minh, chắc chắn sẽ phóng đại mối quan hệ thầy trò vi diệu này, từ đó coi rẻ nỗ lực của chính bản thân Lưu Xuyên.
Ba người Lưu, Tạ, Đường cùng chung sư môn, hơn nữa còn là đồ đệ của chủ tịch Lý, những nguyên lão từng chơi ở khu Một như Tiêu Tư Kính, Tần Dạ, Tô Thế Luân thì đều biết, nhưng vì ngại truyền thông nên không nói ra, vì thế chuyện này cũng thành bí mật.
Ngô Trạch Văn đoán bừa cũng đúng, Lưu Xuyên cũng không giấu giếm nữa.
Bạn bè bên cạnh biết cũng chẳng sao, đừng lộ ra cho truyền thông là được, hắn tin Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng đều không phải người lắm lời trước mặt phóng viên.
Hai người đều nói có hứng thú với sư môn của hắn, Lưu Xuyên liền kể chi tiết: “Sư phụ tôi chơi game này từ hồi còn close beta, sớm hơn bọn tôi những nửa năm. Năm ấy người này cực kỳ nổi tiếng, là cao thủ Đường Môn hàng đầu, viết ra rất nhiều hướng dẫn đăng trên diễn đàn. Tôi đọc những hướng dẫn này xong thì cực kỳ bội phục, vì thế mới chủ động bái sư, sau này luận bàn nhiều mới biết, ông ấy là phái lý luận thuần túy, tốc độ tay không nhanh, thao tác cũng tệ, không đánh lại tôi…”
Lưu Xuyên dừng một chút lại bổ sung: “Có điều tuy thao tác không ổn nhưng lý thuyết của ông ấy lại giúp chúng tôi rất nhiều. Rất nhiều cách đánh đặc sắc của Đường Môn đều là do ông ấy đưa ra, kể cả lưu phái tôi am hiểu nhất là Khôi lỗi cũng do ông ấy nghiên cứu, chúng tôi chỉ thực hành thôi.”
“Tạ Quang Nghị là cao thủ tôi gặp được khi chơi game, sau đó giới thiệu cậu ấy làm quen với sư phụ, Tiểu Đường thì là cao thủ mà sư phụ tình cờ gặp được. Sau khi thu Đường Ngư Phong làm đồ đệ đóng cửa, sư phụ của tôi liền rời game để chuẩn bị cho giải đấu chuyên nghiệp đầu tiên… Khi đó chúng tôi mới biết hóa ra ổng là người của liên minh chuyên nghiệp.”
Khôi lỗi, Ám khí, Cung tiễn, ba cao thủ đứng đầu ba lưu phái của Đường Môn đều chung một sư môn, nếu phóng viên biết chuyện này thì chắc chắn sẽ là tin tức kinh thiên động địa.
Nghĩ mà xem, năm ấy đội tuyển Hoa Hạ là sự tồn tại phi logic đến mức nào, ba sư huynh đệ đồng môn Lưu Xuyên, Tạ Quang Nghị, Đường Ngự Phong, ba lưu phái phối hợp lối chơi với nhau, dung hòa làm một thể thống nhất, lại thêm một sư phụ chuyên môn sâu thì lại càng thêm ăn ý, cộng với đội phó Trương Thư Bình là một tuyển thủ Ngũ Độc Cổ sư cực kỳ nổi bật, trong đội còn có những tuyển thủ hàng đầu như Lương Hải Tân, Hứa Mạch v. v.
Nhiều cao thủ như thế đứng chung một chỗ, Lưu Xuyên lại còn là đội trưởng có đầu óc, hiểu cách dùng người, phối hợp đoàn đội và bố trí chiến thuật, chính đội hình này đã giúp Hoa Hạ có được thành tích huy hoàng đại mãn quán thắng hết bốn giải trong năm, đội tuyển Hoa Hạ cũng nhờ đó mà được mệnh danh là “Cái nôi nuôi dưỡng đại thần”.
Phải biết, thiếu niên thiên tài Lộc Tường hiện tại cũng chỉ là một dự bị bé nhỏ ở Hoa Hạ năm đó, thậm chí còn không có cơ hội ra sân.
Năm đó Hoa Hạ ngọa hổ tàng long, mùa giải đầu tiên và mùa giải thứ Hai cùng với hai giải T.G.A mùa Hè và mùa Đông đều lấy được cúp quán quân, gặp thần giết thần gặp phật giết phật, thế như mãnh hổ xổ lồng, tiến quân không ai địch nổi.
Sau này Đường Ngư Phong rời Hoa Hạ, tự lập đội riêng, Thất Tinh Thảo dưới sự dẫn dắt của Tiêu Tư Kính nhanh chóng quật khởi, đội trưởng cũ Lâm Lập Minh của đội tuyển Trường An thì phối hợp với Tần Dạ nghiên cứu ra lối đánh Kiếm Ảnh cận chiến, đội trưởng Tứ Lam của Lạc Hoa Từ sáng chế ra đấu pháp Tiêu Dao truyền tống cũng khiến người ta khó lòng phòng bị. Đội tuyển Hoa Hạ gặp phải địch mạnh công kích liên miên mới từ thời kỳ cường thịnh rời khỏi ngôi vương.
Lại tiếp sau đó, Lộc Tường gia nhập Đồng Tước, hình thành tổ hợp cận chiến hai người với Thiệu Trạch Hàng, Thịnh Đường dưới sự dẫn dắt của Đường Ngự Phong dần khởi sắc, những đội ngũ Quốc Sắc, Phong Hỏa cũng lần lượt vùng lên, tạo thành một liên minh chuyên nghiệp trăm hoa đua nở, đội mạnh nhiều như mây hiện tại.
Thành tích đại mãn quán của Hoa Hạ nghe qua thì rất mạnh, nhưng sự thật năm đó Hoa Hạ có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới có thể giành được bốn chức vô địch. Đặt trong bối cảnh đội mạnh quá nhiều như hiện tại, đừng nói là bốn chức vô địch liên tiếp, hai cái cúp đã rất khó lấy rồi.
Cũng chính nhờ cục diện trăm hoa khoe sắc như thế mà liên minh chuyên nghiệp mới phát triển ngày một tích cực hơn, quy mô không ngừng mở rộng, đãi ngộ dành cho tuyển thủ cũng ngày càng cao.
Hôm nay xem ra việc Đường Ngự Phong rời Hoa Hạ tự lập thiên hạ riêng cho mình năm đó cũng là hành động có tính lâu dài. Việc rời khỏi Hoa Hạ của hắn cũng kết thúc triều đại lũng đoạn quán quân của Hoa Hạ, đồng thời mở ra một trang sử mới cho liên minh chuyên nghiệp.
Năm đó có phóng viên còn đưa tin cả một trang dài về chuyện này, đồng thời còn gọi Đường Ngự Phong là “Kẻ phản bội Hoa Hạ”, đổ toàn bộ lỗi lầm cho việc Hoa Hạ không vô địch lên đầu Đường Ngự Phong. Đặc biệt là fan Hoa Hạ thì không khác nào là anti fan 20 năm của Đường Ngự Phong. Đường đội đi đến đâu thì fan Hoa Hạ chửi đến đó, thậm chí có người còn cảm giác Đường Ngự Phong tách riêng là vì có mâu thuẫn với Xuyên đội, tin đồn hai người bất hòa nhất thời trở nên ồn ào.
Nhưng thực tế, việc Hoa Hạ tuột dốc có rất nhiều nguyên nhân chứ không phải do lỗi của Đường Ngự Phong.
Lưu Xuyên chỉ trả lời vấn đề này rất đơn giản: “Tiểu Đường cố lên, tôi tin cậu sẽ làm nên chuyện.”
Một câu của Xuyên đội khiến bao nhiêu tin đồn bất hòa của phóng viên tan vỡ, mà quả nhiên Đường Ngự Phong cũng không khiến sư huynh thất vọng, một năm sau đã mang tới một đội tuyển Thịnh Đường mới tinh, trải qua bao nhiêu gian nan, thậm chí dẫn dắt Thịnh Đường giành được chức quán quân một lần.
Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng nghe Lưu Xuyên nói về thời kỳ hưng thịnh suy bại ấy mà lại càng thêm chờ mong với giới chuyên nghiệp.
Không ai có thể ngồi mãi trên ngai vàng, đây cũng là sự hấp dẫn của việc thi đấu, chức vô địch dồn hết cho một đội chẳng phải chuyện gì tốt, một liên minh phong phú đa dạng sẽ hay hơn rất nhiều. Mỗi đội đều có cơ hội giành quán quân, nhờ vậy mà các đội mới liều mạng cố gắng. Trong quá khứ, mỗi đội tuyển từ Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo, Trường An, Thịnh Đường hay Đồng Tước… cũng đều trải qua thời kỳ đỉnh cao và xuống dốc, nhưng chỉ khi kiên trì tiếp tục thì mới có khả năng tỏa sáng thêm một lần nữa.
Đội tuyển Tuyết Lang mới gia nhập năm nay là chú ngựa ô sáng nhất của mùa giải này, nhưng sang năm, Lưu Xuyên cũng chính thức mang đội trở về!
Ngô Trạch Văn tin tưởng, Lưu Xuyên trong quá khứ có thể bồi dưỡng ra vô số cao thủ hàng đầu của Hoa Hạ, sáng tạo nên chiến tích đỉnh cao không ai vượt qua nổi, thì Lưu Xuyên tương lai cũng chắc chắn có thể để lại dấu ấn không phai trong lịch sử liên minh chuyên nghiệp!
– đến khi đó, bên cạnh Lưu Xuyên, sẽ có tên của Ngô Trạch Văn cậu.
– tôi đã không thể có mặt trong quá khứ của anh, nhưng tôi và anh có thể cùng nhau viết nên một tương lai đầy phấn khích.
---------------------
Lời tác giả: Đội trưởng Đường là tiểu sư đệ moe moe của Lưu Xuyên : )
Kịch ngắn:
Rất lâu về sau, khi Lưu Xuyên nhớ tới bữa ăn trưa hôm đó, nhịn không được lại ôm Ngô Trạch Văn vào lòng, mỉm cười nói: “Hiện tại tôi hiểu rồi, bạn bè toàn là anh em cây khế, chỉ có vợ mới nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền cho tôi…”
Ngô Trạch Văn đỏ cả tai nắm chặt tay đấm một cái vào bụng Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên ôm bụng khóc huhu: “Bạo lực gia đình không ổn đâu nha?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Sư phụ nói tôi không nên chiều anh quá.”
Lưu Xuyên lập tức thầm lôi Trương Thư Bình ra chém thành trăm mảnh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận