Đường đội là một người con trai thích ăn đồ ngọt, đặc biệt là kem hộp, hơn nữa còn rất hay mua cả một thùng về chia cho mọi người. Một đám thanh niên trai tráng bị hắn chia kem cho mà khóc không ra nước mắt. Mùa hè mua kem về ăn vặt thì thôi, mùa đông còn đi ăn lẩu kem… mọi người thật sự không hiểu nổi.
Về lý thuyết thì loại người thường xuyên ăn đồ ngọt sẽ dễ béo phì, nhưng hắn lại vẫn giữ được dáng người hoàn hảo như trước.
Tất nhiên trừ cái đam mê quái đản này thì Đường đội khá dễ gần. Trong liên minh mỗi đội trưởng đều có một đặc điểm riêng nhưng đội trưởng Đường Ngự Phong của Thịnh Đường là người hòa nhã nhất. Tuy hắn không nói nhiều nhưng đối xử rất tốt với người bên cạnh mình, chỉ riêng việc ăn kem lần nào cũng phải mua về cho mọi người là biết đây là một “đội trưởng thân dân”.
Chẳng qua vì hắn không hay nói chuyện, mặt thì lúc nào cũng như chưa tỉnh ngủ, luôn luôn =____= nên phần lớn mọi người đều cảm thấy đội trưởng này có chút quái gở, cũng chẳng có ai biết được khi ăn kem với cái bộ mặt tôi mệt rã rời kia thì hắn nghĩ cái gì trong đầu.
So với Đường đội quái gở thì đội phó Trần Tuấn Phi của đội tuyển Thịnh Đường lại hoàn toàn ngược lại, đây là một cậu trai sáng sủa nhiệt tình vô cùng.
Đội phó Trần rất thích cười, đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng cười của cậu ta, có người còn nói cậu ta là kiểu “Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng cười”. Mỗi khi liên minh chuyên nghiệp mở cuộc họp gì, chỉ cần nghe thấy “Ha ha ha” là biết đội phó Trần tới rồi.
Chiến thuật thi đấu của Thịnh Đường vẫn luôn do Đường Ngự Phong vẽ ra, nhưng người chấp hành và chỉ huy tại hiện trường lại là việc của đội phó Trần, nhiều năm qua hai người vẫn luôn phối hợp rất ăn ý với nhau. Trên thực tế, Trần Tuấn Phi là đồ đệ của Đường Ngự Phong, lúc trước khi còn ở trong trại huấn luyện của Hoa Hạ, Trần Tuấn Phi và Lộc Tường là người mới đồng lứa, Lưu Xuyên thu Lộc Tường làm đồ đệ, Đường Ngự Phong thì thu Trần Tuấn Phi. Sau này Lưu Xuyên đưa Lộc Tường tới đội tuyển Đồng Tước, Đường Ngự Phong thì lại tách riêng mang theo cả Trần Tuấn Phi, hai thầy trò cùng nhau sáng lập nên đội tuyển Thịnh Đường, cứ thế Trần Tuấn Phi trở thành đội phó của Thịnh Đường một cách hợp tình hợp lý.
Năm nay Đường Ngự Phong 22 tuổi, Trần Tuấn Phi thì mới 19, trong số các đội phó đội trưởng các đội mạnh ở liên minh thì hai người bọn họ có thể nói là còn rất trẻ.
Nhưng lại là tổ hợp đội trưởng đội phó có quan hệ thầy trò duy nhất.
Cả đội trưởng và đội phó đều rất trẻ, tuổi trung bình của thành viên Thịnh Đường cũng rơi vào tầm 19, là một trong những đội tuyển trẻ nhất liên minh.
So với những đội tuyển lão làng thì một đội ngũ trẻ tuổi tính ra lại nhiều sức sống hơn, đặc biệt là hai người Đường Trần hoàn toàn không ra vẻ, lúc nào cũng hòa hợp với đám hội trưởng bang hội các server, thường xuyên cùng nhau ăn cơm tán dóc, mọi người giống như một hội bạn thân vậy. Ở Thất Tinh Thảo, Tiêu Tư Kính đi đến đâu là được tôn kính tới đó, nhưng Đường Ngự Phong ở Thịnh Đường lại khác, rất nhiều người dám tiến tới cướp kem của hắn để ăn… Nếu ở các đội tuyển khác, hoàn toàn không tưởng tượng nổi cảnh có người dám cướp đồ ăn từ tay đội trưởng.
Trước đây Trần Tuấn Phi là cao thủ trong game, vì thế cực kỳ chú ý đến chuyện trong game, cho nên việc đội trưởng và đội phó chạy tới bên bang hội hóng hớt là chuyện thường ngày ở Thịnh Đường, các hội trưởng cũng đã quen, lập tức đi tới lấy kem hộp.
Hôm nay Thịnh Đường vừa có trận thắng nên tâm trạng đội phó Trần rất tốt, cười nói tít mù.
Tổng hội trưởng nhịn không được mà hỏi: “Sao hôm nay hai người lại có thời gian rảnh mà tới thế? Không phải chuẩn bị cho trận sau à?”
Trần Tuấn Phi cười vỗ vai anh ta: “Hôm nay mới đánh xong mà, nghỉ chút đã, đối thủ tiếp theo là Hoa Hạ, không cần nóng vội, từ từ rồi nghiên cứu thôi.”
Sư phụ đội trưởng của cậu ta vừa ăn kem vừa gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý với câu này.
Hội trưởng server mới Vu Ba do dự một chút, mãi sau mới tiến lên lấy một hộp kem đậu xanh, lặng lẽ ăn vài miếng hạ hỏa.
Nào ngờ ánh mắt Đường đội lại bỗng dừng lại ngay mặt anh ta, cảm giác khi bị Đường đội nhìn chằm chằm không khác gì có người vừa tỉnh ngủ mê mang nhìn mình bằng gương mặt mệt rã rời, khiến cho Vu Ba có chút sợ hãi kỳ lạ.
Đội phó Trần cũng nhìn qua, cười nói: “Mặt anh nhìn cứ xụ ra thế, có chuyện gì à?”
Vu Ba: “…”
Rõ ràng thế sao?
Vu Ba xấu hổ gãi đầu, còn chưa kịp giải thích thì tổng hội trưởng Chu Vân Hạc bên cạnh đã chủ động mở miệng nói: “Khụ khụ, đội phó, là thế này, Tiểu Ba từng phái một spy tới nằm vùng ở Thất Tinh Thảo dò la tin tức, tên spy kia khá giỏi, trèo vào tận trong ban quản lý của bang Thất Tinh Thảo, thành hội phó server mới. Có điều mấy hôm trước không cẩn thận nên bại lộ thân phận, nữ hội trưởng của Thất Tinh Thảo cáu quá chạy thẳng sang server mới đánh nhau với chúng ta.”
Trần Tuấn Phi sờ cằm, cười nói: “Hội trưởng Thất Tinh Thảo tính cũng được đấy, cô ấy muốn đánh nhau thì mình sẵn sàng đánh lại thôi, mấy bang choảng nhau thành quen rồi mà, ngồi máy tính lâu eo đau lưng mỏi, đánh một trận sảng khoái vừa vặn cho mọi người hoạt động gân cốt.” Trần Tuấn Phi dừng một chút, liếc nhìn qua vẻ mặt cứng đờ của đám hội trưởng, hỏi: “Cả cái văn phòng này của mấy người sao cứ tối sầm mặt thế, chẳng nhẽ bị bang Thất Tinh Thảo đánh cho đoàn diệt luôn à?”
Mọi người: “…”
Má, còn nhục hơn không dám nói luôn.
Bọn họ không phải bị Thất Tinh Thảo đánh cho đoàn diệt, mà bị một cái đội qua đường rách giời rơi xuống đánh cho chết không còn mống nào – đã thế còn bị những hai lần!
Nhìn vẻ mặt mấy người như ăn mướp đắng, lúc này Trần Tuấn Phi mới ngừng cười, hỏi: “Thế làm sao?”
Ánh mắt = = chưa tỉnh ngủ của Đường đội cũng nhìn qua.
Vu Ba đã phải kiên nhẫn nói: “Ở server mới có một đội người qua đường nhân cơ hội gây sự, giết sạch đoàn 30 tinh anh của bang chúng ta.”
Nói tới đây, mặt anh ta cũng đỏ bừng, thật sự quá mất mặt…
Trần Tuấn Phi thì lại rất ngạc nhiên: “Giết sạch được đoàn tinh anh của mấy người luôn? Qua đường gì mà xịn vậy… Đường đội anh nghĩ sao?”
Đường Ngự Phong cúi đầu xúc một thìa kem lớn cho vào miệng, xoay người đi về phía máy tính – hành động này nghĩa là, để tự tôi xem sao.
Đội phó Trần bất đắc dĩ nhìn theo bóng hắn, sau đó cũng chạy theo.
Hai người đi tới ngồi xuống máy tính, Đường Ngự Phong ngồi vào máy của hội trưởng server mới Vu Ba, liếc qua liền thấy tin nhắn ở góc trái màn hình.
Lưu Danh Bách Thế nói với bạn: “Hội trưởng ngủ rồi à? Sao không phản ứng gì thế? Thôi thì cứ theo như lời tôi ha, đừng đánh nữa, đánh đi đánh lại chán ốm, chết còn mất kinh nghiệm đó.”
Đường Ngự Phong tạm thời đặt cốc kem qua một bên, vươn tay ra đánh chữ: “PK đi.”
Dứt lời hắn liền điều chỉnh lại góc nhìn, sau đó khinh công nhảy lên ba lần, trực tiếp bay tới điểm cao nhất ở Loạn thạch trận. Từ vị trí của hắn, vừa vặn nhìn thấy đám Lưu Xuyên đang đứng ở một tảng đá cách đó không xa.
Ở bên cạnh, đội phó Trần cũng đăng nhập vào clone của một cao thủ bang Thịnh Đường, nhanh chóng nhảy lên theo Đường đội.
Đường Ngự Phong nheo mắt nhìn kỹ vị trí của đối phương, sau đó kéo cung, ngắm bắn –
– xoẹt!
Một mũi tên tẩm độc trong nháy mắt xé toạc không gian, nhắm thẳng vào đúng vị trí mà Lưu Xuyên đang đứng!
“Phập” một tiếng, âm thanh thông báo cung đã bắn trúng người vang lên bên tai, Lưu Xuyên bị một mũi tên bất ngờ cắm thẳng vào ngực, lực đẩy quá mạnh khiến nhân vật Đường Môn của hắn rơi thẳng từ trên tảng đá xuống đất, ngã chổng vó!
Đồng đội của Lưu Xuyên: “…”
Đoạt mệnh tiễn từ cự ly 40 mét, nhưng đây là bản đồ sa mạc đang có bão cát đầy trời, vậy mà vẫn gây ra gần 30,000 damage!
Mấy người của Thịnh Đường nhìn qua số liệu thương tổn cao chót vót này mà rớt cả con ngươi!
Đám đồng đội của Lưu Xuyên cũng vô cùng khiếp sợ!
Đoạt mệnh tiễn sẽ tính sát thương dựa trên cự ly, cách càng xa thì sát thương càng nhiều. Cự ly xa như vậy, còn cách cả một trời bão cát của Tây Vực, người này tinh mắt và thao tác mạnh đến thế nào mà có thể nhắm chuẩn đến mức này đây?
Lưu Xuyên bị đối phương bắn cho rơi thẳng xuống đất, cảm giác như một con chim ưng kiêu ngạo bay tới bay lui trên bầu trời bỗng nhiên bị một mũi tên cắm vào cánh, Lưu Xuyên mất hơn nửa cây máu, suýt nữa thì tiêu đời.
Lưu Xuyên bị bắn bất ngờ bò lên khỏi mặt đất, gõ một đống “…” vào tin nhắn.
Đường Ngự Phong dùng một mũi tên trúng mục tiêu vẫn không thể đoán được đối phương là ai, nhưng Lưu Xuyên lại có thể đoán ra được thân phận của người đối diện.
Cự ly xa như vậy mà sát thương cao nhường này, suýt chút nữa là chết trong một chiêu rồi.
– Đường Môn Cung tiễn mạnh nhất liên minh chuyên nghiệp!
– là ai còn cần phải hỏi chắc?
Sau một hàng ba chấm cạn lời, Lưu Xuyên liền gửi thêm một câu: “Đuổi giết khắp bản đồ cũng chẳng thú vị gì cả, trễ nải quá trình thăng cấp. Chẳng bằng thế này đi, bên này tôi phái ra ba người, cậu cũng đưa ra ba người, chúng ta đánh lôi đài một lượt, ba trận thắng hai là thắng. Dù ai thắng ai thua thì ân oán coi như dừng lại tại đây, được chứ?”
Đường Ngự Phong quay đầu nhìn Trần Tuấn Phi, đội phó Trần xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử sức: “Đánh với anh ta đi! Một mình em cũng chấp hết ba người bên đó.”
“Để tôi đi.” Đường Ngự Phong hạ giọng nói.
Đội phó Trần nhìn gương mặt hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để PK, đành phải lùi lại: “Được rồi, anh tới đi.”
Đường Ngự Phong nhắn lại: “Đánh ở đây luôn à?”
Lưu Xuyên trả lời: “Xuống dưới đánh chứ.”
Trên đỉnh Loạn thạch trận toàn là đá tảng độ cao khác nhau, nếu đánh không chiến trên này thì thao tác rất phức tạp, không cẩn thận một chút thôi, tính vị trí đáp chân khi khinh công không chuẩn thì rất có khả năng sẽ rơi xuống ngã chết. Mấy con gà trong đội của Lưu Xuyên còn chưa đủ trình độ đánh không chiến với Đường đội.
Vì thế tất cả mọi người cùng nhảy xuống, tập hợp dưới Loạn thạch trận.
Lưu Xuyên nói: “Trạch Văn lên trước đi.”
Bản đồ đầy rẫy chướng ngại thực ra cũng không thích hợp để Đường Môn Cung tiễn phát huy, vì tên bắn theo đường thẳng, ngoại trừ “Xuyên vân tiễn” có thể mạnh mẽ xuyên qua chướng ngại ven đường thì những loại tên khác khi gặp vật cản sẽ cắm ngay vào vật đó. Bản đồ này tính ra lại có lợi với Ngũ Độc hơn, pet của Ngũ Độc có thể đi đường vòng, vị trí đứng tạo thành tam giác với chủ nhân, lợi dụng các loại kỹ năng khống chế để thả diều đối thủ.
Ngô Trạch Văn nghe Lưu Xuyên vừa nói, lập tức giữ vững vị trí, duy trì khoảng cách tấn công tầm 20 mét đối với bên kia.
Đối phương gửi lời mời luận bàn, Ngô Trạch Văn nhấn đồng ý, thời gian đếm ngược lập tức hiện lên trên màn hình…
Đếm ngược vừa kết thúc, Đường Ngự Phong liền nhanh chóng khinh công kéo giãn cự ly, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Ngô Trạch Văn.
Trong Loạn thạch trận, rất khó để tìm được kẻ địch cố tình trốn đi, nhưng Ngô Trạch Văn khá nhạy cảm với không gian 3D, vị trí Đường Ngự Phong đứng khi nãy đã trở thành tọa độ không gian ba chiều trong đầu cậu, hơn nữa cậu đã vẽ ra được toàn bộ chướng ngại cùng con đường xung quanh!
Ngô Trạch Văn lập tức đi về phía bên trái, được hơn mười mét quả nhiên nhìn thấy bóng Đường Môn ở góc rẽ.
Ngô Trạch Văn gọi rắn độc ra phóng đi cắn hắn, đương nhiên Đường Ngự Phong cũng phát hiện đối phương, nhoáng một cái hắn đã lại biến mất trong thạch trận, Ngô Trạch Văn đành phải tiếp tục đuổi theo hắn.
Trò chơi trốn tìm giằng co được một phút, mỗi lần Ngô Trạch Văn đuổi tới thì đều không đánh trúng nổi, cái cảm giác đuổi rất lâu mà không đánh được chiêu nào luôn khiến người ta vô cùng khó chịu, nhưng Ngô Trạch Văn hoàn toàn không để lộ ra bất cứ cảm xúc mất kiên nhẫn nào, vẫn nghiêm túc tính toán tọa độ như trước, kéo rắn tiếp tục đuổi theo.
Mấy hội trưởng đứng phía sau đều nhìn mà không hiểu gì.
Với trình độ của Đường đội, đánh người chơi nghiệp dư trong game mà còn phải chơi du kích sao? Trực tiếp mở giao tranh ngay mặt thì thể nào chẳng dứt điểm được ngay tại chỗ?
Nhưng chỉ có Trần Tuấn Phi nhận ra ý đồ của Đường đội – hắn đang thử.
Hơn nữa, càng thử lại càng kinh hãi!
Đường Ngự Phong nói khá ít, mặt thì lúc nào cũng như đang mệt lắm, nhìn qua thì giống hũ nút nhưng hắn lại nắm bắt được những thông tin mấu chốt cực kỳ tinh tường!
Sở dĩ hắn thử, là vì sau khi nghe những hội trưởng báo cáo, hắn đoán được trong đội bên kia chắc chắn có một cao thủ chỉ huy, cũng chắc chắn có một chuyên gia phân tích địa hình cực mạnh, vì thế mới có thể quét sạch đoàn 30 người của Thịnh Đường trong bản đồ Loạn thạch trận.
Giờ hắn đã thử ra rồi.
– chính là Ngũ Độc này.
Dù hắn có đi lòng vòng kiểu gì, Ngũ Độc này vẫn có thể tìm ra hắn bằng tốc độ nhanh nhất. Đường Ngự Phong là cao thủ hàng đầu, rất am hiểu các loại map trong game, nhưng chỉ một người chơi nghiệp dư vậy mà có thể nằm lòng địa hình phức tạp như Loạn thạch trận? Rốt cuộc Ngũ Độc này là ai?
Trần Tuấn Phi cũng nhìn ra, lập tức gọi một cú điện thoại: “Chị Nhan, chị mau qua bên bang hội một chút!”
Chẳng mấy chốc, một cô gái tóc ngắn mặc sơ mi trắng và quần bò đi tới, dáng người cô cao gầy, trên mặt có nét hào sảng, là loại con gái nhìn qua đã thấy ngầu – Nhan Tử Di, quản lý của đội tuyển Thịnh Đường, đồng thời cũng là chuyên gia phân tích bản đồ mạnh nhất liên minh chuyên nghiệp!
Đội tuyển Thịnh Đường thích nhất là chọn mấy loại bản đồ rừng rậm để chơi chiến thuật thả diều chính là vì có cô gái này, cô có thể phân tích mỗi tấm bản đồ vô cùng chính xác, dù là mê cung phức tạp thì trong mắt cô cũng là tọa độ ba chiều rõ ràng minh bạch.
Mỗi lần chuẩn bị chiến thuật trước trận đấu, cô đều giúp đỡ Đường đội, đội phó Trần thiết kế cách đánh, cô chơi game không giỏi nhưng lại nắm rõ các loại bản đồ như lòng bàn tay.
Tuy trước mắt trong liên minh còn chưa có khái niệm “chuyên gia phân tích bản đồ”, nhưng các tuyển thủ tại liên minh chuyên nghiệp đều biết khả năng nghiên cứu bản đồ của Nhan Tử Di lợi hại thế nào. Vì thế mỗi lần gặp đội tuyển Thịnh Đường, mọi người đều sẽ cẩn thận hơn hẳn, chỉ sợ bọn họ sẽ mai phục ở đâu đó.
Trần Tuấn Phi gọi Nhan Tử Di tới chính là vì muốn cô nhìn xem rốt cuộc Ngũ Độc kia có phải là loại như cậu ta nghĩ hay không – là dạng thiên tài có thể nhanh chóng xác định ưu thế địa hình!
Nhưng Lưu Xuyên lại cảnh giác phát hiện ra điều này, ngay khi Đường Ngự Phong bắt đầu đi vòng, hắn liền có cảm giác không ổn, vội vàng mở miệng nói: “Trạch Văn đừng đuổi theo nữa.”
Ngô Trạch Văn nghe lời dừng lại, mặc dù có chút không hiểu lệnh của Lưu Xuyên, có điều cậu vẫn luôn tin tưởng trăm phần trăm vào lời Lưu Xuyên nói.
Đội phó Trần chỉ vào màn hình nói: “Chị Nhan, chị xem người này đi, vậy mà có thể nhanh chóng tìm ra vị trí của Đường đội trong Loạn thạch trận… Ơ? Sao dừng lại rồi?”
Nhan Tử Di: “…”
“Chắc là phát hiện ra ý đồ của chúng ta rồi.” Trần Tuấn Phi quay đầu hỏi, “Sư phụ, vừa rồi có ghi hình lại không?”
Đường Ngự Phong = = nói: “Quên rồi.”
Trần Tuấn Phi: “…”
Nhan Tử Di: “…”
Quản lý Nhan mất công chạy tới vô ích, chưa kịp nhìn được gì, đành phải hỏi: “Cậu nói là Ngũ Độc này à?”
Trần Tuấn Phi gật đầu, đăm chiêu nói: “Nếu Ngũ Độc này thật sự là dạng thiên tài nhạy cảm với không gian ba chiều thì không ổn rồi! Chị Nhan vì không thể lên sân thi đấu nên chỉ có thể phân tích trước trận đấu cho chúng ta, ưu điểm của chị ấy không thể phát huy một cách hoàn toàn. Còn nếu Ngũ Độc này mà cũng lên sân thì chắc chắn có thể tự mình quan sát sự thay đổi địa hình, từ đó điều chỉnh chiến thuật lâm thời. Nếu một đội tuyển sở hữu tuyển thủ như thế thì sẽ vô cùng đáng sợ!”
Đường Ngự Phong nói: “Để tôi thử lại.”
Dứt lời hắn liền nhắm chuẩn vị trí đứng của đối phương, kéo chiếc trường cung của mình, không khách khí bắn thẳng một chiêu Xuyên vân tiễn! Cung tên có thể xuyên qua chướng ngại vật hút lấy không khí đi theo, thế như chẻ tre bay qua Loạn thạch trận, phập một tiếng, bắn thẳng vào giữa ngực Ngô Trạch Văn!
Đường Ngự Phong lập tức vòng tới tảng đá bên cạnh, bồi thêm một combo Đoạt mệnh tiễn và Trùy tâm tiễn về phía cậu, cung tên lóe ánh sáng bắn tới liên tục, Ngô Trạch Văn muốn trốn sang bên cạnh, ai ngờ vị trí cậu muốn né đi lại chính là nơi cung tên nhắm tới – dự đoán quá khủng khiếp!
Trạch Văn bị ba mũi tên chồng bạo kích của Đường Môn Cung tiễn trực tiếp dứt điểm.
Đường Môn Cung tiễn có thao tác đơn giản nhất, vì đều là hình thức bắn theo đường thẳng, chỉ cần di chuột rồi bắn tên là được. Nhưng Đường Môn Cung tiễn lại đòi hỏi cực cao ở chí mạng, một khi cung tên bay ra không nhắm trúng thì cung tiễn thủ Đường Môn cũng chẳng khác nào đồ bỏ. Tuy Đường Ngự Phong cũng chẳng thể trăm phát trăm trúng, nhưng tỉ lệ chí mạng trên từng đòn bắn của hắn là cao nhất toàn bộ liên minh chuyên nghiệp. Một tên bắn trúng thì sát thương cực nhiều, dù có là Lưu Xuyên thì cũng đã từng ăn trái đắng ba phát Đoạt mệnh tiễn của sư đệ!
Ngô Trạch Văn bị ba mũi tên bạo kích bắn tới hạ gục, nhất thời có chút mờ mịt.
Lưu Xuyên cười cười nói: “Sao nào? Cảm giác trình độ của cung thủ mạnh nhất liên minh ra sao?”
Ngô Trạch Văn giật mình, nói: “… Người này là Đường đội ư?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Ừa.”
Cung thủ bắn trúng và cung thủ không bắn trúng là hai phạm trù khác biệt hoàn toàn. Một lượng lớn cung thủ trong game đều sẽ đi đánh phụ bản vì boss đứng yên dễ bắn, còn đâu không có nhiều Đường Môn Cung tiễn đi đánh đấu trường. Chỉ có loại cao thủ hàng đầu như Đường Ngự Phong mới mang tới cho người ta cảm giác lạnh gáy mà thôi. Vì không ai biết được mũi tên của hắn sẽ bắn ra từ góc khuất nào rồi bắn chết mình chỉ trong một lần!
Ngô Trạch Văn rất bình thản khi chết dưới tên của Đường Ngự Phong, cậu gà như vậy đương nhiên không có hi vọng trốn được khi đấu với cao thủ.
Ba mũi tên của Đường Ngự Phong hạ gục đối phương lại khiến Trần Tuấn Phi giật mình: “Chẳng phải Ngũ Độc này là cao thủ sao? Không lẽ em nghĩ nhầm? Sao lại đứng đực ra như bia ngắm sống thế này. Nếu là cao thủ thì ít nhất phải né được một mũi tên của anh chứ không phải ăn đủ ba tên rồi ngỏm vậy đâu.”
Nếu là cao thủ, ngay khoảnh khắc Xuyên vân tiễn bắn trúng thì đã phải nhanh chóng phản ứng thay vì đứng đó chờ đợi hai mũi tên tiếp theo của Đường Ngự Phong.
– Ngũ Độc này rõ ràng không phải cao thủ, nhưng vì sao lại hiểu rõ địa hình như thế?
Đường Ngự Phong trầm ngâm một hồi, sau đó đưa ra kết luận: “Nhạy cảm với địa hình nhưng kỹ thuật PK rất tệ.”
Trần Tuấn Phi gật đầu: “Thế thì giống chị Nhan rồi, may ghê may ghê.”
Đường Ngự Phong nói: “Khác. Chị Nhan là dạng tay tàn, Ngũ Độc này không phải.”
Nhan Tử Di: “…”
Đường đội nè, cậu có nhất thiết phải nói tôi tay tàn khi mặt vẫn còn lạnh băng vậy không?
Thực ra Nhan Tử Di đúng là tay tàn.
Tốc độ tay của cô còn chưa tới 180, không thắng nổi cả cao thủ trong game bình thường, khi PK về cơ bản toàn là nằm ra ăn hành của người khác, vì thế cô mới không thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp, chỉ có thể làm quản lý đội, kiêm chức phân tích bản đồ mà thôi. Nếu tốc độ tay của cô nhanh được như tuyển thủ nữ ở các đội tuyển khác, nếu cô có thể trở thành chủ lực của đội tuyển Thịnh Đường thì chắc chắn sức mạnh tổng thể của đội tuyển Thịnh Đường sẽ được nâng lên một tầm cao mới.
Đây chính là điều mà Trần Tuấn Phi lo lắng.
Cậu ta có một cảm giác kỳ lạ – có lẽ Ngũ Độc này sẽ trở thành sự tồn tại còn đáng sợ hơn của Nhan Tử Di.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận