Thấy Tiêu đội tò mò về đội qua đường này, Hà Duyệt bắt đầu kể chi tiết: “Đội trưởng của đội qua đường này là cao thủ Đường Môn chơi lưu phái Ám khí. Ban đầu, anh ta và mấy người quen trong đội đi đánh phụ bản ở server mới rồi phá luôn kỷ lục Thế giới của phụ bản Danh Kiếm Các, sau đó có rất nhiều bang tìm anh ta xin học cách đánh, anh ta rất hào phóng dạy miễn phí. Chỉ có điều lại rất thích PK với các hội trưởng này, ba bang Trường An, Quốc Sắc và Phong Hỏa đều tìm anh ta học cách đánh.”
“Ban đầu em còn nghĩ anh ta chỉ là cao thủ PVE chuyên phụ bản nên cũng không chú ý nhiều. Sau này khi có hoạt động đánh boss Thế giới vào thứ Tư, bang mình cũng chuẩn bị đánh boss Trưởng Lão Thiên Chu level 40, anh ta có quen thân với hội trưởng bang mình ở server mới là Tiểu Đoạn, đề nghị muốn hợp tác với bang mình, anh ta làm tổng chỉ huy, dám chắc 80% khả năng cướp boss Trưởng Lão Thiên Chu thành công, nhưng điều kiện là mình phải giao hết những rương vàng của đoàn dmg chính cho anh ta.”
Tô Thế Luân không nhịn được mà nói: “Nắm chắc những 80%? Người này tự tin ghê nhỉ… Em đồng ý à?”
Hà Duyệt gật đầu: “Em dùng clone vào game gặp anh ta mới biết kỹ năng PK của anh ta rất mạnh, em hoàn toàn không phải đối thủ. Em không biết anh ta là thần thánh ở đâu nên mới muốn thông qua hoạt động đánh boss Thế giới này thử thăm dò lai lịch, vì thế mới đáp ứng điều kiện anh ta đưa ra.”
Tiêu Tư Kính hạ giọng hỏi: “Kết quả thế nào?”
Hà Duyệt đáp: “Quả nhiên anh ta cướp được Trưởng Lão Thiên Chu. Về phần bố trí chiến thuật cũng rất xuất sắc, anh ta xếp đoàn dmg chủ lực của chúng ta đứng mai phục ở rừng hoa gần Nhân Duyên Thụ, sau đó anh ta cùng với người bạn Ngũ Đôc của mình đi kéo Trưởng Lão Thiên Chu từ trong đoàn người ra, không những thế còn bố trí ba lớp khiên dày đặc để chặn các bang đuổi theo. Anh ta còn chỉ huy 15 đoàn trong bang mình quét sạch bang Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ ba lần, khiến cả hai bang này phải rút lui…”
Nghe đến đó, cuối cùng sự sửng sốt cũng hiện lên trên gương mặt Tiêu Tư Kính. Hắn quay đầu nhìn Tô Thế Luân hỏi: “Cậu nghĩ sao?”
Tô Thế Luân khẽ nhíu mày: “Có thể đánh lui được cả hai bang Thịnh Đường và Lạc Hoa Từ thì chứng tỏ người này không hề đơn giản, Tiểu Hà có tra ra lai lịch người này không?”
“Không ạ.” Hà Duyệt bất đắc dĩ nói, “Lập trường của người này rất quái gở, trước đó em đã ra rất nhiều điều kiện mời anh ta gia nhập Thất Tinh Thảo nhưng anh ta đều kiên quyết từ chối thẳng thừng. Hôm nay kể từ sau khi chúng ta và Thịnh Đường đánh nhau, anh ta nhắn tin kêu không muốn bị cuốn vào bất cứ mâu thuẫn bang hội nào, muốn giữ vị trí trung lập, bảo mình đừng giết anh ta. Nhưng anh ta lại kéo đội người quen của mình giết sạch 30 người của Thịnh Đường ở cổng phụ bản Luận kiếm phong, rõ ràng là vì Thịnh Đường chủ động chọc vào anh ta nên anh ta đáp trả…”
Tô Thế Luân sửng sốt nói: “Ý em là một tiểu đội của anh ta giết hết một đoàn đội đầy đủ 30 người của bang Thịnh Đường?”
Tiêu Tư Kính cũng thấy quá khó tin, hỏi: “Tiểu đội của bọn họ có bao nhiêu người? Bố trí cụ thể ra sao?”
“Bảy người, đội trưởng là Đường Môn Ám khí, thành viên thì có Ngũ Độc Cổ sư, Thiếu Lâm Phật, Nga Mi Trảo, Nga Mi Cầm, Võ Đang Thái cực, cùng với một Cái Bang Côn mới gia nhập.” Hà Duyệt thuật lại đội hình một lần rồi nói tiếp, “Em cũng mới biết tin thôi, tin thành viên trong bang bị giết trải dài hết cả kênh bang hội của Thịnh Đường, không chỉ có đoàn 30 người bị bọn họ giết sạch mà những người ám sát bọn họ ở dã ngoại vào ban ngày cũng đều bị trả thù và cảnh cáo.”
“…” Tiêu Tư Kính sờ cằm, cúi đầu trầm tư.
Tính cách của nữ hội trưởng Hà Duyệt này rất bình tĩnh, rõ ràng mấy người này không hề đơn giản mới có thể khiến cô rối rắm như vậy.
Căn cứ theo miêu tả của cô, đội trưởng Đường Môn kia là cao thủ PK đỉnh cao, năng lực đánh nhau xuất sắc, trình độ chỉ huy hàng đầu, hơn nữa còn am hiểu cách lấy ít đánh nhiều trong cục diện bất lợi – dù là dẫn dắt Thất Tinh Thảo quét sạch hai bang hay chỉ huy bảy người giết một đoàn 30 mạng thì cũng không thể phủ nhận năng lực ứng biến và tầm nhìn chiến lược xuất sắc của người này.
Mà quan trọng nhất là đồng đội của người này cũng không hề yếu, nếu không mà kéo theo một đám đồng đội heo thì dù mạnh đến mấy cũng bị chính anh em bóp chết.
– tiểu đội bảy người? Sẽ có lai lịch thế nào đây?
Tiêu Tư Kính nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Tô Thế Luân nhìn Tiêu Tư Kính nói: “Anh đã nghe về bang Thương Lan ở khu Võng Thông chưa? Nghe nói là đội tuyển FTD bên Thần Tích cùng chuyển game tới.”
“Có nghe rồi.” Tiêu Tư Kính nói, “Tôi có biết Lão Miêu này, từng gặp cậu ta ở giải T.G.A. Cậu ta muốn tổ đội đánh giải Toàn quốc năm sau, đang công khai tuyển thành viên.” Tiêu Tư Kính dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Tô Thế Luân: “Ý cậu là cái đội người qua đường ở bên Điện Tín này cũng giống bang Thương Lan, mục đích cuối cùng chính là giải chuyên nghiệp?”
Tô Thế Luân gật đầu: “Theo như Hà Duyệt nói, bọn họ tách hẳn ra khỏi các bang hội, không kết minh hay kết thù với bất cứ bang nào, là một tập thể người quen tồn tại độc lập, trình độ mỗi người đều rất cao, năng lực chỉ huy của đội trưởng lại rất xuất sắc… Một đội như vậy thì khả năng lớn nhất chính là một nhóm cao thủ nghiệp dư muốn lập đội đi thi đấu, vào game tập hợp luyện binh.”
Suy luận của Tô Thế Luân rất hợp lý, một đội người quen với trình độ cao như vậy là rất hiếm trong game, huống hồ có thể đoạt được boss Thế giới giữa bao nhiêu bang hội lớn khác. Nếu bọn họ vẫn luôn duy trì thái độ trung lập không kết bè cũng không gây thù như vậy thì hẳn là muốn tự tạo khoảng trời.
Tiêu Tư Kính cũng đồng ý với suy luận của Tô Thế Luân, hắn quay đầu hỏi Hà Duyệt: “Có phải bọn họ tự lập bang riêng không?”
Hà Duyệt có chút xấu hổ: “Vâng, tên là ‘Bang Tùy Tiện’.”
Tô Thế Luân: “…”
Tiêu Tư Kính: “…”
Biểu cảm trên mặt đội trưởng và đội phó của Thất Tinh Thảo tự nhiên chẳng khác nào khi vừa nhìn thấy con ruồi trong bát.
Phân tích bao lâu còn tưởng cao thủ nghiệp dư nào lập đội muốn đánh giải Toàn quốc, ngờ đâu lập được cái bang còn đặt tên là “Bang Tùy Tiện”, chẳng nhẽ sau này đặt tên cho đội cũng gọi là “Đội tuyển Tùy Tiện” à?
Nghe tên đội tuyển Thương Lan nhà người ta, thương là sự mãnh liệt, lan là sóng cuộn trào dâng, “Thương Lan” lấy ý tưởng từ sự rộng lớn mạnh mẽ, một cái tên đầy khí khái, rõ ràng bọn họ có ý muốn tung hoành liên minh trời long đất lở, chứng tỏ dã tâm của Lão Miêu không hề nhỏ.
Còn mấy người đặt tên bang lại đặt là “Bang Tùy Tiện”, rốt cuộc mấy người tùy tiện cỡ nào vậy!
Ngay cả loại độc miệng như Tô Thế Luân cũng không chửi nổi nữa.
Tiêu Tư Kính lại càng kì thị.
Hà Duyệt cũng tỏ vẻ không hiểu nổi: “Suy nghĩ của đội trưởng nhà bọn họ hơi quái, bang cũng đến nay mới gia nhập, đại khái là vì để cho tiện mở hình thức PK bang đi đánh Thịnh Đường thôi… Em báo chuyện này với anh, chủ yếu là vì muốn biết thái độ của anh với mấy người này, nên tiếp tục lôi kéo đến cùng hay là giữ khoảng cách thì hơn? Bọn họ bị Thịnh Đường đuổi giết dù sao cũng có liên quan tới bang mình, hay là mình ra mặt giúp người ta?”
Tiêu Tư Kính nói: “Không cần gấp, tôi đi gặp cậu ta trước. Nghe em nói xong tôi lại thấy hơi tò mò lai lịch của những người này.”
Tiêu Tư Kính quyết đoán xoay người đi về phía văn phòng bang hội, Tô Thế Luân lập tức đuổi theo – dù Tiêu đội đi đến đâu, đội phó Tô cũng sẽ luôn ở ngay sát bên hắn, điều này cũng đã trở thành nhận thức chung của các thành viên trong đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Có điều, dẫu biết là đội trưởng với đội phó lúc nào cũng như hình với bóng, nhưng khi mọi người chịu trách nhiệm bang hội thấy hai người đại giá quang lâm thì bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Cả đám cùng đứng lên chào hỏi hai người, gương mặt lộ rõ sự cung kính: “Tiêu đội, đội phó Tô…”
“Chào Tiêu đội, chào đội phó…”
Tiêu Tư Kính phất tay nói: “Mấy cậu cứ lo việc của mình đi, tôi và Thế Luân có chút việc qua đây xem thôi.”
Tuy đội trưởng nói vậy nhưng mọi người đều đã kích động vô cùng khi thấy Tiêu đội và đội phó Tô hiếm khi xuất hiện, cả đám lập tức cùng nhau chạy tới. Đội trưởng và đội phó đột nhiên tới phòng cho bang hội khiến mọi người vừa muốn quỳ vừa căng thẳng chết đi được. Ở đây còn có rất nhiều người là fan não tàn của hai bọn họ, thấy idol thì tự nhiên phấn khích vô cùng.
Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân cùng đi tới bên máy tính, tìm hai ghế cạnh nhau để ngồi.
Hà Duyệt đứng sau bọn họ hỏi: “Tiêu đội, anh muốn đứng ngoài xem hay tự cầm nick đến thăm dò?”
Tiêu Tư Kính quay đầu hỏi: “Có nick Thiếu Lâm không?”
– rõ ràng là muốn đích thân ra trận.
Hội trưởng server mới Đoạn Lâm lập tức chạy đi lấy sổ ghi chép tài khoản, kích động nói: “Có ạ! Tiêu đội, đây đều là nick của bang, trang bị cũng tốt nhất!”
Nói xong lại cảm thấy mình hơi ngốc, trang bị tốt cũng có để làm méo gì, Tiêu đội sẽ quan tâm đến loại trang bị rách cấp 45 chắc?
Tiêu Tư Kính lại lịch sự nói: “Cảm ơn.”
Hắn chọn một nick Thiếu Lâm từ bảng tài khoản của hội trưởng, tiện thể lấy luôn một nick Ngũ Độc cho Tô Thế Luân.
Hai người cùng đăng nhập vào game, Thiếu Lâm tên là “Địa Thảm Thảo”, Ngũ Độc thì tên là “Thiên Đường Thảo”, đây là tên của hai loại thực vật, một trên trời một dưới đất, đặt cạnh nhau lại thấy đầy mùi nick đôi. Tiêu Tư Kính nhìn hai cái tên mà bật cười: “Đặt tên hay đấy.”
Tô Thế Luân nghiêng mặt nhìn hắn: “Anh nghiêm túc chút đi.”
Lúc này Tiêu Tư Kính mới nghiêm túc hơn, gọi Hà Duyệt hỏi: “Tiểu Hà, em kiểm tra vị trí của mấy người kia đi.”
Hà Duyệt vẫn phái đàn em theo dõi hướng đi của những người nọ, lập tức trả lời: “Bọn họ giết người xong thì cùng nhau tới Ngư Mễ Chi Hương, đang câu cá trồng rau ở đó…”
Tiêu Tư Kính nghi hoặc hỏi: “Ngư Mễ Chi Hương ở đâu?”
… Đám hội trưởng đứng sau đồng loạt ngất xỉu.
Tiêu đội mù phụ bản là chuyện ai cũng biết, hắn cực kỳ ghét đi phụ bản, lý do là tình tiết phụ bản rất phiền. Không ngờ Tiêu Tư Kính còn hoàn toàn không quan tâm tới kỹ năng sinh hoạt, câu cá trồng rau gì gì nghe đã thấy phiền toái, vì thế hắn cũng chẳng biết trong game có một cái bản đồ phục vụ người chơi đảng sinh hoạt tên là “Ngư Mễ Chi Hương”.
Tô Thế Luân thì lại biết nơi này.
Năm đó khi còn chơi game, anh rất giỏi câu cá, từng câu được rất nhiều đồ tốt. Anh lập tức gọi ngựa xuất phát từ thành Giang Lăng: “Anh đi theo tôi.”
“Ừ.” Tiêu Tư Kính đi theo sau anh.
Tô Thế Luân bình luận: “Quần áo level 45 của Ngũ Độc này mặc xong cưỡi ngựa nhìn xấu quá thể, lộ hết cả chân ra ngoài.”
Tiêu Tư Kính nói: “Tôi cũng thấy vậy.” Tiện thể còn đánh giá thêm một câu, “Tiểu Hoàng mã cũng xấu.”
Tô Thế Luân nói: “Lên level 50 mới đi bắt được mấy con đẹp.”
Tiêu Tư Kính mỉm cười: “Cậu thích màu trắng đúng không?”
Tô Thế Luân gật đầu: “Ừ, tôi thích ngựa cưỡi đôi màu trắng… tên gì ấy nhỉ?”
Tiêu Tư Kính nói: “Nguyệt Ngân.”
Tô Thế Luân quay đầu nhìn hắn: “Sao anh nhớ rõ vậy?”
Tiêu Tư Kính cười nói: “Trước đây hồi chơi game tôi từng nuôi qua nhiều ngựa non lắm, bán ngựa kiếm tiền mà.”
Đám hội trưởng đằng sau cạn lời thật sự!
Bao nhiêu người chúng tôi đang đứng phía sau hai người xem màn hình, hai người lại nói chuyện cái kiểu “vợ chồng già” “đàm đạo việc nhà” “không coi ai ra gì” thế là sao! Có thể thông cảm một chút cho tâm trạng lo lắng căng thẳng sẽ có “biến cố bất ngờ” trong cuộc “đại chiến sắp tới” của anh em được không vậy!
Nhưng vẻ mặt của hai người Tiêu Tô lại rất thoải mái, vừa cưỡi Tiểu Hoàng mã vừa nói chuyện phiếm, chậm rãi đi về hướng Ngư Mễ Chi Hương, chẳng hề thấy chút sốt ruột nào.
– bọn họ thật sự chỉ là tò mò đến xem mà thôi.
Không có màn “đại sát tứ phương, triển khai huyết chiến” như đám hội trưởng tưởng tượng, đây cũng không phải đấu trường chuyên nghiệp, chẳng việc gì phải nghiêm túc như thế.
***
Khi hai người Tiêu, Tô đi tới Ngư Mễ Chi Hương thì Lưu Xuyên đang đi trộm đồ ăn với Ngô Trạch Văn, Cá con ngồi cạnh câu cá, Tần Dạ và Lý Tưởng thì đi tìm khoáng thạch, Từ Sách và đạo trưởng đi hái thuốc. Vì ở Luận kiếm phong có người của bang Thịnh Đường nên mấy người bọn họ cũng không thèm đi phụ bản nữa, đêm nay treo máy vừa làm kỹ năng sinh hoạt vừa nói chuyện phiếm vậy.
Lưu Xuyên bỗng thấy một Thiếu Lâm và một Ngũ Độc đi về phía mình, sau đó dừng lại ngay trước mặt hắn.
– hiệp khách [Thiên Đường Thảo], môn phái [Ngũ Độc], level 48 mời bạn luận bàn.
Lưu Xuyên đánh chữ vào kênh cận: “Lại nữa à? Lần này là ai vậy?”
Trước đó hội trưởng Hà Duyệt dùng clone tìm Lưu Xuyên luận bàn nên Lưu Xuyên có bóng ma trong lòng, không nhận lời ngay mà phải dò hỏi trước.
Tô Thế Luân gõ chữ đáp lại: “Đừng quan tâm tôi là ai, luận bàn một trận trước đã.”
Lưu Xuyên cười: “Một Thiếu Lâm, một Ngũ Độc, đừng bảo là đội trưởng Tiêu Tư Kính và đội phó Tô Thế Luân đỉnh đỉnh đại danh của đội tuyển Thất Tinh Thảo đó nha?”
Tiêu Tư Kính bình thản gõ chữ: “Không đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.”
Đám hội trưởng đứng sau choáng váng đến ngu người!
Không thể tin được là Tiêu đội nói dối không chớp mắt đỉnh vậy! Quả nhiên ai làm đội trưởng cũng trữ ý xấu đầy bụng, không thể trêu vào…
Tô Thế Luân liếc qua người con trai bình tĩnh bên cạnh, khẽ cười rồi tiếp tục đánh chữ: “Luận bàn được không?”
Lưu Xuyên nói: “Muốn đánh với tôi à? Thắng được Ngũ Độc nhà tôi rồi nói.”
Tô Thế Luân: “…”
Đám hội trưởng đứng sau cùng toát mồ hôi lạnh. Người này ngu hay tự cao quá đà thế? Vậy mà dám nói câu “Thắng được Ngũ Độc nhà tôi rồi nói” ngay trước mặt đội phó Tô! Ngũ Độc nhà mi là thần thánh phương nào? Chứ đội phó Tô nhà bọn này là Ngũ Độc đệ nhất liên minh đấy nhá!
Tô Thế Luân cũng có chút bất ngờ khi đọc được câu này. Có điều anh chỉ nghĩ là người chơi game phổ thông không nhận ra mình nên cũng không để bụng, thế là anh liền gửi lời mời luận bàn cho Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn từ chối, nói: “Đợi tôi đi thu hoạch lúa mì đã.”
Tô Thế Luân: “…”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc thu hoạch lúa mì, thu xong còn chạy sang bên cạnh thu hoạch lúa nước, sau đó lại sang ruộng hàng xóm trộm đồ ăn, thật sự đóng vai nhà nông đến vui quên trời đất.
Đại thần hàng đầu liên minh Tô Thế Luân cứ thế bị cậu coi như không khí.
Đám người của Thất Tinh Thảo thật sự chỉ muốn nhảy thẳng vào trong máy tính bóp chết Ngũ Độc kia!
Mẹ, đội phó của bọn này còn đang chờ PK với chú em, chú em lại chạy đi thu hoạch lúa mì? Thu, hoạch, lúa mì?!
Lưu Xuyên mở miệng trong voice chat nói: “Thế nào Trạch Văn? Cậu luận bàn với Ngũ Độc này một trận đi.”
Ngô Trạch Văn thu hoạch đồ ăn xong lại gieo một nắm hạt giống, sau đó mới xoay người lại hỏi: “Đấu với Ngũ Độc tên Thiên Đường Thảo này sao? Anh ta là ai?”
Lưu Xuyên nói: “Cậu ta muốn luận bàn với chúng ta, hai người đánh một trận xem.”
Tần Dạ thấy thế lập tức nhắn riêng cho Lưu Xuyên: “Tiêu Tô à?”
Lưu Xuyên nói: “Khéo thế thật. Thiếu Lâm và Ngũ Độc như hình với bóng, vừa nhìn là biết lão Tiêu với Tiểu Tô đích thân ra mặt rồi… Hai người bọn họ đột nhiên xông vào game có lẽ là muốn thử, cậu đừng để lộ.”
Tần Dạ vội nói: “Hiểu rồi.”
Anh mà lộ thì hay rồi, đường đường là đội phó đội tuyển Trường An, vào game đi đánh phụ bản với người ta thì thôi đi, còn quét sạch cả bang Thịnh Đường, vụ này lộ ra thì nổi lềnh phềnh ngay lập tức. Đương nhiên Tần Dạ cũng không ngu mà chủ động chạy tới trước mặt Tiêu đội tự vạch trần bản thân, cái tên Lão Tiêu này ánh mắt sắc bén như diều hâu, lượn một vòng trước mặt hắn có khi hắn liền đoán ra mình là ai…
Tần Dạ lập tức nhắn riêng cho Lý Tưởng kêu cậu tiếp tục đào quặng, sau đó nhẹ nhàng lẻn theo Lý Tưởng rời xa khỏi khu vực Tiêu Tư Kính đứng.
Các thành viên khác thì lại tụ tập tới chỗ đội trưởng hóng trò vui.
Trạch Văn thu hoạch xong đồ ăn mới đi tới trước mặt Ngũ Độc tên Thiên Đường Thảo kia, chủ động đưa ra lời mời luận bàn.
Tô Thế Luân chấp nhận, ngón tay đặt trên bàn phím vừa định bùng nổ tốc độ tay nhanh chóng dứt điểm đối phương thì Tiêu Tư Kính lại đột nhiên nhắc nhở: “Cậu kiềm chế một chút.”
Tô Thế Luân lập tức hiểu ý, ra tay cũng chậm lại.
Ngô Trạch Văn không hề biết kẻ địch mà cậu đang đối mặt mạnh đến mức nào, chỉ đánh theo đúng cách thức PK mà sư phụ dạy trước đó, bình thản tìm vị trí ổn định, sau đó gọi cóc độc ra đầu tiên… Cóc là loại pet thiên hướng phòng ngự của Ngũ Độc, có thể hấp thụ sát thương, vào thời điểm quan trọng còn có thể bảo vệ chủ nhân, hiến tế cóc cũng sẽ gia tăng 400% lực phòng ngự của chủ nhân.
Vừa bắt đầu đã gọi cóc, rõ ràng là chơi theo lối đánh phòng thủ. Ngô Trạch Văn là người mới, khi đối mặt với một đối thủ lại phòng thủ trước cũng là suy nghĩ bình thường.
Tô Thế Luân gọi rắn độc, là loại pet sát thương nhiều nhất của Ngũ Độc, phong cách của hai người đã được thể hiện rõ ràng ngay từ khoảnh khắc bắt đầu – Ngô Trạch Văn đánh đến đâu chắc đến đó, cực kỳ bình tĩnh, Tô Thế Luân lại mạnh về tấn công, tự tin vô cùng!
Vì Tiêu đội muốn quan sát kỹ Ngũ Độc này nên Tô Thế Luân cố tình đánh chậm, chỉ huy rắn độc đi cắn người một cách chuẩn xác, đồng thời bản thân thì khinh công bay vào tầm tấn công của Ngũ Độc, sau đó đánh thẳng về phía đối phương.
Ngô Trạch Văn lập tức mở kỹ năng khiêu khích của cóc độc hòng để cóc hấp thu hết sát thương, nhưng động tác của cậu vẫn chậm nửa nhịp – chỉ trong một giây đó, nhưng kỹ năng của pet lại lệch với nhịp tấn công của đối thủ.
Nói cách khác, kỹ năng pet của Ngô Trạch Văn vừa mới tung ra vô ích!
Mãi đến lúc này Ngô Trạch Văn mới nhận ra, vậy mà đối thủ đã sớm tính toán chuẩn cậu sẽ ra chiêu gì, động tác nhào đến kia là để ép cậu dùng skill, chính là động tác giả!
Ngô Trạch Văn hoàn toàn không đủ kinh nghiệm PK, không có khái niệm về “dùng động tác giả để ép skill đối thủ”, sau khi bị Tô Thế Luân đầy kinh nghiệm lừa, cậu đã mất luôn kỹ năng phòng ngự của cóc độc, kết quả là trong vài giây sau đó pet của cậu phải chờ skill hồi lại, Tô Thế Luân cứ thế an tâm xả sát thương không kiêng dè, một combo Thiên chu vạn độc thủ của Ngũ Độc rồi bồi thêm Độc xà gặm cắn, Ngô Trạch Văn ăn hiệu ứng trúng độc, máu hạ xuống rất nhiều!
Nhưng Ngô Trạch Văn cũng không vì thế mà nổi giận. Cậu lập tức bình tĩnh lại rồi hiến tế cóc, tăng cường lực phòng ngự của chính mình, sau đó gọi rắn độc ra cắn ngược lại không hề kiêng dè!
Hai người đánh khó phân thắng bại tại Ngư Mễ Chi Hương, nhưng ai sáng suốt thì đều nhìn ra được Trạch Văn đang bị đè ra đánh một cách triệt để.
Người mới gặp cao thủ lão làng kinh nghiệm thì có bao nhiêu thiếu sót đều sẽ lộ hết ra – thứ nhất là suy nghĩ không theo kịp, tiếp đó là kinh nghiệm và ý thức thiếu hụt vì thế mới bị Cổ sư mạnh nhất liên minh là Tô Thế Luân đánh cho cuống quýt tay chân, cuối cùng pet chạy đi đâu mất còn không tìm được, bản thân chính Ngô Trạch Văn cũng vẫn đang choáng váng.
Dù vậy, đối diện với áp lực mạnh mẽ từ Tô Thế Luân, Ngô Trạch Văn vẫn dũng cảm trụ được một phút đồng hồ rồi mới bị Tô Thế Luân dứt điểm, ngã xuống đất bên cạnh đám pet của mình.
Tô Thế Luân nhấc tay khỏi bàn phím, xoay người nhìn các hội trưởng đang xem đằng sau: “Mọi người nghĩ sao?”
Có người nói: “Đội phó đỉnh quá!”
“Ngũ Độc này gà vãi, bị đội phó đè lên đầu lên cổ mà đánh!”
“Công nhận luôn, xem ra chỉ biết đánh phụ bản thôi, PK rách nát!”
Tô Thế Luân khẽ cười, nói: “Người này hơi gà thật nhưng cũng không phải loại newbie như mấy cậu nói đâu.”
Anh quay đầu về phía Tiêu Tư Kính, dường như có thần giao cách cảm, Tiêu đội cũng đúng lúc nhìn sang.
Hai người liếc nhau, cùng thấy được sự khẳng định tương đồng trong mắt người còn lại.
“Là dạng tuyển thủ đang lớn.” Giọng nói của Tiêu Tư Kính pha lẫn tán thưởng, “Không gian tiến bộ rất rộng, tốc độ tay cao, phản ứng nhanh, cực kỳ có năng khiếu chơi game.”
Các hội trưởng đằng sau nghe Tiêu đội nói vậy mà cảm thấy vô cùng khiếp hãi!
Trong mắt bọn họ, trận PK này đội phó Tô đè bẹp đối phương, bên kia không có khả năng ngóc đầu dậy, bị đánh cho banh xác trong một phút. Hơn nữa đó là đội phó Tô còn chưa bung ra tốc độ tay thật sự để một mất một còn, ý đồ nương tay rõ lù lù như thế nên bọn họ mới lập tức quy đối phương là loại rác rưởi.
Nhưng với ánh mắt sắc sảo của mình, Tiêu Tư Kính lại có thể nhìn ra rất nhiều điều mà người khác không nhìn thấy.
“Tính cách bình tĩnh, dù đối mặt với áp lực lớn cũng không sốt ruột, luôn giữ nhịp đánh của bản thân. Tuy là người mới nhưng rất lạ là người này hoàn toàn không hề lộ ra bất cứ sợ hãi hay xúc động nào mà một người mới hay có cả…” Tiêu Tư Kính quay đầu hỏi, “Còn phát hiện được thêm gì không?”
Tô Thế Luân suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhận ra chút bóng dáng Trương Thư Bình từ người này. Có thể thấy dường như người này muốn kết hợp hai phong cách đánh của tôi và Trương Thư Bình, nhưng giờ vẫn đang trong giai đoạn mò mẫm nên ý thức ra chiêu mới có chút hỗn loạn, vì chính cậu ta có lẽ còn chưa hiểu rõ nên phối hợp pet như thế nào.”
Tô Thế Luân dừng một chút rồi mỉm cười nói: “Bây giờ chỉ là chồi non, chưa biết chừng tương lai sẽ thành đại thụ.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận