Thịnh Đường thật sự đã phô trương thanh thế rất hoành tráng khi phái đoàn 30 tinh anh đi đuổi giết Lưu Xuyên, vì thế có rất nhiều bang ở server mới đều biết bang Thịnh Đường và đội cố định của Lưu Danh Bách Thế choảng nhau ở dã ngoại, nhưng không ai biết rốt cuộc kết quả của trận chiến này ra làm sao. Mọi người chỉ thấy đoàn tinh anh của Thịnh Đường đến rồi đi rồi quay về như một cơn gió, sau khi về tới nơi thì vẫn luôn im lặng, hội trưởng Đường Vô Tình còn dặn dò: “Đã giải quyết xong ân oán, sau này không một ai được phép tiếp tục ra tay khi gặp Lưu Danh Bách Thế ở dã ngoại nữa.”
Thế là các thành viên bang Thịnh Đường đều tự suy diễn rất hợp tình hợp lý: “Đoàn tinh anh bang Thịnh Đường đã dạy dỗ cho Lưu Danh Bách Thế một trận nên thân.”
Chỉ có quản lý của bang Thất Tinh Thảo biết chuyện bên trong mới khoái trá đứng bên cạnh hóng trò vui – nhìn thế này đảm bảo là bị Xuyên thần dạy dỗ cho ngu rồi chứ gì?!
Đúng vậy, những người tham gia trận đuổi giết với Thịnh Đường lần này đã bị Xuyên thần dạy cho ngoan như cún, nghẹn họng không dám nói gì…
Sau khi phần lớn những người tham gia vào đội đuổi giết của Thịnh Đường lùi về, đám Lưu Xuyên cuối cùng mới có thể an toàn đi tới cổng Luận kiếm phong, tiếp tục đánh phụ bản level 45.
Từ Sách lười đi đánh phụ bản nên sang bên cạnh cho chó nhà mình ăn, Tần Dạ cũng quên luôn cách đi phụ bản này, đành mở clone đi theo bọn họ ké kinh nghiệm. Cũng may đám Lưu Xuyên phối hợp với nhau đã rất nhuần nhuyễn, dù chỉ có năm người đánh thì phụ bản Luận kiếm phong này cũng không thể làm khó bọn họ.
Sau khi đi vài lần phụ bản, cả đội đều thuận lợi lên được một cấp.
Lưu Xuyên nhắn tin cho lò cày thuê Nhanh Như Bay bảo anh giai tiếp tục hỗ trợ cắm nick, sau đó mọi người mới log out nghỉ ngơi.
Quả nhiên anh giai cày thuê là dân chuyên, không có ai đuổi giết quấy rối thì tốc độ lên cấp bay nhanh vô cùng, ngày nào cũng treo máy hít kinh nghiệm không ngừng, chẳng mấy mà level của bọn họ đã leo lên top server, qua được cấp 50, bắt đầu tiến về giai đoạn lên cấp cuối 70.
Vì sau khi qua level 50 sẽ phải lựa chọn lưu phái cố định để học chiêu cuối, rốt cuộc Lưu Xuyên cũng không sử dụng Đường Môn Ám khí để ngụy trang thân phận nữa, hắn đổi về toàn bộ trang bị cho Khôi lỗi sư, đi đến đâu cũng có một con rối chạy theo cùng. Giang Thiếu Khuynh quyết định chơi Võ Đang Thái cực phụ trợ, Lý Tưởng thì lựa chọn tank Thiếu Lâm Phật. Còn về Ngô Trạch Văn, ngay từ đầu cậu đã nhắm tới Ngũ Độc Cổ sư, hiện tại vẫn tiếp tục đi theo con đường này.
Còn về Tần Dạ, vì sau đó đội tuyển Trường An sẽ gặp phải rất nhiều trận đấu quan trọng, hơn nữa còn liên tục đụng độ ba đội tuyển mạnh là Đồng Tước, Thất Tinh Thảo và Thịnh Đường nên từ ngày đó về sau, Tần Dạ không online nữa, clone của anh cũng giao lại cho Lý Tưởng.
Từ Sách bận lo chuyện kinh doanh trong công ty, không thể ngày ngày theo bọn họ thăng cấp ở server mới, hắn gửi lại nick Vân Phi Dương cho chính chủ rồi sau đó đăng nhập tài khoản của Giang Thiếu Khuynh để giúp cậu luyện cấp… Dù gì hắn cũng là sếp, trong văn phòng có mỗi một mình, hắn mở máy tính treo máy cọ kinh nghiệm cũng chẳng ai quan tâm. Trợ lý của Từ Sách thật sự không thể hiểu nổi ông chủ nhà mình, giành giật từng giây như vậy làm gì, sao không tìm cái lò cày thuê nào đi?
Chỉ có Từ Sách biết nguyên nhân – hắn muốn tự mình luyện nick của Giang Thiếu Khuynh.
Nhìn ID “Thanh Phong Đạo Trưởng” mặc đạo bào Võ Đang màu trắng xanh trong màn hình, nhớ tới chủ nhân của tài khoản này, tâm trạng của hắn cũng vì thế mà tốt lên.
***
Cứ thế bình yên qua một tuần, trong game bình an vô sự, đẳng cấp của mọi người cũng nhanh chóng tăng lên, mà mùa giải chuyên nghiệp thứ Mười cũng đi vào hồi căng thẳng.
Cuối tuần này, các nhà thi đấu đều có những trận cực kỳ quyết liệt – Đồng Tước vs Trường An tại nhà thi đấu Quảng Châu, Thịnh Đường vs Hoa Hạ tại nhà thi đấu Bắc Kinh, Lạc Hoa Từ vs Thất Tinh Thảo tại nhà thi đấu Thượng Hải, Quốc Sắc vs Tuyết Lang tại Nam Kinh…
Tám đội tuyển mạnh đều có trận, mức độ phấn khích chẳng khác nào vòng playoffs.
Vé vào cửa đã sớm bán hết sạch, vé chợ đen thậm chí còn bị đội giá lên tới hơn 1000 tệ.
Vì thế khi Lý Tưởng tỏ vẻ ngày mai muốn đi xem giải, Lưu Xuyên cực kỳ sửng sốt: “Cậu có cả vé vào cửa ngày mai luôn? Đừng bảo mua vé chợ đen đấy?”
Lý Tưởng vội nói: “Không đâu, mai có trận của Trường An mà, tôi mua vé lâu rồi.”
Thân là fan Dạ Sắc, lúc trước thì bay đi Bắc Kinh xem trận khai mạc, hôm nay đội tuyển Trường An tới Quảng Châu thi đấu, cậu ở gần như vậy tất nhiên phải đi rồi. Lịch thi đấu cả mùa giải đã được ghim trên trang chủ từ lâu, vé vào cửa mỗi trận cũng có link đặt chính thức, vì vậy Lý Tưởng đã dự định chắc chắn phải có vé trận này.
Lưu Xuyên cười nói: “Tần Dạ đúng là hạnh phúc khi có fan ruột như cậu.”
Lý Tưởng gãi đầu cười haha, cậu không biết Tần Dạ có hạnh phúc hay không, chỉ đơn giản là cậu thích Tần Dạ nhất trong đám cao thủ nhiều như mây tại liên minh mà thôi.
Khi cậu mua tấm vé này, cậu còn chưa gặp Tần Dạ, cũng chưa quen Lưu Xuyên. Khi ấy cậu mua vé của cả trận khai mạc lẫn trận ở Quảng Châu đơn thuần chỉ vì tâm lý fan cuồng, muốn nhìn idol thi đấu mà thôi.
Nhưng hôm nay hình như mọi thứ đã thay đổi nhỉ? Quan hệ của cậu và Tần Dạ đã tiến gần hơn một bước so với fan và thần tượng thông thường.
Vừa nghĩ đến việc mai được gặp Tần Dạ, Lý Tưởng lại cảm thấy có chút phấn khởi trong lòng.
Kết quả của việc phấn khích chính là tối hôm đó Lý Tưởng ngủ rất muộn, tới tận ba giờ chiều hôm sau mới tỉnh.
Tỉnh dậy nhìn đồng hồ mà phát điên!
Trận chiều nay đánh lúc bốn giờ, chỉ còn một tiếng. Lý Tưởng nhanh chóng đánh răng rửa mặt, lấy ví chạy vội ra ngoài, chặn đầu một chiếc taxi ở cổng trường phi thẳng đến nhà thi đấu. Khi tới nơi, giai đoạn lôi đài cũng vừa bắt đầu.
– may mà kịp.
Lý Tưởng thở phào nhẹ nhõm, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía màn hình lớn trên sân khấu.
Hôm nay Đồng Tước lựa chọn bản đồ, tiếp tục chọn bản đồ mộ địa như lần trước với nguồn ánh sáng vô cùng hạn chế.
Người đầu tiên lên lôi đài của đội tuyển Trường An là Dương Kiếm, bên Đồng Tước thì phái ra Lộc Tường. Lần này Tiểu Lộc Tường chưa ăn chocolate trước trận đấu nhưng vẫn đánh hăng như trước, phong cách cá nhân của Dương Kiếm cũng là dạng cấp tiến sắc sảo, hai chức nghiệp cận chiến giao thủ nhanh đến mức không kịp nhìn.
Lấy nhanh đánh nhanh thì chỉ có thể đọ xem tốc độ tay của ai cao hơn và ai ít mắc sai lầm hơn.
Vốn Lý Tưởng cho rằng Dương Kiếm có tỉ lệ thắng cao hơn, không ngờ trải qua vài năm tôi luyện với sự bồi dưỡng cẩn thận của Thiệu đội, Lộc Tường của ngày hôm nay không những có kỹ thuật nâng cao mà ý thức cũng đã không còn là người mới năm xưa nữa. Đấu với tuyển thủ sắc bén nhất toàn bộ liên minh chuyên nghiệp là đội trưởng Dương mà thiếu niên 18 tuổi không hề sợ hãi, đánh cực kỳ bình tĩnh.
Cuối cùng hai người gần như đổi máu cho nhau, đánh cho đối phương cùng tàn phế.
Khi Lộc Tường ngã xuống thì chính Dương Kiếm cũng chỉ còn khoảng 100 máu. Tuyển thủ thứ hai của Đồng Tước ra sân là Quách Dịch An chỉ dùng hai đòn đánh thường cũng dứt điểm được Dương Kiếm đang thấp máu kia.
Có thể nói, Dương Kiếm và Lộc Tường một đổi một, đồng quy vu tận, đánh đến mức này khi đấu lôi đài thì hai bên không ai có được lợi thế.
Tuyển thủ thứ hai của Đồng Tước là Quách Dịch An, nghênh chiến tuyển thủ thứ hai của Trường An là Đinh Vinh. Rõ ràng trình độ của Quách Dịch An hơn Đinh Vinh một chút, lại thêm có ưu thế địa hình nên Quách Dịch An đã hạ gục Đinh Vinh với 80% máu, đội tuyển Trường An buộc phải phái ra tuyển thủ thứ ba là Tần Dạ.
Trận đấu này Tần Dạ đảm nhiệm vai trò đại tướng giữ lôi chính là vì đã đoán trước được tình cảnh này.
Trong giai đoạn lôi đài, đội tuyển Đồng Tước có hai con bài tẩy là Lộc Tường và Thiệu Trạch Hàng, Trường An cũng có Dương Kiếm và Tần Dạ. Vương bài đấu với vương bài thì thứ tự người ra sân thứ nhất và thứ ba là yếu tố quan trọng nhất.
Nếu Tần Dạ lên sân trước đánh với Lộc Tường thì người đấu với Thiệu đội sẽ là Dương Kiếm…
Tần Dạ lo lắng với tính tình kích động của Dương Kiếm sẽ dễ chịu thiệt trước Thiệu đội bình tĩnh, vì thế anh mới đề nghị Dương Kiếm đánh đầu tiên còn mình chờ đánh cuối.
Quả nhiên sau khi giải quyết tuyển thủ thứ hai của Đồng Tước, Tần Dạ sẽ phải đấu với Thiệu Trạch Hàng.
Hai người là đối thủ lâu năm, đã đánh với nhau nhiều lần, có thắng có bại, một người là Minh Giáo mạnh nhất liên minh, một người là Nga Mi đệ nhất, trình độ xem như ngang hàng.
Nga Mi Trảo và Minh Giáo Song đao đều là chức nghiệp cận chiến, thực ra không ai có lợi thế ngay từ đầu, hơn nữa tính cách cả hai đều rất lạnh lùng, trận đấu thứ ba lại liên quan trực tiếp tới ba điểm lôi đài, vì thế cả hai đều đánh rất cẩn trọng.
Bọn họ không giống như Lộc Tường hay Dương Kiếm vừa gặp mặt đã đọ tốc độ tay mà vừa khinh công truy đuổi vừa tìm cơ hội từ từ đánh.
Tần Dạ đấu với tuyển thủ bình thường thì đánh khá thoải mái, nhưng đối đầu với cao thủ như Thiệu Trạch Hàng thì anh vẫn phải cố hết sức. Hơn nữa bản đồ hôm nay là do Đồng Tước chọn, rõ ràng Thiệu Trạch Hàng quen thuộc địa hình này hơn.
Chiêu thức Thiệu đội tung ra rất sắc sảo, ánh đao lạnh lẽo gần như bao phủ khắp người Tần Dạ, Tần Dạ đã ép ra tốc độ tay nhanh nhất của mình nhưng tốc tay của Thiệu đội cũng không thua kém gì anh.
Hai người anh tới tôi lui, đánh gần tám phút, cuối cùng Tần Dạ bất đắc dĩ ngã xuống dưới hai thanh đao của Thiệu đội.
Tuy lúc này Thiệu đội cũng chỉ còn lại mấy trăm máu nhưng thế thì sao? Hắn đã trụ được đến cuối – trên lôi đài, ai là người cuối cùng sót lại thì người đó chiến thắng.
Điểm số 3:0 hiện ra trên màn hình lớn.
“Đồng Tước cố lên!” “Thiệu đội đánh hay quá!”
Tiếng hoan hô vang khắp nhà thi đấu lúc này nghe sao mà chói tai, Lý Tưởng kinh ngạc nhìn Dạ Sắc ngã xuống vũng máu trong màn hình lớn mà xót xa đến lạ.
Thực ra Tần Dạ đã đánh rất tốt, trong mắt cậu thì Tần Dạ và Thiệu đội ngang cơ nhau, đến cuối cũng chỉ chênh có 500 máu…
Nhưng thua vẫn là thua.
Hơn nữa còn thua trên sân nhà của Đồng Tước, thua trong tiếng hoan hô mừng rỡ của fan Đồng Tước.
Tần Dạ bình thản đi xuống dưới đài, những thành viên Trường An vẫn không có phản ứng gì, Hứa Hân Nhiên muốn nói gì đó lại thôi, ngược lại thì tuyển thủ Đinh Vinh lên sân thứ hai lại thở ra một câu: “Đã bảo để Dương đội đánh cuối rồi…”
Tần Dạ nghe câu này xong liền cau mày, sự chán ghét bỗng dâng lên trong lòng anh.
Khi anh đấu với Thiệu Trạch Hàng, Thiệu Trạch Hàng đầy máu trong khi anh đã mất 1000, mà khi Tần Dạ ngã xuống, Thiệu Trạch Hàng chỉ còn lại 500 máu mà thôi. Nói cách khác, nếu Tần Dạ đầy máu đấu với Thiệu Trạch Hàng cũng đầy máu thì người thua phải là Thiệu Trạch Hàng.
Sở dĩ đội tuyển Trường An thua lôi đài là do giai đoạn thứ hai.
Tuyển thủ Đinh Vinh ra sân thứ hai vì nhất thời chủ quan mà bị Quách Dịch An đánh chết bằng 80% máu, thế nên khi Tần Dạ lên sân, Quách Dịch An dù thấp máu nhưng cũng gây được sát thương lên người Tần Dạ, tiêu diệt 1000 điểm máu của anh, tạo tiền đề cho Thiệu đội lên sau đó.
Trận chiến giữa cao thủ thường rơi vào tình huống chỉ chênh nhau một chút như vậy.
Tần Dạ vốn không đầy máu và mana, đấu với Thiệu Trạch Hàng vừa lên thì thua Thiệu đội là chuyện rất bình thường.
Nhưng không ngờ vậy mà Đinh Vinh lại trách Tần Dạ đã vứt đi ba điểm này.
– cậu mới là người không có tư cách oán giận nhất.
Tần Da lạnh lùng nhìn hắn, khi đi ngang qua anh bình thản mở miệng nói: “Về xem replay đi rồi nói.”
Đinh Vinh giật mình, lập tức xấu hổ cúi gằm mặt xuống khi nhận ra lời mình nói bị Tần Dạ nghe thấy.
Tần Dạ không nói gì thêm, vòng qua hắn trở về chỗ ngồi của mình, nhận lon coca lạnh từ tay Hứa Hân Nhiên, chất lỏng lạnh lẽo chảy qua cổ họng tựa như đóng băng cả cõi lòng.
Tại sao đội tuyển Trường An lại biến thành thế này? Năm đó khi Lâm Lập Minh vẫn là đội trưởng, Trường An cũng là một đội tuyển rất ấm áp thuận hòa.
Nhưng hôm nay lại lạnh nhạt đến tê lòng.
Anh thắng, không có đồng đội cổ vũ hay ân cần hỏi thăm.
Anh thua, lại chỉ nhận được sự trách móc từ đồng đội.
– một đội tuyển như thế này thì còn đi được bao lâu?
Tần Dạ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.
Bỗng nhiên anh thấy rất mệt, mệt đến độ chỉ muốn buông bỏ hết thảy mà rời khỏi nơi này. Vừa rồi để kiên trì trụ được tám phút trong tay Thiệu đội, anh đã phải dùng trình độ cao nhất của mình, giờ ngón tay anh đau nhức vô cùng, thế nhưng… đồng đội lại trách mắng vì anh thua, điều này khiến cho Tần Dạ cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo.
Hợp đồng chưa đáo hạn, anh ở Trường An tròn năm năm, cũng không muốn nửa đường rời đi cái kiểu đầu voi đuôi chuột như vậy.
Thôi thì đánh hết mùa giải này, ngày hợp đồng đến kỳ cũng là ngày anh ra đi. Còn hơn 20 trận nữa, cố gắng kiên trì vậy…
Đoàn chiến chẳng mấy chốc đã bắt đầu, đương nhiên Tần Dạ lại không ra sân.
Lý Tưởng ngồi trên khán đài, nhìn Tần Dạ ngồi uống coca một mình mà xót hết ruột gan.
Thậm chí cậu chỉ muốn xông tới ôm lấy người kia thật chặt, nói với anh rằng: “Đừng khó chịu, thua không phải lỗi tại anh, anh đã làm rất tốt, rất tốt rồi…”
Nhưng giờ phút này, cậu chỉ có thể ngồi trên khán đài với thân phận người hâm mộ, nghe tiếng hoan hô cổ vũ Đồng Tước chói tai từ fanclub, kinh ngạc nhìn người con trai mặt mày tái nhợt ngồi trong phòng cách âm gần đó qua lớp kính dày.
Bọn họ rất gần, nhưng cũng rất xa.
***
Đội tuyển Trường An thua cực kỳ triệt để, tiếp tục bị Đồng Tước cạo trọc 0:9.
Lần này Thiệu đội lại chọn bản đồ mộ địa, không gian mịt mù khiến tâm trạng người ta càng trở nên nặng nề, dường như muốn dùng mộ địa này để mai táng đội tuyển Trường An vậy. Sân thi đấu Quảng Châu cũng trở thành ác mộng của nhiều đội tuyển, lần trước là Hoa Hạ, tuần này lại là Trường An, tất cả đều bị đội tuyển Đồng Tước cạo trọc.
Đội tuyển có hai trận 9:0 liên tiếp, leo lên thẳng đầu bảng xếp hạng với tổng điểm tạm thời là 18.
Cùng lúc đó, kết quả ở những khu vực khác cũng được thông báo – Thất Tinh Thảo 3:6 Lạc Hoa Từ, có được ba điểm lôi đài nhưng thua trắng đoàn chiến. Hoa Hạ 2:7 Thịnh Đường, chỉ đoạt được một cờ khi đánh đoàn chiến. Quốc Sắc 4:5 Tuyết Lang, đoàn chiến có được hai lá cờ, lôi đài thì vẫn luôn là điểm yếu của Quốc Sắc, ngay đến một đội yếu lôi đài như Tuyết Lang cũng không thắng nổi.
Đồng thời trong số các đội mạnh thi đấu trong tuần này, chỉ có mình Trường An đáng thương bị cạo trọc 0:9, nhìn qua vô cùng mỉa mai.
Cuối cùng lần phỏng vấn này Dương Kiếm cũng không trốn tránh nữa, chỉ có điều suốt cả quá trình cậu ta không nói câu nào, Tần Dạ cũng lãnh đạm nên các phóng viên cũng không dám hỏi những câu quái gở, chỉ làm thủ tục vài câu liền thả bọn họ đi.
Khi rời sân thi đấu, Quảng Châu bắt đầu mưa, Tần Dạ và đồng đội cùng nhau lên thẳng xe, xe mà quản lý phái tới đón bọn họ rất rộng, các thành viên trong đội ngồi tách biệt với nhau, không ai nói với ai câu nào, không khí vô cùng nặng nề.
Điện thoại của Tần Dạ bỗng đổ chuông, mở lên thì thấy một tin nhắn gửi tới: “Anh đừng khó chịu, hôm nay tôi tới tận nơi xem, nguyên nhân mọi người thua lôi đài là do người thứ hai phát huy không tốt, anh đánh tốt lắm rồi, thật đấy.”
Là tin nhắn của Lý Tưởng, giọng điệu đầy tính an ủi.
Tần Dạ thi đấu nhiều năm như vậy, đương nhiên anh biết “thắng thua là chuyện bình thường của nhà binh”. Anh thắng nhiều, thua cũng không ít, có sóng to gió lớn nào mà chưa trải qua đâu, anh đã sớm không còn cảm xúc với chuyện thắng thua nữa, nên không cần người khác an ủi mình.
Chỉ có điều tin nhắn của Lý Tưởng vẫn giúp tâm trạng anh tốt hơn một chút – hóa ra, vẫn có người hiểu anh.
Nhìn qua tấm kính xe trong suốt, Quảng Châu trong cơn mưa phùn dường như được phủ thêm một lớp lụa mỏng mù sương, nhà cao tầng xa xa đều mờ ảo nhìn không rõ, chỉ là trong khoảnh khắc xe đi qua ngã tư đường, anh đột nhiên nhìn thấy một bóng hình quen thuộc giữa đám người.
Nam sinh mặc quần bò áo phông đơn giản đang chạy về hướng nhà ga, mưa phùn phủ lên cậu ta khiến quần áo đều ướt đẫm, gương mặt cũng toàn là nước mưa. Ấy vậy mà cậu không hề quan tâm, quẹt ngang một cái rồi lại tiếp tục chạy về phía trước.
Là bạn học Lý Tưởng ướt như chuột…
Tần Dạ không nhịn được mà khẽ nhếch môi, nhắn tin lại: “Tôi thấy cậu. Cậu không mang ô à?”
Lý Tưởng vẫn còn đang chạy về hướng ga tàu điện, mãi tới khi đi tới nơi tránh mưa được mới lôi điện thoại trong túi ra. Nhìn thấy tin nhắn này, sự sửng sốt hiện ngay lên gương mặt cậu, Lý Tưởng ngẩng đầu nhìn quanh, chẳng mấy chốc đã thấy một chiếc xe dừng cách đó không xa.
Vì trời mưa tắc đường nên xe của đội tuyển Trường An không thể không dừng lại giữa dòng xe đông đúc, vừa vặn lại đỗ ngay gần ga tàu. Lý Tưởng nhìn qua hàng cửa sổ, rốt cuộc cũng nhìn thấy Tần Dạ ngồi ở bên cửa sổ hàng cuối cùng. Tần Dạ cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, Lý Tưởng vội vàng phấn khích vẫy tay với anh.
Nhìn bộ dạng hứng khởi của cậu trai tựa như vừa nhìn thấy kho báu gì quý giá lắm.
Trông qua thì vừa ngốc nghếch vừa buồn cười, vậy mà lại khiến Tần Dạ cảm thấy ấm áp.
Tần Dạ chỉ vào điện thoại cho cậu nhìn, ý là nhắn tin đi.
Hiển nhiên là vì xung quanh có đồng đội nên không tiện gọi điện thoại, Lý Tưởng hiểu ý lập tức cúi đầu gửi tin: “Tôi thấy xe của đội các anh rồi! Giờ mọi người về khách sạn luôn à?”
Tần Dạ nói: “Ừ.”
Lý Tưởng nói: “Ở Quảng Châu cứ mưa là tắc đường, chắc phải một lúc nữa mới tạnh đấy. Tối nay mọi người ăn ở đâu? Hay tôi mời anh đi ăn một bữa nhé?!”
Tần Dạ nói: “Không cần, ở đội có sắp xếp rồi.”
Lý Tưởng lại hỏi: “Vậy mai anh rảnh không? Hay tôi đưa anh đi thăm thú Quảng Châu nhé? Tôi quen vùng này lắm!”
Tần Dạ trả lời: “Sáng mai ra sân bay luôn rồi, lần này bọn tôi chỉ tới Quảng Châu hai ngày thôi, lát về khách sạn còn có việc nữa nên tôi không gặp mấy cậu được. Sau này có cơ hội sẽ mời mọi người ăn cơm, cậu về bảo Lưu Xuyên thế nhé.”
Lý Tưởng nói: “Được! Vậy anh về xong nhớ nghỉ ngơi sớm.”
Đường vẫn tắc, Lý Tưởng đứng ở ga tàu đối diện với Tần Dạ xa xa qua lớp kính xe.
Tần Dạ khẽ cười, nói: “Cậu cũng mau về đi, ướt sũng thế rồi đừng để dính cảm.”
Lý Tưởng gãi đầu, cười nói: “Không sao đâu, sức khỏe tôi tốt lắm, mắc mưa thôi ấy mà! Lần trước đi xem thi đấu với Lưu Xuyên và Trạch Văn cũng đội mưa đi về, hôm đó còn mưa to hơn hôm nay ấy!”
Tần Dạ tò mò nói: “Vậy sao? Mấy cậu tới xem trận Hoa Hạ đánh với Đồng Tước tuần trước à?”
Lý Tưởng nói: “Đúng rồi! Tiền bối Trương Thư Bình cho chúng tôi vé vào cửa nên cả ba cùng đi, tôi còn nhìn thấy đội trưởng và đội phó của Hoa Hạ nè…”
Hai người cứ thế đứng nhắn tin nơi ngã tư đường, người đến người đi qua Lý Tưởng ồn ào huyên náo, Tần Dạ ngồi trong xe cách đó không xa, mưa Quảng Châu rơi lâm thâm mãi không ngừng, rõ ràng là ngã tư phồn hoa ngựa xe như nước, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Lý Tưởng lại cảm thấy lòng mình yên bình đến lạ… tựa như cả thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận