Suy nghĩ của Tô Thế Luân và Tiêu Tư Kính rất giống nhau, cả hai đều có sự thừa nhận về trình độ của Ngũ Độc mới toanh vừa thua dưới tay Tô Thế Luân này…
Dù là tốc tay, khả năng ứng biến hay tố chất tâm lý thì Ngũ Độc này thực sự chính là một mầm non đầy tiềm năng cho giải đấu chuyên nghiệp. Hiện tại người này vẫn là tay mơ, nhưng cụ thể tương lai sẽ trưởng thành như thế nào thì phải xem cao thủ sau lưng người này là ai.
Một Ngũ Độc trong đội đã là người mới có năng khiếu hiếm có, hai người lại càng thêm tò mò với vị đội trưởng tên “Lưu Danh Bách Thế” này.
Tô Thế Luân đánh chữ vào kênh cận: “Tôi đã đánh với Ngũ Độc nhà cậu xong rồi, hiện tại có thể luận bàn với cậu chưa?”
Lưu Xuyên tủm tỉm nói: “Đội phó Tô, cậu bắt nạt gà nhà tôi thế này có phải hơi xấu xa rồi không?”
Tô Thế Luân: “…”
Bị vạch trần là điều khiến Tô Thế Luân có chút bất ngờ.
Có điều trước giờ lối đánh của Tô Thế Luân vẫn rất rõ ràng, là một tuyển thủ chơi Ngũ Độc có sát thương cao nhất liên minh, “lấy tấn công để phòng thủ” chính là đặc sắc của riêng anh, vừa rồi khi PK tuy anh thả chậm tốc độ nhưng cũng không hề có ý định muốn che giấu phong cách cá nhân. Nếu người nào hay xem giải chuyên nghiệp, lại liên tưởng đến Ngũ Độc của đội tuyển Thất Tinh Thảo thì cũng không lạ khi nhận ra anh.
Điều khiến anh thấy kỳ lạ là, hình như đối phương có vẻ biết rất rõ về anh…
Không đơn giản chỉ là khán giả xem giải thông thường, mà là quen ngoài đời, nhất là sau khi nhìn thấy một hàng icon tủm tỉm kia thì bỗng nhiên trong máu anh lại sôi trào hừng hực xúc động muốn giết chết người này.
Tô Thế Luân nhíu mày nói: “Nếu cậu đã đoán được thì mau tới đánh với tôi một trận đi.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu đánh thắng thế nào được tôi, level 48 Đường Môn có lợi thế về kỹ năng so với Ngũ Độc, đừng bảo chuyện này cũng quên nha?”
Tô Thế Luân: “…”
Ngũ Độc ở cấp 48 chỉ có ba loại pet, thời gian cho Ngũ Độc Cổ sư trưởng thành là ở giai đoạn rất lâu về sau, Ngũ Độc chỉ mạnh nhất khi học đủ kỹ năng của năm loại pet mà thôi.
Trong khi đó Đường Môn lại thành hình khá sớm, nhất là lưu phái Ám khí, sau khi lên level 40 học được chiêu cuối Bạo vũ lê hoa châm, giai đoạn từ level 40 đến 50 Đường Môn sẽ hoàn toàn đè bẹp Ngũ Độc trình độ tương đương, đánh với Đường Môn khi còn ở cấp bậc này là quá khó.
Sau khi lên cấp cuối, các lưu phái lớn mới có xu hướng cân bằng hơn, nhưng trong quá trình thăng cấp thì lưu phái nào học chiêu cuối trước sẽ tạm thời dẫn đầu là chuyện rất bình thường.
Đường Môn trước mặt nói một câu ngay điểm quan trọng nhất, Tô Thế Luân thầm kinh sợ nhưng vẫn bình tĩnh đánh chữ nói: “Đường Môn ở giai đoạn này đúng là có ưu thế ở Bạo vũ lê hoa châm, có điều cậu cho rằng chỉ với nhiêu đó mà có thể thắng được tôi hay sao? Có hơi tự cao quá rồi không?”
Lưu Xuyên nói: “Đây không phải tự cao, là tự tin đó.”
“..” Tô Thế Luân thực sự cạn lời!
Anh đã nhịn đủ lắm rồi, bao nhiêu hội trưởng đang nhìn đằng sau, anh là đội phó hẳn cũng không thể cãi nhau với một cao thủ trong game được. Nhưng khoảnh khắc này anh đột nhiên kích động muốn bò qua đường mạng bóp chết người nọ – sao cái người này lại ăn nói đáng ghét như thế nhỉ?
Vòng vo rất lâu tên này vẫn không chịu nhận luận bàn, Tô Thế Luân sắp hết kiên nhẫn rồi.
Trong khi đó Tiêu Tư Kính bỗng mỉm cười, hạ giọng nói: “Thế Luân, chẳng lẽ cậu không liên tưởng đến người nào khi nhìn cái kiểu thiếu đánh này à?”
Tô Thế Luân giật mình: “Ai cơ?”
Tiêu Tư Kính cười nói: “Đừng mất công lảm nhảm với cậu ta, nhìn tôi này.”
– hiệp khách Thiếu Lâm [Địa Thảm Thảo] mở cừu sát với bạn!
Tiêu Tư Kính không nói hai lời, trực tiếp mở đỏ! Hắn khinh công xông tới ngay trước mặt Lưu Xuyên, tung ngay một chiêu tấn công trong phạm vi nhất định của Thiếu Lâm Quyền – Thiên cân trụy!
Thiếu Lâm nhảy lên cao đồng thời nhanh chóng đáp xuống mặt đất, áo cà sa trên người theo gió tung bay, sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, khí thế dũng mãnh như hổ, trực tiếp làm choáng cả Lưu Xuyên lẫn đám đồng đội hóng hớt xung quanh. Kỹ năng khống chế đa mục tiêu, đánh cho mọi người trở tay không kịp!
Lưu Xuyên lập tức khinh công nhảy về sau tránh đi chiêu khống chế tiếp theo, vừa bay còn vừa đánh chữ: “Tiêu Tư Kính cậu hung hăng thế làm gì, tôi làm gì cậu mà mở đỏ hả!”
Tiêu Tư Kính không nói gì cả, cứ thế khinh công đuổi theo.
Rõ ràng đối phương đã muốn đánh thật, Lưu Xuyên lâm vào đường cùng đành phải vội vàng nghênh chiến. Đường Môn level 40-50 có lợi về kỹ năng so với Ngũ Độc nhưng lại không có ưu thế gì trước Thiếu Lâm, vì tại cấp 40 thì Quyền Thiếu Lâm cũng có chiêu cuối là Phục ma quyền pháp, trong bộ quyền pháp Thập Bát La Hán Thiếu Lâm Tự thì Phục ma quyền pháp là bộ chiêu thức hung ác sắc bén nhất. Cư dân mạng còn nói: Một combo đánh cho bố mẹ không nhận con – chiêu thức của combo này cực kỳ bá đạo hơn nữa còn kèm thêm khống chế. Phục ma quyền pháp có ba đoạn chiêu mang sát thương cực lớn, Tiêu Tư Kính là Quyền Thiếu Lâm mạnh nhất liên minh, nếu để bị hắn lại gần khống chế thì chắc chắn hậu quả khó lường.
Tiêu Tư Kính nghiêm túc, Lưu Xuyên cũng không dám chủ quan, thấy hắn nhào tới giết thì lập tức dùng khinh công tránh đi, kim châm trong tay cũng ném qua một đám dày đặc.
Đối mặt với lão Tiêu thì đừng mong chuyện vòng ra sau lưng ném ám khí, năng lực dự đoán của người này quá mạnh, ý thức thuộc hàng đầu, không có chuyện khi đang mặt đối mặt mà hắn lại để cho đối phương ẩn thân vòng ra sau lưng đâm lén.
Mạnh mẽ mở giao tranh thẳng mặt, đối đầu với một Thiếu Lâm có sức phòng ngự quá lớn, Đường Môn máu giấy không thể liều mạng, Lưu Xuyên đành phải thả diều từ xa.
Nhưng Lưu Xuyên có khinh công kéo giãn cự ly thì Tiêu Tư Kính cũng sẽ khinh công thu hẹp khoảng cách.
Hai người triển khai thế giằng co trên phạm vi lớn tại Ngư Mễ Chi Hương!
Lưu Xuyên vừa trốn vừa đánh, lâu lâu lại quay đầu tung ám khí; Tiêu Tư Kính lại vừa đánh vừa đuổi, đôi lúc tìm đúng thời cơ là dùng Long trảo thủ kéo hắn qua đánh cho một trận, mà mỗi lần như thế Lưu Xuyên đều sẽ khinh công né tránh ngay trước khi Thiếu Lâm kịp làm choáng mình!
Nhìn qua thì có vẻ Lưu Xuyên ở cửa dưới, vì hắn vẫn trốn tới trốn lui, không hề nghênh chiến thẳng mặt với Thiếu Lâm.
Nhưng sự thật là, chỉ cần ai hơi biết về Tiêu Tư Kính là sẽ hiểu – tuyển thủ có thể tránh né toàn bộ khống chế của Tiêu đội chỉ đếm trên đầu ngón tay ở liên minh!
Đánh năm phút liên tục, thậm chí Tiêu đội không khống chế thành công được một lần!
Điểm mấu chốt khi chơi chức nghiệp đấu gần người là khống chế, ba chức nghiệp cận chiến gồm Cái Bang, Thiếu Lâm và Minh Giáo đều có rất nhiều khống chế, nếu không trói được đối thủ, để đối thủ chạy mất, muốn đuổi theo đánh xa thì chắc chắn sẽ thiệt thòi, vì phạm vi tấn công của chức nghiệp đánh xa rất dài, hắn có thể đứng ở xa xa đánh tới mình, còn mình lại không thể nào với tới hắn! Cứ thế rồi sẽ bị đối thủ thả diều bào hết máu!
Vì thế quan trọng nhất khi chơi cận chiến là tìm đúng thời cơ khống chế đối thủ, sau đó nhồi combo.
Thiếu Lâm có vài kỹ năng gần người khống chế, làm choáng, hất tung, đánh ngã, Long trảo thủ là skill kéo người thông dụng nhất, đáng tiếc Lưu Xuyên lại né Long trảo thủ quá xảo quyệt, hắn vẫn luôn nắm vững thời gian hồi chiêu của Tiêu Tư Kính, ngay khi skill hồi lại là lập tức kéo giãn khoảng cách – Tiêu Tư Kính muốn bắt tên láu cá này xem ra quá khó?
Đồng thời Lưu Xuyên muốn đánh chết Tiêu Tư Kính cũng chẳng dễ dàng gì.
Lối chơi lợi hại nhất của Đường Môn Ám khí là vòng ra sau lưng đánh lén, phóng ám khí sau lưng sẽ được cộng thêm sát thương, còn phóng ám khí trực diện thì Tiêu Tư Kính sẽ dự đoán chính xác để né khỏi kỹ năng của Lưu Xuyên, vì thế ám khí Lưu Xuyên ném ra thường xuyên chỉ xẹt qua vai hắn.
Hai người đánh rất lâu, anh mất một máu, tôi mất một máu, giằng co mãi không xong, chẳng ai hạ gục được ai.
Hơn nữa vì vậy mà toàn bộ Ngư Mễ Chi Hương bị bọn họ biến thành bãi chiến trường loạn cào cào, có rất nhiều người chơi sinh hoạt đang câu cá làm ruộng thấy bọn họ càn lướt qua mà cũng sửng sốt nhìn lên trời. Bóng người Thiếu Lâm và Đường Môn nhoáng lên trước mắt rồi biến mất, nhiều người còn nghĩ bọn họ đang PK, nhưng thường thì còn chưa rõ ai với ai thì cả hai đã biến mất khỏi tầm nhìn.
Năm phút đồng hồ, các hội trưởng đứng hóng phía sau vẫn còn thầm cổ vũ Tiêu đội trong lòng.
Mười phút, mặt các hội trưởng bắt đầu cứng lại.
20 phút…
Đám hội trưởng phát điên rồi! Hai người vẫn chưa xong à! PK hay đang chơi khinh công đuổi bắt thế? Từ cổng Bắc Ngư Mễ Chi Hương đánh tới tận cổng Nam, lượn hết cả cái bản đồ rồi mà máu vẫn còn nửa cây thế hả!
Đường Môn này rất đáng giận, thả diều gì mà thả dây dài thế…
Bản đồ thi đấu chuyên nghiệp không rộng lớn thế này, nhưng giờ đang ở trong game, bản đồ Ngư Mễ Chi Hương lại rộng ngang mười thành chính lớn nhỏ. Vì là khu vực dành cho người chơi sinh hoạt nên diện tích bản đồ có thể chịu tải được vài ngàn người chơi online cùng một lúc, hai người này cứ đuổi đánh không ngừng hết cả bản đồ…
Mọi người đứng xem mà chỉ muốn quỳ…
Lưu Xuyên tới cổng Nam xong lại chạy ngược về, sau đó gõ chữ trong kênh cận: “Không đánh nữa, đánh với cậu chán ốm ra. Cá con mau tới buff cho tôi, tôi sắp ngỏm rồi.”
Thấy đội trưởng ra lệnh, chú bé buff Cá con lập tức chạy tới tặng cho hắn một chiêu Ngư chu xướng vãn.
Tiêu Tư Kính: “…”
Đcm đánh nãy giờ vậy mà tên này lại gọi buff ra hồi máu!
Thôi chơi một mình đi!
Lưu Xuyên cười nói: “Còn muốn đánh nữa không?”
Cá con rất phối hợp chồng thêm mấy lần Thanh tâm chú cho đội trưởng, cuối cùng máu Lưu Xuyên lại hồi đầy cây.
“…” Tiêu Tư Kính cạn lời một lúc, sau đó mới không nhịn nổi nữa mà nhắn tin cho hắn: “Lưu Xuyên, có liêm sỉ chút được không vậy?”
Lời này vừa gửi đi, các hội trưởng đứng vây quanh cùng trợn mắt há mồm!
– ơ trời đậu! Lưu Xuyên?
– Lưu Danh Bách Thế này vậy mà lại là Lưu Xuyên?!
– Lưu Xuyên mà là đối thủ mạnh nhất của Tiêu đội, đội trưởng đời đầu tiên của đội tuyển Hoa Hạ, vừa tuyên bố giải nghệ năm nay??
Phòng họp nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ, ngay cả tổng hội trưởng Hà Duyệt luôn bình tĩnh cũng khiếp sợ trợn trừng mắt, tỏ vẻ không tin nổi.
Lưu Xuyên bị vạch trần nhưng cũng chẳng bất ngờ, nhắn lại nói: “Nhận ra à?”
Tiêu Tư Kính đáp: “Cậu có hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”
Lưu Xuyên cười nói: “Ây yoo, hóa tro còn nhận ra được, thù hận sâu đậm thế?”
Tiêu Tư Kính: “… ha ha.”
Thật sự muốn đấm cho vêu mồm, đến giờ rồi vẫn còn cợt nhả.
Tiêu Tư Kính cau mày nói: “Cậu chạy vào game làm gì?”
Lưu Xuyên nói đến là hợp lý: “Thì kéo gà nè.”
Tiêu Tư Kính nghi hoặc hỏi: “Ngũ Độc tên Mê Vụ Chiểu Trạch kia? Là người mới cậu đào ra à?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Ừ. Cậu thấy trình độ Ngũ Độc nhà tôi thế nào?”
Tiêu Tư Kính nói: “Có chút năng khiếu.”
Lưu Xuyên nói: “Không chỉ có năng khiếu đâu, tốc tay cũng rất cao, có lẽ sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất của đội phó Tô đó.”
Tiêu Tư Kính quay đầu liếc nhìn Tô Thế Luân, Tô Thế Luân mỉm cười nói: “Nói với cậu ta tôi rất mong chờ.”
Tiêu Tư Kính gõ chữ nói: “Thế Luân nói cậu ấy rất mong chờ.”
Lưu Xuyên cười bảo: “Chờ ăn hành à?”
Tô Thế Luân: “…” Thật sự muốn bò qua dây mạng bóp chết tên này.
Tiêu Tư Kính vốn đã quen với kiểu cà lơ phất phơ của tên này, nghiêm nghị nói: “Cậu mang mấy người này để tổ đội thi đấu à? Tank, thích khách, đánh xa, phụ trợ, buff… Đội hình khá toàn diện.”
Lưu Xuyên nói: “Ừ, định thế đấy.”
Tiêu Tư Kính hỏi: “Vẫn chưa bỏ à? Muốn trở về liên minh sao?”
Lưu Xuyên hỏi lại: “Thế cậu cũng đã bỏ đâu?”
Đúng vậy, bọn họ đều chưa muốn bỏ cuộc. Cả hai đều đã 24 tuổi, đã thuộc hàng lão làng trong liên minh. Tuy đối với nhiều người mà nói thì tuổi này mới là độ tuổi bắt đầu sự nghiệp, nhưng trong giới eSports ăn bát cơm thanh xuân thì hai người bọn họ chẳng khác nào đã già lụ khụ.
Trầm mặc một hồi, Tiêu Tư Kính mới mỉm cười, gõ ba chữ: “Chung kết gặp.”
Ba chữ nhỏ bé nhưng sức nặng ngàn cân.
Không chỉ có tập thể người trong bang Thất Tinh Thảo khiếp sợ không nói nên lời mà cả Lưu Xuyên cũng thầm chấn động.
– chung kết gặp.
– đây là sự tán thưởng cũng như khẳng định lớn nhất đối với một đối thủ.
Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên, từ mùa giải đầu tiên đã đối chọi gay gắt, Hoa Hạ từng bóp nghẹt giấc mộng quán quân của Thất Tinh Thảo, Thất Tinh Thảo cũng từng đánh cho Hoa Hạ xuống tận vực sâu. Phía liên minh chuyên nghiệp có từng thống kê số liệu, hai đội có số lần chạm mặt nhau nhiều nhất trong chung kết là Hoa Hạ và Thất Tinh Thảo – bốn trận chung kết của bốn mùa giải, mỗi đội hai thắng hai thua, chia đều cúp vô địch. Chỉ có điều Lưu Xuyên là thắng liên tiếp nên có chiến tích đại mãn quán huy hoàng, đó cũng là thời kỳ phồn thịnh nhất của Hoa Hạ. Còn hai lần vô địch của Tiêu Tư Kính lại cách nhiều năm, hai chiếc cúp đó vừa vặn là minh chứng cho hai lần thay đổi của đội tuyển Thất Tinh Thảo.
Trải qua gian khó bao năm như vậy, hai đội trưởng lão làng đi được đến đây cũng không hề dễ dàng.
Hôm nay, hai người gặp lại nhau trong game, Tiêu Tư Kính biết Lưu Xuyên muốn trở về, liền quyết đoán nói với hắn: “Chung kết gặp.”
– sự tự tin quá mạnh mẽ thật sự khiến người ngoài rung động không thôi.
Hắn không những tràn ngập tin tưởng vào đội tuyển Thất Tinh Thảo mà cũng thừa nhận Lưu Xuyên một cách triệt để. Vì hắn tin rằng với trình độ của Lưu Xuyên, một ngày nào đó hắn sẽ mang được đội ngũ mới toanh này vào chung kết! Đến khi ấy, bọn họ sẽ có thể gặp nhau trong trận đấu cuối cùng!
– bọn họ là đối thủ mạnh nhất của nhau, nhưng cũng là tri kỷ hiểu nhau nhất!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận