Trương Thư Bình bỗng lấy ra hai tấm vé khán đài VIP đưa cho Lưu Xuyên, nói: “Ở đây tôi có hai tấm vé, chiều nay hai người có hứng thú thì tới hiện trường mà xem. Còn thiếu một vé, để lát nữa tôi hỏi xin Tô Đồng…”
“Không cần xin.” Lưu Xuyên nhận hai tấm vé từ tay anh, cười nói: “Trước đó Lộc Tường có cho tôi một vé rồi, thêm hai vé của anh nữa vừa đủ cho ba người bọn tôi đi xem.”
Trương Thư Bình sửng sốt nói: “Cậu gặp Lộc Tường rồi sao?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Có gặp hai lần, thằng nhóc lừa Thiệu đội lén chuồn ra ngoài.”
Mọi người đều biết Thiệu đội quản Lộc Tường rất nghiêm, sợ loại mù đường nặng như Lộc Tường sẽ lạc đường ở Quảng Châu.
Trương Thư Bình cười: “Cậu thấy thế nào về hai trận đấu chiều nay?”
Lưu Xuyên nói: “Hiện tại tôi chưa thể đoán chính xác tỉ số của Tuyết Lang và Thất Tinh Thảo được, có điều Lão Tiêu đã xem trận đấu hôm trước thì chắc chắn đã có chiến thuật nhắm vào Tuyết Lang rồi, sẽ không bị Tuyết Lang đè bẹp như Trường An đâu… Còn về trận thứ hai, tôi cảm thấy Hoa Hạ rất khó có thể lấy được điểm từ tay Đồng Tước.”
Trương Thư Bình trầm mặc một lát, hạ giọng nói: “Sau khi cậu giải nghệ, Hoa Hạ vẫn chưa lấy lại được phong độ sao?”
Lưu Xuyên đã giải nghệ chín tháng, Trương Thư Bình rời Hoa Hạ cũng đã hơn ba năm, dù sao cũng là đội tuyển cũ, bọn họ vẫn có cảm tình với Hoa Hạ, trơ mắt nhìn một đội mạnh hào môn năm xưa biến thành tình trạng này, thân là đội trưởng và đội phó cũ, chắc chắn cả hai đều không thấy dễ chịu gì.
Lưu Xuyên khẽ thở dài: “Việc Hoa Hạ xuống dốc có rất nhiều nguyên nhân, hi vọng Tiểu Lương có thể vượt qua được.”
Trương Thư Bình gật đầu: “Cũng may còn có Tạ Quang Nghị, hẳn là có thể giúp cậu ấy.”
Tính cách của Lương Hải Tân rất mềm mỏng lại tốt bụng, hoàn toàn không giống đội trưởng một chút nào, dù có đội phó Tạ bên cạnh cậu, ủng hộ cậu thì cũng vẫn không thể biết được cậu có vượt qua được cửa ải khó khăn này hay không. Năm đó khi Lưu Xuyên chọn cậu là người nối nghiệp quả đúng là đã tổng hợp cân nhắc tình huống toàn đội mới quyết, chẳng qua, Lương Hải Tân có thể dẫn dắt Hoa Hạ thoát khỏi tình trạng chật vật này lại không phải việc Lưu Xuyên có thể tham gia. Lưu Xuyên mở đường cho cậu, nhưng bước được đến đâu còn phải xem chính Lương Hải Tân.
Nhắc tới đội tuyển Hoa Hạ, cả phòng bỗng trùng xuống.
Một lát sau, Trương Thư Bình cúi đầu nhìn đồng hồ nói: “Hai rưỡi đấu rồi, tôi phải đi đây, cần đến hội trường chuẩn bị trước.”
Lưu Xuyên cũng đứng lên nói: “Chúng tôi cũng đi luôn, bắt xe đi với nhau đi.”
Bốn người đi thang máy xuống lầu, Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng đi toilet, Lưu Xuyên thì cầm thẻ tín dụng tới lễ tân thanh toán.
Nhân viên đang kiểm tra hóa đơn ở quầy lễ tân, Trương Thư Bình bỗng tới gần bên tai Lưu Xuyên, nhẹ giọng nói: “Phải rồi, còn một việc muốn nói cho cậu, vừa rồi hai người kia ở đây nên không tiện nói.”
Lưu Xuyên nghi hoặc quay đầu nhìn anh: “Chuyện gì mà thần bí thế?”
Trương Thư Bình nói: “Tứ Lam trở lại.”
“…” Sự sửng sốt lóe lên trong mắt Lưu Xuyên, “Tứ Lam? Ý anh là… cái tên ở Lạc Hoa Từ?”
Trương Thư Bình gật đầu: “Đúng rồi, là cậu ta đó.”
Lam Lam Lam Lam, ID này rất đặc biệt, trong giới tuyển thủ lão làng không ai không biết. Chẳng qua người này đã mất hút lâu năm, đột nhiên nghe Trương Thư Bình nhắc tới tên anh, Lưu Xuyên nhất thời có chút không tin được.
Trầm mặc một lát, Lưu Xuyên mới hỏi: “Sao anh biết?”
“Nửa tháng trước trên máy bay về nước thì tình cờ gặp.” Trương Thư Bình giải thích, “Cậu ta ngồi ngay sau tôi, tôi chủ động mở lời chào hỏi.”
“Cậu ta phản ứng thế nào?” Lưu Xuyên hỏi.
Trương Thư Bình bất đắc dĩ giơ tay: “Cậu ta nói… Tôi nhận nhầm người rồi.”
Hiện tại nhớ lại cảnh đó, Trương Thư Bình vẫn thấy xấu hổ vô cùng.
Trên máy bay, người con trai kia ngồi cách không tới nửa mét phía sau anh, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn rõ từng nét trên mặt người ta –
Người nọ mặc sơ mi xanh nhạt, làn da trắng nõn gần như trong suốt, mái tóc dài màu nâu buộc thành một túm đuôi ngựa sau đầu, sáng lên lấp lánh dưới ánh dương. Người con trai có dung mạo trung tính xinh đẹp, thư giãn tựa lưng vào ghế, đôi mắt khép hờ chẳng khác nào chú mèo thích chí phơi nắng trên sofa.
Anh đang đeo headphone nghe nhạc, ngón tay thon dài sạch sẽ đặt trên mặt bàn gõ nhịp theo tiết tấu – đó là thói quen suốt bao năm của anh, mỗi khi nghĩ đến chuyện gì đó, anh vẫn hay gập ngón trỏ lên gõ xuống không ngừng. Trước đây trong giới chuyên nghiệp còn có câu “Một khi Tứ Lam bắt đầu gõ ngón tay thì chắc chắn có một đội tuyển tiêu tùng rồi.” Tứ Lam gõ ngón tay cũng giống như Lưu Xuyên mỉm cười, đều là loại tín hiệu vô cùng nguy hiểm.
Người này đã sáng lập ra Lạc Hoa Từ, cực kỳ mạnh trong việc xây dựng chiến thuật, không hề thua kém Xuyên đội và Tiêu đội năm đó.
Chẳng qua tốc độ tay của Lam đội không cao, chỉ chơi Tiêu Dao Vũ phiến, nhân vật của anh trong game cũng chỉ cầm quạt chậm rãi đi dạo cả ngày, nhìn qua rất tao nhã. Anh thích chơi phụ trợ, lối chơi Tiêu Dao Truyền tống cũng là do anh khai sáng. Đáng tiếc sau này anh rời khỏi liên minh, một đi không trở lại, biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Bạn cũ bao năm không gặp vậy mà lại tình cờ đụng mặt trên máy bay khiến Trương Thư Bình rất vui, chủ động quay lại chào hỏi: “Tứ Lam à? Là cậu thật sao? Đã lâu không gặp, mấy năm nay cậu đi đâu thế?”
Người con trai ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc nhìn Trương Thư Bình, sau đó lịch sự mỉm cười nói: “Anh gì ơi, anh nhầm người rồi.”
Trương Thư Bình sửng sốt nhìn anh.
Đôi mắt trong veo kia tựa như mặt hồ thu yên tĩnh, không một gợn sóng, không hề lay động.
Người con trai ấy mỉm cười, lịch sự mà xa cách.
Nghe Trương Thư Bình thuật lại, Lưu Xuyên hơi nhíu mày: “Hay là anh nhầm người thật?”
“Làm gì có chuyện.” Trương Thư Bình cực kì bình tĩnh, “Cậu ấy hoàn toàn không thay đổi gì so với hồi trước, thói quen gõ ngón tay cũng vẫn như xưa, chỉ là gầy hơn rất nhiều thôi. Tôi chắc chắn không nhầm người đâu, cậu ta cố tình giả vờ không quen tôi thì có.”
“…” Lưu Xuyên trầm mặc không nói.
Trương Thư Bình dừng một chút, đề nghị: “Cậu thành lập đội tuyển đang thiếu người còn gì, có tính chuyện mời cậu ta vào đội của cậu không?”
“Anh nghĩ cậu ta sẽ đồng ý à?” Lưu Xuyên cười khổ, “Trong toàn bộ liên minh, người cậu ta hận nhất có lẽ là tôi.”
Tứ Lam ghét Lưu Xuyên, đây là chuyện mà những tuyển thủ lâu năm trong liên minh đều biết.
Tuy Tiêu đội và Xuyên đội được mệnh danh là kẻ thù truyền kiếp của liên minh, nhưng ngoài đời Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên lại hoàn toàn chẳng có thâm cừu đại hận gì, chẳng qua lập trường khác nhau mà thôi. Trước đây khi còn chơi ở khu Một, hai người bọn họ vẫn là những người bạn tốt của nhau, Tiêu đội mù phụ bản, còn thường xuyên phải mời Lưu Xuyên tới bang Thất Tinh Thảo chỉ huy đánh phụ bản.
Lam đội thì khác. Anh rất thích nghiên cứu phụ bản, thích viết hướng dẫn trên diễn đàn, từ năm đó anh và Lưu Xuyên đã đối đầu gay gắt với nhau trong việc cạnh tranh kỷ lục phụ bản, sau này dẫn đội đi thi đấu chuyên nghiệp lại gặp phải Lưu Xuyên ngáng đường, liên tiếp bị Lưu Xuyên cắt đứt hi vọng vô địch, chắc chắn trong lòng anh phải hận Lưu Xuyên đến mức nghiến răng nghiến lợi.
– nếu không vì có Lưu Xuyên, Lạc Hoa Từ ít nhất phải vô địch hai lần rồi!
Theo thống kê của liên minh chuyên nghiệp, số lần đối đầu tại trận chung kết của Xuyên đội và Tiêu đội là nhiều nhất, mà số lần gặp nhau đầu tiên trong playoffs lại thuộc về Xuyên đội và Lam đội. Trong suốt hai năm, bốn mùa giải liên tục, Lạc Hoa Từ đều gặp phải Hoa Hạ ngay trận đầu trong playoffs để rồi đau đớn bị loại, liên tục bốn lần mất đi cơ hội đoạt cúp. Lạc Hoa Từ đánh với các đội khác sẽ vẫn có cơ hội thắng, thậm chí còn có thể thắng cả Thất Tinh Thảo, nhưng mỗi lần đấu với Hoa Hạ, Lạc Hoa Từ chẳng hiểu vì sao lại luôn thua trận, đây chẳng khác nào “Khắc tinh chí mạng”, vì thế mọi người mới nghĩ chắc chắn Lam đội hận Xuyên đội thấu xương.
Năm đó khi Tứ Lam giải nghệ, Lưu Xuyên còn rất vô liêm sỉ gửi tin nhắn cho anh trong game: “Đánh không lại thì chạy à, cậu chẳng có tương lai gì hết!”
Hệ thống thông báo: Lam Lam Lam Lam đã chặn Hải Nạp Bách Xuyên!
Đề nghị của Trương Thư Bình cũng quá to gan, vậy mà lại bảo Lưu Xuyên kéo một người hận mình đến xương tủy vào đội…
“Không định thử xem sao à?” Trương Thư Bình nói tiếp, “Tuy cậu ta không chơi game mấy năm rồi nhưng lại có nền tảng vững chắc, ý thức hàng đầu. Nếu cậu ấy có ý muốn trở về, cậu kéo cậu ấy qua, chắc chắn đó sẽ là sự hỗ trợ cực mạnh cho đội tuyển của cậu.”
Thậm chí dùng từ hỗ trợ cực mạnh còn không đủ để miêu tả, nếu kéo được Tứ Lam đến thì Lưu Xuyên chẳng khác nào có ba đầu sáu tay, các đội tuyển khác hẳn sẽ đau đầu muốn chết. Một khi hai con hồ ly Lưu Xuyên và Tứ Lam phối hợp câu kết với nhau làm việc xấu, mọi người sẽ bị bọn họ tính kế cho đến quần trong cũng chẳng còn mà mặc.
Xuyên đội mạnh ở tầm nhìn toàn diện và phân tích chiến thuật, trong khi Lam đội lại am hiểu nhất là tâm lý chiến. Anh đã từng học tâm lý, rất am hiểu mấy trò bẫy người, ném đá giấu tay. Năm đó một đội tuyển mềm nhũn như Lạc Hoa Từ cũng nhờ anh mà vào thẳng top 4 cũng đủ thấy được người này lợi hại ra sao. Đáng tiếc anh đã tuyên bố rời liên minh ngay trong mùa giải thứ Năm, bỏ dở nửa chừng, suýt nữa còn khiến cho đội tuyển Lạc Hoa Từ giải tán. Năm ấy tuần san eSports còn viết hẳn một bài dài cả trang để kỷ niệm việc anh giải nghệ.
Anh giống như một ngôi sao băng lóa mắt, để lại quang cảnh rực rỡ nhất trong lịch sử liên minh, rồi cũng giống như sao băng vụt tắt, anh cũng biến mất một cách triệt để.
Ba năm trời, không có tin tức, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện, thật sự chỉ là tình cờ thôi sao?
Lưu Xuyên sờ sờ cằm, nhớ lại hình ảnh hai người họ lần đầu gặp nhau trên đấu trường, nhất thời có chút thất thần.
“Gửi anh hóa đơn.”
Giọng của nhân viên phục vụ kéo Lưu Xuyên về thực tại.
“Cảm ơn.” Lưu Xuyên nhận hóa đơn ký tên, xoay người theo Trương Thư Bình ra ngoài, hạ giọng nói: “Ý tưởng này của anh khó thực hiện lắm. Tuy Tứ Lam đã về nước, có điều Trung Quốc rộng lớn như thế, muốn tìm cậu ta cũng chẳng khác nào mò kim đáy biển.” Lưu Xuyên bất đắc dĩ thở dài, “Cậu ta giả vờ như không quen biết anh đã thể hiện thái độ rõ ràng rồi, cậu ta hoàn toàn không muốn có bất cứ mối quan hệ nào với liên minh nữa, có lẽ khúc mắc trong lòng năm đó vẫn chưa thể gỡ bỏ được…”
Đúng lúc đó Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn cũng trở lại, hai người liền dừng không nói nữa.
Ngô Trạch Văn tinh tế nhận ra cảm xúc của Lưu Xuyên có gì đó không đúng, cậu không nhịn được đi tới bên cạnh Lưu Xuyên, quan tâm hỏi: “Anh sao thế?”
Nhìn ánh mắt lo lắng của cậu, Lưu Xuyên không nhịn được mà mỉm cười, hạ giọng nói: “Không sao. Chúng ta tới hội trường trước đi, đừng để muộn.”
***
Bốn người bắt xe đi cùng nhau tới hội trường, Trương Thư Bình đi vào từ cửa sau, ba người Lưu Xuyên thì kéo nhau tới khán đài VIP tìm chỗ của mình.
Hai tấm vé Trương Thư Bình cho vừa vặn liền nhau, vé của Lộc Tường đưa trước đó lại ở hàng khác, Lý Tưởng liền cầm tấm vé đó, nhanh trí chạy đi đổi vé với người ta. Tính cách của cậu nhiệt tình, gương mặt luôn nở nụ cười, chẳng hiểu thì thầm mấy câu thế nào mà cô gái kia liền mỉm cười đồng ý, cầm túi đi tới ghế đằng sau.
Lúc này Lý Tưởng mới ngồi xuống, vẫy tay gọi Lưu Xuyên và Trạch Văn qua ngồi.
Lưu Xuyên ngồi giữa, Lý Tưởng và Trạch Văn ngồi hai bên trái phải. Bọn họ tới quá sớm, còn chưa đến giờ thi đấu, trong nhà thi đấu đèn đuốc sáng choang, xung quanh có rất nhiều người đang đi tìm chỗ của mình. Trên sân khấu cũng được bật đèn, có thể nhìn rõ phòng cách âm hai bên, trong phòng cách âm có rất nhiều staff đang kiểm tra máy tính và đường truyền mạng.
Nhà thi đấu Quảng Châu vừa được sửa chữa hè năm nay, quy mô mở rộng gấp đôi, hai tầng có thể chứa vài vạn khán giả. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ thi đấu mà hiện trường đã sắp kín người, có thể thấy khán giả mong chờ hai trận đấu ngày hôm nay nhiều thế nào.
Bên phải là rất nhiều khán giả mặc áo đấu của đội tuyển Đồng Tước, ngồi ngay ngắn chỉnh tề nhìn qua cực kỳ hoành tráng – hẳn là fandom của đội tuyển Đồng Tước tổ chức đi xem cùng nhau. Câu lạc bộ Đồng Tước ở Quảng Châu, đương nhiên fan địa phương rất đông, chỉ tổ chức nhỏ thôi cũng tạo được quy mô khổng lồ. Có rất nhiều người cầm bảng cổ vũ trong tay, trên đó là những dòng cổ vũ như “Đồng Tước cố lên” “Tiểu Lộc ăn nhiều một chút nha” “Thần Cái uy vũ” “Thiệu đội quét ngang toàn trường”…
Hai rưỡi, MC làm nóng không khí cuối cùng cũng xuất hiện, nhà thi đấu bùng nổ trong tiếng hoan hô.
“Đồng Tước, cố lên!” “Đồng Tước, cố lên!”
Tiếng cổ vũ đồng thanh vang dội đến mức thổi bay được nóc nhà, dù tuyển thủ ở hậu đài chuẩn bị cũng chắc chắn có thể cảm nhận được bầu không khí nhiệt liệt bên ngoài.
Tiếng hò reo phía sau ào ào như lũ, Lý Tưởng quay đầu nhìn đội cổ vũ, nhịn không được nói: “Đội tuyển Đồng Tước được yêu mến thật đó!”
Lưu Xuyên nói: “Câu lạc bộ của Đồng Tước hiện đang ở Quảng Châu, đương nhiên sẽ có ưu thế sân nhà. Huống hồ hôm nay là trận đầu tiên của Đồng Tước trong mùa giải này, tôi đoán hội trưởng các bang của Đồng Tước cũng ra mặt ủng hộ, mấy người như Kinh Cức Điểu, Tước Vũ có khi đều ở đây cả.”
Lý Tưởng nói: “Nếu bọn họ mà biết mấy người chúng ta cũng đang ngồi đây không hiểu sẽ nghĩ gì?”
Lưu Xuyên nói: “Chắc sẽ muốn PK người thật, trực tiếp xông vào hội đồng chúng ta.”
“…” Lý Tưởng lập tức ngậm miệng, nhỡ đâu Kinh Cức Điểu ngồi ngay sau lưng thì xong đời, PK người thật, chắc chắn ba người bọn họ không phải đối thủ của fan Đồng Tước cả nhà thi đấu này rồi. Đã ngồi ở địa bàn của người khác thì phải tem tém lại!
Ngô Trạch Văn quay đầu nhìn khu vực của fan Đồng Tước, nói: “Đội cổ vũ của đội tuyển Đồng Tước rất có kỷ luật, hôm nay hẳn là Hoa Hạ sẽ gặp áp lực lớn lắm nhỉ?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy. May mà Hoa Hạ toàn tuyển thủ lâu năm rồi, đã gặp nhiều mấy trường hợp như thế này, chắc cũng quen rồi.”
Tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng Lưu Xuyên vẫn có dự cảm không lành trong lòng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận