Vì trước đó Lý Tưởng đã cày cấp giúp Tần Dạ, thế nên khi offline, tài khoản Thất Dạ Tuyết vừa vặn đang đứng tại cổng phụ bản Luận Kiếm Phong level 45, còn bản thân Lý Tưởng thì ở tận Tần Châu xa xôi. Sau khi tổ đội thì click chuột vào avatar thành viên trong đội sẽ hiện lên vị trí của người đó, Tần Dạ nhìn vị trí của cậu thì lập tức nhắn tin: “Tôi tới Tần Châu tìm cậu.”
Tần Châu là một phần bản đồ rất lớn, phù hợp cho người chơi từ level 45 đến 55 hoạt động, bao gồm cả thành chính “Tần Châu” cùng với bốn khu cày kinh nghiệm ở bốn hướng ngoại ô Đông, Tây, Nam, Bắc.
Từ level 45 trở lên, ngoại trừ việc đi làm nhiệm vụ và cày phụ bản thì còn một cách thăng cấp là “đội kinh nghiệm dã ngoại”, nghĩa là tìm vị trí quái xuất hiện với cường độ cao ở map dã ngoại để đánh cày kinh nghiệm, cách thăng cấp này vừa đơn giản lại vừa nhanh, vừa không cần chạy khắp nơi làm nhiệm vụ lại vừa không lo boss đánh cho chết đi sống lại như trong phụ bản, chỉ đánh quái dã ngoại thôi thì cực kỳ thoải mái.
Bốn khu ngoại ô thành Tần Châu là những địa điểm vàng có quái xuất hiện, có rất nhiều lò cày thuê treo máy ở đây.
Tất nhiên cách thức đánh quái đơn giản này cũng không mang lại nhiều kinh nghiệm, chỉ hợp với người lười hoặc các lò cày thuê.
Mấy người trong đội Lý Tưởng đều giao acc cho “Lò Cày Thuê Giống Như Bay”, mà khu vực cày kinh nghiệm vàng này chính là nơi mà lò luyện treo máy. Hiện tại mấy account Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Ngư Nhi Thủy Trung Du cũng đều đang ở trong đoàn hít kinh nghiệm.
Lý Tưởng vì muốn hầu Tần Dạ làm nhiệm vụ nên mới nói với bên cày thuê rút nick của cậu khỏi đoàn để tổ đội với Tần Dạ.
Tần Dạ cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã chạy về phía Lý Tưởng như một ngọn lửa đỏ rực đầy khí thế, đi đến đâu hấp dẫn chú ý đến đó.
Lý Tưởng thấy bóng hình đỏ rực chói mắt từ xa, lập tức đi tới đón, đánh chữ trong chat đội: “Sao hôm nay lại rảnh vào game thế này?”
Tần Dạ nói: “Thi đấu xong rồi nên nghỉ một đêm.”
Lý Tưởng vui vẻ nói: “Vậy đêm nay làm hoạt động với bọn tôi nhé?”
Tần Dạ: “Được.”
Lý Tưởng suy nghĩ một chút lại đề nghị: “Đám Lưu Xuyên còn chưa về, hay là chúng ta làm hết nhiệm vụ ở map Tần Châu này đã được không?”
“Ừ.” Tần Dạ không phản đối.
Dứt lời anh liền gửi lời mời cùng cưỡi, sau đó cùng với Lý Tưởng và ngựa kéo căng dây cương, xoay người hùng hổ phi đi.
Hiệu ứng thời tiết bỗng thay đổi, bản đồ Tần Châu tự nhiên đổ mưa tí tách. Bên cạnh Tần Châu là Giang Nam, phong cảnh của tấm bản đồ rất giống với Giang Nam sông nước, cầu nhỏ bắc qua sông, mái đình lầu các, dưới cơn mưa phùn lâm thâm mang tới cho người chơi cảm giác cổ phong rất nên thơ trữ tình.
Hai người cưỡi một con ngựa chạy về phía trước, Tần Dạ kéo cương điều khiển ngựa đi về hướng mình muốn, Lý Tưởng ngồi sau vòng tay nhẹ nhàng ôm Tần Dạ vào ngực. Giữa cơn mưa phùn rả rích, cảnh đẹp hai bên nhanh chóng lướt qua trong tầm mắt, vó ngựa phi đạp nước bắn lên tung tóe.
Cảm giác cưỡi ngựa trong game rất thích, hơn nữa cảnh xung quanh lại đẹp, giữa bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc du dương hòa cùng vó ngựa phi trên nền đá lộp cộp. Suốt dọc đường, Lý Tưởng có cảm giác tim mình dường như cũng hòa nhịp đập với nhịp ngựa phi, thình thịch thình thịch, nhảy nhót không ngừng trong lồng ngực cậu.
Thậm chí cậu còn có một suy nghĩ kỳ quái là – nếu khoảng cách từ đây tới NPC xa một chút thì tốt rồi.
Mà tốt nhất là xa vô hạn luôn, như thế bọn họ sẽ có thể cưỡi ngựa mãi mãi.
Bình thường Tần Dạ rất bận rộn, ít khi đăng nhập cái clone này, thời gian cậu và Tần Dạ ở riêng với nhau ít ỏi đến thảm thương, nhiệm vụ vợ chồng cũng toàn là Lý Tưởng mở song song hai nick để hoàn thành. Hôm nay hiếm khi Tần Dạ log in, đám Lưu Xuyên thì đều chưa lên mạng, hai người cùng nhau đi chu du hơn nửa bản đồ Tần Châu, tuy rằng mưa rơi ướt hết cả người nhưng tâm tình Lý Tưởng lại sáng bừng như vạn dặm trời quang.
Có lẽ vì Tần Dạ là thần tượng của cậu nhỉ? Chỉ cần ở bên Tần Dạ thì dù làm chuyện gì cậu cũng đều cảm thấy rất vui.
Tần Dạ luôn hành động nhanh nhẹn dứt khoát, chẳng mấy chốc đã tới vị trí NPC nhận nhiệm vụ, đồng thời tiếp nhận nhiệm vụ chủ tuyến đầu tiên tại Tần Châu.
Mỗi map trong Võ Lâm đều sẽ có tình tiết chính rõ ràng rành mạch, trên đỉnh đầu NPC sẽ hiện ra dấu chấm hỏi màu vàng kim, phần thưởng khi làm nhiệm vụ chủ tuyến cũng phong phú nhất. Ngoài ra thì xung quanh còn rất nhiều NPC có dấu hỏi chấm màu bạc trên đầu, đây là nhiệm vụ nhanh mà bọn họ có thể lựa chọn làm hoặc không tùy theo người chơi.
Hôm nay Tần Dạ vừa lúc rảnh rỗi, anh quyết đoán nhận hết cả nhiệm vụ nhánh, hai người bắt đầu cùng nhau hoàn thành từ nhiệm vụ đầu tiên.
Tìm người, truyền lời, giết quái, hộ tống NPC…
Mấy nhiệm vụ đơn giản này tất nhiên không thể gây khó dễ cho bọn họ, cả một quá trình làm nhiệm vụ rất mượt mà trôi chảy, sau khi cày hết bảy tám nhiệm vụ chủ tuyến, clone của Tần Dạ cũng tăng một level.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến bảy giờ tối từ lúc nào, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, nhưng Tần Dạ lại không hề nhận thấy.
Anh đã hoàn toàn đắm chìm trong game.
Cùng kỳ lạ, anh đã không còn chơi game rất nhiều năm, chỉ chú tâm vào các thể thức thi đấu, bản đồ, chiến thuật, đã sớm không còn hứng thú với phụ bản và nhiệm vụ trong game. Nhưng hôm nay khi đi cùng Lý Tưởng, làm nhiệm vụ từ đầu, anh lại bàng hoàng tìm lại được cảm giác như những ngày đầu vào game năm đó – thoải mái và khoái trá.
Khi ấy chưa có liên minh chuyên nghiệp, tâm trạng chơi game của mọi người cũng thư giãn vô cùng.
Sau này khi có giải đấu chuyên nghiệp, cạnh tranh tàn khốc dẫn tới áp lực ngày một nhiều hơn, chơi game đã trở thành cái nghiệp của mình, vì vậy mà dần mất đi sự vui vẻ thuần túy trước kia.
– nhưng hôm nay, lúc này, anh lại tìm được sự vui thích thuở đầu.
Hai người cùng đánh một con quái tinh anh, Lý Tưởng vững vàng giữ chặt cừu hận của con quái đầu đàn, quái đầu đàn khiêng đại đao chém từng nhát vào người Lý Tưởng, Tần Dạ ở bên cạnh thoải mái xả sát thương không mảy may thương tổn, đánh vô cùng thoải mái.
Tốc độ tay của Tần Dạ đem ra đối phó với quái tinh anh trong game chẳng khác nào giết gà bằng dao mổ trâu, chưa kể hiện tại Lý Tưởng đã luyện cho bản thân thành một tanker thuần chống chịu… Hai người tổ đội làm nhiệm vụ, tốc độ nhanh như tên lửa, chỉ một buổi chiều đã làm xong hết toàn bộ nhiệm vụ chủ tuyến tại map Tần Châu.
Trên đường trở về trả nhiệm vụ, đi tới một lối rẽ, Lý Tưởng vừa định nói chuyện với Tần Dạ thì đột nhiên có hai người xông ra từ bìa rừng bên cạnh, nhắm thẳm về hướng Lý Tưởng!
Hiệp khách Đường Môn [Người Có Buồn Vui Tan Hợp] mở cừu sát với bạn!
Hiệp khách Đường Môn [Trăng Có Tròn Khuyết Tỏ Mờ] mở cừu sát với bạn!
Nhìn tên là biết ngay hai người này là bạn bè, cùng mở cừu sát với Lý Tưởng như vậy rõ ràng là tới với mục đích không tốt lành gì.
*ID trích hai câu thơ trong Thuỷ điệu ca đầu – Trung thu của Tô Thức.
Lý Tưởng bị người ta cưỡng chế mở cừu, máu bắt đầu hạ xuống rất nhanh.
Tần Dạ cười lạnh.
– chỉ với hai người mà dám giết Lý Tưởng trước mặt tôi?
Nếu đối phương đã dám ra tay với Lý Tưởng thì đương nhiên Tần Dạ sẽ không khách sáo với bọn họ, ánh mắt anh lạnh đi, tay trái giơ lên, bộ móng vuốt sắt màu đen tuyền lập tức mọc ra từ năm ngón tay, vuốt sắc đâm thẳng vào ngực kẻ thủ!
Chỉ một chiêu Xuyên tâm trảo gọn gàng của Nga Mi, suýt nữa đã móc ra một lỗ thủng trước ngực Đường Môn!
Hai người thấy Nga Mi là account nữ nép vào ngực đại sư đi theo làm nhiệm vụ nên còn nghĩ đây là một em gái gà mờ yếu đuối, ai biết đâu… người này lại ra tay cay độc như vậy!
Tần Dạ mở kỹ năng cộng tốc độ di chuyển cho Nga Mi, nhắm thẳng một combo Nga Mi vào “Người Có Buồn Vui Tan Hợp” kia, hiệu ứng xuất huyết nháy mắt đã chồng tới ba tầng!
Người bên cạnh lập tức chuyển mục tiêu sang đánh Tần Dạ hòng cứu đồng bọn của mình, nhưng Lý Tưởng sao có thể trơ mắt nhìn Tần Dạ bị hai người bọn họ bao vây? Cậu dứt khoát dùng Long trảo thủ kéo cổ áo hắn lại, mở Phật quang phổ chiếu cưỡng chế quân địch phải tấn công mình, sau đó đánh chữ trong kênh cận: “Lại đánh tôi đi anh bạn, mục tiêu của anh là tôi mà.”
“…” Đối phương gõ lại một chuỗi ba chấm cạn lời.
Tần Dạ nhìn dòng này, không nhịn được mà nhếch môi, Lý Tưởng cũng có nội tại gợi đòn quá chứ, có lẽ đối phương bị cậu ta chọc cho tức hộc máu rồi.
Cậu kéo một người đi rõ ràng là vì muốn anh giảm bớt áp lực, nhanh chóng dứt điểm người trước mặt. Lý Tưởng chu đáo đúng lúc quan trọng khiến Tần Dạ thoát khỏi cảnh bị kẹp chặt trong lòng địch, anh lập tức bùng nổ tốc độ tay giải quyết đối thủ trước mặt, sau đó quay đầu đi giúp Lý Tưởng.
Hai người nhanh chóng hợp lực giết chết người thứ hai.
Lúc này Tần Dạ mới gõ chữ vào kênh cận: “Tại sao lại giết cậu ta?”
– hành động bảo vệ rõ ràng như vậy khiến Lý Tưởng vui đến mức không biết nói gì cho phải.
Thực ra Tần Dạ cũng không nghĩ nhiều, đơn giản là có người dám động vào một sợi tóc của Lý Tưởng ngay trước mắt anh như thế, chắc chắn anh tuyệt đối không đồng ý.
Hai người vừa bị giết thấy câu hỏi của Tần Dạ nhưng không trả lời, duy trì im lặng.
Lý Tưởng nhíu mày hỏi: “Hai vị, tôi có thù hằn gì với hai vị à? Sao lại giết tôi?”
Đối phương vẫn im lặng như trước.
Tần Dạ bắt đầu mất kiên nhẫn: “Rảnh quá không có việc gì làm nên ngứa tay mở cừu sát đúng không?”
Hai người vẫn không đáp lại, nằm trên nền đất giả chết.
Tần Dạ nhìn lại tên của hai người này một lần, nói: “Tôi nhớ kỹ tên hai người rồi, sau này tốt nhất đừng để tôi đụng phải, gặp lần nào tôi giết lần đó!”
Anh chính là kiểu người thích mềm không thích cứng như vậy, ai dám bắt nạt người của anh, chắc chắn anh sẽ đáp trả gấp mười lần!
Dứt khoát tống cả hai người vào danh sách kẻ thù, sau đó Tần Dạ mới tung mình lên ngựa, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lý Tưởng cũng không để ý tới hai người kia nữa, dứt khoát lên ngựa cùng Tần Dạ, quay đầu tiếp tục đi trả nhiệm vụ.
Đúng lúc này, dòng thông báo từ hệ thống bỗng hiện ra ở góc dưới bên trái màn hình: “Hảo hữu [Ngư Nhi Thủy Trung Du] của bạn đã rời mạng.”
Một lát sau lại thêm một dòng: “Hảo hữu [Ngư Nhi Thủy Trung Du] của bạn đã lên mạng.”
Off xong onl ngay, rõ ràng là đổi người cầm nick.
Lưu Xuyên để lại số liên lạc của bên cày thuê cho mọi người, sau này ai muốn onl thì chỉ cần đánh tiếng với bên cày thuê là được, trong thời gian người xịn không onl thì bên đó sẽ hỗ trợ cày kinh nghiệm thăng cấp, thời gian chính chủ online có thể sắp xếp thoải mái, cứ như vậy thì tài khoản sẽ onl 24/24, sẽ lên tới cấp cuối trước Quốc Khánh bằng tốc độ nhanh nhất có thể – đây chính là ưu điểm khi Lưu Xuyên lựa chọn gói phục vụ cá nhân này.
Thời gian Cá con thường lên mạng là khoảng bảy giờ, Lý Tưởng vừa thấy thông báo liền đoán là Cá con thật đã onl, cậu liền chủ động nhắn tin qua: “Cá con onl hả?”
Nháy mắt đã nhận được câu trả lời: “Ừa! Là tôi nè! Đại sư đang làm gì thế?”
Cá con xin vào đội thì thấy trong kênh đội chỉ có hai người, cậu nhóc tò mò hỏi: “Sao chỉ có hai người thế này? Đội trưởng các thứ đâu hết rồi?”
Lý Tưởng nói: “Đội trưởng đưa Ngũ Độc đi lấy kính rồi, lát nữa quay về mới onl. Mạng nhà Thanh Phong Đạo Trưởng thì có vấn đề, tối qua cũng xin vắng như cậu.”
Cá con hiểu ra: “Ồ! Bảo sao tôi thấy tin hủy hoạt động cố định trong group QQ, hóa ra ai cũng bận việc!” Dừng một chút cậu nhóc lại nói, “Tôi vừa mua cơm hộp về, ăn trước cái đã, tiện thể treo máy câu cá, đội trưởng tới thì hú tôi nha!”
Nói xong Cá con liền truyền tống tới Ngư Mễ Chi Hương, tìm một góc cạnh bờ ao treo máy câu cá, sau đó mở hộp cơm mới mua ra cúi xuống ăn ngon lành.
Lý Tưởng và Tần Dạ tiếp tục làm nhiệm vụ, mới đi được vài bước thì thấy lượng máu của Cá con trong danh sách đội tụt không phanh, sau đó nick của cậu nhóc cũng xám xịt.
Avatar thành màu xám, đồng nghĩa với nhân vật trong game đã chết.
Bị tấn công?
Một dòng thông báo đồng thời hiện ra trong chat đội: “Thành viên [Ngư Nhi Thủy Trung Du] vừa bị [Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta] tàn nhẫn sát hại tại [Ngư Mễ Chi Hương].”
Lý Tưởng gõ chữ hỏi trong kênh đội: “Ê Cá?”
Đợi mãi mà đối phương vẫn không hề đáp lại.
Tần Dạ cũng hỏi: “Sao thế?”
Ấn tượng của Tần Dạ về cậu nhóc Cá con này khá tốt, có lẽ là vì cùng chơi Nga Mi nên cũng thân thiết hơn một chút. Vẫn còn nhớ lúc trước khi anh vào game đánh 3v3, nhóc buff dùng mặt cà phím này thậm chí còn không sống nổi quá năm giây trong tay Lưu Xuyên, nhưng trải qua một thời gian, dưới sự hướng dẫn của Lưu Xuyên, cậu nhóc tiến bộ rất nhanh. Thậm chí trận cướp boss Thế giới Thiên Chu Trưởng Lão hôm đó còn có thể theo Ngô Trạch Văn kéo boss qua, hoàn toàn không nhận ra thánh buff diệt đoàn lúc trước nữa.
Người quen bị giết, đương nhiên Tần Dạ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, anh gõ chữ nói: “Sao người kia lại giết cậu?”
Cá con vẫn không phản ứng.
Lý Tưởng bắt đầu sốt ruột: “Cá con Cá con Cá con? Nói một câu coi nào!”
Cá con vẫn không hề ho he một tiếng.
Tại Cáp Nhĩ Tân xa xôi, trong ký túc xá một trường đại học nào đó, bạn trẻ Cá con 17 tuổi vẫn còn đang gặm đùi gà trong hộp cơm. Hôm nay cậu đói muốn chết, hiện tại chỉ có đùi gà là chân ái, hoàn toàn không quan tâm đến nhóc buff Nga Mi đã ngã xuống vũng máu lênh láng trong máy tính sau lưng.
Hôm nay đùi gà ngon ghê chứ, căn-tin trường vẫn còn chút đạo đức…
Bạn nhỏ Cá con nghĩ mà sướng.
Lý Tưởng và Tần Dạ hỏi rất lâu mà không thấy bên kia đáp lại, hai người đành phải tiến thẳng tới Ngư Mễ Chi Hương xem tình hình.
Tại hiện trường án mạng chỉ còn lại thi thể đáng thương của Cá con nằm bên hồ nước, xung quanh vẫn còn cả đống cần câu mồi câu, trong khi đó kẻ gây án đã không thấy bóng dáng.
Lý Tưởng đi một vòng quanh xác Cá con, lại đánh chữ ở kênh cận: “Cá ơi?”
Bên kia vẫn không nói gì.
Lý Tưởng bực mình: “Tôi phát điên! Cậu ta treo máy câu cá xong biến luôn rồi à, bị giết cũng không biết nữa!”
Tần Dạ khẽ nhíu mày: “Người giết Cá con liệu có liên quan tới hai người giết cậu không?”
Lý Tưởng sửng sốt nói: “Không đâu chứ? Cá con chỉ là buff thôi mà, chưa bao giờ PK với người ta, cũng đâu có đắc tội người nào.”
Tần Dạ nói: “Chẳng phải cậu cũng chưa từng gây thù với ai sao?”
Dừng một chút, anh lại bình thản bồi thêm một câu: “Chắc chắn là Lưu Xuyên gây tội rồi, tên đó là kẻ dễ chọc thù hận từ người khác nhất.”
“…” Lý Tưởng yên lặng biểu thị đồng ý.
Đang nói thì dòng thông báo màu đỏ chói mắt lại xuất hiện ở góc trái màn hình –
Hảo hữu [Lưu Danh Bách Thế] của bạn đã bị [Đường Bất Suất] tàn nhẫn sát hại tại [Tần Châu Tây giao].
Hảo hữu [Mê Vụ Chiểu Trạch] của bạn đã bị [Đường Bất Lý] tàn nhẫn sát hại tại [Tần Châu Tây giao].
Trong game, chỉ khi bị người khác cưỡng chế mở cừu sát thì kênh bạn bè mới có dòng thông báo này.
Quả nhiên nhân vật của Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn cũng bị giết, quan trọng là Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn còn đang ra ngoài trường lấy kính mới đo còn chưa về, nick của bọn họ vốn không phải do chính chủ cầm. Dùng cày thuê đánh quái hít kinh nghiệm ở dã ngoại mà cũng bị giết… thù hận lớn đến mức nào chứ?
Lý Tưởng nhíu mày nói: “Vậy rõ ràng là có liên quan tới đội cố định của chúng ta rồi nhỉ?! Rốt cuộc Lưu Xuyên đã đi kéo cừu hận kinh khủng ở đâu thế này? Vạ lây anh em cũng chết theo luôn?”
Tần Dạ nói: “Đợi cậu ta về hỏi xem sao.”
Cùng lúc đó, tin Lưu Xuyên bị giết cũng hiện lên trong kênh bạn bè của hội trưởng các bang hội.
Các vị hội trưởng đều kinh hãi không thôi, nhất là hội trưởng Đoạn Trường Thảo của bang Thất Tinh Thảo, thấy tin này lập tức nhắn cho Lưu Xuyên: “Người anh em sao lại bị giết thế?”
“Tôi là cày thuê!” Anh giai cày thuê rít gào nhắn lại.
Anh giai của lò cày Giống Như Bay quả thực rất muốn hộc máu – một người mở mấy máy liền giúp người ta cắm nick lấy kinh nghiệm đã đủ điên đầu rồi, cảm giác có tám cái tay cũng không đủ, vậy mà lại còn có kẻ thù tìm tới cửa thế này thì thốn đến độ nào!
Lúc này Lưu Xuyên đang theo Ngô Trạch Văn đi lấy kính trong tiệm, bỗng nhiên hắt hơi một cái thật to.
Lưu Xuyên gãi mũi, quay đầu nhìn Ngô Trạch Văn.
Kính mới đo hôm qua đã làm xong, Ngô Trạch Văn đeo thử lên, lần này Lưu Xuyên đích thân chọn gọng cho cậu, gọng kính màu đen tuyền nổi bật trên nước da trắng nõn, bộ dạng thanh tú, cảnh đẹp lòng cũng vui.
Lưu Xuyên cười nói: “Được đó, số đo đúng chưa?”
Ngô Trạch Văn dụi mắt: “Nhìn hơi chóng mặt một chút.”
Ông chủ nhiệt tình vội vàng giải thích: “Kính mới lúc nào cũng thế, mới đeo sẽ hơi chóng mặt, sáng mai dậy đeo là ổn thôi, một hai ngày sẽ quen.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Vâng, cảm ơn ông chủ.”
Dứt lời cậu liền đi sang bên cạnh quẹt thẻ thanh toán.
Mà Lưu Xuyên cũng đồng thời nhận tin nhắn từ anh giai cày thuê –
“Này anh bạn, trong game có kẻ thù tìm tới tận cửa đây này, mấy người cùng đội với anh bạn đều bị giết hết, có cần online trước giải quyết hết ân oán tình cừu không? Chứ thế này thì cũng khó cho bên bọn tôi, cả ngày chỉ bị người ta đuổi giết, kinh nghiệm vất vả mãi mới có mà chết một lần là tụt hết về không, anh bạn bị giết thế này là coi như bọn tôi công cốc cả chiều nay rồi.”
Lưu Xuyên nghi hoặc nói: “Kẻ thù? Hình như tôi không có kẻ thù nào mà?”
Anh giai cày thuê nói: “Một người là Đường Bất Suất, một người là Đường Bất Lý, giết cậu và Ngũ Độc. Còn có anh bạn tên Cá con nữa, vừa rút đoàn xong cũng bị người ta giết.”
Lưu Xuyên nhíu mày, nhắn lại: “Tôi biết rồi, bên anh off trước đi, để tôi xử lý.”
Ngô Trạch Văn trả tiền xong quay lại, thấy Lưu Xuyên cau mày liền quan tâm hỏi: “Có chuyện gì à?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Chúng ta về đi, trong game có chút chuyện.”
Ngô Trạch Văn hỏi: “Nghiêm trọng lắm sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Nghe đâu có người ám sát chúng ta. Tôi lại muốn xem xem ai mà to gan như thế đây!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận