Sáu rưỡi chiều, tại văn phòng Hiệp hội eSports trường.
Trác Văn Siêu và Giang Tuyết đang thảo luận thì tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, một giáo viên nữ trẻ tuổi mặc zuýp trắng đẩy cửa bước vào, sau khi thấy hai người thì nhịn không được mà cười nói: “Đang nói chuyện gì thế? Chưa về ký túc xá nghỉ ngơi à?”
Trác Văn Siêu lễ phép đứng dậy trả lời: “Cô Lâm, bọn em đang nói về trận chung kết Rhythm Master hôm nay, có hai cao thủ đứng đầu xuất hiện, tốc độ tay khiến mọi người cực kỳ sửng sốt.”
Cô Lâm bận việc vào buổi chiều nên không thể đi xem thi đấu, nhịn không được nghi hoặc hỏi: “Cao thủ đứng đầu?”
Trác Văn Siêu nói: “Hai người họ đều đạt thành tích cao nhất khi chơi nhạc level 10, nghe nói Ngô Trạch Văn đoạt giải nhất là từng chơi piano lên được level performance, tốc độ tay cực nhanh. Người còn lại là Lưu Xuyên của khoa Lịch sử, tốc độ tay tương tự Ngô Trạch Văn. Mà cô là trợ giảng khoa Lịch sử, cô có biết tình huống của người này không?”
“Lưu Xuyên?” Cô Lâm khựng lại một chút, “Cô không tiện nhiều lời về sinh viên này. Em hỏi cậu ta vì muốn kéo người tới Hiệp hội eSports sao?”
Trác Văn Siêu nói: “Vâng. Người có tốc độ tay nhanh như thế chỉ cần bồi dưỡng đi chơi game đảm bảo sẽ rất lợi hại. Sắp đến hạn đăng ký giải liên trường, đội trường chúng ta cũng định tham gia cuộc thi lần này, hiện tại còn đang thiếu người. Có điều vừa rồi em và Giang Tuyết có gặp anh ta ở nhà ăn, nói ý định của bọn em, đáng tiếc anh ấy hoàn toàn không có hứng thú với cúp liên trường…”
Cô Lâm hỏi: “Vậy còn Ngô Trạch Văn thì nói thế nào?”
Giang Tuyết nói: “Ngô Trạch Văn quyết định tham gia hạng mục Rhythm Master ở cúp mùa đông, cũng không có hứng thú với game online.”
Lâm Phương cúi đầu trầm ngâm một lúc mới nói: “Thế này đi, cô sẽ liên hệ với Lưu Xuyên, nếu cậu ấy đồng ý thì cô sẽ mời cậu ấy ‘xuống núi’ làm huấn luyện viên cho đội trường.”
Trác Văn Siêu và Giang Tuyết khiếp sợ nhìn nhau.
Huấn luyện viên đội trường?
Lưu Xuyên này là ai? Sao cô giáo lại nói muốn mời anh ta ‘xuống núi’ làm huấn luyện viên?
Lâm Phương mỉm cười nói: “Để cậu ấy làm huấn luyện viên cho trường cũng chỉ như giết gà bằng dao mổ trâu thôi. Các em đừng gấp, chờ tin của cô.”
Trác Văn Siêu và Giang Tuyết nhìn cô giáo rời khỏi văn phòng, mãi lâu sau cũng không nói được gì.
Lâm Phương là tutor khoa Lịch sử, đồng thời cũng phụ trách chỉ đạo Hiệp hội eSports trường.
Hiệp hội eSports của đại học C được thành lập hai năm trước, phát triển rất nhanh, đến bây giờ đã có hơn 500 thành viên, có văn phòng và phòng huấn luyện chuyên môn, nhờ sự cố gắng của Lâm Phương mà phía nhà trường còn đồng ý trích một khoản kinh phí đầu tư cho hội lắp ráp các máy tính có cấu hình cao chuyên môn chơi game nhằm tạo điều kiện cho các hội viên tập luyện. Đội tuyển thi đấu của đại học C cũng giành được nhiều thành tích khả quan trong hai năm trở lại đây, lãnh đạo trường tỏ vẻ: Sinh viên cần đa dạng hóa các loại hình hoạt động ngoại khóa, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học thì chơi game rồi đại diện cho trường tham gia thi đấu cũng là chuyện đáng khuyến khích.
Trác Văn Siêu là hội trưởng Hiệp hội eSports trường, đương nhiên là người cực kỳ yêu thích thể thao điện tử, hôm nay trong trận chung kết Rhythm Master phát hiện được hai hạt giống tiềm năng là Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn khiến tâm tình rất kích động, chỉ muốn dùng dây thừng trói hai người này lôi về hiệp hội.
Tiếc là hội trưởng Trác lãng phí nước miếng cả buổi mà hai vị kia lại không mảy may xúc động.
…
Bên kia, cô Lâm quyết định tự mình ra mặt.
Lưu Xuyên nhận được tin nhắn, xoay người đi đến phòng giáo vụ của khoa Lịch sử, quả nhiên thấy một giáo viên nữ trẻ tuổi thanh tú đang ngồi ở bàn làm việc, ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn hắn.
Lưu Xuyên cũng mỉm cười đáp trả lại, nói: “Cô Lâm, đã lâu không gặp.”
Lâm Phương gật đầu: “Đừng khách sáo, ngồi đi.”
Năm đó khi Lưu Xuyên xin bảo lưu, người giáo viên này đã từng giúp đỡ hắn rất nhiều.
Thực ra cô Lâm cũng tốt nghiệp khoa Lịch sử của đại học C, có thể coi như đàn chị trên hắn mấy khóa, sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường dạy học, Lưu Xuyên rất thân với cô, vì vậy cũng không khách sáo nữa, ngồi xuống đối diện rồi cười hỏi: “Cô Lâm, tìm em có việc gì thế?”
Lâm Phương mỉm cười nói: “Ở chung với bạn cùng phòng mới sao rồi? Quen chưa?”
Lưu Xuyên nói: “Cũng ổn.”
Lâm Phương yên tâm gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Em rời trường học nhiều năm, sau khi quay lại sẽ phải thích nghi một lần nữa, cần hỗ trợ gì có thể tìm cô bất cứ lúc nào.”
“Vâng, em biết rồi.” Lưu Xuyên ngừng một lát, ngẩng đầu nhìn cô: “Cô Lâm tìm em hẳn là không vì mỗi chuyện này phải không?”
Lâm Phương cười: “Quả nhiên không gạt được em.”
Nói xong liền lấy một tờ báo trong ngăn kéo ra, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Lưu Xuyên.
Trên đầu tờ báo có in bốn chữ “Tuần san eSports”, tiêu đề một bài báo được in màu đen choán hết trang đầu –
Giải đấu Võ Lâm liên trường đại học toàn quốc lần thứ nhất chính thức khởi động vào tháng 10 năm nay…
Lưu Xuyên nhanh chóng đọc lướt qua bài báo.
Lâm Phương nói: “Đây là tin mới công bố tuần trước, rất nhiều hạng mục thi đấu điện tử đã có giải liên trường, năm nay phát triển sang Võ Lâm, trong trường cũng có rất nhiều sinh viên chơi game này, phía đơn vị sản xuất game đích thân tổ chức giải liên trường, tạo cơ hội cho sinh viên được ra sân thi đấu thể thao điện tử lần đầu tiên.”
Lưu Xuyên trầm ngâm tiếp tục đọc báo.
Lâm Phương nói: “Trình độ của đội trường chúng ta thừa sức vào vòng thi cấp thành phố nhưng chưa chắc đã đi sâu hơn được, thế nên cô mới nghĩ đến em…”
Lưu Xuyên ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Cô Lâm, cô cũng biết tình huống của em rồi, em mới rời liên minh nửa năm, ra mặt tham gia cuộc thi này là phạm quy. Hơn nữa cha mẹ cũng không mong em đi chơi game chứ đừng nói là đi thi đấu trong năm học cuối cùng này.”
Lâm Phương nói: “Cô biết chuyện của em, cũng không muốn gây khó dễ cho em.”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Vậy ý của cô là gì?”
Lâm Phương mỉm cười, nói: “Có muốn thử làm huấn luyện viên không?”
Lưu Xuyên: “…”
Lâm Phương nói: “Làm huấn luyện viên sau màn, chỉ điểm một chút cho các tuyển thủ dự thi, không cần ra mặt khi thi đấu. Năm cuối chương trình học nhẹ, với nền tảng của em thì thừa sức ứng phó với các môn trên lớp, không cần lo đến sự nghiệp học hành. Về phía cha mẹ em, chỉ cần em không nói, cô không nói thì lấy đâu ra người thứ ba biết đây.”
Lâm Phương dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Sao nào Lưu Xuyên? Cuộc thi này sẽ chiếu trực tiếp trên mạng, thân là sinh viên đại học C, chắc em cũng không muốn phải nhìn cảnh các em trong đội trường bị đám trường khác hành cho chết đi sống lại đâu ha?”
Lưu Xuyên: “…”
Là sinh viên đại học C, góp chút sức lực cho trường là chuyện đương nhiên…
Nếu không phải vì phong cách cấp tiến, lãnh đạo trường rộng lượng thì đại học C cũng không cho phép một sinh viên vì đánh giải mà bảo lưu ba năm, ba năm này đại học C vẫn giữ học bạ của hắn, hắn cũng đã trải qua một khoảng thời gian đáng nhớ ở nơi đây.
Giờ đây quay về học tiếp, đội trường đi thi đấu, hắn ngồi nhàn nhã một bên không quan tâm quả thực có hơi tội lỗi.
Lưu Xuyên nhanh chóng ra quyết định, khẽ cười nói: “Làm huấn luyện viên cho đội trường phải không? Không thành vấn đề, có điều…”
Hai mắt Lâm Phương sáng bừng: “Có điều cái gì?”
Lưu Xuyên nói: “Em không muốn người khác biết mình chính là Hải Nạp Bách Xuyên, mong cô giúp em giấu giếm thân phận thật của mình.”
Lâm Phương rất hiểu ý của Lưu Xuyên.
Mọi người chỉ biết đến ID trong game của các tuyển thủ eSports, dù sao những nhân vật đánh nhau trên màn hình đều dùng tên trong game, không ai biết rõ tên thật cũng như thông tin về tuyển thủ.
Nhân vật Hải Nạp Bách Xuyên rất nổi tiếng, đã chinh chiến tại liên minh tròn chín mùa giải, fan đông vô số, năm nào cũng được bình chọn top đầu trong các hạng mục về độ phủ sóng, một nhân vật lớn như vậy mà xuất hiện tại trường học, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Bị vây xem cũng không phải chuyện tốt.
Lưu Xuyên hành động khiêm tốn, Lâm Phương cũng hoàn toàn đồng ý.
Lâm Phương cười nói: “Được rồi, cô sẽ giữ kín chuyện này giúp em, không nói cho bất cứ ai.”
Lưu Xuyên đặt tờ báo xuống, hỏi: “Cô nghĩ với trình độ hiện tại của đội trường thì có thể vào được vòng cấp thành phố phải không?”
Lâm Phương gật đầu: “Đội trường có bốn tuyển thủ trình độ không tệ, hội trưởng Trác cũng đang đi khắp nơi tìm kiếm người mới.”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “May quá, em có phát hiện ra hai mầm non chơi game, một là bạn cùng phòng Lý Tưởng, hai là Ngô Trạch Văn mới gặp trong cuộc thi hôm nay. Trước hết em sẽ nghĩ cách kéo bọn họ vào game, bồi dưỡng lên tay rồi nói.”
Lưu Xuyên dừng một chút rồi bổ sung thêm: “Nếu em làm huấn luyện viên cho đội trường thì chắc chắn sẽ đòi hỏi rất cao ở các tuyển thủ. Mục tiêu của đội trường cũng không thể dừng lại ở mức vào được vòng trong.”
Lâm Phương cố nén tâm tình kích động, nghiêm túc hỏi: “Vậy mục tiêu của chúng ta là gì?”
Lưu Xuyên mỉm cười: “Vô địch toàn quốc.”
***
Khi Lưu Xuyên về ký túc thì đám Lý Tưởng đang bật máy online, vừa thấy Lưu Xuyên trở về, Lý Tưởng lập tức đi tới vỗ vai giơ ngón cái với hắn: “Lưu Xuyên xịn thật đó nha! Tôi thấy bài đăng trên forum rồi, thế mà anh cũng lấy được giải nhì cái cuộc thi Rhythm Master đó, mau nói coi phần thưởng là gì?”
Lưu Xuyên cười nói: “Thưởng một chiếc điện thoại.”
Lưu Xuyên lấy phần thưởng ra cho đám cùng phòng xem.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Cốc cốc cốc…
Cốc cốc cốc…
Lưu Xuyên vừa nghe tiếng gõ cửa đã cảm thấy phấn khởi: Tiếng gõ cửa máy ghi âm kiểu này không của Ngô Trạch Văn thì còn ai vào đây nữa?
Xoay người mở cửa, quả nhiên là bạn học Ngô Trạch Văn đang đứng bên ngoài.
Lưu Xuyên nhìn cậu, mỉm cười nói: “Trạch Văn ơi, đây là phòng 301, cậu lại đi thiếu một tầng à?”
Tai Ngô Trạch Văn đỏ lên, ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm nghị giải thích: “Không, lần này tôi không nhầm, tôi tới tìm Lý Tưởng.”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn vào trong phòng thì thấy anh bạn Lý Tưởng toe toét chạy tới, “Trạch Văn tìm tôi hả? Mau vào mau vào!”
Thế là Ngô Trạch Văn vòng qua trước mặt Lưu Xuyên, đi vào phòng 301 với Lý Tưởng.
Lưu Xuyên: “…”
Sau khi Ngô Trạch Văn đi vào, cậu móc một tập tiền mặt mới cứng trong ví ra, cúi đầu đếm đếm.
Bộ dạng đếm tiền của tên nhóc tham tiền rất nghiêm túc, đếm đi đếm lại hai lần để đảm bảo không nhầm mới đưa cho Lý Tưởng: “Lý Tưởng, trả lại cậu 3000 tệ.”
Lý Tưởng khoát tay nói: “Không cần trả gấp thế đâu, cậu không mua iPad nữa à?”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ, hôm nay thi đấu được tặng rồi.”
Ngô Trạch Văn vẫn luôn muốn mua một chiếc iPad để xem tài liệu, có điều tháng sau mới có học bổng, gần đây iPad lại đang giảm giá nên Ngô Trạch Văn mới tìm Lý Tưởng vay tiền trước để mua iPad, đợi có học bổng sẽ trả. Ai dè Ngô Trạch Văn lại tình cờ tham gia cuộc thi Rhythm Master của trường, thắng luôn giải nhất, tiết kiệm được một khoản tiền lớn nên dứt khoát mang tiền trả cho Lý Tưởng.
Nói cũng khéo, lúc đó Lý Tưởng đang bật trang chủ của Võ Lâm, Ngô Trạch Văn nhìn thấy logo “Võ Lâm” to choán cả màn hình, tò mò đi tới hỏi: “Cậu chơi Võ Lâm à?”
Lý Tưởng gật đầu: “Ừa! Lần trước có rủ cậu chơi mà cậu không có hứng thú đó, thực ra trò này hay lắm.”
Ngô Trạch Văn nói: “Bây giờ tôi có hứng thú rồi.”
Lý Tưởng nhất thời khiếp sợ – sao bỗng nhiên Ngô Trạch Văn lại thấy hứng thú với game này vậy?
Lưu Xuyên bên cạnh cười mà không nói – hẳn là nhóc tham tiền này nghe đến khoản tiền thưởng hai trăm vạn kia nên mới hứng thú chứ gì.
Muốn dụ dỗ học bá tham tiền chơi game thì không dùng mấy chiêu trò khích bác được, cách chính xác nhất là: Dụ bằng phần thưởng đó.
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Ngô Trạch Văn, Lý Tưởng lập tức nhiệt tình nói: “Tốt quá, để tôi giới thiệu một chút về game này cho cậu nha!”
Lý Tưởng mở client game, kéo ghế tới cạnh bàn để Ngô Trạch Văn ngồi xuống, đăng nhập account chính của mình, vừa ngắm cảnh game vừa giải thích với Ngô Trạch Văn: “Game này có tám môn phái lớn: Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Tiêu Dao, Minh Giáo, Cái Bang, Đường Môn, Ngũ Độc, mỗi một môn phái lại chia ra làm ba nhánh nhỏ, tổng cộng có 24 lưu phái với cách chơi khác nhau. Tôi chơi Đường Môn Cung tiễn, Đường Môn Cung tiễn là lưu phái dùng cung, bùng nổ mạnh, damage cao, cách chơi là…”
Lưu Xuyên đứng sau nghe cậu trai giảng giải đủ thứ lý thuyết loạn cào cào, thực sự dở khóc dở cười.
Rõ ràng Lý Tưởng không hiểu rõ về Đường Môn, nếu Ngô Trạch Văn học theo Lý Tưởng thì chắc chắn sẽ trở thành mầm non chết yểu!
Lưu Xuyên trầm ngâm đằng sau hai người.
Đội trường mới có bốn thiếu hai, nếu giờ kéo hai người này vào game hành hạ một tháng thì vẫn kịp để gia nhập đội trường trước khi giải đấu chính thức bắt đầu.
Hắn nói với cô Lâm mục tiêu là quán quân cũng không phải chém gió. Chính là vì có hai người mới Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn với tốc độ tay đạt đến trình độ chuyên nghiệp này, chỉ cần bọn họ gia nhập thì hắn tự tin có thể đưa đội trường vào đến chung kết.
Dù sao thì trình độ của giải cấp trường này vẫn kém xa so với giải chuyên nghiệp của liên minh, có những tuyển thủ giỏi lại thêm Lưu Xuyên đích thân chỉ dẫn, chắc chắn có thể giành được thành tích khả quan.
Có điều Ngô Trạch Văn là một con gà chưa từng chơi game online, Lý Tưởng lại là thằng ngốc cứng đầu chỉ chơi Đường Môn, muốn uốn nắn quan điểm của hai người này đúng là không dễ.
Hai người này giống như máy tính cấu hình cực mạnh, từ CPU đến card màn hình đều thuộc hàng cao cấp, đã vốn có căn cơ thì chỉ cần cài đặt phần mềm. Nếu được dạy dỗ tử tế từ đầu thì chắc chắn hai con gà này sẽ tiến bộ thần tốc. Nếu khả năng học hỏi cao thì không chừng có thể trở thành đại thần đứng đầu cũng nên!
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi: “Lý Tưởng, cậu chơi Võ Lâm lâu vậy rồi có thích tuyển thủ chuyên nghiệp nào không?”
Lý Tưởng gãi đầu, cười nói: “Tôi siêu thích Dạ Sắc, tôi cảm thấy Nữ thần Dạ Sắc siêu lợi hại luôn á!”
Vừa nhắc đến nữ thần trong lòng là hai mắt của bạn học Lý Tưởng sáng bừng như đèn pha, nhìn kiểu gì cũng thấy giống fan não tàn.
Lưu Xuyên: “…”
Nữ thần?!
Tần Dạ là nhân yêu số một của liên minh, hồi mới chơi game tạo account nữ, sau này đi đánh giải cũng tiện tay tạo account nữ, đặt tên là “Dạ Sắc”, không thèm sửa giới tính khiến rất nhiều người hiểu lầm anh là con gái.
Lưu Xuyên kiềm chế xúc động muốn nói sự thật cho Lý Tưởng, bình tĩnh cầm điện thoại, nhanh chóng soạn tin nhắn gửi đi –
“Tần Dạ, có hứng thú vào game hành gà không?”
Tin nhắn trả lời nhanh chóng gửi tới: “Hành gà mà cũng không tự ra tay được nữa à?”
Lưu Xuyên nói: “Là bạn cùng phòng đại học nên không tiện ra tay. Tốc độ tay của cậu ta rất nhanh, có năng khiếu, mỗi tội hơi ngốc, vẫn nghĩ Thiếu Lâm vô dụng khi đi đánh đấu trường, cậu lấy clone Thiếu Lâm hành tên đó một trận giúp tôi, tên đó là fan não tàn của cậu đó.”
Tần Dạ hỏi: “Có phải nương tay không?”
Lưu Xuyên cười: “Không cần, muốn hành thế nào cũng được! Hành cho cậu ta hộc máu mồm, đến mức phải xóa account thì thôi! Cậu biết mà : )”
Tần Dạ trả lời: “=”
=, cũng có nghĩa là chờ một lát.
Tuy tốc độ tay của Tần Dạ rất nhanh, tính cách cũng quyết đoán rõ ràng, mỗi khi thi đấu đều phô diễn tốc độ tay khiến người ta hoa mắt nhưng khi lên mạng chat chit lại cực kỳ lười, lười đánh thừa chữ, nếu có thể dùng một dấu chấm để kết thúc vấn đề thì anh chắc chắn sẽ không bao giờ đánh thêm dấu chấm thứ hai.
= là chờ một lát.
? là tại sao.
… là cạn lời rồi.
8 là tạm biệt!
Khi nhắn tin hay chat QQ với Tần Dạ thì buộc phải quen với phong cách nói chuyện sắc bén dùng một chữ khái quát một đoạn này của anh.
Một lát sau, Tần Dạ lại nhắn tới một con số: “1314”
Số này cũng không mang nghĩa trọn đời trọn kiếp*, mà là số phòng lôi đài.
*1314: Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, đọc lái一三一四 (Yī sān yī sì) sẽ thành 一生一世 (Yīshēng yīshì) nghĩa là Nhất sinh nhất thế – Trọn đời trọn kiếp.
Vì Lưu Xuyên rất thân với Tần Dạ nên có thể nhanh chóng hiểu được ý anh, còn nếu người lạ mà nói chuyện phiếm với tên này thì đảm bảo đã phát điên từ lâu rồi.
Hai vị đại thần nhắn tới nhắn lui cũng chỉ trong 30 giây ngắn ngủi.
Lý Tưởng vẫn còn đang nhiệt tình sôi nổi phổ cập kiến thức các môn phái cho Ngô Trạch Văn, Lưu Xuyên cất điện thoại, nhìn thoáng qua phía sau Lý Tưởng, quả nhiên nhìn thấy một phòng lôi đài mới lập mang số 1314, tên phòng rất đơn giản thô bạo – Cầu hành.
Lý Tưởng thấy tên lôi đài, nhiệt huyết sôi trào trong nháy mắt: “Được! Để tôi vào phòng này cho xem! Cầu hành ấy hả? Dám đặt cái tên kiêu ngạo như thế trong khu lôi đài, đảm bảo là một tên gà mờ không biết phép tắc! Trạch Văn, cậu ngồi đó nhìn tôi làm thế nào hấp chết tên này nha!”
“…” Lưu Xuyên cười mà không nói.
Muốn hạ sát thần tượng à? “Cô em” Tần Dạ sắc bén ấy hả?
Bạn gì ơi, bạn nghĩ nhiều rồi…
------------------
Cầu hành ở đây nghĩa là “Muốn cho người khác ăn hành” chứ không phải là “Muốn bị hành” nha các bạn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận