Hoa Hạ và Tuyết Lang đều bị cạo trọc tại nhà thi đấu Quảng Châu, tin tức này rất nhanh đã lên thẳng trang chủ của những tờ báo điện tử eSports.
Tô Thế Luân muốn tổ chức sinh nhật, Tiêu đội đã đặt sẵn nhà hàng và bánh gateau, hôm nay lại giành trọn vẹn chín điểm chẳng khác nào song hỷ lâm môn. Các thành viên Thất Tinh Thảo đều cảm thấy vô cùng vui sướng.
Còn bên phía Tuyết Lang, Phương Chi Diên lại bình tĩnh mỉm cười, chỉ có người em Lã Minh Kiệt trong cặp sinh đôi là bày hết tâm sự lên trên mặt, nhăn nhó như quả cà, anh trai cậu ta ở bên cạnh vỗ vai an ủi. Hiện tại mọi người đã phân biệt được cặp anh em này, vì biểu cảm của người em thay đổi đa dạng, hay tức giận bất bình, trong khi người anh lại trầm ổn hơn, ít khi xuất hiện dao động cảm xúc trên gương mặt.
Đến giai đoạn phỏng vấn sau trận đấu, vài phóng viên đưa ra rất nhiều câu hỏi gây khó dễ với hai đội tuyển bị cạo trọc hôm nay là Hoa Hạ và Tuyết Lang.
Phương Chi Diên mỉm cười nói: “Thua một trận cũng không sao cả, chúng tôi là đội ngũ mới toanh, vẫn cần phối hợp thêm. Hôm nay Tiêu đội đã cho chúng tôi một bài học, cùng là một tấm bản đồ, chúng tôi thua tâm phục khẩu phục.”
Lương Hải Tân thì vẫn cười ngại ngùng như trước: “Đúng là hôm nay Hoa Hạ phát huy chưa tốt, nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Khác hẳn với Dương Kiếm giận dữ rời đội ngay sau khi kết thúc trận đấu lần trước, hành động của hai vị đội trưởng hôm nay mới thể hiện tư cách của đội trưởng thực sự.
Lưu Xuyên nhìn Lương Hải Tân trong buổi phỏng vấn, cuối cùng cũng mỉm cười.
– tốt lắm, Tiểu Lương, có thể nhìn thẳng vào thất bại của chính mình, thản nhiên đối mặt với khủng hoảng mới ra dáng đội trưởng! Con đường của cậu còn rất dài, tôi không thể theo cậu mãi, nhưng tôi tin tưởng cậu sẽ gồng gánh được Hoa Hạ, không để những người hâm mộ Hoa Hạ thất vọng!
***
Khi rời khỏi hội trường, trời đột nhiên đổ mưa to.
Cơn mưa đột ngột này khiến rất nhiều khán giả không kịp chuẩn bị, không ít người quên mang ô, cổng nhà thi đấu chật kín người đứng trú mưa, bắt xe vô cùng khó khăn.
Lý Tưởng đề nghị ngồi tàu điện ngầm về, nhưng ga tàu điện cách nơi này hơi xa, chạy đầu trần thể nào cũng ướt hết. Nhưng cứ đứng đây đợi xe cũng không được, người chờ xe xung quanh đây quá nhiều, mùa nào mới đến lượt bọn họ đây?
Suy nghĩ cẩn thận một hồi, Lưu Xuyên quyết định đi tàu điện, thế là ba tên con trai liền đội mưa chạy về hướng ga tàu.
Vừa tới ga, ba người quay sang nhìn nhau, quả nhiên ai cũng ướt như chuột lột, nước đẫm từ đầu đến chân.
Đáng thương nhất là Ngô Trạch Văn, kính mắt đọng nước, trước mắt mờ mịt hoàn toàn không thấy xe cộ như thế nào, khi bước xuống cầu thang còn suýt ngã, kính mắt rơi bộp một cái xuống đất, còn bị một ông chú qua đường vội vã chạy qua đạp cho vỡ vụn.
Ngô Trạch Văn: “…”
Ngô Trạch Văn bỗng cảm thấy rất bực bội.
Đây chính là nhược điểm của người cận thị, một khi mất kính là không nhìn rõ đường nữa. Ngô Trạch Văn đang định nheo mắt cố sức tìm đường thì tự nhiên… cổ tay cậu bỗng cảm nhận được hơi ấm.
“Cẩn thận một chút.”
Giọng nói trầm thấp của Lưu Xuyên vang lên bên tai.
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu thì thấy gương mặt không rõ biểu cảm của hắn mơ hồ trong tầm mắt, nhưng nhiệt độ cơ thể truyền tới từ cổ tay lại trở nên rõ rệt hơn cả.
– hắn đang nắm tay cậu.
Nhận ra điều này khiến tim Ngô Trạch Văn bỗng đập nhanh hơn, hơi ấm từ trên người Lưu Xuyên, qua tiếp xúc trên da mà nhanh chóng lan cả vào lòng, thậm chí nơi cổ tay bị hắn cầm còn từ từ nóng lên.
Lưu Xuyên tiếp tục kéo học bá cận thị này đi, đề phòng việc cậu va phải người khác.
“Lý Tưởng đi mua vé, cậu đứng đây chờ lát nữa đi cùng tôi, cẩn thận dưới chân.” Lưu Xuyên lại gần nhặt chiếc kính trên nền đất, nhìn mắt kính vỡ vụn, bất lực nói, “Kính này của cậu chắc phải vứt đi rồi.”
Mà thứ Ngô Trạch Văn đang để tâm hoàn toàn không phải chiếc kính, Lưu Xuyên nắm tay cậu, khiến tim cậu đập nhanh không ngừng.
Từ bé cậu đã cận nặng, nghe đâu là di truyền từ cha, nhỏ xíu đã đeo kính rồi. Có một lần đang đi đường, không cẩn thận làm rơi kính, bé con Ngô Trạch Văn cuống cuồng ngồi xổm xuống mò mẫm tìm kính khắp nơi, sợ đến mức đầu mướt mải mồ hôi. Sau đó mẹ cậu thương quá mới bế cậu lên, cậu lập tức vươn tay ôm lấy cổ mẹ, đơn giản là vì khoảnh khắc mà mẹ ôm lấy mình, bé con bất lực vì không nhìn thấy gì mới cảm nhận được sự yên tâm và ấm áp.
Hồi đó còn rất bé, hình như mới đi học mầm non, nhưng Ngô Trạch Văn đến giờ vẫn không thể quên được cảnh tượng khi ấy.
Bao năm trôi qua, cậu vẫn luôn giữ gìn kính mắt cẩn thận, đối với người cận nặng thì kính cận giống như đôi mắt thứ hai, không có kính thì cả thế giới sẽ trở nên mờ mịt, mà cảm giác không thể thấy rõ sự vật trước mắt vô cùng tồi tệ.
Hôm nay, cảnh tượng tương tự, Ngô Trạch Văn lại mất kính, và lại một lần nữa cảm nhận được chút ấm áp và yên lòng kia.
– và cảm giác ấy lại đến từ Lưu Xuyên.
Có chút khác biệt so với cái ôm của mẹ năm đó, Lưu Xuyên chỉ nhẹ nhàng cầm tay cậu, kéo cậu theo sát bên mình, tư thế bảo vệ cậu một mực, đề phòng cậu không nhìn rõ mà va vào người khác.
Chỉ một hành động đơn giản như thế, lại khiến Ngô Trạch Văn cảm động khôn nguôi.
– quả nhiên cậu không nhìn nhầm Lưu Xuyên.
Vào những lúc quan trọng, người này luôn đáng tin như thế. Lưu Xuyên sẽ dùng hành động thực tế để mang tới sự giúp đỡ hữu hiệu nhất cho người bên cạnh mình.
Được Lưu Xuyên che chở, ấm áp len lỏi khắp đáy lòng Ngô Trạch Văn.
Thực ra cậu rất muốn nắm lại tay Lưu Xuyên, mười ngón đan nhau là tuyệt nhất. Nhưng hành động như thế quá sỗ sàng, sẽ khiến Lưu Xuyên sợ hãi, vì vậy… thôi cứ để hắn nắm tay mình đi, giả vờ không biết gì là được.
Thế là Ngô Trạch Văn liền giả vờ không quan tâm để cho Lưu Xuyên nắm tay mình, im lặng đứng bên cạnh hắn chờ Lý Tưởng quay lại.
Chẳng mấy chốc Lý Tưởng đã mua vé xong quay lại, vừa quệt nước mưa ròng ròng trên mặt vừa chia vé tàu cho hai người. Lý Tưởng nhìn qua Ngô Trạch Văn, nghi hoặc hỏi: “Trạch Văn, kính của cậu đâu?”
Ngô Trạch Văn nói: “Không cẩn thận làm rơi, bị người ta giẫm lên hỏng rồi.”
Ga tàu điện đông người, đồ làm rơi bị người ta giẫm lên cũng chỉ trách số mình đen đủi. Lý Tưởng bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu đi đường cẩn thận chút, tôi biết có hàng đo kính ở cổng trường, quay về đi đo cái khác.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, ngẩng đầu nhìn Lưu Xuyên: “Anh dẫn tôi đi nhé?”
Cậu trai không đeo kính, khi nhìn người khác sẽ hơi nheo mắt lại, dáng vẻ mê mang chẳng hiểu sao lại dễ thương hơn ngày thường.
Lưu Xuyên cười nói: “Được thôi, thám tử Ngô, để tôi làm gậy dẫn đường cho cậu.”
Dứt lời hắn liền nắm lấy tay Ngô Trạch Văn, quay người đi về phía cửa ra tàu điện.
“Cẩn thận bậc thang…”
Dọc đường đi, Lưu Xuyên rất chu đáo làm máy dẫn đường chạy bằng cơm, mỗi khi phải bước xuống thì hắn đều lên tiếng nhắc nhở.
Ngô Trạch Văn hưởng thụ sự quan tâm của hắn, không những cổ tay bị hắn nắm dần nóng lên mà cả hai gò má cũng nóng dần, vành tai cũng đỏ lựng tự lúc nào không biết.
Cảm giác nắm tay thật thích, tay Lưu Xuyên có lực, ngón tay thon dài khô sạch lại ấm áp, Ngô Trạch Văn không nhịn được mà nghĩ, hóa ra đây chính là cảm giác khi thích một người hay sao? Lần đầu yêu mến một người, tiếp xúc thân mật với người ta sẽ khiến tim mình đập rộn ràng đến vậy.
Sau khi tới trường, Lưu Xuyên và Lý Tưởng lại hầu Trạch Văn tới cửa hàng bán kính, đo một cặp kính mới xong xuôi mới quay về ký túc.
Ngày mai kính mới làm xong, Lưu Xuyên thấy cậu nheo mắt leo cầu thang chậm rì rì, nhịn không được lại hỏi: “Trạch Văn, cậu có kính dự phòng không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Có một cái, dùng lâu lắm rồi, vì tăng độ nên tôi không dùng nữa, nhưng chắc vẫn đeo tạm được.”
“Vậy là tốt rồi.” Lưu Xuyên yên lòng, “Nếu đeo kính không thấy rõ thì cậu cũng đừng tham gia hoạt động cố định tối nay nữa, dù sao cũng có cày thuê rồi.”
Mắt Lưu Xuyên rất tốt, nhưng hắn cũng biết đeo kính không đúng độ thì nhìn mọi thứ sẽ rất khổ, hơn nữa đi phụ bản hao tâm tổn sức, lao lực vô cùng, không việc gì phải ép Trạch Văn đeo kính lệch độ còn phải đi phụ bản với mọi người.
***
Sau khi trở lại ký túc xá, Lưu Xuyên bảo Lý Tưởng đi tắm trước, Lý Tưởng lại nhường hắn, Lưu Xuyên cũng chẳng khách sáo liền vào phòng tắm, vì cả người ướt sũng rất dễ dính cảm nên khi tắm nước ấm sẽ thấy vô cùng sảng khoái.
Sau khi tắm xong đi ra, điện thoại trên bàn báo có hai tin nhắn chưa đọc.
Giang Thiếu Khuynh: “Xuyên đội, ngại quá, đêm nay tôi xin phép vắng mặt không tham gia hoạt động được, vừa rồi Jojo cắn hỏng mất dây mạng nhà tôi, phải gọi người tới sửa…”
Tin còn lại là của Cá con: “Đội trưởng, tối nay lớp bọn tôi tổ chức văn nghệ, tôi phải làm staff, có thể xin nghỉ không?”
Hay lắm, bao nhiêu lý do đều gom đủ, nhà đạo trưởng thì mất mạng, Cá con thì đi làm chân sai vặt, Trạch Văn thì hỏng kính…
Lưu Xuyên quyết đoán mở group QQ lên nói: “Hôm nay hủy không làm hoạt động nữa, mọi người lo việc cá nhân đi!”
Ngô Trạch Văn đọc được tin này xong liền nhắn tin cho Lưu Xuyên: “Tôi mới thử lại kính cũ, chơi game được mà, nhìn vẫn rõ.”
Lưu Xuyên nói: “Thôi không sao, hôm nay đạo trưởng và Cá con cũng đều có việc, nghỉ một ngày không vấn đề gì cả. Cậu không cần cố, đêm nay ngủ sớm chút đi.”
Ngô Trạch Văn trầm ngâm một lát, sau đó lại gửi tin nhắn: “Phải rồi, tôi có tin tốt muốn nói với anh.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tin tốt gì? Thám tử Ngô đừng thả thính tôi nữa mà, tôi không đoán được đâu.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi quyết định sẽ gia nhập đội tuyển.”
“!!!” Lưu Xuyên nhất thời kích động đến mức siết chặt điện thoại, nhanh chóng gõ chữ trả lời: “Thật sao? Mẹ cậu đồng ý à?!”
Ngô Trạch Văn bình tĩnh nói: “Ừ. Có thể coi là tin tốt không?”
Cái tên nhóc này! Lưu Xuyên thật sự chỉ muốn xông thẳng lên 401 xoa đầu cậu thật mạnh, đương nhiên là tin tốt rồi, thế mà cứ mập mờ với tôi!
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đương nhiên là tin tốt. Cậu có thể quyết định thật sự tốt quá rồi!”
Ngô Trạch Văn là cộng sự hoàn hảo nhất trong cảm nhận của hắn, lại còn là một tuyển thủ lôi đài mạnh. Trạch Văn có thể gia nhập đội tuyển khiến Lưu Xuyên cảm thấy tự tin hơn gấp trăm lần!
Từ Sách, Giang Thiếu Khuynh, Lý Tưởng, Ngô Trạch Văn, bốn người đồng đội chắc chắn này khiến người làm đội trưởng như Lưu Xuyên cuối cùng cũng yên tâm hơn rất nhiều. Những thành viên khác từ từ rồi tính, nhưng chỉ cần từng này thành viên chủ lực đã khiến ít nhất thì đội hình cơ bản đã nên hình nên dạng.
Lưu Xuyên còn đang vui vẻ, ai ngờ Ngô Trạch Văn lại nói tiếp một câu: “Mẹ tôi cũng không hiểu nhiều về thi đấu điện tử, gượng ép đồng ý cho tôi nhưng vẫn không yên tâm lắm. Bà ấy muốn gặp đội trưởng là anh, tầm nghỉ đông anh có thể tới nhà tôi một chuyến không?”
Lưu Xuyên sửng sốt một chút, nhắn lại rằng: “Được! Chỉ cần cậu có thể gia nhập thì đến lúc đó tôi sẽ mang quà tới tận cửa nhà!”
Ngô Trạch Văn ngồi trên bàn học nhắn tin, đọc dòng này của Lưu Xuyên mà hấp háy mắt.
Có lẽ quyết định của cậu có hơi khờ dại ngu ngốc, nhưng hôm nay cậu gia nhập đội tuyển đã không còn chỉ vì một mình Lưu Xuyên nữa. Cậu ngày càng có hứng thú với giới chuyên nghiệp, đặc biệt là sau khi xem màn triple kill của Tô Thế Luân hôm nay xong, Ngô Trạch Văn thậm chí còn không nhịn được mà nghĩ – cùng chơi Ngũ Độc Cổ sư, nếu đổi là mình ra sân thi đấu, liệu có thể thao tác tuyệt vời như Luân thần hay không?
Nghĩ càng nhiều, chờ mong cũng càng nhiều.
Mà khoảnh khắc khi Lưu Xuyên cầm tay cậu, Ngô Trạch Văn thậm chí còn có xúc động muốn hắn nắm tay mình mãi mãi. Nơi có thể ở gần Lưu Xuyên nhất chính là đội tuyển của Lưu Xuyên, chỉ khi gia nhập đội tuyển, có thể sóng vai tiến bước với hắn, có thể ở bên cạnh hắn, mới có hi vọng khiến hắn thích mình…
Dù khả năng này có xa vời đến thế nào, Ngô Trạch Văn cũng bằng lòng thử một lần.
Vì thế sau khi quay lại ký túc xá, Ngô Trạch Văn cũng chưa đi tắm vội mà đã gọi điện ngay cho mẹ.
“Mẹ, sau khi tốt nghiệp con không định ở lại Bắc Kinh vào công ty kia nữa, mẹ có trách con không?”
Cô giáo Phùng Đan nghe lời con trai nói mà cực kỳ hốt hoảng. Con trai bà từ bé đã hiểu chuyện, lại có chính kiến, đây là lần đầu tiên Phùng Đan nghe thấy con mình đàm phán một cách nghiêm túc như thế, cảm giác giống với khi phải ra quyết định gì quan trọng lắm.
Phùng Đan lập tức nghiêm túc hơn, hạ giọng hỏi: “Vậy con muốn làm gì?”
Ngô Trạch Văn nói: “Con muốn thi đấu thể thao điện tử.”
Phùng Đan sửng sốt: “… Thi đấu điện tử?”
Ngô Trạch Văn trịnh trọng giải thích: “Vâng, hiện tại giải đấu trong nước đã trở nên chuyên nghiệp hơn rất nhiều, tham gia thi đấu sẽ có tiền lương và tiền thưởng, không khác gì một nghề cả. Mẹ có thể tìm trên mạng ‘Giải đấu Võ Lâm chuyên nghiệp’, quy mô của liên minh cực kỳ lớn, có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp, khi thi đấu sẽ được phát sóng trực tiếp trên TV, thể chế hình thức đều chính quy chỉn chu. Con gặp vài người bạn tốt ở trường, muốn thi đấu cùng với họ, trong đó có cả cậu bạn Lý Tưởng cùng khoa mà mẹ từng gặp rồi đó.”
Có mấy người bạn học với nhau, lại thêm cậu lớp trưởng nhiệt tình kia nữa, rồi chiếu trên TV nghe qua cũng rất đáng tin.
Có điều Phùng Đan vẫn hơi phân vân, gì thì gì con trai tự nhiên lại đề cập đến những từ ngữ xa lạ bà chưa nghe bao giờ khiến bà lúc này không thể đưa ra quyết định chính xác được. Bà chỉ biết các cuộc thi bóng rổ, bóng đá, không hề biết giờ đây thi đấu điện tử cũng thành môn thể thao chính quy… Nói thẳng ra thì chẳng phải đó chỉ là một trò chơi sao? Chơi trò chơi mà cũng thành nghề à?
Ngô Trạch Văn nói tiếp: “Mẹ, từ nhỏ đến lớn con chưa từng cầu xin mẹ cái gì, lần này con cũng đã cân nhắc kỹ càng rồi mới ra quyết định, mẹ có thể đồng ý không?”
“…”Phùng Đan lập tức mềm lòng, từ bé Trạch Văn đã không có cha, nhiều năm trôi qua vẫn luôn không để bà phải chịu gánh nặng, đứa trẻ trưởng thành quá sớm so với bạn đồng trang lứa này khiến bà đau lòng vô cùng. Từ bé cậu đã rất nghiêm túc cố gắng, làm gì cũng phải làm tốt nhất có thể, bà biết con mình khổ công dùi mài như thế là vì không muốn bà lo lắng.
Ở đại học con trai vẫn vừa học vừa làm, năm nào cũng có học bổng, đâu phải bà không biết…
Hôm nay con trai nói muốn làm việc mà mình thích, bà làm mẹ cũng không nên phản đối.
Hơn nữa bà tin con mình sẽ không tha hóa, Trạch Văn vẫn luôn bình tĩnh, nếu đã suy nghĩ rất lâu rồi mới quyết định thì hẳn đã cân nhắc mọi mặt thiệt hơn rồi.
Phùng Đan do dự một hồi rồi mới nói: “Con nói gì mà giải điện tử mẹ nghe cũng không hiểu lắm, chờ mẹ tìm hiểu rồi sẽ gọi cho con.”
Ngô Trạch Văn biết đây là tín hiệu mẹ đã mềm lòng, lập tức nói theo bà: “Cảm ơn mẹ.”
Phùng Đan: “…”
Cảm ơn nhanh thế, mẹ đây còn chưa đồng ý đâu!
Có điều Trạch Văn quả thực hiểu rất rõ mẹ mình, đúng là Phùng Đan không đành lòng để con trai thất vọng.
Chỉ có điều thanh niên trẻ tuổi dễ dàng xúc động nhất thời, thân là người lớn, đáng ra phải ngăn nó lại mới phải.
Phùng Đan trầm mặc một chút lại nói: “Con muốn thi đấu gì đó cũng được, có điều mẹ muốn gặp đồng đội của con một chút. Lý Tưởng thì mẹ tin được, còn những thành viên khác là ai? Mẹ phải biết con mẹ sẽ ở cạnh người nào, nếu đồng đội không ra gì thì con đừng lãng phí thời gian.”
Phụ huynh lo lắng như vậy là chuyện rất bình thường, sợ con mình lại lăn lộn với những người có nhân cách không tốt.
Ngô Trạch Văn nói: “Con biết rồi mẹ. Đội trưởng của con cũng là người Bắc Kinh, đến khi nghỉ Đông con sẽ dẫn anh ấy về nhà một chuyến, để anh ấy nói chuyện kỹ hơn với mẹ, được không ạ?”
Lúc này Phùng Đan mới gật đầu: “Vậy được.”
Lưu Xuyên hoàn toàn không hề biết, Ngô Trạch Văn cứ thế kéo hắn ra làm bia đỡ đạn.
Một mình mình không thuyết phục được mẹ, Ngô Trạch Văn rất nhanh trí kéo đội trưởng ra, cậu tin với tài ăn nói của hắn, chắc chắn đội trưởng có thể thuyết phục được mẹ mình.
Thế là Lưu Xuyên chỉ có thể chuẩn bị cho tốt để tới gặp phụ huynh vào kỳ nghỉ Đông.
---------------------------
Kịch ngắn
Mẹ Phùng: Tên đội trưởng nào dám dụ dỗ con bà chạy mất, bà chém nó một nhát chết tươi!
Lưu Xuyên: Dì ơi xin dì nương tay xin dì nương tay! Thực ra eSports là là #¥#@%……##…… [Vừa chạy vừa giải thích]
Mẹ Phùng: Bà đây mặc kệ, bắt cóc con bà là khép vào tội chết!
Một dao phi tới.
Lưu Xuyên: … Lên bảng!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận