Bạn học Lý Tưởng hoàn toàn không hề biết mình đã biến thành con búp bê chibi chỉ bé bằng ngón cái trong giấc mơ của Tần Dạ.
Cậu mơ thấy cảnh Tần Dạ 1v3 tại Băng nguyên liệt cốc, chỉ khác là Nga Mi “Dạ Sắc” trên sân đấu lại biến thành Tần Dạ bản người thật.
Trong mưa tuyết tung bay, Tần Dạ một mình cầm cờ lôi chủ, bước đi trong bão tuyết mịt mờ, lá cờ bay phần phật giữa gió lạnh ào ào, bóng hình anh sao mà cô đơn lạnh lẽo. Lý Tưởng cố sức đuổi theo bước chân của anh nhưng chạy kiểu gì cũng không theo kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dạ bước từng bước một rồi khuất dần trong tuyết, sau đó mất đi tung tích.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Lý Tưởng đột nhiên nhớ tới hai chữ mà Lưu Xuyên đã nói –
Giải nghệ.
Hình ảnh trong giấc mơ kia dường như là điềm báo không lành, Tần Dạ rời đi, biến mất, liệu điều này có đồng nghĩa với việc anh đã chuẩn bị để giải nghệ hay không?
Lý Tưởng buồn bực gãi đầu, giấc mơ kỳ quái này khiến cả một ngày trời tâm tình của cậu đều như rơi xuống vực.
Tâm trạng Tần Dạ thì lại khá tốt, khi huấn luyện ban ngày, bỗng nhiên nhớ lại cảnh trong giấc mơ hôm qua, bạn nhỏ Lý Tưởng chibi vậy mà lại bị anh nhét vào trong túi…
Giấc mơ kỳ lạ, nhưng cũng rất thú vị. Lý Tưởng trong mơ vẫn thích lải nhải, nói liên tục không hề biết mệt là gì.
Tần Dạ đảo mắt nhìn qua mô hình Nga Mi trên bàn, khi đó anh đã chọn lấy cái này từ tay Lý Tưởng, sau khi về đội tuyển thì đặt trên bàn mình, nằm ngay bên cạnh ổ cứng di động lưu dữ liệu của anh, ngẩng đầu là nhìn thấy.
Nghĩ kỹ thì đây là món quà từ fan hâm mộ đầu tiên mà anh nhận kể từ khi làm tuyển thủ chuyên nghiệp trong suốt năm năm trời.
Trước đây anh không bao giờ tham gia những buổi offline fanclub của đội tuyển Trường An, anh luôn có cảm giác gặp người lạ sẽ rất gượng gạo, chỉ nói mấy câu đơn giản như cảm ơn mọi người ủng hộ tôi sẽ tiếp tục cố gắng thôi mà phải bày vẽ phù phiếm như thế. Anh cũng chưa bao giờ nhận quà từ fan, vì anh cảm thấy bọn họ cổ vũ cho anh đã là đủ rồi, bỏ tiền ra mua quà là việc không cần thiết, tiền đâu có kiếm dễ dàng, không nhất thiết phải phung phí.
Ngày đó anh nhận búp bê từ Lý Tưởng đơn giản là vì bạn học Lý Tưởng quá nhiệt tình, gương mặt tươi cười đầy mong chờ khiến anh ngại từ chối, cuối cùng chẳng hiểu tại sao lại nhận lấy.
Với tính cách của Lý Tưởng, hẳn sẽ tặng những con còn lại cho bạn bè mình nhỉ?
Lý Tưởng nhìn đã thấy là dạng hào sảng, có đồ tốt chắc chắn sẽ chia sẻ cho mọi người… Hẳn là cậu sẽ giữ lại đại sư Thiếu Lâm, chia cho Ngô Trạch Văn và Lưu Xuyên mỗi người một con. Còn những búp bê môn phái khác thì không biết sẽ cho ai, có lẽ là tặng cho đạo trưởng và Cá con trong đoàn cố định ha?
Tần Dạ đang nghĩ thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
“Vào đi!”
Hứa Hân Nhiên tiến vào, trong tay cô là một hộp đồ ăn rất lớn, cô mỉm cười nói: “Tần đội, tới ăn sáng đi, mẹ em tự làm đó.”
Tần Dạ nhận bánh đậu xanh từ trong tay cô, nếm thử rồi nói: “Ngon quá. Mẹ tới thăm em à?”
Hứa Hân Nhiên gật đầu: “Vâng.”
Mẹ của Hứa Hân Nhiên là một người phụ nữ rất nhiệt tình, nhà ở đây nên thường xuyên tới câu lạc bộ thăm con gái, lần nào đến cũng mang nhiều đồ ăn ngon cho mọi người, cả đội tuyển Trường An ai cũng rất quý mẹ của Hân Nhiên. Thực ra điều kiện trong nhà Hân Nhiên rất tốt, Tần Dạ nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao cô lại đi thi đấu chuyên nghiệp, mà thậm chí cha mẹ còn rất ủng hộ cô…
Hứa Hân Nhiên thấy Tần Dạ ăn xong, cười nói: “Lấy thêm mấy cái nữa đi!”
Tần Dạ nói: “Thôi, em chia cho người khác đi, anh không thích đồ ngọt lắm.”
Hứa Hân Nhiên trầm mặc một lát mới lên tiếng: “Em… Vừa rồi em gặp Dương đội, anh ấy lấy mấy cái kẹo lạc rồi…”
Tần Dạ cười nói: “Đừng lo lắng quá, trận đấu chiều nay em cứ đánh như bình thường, không có vấn đề gì lớn đâu.”
Hứa Hân Nhiên quanh co lòng vòng ám chỉ Dương đội mang hàm ý quá rõ ràng, Tần Dạ cũng biết cô đang đắn đo chuyện gì, anh liền chủ động giải thích: “Dựa theo những gì đã bàn lúc trước, anh đánh lôi đài, không tham gia đoàn chiến, để Dương Kiếm chỉ huy.”
Hứa Hân Nhiên đành phải gật đầu.
Tần Dạ chủ động không đánh đoàn chiến, coi như là hành động tạm nhún nhường vì lợi ích toàn cục, để mối quan hệ đang căng như dây đàn giữa đội phó và đội trưởng trùng xuống. Phong cách của Dương Kiếm và Tần Dạ khác nhau quá nhiều, hai người cùng nhau đánh đoàn chiến sẽ xuất hiện lỗ hổng rất dễ để đối thủ khai thác, chẳng thà buông bỏ để cho Dương Kiếm chỉ huy, tuy lối đánh cấp tiến của cậu ta không chắc chắn nhưng vẫn thừa sức để đối phó với một tuyển hạng hai.
Đối thủ của bọn họ ngày hôm nay là đội tuyển Bắc Minh, là đội ngũ xếp hạng gần cuối trong liên minh chuyên nghiệp, nếu ngay cả đội yếu như thế còn không thắng được thì Dương Kiếm tự vẫn đền tội cho rồi.
Nghe Tần Dạ nói thế, lúc này Hứa Hân Nhiên mới an tâm hơn, cô luôn có cảm giác lời đội phó nói đáng tin hơn đội trưởng rất nhiều.
Cô khá thân với Tần Dạ, khi mà toàn bộ đội tuyển Trường An đều bị phong cách cấp tiến của Dương Kiếm ảnh hưởng thì Hứa Hân Nhiên vẫn thiên về ủng hộ Tần Dạ hơn. Chỉ có điều một mình cô chẳng là gì trước phe phái khổng lồ của Dương Kiếm.
Thấy tâm trạng hôm nay của Tần Dạ khá ổn, trong lòng Hứa Hân Nhiên cũng vui vẻ hơn, cô đưa chiếc hộp ra phía trước: “Tần đội nếm thử cái này đi, bánh gạo nếp không ngọt đâu.”
Tần Dạ đành lấy một cái lên ăn, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Lúc này Hứa Hân Nhiên mới xoay người ra ngoài, tiếp tục đi chia đồ ăn cho các thành viên trong đội.
***
Sau hai trận đấu hâm nóng không khí tại Quảng Châu hôm qua, bắt đầu từ hôm nay, giải đấu chuyên nghiệp mùa giải thứ Mười mới coi như được triển khai trên diện rộng.
Mười giờ sáng, ba sân đấu tại Bắc Kinh, Thượng Hải và Tây An cùng có trận, vì cân nhắc tới chỗ ngồi tại hiện trường cũng như ratings live thì thời gian thi đấu đều được sắp xếp vào tối thứ Sáu, cả ngày thứ Bảy và Chủ nhật, tiện cho học sinh và người đi làm tới xem. Toàn bộ lịch thi đấu đều được xếp rất chặt chẽ, mỗi tuần các đội đều có trận nhưng sẽ thay đổi luân phiên sân đấu. Trừ đi thời gian phải đi đi lại lại rất mệt nhọc thì bọn họ chỉ có khoảng bốn ngày để điều chỉnh phong độ và chiến thuật giữa mỗi trận đấu.
Chủ nhật này Trường An sẽ đánh với đội tuyển Bắc Minh tại nhà thi đấu Tây An, thứ Bảy tới Quảng Châu đánh với Đồng Tước rồi đến thứ Sáu lại đi Bắc Kinh thách đấu Hoa Hạ, tiếp theo là đánh Thịnh Đường ở Thành Đô… Ba trận đấu liên tiếp đều là ở sân khách, đối thủ cũng toàn đội mạnh hàng đầu, lịch thi đấu mà liên minh sắp xếp cực kỳ căng, thay đổi liên tục như xe qua đèo, nếu thua cả ba trận trước những đội tuyển mạnh này, ai không có tố chất tâm lý đủ tốt chắc chắn sẽ suy sụp, dẫn đến giới hạn tâm lý của toàn đội đều dễ dàng đổ vỡ.
Từ nay trở đi sẽ không tham gia đoàn chiến nữa là quyết định của riêng Tần Dạ, Dương Kiếm cũng không phản đối, có lẽ cũng đã chờ Tần Dạ mở miệng nói lời này từ lâu…
Rời khỏi đoàn chiến, đồng nghĩa với việc buông bỏ vô số cuộc cạnh tranh giải thưởng.
Giải thưởng MVP quan trọng chắc chắn không có phần anh, bảng xếp hạng điểm hạ gục, điểm hỗ trợ đoàn chiến cũng chẳng còn đến lượt anh chạm vào nữa, giải thưởng duy nhất để tranh giành chỉ còn lại giải Vua lôi đài, mà đối thủ cạnh tranh lại là những người cực mạnh như Tô Thế Luân, Lộc Tường v.v. Hành động này của Tần Dạ đồng nghĩa với việc bỏ hết thảy toàn bộ xếp hạng giải thưởng cuối năm.
Nhưng anh không quan tâm.
Anh chỉ biết mình còn đúng một mùa giải, sau đó sẽ nói lời chia tay với đội tuyển Trường An, vì thế mỗi trận đấu sắp tới anh sẽ dốc hết sức mình.
Ba giờ chiều, tại nhà thi đấu Tây An.
Trận đấu giữa đội tuyển Trường An và đội tuyển Bắc Minh chính thức bắt đầu, vì đây là sân nhà của Trường An nên có rất nhiều fan của đội tuyển tới cổ vũ, tiếng hô hào ủng hộ vang vọng khắp khán đài, có thể thấy được nhà thi đấu đang sục sôi ra sao.
Thành viên bang hội của đội tuyển Trường An cũng ra mặt, hội trưởng Phong Quá Vô Ngân, hội phó Diệp Lạc Vô Thanh đều đích thân tới tận nơi, tổ chức cho một đoàn cổ động viên tới để cổ vũ cho tuyển thủ.
Trận thua trước đó khiến bọn họ rất mong muốn một trận thắng để chứng tỏ bản thân, mà rõ ràng đội tuyển yếu như Bắc Minh được xếp thành đối thủ tuần này vừa vặn là món ngon dâng lên tận cửa.
Tần Dạ liên tiếp xử lý được hai tuyển thủ trên lôi đài, thành viên tiếp theo lên hạ nốt người thứ ba, thuận lợi có được ba điểm đầu tiên.
Đến khi đoàn chiến, Tần Dạ ngồi ghế dự bị quan sát, hôm nay hiển nhiên Dương Kiếm cũng đã nhịn quá lâu, vừa bắt đầu đã xông tới giáp lá cà, trực tiếp quét sạch đối phương. Người này khi đánh trận với tiền đề có lợi thì cực kỳ giỏi, thế không thể đỡ như hổ dữ xổ lồng. Đội tuyển Bắc Minh nhanh chóng tan vỡ, đội tuyển Trường An mạnh mẽ lấy hết cả ba lá cờ, cạo trọc đối phương với tỉ số hoàn hảo 9:0 trên sân nhà Tây An.
Dương Kiếm nhìn qua cực kỳ phấn chấn, hẳn là đã tìm lại được chút tự tin.
Trên thực tế, đội tuyển Bắc Minh xếp hạng 15 trong mùa giải trước, hạng 16 chính là đội tuyển Càn Khôn đã giải tán, slot lên chuyên nghiệp bị Tuyết Lang thế chỗ vào. Tính ra thì Bắc Minh ngày hôm nay chính là đội tuyển yếu nhất toàn bộ liên minh…
Tìm lại tự tin từ một đội tuyển như thế, có thể thấy được phong độ của Trường An hiện tại thảm đến mức nào.
Tần Dạ có chút lo lắng bất an.
Thắng lợi ngày hôm nay là chuyện quá đương nhiên, đánh với một đội hạng bét như thế, 9:0 là tỉ số hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tần Dạ.
Sau đó sẽ là ba trận đấu vô cùng ác liệt, Đồng Tước tại Quảng Châu, Hoa Hạ ở Bắc Kinh và Thịnh Đường ở Thành Đô. Nhỡ đâu thua hết cả ba thì chẳng phải Dương Kiếm sẽ sụp đổ hay sao?
Thật sự đau đầu.
Có điều nhìn đồng đội vui sướng như thế này, Tần Dạ cũng ngại không nói những lời làm tổn thương bọn họ, anh chỉ có thể tiếp tục im lặng.
Lý Tưởng vẫn ngồi theo dõi trận đấu trên máy tính, khi Tần Dạ có double kill thì vui vẻ vỗ tay khen hay, đến lúc thấy Tần Dạ không tham gia đoàn chiến thì cảm thấy thất vọng vô cùng.
Lưu Xuyên cười cậu: “Đồ fan cuồng.”
Lý Tưởng bình thản nói: “Tôi thích nhìn Tần Dạ thi đấu đấy thì sao nào?!” Dừng một chút cậu lại nói, “Sao hôm nay anh ấy không đánh đoàn chiến?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu ta không hợp với Dương Kiếm, mấy người ở Trường An lại phối hợp với Dương Kiếm tốt hơn, Tần Dạ chỉ có thể tự mình rời khỏi đoàn chiến, buông bỏ toàn bộ để nhường lại quyền chỉ huy cho Dương Kiếm.”
Lý Tưởng chợt hiểu ra: “Thế nếu anh ấy không đánh đoàn chiến thì chắc chắn sẽ không thể lấy điểm tranh giải cá nhân cuối năm rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Cậu ta không quan tâm đâu.”
Tuy Tần Dạ không quan tâm nhưng Lý Tưởng lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Rõ ràng trình độ của Tần Dạ chẳng thua kém gì những người như Tô Thế Luân hay Lộc Tường, trong liên minh cũng là lão làng với bề dày kinh nghiệm, là một trong những tuyển thủ nổi tiếng nhất, vậy mà lại buông bỏ hết các hạng mục trao thưởng có tính yếu tố đoàn chiến. Việc này không những sẽ tổn thất số tiền thưởng kếch xù và phí hoa hồng đại diện phát ngôn mà còn ảnh hưởng tiêu cực tới độ yêu thích của người xem nữa.
– không lẽ anh ấy thực sự định giải nghệ sao?
Suy nghĩ này khiến Lý Tưởng kinh hãi trong lòng!
– đúng vậy, nếu anh ấy đã sẵn sàng giải nghệ thì những giải thưởng này đâu còn quan trọng nữa, dù sao anh ấy cũng sẽ đi.
Nhớ lại cảnh người con trai kia cô đơn biến mất nơi cao nguyên tuyết phủ trong mơ, Lý Tưởng đột nhiên thấy đau lòng. Giờ đây cậu chỉ muốn nhào tới ôm anh thật chặt, hét thật to vào tai anh rằng: “Đừng giải nghệ, Tần Dạ! Anh mãi mãi là tuyển thủ ưu tú nhất trong lòng tôi!”
… Đáng tiếc là trong giấc mơ kia, cậu vẫn mãi chẳng thể đuổi kịp bước chân của người đó.
“Có rảnh không? Tôi muốn vào clone một chút, gửi mã nghiệm chứng cho tôi đi.”
Tin nhắn của Tần Dạ gửi tới cắt ngang mạch suy nghĩ của Lý Tưởng. Lý Tưởng cúi đầu thì thấy điện thoại báo tin nhắn có người đăng nhập.
Lý Tưởng lập tức nhắn lại: “Xin lỗi, tôi vừa thấy đây! Mã nghiệm chứng là 510087. Hôm nay các anh thi đấu rất tốt, xong trận không đi liên hoan ăn mừng à?”
Tần Dạ nói: “Chúc mừng xong rồi, mọi người cùng nhau đi ăn cơm. Tôi mới về ký túc xá.”
Tần Dạ đăng nhập clone của anh trong ký túc xá.
Lý Tưởng vội nói: “Để tôi vào nick đi với anh!”
Hiện tại cũng không phải tám giờ để bên cày thuê thoát nick, Lý Tưởng đành gửi tin nhắn riêng cho lò luyện nhờ log out trước, sau đó cậu mới đăng nhập vào game.
Tần Dạ thấy cậu online liền nhắn tin: “Ăn cơm chưa?”
Lý Tưởng nói: “Ăn rồi.”
Thực ra cậu chưa hề ăn cơm tối, chỉ có điều cậu không muốn để Tần Dạ cô đơn một mình trong game.
– dù làm cái gì cũng không quan trọng, đơn giản là cậu muốn ở bên Tần Dạ mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận