Khi Lưu Xuyên trở lại chỗ ngồi, trận đấu thứ hai giữa Thất Tinh Thảo và Tuyết Lang cũng vừa lúc bắt đầu. Tuyển thủ thi đấu lôi đài đang chuẩn bị đi lên, Thất Tinh Thảo phái ra tuyển thủ đầu tiên là đội phó Tô Thế Luân, còn Tuyết Lang vẫn cho ra sân người anh Lã Minh Triết của cặp sinh đôi.
Hôm nay Thất Tinh Thảo là bên lựa chọn bản đồ, Tô Thế Luân nhanh chóng chọn xong bản đồ cho mình – Mê Vụ Chiểu Trạch.
Lưu Xuyên nhìn tấm bản đồ này, lại quay sang nhìn Ngô Trạch Văn, nhịn không được mỉm cười, chỉ vào màn hình lớn rồi nói: “Tên của cậu kìa.”
Ngô Trạch Văn đẩy kính: “Thấy rồi…”
Lúc trước cậu lấy tên này chỉ vì thuận miệng mà thôi, lúc này nhìn bản đồ “Mê Vụ Chiêu Trạch” mà Tô Thế Luân chọn quả thật đúng là có chút 囧.
Lý Tưởng phấn khích nói: “Mê Vụ Chiểu Trạch cũng trở thành bản đồ sao? Tôi nhớ đây là phụ bản cấp cuối mà?”
Lưu Xuyên nói: “Cập nhật mùa giải thứ Mười có thêm 30 tấm bản đồ chuyên dụng, Mê Vụ Chiểu Trạch là một trong số đó, là lai giữa thủy chiến và lục chiến, có rất nhiều khu vực đầm lầy, khi rơi vào vũng sình thì tốc độ hành động sẽ giảm đi nhiều, thậm chí còn chậm hơn khi di chuyển trong nước nữa.”
Thiết lập của game cũng căn cứ theo hiện thực, khi người chơi sa chân vào vũng bùn sẽ bị giảm tốc độ nhiều nhất, sau đó là nước, trên đất bằng là tốc độ bình thường, còn khinh công trên không trung thì tốc độ sẽ nhanh nhất.
Vì thế loại bản đồ đầm lầy này rất phù hợp để kéo dài nhịp độ đánh cấu máu dần dần, còn bản đồ không chiến thì lại vừa căng thẳng vừa kích thích.
Hôm nay Tiêu Tư Kính chọn bản đồ bùn lầy rõ ràng là vì lo lắng đội tuyển Tuyết Lang sẽ có bài dị, dùng loại bản đồ tiết tấu chậm sẽ thích hợp với một đội tuyển lão làng mạnh như Thất Tinh Thảo, dù ban đầu có mắc sai lầm thì sau đó tuyển thủ cũng có thể từ từ lật lại.
Đèn trọng tài sáng lên, trận đấu chính thức bắt đầu.
Tô Thế Luân không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào!
Cổ sư mạnh nhất hiện tại trong liên minh, lợi dụng khả năng hiến tế pet cực nhanh để thả diều trên đầm lầy, mài chết cả cặp sinh đôi Tuyết Lang! Pet của Ngũ Độc quả thực có quá nhiều kỹ năng khống chế, lúc thì bị nhện kéo, lúc lại bị rết cố định, khi thì lại có một đám bướm xông ra khiến màn hình tối đen…
Người anh Lã Minh Triết còn đỡ, vẫn kiên nhẫn chống đỡ Tô Thế Luân một lát, người em Lã Minh Kiệt thì trực tiếp xông lên, không cẩn thận rơi vào trong vũng bùn, bò cũng khó khăn!
Tô Thế Luân sử dụng lối đánh hiến tế cực kỳ hoa lệ để hành chết cặp song sinh, sau đó tiếp tục nghênh chiến tuyển thủ thứ ba của đội tuyển Tuyết Lang.
Lần này đội trưởng Phương Chi Diên của Tuyết Lang không ra sân.
Rõ ràng lần trước khi đánh với đội tuyển Trường An, một phụ trợ như Phương Chi Diên lên đấu võ đài chẳng qua là cố ý nhắm vào Dương Kiếm hoặc Tần Dạ của đội tuyển Trường An, dùng chiến thuật mài mòn sức lực để tạo tiền đề cho đoàn chiến. Lần này khi đấu với Thất Tinh Thảo, chắc chắn không thể dùng cách đó được nữa, tuyển thủ thứ ba mà đội tuyển Tuyết Lang phái lên sân khá bình thường, là một nữ tuyển thủ chơi Ngũ Độc.
ID: Tố Hoa Ánh Nguyệt;
Tên thật: Lý Tố Nguyệt;
Giới tính: Nữ;
Tuổi: 20;
Lưu phái am hiểu: Ngũ Độc Tiên;
Đội tuyển trực thuộc: Đội tuyển Tuyết Lang;
Điểm hạ gục: 0; Điểm hỗ trợ: 0; Điểm MVP: 0.
Mọi người đều chưa từng nhìn thấy vị nữ tuyển thủ trẻ tuổi này thi đấu, trước đó khi đấu với Trường An cũng không ra sân. Có điều tuyển thủ nữ trong liên minh chuyên nghiệp cực kỳ ít ỏi, Lý Tố Nguyệt lại có gương mặt dễ nhìn, tóc dài thẳng như tiểu thư khuê các xinh đẹp, ấn tượng đầu tiên mang lại cực kỳ tốt.
Một cô gái trong đội tuyển mới tới đương nhiên sẽ nhận được rất nhiều tiếng vỗ tay hoan hô.
Nhưng Tô Thế Luân không khách sáo với cô gái này.
Tô Thế Luân đã giết hai người liên tục, dùng 40% máu đón tiếp sư muội đồng môn, hai lưu phái của Ngũ Độc nội chiến khiến người xem sôi trào nhiệt huyết!
Lý Tố Nguyệt là một tuyển thủ có năng khiếu, thi đấu bình tĩnh, đáng tiếc tấm bản đồ đầm lầy này không phù hợp cho Ngũ Độc Tiên phát huy, chưa kể Tô Thế Luân là cao thủ Ngũ Độc, hiểu rất rõ về bộ chiêu thức của đối thủ đồng môn. Mỗi lần cô ra tay, Tô Thế Luân đều né tránh được, khả năng dự đoán kỹ năng cực kỳ chuẩn xác, như thể anh đang chui vào trong não đối phương vậy.
Tuy Lý Tố Nguyệt đã dốc hết toàn lực, nhưng người mới chưa đủ kinh nghiệm, lại không quen với bản đồ, đấu với một cao thủ hàng đầu như Tô Thế Luân, hoàn toàn rơi vào thế bị động và cố sức.
Chỉ không chú ý một chút đã bị nhện của Tô Thế Luân kéo vào đầm lầy, Lý Tố Nguyệt cũng hết cách.
Cuối cùng Tô Thế Luân dứt điểm tuyển thủ thứ ba của đội tuyển Tuyết Lang khi máu của anh chỉ còn lại 3%, có được một pha triple kill đầy khí phách!
Màn trình diễn ngầu như vậy đáng nhẽ phải nhận được tiếng vỗ tay toàn trường, nhưng hôm nay cả nhà thi đấu đều im phăng phắc.
Không giống với Tần Dạ sau khi có triple kill sẽ được hoan hô, Tô Thế Luân triple kill thì khán giả lại thấy thương cô gái kia. Hôm nay Luân thần và Lộc Tường đánh hăng máu như thế, lại thêm tấm bản đồ kỳ lạ này quá hợp cho Cổ sư phát huy, chủ nhân và pet có thể chia vị trí đứng ra, lợi dụng các điểm đặt chân trên đầm lầy để thả diều, lối đánh này khiến người khác vô cùng khó chịu.
Khán giả còn đang bận phun rằng: “Sao mà Luân thần không thương hoa tiếc ngọc” “Đánh với con gái mà ra tay độc địa thế!” “Một mình lấy hết ba mạng của đối phương, không cho Tiêu đội nhà bọn họ cơ hội lên sân nữa!”
Dù người khác nói thế nào, chuyện Tô Thế Luân triple kill cũng đã là sự thật!
Trọng tài bắt đầu thống kê thông số kỹ thuật và điểm số, Tô Thế Luân đánh chữ trong kênh: “Em rất có tiềm năng, chỉ thiếu kinh nghiệm thôi, cố lên.”
Lý Tố Nguyệt nhắn lại: “Cảm ơn tiền bối.”
Hai người thế mà lại ngồi đó nói chuyện được luôn, khán giả tại hiện trường quả thực được mở rộng tầm mắt rồi.
Kênh thi đấu không cấm nói chuyện phiếm, có điều khi thi đấu mọi người đều sẽ im lặng, bạn bè cũ tình cờ gặp lại thì cũng nói chuyện mấy câu, nhưng tuyệt đối cấm sử dụng ngôn từ mắng chửi, khiêu khích người khác. Tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không giống những người chơi game phổ thông tố chất thấp cứ đánh không lại là chửi.
Dòng chữ này của Tô Thế Luân coi như là cổ vũ tuyển thủ hậu bối. Dù gì cả hai đều cùng là Ngũ Độc, lòng trung thành mạnh mẽ với một môn phái sẽ khiến đồng môn gặp nhau cũng thân thiết hơn, trong giới chuyên nghiệp cũng có rất nhiều nhóm Ngũ Độc, nhóm Đường Môn riêng v.v.
Tô Thế Luân rất hào sảng, dù trên đấu trường không khách khí nhưng đánh xong lại không coi như quân hằn quân thù, vì thế anh mới cổ vũ cô gái mới tới này.
Hành động này của anh khiến rất nhiều người có ấn tượng tốt, những người vừa rồi còn mắng anh cũng ngậm miệng. Dù sao đấu trường cũng là một nơi tàn khốc, nếu có thể đạt triple kill, Tô Thế Luân cũng không có chuyện nương tay vì đối phương là nữ. Giải đấu chuyên nghiệp có các bảng xếp hạng số liệu, dù là vì chính mình hay vì đội tuyển thì cũng sẽ không có chuyện nương tay.
Thất Tinh Thảo thành công lấy được ba điểm lôi đài, Tô Thế Luân rời khỏi ghế tuyển thủ, hai bên chuẩn bị cho giai đoạn đoàn chiến tiếp theo.
Trong phòng cách âm, Tiêu Tư Kính đứng lên giang hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Thế Luân, mỉm cười nói: “Đánh tốt lắm.”
Tô Thế Luân cũng nở nụ cười.
Diệp Chu là người lên sân đánh lôi đài thứ hai, cậu ta đi tới vỗ vai anh: “Đội phó tốt bụng quá đi, em lại không phải lên sân rồi! Về em mời anh ăn cơm ha!”
Hà Phương cũng cười nói: “Đội phó ngầu quá, triple kill luôn, tấm bản đồ này quả nhiên quá hợp với anh!”
Các tuyển thủ xung quanh cũng đi tới chúc mừng, Tiêu Tư Kính vươn tay, mọi người đều chụm tay lại một chỗ, hô lớn: “Cố lên!”
Thời gian nghỉ ngơi giữa lôi đài và đoàn chiến rất ngắn, Tiêu Tư Kính rất thông minh tận dụng thời gian này để cổ vũ sĩ khí của đội.
Phòng bên là đội tuyển Tuyết Lang, Phương Chi Diên cũng gọi đồng đội tới nói gì đó, trên mặt đội trưởng Phương vẫn giữ nụ cười, vỗ vỗ vai nữ tuyển thủ trẻ tuổi kia như đang cổ vũ cô, tuy thua trận nhưng không khí trong đội lại chẳng hề thấy có chút áp lực nào.
Lý Tưởng nhìn hình ảnh ấy, đột nhiên nhớ tới trận đấu khai mạc vào tuần trước.
Cùng là đánh với đội tuyển Tuyết Lang, cùng là màn trình diễn 1v3 đầy tuyệt vời, nhưng Tần Dạ lấy được ba điểm cho đồng đội, sau khi hết trận lại ngồi một mình ở trong góc hẻo lánh, đội tuyển Trường An đó ngoại trừ mỗi Hứa Hân Nhiên mua cho anh một lon coca, những người khác hoàn toàn không quan tâm đến…
Khác biệt rõ ràng như thế khiến Lý Tưởng không khỏi đau đớn trong lòng.
– cùng là đội phó, đối đãi tại sao lại khác nhau quá nhiều như vậy?
Tô Thế Luân ở Thất Tinh Thảo, có Tiêu đội ủng hộ, có đồng đội quan tâm; mà Tần Dạ ở Trường An, mãi mãi chỉ có một mình.
Khi thi đấu, một mình anh chém giết trên sân thi đấu; Khi hết trận, một mình anh ngồi trong góc uống coca; Khi kết thúc, một mình anh lại đối mặt với truyền thông… Đội tuyển Trường An chia năm bè bảy mảng, Tần Dạ vẫn còn phải tận lực chống đỡ, chắc chắn anh rất vất vả…
Nghĩ đến cảnh gặp anh hôm đó trong khách sạn, sắc mặt anh tái nhợt, Lý Tưởng không nhịn được mà lại đau lòng.
Ngày mai đội tuyển Trường An có trận, hiện tại Tần Dạ đang làm gì? Xem thi đấu trực tiếp qua máy tính, hay lại yên lặng một mình nghiên cứu chiến thuật cho ngày mai?
Chẳng biết có phải là hiệu ứng idol hay không, giờ khắc này Lý Tưởng bỗng rất muốn giống như Tiêu đội trong phòng cách âm kia, sau khi Tần Dạ thi đấu xong đi xuống, cậu sẽ đứng lên cho anh một cái ôm ấm áp, nói với anh rằng: “Anh là giỏi nhất.”
– thật sự đấy, Tần Dạ, trong lòng tôi, anh mãi mãi là người giỏi nhất.
***
Lý Tưởng ngồi đó tiếp tục ngẩn người, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn bên cạnh lại đang nói chuyện.
“Xem Tô Thế Luân đánh võ đài xong có thu hoạch được gì không?” Lưu Xuyên ghé lại gần bên tai Ngô Trạch Văn, hạ giọng hỏi.
Người xem tại hiện trường thực sự rất ồn, nói chuyện nghe không rõ tiếng nhau, Lưu Xuyên đành bất đắc dĩ ghé sát lại, thầm thì vào tai Ngô Trạch Văn. Mà vì quá gần như thế, môi hắn gần như dán lên tai của Ngô Trạch Văn, hơi thở ấm áp quẩn quanh không dứt.
Vành tai Ngô Trạch Văn đỏ ửng, cậu tỏ vẻ bình tĩnh đáp: “Ừ, có thu hoạch được một chút.”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Nói nghe xem.”
Ngô Trạch Văn hít sâu ổn định nhịp tim, sau đó mới nói: “Vừa rồi tôi thấy anh ta chọn vị trí phóng tơ nhện rất tinh tế, vừa vặn đặt nhện ở hai điểm giữa đầm lầy, giúp chủ nhân, pet và đối thủ tạo thành hình tam giác, rất phù hợp đánh trên bản đồ có chướng ngại vật. Có thể di chuyển cách xa trong đầm lầy, khi cần còn kéo người ta vào vũng bùn nữa.”
“… Đúng vậy.” Lưu Xuyên vui mừng nói, “Khả năng học hỏi của cậu cao thật, trận đấu hôm nay của Tô Thế Luân chính là sách giáo khoa kinh điển về chiến thuật di chuyển của Ngũ Độc, quay về download xem thêm mấy lần nữa. Cách đứng theo hình tam giác mà cậu vừa nói giúp Ngũ Độc Cổ sư cực kỳ có lợi thế trên dạng bản đồ chướng ngại nhiều như thế này.”
Chủ nhân, pet, quân địch, tạo thành hình tam giác ngăn cách nhau bởi chướng ngại địa hình, cứ thế đồng nghĩa với việc đối phương sẽ có những hai đối thủ. Bạn đi đánh Ngũ Độc thì pet của Ngũ Độc sẽ lôi bạn đi, còn bạn đánh pet thì Ngũ Độc lại hiến tế luôn pet của mình… Cứ như vậy lặp đi lặp lại sẽ khiến đối thủ phát rồ.
Hơn nữa tốc độ tay của Tô Thế Luân rất nhanh, lối chơi này khiến ba thành viên của Tuyết Lang không kịp trở tay. Hôm nay anh có thể 1v3 cũng nhờ vào yếu tố địa hình rất nhiều.
Đúng lúc này, bình luận viên Trương Thư Bình trên bàn giải thích bỗng lên tiếng: “Phải rồi, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như hôm nay là sinh nhật Luân thần.”
Tô Đồng sửng sốt nói: “Vậy sao? Tôi chỉ biết Luân thần thuộc cung Thiên Bình…”
Trương Thư Bình nói: “Đúng rồi đó, cậu ta cung Thiên Bình, sinh ngày 23 tháng Chín, đúng là hôm nay.”
Lúc này Tô Đồng mới phản ứng lại, lập tức cười nói: “Bảo sao, xem ra hôm nay Luân thần có thể 1v3 cũng hợp lý. Đây chính là aura ngày sinh nhật đó!”
Trong giới chuyên nghiệp luôn có một cách nói là “Aura ngày sinh nhật”, khi một tuyển thủ chủ lực của đội tuyển nào đó sinh đúng ngày này thì đội tuyển đó sẽ như hùm như hổ, giết đối phương lưu loát không một vết xước, đôi lúc mấy đội kém hơn mà có đội trưởng sinh nhật cũng có thể hủy diệt một đội mạnh không rõ vì sao. Dù có yếu tố trùng hợp là nhiều nhưng nhóm bình luận viên rất thích quy việc này vào “Hiệu ứng aura ngày sinh nhật”.
Có người sinh nhật mà, đồng đội ai cũng hăng máu là chuyện bình thường, thắng thi đấu còn đi ăn cơm sinh nhật nữa, song hỉ lâm môn niềm vui gấp bội.
Nếu không, sinh nhật mà bị đánh cho thua 0:9 thì cũng chẳng còn tâm trạng mà ăn bánh ngọt nữa.
Trương Thư Bình vừa nói vậy, Lưu Xuyên cũng nhớ ra, Tô Thế Luân đúng là sinh nhật hôm nay, tính ra anh cũng đã 23 tuổi rồi.
Cung Thiên Bình, thích sự cân bằng, đòi hỏi mọi thứ phải cân xứng với nhau. Anh là người chuộng vẻ ngoài nổi danh nhất giới chuyên nghiệp, anh luôn cảm thấy rất nhiều bộ trang phục không đẹp, lý do là hai bên trái phải không cân xứng hoặc trên dưới không kết hợp với nhau. Tuy Tô Thế Luân độc miệng không giống cung Thiên Bình chút nào nhưng sự ôn hòa, chu đáo bên trong của anh lại là điển hình cho những người sinh vào cung hoàng đạo này. Tiêu Tư Kính có một trợ thủ như thế, quả thực chính là đội trưởng hạnh phúc nhất trong toàn bộ liên minh.
Đội phó Tô rất là chu đáo, đi ra ngoài thi đấu lúc nào cũng mang một hòm thuốc to đùng đề phòng Tiêu đội cảm mạo hay phát sốt….
Về lâu về dài, tuyển thủ của nhiều đội đều biết đội phó Tô hay mang hòm thuốc theo, trước khi thi đấu, có người nào đau đầu tiêu chảy cũng sẽ mặt dày chạy qua bên Thất Tinh Thảo tìm đội phó Tô lấy thuốc uống, chính vì thế mà Tô Thế Luân cũng được đặt cho cái tên mĩ miều là “Bác sĩ Tô”.
Lưu Xuyên nhịn không được mà nhớ tới hình ảnh trong trận đấu với Thất Tinh Thảo ở mùa giải nào đó.
Hôm ấy hắn sốt, lười đi mua thuốc nên đi lên tầng tìm Tô Thế Luân xin thuốc hạ sốt. Tô Thế Luân vừa tìm thuốc cảm vừa trợn trắng mắt với hắn: “Ngày mai thi đấu với bọn tôi rồi, cậu không sợ tôi hạ độc chết cậu luôn à!”
Lưu Xuyên an tâm thoải mái lấy thuốc từ chỗ Tô Thế Luân, cười nói: “Lão Tiêu, đội phó Tô nhà cậu nói muốn hạ độc chết tôi nè.”
Tiêu Tư Kính thản nhiên nói: “Da cậu dày như thế, độc nào hạ nổi cậu?”
Lưu Xuyên: “…”
Hai cái tên này kẻ tung người hứng thật sự quá đáng ghét.
Hôm nay là sinh nhật Tô Thế Luân, đội tuyển Thất Tinh Thảo rất nể mặt anh mà dốc sức.
Đến giai đoạn đoàn chiến, Tiêu Tư Kính lại lựa chọn một tấm bản đồ đánh chậm như trước, thậm chí còn là tấm bản đồ rất quen thuộc với mọi người – Liên hoa hồ!
Đây chính là tấm bản đồ mà Tuyết Lang đã sử dụng để hủy diệt Trường An vào tuần trước, một là vì Dương Kiếm không quá am hiểu thủy chiến, hai là vì Trường An mắc bẫy khiến phối hợp trong đội xuất hiện quá nhiều khe hở, mà tất nhiên những vấn đề này không thể xuất hiện ở Thất Tinh Thảo.
Tiêu Tư Kính rất am hiểu chỉ huy thủy chiến, khi bố trí chiến thuật trước trận đấu hắn cũng từng nói: “Đội tuyển Tuyết Lang thích đánh phòng ngự phản công, bọn họ không khác nào một cái bị bông mềm nhũn, dùng kiếm sắc đâm vào sẽ không có tác dụng gì. Đối phó với bông thì cách tốt nhất là xé nó ra!” Tô Thế Luân lẻn xuống đáy hồ với sự bảo vệ của đồng đội, sau đó đùng một cái nhảy ra dùng nhện kéo người lôi đi. Tiêu Tư Kính lại từ một bên khác dẫn người xông thẳng vào, hai bên tách nhau ra chỉ huy, phối hợp ăn ý, chiến thuật bánh mì kẹp thịt xé toạc đội hình Tuyết Lang thành hai nửa – tách rời, bao vây, sau đó hủy diệt từng nhóm một!
Hà Phương là buff của Thất Tinh Thảo, vì thời gian phối hợp đoàn chiến chưa dài nên vẫn luôn là nhược điểm trong đội, nhưng hôm nay cô lại trở thành con mồi mà Thất Tinh Thảo cố ý thả ra, khi đội tuyển Tuyết Lang muốn dứt điểm buff thì không thể ngờ được Hà Phương đã chuẩn bị tinh thần hi sinh! Cô dùng chính bản thân mình để hấp dẫn gần như toàn bộ hỏa lực của đối thủ, giúp đồng đội có đủ thời gian để xả sát thương, khiến cho đội tuyển Tuyết Lang trực tiếp bị Thất Tinh Thảo quét sạch!
Thất Tinh Thảo dùng Hà Phương làm vật hi sinh, đổi lấy toàn bộ sáu mạng của đội tuyển Tuyết Lang, quá có lời!
Mà tuyển thủ mới Hà Phương cũng có một màn trình diễn sáng chói, cô gái nhìn qua dịu dàng hay cười này vậy mà có thể chống đỡ được 20 giây giữa vòng vây của đội tuyển Tuyết Lang!
“Tốt lắm!” Tiêu Tư Kính khen Hà Phương một câu trong chat, sau đó chỉ huy, “Lấy cờ xanh trước!”
Đội trưởng vừa ra lệnh một tiếng, những người còn sống lập tức đi tới điểm cắm cờ, dùng tốc độ nhanh nhất đánh cho máu cờ xanh xuống 0, hệ thống vang lên âm thanh thông báo, tên của Thất Tinh Thảo cũng hiện ra trên đỉnh lá cờ xanh!
Năng lực chấp hành theo mệnh lệnh của Thất Tinh Thảo thuộc hàng đầu trong toàn bộ liên minh, lại thêm sự chỉ huy bình tĩnh của Tiêu Tư Kính và sự phối hợp ăn ý của Tô Thế Luân, chiến thuật nhắm vào người khác của đội tuyển Tuyết Lang hôm nay đã phải đụng độ tấm sắt cứng rắn nhất liên minh chuyên nghiệp.
***
Trận đấu đang đúng hồi gay cấn, Ngô Trạch Văn tập trung nhìn màn hình, nói: “Đừng bảo lại 9:0 chứ?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không biết được. Đội tuyển Tuyết Lang có thể thắng trận khai mạc quan trọng là ở vấn đề bên trong Trường An, gặp một đội thành thục như Thất Tinh Thảo thì loại chiến thuật đi tắt của Phương Chi Diên không còn tác dụng là chuyện bình thường.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, một lát sau lại nói: “Tôi nhận ra đội tuyển Tuyết Lang luôn thua lôi đài, hơn nữa hai trận liên tục đều bị đánh kiểu 1v3. Lần trước Tần Dạ triple kill, trận này Tô Thế Luân lại có ba mạng nữa, có phải tuyển thủ đánh lôi đài của bọn họ quá yếu hay không?”
“Đúng vậy.” Lưu Xuyên tán đồng, “Một đội tuyển không thể có điểm yếu quá rõ ràng, thực ra năng lực của các tuyển thủ Tuyết Lang cũng tàm tạm, nhưng lại không có một đại tướng thủ lôi đủ xuất sắc, đánh với đội yếu còn hi vọng, gặp phải đội mạnh thì chắc chắn vứt luôn ba điểm lôi đài rồi.”
Lưu Xuyên dừng một chút lại nói: “Có điều đây là một đội tuyển có tiềm lực phát triển rất cao, mỗi trận đấu đều nhìn ra được sự tiến bộ của bọn họ, đây mới là điều đáng quý nhất. Toàn bộ đội tuyển của bọn họ rất đoàn kết, đội trưởng chỉ huy quyết đoán, phối hợp thêm một thời gian nữa hẳn là sẽ có được thành tích cao.”
Ngô Trạch Văn nghĩ một chút, quay đầu nhìn Lưu Xuyên: “Nếu thế xem ra việc Từ Sách gia nhập đội tuyển của chúng ta quả là một việc đáng mừng rồi.”
Đại tướng đánh cuối là một vị trí cực kỳ quan trọng, có thể đảm bảo việc ba điểm lôi đài không bị vứt đi qúa nhiều, điều đó liên quan cực kỳ chặt chẽ với sĩ khí toàn đội.
Thực ra bản thân Lưu Xuyên làm tuyển thủ thứ ba đi đánh thủ lôi cũng không thành vấn đề, chỉ là hiện tại hắn đã 24, phong độ và tinh lực cũng không còn như năm đó, khi bùng nổ tốc độ tay dứt điểm đối thủ trên lôi đài, đến khi đoàn chiến có vấn đề thì mất nhiều hơn được. Vì thế Lưu Xuyên mới muốn tìm một người thay đội tuyển giữ cờ, hắn làm đội trưởng chỉ cần chuyên tâm chỉ huy đoàn chiến, trừ phi gặp phải đối thủ khó nhằn, nếu không thì Lưu Xuyên cũng không muốn đích thân lên sân trong giai đoạn lôi đài.
Trong cảm nhận của hắn, tuyển thủ có thể đánh lôi đài còn cả Ngô Trạch Văn, chỉ có điều bạn học Ngô Trạch Văn vẫn chưa cho hắn câu trả lời thuyết phục, điều này khiến Lưu Xuyên vẫn không thể yên tâm, sợ slot của Trạch Văn sẽ có vấn đề gì.
Lúc này, nghe cậu nói câu “đội tuyển của chúng ta” nghiêm túc như thế, Lưu Xuyên cũng thấy vui vẻ trong lòng.
– đúng vậy, đội tuyển của chúng ta, sao mà lại dễ nghe thế cơ chứ!
– vì thế, có phải cậu nên cho tôi một câu trả lời êm tai rồi không?
Lưu Xuyên háo hức quay đầu nhìn cậu thì lại thấy Ngô Trạch Văn đã sớm quay đầu đi, tập trung tiếp tục theo dõi trận đấu.
Lưu Xuyên: “…”
Tụt mood thật sự!
***
Trong khoảng thời gian hai người ghé vào nhau thầm thì, Lý Tưởng vẫn còn đang ngẩn người chuyện của Tần Dạ thì trận đấu đã có những diễn biến đầy bất ngờ.
Lá cờ lệnh thứ ba xuất hiện, đội tuyển Tuyết Lang theo chỉ huy của Phương Chi Diên đột nhiên phản công bất ngờ, cũng may Tiêu đội điều chỉnh chiến thuật kịp thời, gian nan bảo vệ được lá cờ lệnh thứ ba. Trận đấu kết thúc, đội tuyển Tuyết Lang tiếc nuối thất bại, Thất Tinh Thảo toàn thắng với tỉ số đầy ấn tượng 9:0!
Người xem tại hiện trường ai nấy đều kích động không thôi, vậy mà cả hai trận hôm nay đều kết thúc với tỉ số cách biệt 9:0, thật sự không ai ngờ nổi!
Kênh dự đoán trên Weibo không có người nào đoán đúng, ai mà ngờ được một tuyển mạnh lão làng là Hoa Hạ và chú ngựa ô Tuyết Lang của mùa này lại cùng nhau bị cạo trọc cả đôi?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận