Hà Duyệt vẫn luôn quản lý bang Thất Tinh Thảo đâu ra đó, tuy Tiêu Tư Kính là đội trưởng nhưng cũng không can thiệp quá sâu. Có điều lần này vậy mà lại gặp Lưu Xuyên trong game, Tiêu Tư Kính vẫn quyết định dặn dò cô một chút, hắn quay đầu nói: “Lưu Xuyên đang hướng dẫn người mới, chắc chắn chuẩn bị đăng ký tham gia giải Toàn quốc năm sau, việc này mọi người biết vậy thôi, tạm thời đừng để lộ ra ngoài… Còn về thái độ đối với mấy người bên Lưu Xuyên thì bang Thất Tinh Thảo sẽ không dính vào nữa, để bọn họ yên.”
“Dạ!” Hà Duyệt lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tuy người của Thất Tinh Thảo vẫn không thích Lưu Xuyên lắm nhưng đó cũng là vì cúp vô địch chỉ có một, anh đoạt tôi tranh, lập trường khác biệt mà thôi.
Nghĩ lại bản thân từng ba bốn lần ra điều kiện để lôi kéo Lưu Xuyên vào bang, Hà Duyệt nhất thời đổ mồ hôi lạnh. Đùa gì vậy, Lưu Xuyên sao có thể tới bang Thất Tinh Thảo làm hội phó gì gì đó. Nếu hắn tới thật thì đảm bảo cả cái câu lạc bộ Thất Tinh Thảo chắc chắn sẽ loạn tùng phèo, có khi tất cả mọi người sẽ đều muốn chạy đi PK người thật với hắn, cả đám đoàn kết một lòng hấp chết tên đó thì thôi.
Thế nhưng cái trò lén ngáng đường trong game thế này chắc chắn một bang như Thất Tinh Thảo sẽ không bao giờ làm, lộ ra ngoài chỉ tổ khiến đội tuyển mất mặt.
Nếu Lưu Xuyên đã muốn tổ đội trở về thì thôi kệ hắn đi, đến khi đó sẽ gặp nhau thực sự trên đấu trường, đại thần mà ầm ĩ trong game thì chỉ tổ làm trò cười! Một đống người chạy tới trêu chọc hắn mà vẫn chẳng làm gì được Xuyên thần, chẳng phải bằng chứng hùng hồn nhất chính là vụ Thịnh Đường bị quét sạch hay sao?
Nghĩ đến đây, Hà Duyệt lại cảm thấy thoải mái hơn – bang Thịnh Đường chán sống quá rồi, đuổi giết Xuyên thần khắp bản đồ, hay lắm! Xin hãy chán sống tiếp đi!
Thất Tinh Thảo không nhúng tay vào, nhưng được cái lại rất thích thú nhìn Thịnh Đường bẽ mặt, biết đâu còn ảnh hưởng đến cả Đường đội thì vui phải biết.
Sau khi rời phòng họp, hai người Tiêu, Tô liền sóng vai đi tới tầng cao nhất của khu ký túc xá.
Tô Thế Luân mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, sau khi về phòng liền lập tức đi tắm, Tiêu Tư Kính cởi áo khoác, chỉ mặc áo cộc tay đi về phía cửa sổ.
Đêm Thanh Đảo vẫn xinh đẹp như trước đây, không khí tươi mát ùa vào khi mở toang cửa sổ. Bầu không khí của thành phố sát biển này vẫn luôn mang theo chút vị mặn ẩm của gió biển, xa xa là hàng ngàn hàng vạn ánh đèn nhà dân tựa như những ngôi sao lấp lánh rơi xuống chốn trần gian.
Tô Thế Luân là người gốc Thanh Đảo, nhà cha mẹ của Tiêu Tư Kính lại ở tận Cáp Nhĩ Tân xa xôi, vì câu lạc bộ Thất Tinh Thảo ở Thanh Đảo nên hắn mới rời xa nơi chôn rau cắt rốn mà tới nơi này. Sống ở đây nhiều năm, Thất Tinh Thảo đã trở thành ngôi nhà thứ hai của hắn, trong khi ngôi nhà nơi hắn sinh ra thì mỗi năm chỉ về thăm cha mẹ vài lần khi có kỳ nghỉ thi đấu.
Hôm nay gặp Lưu Xuyên khiến hắn bỗng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Thực ra năm đó Lưu Xuyên từng mời hắn gia nhập đội tuyển Hoa Hạ, đảm nhiệm chức đội phó. Tổng bộ câu lạc bộ Hoa Hạ đặt tại Bắc Kinh, không hề xa nhà hắn, nhưng hắn lại khéo léo từ chối lời mời của Lưu Xuyên, quyết định đi tới Thanh Đảo xa xôi này. Ngoại trừ lý do khi ấy Hoa Hạ có quá nhiều cao thủ, hắn không muốn bó tay bó chân mài mòn bản thân ở Hoa Hạ thì nguyên nhân quan trọng hơn cả chính là – nơi này có nhà của Tô Thế Luân.
Rất nhiều người cảm thấy Tô Thế Luân đối xử quá tốt với Tiêu Tư Kính, lúc nào cũng ở bên hắn, đứng cạnh hắn, hắn đi đâu thì đội phó Tô sẽ đi đó, hai người bọn họ vẫn được mệnh danh là cặp đội trưởng đội phó ăn ý nhất liên minh.
Nhưng không ai biết được, năm đó Tiêu Tư Kính đến Thất Tinh Thảo là vì Tô Thế Luân.
Vốn Tô Thế Luân mới là đội trưởng của Thất Tinh Thảo, có điều sau khi Tiêu Tư Kính tới, anh đã kiên quyết nhường lại vị trí này…
Anh nói: “Anh phù hợp làm đội trưởng của Thất Tinh Thảo hơn tôi, tôi sẽ cố hết sức mình trợ giúp cho anh.”
– thiếu niên năm ấy vẫy luôn mỉm cười, ánh mắt sáng đầy kiên định.
Tiêu Tư Kính đồng ý lời mời của anh, tiếp nhận trách nhiệm gồng gánh Thất Tinh Thảo này.
Quả thực Tô Thế Luân đã giữ đúng lời hứa của mình, bao năm nay anh vẫn ở bên cạnh hắn tận tâm tận sức làm một phụ tá, không những giúp hắn xử lý những chuyện vặt trong nội bộ đội tuyển mà ngay cả những vấn đề như ăn uống, sức khỏe của hắn anh cũng đều lo. Có một đội phó toàn năng như vậy, Tiêu Tư Kính không hề cảm thấy lo lắng bất cứ điều gì.
Lời hứa thời niên thiếu ấy, vậy mà đã đi được lâu như vậy…
Năm năm thấm thoắt trôi qua, giờ đã là mùa giải thứ Mười, đội tuyển Hoa Hạ từng là đối thủ mạnh nhất cũng đã trải qua vài lần thay máu, đội trưởng và đội phó đã đổi mới hoàn toàn, Lưu Xuyên cũng tạm thời giải nghệ, thế rồi lại chuẩn bị trở về… Còn Thất Tinh Thảo, lại vẫn nhờ hai nguyên lão Tiêu Tư Kính và Tô Thế Luân cáng đáng.
Nhiều năm như thế, hai người đều sóng vai trải qua, cái tâm ban đầu vẫn không thay đổi, và sự ăn ý cũng chưa từng đổi thay.
Nói ra cũng kỳ, chỉ cần có Tô Thế Luân bên cạnh, Tiêu Tư Kính liền cảm thấy rất yên tâm, cái an tâm giống như được trở về nhà. Ngay cả việc Tô Thế Luân bị ám ảnh cưỡng chế với quần áo bên ngoài chẳng biết tại sao cũng ảnh hưởng tới luôn thẩm mĩ của Tiêu Tư Kính. Trước đây hắn ăn mặc rất vô tổ chức, khi ở nhà thậm chí còn hơi lôi thôi, hiện tại khi đi ra ngoài, cà vạt thắt hơi lệch thôi cũng bị Tô Thế Luân lải nhải nhắc nhở liên hồi, thậm chí còn đích thân ra tay sửa sang cho hắn…
Đội phó Tô thực ra rất chu đáo ân cần.
Có một đội phó như vậy, có vẻ hắn hạnh phúc hơn Lưu Xuyên một chút ha?
Nghĩ đến đây, Tiêu Tư Kính không nhịn được mà khẽ cười.
Hắn cảm thấy rất vui khi Lưu Xuyên có thể quay lại. Trong liên minh, hắn quen Lưu Xuyên lâu nhất, từ khi còn ở khu Một đến khi đi đánh giải sau này, tính ra cũng đã sáu năm. Các đội trưởng đội tuyển khác, dù có từng vô địch như Thiệu đội, Diệp đội thì so với hai nguyên lão Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên thì vẫn còn kém hơn một chút… Nghĩ kỹ thì có lẽ là bề dày kinh nghiệm.
Dù sao hắn và Lưu Xuyên cũng bắt đầu chơi game này từ ngày đầu tiên open beta, thậm chí còn chứng kiến cảnh tượng năm đó khi server mới mở bị nghẽn do quá nhiều người online cùng lúc. Các đội trưởng khác không chơi Võ Lâm sớm như vậy, tuổi cũng ít hơn bọn họ một đến hai tuổi.
Vì thế, hắn và Lưu Xuyên nghiễm nhiên trở thành “tiền bối” đáng được nhận sự kính trọng nhất trong liên minh.
– cùng là lão làng, Lưu Xuyên cậu phải cố lên, đừng có để bản thân bẽ mặt trước đàn em, tôi còn chờ cậu ở Chung kết đây này!
***
Trong voice chat, Lưu Xuyên bỗng nhiên hắt hơi một cái thật to, xoa mũi nói: “Đảm bảo Lão Tiêu đang chửi tôi.”
Tần Dạ bất lực nói: “Thực ra cậu đâu nhất thiết phải chủ động đánh nhau với anh ta, lộ rồi hả?”
Lưu Xuyên cười nói: “Với tính Lão Tiêu ấy mà, tôi muốn trí trá cũng chẳng dấu được, nếu cậu ta thực sự muốn điều tra thì đảm bảo mấy người các cậu cũng không chạy thoát đâu. Thay vì để Thất Tinh Thảo làm to chuyện tra lai lịch của chúng ta thì chẳng bằng tôi chủ động khai luôn với tên đó cho rồi.”
Lưu Xuyên chủ động PK cùng Tiêu Tư Kính, để lộ thân phận nên Tiêu Tư Kính lại không nghi ngờ gì tới Tần Dạ, hắn cứ thế tự nhiên cho rằng những người này đều là đồng đội mới mà Lưu Xuyên tìm được, sẽ không liên kết Nga Mi trong đội và đội phó Tần Dạ của Trường An với nhau.
Hôm nay hai người Tiêu Tô đột nhiên vào game, đám trong đội ai nấy đều bàng hoàng.
– mà hãi hùng nhất đương nhiên là Cá con.
Lần đầu tiên khi nghe được đám đội trưởng gọi tên thật của nhau, bạn học Cá con nhất thời cảm thấy cả người không ổn.
Lý do cậu đến với game này là vì sau khi xem giải xong cảm thấy trò chơi này rất thú vị, trước khi vào game cậu từng xem rất nhiều giải chuyên nghiệp, thậm chí còn xem toàn bộ mùa giải thứ Chín, vì thế cũng có chút hiểu biết về các đại thần trong giới chuyên nghiệp. Mấy đại thần đứng đầu liên minh như Tiêu Tư Kính hay Tô Thế Luan sao tự nhiên lại xuất hiện trong game thế này? Mà hơn nữa nhìn tình hình, có vẻ đội trưởng còn quen bọn họ luôn?!
Ngay khoảnh khắc đội trưởng nhận lấy chiêu hồi máu của cậu, Cá con suýt nữa đã cắm đầu xuống bàn phím.
Hôm nay, biết được người vừa PK với đội trưởng là đội trưởng Tiêu Tư Kính của đội tuyển Thất Tinh Thảo, Cá con bỗng xúc động muốn hộc máu: “Đội trưởng! Các anh cũng quá đỉnh rồi đó? Đại thần chuyên nghiệp luôn? Đỉnh đến mức tôi không tưởng tượng nổi!”
Lưu Xuyên cười nói: “Hiện trong đội chỉ có mình cậu không biết thân phận của chúng tôi, có điều tôi không nói cho cậu cũng vì có lý do. Cá con, cậu còn nhỏ tuổi, vẫn là học sinh, mấy người chúng tôi đều chuẩn bị đi thi đấu, tôi không dám cam đoan cậu có thể gia nhập đội tuyển của mình hay không nên tạm thời không nói chuyện này với cậu.”
Cá com hứng chí nói: “Tôi gia nhập được sao? Hình như tôi gà lắm mà!”
Mọi người: “…” Cậu gà thật chứ hình như cái gì!
Lưu Xuyên hỏi: “Cá con, cậu bằng lòng gia nhập sao?”
Cá con tiếp tục phấn khích nói: “Nếu được thì đương nhiên rồi! Thi đấu nghe ngầu chết đi được, tôi chơi buff bao năm như thế mà còn chưa đấu bao giờ nè.”
Lưu Xuyên bình thản nói: “Cậu đừng quyết định vội vàng, nếu chúng ta thật sự muốn vào giải chuyên nghiệp, mọi người đều trở thành tuyển thủ thì sẽ phải tập hợp huấn luyện cùng một chỗ. Nói cách khác, cậu sẽ phải rời bỏ quê nhà và trường học, tới làm việc tại thành phố mà đội đặt trụ sở, ngày nào cũng sẽ phải đúng giờ dậy huấn luyện như đảng đi làm, cậu có làm được không?”
Cá con sửng sốt một chút: “Vậy là không thể đi học tiếp sao?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy. Đây chính là lý do tôi chưa nói với cậu, bọn tôi sang năm là tốt nghiệp rồi, nhưng khi đó cậu mới lên năm hai. Cậu phải cân nhắc cho cẩn thận, có thể bàn bạc với giáo viên và người nhà. Dựa theo kế hoạch của chúng tôi, giải Toàn quốc đánh khoảng hơn nửa năm, cậu có thể huấn luyện trên mạng với mọi người, còn lâu mới tới giải Toàn quốc nên thời gian thoải mái. Nhưng sau khi giải chuyên nghiệp bắt đầu thì lịch thi đấu rất dày đặc, chắc chắn cậu không thể vừa học vừa thi đấu, buộc phải nghỉ học… Ít nhất là nghỉ một năm, theo chúng tôi đánh hai mùa.”
Sau khi Cá con nhận ra tính nghiêm túc của vấn đề, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Ồ, vậy tôi nghĩ kỹ rồi nói sau ha.”
Lưu Xuyên nói: “Phải rồi, cậu tên gì? Bọn tôi đều biết tên của nhau rồi, còn cậu thôi.”
Cá con nghiêm túc nói: “Tên tôi là Dư Hướng Dương, Dư trong Niên niên hữu dư, Hướng Dương trong hướng về Thái Dương.”
Mọi người: “…”
Lý Tưởng đột nhiên nói: “Thế là hoa hướng dương à?”
Mọi người: “…”
Lý Tưởng nè cậu có thể đừng nói thẳng toẹt ra vậy được không, cho bạn Tiểu Dư chút mặt mũi coi!
Tuy tên của cậu ta nghe thì đúng là hoa hướng dương thật…
Dư Hướng Dương hoàn toàn không ngờ một câu của đại sư Lý Tưởng lại khiến từ đó trở đi cậu có biệt danh “Chàng trai Hoa Hướng Dương”.
Đúng lúc này, Lưu Xuyên bỗng nhận được tin nhắn riêng: “Bang Thịnh Đường đang tập kết nhân lực.”
Là tin nhắn gửi từ hội trưởng Hà Duyệt của bang Thất Tinh Thảo.
Lưu Xuyên nghi hoặc nói: “Bọn họ muốn làm gì?”
Hà Duyệt nói: “Đoàn 30 tinh anh mạnh nhất bang, hội trưởng Đường Vô Tình của server này cầm đầu, đang đi về phía Ngư Mễ Chi Hương, tóm lại là mọi người cẩn thận.”
Lưu Xuyên trầm mặc một chút, đáp lại: “Tôi biết rồi, cảm ơn hội trưởng đã mật báo.”
“Không có gì.”
Hẳn là spy gửi tin cho Hà Duyệt, có điều cô báo tin cũng chẳng phải vì có lòng tốt hay gì – để Lưu Xuyên thu thập đám Thịnh Đường thì Thất Tinh Thảo bọn họ tự nhiên lại có kịch hay để xem.
Sau khi Lưu Xuyên nhận được thông báo thì lập tức nói vào voice chat: “Bang Thịnh Đường đang tập trung người tới đây, nghe nói là đoàn tinh anh mà hội trưởng tự mang.”
Từ Sách khó chịu nhíu mày: “Đến đây tìm chết à? Sợ gì, thằng nào tới thì giết thằng đó là được.”
Giang Thiếu Khuynh bình tĩnh nói: “Không đơn giản vậy đâu. 30 người ở cổng phụ bản vừa rồi không phải đoàn tinh anh của Thịnh Đường, hơn nữa còn không có người chỉ huy, chia năm xẻ bảy nên mới bị chúng ta quét sạch. Lần này thì khác, tổng hội trưởng đích thân dẫn đội, tuy Xuyên đội và Dạ thần có trình độ rất mạnh nhưng chúng ta lấy ít đánh nhiều chẳng có mấy lợi thế.”
Lưu Xuyên có chút tán thưởng khả năng quan sát và phân tích đại cuộc của Giang Thiếu Khuynh.
Cậu nói không sai, 30 người vừa rồi ở cổng phụ bản nhìn là biết không có chỉ huy thống nhất, vị trí đứng tách lẻ, hành động loạn cào cào, đến cuối còn có người thấy mùi không thơm định bỏ trốn, sau đó bị Trạch Văn dùng tơ nhện kéo về rồi Từ Sách xông lên dứt điểm.
Bảy người bọn họ có Lưu Xuyên chỉ huy và điều hành, việc tiêu diệt 30 người năm bè bảy mảng vẫn khá đơn giản.
Nhưng giờ hội trưởng Thịnh Đường đích thân dẫn đội, thế tấn công ào ạt, rõ ràng là muốn giết bọn họ để báo thù.
Một đoàn tinh anh bang hội có tổ chức và kỷ luật như thế thì rất khó để bọn họ 7v30. Dù Lưu Xuyên, Tần Dạ và Từ Sách bùng nổ tốc độ tay một người giết năm người thì với quân số áp đảo, Trạch Văn, Lý Tưởng và Cá con lại đều là tay mới, chắc chắn không thể thoải mái đối phó với sự bao vây của nhiều người như vậy…
Xét cho kỹ thì sức chiến đấu của đội bảy người bọn họ chỉ có ba người Lưu Xuyên, Tần Dạ và Từ Sách là khá mạnh, hoàn toàn có thể một chấp năm. Nhưng quan trọng là bên kia có tới 30 người, bọn họ có địch được năm người thì cũng chỉ có thể đánh chết 15. Tuy Lý Tưởng chống chịu tốt nhưng sao đỡ nổi bao vây từ địch; Trạch Văn thì vẫn đang trong giai đoạn mò mẫm, trước mắt chỉ có thể giúp đỡ cho Lưu Xuyên, Cá con và Thiếu Khuynh chơi chức nghiệp thuần hỗ trợ thì lại càng không có sức chiến đấu…
Đoàn tinh anh của bang Thịnh Đường này đảm bảo 30 người đều là dân chơi game cao thủ, lại có hội trưởng chỉ huy, nếu đánh giáp lá cà thì nói thật, Lưu Xuyên cũng biết là không thắng nổi.
Lý Tưởng có chút nghi hoặc: “Chẳng phải đã nói với bọn họ mỗi bên giết một lần là hòa rồi sao? Chúng ta giữ thái độ trung lập, không tham gia vào mấy mâu thuẫn bang hội, sao bang Thịnh Đường vẫn cứ bám lấy chúng ta thế? Bọn họ uống phải thuốc kích thích muốn giết một mất một còn à?”
“…” Lưu Xuyên cũng cảm thấy không hiểu nổi.
Bạn học Dư Hướng Dương thì chơi game nhiều lại phản ứng ngay lập tức: “Tôi biết rồi, chắc chắn là quản lý Thịnh Đường bị chúng ta chọc cho giận đó! Khi thành viên bang bị giết sẽ có thông báo nhắc nhở từ hệ thống vào kênh bang, chúng ta quét hơn 30 người của Thịnh Đường, chắc chắn kênh bang chỉ ngập tràn spam xác chứ gì nữa!”
Dư Hướng Dương nói đúng, bang Thịnh Đường vừa trải qua một đợt spam tin từ hệ thống khủng bố nhất trong lịch sử –
Thành viên [Đường Vô Ưu] của bang vừa bị [Lưu Danh Bách Thế] tàn nhẫn sát hại tại [Luận kiếm phong]!
Thành viên [Cola Siêu Phàm] của bang vừa bị [Thất Dạ Tuyết] tàn nhẫn sát hại tại [Luận kiếm phong]!
Thành viên [Tiếu Tiếu] của bang vừa bị [Vân Phi Dương] tàn nhẫn sát hại tại [Luận kiếm phong]!
…
Thành viên [Đường Bất Lý] của bang vừa bị [Lưu Danh Bách Thế] tàn nhẫn sát hại tại [Tần Châu]!
…
Thành viên [Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta] của bang vừa bị [Lưu Danh Bách Thế] tàn nhẫn sát hại tại [Ngư Mễ Chi Hương]!
…
Giết từ Luận kiếm phong đến tận Tần Châu, lại từ Tần Châu về Ngư Mễ Chi Hương, spam hơn 30 tin như vậy chẳng khác nào một cái tát khiêu khích thẳng mặt!
Toàn bộ bang Thịnh Đường đều bị spam tin từ hệ thống khiến cho sôi sục ruột gan.
Nhìn tin bao nhiêu thành viên bang hội bị giết chết, ai nấy đều cảm thấy đội của Lưu Danh Bách Thế này đang cố tình gây sự với bang Thịnh Đường.
– giết nhiều người của bọn này như thế, nhịn thế nào được?
Chỉ cần là thành viên của bang Thịnh Đường, nhìn kênh bang bị spam như vậy đảm bảo sẽ không thể chịu nổi. Ban quản lý cấp cao của bang sao có thể để yên? Đường đường là một bang lớn mà bị mấy tên qua đường giết cho không sót mống nào, thù này không báo thì Thịnh Đường còn mặt mũi đâu mà lăn lộn ở server mới nữa?
Thế là hội trưởng Đường Vô Tình của bang Thịnh Đường tại server mới lập tức kêu gọi anh em, tuyển chọn những cao thủ PVP mạnh nhất trong bang, 25 Đường Môn và 5 buff tạo thành một đoàn tinh anh cùng nhau xuất phát đi dạy dỗ Lưu Xuyên một trận.
Sau khi hiểu rõ nguyên nhân, Lưu Xuyên nhất thời có chút xấu hổ.
– ngại quá đi tiểu sư đệ à, hình như sư huynh vừa gây chuyện lớn rồi!
Thực ra cũng vì lâu lắm rồi Lưu Xuyên không chơi game nên quên mất vụ “spam kênh bang hội” này.
Vốn hắn chỉ có ý rằng: Các người giết tôi một lần thì tôi giết các người một lần, để các người biết bọn tôi không dễ bắt nạt, chúng ta hòa nhau, sau này không động vào nhau nữa.
Không ngờ việc hắn tiêu diệt 30 người của Thịnh Đường lại khiến hệ thống nhảy spam trong kênh bang, cứ thế mấy trăm thành viên bang Thịnh Đường đang online đều sẽ thấy cảnh tượng thành viên bang mình bị hắn “giết hại” hoành tráng cỡ nào. Dù quản lý của Thịnh Đường có muốn giải hòa với hắn thì cũng phải cân nhắc cảm nhận của thành viên trong bang – huống hồ bản thân quản lý Thịnh Đường vẫn còn cứng đầu, chắc chắn bọn họ không phục khi Lưu Xuyên vả một phát đau như vậy ngay trước mặt toàn bang hội.
Thế là mọi việc dẫn đến tình trạng hiện giờ, bắt buộc phải đánh một trận sống mái.
Ngô Trạch Văn hoàn toàn không hiểu mấy chuyện tranh đấu bang hội như thế này, nghe đồng đội nói xong thì không khỏi lo lắng: “Vậy giờ chúng ta làm thế nào? Sao mà thắng được đoàn tinh anh 30 người?”
Lưu Xuyên sờ cằm: “Chắc không đánh lại được đâu… Thôi chúng ta chạy đi!”
Mọi người: “…”
Đm! Anh ra dáng đại thần chút được không? Đánh không được thì chạy à?
Lưu Xuyên cảm thấy: Ra dáng đại thần sao quan trọng bằng giữ cái mạng nhỏ này được!
Lệnh bỏ chạy vừa ban, Lưu Xuyên lập tức gọi ngựa cưỡi đôi rồi kéo Ngũ Độc của Ngô Trạch Văn lên, bên kia Tần Dạ cũng gọi Hãn Huyết Bảo Mã, gọi Lý Tưởng cùng ngồi. Ngựa của bọn họ đều là loại nhanh nhất có tăng thêm 150% tốc chạy, quá hợp để chạy trốn.
Mà Giang Thiếu Khuynh thì lại thấy hơi lo, ngựa của cậu vẫn là Tiểu Hoàng mã hệ thống tặng cho.
Ai dè bỗng nhiên có luồng ánh sáng vàng bên cạnh lóe lên, Từ Sách cầm nick Vân Phi Dương trực tiếp gọi ra ngay một con bò tót.
Mọi người: “…”
Đại gia quả nhiên là đại gia.
Chỗ ngồi trên bò tót rất lớn, vì là thú cưỡi bán bằng Nhân Dân Tệ trong thương thành nên tốc độ chạy của loại thú này cũng nhanh như loại ngựa cao cấp trong game. Từ Sách kéo cả Giang Thiếu Khuynh và Dư Hướng Dương lên, ba người lập tức ngồi ngay ngắn trên lưng bò tót.
Lúc này Lưu Xuyên mới nói: “Đi thôi!”
Mọi người lập tức theo Lưu Xuyên chạy như điên về phía cổng Bắc của Ngư Mễ Chi Hương!
Mà lúc này cuối cùng đoàn 30 tinh anh của bang Thịnh Đường cũng tiến vào map Ngư Mễ Chi Hương, thấy Lưu Xuyên đang chạy trốn, hội trưởng sa sầm mặt mày lập tức ra lệnh đuổi theo! Những người chơi đi ngang qua sẽ nhìn thấy bảy người chạy như điên về phía trước như đào mạng, đằng sau là một đống Thịnh Đường rầm rập đuổi theo, chỉ cần bị đuổi kịp là xác định chết không kịp ngáp, nhìn đáng thương quá nhiều…
Những người qua đường cảm thấy thương cảm vô cùng cho đội bảy người kia.
Trong voice chat, Lý Tưởng vẫn đang gào: “Xuyên thần, chạy trối chết khi bị một đống gamer nghiệp dư đuổi, anh không thấy mất mặt à?”
Lưu Xuyên nói: “Thế nên mấy người tuyệt đối đừng có nói lộ ra đó!”
Mọi người: “…”
Ai cũng cảm thấy vô cùng rối rắm khi chạy trốn theo đội trưởng.
Nhất là Từ Sách, ở khu Năm Điện tín hắn tung hoành ngang dọc, gần như không có đối thủ, mà giờ sang server mới phải vắt chân lên cổ chạy thế này mất mặt cực kỳ, chẳng bằng đăng xuất rồi chém là mạng lag cho xong! Trốn gì mà trốn, với tính cách của hắn thì quay ngược lại đánh luôn, một giết năm, diệt nửa đoàn chúng nó cũng vẫn có lời mà?
Nhưng Lưu Xuyên vẫn còn đang quẳng hết mọi thứ để bỏ chạy, mấy người chạy từ Ngư Mễ Chi Hương đến Giang Lăng, sau đó chạy qua toàn bộ map Trung Nguyên…
Thấy trước mắt là địa phận Tây Vực, Ngô Trạch Văn đột nhiên hỏi: “Anh tới Tây Vực làm gì? Hẳn là không phải để trốn đúng không?”
Ngô Trạch Văn vẫn luôn là người tỉ mỉ nhất trong đội, chẳng mấy chốc đã nhận ra cảnh quan xung quanh có gì đó không đúng lắm.
Khác với phong cảnh non sông tú lệ của bản đồ Trung Nguyên, Tây Vực được tạo thành từ những mảng sa mạc hoang vu, toàn bộ map Tây Vực đều trên level 60, mấy người bọn họ hiện giờ chỉ mới level 48, quái ở đây còn hơn bọn họ tới 12 cấp, một con quái nhỏ đánh bừa thôi cũng hạ được bọn họ.
Chạy tới bản đồ cấp 60, xác định chịu chết à?
Lưu Xuyên khẽ cười nói: “Trạch Văn lại đoán đúng rồi, đương nhiên tôi không đơn thuần là chạy trốn. Lấy ít đánh nhiều thì chúng ta phải tìm địa hình có lợi – như vậy mới quét sạch được bọn họ, đúng không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận