Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn đi lấy kính trước nên chưa ăn cơm tối, vừa bên cạnh có tiệm sủi cảo, Lưu Xuyên liền vào mua ba phần mang về.
Ngô Trạch Văn nghi hoặc nói: “Anh mua ba phần làm gì?”
Lưu Xuyên giải thích: “Vừa rồi khi tôi đi ra ngoài thì Tần Dạ online, Lý Tưởng theo hầu thần tượng của cậu ta nên cơm cũng không thèm ăn, tiện thể mua cho cậu ta một phần.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Quả nhiên bạn học Lý Tưởng đúng là cúc cung tận tụy theo hầu idol đến chết cũng không ngừng, tinh thần đáng khen quá.
Hai người mang đồ ăn về ký túc xá, Ngô Trạch Văn lấy một phần sủi cảo thịt băm và cải thảo về phòng ăn, khi Lưu Xuyên mở cửa phòng 301 thì bên trong vẫn chỉ có một mình Lý Tưởng. Lưu Xuyên đi tới đặt hộp sủi cảo lên bàn cậu: “Tôi bảo này, hầu Tần Dạ quan trọng hơn hay ăn cơm quan trọng hơn hả?”
Lý Tưởng ngửi thấy mùi sủi cảo, lập tức quay đầu nở nụ cười với Lưu Xuyên: “Cả hai luôn, cảm ơn ha!”
Sau đó tên phàm ăn liền không khách sáo lấy một hộp sủi cảo vùi đầu nhai nhồm nhoàm, rõ ràng là đói sắp chết rồi.
Lưu Xuyên bất lực nhìn cậu, xoay người về bàn của mình, vừa bật máy tính vừa hỏi: “Bên cày thuê gửi tin cho tôi bảo chúng ta bị mấy người ám sát, hôm nay cậu online cả chiều, nói tôi nghe xem có chuyện gì?”
Lý Tưởng nuốt một miếng sủi cảo, tiện uống ngụm canh, sau đó mới quay sang nói: “Tôi với Dạ Dạ đang làm nhiệm vụ thì gặp phải hai người mở cừu sát với tôi. Dạ Dạ giải quyết bọn họ rồi. Vừa nãy thì Cá con online xong cũng bị người ta giết, rồi tôi lại thấy kênh bạn bè thông báo anh và Trạch Văn cũng bị giết ở dã ngoại.”
Lưu Xuyên đăm chiêu sờ cằm: “Vậy là cố ý nhắm vào đội cố định của chúng ta sao?”
Lý Tưởng gật đầu: “Hẳn rồi, nếu không thì sẽ không trùng hợp thế được đâu.”
Lưu Xuyên nhanh chóng đăng nhập vào nick của mình.
Nick của hắn vẫn còn đang ở Tần Châu, hẳn là bên cày thuê nhận tin nhắn của hắn xong thì lập tức rời mạng. Bị giết một lần sẽ mất 5% kinh nghiệm, cấp bậc càng cao thì cần càng nhiều kinh nghiệm thăng cấp, tụt mất 5% kinh nghiệm đồng nghĩa với công sức đánh quái cả chiều mất hết.
Bảo sao anh giai cày thuê buồn bực như thế, chẳng khác nào làm không công cả chiều, vô duyên vô cớ phải tăng lượng công việc, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
– ai lại đi ám sát bọn họ đây?
Lưu Xuyên trầm ngâm vừa ăn sủi cảo vừa tự hỏi.
Dòng thông báo “Mê Vụ Chiểu Trạch lên mạng” hiện ra ở góc trái màn hình. Trạch Văn cũng đã online, vì hai người đều vừa chết vì thế sau khi hồi sinh lượng máu chỉ còn chưa đầy một nửa.
Ngô Trạch Văn chủ động gửi lời mời tổ đội Lưu Xuyên tiến vào, hỏi: “Ăn xong chưa?”
Lưu Xuyên tay phải thì cầm đũa gắp sủi cảo, tay trái thì gõ phím nhắn: “Đang ăn, được một nửa.”
Ngô Trạch Văn cũng dùng tay trái nhắn lại như thần giao cách cảm: “Tôi cũng ăn được một nửa.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cứ ăn từ từ, xong xuôi rồi nói.”
Nhưng chẳng hiểu sao lúc này lại có người tới làm vật hi sinh.
– Hiệp khách Đường Môn [Đường Bất Lý] mở cừu sát với bạn!
Lưu Xuyên hoàn toàn không hoảng loạn, ngay trong khoảnh khắc nhìn thấy bóng màu xanh của Đường Môn Ám khí lóe lên, hắn lập tức ẩn thân như phản xạ có điều kiện, ngay sau đó khinh công rất đẹp vòng ra sau lưng, xoẹt xoẹt xoẹt! Ba loại ám khí bắn ra liên tiếp, trực tiếp nhắm thẳng vào lưng đối phương!
Đường Bất Lý hoàn toàn không ngờ rằng bản thân vốn định đánh lén, ai dè lại bị người ta phản đòn không kịp trở tay!
Đường Môn với Đường Môn, nội chiến môn phái, đương nhiên cả hai đều hiểu rõ hiệu quả chiêu thức và thời gian hồi chiêu của đối phương – mà ai có thể hiểu Đường Môn hơn Lưu Xuyên đây?
Đừng nói là người chơi game phổ thông, ngay cả trong giới chuyên nghiệp thì Lưu Xuyên cũng ở địa vị không ai sánh bằng trong môn phái Đường Môn này.
“Trời đánh còn tránh miếng ăn mà…”
Lưu Xuyên vừa lẩm bẩm oán giận vừa dùng một tay thao tác bàn phím, dứt điểm gọn gàng tên Đường Môn xông tới giết hắn kia, tiện thể dùng một chiêu Tử mẫu phi trảo kéo luôn một tên đang đứng từ xa định ám sát Trạch Văn lại, không khách khí combo tiêu diệt.
Dù thế nào đi nữa cũng đợi cơm nước xong rồi tính chứ, ăn được nửa bữa đã bị phá ngang ghét ơi là ghét…
Vì phải vội lo ăn cơm nên Lưu Xuyên hoàn toàn không nương tay với hai tên kia, hai người nọ bị đánh cho ngu người, ngay cả chết ra làm sao cũng không biết.
Sau năm phút, cuối cùng Lưu Xuyên cũng no bụng, thỏa mãn lau miệng, dọn dẹp cặp lồng trên bàn, đi ra ngoài rửa tay, xong xuôi đâu vào đó mới quay về bàn ngồi lại.
Nhìn trên màn hình máy tính, không ngờ hai người vừa tới ám sát bọn họ kia vẫn phơi xác ở đó chứ không quay về thành.
Lưu Xuyên đánh chữ nói: “Giết một lần chưa đủ, còn mai phục giết thêm lần nữa, tôi với mấy người thù hằn sâu sắc thế cơ à?”
Hai người kia hoàn toàn không đáp lại.
Lưu Xuyên mặc kệ bọn họ, gọi ngựa cưỡi đôi ra, kéo Trạch Văn lên, tiện tay kéo luôn mấy người đang online vào đội.
Giang Thiếu Khuynh vẫn chưa log in, những người còn lại thì đều đủ mặt. Lý Tưởng và Tần Dạ lần lượt vào đội, còn Cá con thì mãi vẫn không thấy hồi âm.
Lưu Xuyên quay đầu hỏi Lý Tưởng: “Cá con sao thế?”
Lý Tưởng bất lực nói: “Cậu ta treo máy câu cá, chắc đang không ngồi máy rồi.”
Một lát sau, cuối cùng Cá con cũng vào đội.
Cá con nằm chết bên hồ ở Ngư Mễ Chi Hương rốt cuộc cũng bò dậy, nghi hoặc hỏi: “Sao tôi lại chết vậy?”
Lý Tưởng: “…”
Tần Dạ: “…”
Hai người bọn tôi đứng đây lo lắng cho cậu bao nhiêu lâu, đồ dở người cậu hóa ra còn không biết mình chết à?
Lý Tưởng dở khóc dở cười: “Cậu còn không biết là bị người ta giết nữa à? Nhìn lại lịch sử đấu đi.”
Bạn nhỏ Cá con lập tức mở lại lịch sử đấu, quả nhiên có một loạt thông báo bị giết, hơn nữa tên thủ phạm còn vô cùng quen mắt: “Lại là cái tên [Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta], tên này giết tôi mấy ngày nay rồi, lần nào tôi treo máy câu cá cũng mò tới giết, tôi quay lại đã thấy mình mất xác ở bên hồ rồi…”
Lưu Xuyên sửng sốt nói: “Cậu bị giết mấy ngày như thế sao không nói với bọn tôi?”
Cá con ngượng ngùng giải thích: “Thì tôi chỉ nghĩ đây là loại thần kinh chán quá đi giết bừa thôi thành ra không muốn gây phiền hà cho mấy người.”
Đúng là trong game có rất nhiều người thần kinh rảnh quá nên chạy ra dã ngoại giết những người chơi đảng sinh hoạt treo máy, đặc biệt là tại Ngư Mễ Chi Hương, lúc nào cũng sẽ có người rảnh tay tới gây sự nửa đêm, giết hết những người chơi câu cá đủ level, Cá con chỉ tưởng số mình xui gặp phải chuyện này nên trước đó vẫn không hề nhắc đến.
Tất nhiên, lý do quan trọng hơn cả là – cái đội cố định này có quá nhiều cao thủ, cậu là đứa gà mờ nhất, tuổi cũng nhỏ nhất, lúc nào cũng có cảm giác mình đang ôm đùi bọn họ. Lần trước khi cả đám cùng theo đội trưởng log out chạy về server cũ gặp Minh Giáo, Cá con bị bỏ lại một mình, khoảnh khắc ấy quả thực cậu cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, như thể mình bị nhóm cao thủ này vứt bỏ.
Cậu biết, trình độ bản thân không thể so sánh với đội trưởng hay những người khác, là một buff diệt đoàn, có thể lăn lộn vào một team cố định đỉnh cao như thế này đã may mắn lắm rồi.
Thế nên cậu cũng không dám đòi hỏi gì nhiều.
Mỗi lần chia đồ sau khi đánh xong phụ bản, cậu đều đợi lấy cuối cùng, chỉ cần mỗi trang bị cho Nga Mi Cầm, những thứ khác tuyệt đối không ham, vì cậu biết rõ vị trí của bản thân trong đội… Cậu chỉ là một tên buff diệt đoàn có cũng được mà không có cũng chẳng sao, những người kia thì đều là cao thủ hàng đầu.
Cậu không muốn gây thêm phiền phức cho đội trưởng chỉ vì chuyện của mình, lại càng không muốn trở thành bình hoa hay cục tạ cho cả đội.
Bị giết mấy lần cũng bực mình thật, hụt đi bao nhiêu kinh nghiệm, có điều cậu vẫn ngại không dám mở miệng cầu xin đội trưởng giúp đỡ khi bị sát hại.
Thực ra Lưu Xuyên cũng hiểu suy nghĩ của Cá con, trong cả đội thì quả thực trước mắt Cá con là người yếu nhất, hắn vẫn chưa từng đề cập chuyện đội tuyển với Cá con đương nhiên cũng có lý do của riêng mình: Thứ nhất là còn chưa chắc chắn nhóc con này có thi đấu cùng hắn hay không, thứ hai, Cá con là sinh viên đại học năm nhất, nếu đi thi đấu thì sẽ liên quan đến việc xin phép, bảo lưu, buộc phải cân nhắc kỹ càng.
Trạch Văn và Lý Tưởng thì đều sẽ tốt nghiệp xong xuôi vào lúc thi đấu, Giang Thiếu Khuynh và Từ Sách cũng có thể tự quyết định cho bản thân, mà trong khi đó Cá con lại chỉ mới 17 tuổi, thế nên Lưu Xuyên mới muốn theo dõi thêm một thời gian nữa xem thế nào.
Lần trước bỏ cậu lại một mình chắc tên nhóc này buồn lòng lắm, bị giết mấy ngày trời cũng không dám nói với mọi người…
Còn nhỏ đã rất hiểu chuyện khiến Lưu Xuyên rất ưng ý, hắn không nhịn được mà mềm lòng: “Cá con, người giết cậu tên là gì? Bọn tôi đi báo thù cho cậu.”
Cá con nhất thời kinh hãi: “Không cần đâu chứ? Lãng phí thời gian quá, chẳng thà đi phụ bản cho rồi.”
Lưu Xuyên cười nói: “Không sao, cậu nhìn danh sách kẻ thù đi, người kia tên gì?”
Cá con đành phải gõ chữ nói: “Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta.”
Đội trưởng muốn báo thù cho Cá con, mấy người khác hôm nay gặp người muốn giết mình giờ cũng bốc hỏa trong lòng, cả đám nhanh chóng tập hợp tại cổng thành Giang Nam.
Đúng lúc này, Thanh Phong Đạo Trưởng trong danh sách bạn bè cũng lên mạng, Lưu Xuyên lập tức kéo anh vào đội và kênh voice chat.
Nhưng chưa đầy nửa phút, thanh máu dưới avatar của đạo trưởng đã tụt giảm rất nhanh, tốc độ y như rong huyết!
Lưu Xuyên còn chưa kịp hỏi lý do thì một giọng nói giận dữ đã vang lên bên tai –
“Đứa nào dám giết cậu? Muốn chết à!” Là Từ Sách.
“Gâu gâu! Gâu!” Đây là Jojo.
Giọng một người một chó quen thuộc vang lên bên phía đạo trưởng, cả đám đều bình tĩnh tỏ vẻ bọn này quen rồi.
Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói: “Ngại quá hôm nay online muộn, tôi mới mua dây mạng mới. Phải rồi, sao lại có người giết tôi ở cổng phụ bản?”
Khác với đám Lưu Xuyên treo máy cày kinh nghiệm ở Tần Châu, khi Giang Thiếu Khuynh lên mạng thì đang đứng tại cổng phụ bản, không ngờ hôm nay vừa online đã bị người ta giết chết, cậu còn chưa hiểu đầu đuôi ra sao.
Từ Sách nói: “Người giết cậu tên là Đường Phi Hiệp, thằng đó đứng phía sau cái cây kia kìa thấy không? Đi rape chết nó.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Từ Sách giục: “Thất thần làm cái gì nữa, đi hấp chết nó.”
Giang Thiếu Khuynh nghiêm túc nói: “Hiện tại tôi chơi Võ Đang Thái cực, cả người toàn trang bị phụ trợ, cậu bảo tôi đi giết Đường Môn kia ấy hả?”
Mặt Từ Sách đen kịt lại: “Ai bảo cậu đổi lưu phái đấy!”
Lưu Xuyên cười nói: “Đương nhiên là tôi. Sau khi đổi chơi tốt lên nhiều, đúng không đạo trưởng?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Ừ, đúng vậy.”
Từ Sách: “…”
Mọi người: “…”
Thế là kênh chat hiếm khi đủ cả bảy người lại thêm một chú chó, nhất thời trở nên vô cùng náo nhiệt.
“… Vậy cậu đổi qua chơi lưu phái phụ trợ rồi cứ định để nó giết mình thế à?”
Từ Sách nhíu mày: “Cậu chờ đó, tôi lấy nick của Vân Phi Dương vào đây giết nó.”
Giang Thiếu Khuynh quay đầu nhìn hắn: “Thôi, cậu giận dữ thế làm gì, chưa biết chừng chỉ là giết nhầm… Ây, tôi bảo thôi mà… Này…”
Tiếng bước chân đi xa dần, sau đó tiếng bước chân còn hòa cùng với nhịp gâu gâu của Jojo.
… Bên Giang Thiếu Khuynh thực sự thú vị như diễn hài.
Một lát sau, Từ Sách cầm laptop đến ngồi xuống bên cạnh Giang Thiếu Khuynh, cắm dây mạng rồi đăng nhập nick của Vân Phi Dương.
Hồi còn ở khu Năm Điện tín, Vân Phi Dương chơi Võ Đang, lần này tới server mới thì dùng nick Cái Bang, trang bị của đại gia xịn vô cùng, đồ tím nguyên cây đầy đủ, đã vậy còn cưỡi bò tót đắt đỏ mua tại thương hội. Tên nhóc này lúc nào cũng nghe theo sếp mình răm rắp, không hỏi câu nào đã lập tức dâng nick cho Từ Sách.
Từ Sách lấy nick Vân Phi Dương xin vào đội, Cá con nghi hoặc nói: “Vân Phi Dương này có phải đại gia đấu giá Hồng Liên Ngọc Trụy hồi trước không?”
Giang Thiếu Khuynh giải thích: “Là bạn tôi tạm thời dùng nick của cậu ấy.”
Cá con lập tức hiểu ra: “Ồ, bạn của anh chính là cái ông sếp trong miệng tên kia đúng không?”
Giang Thiếu Khuynh gật đầu: “Đúng vậy, trước đây chúng tôi thuộc cùng một bang ở khu Năm Điện tín.”
Trong khoảng thời gian mọi người nói chuyện, Từ Sách đã cưỡi bò tót chạy thẳng về phía chân núi Võ Đang, phi thẳng qua người chơi khác không thèm tránh, rõ ràng là anh bạn này đang có tâm trạng cực kỳ tồi tệ, ai đụng vào khéo lại vạ lây.
Từ Sách nhanh chóng đi tới bên cạnh Giang Thiếu Khuynh, tìm được người nấp sau gốc cây, hung hăng tung một chiêu Giao long xuất thủy của Cái Bang về phía người nọ như hổ dữ!
– dám giết Giang Thiếu Khuynh nhà tao, mày chán sống rồi!
Hắn am hiểu nhất là chơi Minh Giáo, nhưng cũng chơi được các môn phái cận chiến khác, với trình độ của Từ Sách đi đối phó với loại tôm tép này, dù có chơi trái tay cũng thừa sức, huống hồ trang bị của Vân Phi Dương lại cực kỳ xa xỉ, full đồ tím level 45 thì thôi đi, đã thế còn đập thêm cả đống đá cường hóa lên max cấp, giết người vô cùng thoải mái.
Từ Sách giải quyết người nọ một cách gọn gàng, quay đầu nhìn Giang Thiếu Khuynh: “Chờ nó sống lại tôi giết thêm một lần nữa cho cậu hả giận.”
Nhưng không ngờ rằng ngay ở chỗ Đường Phi Hiệp sống lại kia, một đám Đường Môn đột nhiên nhào tới từ khắp nơi, bao vây lấy hai người bọn họ, trực tiếp dùng cung ghim cả hai thành con nhím!
Giang Thiếu Khuynh, chết.
Từ Sách… cắn răng chống đỡ một hồi, cũng chết.
Từ Sách quăng chuột: “Đcm! Hóa ra còn có hội nữa! Đã thế hội còn đông như vậy!”
Giang Thiếu Khuynh cũng rất nghi hoặc: “Cổng phụ bản có rất nhiều Đường Môn, đang đánh bang chiến sao?”
Lưu Xuyên trầm ngâm một hồi, nói: “Tôi hiểu rồi, có người cố tình ghim chúng ta. Hôm nay chúng tôi cũng bị người ta ám sát ở map dã ngoại, mấy Đường Môn ở cổng phụ bản có lẽ đều ẩn thân mai phục để chờ chúng ta tới.”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt nói: “Có chuyện gì thế?”
Lưu Xuyên cười: “Không biết. Chắc có ai ngứa mắt chúng ta nên mới phái người đi giết thế này nhỉ?”
Cá con nói: “Vậy xem ra cái thằng Anh Hùng Thiên Hạ giết tôi mấy hôm nay chắc cũng chung hội với đám này!”
Lý Tưởng nghi hoặc gãi đầu: “Chúng ta có gây thù chuốc oán với ai đâu nhỉ? Lại còn mai phục chỉ chờ tới rồi giết, thù hận sâu đậm cỡ nào chứ!”
Tần Dạ nói: “Vị đội trưởng kia, có phải cậu nói chuyện lại gợi chửi kéo cừu hận không?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Có thể là bang Thịnh Đường.”
Mọi người: “…”
Cậu bỗng thản nhiên nói ra một câu như thế, cả đám trong đội đều tỏ vẻ… tư duy của mình và học bá có cùng một chiều không gian không thế?
Lưu Xuyên cười nói: “Sao thám tử Ngô lại đoán thế, lại phân tích nghe coi.”
Ngô Trạch Văn đưa ra một đống luận điểm: “Ở server mới chúng ta vẫn luôn duy trì trạng thái trung lập, coi như khá hài hòa quan hệ với các bang. Trong tám bang lớn ở server mới này thì Trường An, Quốc Sắc, Phong Hỏa đã quen với chúng ta khi đánh phụ bản, còn tìm chúng ta học cách đánh, chẳng việc gì phải giết người. Thất Tinh Thảo thì muốn lôi kéo, càng không thể giết chúng ta như thế. Có thể loại Hoa Hạ và Đồng Tước, từ lần đánh boss Thế giới trước là nhìn ra được hai bang này đều tỏ thái độ thu mình quan sát, sẽ không gây ra việc thế này đâu.”
Ngô Trạch Văn dừng một chút rồi nói tiếp: “Vì thế bang lớn có thể gom nhiều người đuổi giết chúng ta như vậy chỉ còn lại đúng hai bang chúng ta chưa từng qua lại là Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ.”
Lưu Xuyên nghe phân tích rõ ràng của cậu, lại hỏi: “Vậy sao cậu lại chắc chắn là Thịnh Đường mà không phải Lạc Hoa Từ?”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc nói: “Tôi mới mở một cái clone cấp 1 đi kết bạn với một trong số những người đó, nhắn tin liệu có gia nhập bang được không, anh ta nhắn lại: Thịnh Đường bọn tao không nhận gà.”
Mọi người: “…”
Thám tử Ngô cậu thắng rồi, vậy mà còn tạo clone đi tra án nữa!
– bang Thịnh Đường, rõ rành rành ra rồi nhé.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận