Ba giờ chiều, trận đấu chính thức bắt đầu.
Gương mặt hai bình luận viên hiện lên trên màn hình điện tử được treo giữa hai bên phòng cách âm, Trương Thư Bình và Tô Đồng đều mặc đồ vest, tổ hợp trai xinh gái đẹp rất gây chú ý.
Tô Đồng mỉm cười nói: “Xin chào tất cả các quý vị khán giả! Chào mừng đến với buổi phát sóng trực tiếp giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp mùa giải thứ Mười, tôi là bình luận viên Tô Đồng.”
“Tôi là bình luận viên Trương Thư Bình.”
“Hôm nay khán giả quả thực nhiệt tình hơn hẳn, xem ra mọi người đều tràn ngập chờ mong với hai trận đấu chiều nay.”
“Đúng vậy, hai trận đấu chiều nay đều rất đáng xem, chúng ta cùng chuyển qua kênh phát trực tiếp trận đấu sắp diễn ra, đội tuyển Đồng Tước với đội tuyển Hoa Hạ, các thành viên đều đang chuẩn bị sẵn sàng!”
Bình luận viên giới thiệu đội hình ra quân của hai bên, màn ảnh cũng chiếu qua rồi zoom vào từng tuyển thủ, ai hay ngượng ngùng thì sẽ cúi đầu coi như không biết, ai tươi tắn thì chủ động vẫy tay chào khán giả, khi màn hình chuyển tới đội phó Lộc Tường của đội tuyển ĐồngTước, cả hiện trường đều vang lên tiếng cười.
Nhóc con vẫn đang nhóp nhép không ngừng, trong tay vẫn còn cầm một thanh chocolate, đồ phàm ăn này đến tận nhà thi đấu rồi mà sao vẫn còn nhồm nhoàm ăn thế…
Vì máy quay sẽ dựa theo lời giới thiệu của bình luận viên mà chiếu đến tuyển thủ tương ứng, tuyển thủ ngồi trong phòng cách âm không nghe thấy tiếng bình luận, vì thế Lộc Tường vẫn chưa biết hình ảnh mình ăn vụng chocolate bị phóng to trên màn hình, vẫn thản nhiên ăn quên trời quên đất.
Tô Đồng không nhịn được mà nói: “Xem ra chắc trưa này đội phó Lộc chưa được ăn no rồi.”
Trương Thư Bình nói: “Cậu ta có ăn no rồi vẫn nuốt tiếp được, dạ dày Lộc Tường co giãn kinh lắm, sức chứa vô hạn đó.”
Tô Đồng lại trêu: “Ăn nhiều như vậy thì lát nữa thi đấu sẽ hăng hơn.”
Vì trọng tài còn đang chuẩn bị, hai vị bình luận viên chán quá bắt đầu trêu chọc nhóc phàm ăn Lộc Tường.
Cho đến khi đạo diễn ra dấu chuẩn bị, Tô Đồng mới nghiêm mặt lại nói: “Vâng thưa quý vị khán giả, mọi thứ đã được sắp xếp xong xuôi! Chúng ta cùng bước vào trận quyết đấu đầu tiên của ngày hôm nay – đội tuyển Đồng Tước với đội tuyển Hoa Hạ, bắt đầu thi đấu lôi đài!”
Trương Thư Bình nói: “Đầu tiên chúng ta cùng nhìn xem hai bên phái tuyển thủ nào lên sân!”
Thông tin cá nhân của tuyển thủ lập tức hiện ra bên phải màn hình lớn.
ID: Lộc Đại Hiệp Phi Tường;
Tên thật: Lộc Tường;
Giới tính: Nam;
Tuổi: 18;
Lưu phái am hiểu: Cái Bang Côn;
Đội tuyển trực thuộc: Đội tuyển Đồng Tước;
Điểm hạ gục: 0; Điểm hỗ trợ: 0; MVP: 0.
Tiểu Lộc Tường ngồi ở ghế cho tuyển thủ thi đấu lôi đài cuối cùng cũng phản ứng kịp, lập tức vẫy tay chào mọi người ngay khi máy quay lia tới, để lộ ra hai chiếc răng nanh dễ thương. Khán giả tại hiện trường lập tức sôi trào, thậm chí nhiều fan Đồng Tước còn kích động nhảy dựng lên.
Màn hình chuyển qua Hoa Hạ, thông tin cũng thay đổi theo –
ID: Thủy Mặc Sơn Hà;
Tên thật: Hứa Mạch;
Giới tính: Nam;
Tuổi: 22;
Lưu phái am hiểu: Ngũ Độc Tiên;
Đội tuyển trực thuộc: Đội tuyển Hoa Hạ;
Điểm hạ gục: 0; Điểm hỗ trợ: 0; MVP: 0.
Tuyển thủ đầu tiên mà Đồng Tước phái ra là đội phó Lộc Tường, còn Hoa Hạ lại đưa một tuyển thủ chơi Ngũ Độc Tiên rất mạnh là Hứa Mạch lên sân.
Lưu Xuyên hơi cau mày.
Hứa Mạch đấu với Tiểu Lộc có vẻ không ổn cho lắm. Tuy bình thường Tiểu Lộc mơ mơ màng màng lại hay ngủ gật, nhưng khi thi đấu thì tinh thần rất hưng phấn, cậu nhóc này ở bên cạnh Thiệu Trạch Hàng hơn ba năm, đã bị đội trưởng ảnh hưởng nhiều, phong cách chơi cũng ngày càng thuần thục, chỉ vài năm đã tiến bộ thần tốc, đã sớm không còn là nhóc con người mới của Hoa Hạ năm xưa.
Nhưng mà Hứa Mạch… người này kiêu ngạo tự phụ, vì thế những năm gần đây không tiến bộ gì nhiều, trước đây khi Tiểu Lộc còn ở Hoa Hạ thì đã từng thua hắn rất nhiều lần, hôm nay cậu đã là đội phó của Đồng Tước, trình độ đã tăng lên một bậc, nếu Hứa Mạch không nhanh chóng nhận ra vị trí của bản thân thì nhất định sẽ ăn đủ thiệt thòi.
Hôm nay đội tuyển Đồng Tước được chọn bản đồ, Lộc Tường nhanh chóng chọn ra một tấm bản đồ trong kho – Tướng quân mộ.
Tấm bản đồ này thuộc loại mê cung, trong game cũng có, nghe đồn là nơi mai táng một vị tướng quân tiền triều nào đó, màu sắc không gian bản đồ u ám, quỷ khí mù mịt, hiệu ứng âm nhạc cũng thuộc dạng kinh dị khiến cho người ta cảm thấy áp lực bủa vây.
Xác định bản đồ, trận đấu chính thức bắt đầu.
Cái Bang của Lộc Tường vung gậy trong tay, nhảy nhót đi tới trung tâm bản đồ. Khi xem cậu thi đấu ai cũng cảm thấy rất thoải mái, người này còn thường xuyên trình diễn mấy màn mất mặt như “đi được nửa đường thì trượt chân” “ngã thẳng từ trên không trung xuống đất máu me đầy mặt”…
Có điều chỉ cần tìm thấy vị trí của đối thủ, Lộc Tường sẽ chẳng khác nào hổ dữ xổ lồng nhanh chóng nhào tới, gậy trong tay tung ra một combo trực tiếp dạy dỗ đối thủ nên người.
– Hứa Mạch thật sự bị dạy cho thành người thật.
Khi đó Hứa Mạch đang cẩn thận dè chừng đi từng bước trong Tướng quân mộ, vì tấm bản đồ này quá tối, đội tuyển Đồng Tước lựa chọn bản đồ này chắc chắn là có chiến thuật từ trước. Có lẽ Lộc Tường sẽ mai phục ở nơi nào đó không biết chừng. Hứa Mạch quét mắt qua một góc, thấy được bóng Lộc Tường nhoáng cái rồi biến mất, hắn liền lập tức dừng chân, thầm nghĩ: Chắc chắn cậu ta đang định mai phục rồi tập kích từ bên cạnh…
Ngờ đâu Lộc Tường lại không nói hai lời, trực tiếp vọt tới giáp lá cà!
Hứa Mạch: “…”
Đánh thẳng mặt như thế này lại khiến Hứa Mạch không ngờ được.
Cái Bang khác với mấy môn phái thô bỉ thích đánh lén sau lưng người khác như Đường Môn hay Minh Giáo, Cái Bang thích nhất là cận chiến, hơn nữa đi vòng thả diều không phải phong cách của Lộc Tường Dù cái bản đồ này đầy góc mai phục thì Lộc Tường cũng không thích nấp bụi đánh lén, cậu chỉ thích giáp mặt với đối thủ đánh một trận thoải mái mà thôi!
Phong cách cá nhân của Lộc Tường rất rõ ràng, cậu am hiểu nhất là đánh giáp lá cà nhưng lại không xúc động như Dương Kiếm, có thể nói cậu là một tuyển thủ đánh trực diện nhưng lại khá bình tĩnh và ổn định. Hứa Mạch đấu với Lộc Tường đáng ra phải mai phục trước, phải đi đánh lén chứ không phải nghĩ Lộc Tường có mai phục hay không… Ngay từ suy nghĩ khi bắt đầu đã sai hoàn toàn!
Lưu Xuyên nhìn hình ảnh trên màn hình, lông mày cau lại càng chặt.
Nghĩ quá nhiều trong đầu, do dự không cương quyết chính là khuyết điểm lớn nhất của tuyển thủ Hứa Mạch này. Trên thực tế, thi đấu thay đổi khôn lường, đôi khi còn phải dựa vào trực giác của bản thân.
Tất nhiên Hứa Mạch nghĩ như vậy cũng vì hôm nay Đồng Tước chọn bản đồ rất kỳ lạ, ai lại đi chọn cái Tướng quân mộ quỷ khí mù mịt, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực tâm lý không biết “có phải đang bị mai phục hay không”. Thực ra Thiệu Trạch Hàng chọn tấm bản đồ này chỉ để đánh lạc hướng mà thôi, người hiểu rõ Lộc Tường chắc chắn sẽ biết tuyển thủ Lộc Tường này không quan tâm Đồng Tước sẽ chọn bản đồ gì, cậu vẫn sẽ không bao giờ mai phục. Cậu chỉ thích đánh nhau trực diện, không tâm cơ chiêu trò bao giờ.
Vì Hứa Mạch không ngờ được Lộc Tường trực tiếp xông tới nên nhất thời không phản ứng kịp, bị một chiêu “Bổng đả cẩu đầu” của Lộc Tường gõ choáng!
Hậu quả sau khi dính làm choáng từ Cái Bang là ăn nguyên một combo, từng gậy gõ xuống tạo nên combo hoa lệ của Cái Bang trong tay Lộc Tường, một chiêu “Hoành tảo thiên quân” hất tung, Hứa Mạch trực tiếp bị đè xuống đất đánh cho bờm đầu, máu tụt xuống rất nhanh.
Chiêu thức của Lộc Tường vừa chuẩn xác lại sắc bén, từng đường côn đánh chó khiến người ta hoa cả mắt, từng đón đánh thẳng mặt đều mang đến khí thế sôi trào!
Tuy Tiểu Lộc Tường mới chỉ 18 tuổi, nhưng cái danh hiệu Thần Cái không phải tự nhiên mà có, Cái Bang chơi được đến đẳng cấp này xứng đáng có thể tự xưng là cao thủ hàng thần.
Hứa Mạch cũng có vài lần phản đòn và né tránh thành công, nhưng vì Lộc Tường đuổi theo đánh quá gắt, ngay từ khí thế đã trấn áp hoàn toàn, lại thêm không khí của tấm bản đồ này âm u khiến người ta phát phiền, Hứa Mạch dần cảm thấy lực bất tòng tâm, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ngã xuống.
Máu của Lộc Tường vẫn còn tới 70%, thật sự không thể tin nổi!
Trận đấu lôi đài này vốn không phải một trận cao thủ đọ tay ngang sức, hoàn toàn là một buổi cho người khác ăn hành của Lộc Tường.
Lưu Xuyên nhìn thống kê số liệu, mày nhăn lại càng chặt. Hôm nay Hứa Mạch đánh quá ẩu, không phát huy được một nửa trình độ bản thân, rõ ràng vấn đề là ở tâm lý, bị một bại tướng dưới tay đánh cho thê thảm như vậy chắc chắn sẽ tổn thương tự tôn nặng nề, nhưng mà… chỉ khi nhìn vào thất bại của chính mình thì mới có thể tiến bộ, chẳng ai sống mãi trong quá khứ cả!
Lộc Tường từng thua cậu, nhưng cậu nghĩ Lộc Tường vẫn là Lộc Tường năm đó hay sao?
Lộc Tường giết Hứa Mạch bằng 30% máu, còn lại 70% máu nghênh chiến tuyển thủ thứ hai của Hoa Hạ.
Tuyển thủ thứ hai của Hoa Hạ ra sân là Vu Dương, tuyển thủ trẻ chơi lưu phái Khôi lỗi này là truyền nhân của Lưu Xuyên khi còn ở đội tuyển Hoa Hạ. Sau khi Lưu Xuyên giải nghệ, số người chơi Khôi lỗi tại liên minh chuyên nghiệp đã ít nay lại càng ít, Vu Dương coi như là một tài năng tiêu biểu, nhờ vậy mà trở thành chủ lực của Hoa Hạ, thường xuyên solo lôi đài.
Nhưng hôm nay đấu với Lộc Tường, hắn vẫn có chút lực bất tòng tâm.
– bạn nhỏ Tiểu Lộc hôm nay đánh hăng tiết cực kỳ, khí thế mạnh mẽ vô cùng!
Giao long xuất thủy, Ác cẩu lạn lộ, Bổng đả cẩu đầu! Combo của Cái Bang tung ra liên tục, dù trước mặt là ai cũng gây choáng ngay lập tức!
Tuy Vu Dương cũng đã học được rất nhiều từ Lưu Xuyên nhưng trình độ của hắn sao có thể so được với Lưu Xuyên? Gặp phải đồ đệ thật sự của Lưu Xuyên là Lộc Tường thì xác định là ăn đòn liên tục, cuối cùng tức giận bất bình ngã xuống dưới chân Lộc Tường.
Lộc Tường giết hai người liên tiếp, máu của bản thân cũng chỉ còn 5%, thanh máu đã nhấp nháy đỏ.
Nhưng màn trình diễn đầy phấn khích này đã đủ khiến nhiệt huyết của fan Đồng Tước sôi trào đến đỉnh điểm!
“Lộc thần cố lên!”
“Đồng Tước cố lên!”
Tiếng cổ vũ tại hiện trường như muốn xuyên thủng màng nhĩ.
Thành viên thứ ba của Hoa Hạ ra sân là đội phó Tạ Quang Nghị, đội phó Tạ vẫn khá bình tĩnh, dù trước đó hai vị đồng đội heo sai lầm liên tục, anh lên sân cũng vẫn tạo ra được một pha phấn khích, giết chết Lộc Tường còn lại 5% máu, sau đó lợi dụng lối chơi liên tục ẩn thân vòng ra sau lưng ném ám khí để dứt điểm tuyển thủ thứ hai của Đồng Tước là Quách Dịch An.
Tạ Quang Nghị cũng có double kill, vẫn có thể đối đầu được với người thứ ba của đội tuyển Đồng Tước.
Nhưng đại tướng đánh cuối của Đồng Tước lại là Thiệu Trạch Hàng, Tạ Quang Nghị dùng 50% máu của mình đấu với một Thiệu đội đầy máu… cuối cùng ngã xuống dưới song đao của Thiệu đội.
Kết thúc lôi đài, đội tuyển Đồng Tước bảo vệ thành công cờ lôi chủ, thuận lợi có được ba điểm đầu tiên.
Tiếp theo là đoàn chiến, vẫn là Đồng Tước chọn bản đồ, Thiệu Trạch Hàng lựa chọn Tướng quân mộ như cũ.
Giải đấu chuyên nghiệp có lượt đi và lượt về, lượt đi Đồng Tước với Hoa Hạ thì Đồng Tước chọn bản đồ, đến lượt về Hoa Hạ với Đồng Tước thì sẽ tới lượt Hoa Hạ chọn bản đồ.
Việc chọn bản đồ bao gồm cả bản đồ đấu lôi đài và đoàn chiến, có thể lựa chọn tùy ý từ trong kho bản đồ. Các đội tuyển sẽ căn cứ vào sở thích của tuyển thủ để chọn bản đồ, hiếm có khi nào cả hai vòng đều dùng cùng một tấm, vì quy tắc lôi đài và đoàn chiến khác nhau. Lôi đài thì solo đánh chết đối thủ, đoàn chiến còn phải cân nhắc tới bố trí toàn diện, nhịp độ, tầm nhìn v.v.
Nếu Thiệu Trạch Hàng đã dám dùng “Tướng quân mộ” hai lần, chắc chắn hắn rất tin tưởng vào đồng đội.
Sự thật đúng là như vậy.
Trên tấm bản đồ này đội tuyển Đồng Tước chẳng khác nào cá gặp nước, còn đội tuyển Hoa Hạ lại như sa vào bùn lầy, vùng vẫy không lết nổi nửa bước trong Tướng quân mộ.
Trực tiếp bị quét sạch ngay trong pha giao tranh tổng đầu tiên, mất đi cơ hội tranh đoạt lá cờ lệnh thứ nhất. Đến lượt thứ hai, Hứa Mạch di chuyển sai lầm bị hai người Thiệu Lộc phối hợp bắt lẻ, Hoa Hạ phải giao tranh thiếu người, tiếp tục rơi vào tình trạng cá chậu chim lồng…
Chưa đầy mười phút, ba đường Trên, Giữa và Dưới đều sụp đổ, điểm hạ gục của Đồng Tước và Hoa Hạ giờ đã là 10:0, riêng trong tay Thiệu Trạch Hàng đã có tới năm mạng, gia tăng 25% khả năng công kích…
Trận đấu này quá một chiều…
Ngô Trạch Văn nhìn không gian sinh tồn của Hoa Hạ trên màn hình bị bóp nghẹt, nhịn không được mà hỏi: “Chắc sẽ không bị đánh thành 9:0 chứ?”
“Khó nói lắm…” Lý Tưởng gãi đầu, “Bên này Đồng Tước đã có số đèn Khổng Minh gấp đôi Hoa Hạ rồi, Hoa Hạ sắp không còn tầm nhìn trên bản đồ nữa.”
Lý Tưởng có chút lo lắng, cậu không biết rốt cuộc bản thân nên đứng về bên nào, Đồng Tước có đại sư huynh Lộc Tường, Hoa Hạ lại có sư thúc Tạ Quang Nghị, còn là nhà cũ của sư phụ nữa, cậu cổ vũ cho ai cũng thấy không ổn lắm? Có điều Hoa Hạ mà bị hủy diệt 9:0 thì quả thật thê thảm. Người đứng phe trung lập thì đều sẽ thương kẻ yếu, hiện trường cũng có rất nhiều người không phải fan Đồng Tước ngồi xem và cổ vũ cho Hoa Hạ.
Nhưng kết cục vẫn không thể thay đổi.
Sau khi đội tuyển Hoa Hạ bị tổ hợp Thiệu Lộc quét sạch lần thứ ba, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ giao nộp lá cờ đen cuối cùng.
Đồng Tước lấy hết cả ba lá cờ, Hoa Hạ không thu hoạch được bất cứ thứ gì.
Tướng quân mộ, tấm bản đồ mịt mờ này, cũng trở thành nấm mồ mai táng đội tuyển Hoa Hạ hôm nay.
Trận đấu kết thúc, tỉ số chung cuộc hiện rõ trên màn hình – 9:0.
Tỉ số này chắc chắn sẽ khiến fan Đồng Tước hưng phấn bừng bừng, nhưng đối với đội tuyển Hoa Hạ từ ngàn dặm xa xôi đến Quảng Châu thi đấu thì quả thực quá chói mắt.
Đội trưởng Lương Hải Tân trầm mặc gục đầu, ngón tay siết chặt con chuột của mình.
Hốc mắt của Lương Hải Tân hơi hoe đỏ, cậu yên lặng cúi đầu rời khỏi phòng cách âm.
Lưu Xuyên nhìn cảnh tượng kia từ xa, hơi nhíu mày, đứng dậy nói: “Tôi đi WC một chút.”
***
Để tránh phóng viên gây rối, sân đấu có cung cấp phòng nghỉ và WC riêng cho tuyển thủ chuyên nghiệp. Lưu Xuyên rất thông thạo nhà thi đấu Quảng Châu, hắn đi vòng qua cửa hông, thẳng theo lối an toàn vào khu nghỉ ngơi hậu trường.
Rất nhiều staff còn đang bận rộn chuẩn bị cho trận đấu tiếp theo giữa Thất Tinh Thảo và Tuyết Lang, vì thế không ai chú ý nhiều đến sự xuất hiện của Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên vòng qua hành lang bên cạnh, quả nhiên thấy Lương Hải Tân đang đứng một mình bên cửa sổ.
Cuối hành lang hẹp dài, đội trưởng Lương đứng một mình, bóng hình toát lên nỗi cô đơn không nói thành lời, cúi đầu không biết đang nghĩ ngợi điều gì.
“Mấy cậu hôm nay đánh quá tệ.”
Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Lương Hải Tân kinh hãi quay đầu, không ngờ lại thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Đã lâu không gặp, người con trai trước mặt vẫn chẳng thay đổi gì, dung mạo anh tuấn khuất trong bóng tối tăng thêm vẻ thần bí, giọng nói cũng cố tình hạ thấp, đôi mày chau lại tỏ ý không vui: “Ai sắp xếp thứ tự lên lôi đài?”
Lương Hải Tân sửng sốt không nói được gì, mãi một lúc sau mới lắp bắp: “Hứa, Hứa Mạch muốn lên đầu tiên, tôi liền…”
Lưu Xuyên nhíu mày nói: “Cậu ta muốn lên thì cậu liền để cậu ta lên à? Cậu mới là đội trưởng, có thể ra dáng đội trưởng một chút được không!”
Lương Hải Tân: “…”
Chàng trai tốt tính lập tức gục đầu xuống, giống như học sinh ngoan đang nghe thầy giáo dạy bảo.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Tiểu Lương, cậu cứ thế này không được đâu, tôi giao lại Hoa Hạ cho cậu, nhưng không thể nhìn Hoa Hạ bị chôn vùi trong tay cậu được.”
Lương Hải Tân bị nói cho mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi Xuyên đội, tôi…”
“Không xin lỗi làm gì cả.” Lưu Xuyên hạ giọng nói, “Tôi biết áp lực của cậu rất lớn, đội trưởng cũ của Hoa Hạ là tôi, đúng là tôi đã dẫn dắt Hoa Hạ sáng lập ra thành tích đại mãn quán rất khó vượt qua, nhưng điều đó cũng có liên quan đến cục diện liên minh năm đó. Ở hiện tại, chính tôi cũng không thể có được bốn cái cúp liên tiếp vậy đâu. Quá khứ đã là quá khứ, không việc gì phải nghĩ nhiều… Huống hồ, người mà cậu phải vượt qua, chưa bao giờ là đội trưởng cũ tôi đây, mà chính là cậu.”
“….”Lương Hải Tân trầm mặc không nói.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Cậu đặt vị trí của bản thân ở quá thấp, Tiểu Lương, cậu là đội trưởng của cả đội, thành viên trong đội phải nghe điều hành và sắp xếp của cậu, chứ không phải cậu đi thỏa mãn yêu cầu của bọn họ. Cậu phải xây dựng uy tín trong đội tuyển, có hiểu không?”
Lương Hải Tân đỏ mắt gật đầu: “Tôi hiểu.”
Lưu Xuyên tiến lên một bước, vỗ nhẹ vai cậu: “Cố lên, tin tưởng bản thân hơn một chút.”
Vì thời gian quá gấp gáp, để không đụng mặt thành viên Thất Tinh Thảo sắp lên sân đấu, Lưu Xuyên chỉ nói đơn giản mấy câu xong liền xoay người rời đi.
Lương Hải Tân nhìn bóng hình cao lớn của đội trưởng cũ, hốc mắt bỗng nóng lên, nhịn không được nói: “Xuyên đội… tôi có thể hỏi anh một câu không?”
Lưu Xuyên dừng bước: “Hỏi đi.”
Lương Hải Tân nhẹ giọng nói: “Tại sao lại là tôi?”
Năm đó Lưu Xuyên chọn Lương Hải Tân làm người nối nghiệp khiến tất cả mọi người đều không ai ngờ được, ngay chính Lương Hải Tân cũng không hiểu nổi. Cậu ta vẫn luôn cảm thấy mình không đủ ưu tú, chẳng có bao nhiêu thành tích công trạng ở đội tuyển Hoa Hạ, không hề có tư cách đảm nhiệm chức vụ đội trưởng. Bị ép buộc trở thành đội trưởng mới của Hoa Hạ, cậu vẫn không có đủ dũng khí trấn áp được những cao thủ và nguyên lão trong đội, vì thế cũng ngại phản đối ý kiến của bọn họ.
Hỏi ra vấn đề lấn cấn trong lòng từ rất lâu, Lương Hải Tân thấp thỏm bất an chờ đợi một câu trả lời thuyết phục của Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên quay đầu, cười cười nói: “Bởi vì… cậu là người thích hợp để chọn nhất trong lòng tôi.”
Một câu vô cùng đơn giản, nhưng chẳng khác nào một dòng nước ấm len lỏi vào trong đáy lòng trống trải.
– cậu là người thích hợp để lựa chọn nhất trong lòng tôi.
Lương Hải Tân sững sờ nhìn Lưu Xuyên, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào hành lang yên tĩnh khiến bóng hình Lưu Xuyên bỗng cao lớn hơn mọi ngày. Đội trưởng cũ đã rời Hoa Hạ nửa năm, đột nhiên lại xuất hiện ở hậu trường nhà thi đấu, vào thời khắc mà Hoa Hạ khó khăn nhất, cũng là thời điểm mà Lương Hải Tân tuyệt vọng nhất, cho cậu vài câu cổ vũ ấm lòng…
Vậy là đủ rồi.
Bao nhiêu tự ti, hoài nghi, mê mang, thấp thỏm trước đây cũng tan thành mây khói sau lời cổ vũ của Lưu Xuyên.
– nếu tôi là người thích hợp nhất trong lòng anh, vậy thì tôi sẽ tin vào bản thân mình, tiếp nhận phần gánh nặng này từ trong tay anh!
Ánh mắt Lương Hải Tân bỗng lộ ra thần thái sáng sủa, hai tay buông thõng cũng siết chặt thành nắm đấm.
Tạ Quang Nghị đột nhiên đi ra từ WC bên cạnh, dừng chân trước mặt cậu, hạ giọng hỏi: “Xuyên đội đến à?”
Lương Hải Tân sửng sốt nói: “Sao anh biết?”
“Lời hai người vừa nói tôi nghe được cả.” Tạ Quang Nghị cúi đầu nhìn cậu, đội trưởng Tiểu Lương được Xuyên đội cổ vũ giờ nhìn tươi tắn hơn nhiều, không còn uể oải suy sụp vì thua trận như lúc nãy nữa, đôi mắt đen còn lấp lánh tỏa sáng.
Nhìn đôi mắt sáng sủa ấy, ánh nhìn của Tạ Quang Nghị cũng dịu dàng hơn: “Sư huynh tôi nói không sai đâu, tuy cậu còn trẻ nhưng cậu là đội trưởng mà anh ta tự mình lựa chọn, hẳn là nên tin tưởng bản thân nhiều hơn một chút, tạo uy tín trong đội. Trận tiếp theo để Hứa Mạch ngồi dự bị đi, cậu không muốn đắc tội với người khác thì tôi sẽ nói…”
“Không cần.” Lương Hải Tân nghiêm túc nói, “Để em tự nói với cậu ta.”
“Vậy là tốt nhất.” Tạ Quang Nghị vỗ vai cậu, “Gần đây phong độ của Hứa Mạch không ổn định, cậu ra đánh lôi đài mấy trận, về rồi chúng ta luyện tập thêm.”
“Vâng, em cũng nghĩ vậy.” Lương Hải Tân trầm mặc một lát, “Đáng tiếc hôm nay bị đánh thành 9:0 rồi, không có nổi một điểm nào.”
“Không sao cả.” Tạ Quang Nghị hạ giọng nói, “Đây chỉ là khởi đầu thôi.”
– đúng vậy, đây mới chỉ là khởi đầu.
Tiếp sau còn có rất nhiều trận đấu đang chờ bọn họ, bọn họ không có thời gian đâu mà ngồi tự trách mình.
Lương Hải Tân ngẩng đầu, ngại ngùng cười nói: “Cảm ơn anh, anh Nghị. Nếu không phải có anh vẫn luôn ủng hộ em, chắc em đã không làm nổi đội trưởng từ lâu rồi.”
Lòng Tạ Quang Nghị bỗng mềm nhũn, không kìm được mà vươn tay xoa đầu đội trưởng Lương, nhẹ giọng nói: “Không việc gì phải khách sáo với tôi.”
Nhìn ánh mắt ôn hòa của người con trai trước mặt, đáy lòng Lương Hải Tân cũng phấn khởi hơn. Cậu biết đội phó Tạ Quang Nghị là người mà cậu có thể tin tưởng dựa vào nhất, dù trong bất cứ thời điểm nào, chỉ cần quay đầu lại, Tạ Quang Nghị vẫn mãi mãi đứng phía sau cậu, dành cho cậu sự cổ vũ và ủng hộ lớn nhất…
– cảm ơn anh nhiều, anh là đội phó tốt nhất của em.
Tướng quân mộ hôm nay là mồ chôn mà Thiệu đội chuẩn bị cho Hoa Hạ, tỉ số cách biệt 9:0, cũng đã khiến cho Hoa Hạ đường xa đi tới mất sạch thể diện…
Nhưng Lương Hải Tân biết, chỉ khi kinh qua thống khổ cõi Niết Bàn, phượng hoàng mới có thể hồi sinh.
Xuyên đội cổ vũ, đội phó Tạ ủng hộ, khiến cậu ngập tràn tin tưởng trong lòng. Dù cho có là đội trưởng cừu non dễ bị bắt nạt nhất trong miệng người ngoài, Lương Hải Tân vẫn có đủ dũng khí, từng bước một mà kiên định tiến lên trong cõi rừng sâu đầy chông gai này.
– cậu chắc chắn sẽ không để Hoa Hạ bị chôn vùi trong tay mình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận