Mọi người vừa nghe Lưu Xuyên nói, lập tức quỳ sát đất!
Hóa ra đội trưởng đã sớm có ý đồ, hắn không chỉ chạy trốn đơn thuần mà là giả vờ chạy trốn, dẫn toàn bộ đám Thịnh Đường tới bản đồ cấp 60 – Tây Vực!
Trên chiến trường, Lưu Xuyên chưa bao giờ là kẻ đào ngũ.
Ai hiểu hắn sẽ biết, khi Lưu Xuyên chạy trốn chắc chắn không được phép đuổi theo! Cái tên bụng toàn ý đồ xấu xa, quỷ kế đa đoan, các người đuổi theo hắn chắc chắn sẽ rơi vào bẫy của hắn! Trên sân đấu chuyên nghiệp, có rất nhiều đội trưởng đã từng nếm trải trái đắng máu me đầm đìa này.
Nhưng người của bang Thịnh Đường sao mà biết được mình đang đối mặt với một người như thế?
Bọn họ còn tưởng Lưu Xuyên bị đoàn 30 tinh anh dọa cho sợ hết vía mới vội vàng bỏ chạy.
Tây Vực, Loạn thạch trận.
Lưu Xuyên dừng chân tại đây, sau đó khinh công trực tiếp nhảy lên đỉnh một tảng đá cực lớn rồi nói vào voice chat: “Mọi người lên hết theo tôi, chúng ta chia nhau ra đứng.”
Ngô Trạch Văn lập tức hiểu được ý đồ của hắn: “Anh muốn lợi dụng địa hình hỗn loạn của Loạn thạch trận để xé lẻ 30 người của Thịnh Đường ra rồi đánh từng nhóm một à?”
Lưu Xuyên khen: “Thông minh!”
Sở dĩ Ngô Trạch Văn có ấn tượng với tấm bản đồ Loạn thạch trận này là vì khi Lưu Xuyên dạy cậu khinh công đã từng đề cập: “Trong gamne này có hai map dùng để luyện khinh công tốt nhất là Mai hoa thung Thiếu Lâm và Loạn thạch trận Tây Vực.”
Mai hoa thung là vì ở đây có bảy bảy bốn chín cọc gỗ với độ cao thấp khác nhau, đan xen không đồng đều cực kỳ thú vị, có thể tập luyện thao tác khinh công chính xác. Nhưng cọc gỗ là vật tĩnh, không hề thay đổi, chỉ cần không phải đảng tay tàn thì luyện tập nhiều một chút là sẽ dễ dàng qua cửa.
Nhưng Loạn thạch trận ở Tây Vực thì khác, ở đây không những đá tảng được bố trí lộn xộn mà thời tiết ở Tây Vực còn biến ảo khôn lường, thường xuyên có bão cát nổi lên, đá tảng tại Loạn thạch trận sẽ bị ảnh hưởng bởi bão cát mà thay đổi. Nói cách khác, mỗi lần tới Loạn thạch trận thì địa hình lại khác lần trước – đây là loại bản đồ cùng dạng với “Mê cung dã ngoại”!
Trong game có “Nhiệm vụ khiêu chiến khinh công Loạn thạch trận” đã gây khó dễ cho vô số người chơi, đủ để thấy địa hình ở đây phức tạp đến mức nào.
Đám Lưu Xuyên có ít người, bảy người luôn chú ý được lẫn nhau, thành ra lại càng tiện cho việc chỉ huy.
Còn sau khi 30 thành viên của Thịnh Đường tiến vào Loạn thạch trận thì sẽ gặp phải những tảng đá bố trí phức tạp như mê cung, lúc nào cũng có thể lạc đường bên trong không tìm thấy phương hướng. Thứ hai, người quá nhiều thì sẽ để xảy ra tình trạng được nọ mất kia, gây ra hỗn độn, 30 người trên đất bằng thì còn cùng hành động được, nhưng trong Loạn thạch trận nơi nơi toàn chướng ngại vật thế này thì chắc chắn sẽ bị chặn đường liên tục, từ đó không còn ưu thế về nhân số nữa.
– lợi dụng địa hình, lấy ít đánh nhiều, xé lẻ chiến trường, đánh tan từng nhóm!
– đây chính là ý đồ của Lưu Xuyên.
Đến giờ Từ Sách mới nhận ra sự lợi hại của vị đội trưởng này! Vừa rồi khi bị đoàn tinh anh Thịnh Đường đuổi giết, phản ứng đầu tiên của hắn chính là quay đầu lại đánh, một chấp năm giết đủ người là được, dù sao cũng chỉ là game ảo mà thôi, chết thì sống lại, ai sợ ai?
Nhưng Lưu Xuyên thì khác, sự bình tĩnh giữa nguy nan của người này thực sự có chút biến thái!
Bị 30 người đuổi, mạng cũng chẳng chắc giữ nổi, hắn vẫn có thể nghĩ ra biện pháp hay như vậy, giả vờ chạy trốn kéo Thịnh Đường tới Loạn thạch trận Tây Vực!
Từ Sách không nhịn được mà thầm giơ ngón cái like cho hắn.
Bao nhiêu khó chịu khi ban đầu phải chạy trốn theo hắn đã biến mất không còn, Từ Sách lập tức nghe theo lệnh đội trưởng, trực tiếp nhảy lên đỉnh tảng đá.
Lưu Xuyên nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Trạch Văn, cậu nhìn qua địa hình chút đi, nơi nào có tầm nhìn tốt nhất?”
Lúc này Ngô Trạch Văn lập tức phát huy sở trường của mình một cách toàn diện, mê cung hỗn loạn trong không gian ba chiều trong mắt cậu dường như biến thành hệ tọa độ chính xác, sau khi nhanh nhẹn phân tích trong đầu, cậu liền đưa ra vài vị trí: “Là chỗ này, có thể quan sát phần lớn tình hình trong thạch trận.”
Ngô Trạch Văn đánh dấu vào nơi cao nhất tại một vài tảng đá, bốn phía Đông, Tây, Nam, Bắc đều có những tảng đá khá cao, có thể quan sát hết cảnh tượng trong thạch trận.
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Được, chúng ta tới vị trí ở hướng Bắc! Trạch Văn, Tiểu Dư, Thiếu Khuynh đứng ở đó tiếp ứng. Ba cận chiến Từ Sách, Lý Tưởng và Tần Dạ xuống dưới đi, tách nhau ra, đừng ham chiến, xé lẻ bọn họ dẫn dụ tới đây! Tôi sẽ đứng trên dùng ám khí đối phó với bọn họ, tốc chiến tốc thắng!”
Các thành viên trong đội nghe thấy lệnh, lập tức xác định vị trí của mình.
Từ Sách, Lý Tưởng và Tần Dạ liền bay ra ba hướng khác nhau, những thành viên đánh xa khác thì đứng trên thạch trận quan sát tình hình.
Lý Tưởng gặp được ba Đường Môn ở một lối rẽ, cậu tung ngay một chiêu Phật quang phổ chiếu sau đó xoay người bỏ chạy!
Cậu cũng không hề thông thạo địa hình ở đây, rất dễ lạc trong Loạn thạch trận, nhưng nơi mà Ngô Trạch Văn tìm ra để quan sát vừa lúc nhìn rõ tình hình bên dưới, cậu lập tức mở miệng chỉ đường: “Lý Tưởng, đi thẳng rẽ trái, rẽ phải, 20 bước nữa lại rẽ phải…”
Ngô Trạch Văn tính toán địa hình cực kỳ chính xác, Lý Tưởng cứ đi theo chỉ dẫn của cậu, kéo được ba Đường Môn tới vị trí mai phục!
Ba Đường Môn còn tưởng rằng đại sư lạc đường nên phải chạy trốn, vì vậy liền không nể nang gì mà đuổi theo. Nhưng ai mà ngờ được thứ đang chờ bọn họ lại là một đống trận pháp Võ Đang, ám khí dày đặc của Đường Môn và cả rắn độc của Ngũ Độc!
Đến giờ ba người mới biết mình đã trúng kế, vội vàng báo tin vào voice chat: “Hội trưởng, ở đây có mai phục! Bọn họ đều ở đây hết!”
Đường Vô Tình nhíu mày nói: “Báo tọa độ ra!”
Mấy người liền vội vàng gửi tọa độ vào kênh đội: “1801,2117!”
Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn đứng tại đỉnh Loạn thạch trận lấy nhàn rỗi đối phó với mỏi mệt đã sớm chuẩn bị hết những kỹ năng tấn công của mình, lại thêm trận pháp tăng sát thương của đạo trưởng giúp bọn họ làm chơi ăn thật. Hai người phối hợp với nhau, bùng nổ tốc độ tay nhanh nhất giải quyết hết ba Đường Môn này!
Lưu Xuyên nói: “Đổi vị trí! Sang phía Đông!”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng tìm ra một vị trí đã đánh dấu sẵn, nói: “Tọa độ 1908,2438.”
Mấy người đánh xa lập tức bay qua theo Ngô Trạch Văn.
Khi hội trưởng Thịnh Đường dẫn người tới đây thì lại nhận ra nơi này chẳng còn ai, tọa độ trống rỗng không có dù chỉ là một bóng người!
Trong khi đó Từ Sách lại gặp được hai tên lạc đường trong Loạn thạch trận, dứt khoát giết luôn không lằng nhằng.
Tần Dạ cũng dẫn năm người đi tới tọa độ mai phục mới nhất của đồng đội, phối hợp với Lưu Xuyên và Trạch Văn nhanh chóng giải quyết mấy con cá mắc cạn này!
Chỉ ba phút, đoàn 30 tinh anh của Thịnh Đường đã tự nhiên chết mất mười mạng không hiểu nguyên nhân, trong đó còn có tới hai buff.
Lông mày Đường Vô Tình nhíu đến độ có thể siết chết một con muỗi rồi!
“Đcm, rốt cuộc bọn nó đang làm gì hả? Đánh du kích à?” Hội phó Đường Tâm oán giận nói, “Giờ mình làm thế nào?”
“…” Đường Vô Tình cảm thấy vô cùng mất mặt.
Hùng hùng hổ hổ kéo đoàn 30 tinh anh đi báo thù, ai ngờ chưa biết vì sao đã chết luôn mười mạng ngay từ đầu, thế này còn đánh đấm gì nữa!
Mà bực hơn nữa là cái trò đánh du kích xuất quỷ nhập thần này khiến anh ta bỗng có cảm giác… rất bất lực.
Tính đến hiện tại, trong đội đã mất mười người, tọa độ khi bị giết đều phân tán khác nhau, mỗi lần bọn họ tìm tới vị trí đồng đội chết thì lại không hề tìm được tung tích bất cứ kẻ địch nào. Từ sau khi tiến vào Loạn thạch trận, cảm giác như đoàn 30 tinh anh Thịnh Đường bọn họ chẳng khác nào con mồi đi vào bẫy của thợ săn rồi mặc cho người xâm phạm!
– đây là nghiền nát bằng IQ!
– rốt cuộc chỉ huy bên kia là loại người gì?!
Mãi đến giờ, Đường Vô Tình mới có cảm giác lạnh sống lưng.
Rõ ràng bên kia đã lên chiến thuật và kế hoạch ngay từ Ngư Mễ Chi Hương, cố tình kéo 30 người bọn họ vào trong Loạn thạch trận địa hình rối rắm, xé lẻ đội hình rồi đánh tan từng chút một.
Mà anh ta là hội trưởng của bang Thịnh Đường, kéo một đống cao thủ bang hội tới đây vậy mà lại không biết phải làm sao với một cái tiểu đội bảy người di chuyển khắp nơi như cá chạch!
Đường Vô Tình lạnh lùng nói: “Đứng yên đừng động đậy nữa! Buff kéo máu, đừng tách nhau ra!”
Mọi người bất đắc dĩ đành phải đứng im tại chỗ.
Đứng mãi hồi lâu mà cả Loạn thạch trận vẫn không có động tĩnh gì, trong khi đó Tây Vực lại có bão cát khiến tầm nhìn trên màn hình mọi người đều trở nên mờ mịt, cự ly nhìn nhanh chóng giảm xuống, thậm chí không thấy rõ đồng đội bên cạnh.
Địa hình thạch trận hình như lại thay đổi.
Những cao thủ trong đội ngũ Thịnh Đường đều có chút sốt ruột, cảm giác bị thợ săn nhìn chằm chằm sau lưng thật sự rất bực mình!
Ngay khoảnh khắc Đường Vô Tình còn đang do dự, bỗng có tiếng gào lên từ đằng sau đội ngũ: “Đm! Bọn nó ở bên này!”
Một người trong đội bị rắn độc cắn lập tức quay đầu đuổi tới, kéo thêm vài người cùng đội đứng cạnh mình cũng đi theo. Quả nhiên bọn họ nhìn thấy một con rắn nhỏ đang uốn éo ở góc rẽ đang trườn tới phía trước, trên đỉnh đầu có hàng chữ “Rắn độc của Mê Vụ Chiểu Trạch”.
– Mê Vụ Chiểu Trạch! Vợ của Lưu Danh Bách Thế, là con nhỏ Ngũ Độc trâu chó từng kéo được Trưởng lão Thiên Chu, nổi danh khắp server mới!
Bốn người lập tức khinh công đuổi theo, nhưng vừa đuổi tới vị trí của con rắn nhỏ thì một làn khói tím bỗng dâng lên, con rắn kia cứ thế chết ngắc dưới đất!
Mọi người: “…”
Bị chủ hiến tế rồi sao?
Mọi người nhìn qua xung quanh, không hề thấy bóng dáng Ngũ Độc!
Ngược lại thì dưới chân lại toàn là Thái Cực trận và Lưỡng nghi trận mà Võ Đang đã giăng sẵn! Sau đó lại có thêm Bạo vũ lê hoa và Tang hồn đinh của Đường Môn! Nga Mi bên cạnh cũng nhào tới bồi thêm Xuyên tâm trảo, Cái Bang sau tảng đá quăng thêm một chiêu Hoành tảo thiên quân!
Mấy người bị đánh quả thực muốn hộc máu, bọn họ quá nóng nảy, thấy rắn là đuổi theo mà quên mất điểm quan trọng nhất là chủ nhân Ngũ Độc và pet không nhất định phải đứng cùng một chỗ! Con rắn này chính là mồi câu mà Ngũ Độc tung ra để dẫn dụ bọn họ sa bẫy…
Bốn người bị giết chết không nhắm mắt, vậy mà bị một con rắn của Ngũ Độc dẫn vào chỗ chết, nói ra thì mất mặt đến mức nào.
Còn Lưu Xuyên chỉ mỉm cười khen ngợi: “Trạch Văn, làm tốt lắm!”
Vậy mà Ngô Trạch Văn lại thả pet yêu của mình ra để dẫn người tới đây khiến đồng đội vô cùng bội phục. Chú rắn nhỏ đã hoàn thành sứ mệnh hi sinh thay cho bọn họ.
Bên kia đã tổn thất nửa số người trong khi Lưu Xuyên vẫn lợi dụng địa hình đánh du kích, có thêm Cá con và Thiếu Khuynh hỗ trợ, hiện tại vẫn đang trong trạng thái đầy máu đầy mana.
Từ Sách hỏi: “Buff bên kia chết sạch rồi, giờ giết hết được chưa?”
Lưu Xuyên nói: “Được, lên đi!”
7v30 thì còn khó, nhưng hiện tại 7v14 mà buff của đối phương đều chết thì dễ hơn nhiều. Bên mình còn có buff mạnh khiến bọn họ hoàn toàn không có chút áp lực nào!
Loại đại thần chuyên nghiệp như Lưu Xuyên và Tần Dạ đôi khi còn có thể 1v3 khi đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp trên đấu trường, huống hồ là đánh với cao thủ trong game với kỹ thuật và ý thức kém hơn hẳn, vì vậy Lưu Xuyên và Tần Dạ nhẹ nhàng 1v5. Từ Sách cũng là người thích đánh nhau, Tần Dạ đã từng miêu tả hắn là con ngựa hoang khó thuần thì khi Từ Sách đánh nhau chính là một con ngựa hoang thoát cương… hoàn toàn không ngăn nổi…
***
Đoàn tinh anh bang Thịnh Đường lại bị quét sạch, hơn nữa lần này còn bị quét rất buồn bực.
Bọn họ gần như không thể chạm vào nổi góc áo của đối thủ đã bị người ta dùng chiến thuật đánh du kích xuất qủy nhập thần mà giết chết trong Loạn thạch trận một cách không hiểu nổi.
Mặt Đường Vô Tình đã đen như đáy nồi!
Nhưng đúng lúc này, tin nhắn từ Lưu Danh Bách Thế lại hiện ra ở góc trái màn hình của anh ta: “Hội trưởng, đừng đánh nữa được không? Tôi bảo cái cậu Anh Hùng Thiên Hạ Xếp Sau Ta nhắn tin với cậu rồi mà? Tôi chỉ muốn tập trung thăng cấp thôi, cũng không muốn coi Thịnh Đường các cậu là địch. Mấy người cứ đuổi giết bọn tôi khắp nơi thế này khiến chúng tôi khổ lắm đó.”
Đường Vô Tình: “…”
Bị quét sạch hai lần đã khiến hội trưởng Đường Vô Tình hận Lưu Danh Bách Thế đến thấu xương – chỉ muốn lôi hắn ra khỏi màn hình máy tính để bóp chết.
Nhưng thân là hội trưởng, anh ta vẫn phải giữ chút phong độ, lạnh nhạt nói: “Vậy anh giết chúng tôi chết sạch hai lần thì sao, bỏ qua chắc?”
Lưu Xuyên nghi hoặc nói: “Chẳng nhẽ các cậu còn muốn chết ngắc lần ba nữa à?”
Đường Vô Tình: “…”
Đcm! Ăn nói kiểu quái gì vậy? Sao nghe gợi đòn thế? Đường Vô Tình suýt nữa tự sặc nước miếng của mình.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Lần trước là tại tôi suy nghĩ chưa chu đáo, giết các cậu liên tục khiến kênh bang bị spam, quả thực như vậy cũng áy náy với các thành viên. Có điều lần này không có spam trên kênh bang nữa mà, tôi nhớ cái map Loạn thạch trận này không tăng trị số sát khí, cũng không có thông báo từ hệ thống. Tôi đã cố tình chọn chỗ này để chừa mặt mũi cho mấy cậu rồi, mấy cậu cũng cho tôi chút mặt mũi được không?”
Đường Vô Tình sửng sốt một chút.
Quả nhiên nhìn sang bên trái mới thấy kênh bang hội im lìm. Ngoại trừ 30 người đuổi tới Tây Vực hôm nay thì những thành viên khác cũng không biết chuyện mất mặt là đoàn tinh anh của bang mình bị người ta giết sạch.
Loạn thạch trận Tây Vực là một bản đồ đặc thù, giết người không tăng sát khí, hệ thống cũng không thông báo, quả thực là thiết lập đặc biệt trong game, để cho mọi người đấu với nhau trong mê cung mỗi khi nhàm chán. Đối phương chọn bản đồ này quả thực đã nể mặt hội trưởng là anh ta lắm rồi, nếu không tin bang Thịnh Đường lại bị spam tiếp thì hội trưởng là anh ta sẽ chết nhục.
Thế nhưng bảo anh ta thu lại nanh vuốt, cứ thế giảng hòa à? Thật sự không cam lòng.
Hội trưởng đại nhân vô cùng rối rắm, lông mày cũng nhíu chặt.
Đúng lúc này, một giọng nói sang sảng bỗng vang lên: “Mọi người vất vả rồi, nào nào nào, Đường đội mua kem về nè, mỗi người một hộp!”
Mọi người: “…”
Một tên con trai lớn đùng còn thích ăn kem thì thôi đi, lại còn thường xuyên mua về phát cho anh em ăn với nhau, quả thực không dám nhìn thẳng nữa.
Đường Vô Tình cứng đờ cả mặt đứng dậy đi lấy kem, quả thật anh ta cần ăn cái gì đó lạnh để hạ hỏa!
Nào ngờ vừa đứng dậy lại không ngờ hôm nay Đường đội và đội phó Trần vậy mà lại đích thân tới đây. Đội phó Trần ôm một thùng kem hộp lớn, mặt mày hớn hở, vui vẻ cười lớn phát cho mọi người.
Đường đội đứng bên cạnh cậu ta, trong tay là một hộp kem, còn mặt thì vẫn =___= như cũ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận