Lưu Xuyên thì lại có chút hối hận, hắn bảo Trạch Văn đánh với Đường Ngự Phong đúng là vì muốn Trạch Văn tự trải nghiệm trình độ của cung thủ mạnh nhất liên minh, giống như khi bảo Trạch Văn so cao thấp với Tô Thế Luân vậy. Cơ hội để giao đấu với mấy cao thủ thế này quả thực rất hiếm có, Trạch Văn đánh với bọn họ mới có thể thực sự ý thức được chênh lệch của bản thân và người ta, từ đó xác định mục tiêu cá nhân thật tốt, cố gắng để đạt tới trình độ này.
– Lưu Xuyên muốn bồi dưỡng Ngô Trạch Văn thành cao thủ hàng đầu.
Trạch Văn vừa có thể solo lại có thể phối hợp đoàn chiến, Từ Sách solo lợi hại, đoàn chiến thì không biết phối hợp nổi với đồng đội hay không. Vì thế Lưu Xuyên mới ưu tiên nhường cơ hội so chiêu cùng cao thủ hiếm có này cho Ngô Trạch Văn và Từ Sách.
Sau khi hắn nhận ra Đường Ngự Phong thì liền chủ động đưa ra yêu cầu 3v3 là vì muốn Ngô Trạch Văn và Từ Sách đi lên đấu với mấy cao thủ như Đường Ngự Phong và Trần Tuấn Phi.
Chẳng qua hắn không ngờ hôm nay Tiểu Đường lại để ý, không trực tiếp đấu với Ngô Trạch Văn mà lại cố tình đi đường vòng trong Loạn thạch trận, kết quả là thử ra được khả năng “nhạy cảm địa hình của Ngô Trạch Văn”.
Sở dĩ Thịnh Đường có thể lợi dụng ưu thế về địa hình, thường xuyên đánh bại mấy đội mạnh chính là vì có sự tồn tại đặc biệt của Nhan Tử Di. Nhan Tử Di tay tàn không thể ra sân đã giúp đỡ Thịnh Đường nhiều như thế rồi, thế thì một tuyển thủ có thể nắm giữ các loại địa hình chính xác như Ngô Trạch Văn, đồng thời có thể biến địa hình thành không gian tọa độ ba chiều, khi lên đấu trường vừa có thể căn cứ theo địa hình để điều chỉnh chiến thuật kịp thời thì… sẽ đáng sợ đến mức nào?
Đáng sợ, cả liên minh đều sẽ khiếp sợ!
– ưu thế này của Ngô Trạch Văn chính là vũ khí bí mật của Lưu Xuyên.
Hắn cũng chưa từng đề cập tới chuyện này cho Ngô Trạch Văn chủ yếu là vì muốn giấu nhẹm vũ khí bí mật đi, sau này gặp đội mạnh thể nào chẳng phải đánh trên lợi thế địa hình.
Không ngờ vậy mà lại bị tiểu sư đệ thông minh thử ra rồi.
Vốn Lưu Xuyên còn muốn để Từ Sách đánh với Đường Ngự Phong, hiện tại xem ra không cần thiết nữa.
Vũ khí bí mật Trạch Văn đã lộ rồi, không thể lộ thêm con dao sắc Từ Sách được, nếu không bao nhiêu thông tin của Lưu Xuyên đều bị lấy đi hết, sau này đừng hòng đánh với Thịnh Đường.
Nếu như Đường Ngự Phong tò mò đi điều tra thân phận của bọn họ, có khi còn liên lụy hết tới đám Tần Dạ.
Thế là Lưu Xuyên quyết đoán tự lột trần bản thân, gõ chữ hỏi: “Ăn xong kem của cậu chưa?”
Đường Ngự Phong thoáng liếc qua hộp kem trên bàn, thấy nó sắp chảy mới vội vàng cầm lên xúc lấy xúc để.
Đám anh em đứng hóng: “…”
Trong khi Đường đội đang ăn, Trần Tuấn Phi lại sửng sốt nói: “Anh ta biết anh?”
Hội trưởng Vu Ba đằng sau cũng hỏi: “Hay là vì Đoạt mệnh tiễn của Đường đội quá đặc sắc, tỉ lệ chí mạng ở cự ly xa cao như vậy nên có khi bên kia đoán mò?”
Trần Tuấn Phi quay đầu nhìn anh ta, cười nói: “Thế đoán mò ra luôn Đường đội đang ăn kem à?”
“…” Mặt Vu Ba lập tức đỏ bừng.
Ngoại trừ những người ở đội tuyển Thịnh Đường biết thì chỉ có những người thân quen với Đường Ngự Phong nhất trong liên minh mới biết chuyện hắn thích ăn kem. Vì khi hắn ra ngoài thi đấu, chị Nhan nhất quyết không cho hắn ăn, sợ hắn ăn bị đau bụng sẽ gây ảnh hưởng tới phong độ.
Chỉ có khi ở câu lạc bộ Thịnh Đường, Đường Ngự Phong mới ăn một cách thoải mái như vậy, mỗi ngày một hộp.
Trần Tuấn Phi bình tĩnh nói: “Chắc chắn người này quen anh.”
Đường Ngự Phong lặng lẽ “Ừ” một tiếng, nhanh chóng ăn hết kem trong hộp, sau đó mới gõ chữ: “Anh biết tôi?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đừng làm gì vội, tôi đánh cậu mấy cái rồi cậu đoán xem nhé.”
Quả nhiên Đường Ngự Phong đứng yên không động đậy nữa.
Lưu Xuyên nhanh chóng khinh công bay tới trước mặt hắn tung một chiêu Tang hồn đinh, đinh độc màu bạc bay ra liên tiếp, rậm rạp dày đặc hướng về phía hắn, gần như bao vây đủ 360 độ xung quanh! Phóng mắt nhìn ra xa sẽ thấy ánh bạc ám khí tạo ra chẳng khác nào thiên la địa võng!
Đứng im không động đậy thì xác định là ngỏm thôi.
Đường Ngự Phong: “…”
Trần Tuấn Phi kinh hãi trong lòng, bật ra câu: “Đây là đấu pháp Lạc tuyết thức của Đường Môn Ám khí?”
Đường Ngự Phong mặt không đổi sắc gật gật đầu: “Ừ.”
Kỹ năng “Tang hồn đinh” của Đường Môn Ám khí là chiêu cơ bản nhất, không mất thời gian hồi chiêu, mà sát thương đương nhiên cũng ít nhất.
Thế nhưng với những người có tốc độ tay cực nhanh, có thể liên tục sử dụng Tang hồn đinh trong một khoảng thời gian rất ngắn, ám khí trong tay bắn ra liên tiếp, nhìn từ xa sẽ giống như một chiêu đa mục tiêu vậy, ám khí màu bạc như một tấm lưới cực dày, bao phủ toàn thân đối thủ.
Đây là lối đánh cực đoan nhất, đồng thời cũng hoa lệ nhất của Đường Môn Ám khí, được cư dân mạng gọi bằng một cái tên rất đẹp là “Đấu pháp Lạc Tuyết Thức”, ý là: Ám khí ném ra ngoài tựa như là bão tuyết tung bay, ào ào rậm rạp thổi tới, không ai né tránh được.
– để có thể hoàn thành thao tác phức tạp và hoa lệ như thế, bắt buộc tốc độ tay trong thời gian ngắn phải nâng lên hơn 500!
Hắn không cần nói thêm gì cả, chỉ một pha biểu diễn kỹ năng hoành tráng như vậy, toàn bộ hội trưởng bang Thịnh Đường đều đã trợn mắt há mồm.
Đường Ngự Phong lại khá bình tĩnh, chỉ hơi giật mình, sau đó mới gõ chữ hỏi: “Tạ sư huynh?”
Người sáng tạo ra Lạc tuyết thức chính là nhị sư huynh Tạ Quang Nghị. Trong lưu phái Đường Môn Ám khí, Tạ Quang Nghị là người xuất sắc nhất, lối đánh này gần như đã làm nên tên tuổi của anh, người bình thường muốn học cũng không học nổi. Vì thế người đầu tiên mà Đường Ngự Phong nghĩ ra được chính là nhị sư huynh Tạ Quang Nghị của hắn.
Nhưng nhìn phong cách nói chuyện của người này, lại thấy không giống lắm.
Tạ Quang Nghị là người lạnh lùng, trầm ổn, nói chuyện cũng khá nghiêm túc, làm gì có chuyện chơi cái trò vớ vẩn “Tôi đánh cậu, cậu đoán coi” thế này.
Lại nói, hiện tại đội tuyển Hoa Hạ còn đang trong thế nước sôi lửa bỏng, điên cuồng phối hợp với nhau, chẳng bao lâu nữa là Thịnh Đường đánh với Hoa Hạ rồi, chắc chắn hai người Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân còn đang tập trung nghiên cứu kế hoạch tác chiến, huấn luyện phối hợp này kia khi sắp đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy. Làm gì có chuyện lúc quan trọng thế này đội phó Tạ lại vào server mới chơi game.
Đường Ngự Phong lập tức phủ định phỏng đoán của chính mình, hắn gõ thêm một câu: “Rốt cuộc anh là ai mà học được đấu pháp Lạc tuyết thức của đội phó Tạ?”
Lưu Xuyên cười nói: “Thì đoán đi, người nào còn giỏi hơn nhị sư huynh của cậu nè.”
Đường Ngự Phong trầm mặc một lát, do dự gõ chữ nói: “… Đại sư huynh à?”
Lưu Xuyên nói: “Đoán đúng rồi.”
Mọi người: “…”
Có người nào tự khen bản thân kiểu này à?! Đại sư huynh giỏi hơn nhị sư huynh, thế mà hắn cũng nói ra khỏi miệng cho được!
Mặt thì dày, liêm sỉ thì không có, nói chuyện cực kỳ gợi đòn, khiến cho người ta chỉ muốn bóp chết hắn, không phải đại sư huynh Lưu Xuyên của Đường đội thì còn là ai nữa?
Người kéo cừu hận mạnh nhất liên minh tuyệt đối chỉ có một tên thôi!
Lưu Xuyên tiếp tục cười đánh chữ nói: “Tiểu Đường, cậu tới đúng lúc lắm, vừa rồi tôi còn đang phải đàm phán với hội trưởng nhà mấy cậu nè, cậu nói đỡ với mấy hội trưởng bên cậu đi, đừng đuổi giết tôi nữa mà được không? Tôi chỉ muốn thăng cấp thôi, bị mấy người bên cậu đuổi giết khắp nơi làm tôi còn chẳng dám đi phụ bản nữa này, bỏ qua cho nhau đi mà!”
Mọi người: “…”
Các hội trưởng trong bang Thịnh Đường đều muốn hộc máu tại chỗ.
Này đại thần, anh giết chúng tôi mượt như thế, chúng tôi diệt đoàn hai lần đây này ô kê? Nói gì mà như chính bản thân mới bị bắt nạt thế… Người bị đánh cho đoàn diệt mới là bên bị bắt nạt được chứ hả?
Đường Ngự Phong quay đầu liếc nhìn mọi người, hỏi: “Mấy người đuổi giết anh ta?”
Một đám đội trưởng lập tức gãi đầu gãi mũi, mắt nhìn mũi, mũi nhìn đất, chỉ muốn lập tức mở cửa sổ nhảy xuống tập thể!
Mấy người giết tên đó làm quần gì!
Đuổi theo hắn đến tận chân trời góc biển giết hết cả ngày, kết quả không có tí lợi ích nào thì thôi, chính người mình còn bị quét sạch hai lần.
Hôm nay Đường đội đích thân ra tay thử, ai dè bên kia lại là đại sư huynh của Đường đội… Còn giả vờ vô tội nói: “Đừng giết tôi nữa mà, tôi chỉ là người qua đường…”
Tuy Đường Ngự Phong cũng biết thừa, 80% câu này của Lưu Xuyên là giả…
Bắt nạt hắn? Đùa à, trên thế giới này có ai bắt nạt được hắn sao? Không bị hắn bắt nạt là phải thắp hương bái Phật rồi. Đường Ngự Phong biết chắc chắn là người của bang Thịnh Đường bị hắn bắt nạt nên đám hội trưởng mới buồn bực ăn kem hạ hỏa như thế.
Có điều đại sư huynh đã mở miệng rồi, hắn cũng không thể không nể mặt, đành quay đầu nói: “Mấy người đừng đuổi giết anh ấy nữa.”
Vì cơ bản là giết không nổi đâu…
Các vị hội trưởng của Thịnh Đường đương nhiên cũng biết điều này, vừa rồi nhìn qua Lưu Xuyên dùng Lạc tuyết thức là biết, thực ra Lưu Xuyên đã rất rất nhường nhịn bọn họ rồi, hơn nữa còn nương tay triệt để. Nếu không, để Lưu Xuyên dùng tốc độ tay để đánh với tuyển thủ chuyên nghiệp đối đầu với bọn họ thì cứ xác định một phút chết một người…
Chỉ mới phô diễn qua đấu pháp Lạc tuyết thức cao cấp của đội phó Tạ mà ai nấy đều dại cả người, nếu hắn gọi con rối rồi tung ra kỹ năng làm nên tên tuổi Thất sát trận thì toàn bộ phe địch sẽ đều rơi vào cảnh bị cấm túc tập thể, một mình hắn chấp bảy cũng là chuyện nhỏ…
Hôm nay Đường đội đã mở lời, đám hội trưởng lập tức hùa theo, vội nói: “Không giết không giết đâu!”
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!”
“Chúng tôi giết anh ta làm gì, thật sự chỉ là hiểu lầm đó…”
“Đúng vậy, giết anh ta làm gì…”
Mấy vị hội trưởng hối hận muốn chết, thế này có khác nào trộm gà không được còn mất nắm gạo không.
Có vô số cách tìm chết, bọn họ lại lựa chọn đúng cách “Đuổi giết Xuyên thần”, kết quả là mình bị giết cho khóc nức nở thì thôi, lại còn chết nhục trước mặt Đường đội…
May mà Đường Ngự Phong cũng không nói gì bọn họ, hắn quay đầu nhắn tin: “Đại sư huynh vào server mới làm gì?”
Lưu Xuyên cười nói: “Thì tổ đội quay về đó. Sao nào, cậu thử lâu thế rồi có thấy Ngũ Độc nhà tôi xịn không?”
Hiện tại tuy Ngô Trạch Văn vẫn là gà, nhưng quả thực tương lai đầy rộng mở.
Đường Ngự Phong khẳng định: “Xịn.”
Hắn quay đầu nhìn Trần Tuấn Phi, cả hai đều cảm thấy rối rắm.
Đúng là bọn họ không có ý kiến gì với việc Lưu Xuyên muốn quay về, Lưu Xuyên đã từng này tuổi rồi mà vẫn muốn tiếp tục kiên trì thi đấu, điều này khiến ai cũng phải bội phục.
Chỉ có điều hắn mang theo một đồng đội mạnh như thế trở về khiến trong lòng các thành viên Thịnh Đường có chút bất an kỳ lạ. Ưu thế của đội tuyển bọn họ chính là khả năng phân tích địa hình và chiến thuật chơi diều, nếu Lưu Xuyên cũng có một chuyên gia phân tích địa hình thì sau này khi đấu với nhau không biết thắng thua thế nào.
Đường Ngự Phong hỏi: “Anh muốn lập đội mới à?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi, vẫn đang tuyển thành viên nè.”
Đường Ngự Phong dừng một chút lại nói: “Hôm khai mạc, chủ tịch Lý có nhắc đến anh, ở server mới bên Võng thông cũng có một cao thủ chuyển game tên là Lão Miêu, tốc độ tay ngang với anh, nếu hai người solo chưa biết chừng là ngang tài ngang sức.”
Vì đằng sau có rất nhiều người đứng hóng, Đường Ngự Phong cũng không gọi sư phụ mà gọi thẳng tên chủ tịch Lý.
Đương nhiên Lưu Xuyên biết điều này, vị sư phụ kia vẫn luôn chú ý tới đại đồ đệ là hắn, ngày đó khi hắn hoàn thành nốt thủ tục giải nghệ, chủ tịch Lý với biệt danh lão hồ ly đi tới vỗ vai hắn, tủm tỉm nói: “Lo cho xong hết chuyện học hành đi, lúc nào liên minh cũng chào đón cậu quay về”, khi ấy Lưu Xuyên còn rất cảm động.
Chủ tịch Lý đối xử rất tốt với từng tuyển thủ chuyên nghiệp, nhờ vào sự bảo vệ của ông mà liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp mới phát triển được nhanh chóng như vậy. Nghe nói trong giới các bộ môn eSports chuyên nghiệp khác trong nước, vẫn còn tồn tại tiêu cực như bán độ, chậm lương tuyển thủ, quản lý khấu trừ thưởng v.v. Trong khi đó bên Võ Lâm chính ra lại khá sạch sẽ, không khí trong giới chuyên nghiệp luôn tích cực hướng về phía trước, điều này có được không thể không kể tới công lao của chủ tịch Lý.
“Lần sau gặp lại thì thay tôi hỏi thăm sức khỏe ông ấy nhé.” Lưu Xuyên cười cười, gõ chữ, “Còn nữa, nói với ông ấy tôi sẽ trở về.”
Đường Ngự Phong gõ chữ nói: “Ừ, biết rồi.”
Đường Ngự Phong đứng dậy khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị rời đi.
Trần Tuấn Phi cũng đứng dậy, quay đầu cười nói: “Mấy người cứ lo việc của mình đi nha! Còn về Lưu Xuyên thì đừng giết anh ta nữa, chọc giận anh ta không mang lại lợi lộc gì cho mọi người đâu. Bang chiến với Thất Tinh Thảo thì cứ đánh tiếp đi, đánh xong thì lại về thăng cấp, cố lên.”
Các hội trưởng lập tức gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đường Ngự Phong quay người rời đi, hai người Trần, Nhan cũng chạy theo hắn.
Bên ngoài hành lang, Nhan Tử Di nhẹ giọng hỏi Trần Tuấn Phi: “Tiểu Trần, trước mắt có bao nhiêu người biết chuyện Lưu Xuyên muốn quay về? Chúng ta có cần giữ bí mật cho anh ta không?”
Trần Tuấn Phi cười cười nói: “Sao phải giữ bí mật giúp anh ta làm gì? Chúng ta không thể chịu khổ một mình được, cái cảm giác rối bời này phải để cho đội trưởng các đội tuyển khác trải nghiệm cùng mới vui.”
Sau khi trở về phòng ngủ, Trần Tuấn Phi lập tức đăng nhập QQ, tìm group “Liên Manh Võ Lâm Chuyên nghiệp”, dùng nick chính của mình nhắn tin: “Tin nóng tin hot bỏng tay, Xuyên đội đang luyện binh ở server mới, kéo theo một đám cao thủ chuẩn bị đánh giải Toàn quốc quay về liên minh! Các vị đội trưởng có thấy áp lực lớn chưa nè?”
Tiêu đội: “…”
Thiệu đội: “…”
Diệp đội: “…”
Chu đội: “…”
Tin tức chấn động này vậy mà có thể lôi hết đám đội trưởng đang ngụp lặn lên.
Có thể thấy Lưu Xuyên mang tới sức ảnh hưởng lớn đến thế nào, có lẽ rất nhiều người còn hận thù hắn đến độ cài “Xuyên đội” thành từ khóa nhắc nhở.
Tiêu đội thì đã biết, bên Thiệu Trạch Hàng vì chuyện của Lộc Tường cũng đoán được một chút, các đội trưởng còn lại thì hoàn toàn không biết gì, ai cũng bị tin tức đột ngột này khiến cho không nói nổi tiếng nào.
Xuyên đội muốn quay về? Tên khốn này giải nghệ rồi còn về làm gì?
Cúp vô địch chỉ có một thôi, Lưu Xuyên mạnh mẽ trở về thế này thì xếp hạng đội tuyển toàn bộ liên minh sẽ lại đảo lộn một lần nữa, thậm chí có nhiều đội trưởng còn cảm thấy lo lắng bất an.
Lưu Xuyên cũng xông ra: “Trần loa phường kia cậu lắm mồm thật đấy, chưa được một phút đã làm lộ hết bí mật của tôi rồi.”
Trần Tuấn Phi ngoại trừ biệt tài đi đến đâu cười đến đó thì còn lắm mồm nữa, chỉ cần đội phó Trần biết được cái gì thì chưa đến một ngày thôi cả liên minh đều sẽ biết.
… Nhiều người chỉ muốn ghim hai cái châm vào miệng cậu ta.
Cũng may cậu ta còn có chút thông minh, không để lộ vụ Lưu Xuyên có một người mạnh về phân tích bản đồ ra ngoài, đây đương nhiên là vì cậu ta có ý đồ riêng, bí mật kiểu này mình mình ém là được rồi, làm gì có chuyện phun ra để các đội khác cũng đề phòng?
Sau khi Lưu Xuyên ngoi lên trong group, một đám đội trưởng lại tiếp tục xếp hàng gõ ba chấm cạn lời.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Anh em đừng lo lắng quá, tôi còn phải đánh từ giải Toàn quốc cơ, chắc một năm nữa mới quay về liên minh. Hai mùa giải tới mấy người cứ đánh thoải mái đi, để cái cúp mùa 13 cho tôi là được rồi.”
Mọi người: “…”
Để cúp quán quân cho tên này? Sao mi không chết luôn đi hả?!
Hết chương 123.
Lời tác giả: Kịch ngắn
Tiêu đội: Phục ma quyền pháp!
Đường đội: Đoạt mệnh tiễn!
Thiệu đội: Hồ quang trảm!
Dương đội: Vạn kiếm quy tông!
Lương đội: Ngũ khí triều nguyên!
Chu đội: Thiên cương Bắc Đẩu trận!
Diệp đội: Phong hoa tuyết nguyệt trận!
– nhắm chuẩn, đánh hội đồng, tấn công!
Lưu Xuyên: … Lên bảng!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận