Trước giờ ở server mới Lưu Xuyên vẫn giữ thái độ trung lập không trêu vào bất cứ bang hội nào, về lý thuyết thì lần trước hợp tác với Thất Tinh Thảo đi đánh boss Thế giới thứ nhất là vì muốn huấn luyện kỹ thuật cho đám Trạch Văn, hai là có thể lấy được mấy món vật liệu hiếm như Thấu Minh Chu Ti, đá Ngũ Hành. Lưu Xuyên cũng rất thông minh chỉ làm chỉ huy ngầm, không rêu rao khắp nơi là vì muốn để cho bản thân và đồng đội thăng cấp trong yên bình.
Boss Thế giới đều sẽ xuất hiện vào thứ Tư hàng tuần, các bang hội thường xuyên đoạt đi cướp lại, chỉ lấy được một lần chẳng có vấn đề gì to tát – ai mà ngờ Thất Tinh Thảo lại đột nhiên có nằm vùng! Mà ai biết được cái vị nằm vùng cao cấp này lại là con dân Thịnh Đường cơ chứ?
Trâu bò húc nhau ruồi muỗi chết, đám Lưu Xuyên tự nhiên lại bị ép sang bên Thất Tinh Thảo.
Lưu Xuyên vốn không muốn tham gia vào mâu thuẫn lần này, dù sao Tiểu Đường cũng là sư đệ của hắn, nếu tiểu sư đệ biết việc hắn giúp bang Thất Tinh Thảo diệt Thịnh Đường thì hắn cũng không sống nổi! Mà hội trưởng bang Thịnh Đường lại cứ thích tự mình đâm đầu vào chỗ chết, khăng khăng đòi đuổi theo Lưu Xuyên chạy khắp bản đồ, ám sát đội của Lưu Xuyên mấy lần không buông… Đã muốn tha rồi mà vẫn còn được nước làm tới!
Đặc biệt là Từ Sách, vốn tính hắn đã thích xù lông đánh người, thấy Giang Thiếu Khuynh bị giết ngoài cổng phụ bản thì lập tức lấy nick Vân Phi Dương tới trả thù.
Sau đó lại lôi ra một đám Thịnh Đường đứng chờ ở cổng phụ bản, hai người lại bị giết thêm lần nữa.
Từ Sách không hề biết chuyện đánh boss Thế giới trước đó, cũng hoàn toàn không có hứng thú, nghe Lưu Xuyên hỏi ý kiến trong chat đội, lập tức khó chịu nói: “Tôi không quan tâm bang chiến hay mâu thuẫn gì hết, thằng nào giết tôi thì tôi giết nó!”
Jojo: “Gâu gâu gâu!”
Chó bự lập tức lên tiếng hùa theo chủ.
Giang Thiếu Khuynh thì bình tĩnh hơn, nhẹ giọng đề nghị: “Chi bằng chúng ta theo dõi thêm xem.”
Từ Sách nói: “Theo dõi cái quái gì! Chẳng phải mọi chuyện quá rõ ràng rồi sao? Thịnh Đường muốn đuổi cùng giết tận Thất Tinh Thảo, không đẩy luôn chúng ta sang bên Thất Tinh Thảo, cậu muốn quan sát nhưng bọn họ sẽ không cho cậu cơ hội đó. Khỏi phải khách khí gì hết, giết chết chúng nó là xong.”
Giang Thiếu Khuynh bất lực nhìn hắn: “Cậu vẫn luôn thích giết người như thế…”
Từ Sách hạ giọng nói: “Cậu cũng đâu phải gặp tôi lần đầu… Huống hồ người bị giết ở đây là cậu có hiểu không?”
Jojo: “Gâu gâu!”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói: “Nào hai người, tạm dừng một chút! Có thể bảo bạn nhỏ gâu gâu nhà mấy người tạm thời rời khỏi cuộc thảo luận này không, nó nói gì tôi nghe không hiểu.”
Jojo: “Gâu gâu gâu gâu!”
“…” Các thành viên trong đội bất lực bóp trán. Một đám người đang bàn bạc chuyện quan trọng, tiếng chó sủa cứ vang lên bên tai thật không ra làm sao cả.
Giang Thiếu Khuynh lập tức dắt chú chó ra khỏi phòng làm việc, cho nó một đống đồ ăn vặt, lúc này Jojo mới yên lặng, ngoan ngoãn cúi đầu ăn thịt viên…
Sủa to như thế hóa ra là vì đói bụng.
Giang Thiếu Khuynh quay về bên cạnh ghế của mình, đeo tai nghe hỏi: “Vậy ý của đội trưởng thế nào? Chúng ta phải theo Thất Tinh Thảo đi đánh Thịnh Đường sao?”
“Chúng ta không theo bất cứ phe nào hết.” Lưu Xuyên mỉm cười nói, “Từ Sách nói đúng, ai giết chúng ta thì chúng ta giết người đó – đây chính là lập trường của team mình.”
– mặc kệ bang hội mấy người ân oán ra sao, ai tới đánh bọn tôi thì tôi đánh lại!
Lưu Xuyên cực kỳ tán đồng với suy nghĩ vừa đơn giản lại thô bạo của Từ Sách, bọn họ vốn không thuộc về bất cứ bang hội nào, thân là một đoàn người quen độc lập, chỉ có thể làm như thế mà thôi.
Lý Tưởng cũng đồng ý: “Đúng đó! Cái thằng tên Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta đã mai phục ở Ngư Mễ Chi Hương giết Cá con mấy ngày trời rồi, nhịn thế quái nào được nữa! Thù này phải báo, nếu không thì bọn nó lại nghĩ chúng ta dễ bắt nạt! Mai phục khắp bản đồ đánh lén thì sau này anh em mình thăng cấp kiểu gì nữa?”
Lời Lý Tưởng nói rất có lý, nếu lần này bọn họ bị đám Thịnh Đường giết không ngóc đầu dậy được thì sau này đi đâu cũng sẽ bị người ta bắt nạt. Quan trọng hơn cả là mấy ngày nay bọn họ vẫn nhờ anh giai cày thuê thăng cấp hộ, nếu để người ta ấn tượng mình là loại bèo nhèo bạc nhạc thì chẳng phải trong lúc cày thuê cắm nick thì bọn họ sẽ bị giết cho tụt cấp luôn sao?
Tần Dạ nói: “Còn Người Có Buồn Vui Tan Hợp và Trăng Có Tròn Khuyết Tỏ Mờ nữa, hai đứa này giết đại sư ở Tần Châu.”
Ngô Trạch Văn cũng báo ra hai cái tên: “Đường Bất Suất và Đường Bất Lý, đây là hai người giết chúng tôi ở Tần Châu.”
Lưu Xuyên ghi nhớ mấy cái ID này, hỏi tiếp: “Còn ai giết đạo trưởng?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Ở cổng Luận kiếm phong có một đội Đường Môn, chắc là đang mai phục chờ đoàn đi phụ bản của Thất Tinh Thảo.”
Quân địch quá phân tán, Lưu Xuyên nghĩ một lúc rồi nói: “Tập hợp ở Luận kiếm phong.”
Sở dĩ tập hợp tại Luận kiếm phong là vì Giang Thiếu Khuynh và Từ Sách đang bị đám Thịnh Đường canh xác.
Sau khi hai người bọn họ bị giết, mấy người Thịnh Đường vẫn lởn vởn xung quanh không chịu rời đi. Từ Sách vừa nhấn sống lại thì lập tức lại bị một đội Đường Môn Cung tiễn dứt điểm lần nữa.
Ban đầu Từ Sách còn định sống lại rồi dựa vào kỹ năng năm giây vô địch của mình để lao ra, ai dè người của Thịnh Đường quá nhiều, nguyên một đội 30 người, một mình hắn không thể đỡ nổi, chết hai lần liên tiếp, Từ Sách đành bỏ ý định muốn đánh của mình.
Điểm hồi sinh tại Luận kiếm phong Võ Đang cách cổng phụ bản rất gần, dù bọn họ có hồi sinh ở điểm này thì vẫn sẽ bị đuổi giết, vì thế hai người đành phải nằm chết tại chỗ với nhau.
Trong game, bị canh xác là một việc rất kinh tởm, đôi khi sẽ có người ngồi chờ sẵn ở điểm hồi sinh, vừa sống lại xong cũng sẽ vẫn bị giết, liên tục mấy lần như thế thực sự không thể sống lại nữa. Người nào tính cách hơi yếu đuối sẽ phải buộc lòng offline tránh bão, mà người kiêu ngạo thì chắc chắn sẽ không cam tâm.
Chỉ có thâm thù đại hận mới đi canh xác ở điểm hồi sinh như vậy!
Từ Sách là ai? Hắn nổi tiếng là người không nên dây vào, là hội trưởng của bang Liên Minh Người Qua Đường khu Năm Điện tín, nếu đây là khu Năm Điện tín thì chỉ cần một lệnh triệu tập bang hội của hắn, chắc chắn anh em đã tề tựu đông đủ rồi. Chẳng qua giờ đang ở server mới, hắn đành phải nuốt ngược cục tức này.
– nhưng server mới thì cũng có hội!
– các người cứ ngồi đó, tốt nhất đừng có chạy, đợi lát nữa tôi sẽ cho các người thấy hậu quả của việc canh xác!
Tốc độ tập hợp của đám Lưu Xuyên khá nhanh, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn thì truyền tống từ bản đồ Tần Châu tới Giang Lăng, Lý Tưởng, Tần Dạ và Cá con ở Ngư Mễ Chi Hương cũng cùng nhau truyền tống tới Giang Lăng, năm người tụ họp ở cổng Đông thành Giang Lăng trước, sau đó mới cùng truyền tống lên núi Võ Đang!
Cảnh sắc núi Võ Đang mô phỏng y như hiện thực, tỏa ra khí chất hùng vĩ nguy nga, chưởng môn Võ Đang ở tại chính điện Tử Kim rộng lớn, tại quảng trường trước điện có rất nhiều người chơi Võ Đang mặc đạo bào màu xanh trắng đang luyện tập kỹ năng. Quảng trường nằm trên đỉnh núi, vì thế có thể thấy được biển mây lờ lững quanh chân như bông sợi, bầu trời trên đỉnh đầu còn hay có hạc tiên bay ngang, tựa như cõi thần tiên mờ ảo cách xa trần thế.
Điểm truyền tống tới Võ Đang nằm ngay lối vào quảng trường, sau khi mọi người tới nơi cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, lập tức lựa chọn một con đường nhỏ bên hông tiến về Luận kiếm phong.
Trên đường gặp được rất nhiều đệ tử môn phái khác, về cơ bản toàn là những người chơi từ level 45 đến 50 đi đánh phụ bản Luận kiếm phong thăng cấp.
Luận kiếm phong quanh năm tuyết phủ, là một trong những địa hình cảnh tuyết đẹp nhất trong game, nhưng đêm nay ở nơi này, bầu không khí lại lẩn quẩn sát khí vô hình.
Năm người đội Lưu Xuyên đi tới cổng phụ bản Luận kiếm phong, liếc nhìn qua là thấy Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh đang nằm trên mặt đất.
Hai người đã chết vì thế avatar và tên đều chỉ có màu xám, cực kỳ nổi bật giữa đám người.
Lưu Xuyên nhìn quanh một lượt, mở miệng nói: “Hai người cứ chờ đã, bọn tôi sẽ tìm cửa đột phá từ hướng Tây, sau đó hai người tới tụ họp.”
Giang Thiếu Khuynh gật đầu: “Đã rõ.”
Tuy Từ Sách không quá quen với việc nghe lệnh người khác, nhưng Thiếu Khuynh cũng nói rồi, hắn đành cùng tiến cùng lui với Giang Thiếu Khuynh.
“Mọi người tạm thời vào hết bang của Dạ Dạ đi.” Lưu Xuyên nói, “Đám người Thịnh Đường hơi nhiều, mở cừu sát cả bọn thì phiền lắm, chúng ta mở PK bang luôn.”
Mọi người lập tức xin gia nhập bang mà clone của Tần Dạ lập, Tần Dạ mở giao diện bang phê duyệt, hàng chữ quái đản “Thành viên bang Tùy Tiện” lập tức hiện lên đỉnh đầu của cả bọn. Tần Dạ tỏ vẻ: “Tên bang khó nghe quá thể.”
Lưu Xuyên cười: “Đồ đệ nghe thấy chưa kìa? Thần tượng của chú em kỳ thị tên bang quá khó nghe, mau mau nghĩ tên khác hay hơn coi.”
Lý Tưởng gãi đầu tỏ vẻ: “Tôi ngu đặt tên mà!”
Ngô Trạch Văn nhắc nhở: “Bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi.”
Quả nhiên vài Đường Môn bên kia đều chuyển góc nhìn về hướng đám Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên quyết đoán nói: “Lên, giết mấy đứa bên trái trước!”
Lý Tưởng là Thiếu Lâm da dày thịt béo, đương nhiên sẽ là người xông lên đầu tiên, đội trưởng vừa ra lệnh, cậu lập tức mở kỹ năng phòng ngự nhào tới, Phật quang phổ chiếu cưỡng chế hấp thu toàn bộ thương tổn, bao nhiêu sát thương từ cung tên của Đường Môn đều bị Lý Tưởng Đại Sư hút hết.
Lý Tưởng lại dùng Long trảo thủ kéo một Đường Môn qua, Tần Dạ lập tức theo sát không khách sáo hạ gục, một combo lập tức đánh cho Đường Môn máu giấy chỉ còn nửa cây.
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn đứng sau tiếp ứng, hai đánh xa Đường Môn và Ngũ Độc phối hợp tấn công, Tần Dạ combo sắc bén, chưa đầy năm giây Đường Môn kia đã trực tiếp bỏ xác lại!
– đây là năng lực dồn sát thương khủng bố đến mức nào?! Bị dứt điểm chỉ trong có năm giây vỏn vẹn!
Mấy người khác ngẩn ra lập tức xoay người đi giết Tần Dạ, Tần Dạ đâu có quan tâm đám tép riu này? Ánh mắt anh lạnh lùng mở khinh công bồi thêm Đoạt hồn trảo, lập tức hướng về phía Đường Môn gần mình nhất. Đường Môn nọ bị “em gái” Nga Mi khí thế hung hãn này dọa cho hết hồn, ngón tay run lên khiến Đoạt mệnh tiễn lệch mục tiêu, xoẹt một tiếng cắm thẳng vào thân cây bên cạnh!
Cùng lúc đó, ám khí Đường Môn của Lưu Xuyên ập xuống như mưa tuôn! Phi hoa trích diệp, Kim châm, Đinh bạc, lại thêm skill Bạo vũ lê hoa học được sau khi lên level 40, mục tiêu trúng phải sẽ bị phát nổ thành hai đến ba đợt, góc độ hắn tung ám khí rất xảo quyệt, một đám người xung quanh đều bị sát thương lan khiến cho không thể lo nổi thân mình! Châm độc của Đường Môn lao xuống dày đặc hòa cùng với mưa tuyết đầy trời, tựa như bão giông mưa xả đâm cho máu me đầy mặt!
Ngô Trạch Văn phối hợp tấn công bên cạnh Lưu Xuyên, lâu lâu lại thả ra một con rắn nhỏ cắn một kẻ thấp máu nào đó, lấy được mạng hạ gục. Sau đó cậu lại bình tĩnh thả nhện, dùng tơ nhện lôi một kẻ muốn đánh lén buff của mình đi…
Năng lực tính toán của học bá rất chính xác, kỹ năng nào cũng chuẩn, nếu Lưu Xuyên làm sát thương chủ lực, cậu sẽ bảo vệ buff đồng thời làm dmg phụ. Cá con đi theo sau cậu rất bình yên, an tâm to gan hồi máu cho đồng đội.
Chưa đầy nửa phút, một đội Đường Môn đã bị mấy người bọn họ tiêu diệt.
Lưu Xuyên nói: “Đạo trưởng, mấy người dậy đi!”
Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh lập tức sống lại ngay tại chỗ, tụ họp tại vị trí đứng của đám Lưu Xuyên. Nào ngờ đúng lúc này, một đội Đường Môn khác đang mai phục phía Đông nhận ra gặp phải tập kích, lập tức đồng loạt xông tới, vừa lúc chặn đứng đường lui của hai người. Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh mới vừa sống lại đã rơi vào trạng thái bị bao vây!
Từ Sách điên máu xoay người tung một chiêu Giao long xuất thủy, nhắm thẳng kẻ địch gần đó, mạnh mẽ quyết đoán xông tới!
Tuy hắn đang không sử dụng môn phái Minh Giáo mà mình am hiểu nhất nhưng vẫn biết về hình thức thao tác của Cái Bang, lại thêm tốc độ tay cực nhanh, tài khoản “Vân Phi Dương” xa lạ mượn bạn này vẫn có thể đánh ra phong cách hổ báo đậm chất cá nhân của mình tại server mới!
Giang Thiếu Khuynh muốn dùng trận pháp hỗ trợ hắn, nhưng skill nào của Võ Đang cũng cần niệm, cậu còn đang cast dở thì “vù” một tiếng, một mũi tên của Đường Môn Cung tiễn trúng ngay giữa lưng, cắt ngang quá trình niệm của cậu, máu cũng hụt đi rất nhiều.
Thanh máu bắt đầu nhấp nháy đỏ, ngay khi thấy mình sắp chết, một tiếng đàn dễ nghe đột nhiên truyền tới bên tai –
Ngư chu xướng vãn!
Kỹ năng hồi máu đơn mục tiêu mạnh nhất của Nga Mi Cầm, cộng thêm khả năng giảm 40% thương tổn!
Hóa ra bạn nhỏ buff Cá con đột nhiên hồi một lượng máu lớn cho đạo trưởng, thanh máu của Giang Thiếu Khuynh lập tức qua cơn nguy hiểm!
Lý Tưởng thấy Từ Sách không còn máu và vẫn liều mạng xông lên trước, lập tức tiến lên dùng Kim chung tráo lên người hắn – chiêu thức nhận toàn bộ sát thương thay đồng đội của Thiếu Lâm trong một khoảng thời gian nhất định! Dưới sự bảo vệ của đại sư, mạng của Từ Sách vẫn giữ lại được, hắn liền quyết đoán dứt điểm tên Đường Môn vừa phóng tên đánh Giang Thiếu Khuynh kia!
Có thêm một đội cao thủ Thịnh Đường gia nhập, cuộc chiến trở nên hỗn loạn, bảy người bên Lưu Xuyên lấy ít đánh nhiều, nhìn qua cực kỳ bất lợi.
Có rất nhiều người qua đường hóng hớt đều cảm thấy: Bảy người này nhất định sẽ bị bang Thịnh Đường giết sạch, nghiền nát bằng gấp ba lần quân số!
Nhưng điều khiến người ta khiếp sợ là bảy người này không những không bị giết mà dưới sự bao vây của cả một đoàn quân của bang Thịnh Đường, bọn họ lại đánh du kích cực kỳ trôi chảy! Đoàn cao thủ Thịnh Đường muốn giết ai cũng không giết nổi! Muốn giết buff thì Ngũ Độc đứng cạnh bảo kê, muốn giết đại sư thì buff lại đứng bên hồi máu!
Nga Mi thì thôi khỏi phải nói, tốc độ tay và khả năng di chuyển như thần, chưa chạm được vào vạt áo đã bị người ta cho đi đời nhà ma!
Đường Môn núp phía sau phóng ám khí, Bạo vũ lê hoa châm tung tóe đầy trời phiền đến phát điên!
Còn Cái Bang tên Vân Phi Dương kia thì như chó dại chạy khắp nơi cắn người, đã thế cắn phát nào chuẩn phát đó, bắt được ai là cắn chết ngay tại chỗ!
Thanh Phong Đạo Trưởng được đồng đội bảo vệ, lâu lâu lại tung một Thái Cực trận giảm tốc quần thể, hoặc có khi lại thêm một Lưỡng nghi trận giảm phòng ngự trên diện rộng…
Đánh kiểu này thốn vô cùng!
Mấy người bang Thịnh Đường không biết bảy người này mở voice chat, Lưu Xuyên đang điều hành và chỉ huy một cách triệt để!
Nên phá vây bên nào, nên phóng trận pháp gì, Cá con chuẩn bị skill hồi máu tập thế, Lý Tưởng tiến về hướng nào… Thân là đội trưởng phải lo toàn cục, Lưu Xuyên thường xuyên lên tiếng gọi tên đồng đội, chỉ vài câu chỉ huy đơn giản đã khiến cả team trở thành một sợi dây thừng bền chặt!
Tiểu đội bảy người như thanh kiếm sắc bén, chém bang Thịnh Đường đang bao vây mình thành từng mảnh rời rạc!
7 vs 30.
Chênh lệch quân số quá lớn, vốn không ai nghi ngờ gì chuyện thắng thua.
Nhưng dần dần, người của bang Thịnh Đường lại nhận ra bảy người này cực kỳ lợi hại, bọn họ vốn không thể đánh thẳng mặt được – mùi này không thơm!
Nhưng lúc này muốn rút đã không còn kịp, nhện của Ngũ Độc, móc của Đường Môn, Long trảo thủ của Thiếu Lâm, trận giảm tốc của đạo trưởng!
Những kẻ muốn chạy trốn đều bị giữ lại, hai cận chiến Tần Dạ và Từ Sách liền phối hợp khống chế toàn bộ bọn họ!
Kết quả là… 7 vs 30, 30 người bị quét sạch!
Thành viên bang Thịnh Đường nhất thời trợn trắng mắt!
Đám người hóng hớt cũng sửng sốt vô cùng!
Không ai ngờ được một đội nhỏ bảy người lại khai chiến với đoàn 30 người đông đảo, vậy mà có thể tiêu diệt hết cả đoàn 30 kia?!
Lưu Xuyên rất vui mừng với màn trình diễn vừa rồi của mấy người trong đội, đặc biệt là ba người mới Cá con, Lý Tưởng và Trạch Văn, năng lực ứng biến cực kỳ chói sáng.
Khi đó đạo trưởng và Từ Sách vừa sống lại xong liền suýt chết tiếp, Cá con rất nhanh trí xông tới hồi một đống máu cho đạo trưởng, Lý Tưởng cũng dùng Kim chung tráo đúng lúc gánh vác hết thương tổn cho đồng đội, bảo vệ được một mạng của Từ Sách. Có người muốn ám sát Cá con, Trạch Văn phát hiện xong lập tức dùng tơ nhện kéo đối phương đi mất…
Lưu Xuyên không hề bảo bọn họ làm như vậy, tất cả đều là hành động của tự bọn họ – ý thức phối hợp quá tốt.
Khi tác chiến đoàn đội, sẽ có vô số kiểu tình huống bất ngờ xuất hiện, Lưu Xuyên làm đội trưởng chỉ có thể đưa ra ý đồ tác chiến chung, không thể chu toàn quan tâm đến tất cả. Vì thế khi rơi vào thế nguy hiểm, hắn vẫn cần mọi người tự đưa ra phán đoán của chính mình.
Hôm nay ba con gà đã có ý thức phối hợp như thế, bao nhiêu huấn luyện và hướng dẫn của Lưu Xuyên trong thời gian dài cuối cùng cũng không uổng phí.
Sau khi bảy người quét sạch 30 người của Thịnh Đường, tâm trạng buồn bực cả chiều cũng bay biến hết.
Lý Tưởng hứng khởi nói: “Phải thế chứ, cho bọn nó biết mấy người chúng ta không dễ bắt nạt đâu!”
Ngô Trạch Văn nói: “Tiếp theo phải làm gì? Chúng ta đứng đây canh xác à?”
Lưu Xuyên nói: “Bỏ qua vụ canh xác đi, kéo cả đống Thịnh Đường đến nữa thì phiền lắm, chúng ta thấy ổn rồi thì nên rút.”
Dưới sự chỉ huy của Lưu Xuyên, bảy người bọn họ phối hợp ăn ý, đánh cho 30 người kia không kịp trở tay, quét sạch cả 30 người cũng coi như cố hết sức. Nếu canh xác rồi kéo thêm mười mấy đoàn của Thịnh Đường đến thì không đỡ được nữa!
Dù bọn họ trâu chó thế nào cũng không thể nào địch lại mấy trăm con người lao ra bao vây đúng không?
Một chấp năm còn tàm tạm, một chấp 50… có mà điên.
Lưu Xuyên nhanh trí quyết định đánh xong liền chạy: “Đến Tần Châu đi, xem mấy đứa ám sát chúng ta còn ở đó không.”
Thế là giữa 30 đôi mắt trợn trừng của 30 thi thể Thịnh Đường, bảy người phất tay áo rời đi không lưu luyến gì.
Ngoại ô phía Tây thành Tần Châu, mọi người cưỡi ngựa dạo qua một vòng, quả nhiên phát hiện mấy tên Thịnh Đường, chính là bốn tên đánh lén bọn họ chiều nay.
Rõ ràng những người này là đội cố định chỉ chuyên mai phục ám sát tại bản đồ Tần Châu, Lưu Xuyên vừa phát hiện mục tiêu, không chờ hắn lên tiếng chỉ huy, mọi người trong đội lập tức khinh công đuổi theo, combo không khách sáo đập tới, bốn người nọ lập tức đi đời.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Tới Ngư Mễ Chi Hương.”
Mục đích đến Ngư Mễ Chi Hương quá rõ ràng, đi tìm kẻ ám sát Cá con đã trốn mất.
Bảy người chia nhau ra tìm, chẳng mấy đã phát hiện mục tiêu đứng bên hồ nước – Lý Tưởng và Tần Dạ tìm thấy, hai người cùng phối hợp hấp chết đối phương.
Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta trở về điểm hồi sinh, nào ngờ Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn đã chờ sẵn ở đó, không nói câu nào đã combo cho về trời lần nữa.
Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta: “…”
Chết hai lần liên tiếp, đối phương không nhịn được đánh một hàng ba chấm ở kênh cận.
Lưu Xuyên nói: “Cậu giết Cá con một lần, tôi giết cậu mười lần, tin không?”
Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta: “…”
Bạn học Cá con cảm động muốn chết, thân chỉ là chú bé buff, cảm giác được anh em che chở bảo kê sao mà phê!
Lưu Xuyên nói: “Về nói với hội trưởng của cậu, hôm nay Thịnh Đường các cậu ám sát bọn tôi, bọn tôi giết sạch hết. Hai bên chúng ta coi như hòa. Chúng tôi không phải người của Thất Tinh Thảo, cũng không muốn đối đầu với Thịnh Đường. Hai bang các người tranh cãi không liên quan đến bọn này. Nếu còn phái người tới quấy rối nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Lưu Xuyên dứt lời lập tức kéo cả đội rời đi.
Hắn không hề có ý định đối địch với Thịnh Đường, hắn chỉ mong mấy người trong đội nhanh chóng thăng cấp để tới đấu trường Đại Hội Võ Lâm. Nếu hội trưởng Thịnh Đường thông minh một chút, hai bên đều giết nhau một lần, mọi người cùng mất kinh nghiệm coi như hòa, chuyện này có thể cho qua.
Nhưng nếu kẻ đó vẫn không bỏ cuộc, Lưu Xuyên cũng chỉ đành dạy dỗ một chút!
– mấy người trong game kiêu ngạo như thế này Đường đội có biết không?
Tạm thời không nói đến chuyện Đường đội có biết hay không, nhưng Tiêu đội lại bị kéo vào chuyện này.
Hôm qua sau khi đánh xong trận đấu ở Quảng Châu, Thất Tinh Thảo đánh bại Tuyết Lang với tỉ số 9:0, tâm trạng của mọi người rất tốt, chưa kể còn là sinh nhật của đội phó Tô, thái độ của Tiêu đội luôn nghiêm khắc cũng trở nên ôn hòa đi rất nhiều. Cả đám cùng đi chúc mừng sinh nhật đội phó Tô, chơi high vô cùng, khi về khách sạn cũng đã gần bốn giờ sáng, hôm sau ngủ một mạch tới tận chiều, sau đó cả đội mới vội vàng thu thập hành lý khi quản lý thúc giục, cùng nhau bay về Thanh Đảo từ Quảng Châu.
Sau khi trở về câu lạc bộ, Tiêu Tư Kính cho thành viên trong đội về nghỉ ngơi, hắn và Tô Thế Luân thì lại lên lầu, chuẩn bị sắp xếp lại tài liệu trên văn phòng, ai ngờ lại gặp được Hà Duyệt và Đoạn Lâm trong hành lang.
Hà Duyệt cau chặt mày đang nói gì đó với Đoạn Lâm, Tiêu Tư Kính bắt được vài từ khóa trong cuộc đối thoại của bọn họ: “Server mới, Thịnh Đường…”
Hai người nhìn thấy Tiêu đội thì lập tức không nói nữa, chủ động tiến lên chào hỏi: “Tiêu đội, đội phó Tô.”
Tiêu Tư Kính gật đầu, thấy sắc mặt Hà Duyệt không ổn liền hỏi: “Hai người đang nói gì thế? Có vấn đề gì với bang hội à?”
Hà Duyệt do dự hồi lâu, từ sau khi bắt đầu giải đấu Tiêu đội phải lo bố trí chiến thuật, huấn luyện thành viên đã đủ bận lắm rồi, cô là tổng hội trưởng không nên làm phiền hắn chỉ vì mấy việc trong game, nhưng mà… chuyện lần này có chút nghiêm trọng, sau khi cân nhắc nhiều lần, cô vẫn quyết định báo cáo tình hình cho Tiêu đội.
“Tiêu đội, bang chúng ta có spy của Thịnh Đường, thành hội phó bang ở server mới, vì chuyện này mà Thất Tinh Thảo và Thịnh Đường nổ ra bang chiến quy mô lớn…”
Tiêu Tư Kính hơi nhíu mày.
Chuyện nằm vùng thì bang nào lớn cũng đều đã quen, tuy có thể leo lên ghế hội phó thì mất mặt thật nhưng cũng không đến mức hắn phải đứng ra. Không lẽ Thịnh Đường phái spy đến thì Tiêu đội lại đánh nhau với Đường đội?
Chắc chắn Thất Tinh Thảo cũng cài cắm spy vào các bang khác, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
Tuyển thủ chuyên nghiệp rất ít khi dính vào chuyện trong game, Thịnh Đường cài spy hẳn là do từ bang chỉ đạo, Đường đội cũng chưa chắc đã vui vì điều này, chỉ là một tên nằm vùng, không nhất thiết phải động tới mấy đội trưởng như bọn họ.
Rõ ràng Tô Thế Luân cũng nghĩ đến việc này, mỉm cười mở miệng nói: “Tiểu Hà buồn như thế hẳn không phải chỉ vì chuyện này ha?”
Hà Duyệt gật đầu: “Thịnh Đường và Thất Tinh Thảo đánh nhau liên lụy tới một tiểu đội qua đường, đội ngũ này lai lịch hơi quái, đây mới là điều mà em muốn báo cáo với anh.”
“Tiểu đội qua đường?” Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân quay sang nhìn nhau, đồng thời cùng thấy được chút sửng sốt trong mắt đối phương.
Tiêu Tư Kính quay đầu, hạ giọng nói: “Em nói tiếp đi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận