Nguyên nhân mà Giang Thiếu Khuynh phải xin phép Lưu Xuyên nghỉ quả thực có chút cùng đường bất đắc dĩ, không cẩn thận làm đứt dây mạng trong nhà, gần khu này lại không có tiệm net mở qua đêm, Giang Thiếu Khuynh đành phải chờ chiều mai đi làm về thì mua mới, đêm này khỏi nghĩ đến chuyện lên mạng.
Từ Sách giận giữ chỉ vào mũi Jojo mà mắng: “Mày cắn lung tung cái quái gì hả? Chỉ biết gây rối là giỏi thôi! Lần sau thì ở nhà.”
“Gâu!” Chó bự ngẩng đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh bằng đôi mắt ướt át, quẫy đuôi lấy lòng với cậu.
Giang Thiếu Khuynh đành ngăn Từ Sách lại: “Thôi, cậu chấp nó làm gì, nó nghe có hiểu đâu…”
Jojo rất nhanh trí chạy ra trốn phía sau Giang Thiếu Khuynh.
Giang Thiếu Khuynh quay sang sờ đầu Jojo, chó ta lập tức cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Giang Thiếu Khuynh.
– chủ nhân là Từ Sách thì bị đối xử chẳng khác nào người ngoài.
Chỉ mới một ngày mà cái con chó vô liêm sỉ này đã làm phản rồi, càng ngày càng gần gũi hơn với Giang Thiếu Khuynh, gây họa lại còn lôi Giang Thiếu Khuynh ra làm bia đỡ đạn.
Từ Sách đen mặt lườm thú nuôi của mình một cái, bất đắc dĩ nói với Giang Thiếu Khuynh: “Gây phiền cho cậu rồi, mai tôi đi mua dây mạng với cậu.”
“…” Ý là mai vẫn không đi à?
Giang Thiếu Khuynh hỏi khéo: “Từ Sách, tối qua cậu ngủ có ngon không?”
Tối hôm qua Giang Thiếu Khuynh vốn định nhường phòng ngủ của mình cho hắn, ai dè Từ Sách khăng khăng bản thân là khách nên sẽ ngủ phòng làm việc. Giang Thiếu Khuynh không thuyết phục được hắn, đành phải mở ghế trong phòng làm việc ra thành giường tạm cho hắn. Nửa đêm Giang Thiếu Khuynh dậy đi WC thì thấy Từ Sách cong người như con tôm trên ghế, nhìn qua có chút đáng thương.
Người từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, sao lại bằng lòng ngủ sofa…
Giang Thiếu Khuynh thật sự không hiểu nổi.
Cậu hỏi Từ Sách ngủ có ngon không thực ra là muốn biểu thị ý tứ rõ ràng: “Chỗ này của tôi nhỏ lắm, cậu ngủ không quen thì đi thuê khách sạn đi.”
Ai dè Từ Sách lại coi như không hiểu ý Giang Thiếu Khuynh, khoái trá trả lời: “Tôi ngủ rất ngon, ngủ không mộng mị đến tận sáng. Đêm nay tôi lại ngủ đây tiếp, sofa ngủ sướng thật.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Nói dối không chớp mắt vậy luôn, người ngợm cao to như thế ngủ sofa thoải mái cái kiểu gì?
Giang Thiếu Khuynh khẽ nhíu mày: “Trợ lý của cậu vẫn chưa đặt khách sạn cho cậu à?”
Từ Sách nói: “Tôi không ở khách sạn nữa, định tìm một căn hộ gần đây thuê ở luôn. Ra khách sạn ở thì không tiện đưa Jojo theo cùng, nhiều khách sạn không cho mang thú nuôi theo… Nơi mà tôi đi công tác cách chỗ cậu rất gần, trước khi tôi tìm được chỗ ở thì có thể ở tạm nhà cậu mấy ngày được không?”
Từ Sách cúi đầu nhìn cậu, vẻ chờ mong đong đầy trong đáy mắt.
Chú chó bự bên cạnh lại bắt đầu cọ cọ bộ lông mềm mại vào lòng bàn tay Giang Thiếu Khuynh như đang lấy lòng.
“…” Giang Thiếu Khuynh bất đắc dĩ nói, “Thôi được rồi.”
Từ Sách mặt dày và chú chó cưng Jojo khổng lồ của hắn cứ thế ở lì trong nhà của Giang Thiếu Khuynh.
***
Đạo trưởng và Cá con cùng xin nghỉ, lại thêm Trạch Văn hỏng kính, Lưu Xuyên đành phải gửi tin cho bên cày thuê nhờ bọn họ tiếp tục treo máy thăng cấp cho mình.
Hai người bạn cùng phòng còn lại vẫn chưa về, Lưu Xuyên rảnh rỗi liền tìm Lý Tưởng nói chuyện. Lý Tưởng đang mở trang web chính thức của liên minh chuyên nghiệp, giao diện màu xanh lam sẫm nhìn qua cực kỳ quen mắt.
Lưu Xuyên lại gần nhìn qua: “Đang xem bảng xếp hạng à?”
Lý Tưởng gật đầu: “Ừ, bên giải đấu nhanh thật, hôm nay vừa hết trận đã cập nhật bảng xếp hạng rồi.”
Bảng xếp hạng chia làm hai phần, phần cao và bắt mắt hơn là xếp hạng các đội tuyển, kéo xuống phía dưới là bảng xếp hạng cá nhân.
Trước mắt thì Thất Tinh Thảo đang đứng đầu bảng xếp hạng với chín điểm, Đồng Tước theo sát cũng với chín điểm. Hai trận đấu 9:0 hôm nay khiến hai đội tuyển lập tức vọt lên hàng đầu. Điểm số bằng nhau thì bảng xếp hạng sẽ xếp theo chữ cái đầu tiên, vì thế Thất Tinh Thảo đứng trên Đồng Tước. Sau đó là đội tuyển Tuyết Lang với sáu điểm, Quốc Sắc năm điểm, Phong Hỏa bốn điểm, Trường An ba điểm, các đội còn lại đều chưa có được điểm nào.
Đây chỉ là bảng xếp hạng tạm thời, có những đội còn chưa thi đấu nên điểm số mới là 0.
Hai đội mạnh là Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ hiện tại còn chưa ra sân, tuần đầu khai mạc là để làm nóng, hôm nay ở Quảng Châu mới là chuỗi hai trận như bình thường, ngày mai ở khắp các thành phố từ Thượng Hải, Tây An, Bắc Kinh v.v. đều sẽ có rất nhiều ván đấu, đánh xong chắc chắn bảng xếp hạng sẽ lại thay đổi rất nhiều.
Phía dưới bảng xếp hạng đội tuyển là bốn bảng xếp hạng cá nhân –
Bảng lôi đài: Hạng nhất Tần Dạ, hạng hai Tô Thế Luân, hạng ba Lộc Tường, hạng tư Tạ Quang Nghị với số điểm hạ gục trên lôi đài lần lượt là 3, 3, 2, 2.
Bảng điểm hạ gục: Hạng nhất Tô Thế Luân với sáu mạng, hạng nhì Lộc Tường năm mạng, Thiệu Trạch Hàng và Diệp Chu của Thất Tinh Thảo cũng đều có năm mạng… Bảng điểm hạ gục này tính cả “đòn đánh cuối cùng” khi đoàn chiến, người ra đòn đánh cuối cùng khiến đối thủ lên bảng là ai thì mạng sẽ tính cho người đó.
Bảng điểm hỗ trợ: Hạng nhất Tiêu Tư Kính với 12 điểm hỗ trợ, hạng nhì là Hà Phương mười điểm… Bảng điểm hỗ trợ là bảng tính số lần “tham gia giao tranh giúp đồng đội hạ gục địch”. Thất Tinh Thảo có tới hai người với điểm hỗ trợ trên mười chứng tỏ mỗi một mạng đều có sự đồng lòng của đồng đội, đây là bảng xếp hạng phản ánh rõ nhất sự đoàn kết trong toàn bộ đội ngũ.
Mặc dù Tần Dạ phát huy hoàn hảo trong trận đấu lôi đài đầu tiên, một mình hạ gục ba người đối thủ, xếp hạng đầu tại bảng điểm lôi đài, nhưng đến giai đoạn đoàn chiến anh gần như không có bất cứ thu hoạch nào, vì thế các bảng xếp hạng có hạng mục đoàn đội đều không có tên anh.
– đây chính là tầm quan trọng của đoàn đội với tuyển thủ.
Một tuyển thủ giỏi ở trong một đoàn đội ưu tú mới có thể phát huy trình độ xuất sắc nhất.
Lôi đài chỉ để đánh giá kỹ năng cá nhân, còn đoàn chiến là chú trọng vào phối hợp đoàn đội. Tần Dạ ở Trường An chẳng khác nào nhân tài không được trọng dụng, nhìn bảng xếp hạng là thấy quá rõ ràng.
Danh mục cuối cùng, là bảng xếp hạng “MVP” vô cùng quan trọng.
MVP là bảng xếp hạng giá trị tuyển thủ, Tô Thế Luân hạng nhất, 97.7 điểm, đây là số điểm cực cao, được giám khảo tổng hợp từ số liệu thống kê từ kỹ thuật đến mức độ đóng góp giao tranh đoàn đội với hệ thống cho điểm cực kỳ chi tiết. Trận đấu ngày hôm nay với aura ngày sinh nhật cộng thêm, đúng là Tô Thế Luân đã phát huy vô cùng xuất sắc, xứng đáng với mức điểm 97.7 cao như vậy. Sau này còn nhiều trận đấu, điểm số mỗi trận sẽ thay đổi, để rồi tính trung bình tất cả các trận sẽ ra số điểm MVP cuối cùng để giám khảo đánh giá xét thưởng giải “tuyển thủ có giá trị nhất mùa giải”.
– Lưu Xuyên là người có nhiều giải thưởng này nhất.
MVP phản ánh mức độ cống hiến cho đoàn đội, năm đó mỗi trận đấu, phong độ của Lưu Xuyên đều quyết định thắng thua của Hoa Hạ, có trận Lưu Xuyên còn giành được mức điểm 99.5 vô cùng đáng sợ, hoàn hảo đến mức giám khảo còn không muốn trừ điểm của hắn.
Tô Thế Luân có thể có được mức điểm cao như thế, quan trọng nhất vẫn là nhờ Tiêu đội chỉ huy và phối hợp. Tại đội tuyển Thất Tinh Thảo, Tô Thế Luân là dmg chủ lực tuyệt đối, vì thế đồng đội đều sẽ cố ý nhường mạng cho anh, thành viên tham gia đoàn chiến có mạng hạ gục thì sẽ được cộng thêm hiệu ứng “tăng sát thương”, giết được một người cộng thêm 5%, tối đa 25%. Phụ trợ và buff có mạng là lãng phí, để dmg chủ lực có mạng cũng là điều mà thành viên nào trong đội cũng biết.
Đội tuyển Đồng Tước cũng vậy, các thành viên sẽ ưu tiên nhường mạng cho Lộc Tường, để Lộc Tường phát huy xuất sắc hơn.
– đây chính là sức mạnh của phối hợp đoàn đội.
Nếu mỗi người chỉ nghĩ cho bản thân, ai cũng tranh một mạng hạ gục thì hiệu quả chắc chắn sẽ không thể tốt như một người có năm mạng.
Sau khi xem xong bảng xếp hạng, Lý Tưởng nhịn không được lại bắt đầu đau lòng cho Tần Dạ. Bảng xếp hạng nhiều hạng mục như thế, đám Tô Thế Luân, Lộc Tường không những chiếm cứ mấy hạng đầu mà đồng đội của bọn họ cũng đều có tên. Rất nhiều thành viên của Thất Tinh Thảo và Đồng Tước đều có tên trên các hạng mục khác nhau, nhìn qua vô cùng hoành tráng.
Chỉ duy nhất Tần Dạ, cả đội tuyển Trường An chỉ có mình anh ở đó…
Lưu Xuyên thấy Lý Tưởng mãi không nói gì, đành nói: “Nghĩ gì thế? Xem bảng xếp hạng xong ngu luôn rồi à?”
Lý Tưởng trầm mặc hồi lâu, quay đầu lại nói: “Tôi cảm thấy Tần Dạ rất khổ, anh nhìn xem, Tô Thế Luân, Lộc Tường đều có mặt ở bảng lôi đài, bảng điểm hạ gục, Tiêu đội, Thiệu đội cũng có tên, ngay cả em gái chơi buff của Thất Tinh Thảo cũng ở đây. Vậy mà Tần Dạ chỉ có mặt trong đúng hạng mục lôi đài, những thành viên khác của Trường An thì không thấy bóng dáng đâu… Trình độ của Tần Dạ rõ ràng đâu có thua kém đám Tô Thế Luân!”
Lưu Xuyên nhìn bộ dạng tức giận bất bình của Lý Tưởng mà cũng bất lực thở dài trong lòng.
Trình độ của Tần Dạ không hề kém, đáng tiếc đội tuyển Trường An đã bắt đầu tuột dốc không phanh.
Tính tình Dương Kiếm thì không biết còn muốn làm loạn đến khi nào, cùng là 20 tuổi nhưng Lương Hải Tân trưởng thành hơn rất nhiều. Hôm nay phỏng vấn với phóng viên, cậu ta đã khiến Lưu Xuyên cuối cùng cũng an tâm về Hoa Hạ. Trong khi đó Dương Kiếm vẫn còn cứng đầu cố chấp, nếu Dương Kiếm không mau chóng xem lại bản thân, cứ thế này thì sẽ càng hỏng.
Làm đội trưởng ở tuổi 20 quả thật còn hơi sớm, Dương Kiếm lại là con một, điều kiện trong nhà khá giả, từ bé không hề phải trải qua suy sụp đau khổ. Giờ đây từ đương kim vô địch rơi thẳng xuống đáy bùn, tổn thương quá lớn, lại phải đối mặt với vô số phóng viên gây khó dễ, việc cậu ta khó chịu cũng là điều dễ hiểu…
Nhưng hành động trốn tránh hiện thực này không phải việc một đội trưởng nên làm.
Đội trưởng còn không dám ra mặt thì đội viên sẽ nghĩ thế nào? Fan nghĩ ra sao? Các đội tuyển khác sẽ nhìn vào như thế nào?
Tần Dạ cũng quá xui xẻo khi gặp phải một đội trưởng như thế. Việc tốt thì Dương Kiếm ôm hết, việc xấu thì lại đến tay Tần Dạ thu dọn, về lâu về dài tim không hóa đá mới là chuyện lạ.
Đội trưởng cũ của Trường An là Lâm Lập Minh, sai lầm lớn nhất của anh ta đó là đã chọn nhầm người nối nghiệp khi giải nghệ.
Không ai ngờ được thiếu niên năm xưa mỗi khi gặp Tần Dạ đều ngoan ngoãn hô một tiếng tiền bối sẽ trở nên như hiện tại. Cậu ta đã chìm đắm trong hoa tươi và tiếng vỗ tay đến mức đánh mất bản thân, vì thế vào lúc túng quẫn mới không thể chịu nổi một kích như vậy…
“Nếu Tần Dạ có thể tới đội tuyển của chúng ta thì tốt rồi!” Lý Tưởng đột nhiên nói một câu khiến Lưu Xuyên định thần lại.
Lưu Xuyên sửng sốt nhìn cậu: “Sao lại nghĩ thế?”
Lý Tưởng nói: “Tôi cảm thấy anh ấy ở đội tuyển Trường An chẳng ra sao cả, một cái đội chia năm xẻ bảy, chẳng bằng dứt khoát bỏ đi chọn đội khác.”
“Lời này cậu nói sau lưng cũng được, nhưng đừng nói trước mặt cậu ta.” Lưu Xuyên hiếm khi nghiêm túc, hạ giọng nói, “Tình cảm của Tần Dạ dành cho đội tuyển Trường An rất sâu đậm, đội tuyển này là do cậu ta và Lâm Lập Minh gây dựng nên, đã qua năm năm rồi sao có thể nói đi là đi được?”
Lý Tưởng nhíu mày nói: “Tôi biết anh ấy yêu thương đội tuyển Trường An, nhưng đội tuyển Trường An đối xử với anh ấy thế nào?”
Lưu Xuyên: “…”
Bạn học Lý Tưởng nói một câu trúng ngay trọng tâm, Lưu Xuyên nhất thời không thể đáp lại.
Vì tâm trạng bực bội, Lý Tưởng nhíu chặt mày, tức giận nói: “Nếu đội tuyển Trường An còn chút ít tình cảm với Tần Dạ, vậy thì khi anh ấy có được ba điểm lôi đài thì ít nhất nên động viên anh ấy mấy câu chứ? Nói một câu cổ vũ khó lắm hay sao? Vậy mà đám người ở Trường An lại đang làm gì nào? Hôm đó tôi ngồi ngay tại hiện trường, tôi chỉ thấy toàn là thờ ơ và lạnh nhạt! Bọn họ không hề quan tâm tới sự cố gắng của Tần Dạ!”
Lý Tưởng nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, vừa đau lòng cho Tần Dạ lại cảm thấy tức giận vì đám đồng đội heo ở Trường An, cậu nhịn không được siết chặt nắm đấm: “Tuy tôi không hiểu lắm về đội tuyển chuyên nghiệp quản lý như thế nào, nhưng hôm nay nhìn Thất Tinh Thảo và Đồng Tước là thấy không khí trong đội hài hòa ra sao. Tần Dạ bị cô lập ở Trường An có ai mà không thấy được, sao anh ấy còn ở lại không đi? Anh ấy có tình cảm sâu đậm với đội tuyển Trường An, nhưng Trường An đã sớm chẳng còn là Trường An năm đó nữa!”
Lưu Xuyên: “…”
Chẳng ngờ dù Lý Tưởng không phải người trong nghề, vậy mà có thể nhìn rõ sự việc như thế, hẳn là do cậu ta dành rất nhiều sự chú ý tới đội tuyển Trường An và Tần Dạ.
– Tần Dạ vẫn là Tần Dạ của năm đó, nhưng đội tuyển Trường An đã không còn là Trường An hồi xưa nữa rồi.
Sau khi đội trưởng và những người đồng đội cũ giải nghệ, đội tuyển Trường An phải đối diện với tình trạng cảnh còn người mất, Tần Dạ vẫn ở lại Trường An một là vì hợp đồng chưa tới hạn, hai là vì anh có tình cảm rất sâu nặng với đội tuyển này… anh không nỡ rời đi.
Nhưng hôm nay anh đã không thể không đi nữa, mâu thuẫn giữa anh và Dương Kiếm khiến đội ngũ chia bè chia phái, thậm chí Phương Chi Diên còn có thể bố trí chiến thuật nhắm vào nhược điểm này… Trơ mắt bất lực nhìn người khác lợi dụng lục đục nội bộ của Trường An để đánh bại Trường An, không lẽ Tần Dạ không hề khó chịu?
– anh là người đau lòng nhất.
Lưu Xuyên im lặng hồi lâu mới vươn tay vỗ nhẹ vào vai Lý Tưởng, nói: “Hợp đồng của Tần Dạ và Trường An sẽ hết hạn sau mùa giải này, tôi đã đề cập chuyện đội tuyển với cậu ấy, cậu ấy nói sẽ suy nghĩ.”
Hai mắt Lý Tưởng sáng bừng, cậu lập tức quay đầu lại: “Anh nói thật không? Anh ấy sẽ tới đội tuyển của chúng ta sao?”
Lý Tưởng kích động suýt nhảy dựng khỏi ghế.
– Tần Dạ thực sự sẽ tới đội tuyển của chúng ta sao? Vậy chẳng phải mình có thể cùng thi đấu với anh ấy à?
Chỉ nghĩ đến đây thôi, tâm tình Lý Tưởng nhất thời trở nên vô cùng phấn khích.
Lưu Xuyên thì lại lạnh lùng đả kích Lý Tưởng: “Tần Dạ nói sẽ cân nhắc thực ra chỉ là câu trả lời khách sáo thôi. Điều tôi lo là nếu mùa giải này cậu ấy đánh mệt quá thì sau mùa giải có lẽ sẽ giải nghệ luôn.”
Lý Tưởng giật mình: “Cái gì… Giải nghệ?!”
Lưu Xuyên gật đầu: “Cậu cũng biết tính của Tần Dạ rồi, cậu ta là người rất kiêu ngạo, nếu chuyển sang đội tuyển khác thì không công bằng với fan của Trường An, giải nghệ luôn có khi còn dễ nói. Hơn nữa cậu ta cũng tới tuổi rồi, nếu giải nghệ thì mọi người cũng sẽ thông cảm… Trước mặt tôi cậu ta không đề cập đến chuyện này, chỉ nói khi nào hợp đồng đáo hạn sẽ cân nhắc chuyển nhượng, nhưng tôi đoán suy nghĩ thực sự của cậu ta là giải nghệ.”
Lý Tưởng: “…”
Tần Dạ vẫn chưa từng đề cập về vấn đề giải nghệ với Lưu Xuyên, nhưng Lưu Xuyên lại luôn có dự cảm không lành về chuyện này.
Với tính của Tần Dạ, anh có thể chuyển tới đội tuyển nào đây? Thất Tinh Thảo? Đồng Tước? Thịnh Đường hay Lạc Hoa Từ? Mỗi đội tuyển này đều rất mạnh, nhưng đội nào cũng đã có phong cách riêng, Tần Dạ tới các đội tuyển khác sẽ phải thích nghi với bầu không khí của đội ngũ một lần nữa. anh đã ở Trường An quá lâu, những đội tuyển này trước đây đều là đối thủ của anh, bắt anh thay đổi bản thân thích nghi với đội tuyển mới thì quá khó cho anh rồi.
Huống hồ có rất nhiều tuyển thủ từng xảy ra tranh cãi với anh, ân oán trong giới chuyên nghiệp cũng loạn tùng phèo. Tần Dạ là người kiêu ngạo như thế, sao có thể vứt bỏ tự tôn để gượng cười với người mình ghét, rồi quay ngược lại đi đánh chủ cũ là Trường An?
Nếu anh tới đội tuyển khác, đến khi gặp Trường An trên sân đấu thì phải làm sao? Anh có thể xuống tay với đội tuyển mà mình một tay gây dựng nên không?
Vì thế nên, hợp đồng đến hạn, tuyên bố giải nghệ, năm năm tròn chỉ cống hiến cho đội tuyển mà anh từng yêu nhất mới là cái kết đẹp nhất với anh.
Lưu Xuyên có thể chắc chắn, với tính cách của Tần Dạ thì khả năng giải nghệ cao hơn chuyển đội rất nhiều.
Lý Tưởng trầm mặc một hồi, đột nhiên lên tiếng: “Tôi sẽ không để anh ấy cứ thế giải nghệ đâu.”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Cậu có cách giữ cậu ta lại à?”
“Vẫn chưa nghĩ ra.” Lý Tưởng nói, “Nhưng người là vật sống, chắc chắn rồi cũng sẽ có cách thôi.”
Lưu Xuyên: “…”
Cậu lạc quan quá nhỉ!
Người theo chủ nghĩa lạc quan lúc nào cũng thế, thời điểm nào cũng luôn tích cực. Lý Tưởng là dạng điển hình cho trường phái này, lúc nào trông cũng như đang rất vui.
Cậu rất quan tâm tới Tần Dạ, điều này lại khiến Lưu Xuyên mừng thầm.
“Vậy cậu cứ từ từ mà nghĩ.” Lưu Xuyên cười nói, “Khi nào rảnh thì nói chuyện nhiều hơn với idol một chút, có mấy lời đứng từ vị trí của tôi thì không tiện nói với cậu ta cho lắm. Cậu vừa lúc không hiểu chuyện trong giới chuyên nghiệp, có nói gì sai thì cậu ta cũng không trách móc gì. Cứ làm thân với cậu ta trước, rồi moi tin từ miệng cậu ta… Nếu cậu ta thực sự định giải nghệ thì chúng ta cùng nghĩ cách.”
Lý Tưởng quyết đoán nói: “Được!”
Chỉ cần có thể kéo Tần Dạ qua đây, bảo cậu làm gì cũng được!
***
Lưu Xuyên trở lại ghế của mình, Lý Tưởng tắt trang web đi rồi lại log in vào clone của Tần Dạ.
Lưu Xuyên tìm lò cày thuê giúp mọi người thăng cấp, Tần Dạ là tuyển thủ chuyên nghiệp nên không tiện tiết lộ thông tin đăng ký, để chắc chắn an toàn thì Lý Tưởng vẫn quyết định đích thân cày cấp cho anh. Hiện tại năm tư không có nhiều tiết, ban ngày vẫn có thể giúp Dạ Dạ đi phụ bản, làm nhiệm vụ, hiệu suất tự cày của Lý Tưởng đương nhiên không thể bằng lò cày thuê, có điều chỉ cần làm sao cho cấp độ duy trì không chênh quá năm level là được, như thế khi Tần Dạ online vẫn có thể tổ đội đi phụ bản cùng mọi người.
Thực ra vốn Tần Dạ không hề quan tâm tới cấp độ và trang bị của cái clone này, nhưng nếu anh đã giao clone của mình cho Lý Tưởng, chắc chắn Lý Tưởng sẽ không để clone của anh tụt lại phía sau!
Đi hết năm lượt phụ bản, không còn việc gì làm, Lý Tưởng lại đứng ngẩn người một mình ở ngoài cổng phụ bản.
Cậu nhớ lại cái ôm dịu dàng mà Tiêu đội dành cho Tô Thế Luân khi anh đi xuống dưới, lại liên tưởng tới cảnh Tần Dạ ngồi uống coca một mình, Lý Tưởng không nhịn được lại đau lòng một chút, cậu thực sự rất muốn trò chuyện với Tần Dạ nhưng lại không biết nói gì mới tốt, thậm chí còn sợ mình gửi tin vớ vẩn lại gây phiền cho anh.
Do dự một hồi, cậu vẫn thu hết can đảm để gõ một dòng: “Anh có đang bận không?”
Gửi tin xong lại thấy mình trẻ con quá, Lý Tưởng lập tức bồi thêm một câu: “Nếu bận thì không cần nhắn lại đâu. Tôi không có việc gì cả, chỉ là muốn hỏi anh một chút xem đã chuẩn bị đến đâu cho trận đấu ngày mai rồi? Tôi không thể tới tận nơi xem nhưng sẽ xem live trên mạng để cổ vũ anh.”
Một lát sau, Tần Dạ nhắn lại: “Cũng tàm tạm, cảm ơn đã quan tâm.”
Anh ấy đang rảnh sao?!
Lý Tưởng vội vàng đánh chữ nói: “Vậy anh nghỉ sớm đi nhé! Nếu mất ngủ thì nghe chút nhạc nhẹ, trước tôi từng nén một file nhạc gửi cho anh qua QQ đó, trong file đều là mấy bài nhạc hợp nghe trước khi đi ngủ, khi nào mất ngủ thì mở ra nghe xem sao. Thả lỏng tâm tình, đừng nghĩ nhiều nhé.”
Tần Dạ nhìn dòng tin nhắn càm ràm này, không nhịn được mà nhếch môi.
Thực ra anh có thể cảm nhận được sự quan tâm của bạn học Lý Tưởng với mình, sự quan tâm và yêu mến thần tượng một cách dè dặt tỉ mỉ này tựa như một fan hâm mộ nhiệt thành, luôn đứng phía sau ủng hộ anh, lặng lẽ theo sát anh, cổ vũ cho anh, còn rất tích cực muốn giải tỏa ưu sầu khó khăn giúp anh. Nào là giúp anh luyện clone, treo máy giúp anh tiêu trừ sát khí, gửi file nhạc qua mail cho anh… Lý Tưởng rất quan tâm anh, nhưng lại chưa bao giờ nhiều lời hỏi chuyện của anh, luôn thông minh duy trì một khoảng cách vừa đủ.
Chỉ là vì bọn họ đã từng gặp mặt, lại thêm có Lưu Xuyên là bạn chung nên quan hệ giữa hai người dường như thân thiết hơn fan và thần tượng một chút.
Trước đây Tần Dạ cũng không thích gần gũi với fan quá, có điều hiện tại Tần Dạ lại nhận ra rằng sau khi anh đọc tinh nhắn của Lý Tưởng, không những không ghét bỏ mà còn nhếch môi cười – vì anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của bạn học Lý Tưởng khi gửi tin nhắn này cho mình.
Tuy mới gặp mặt một lần, nhưng Tần Dạ lại nhớ rất rõ vẻ ngoài của Lý Tưởng.
Sinh viên mới hai mấy tuổi đầu, dáng vẻ cao ráo, dung mạo đẹp trai, lúc nào cũng cười tươi xán lạn, luôn ngập tràn sức sống và tinh thần phấn chấn. Tuy nói hơi nhiều nhưng cậu ta là người biết quan tâm người khác, hơn nữa còn rất thẳng thắn và chân thành.
Lý Tưởng cho anh cảm giác như chiếc áo bông dày dạn ấm áp trong mùa Đông rét lạnh vậy.
Tần Dạ lại khẽ cười, trả lời tin nhắn của cậu: “Tôi nhận được file nhạc rồi, cảm ơn, đã down về điện thoại để nghe. Sắp đi ngủ đây, ngủ ngon.”
Lý Tưởng lập tức gửi tin đáp lại: “Ngủ ngon! Nghỉ ngơi thật tốt nhé!”
Tần Dạ nằm lên giường, đeo tai nghe thưởng thức những bài hát mà Lý Tưởng gửi tới, nghe một hồi quả nhiên ngủ mất.
Cũng không biết là do nhạc nhẹ có thể thôi miên hay vì anh đã thả lỏng tâm tình mà giấc ngủ đêm nay rất an ổn.
Trong giấc mơ, anh vậy mà lại mơ thấy cảnh tượng gặp Lý Tưởng trong hành lang hôm đó. Hai người đứng đối diện nhau nơi hành lang hẹp dài, cậu trai kia luống cuống lấy một hộp toàn búp bê trúng thưởng đưa đến trước mặt anh, Tần Dạ chọn lấy búp bê Nga Mi trong đám thú bông đó…
Nhưng kỳ quái là trong cảnh tiếp theo của giấc mơ, búp bê Nga Mi bé nhỏ kia đột nhiên biến thành hình dáng của Lý Tưởng.
Bạn học Lý Tưởng mini đứng trong lòng bàn tay Tần Dạ, ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Anh đi ngủ sớm chút đi, ngủ không được thì nghe nhạc nhẹ, tôi gửi cho anh file nén qua mail… À đúng rồi, tôi vẫn đang cày cấp cho clone của anh, nếu rảnh thì qua server mới tìm bọn tôi nha… À mà quên, hiện tại tên anh vẫn đỏ nên chưa vào được thành chủ, không được rồi, không nhận nhiệm vụ thì không lên cấp được, tôi sẽ treo máy loại bỏ sát khí cho anh ha. À nữa, nhớ cho Hãn Huyết Bảo Mã ăn nha, không nuôi là nó đói chết đó…”
Lý Tưởng version chibi kia rất dễ thương, nói liến thoắng mãi chưa xong.
Tần Dạ không nhịn được mà thò ngón tay chọc chọc vào đầu cậu, nói: “Biết rồi, cậu nói lắm quá.”
Lý Tưởng chibi bị anh chọc, rơi bịch một cái xuống đất, đau đến mức khóc huhu.
Tần Dạ vội cúi xuống nhặt cậu lên, nhét vào trong túi.
Lý Tưởng lại chui đầu ra ngoài, vẫn tiếp tục nói: “Chuẩn bị cho trận đấu ngày kia ổn chưa, đừng cố quá, thức đêm nhiều nhanh già lắm…”
Tần Dạ lại dúi cậu xuống dưới túi: “Nói nhiều quá.”
Tuy ngoài miệng mắng cậu, nhưng trong lòng anh lại ngập tràn ấm áp.
Giấc mơ kỳ quái đó kéo dài tới tận hừng đông.
Khi Tần Dạ rời giường, anh nhận ra khóe miệng mình vẫn đang cong lên mỉm cười, quả nhiên một giấc mơ thú vị cũng khiến tâm trạng tốt theo.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận