Tắc đường 20 phút, Lý Tưởng cũng đứng đó hàn huyên với Tần Dạ 20 phút.
Vốn tâm trạng Tần Dạ rất kém, nhưng không biết từ lúc nào mà bao nhiêu nặng nề trong lòng anh đều bị Lý Tưởng quét sạch hết. Cái người tên Lý Tưởng này chưa bao giờ khiến người ta cảm thấy nhàm chán, nói hết từ trời Nam đến biển Bắc, cảm giác như chẳng bao giờ hết chủ đề để nói chuyện vậy.
Sau đó khi nói tới ẩm thực của Quảng Châu, cậu còn nói sau này Tần Dạ tới Quảng Châu nhất định phải gọi mình, cậu ta sẽ mời Tần Dạ đi ăn các loại điểm tâm đặc sắc ở đây như pudding hay bánh cuốn v.v. Vốn Tần Dạ không phải người thích đi ăn hàng nhưng nghe Lý Tưởng miêu tả cũng thấy lòng chộn rộn, anh đáp: “Sau này có dịp tôi sẽ tới Quảng Châu thăm cậu.”
Lý Tưởng nhận được tin nhắn này mà phấn khởi vô cùng, lập tức nhắn lại: “Được! Lần tới đến Quảng Châu nhất định phải gọi tôi nha!”
Tần Dạ mỉm cười đáp: “Ừ.”
Rốt cuộc xe của đội tuyển Trường An cũng khởi động, Tần Dạ ra dấu tay tạm biệt cậu qua kính cửa xe, Lý Tưởng cũng vẫy tay với anh, lưu luyến không rời.
Trong điện thoại lại có tin nhắn tới: “Thưa quý khách, gói 500 tin nhắn trong tháng này của quý khách đã hết…”
Lý Tưởng sửng sốt một chút rồi lại mỉm cười – chỉ trong 20 phút ngắn ngủi mà cậu và Tần Dạ đã nhắn với nhau tới tận hơn trăm tin, tuy tiêu sạch hết tin nhắn trong gói mua tháng này rồi nhưng cậu lại thấy cực kỳ thỏa mãn!
Cậu chỉ mong đội tuyển Trường An kẹt xe tiếp, dừng thêm nửa tiếng nữa đi, như thế cậu sẽ có thể tiếp tục tán gẫu với Tần Dạ…
Vì lòng phấn khởi, bạn học Lý Tưởng còn lẩm bẩm hát trên đường về trường.
Sau khi quay lại ký túc xá, Lý Tưởng lại thấy Ngô Trạch Văn đang ngồi với Lưu Xuyên ở 301, cúi đầu nhìn máy tính.
Lý Tưởng nghi hoặc nói: “Hai người đang xem gì thế?”
Lưu Xuyên nói: “Đang xem quay lại trận ở Thượng Hải, hôm nay vậy mà Lão Tiêu lại bị Lạc Hoa Từ quét sạch khi đoàn chiến, thật sự không ngờ.”
Lý Tưởng hỏi: “Hai người không xem trận Trường An à? Dạ Dạ thua lôi đài rồi.”
Hôm nay thời gian thi đấu của các trận trùng nhau, trên mạng sẽ chia kênh ra để stream, khán giả toàn quyền lựa chọn muốn xem trận nào.
Lưu Xuyên nói: “Có xem, vừa rồi bọn tôi vừa xem trực tiếp trận Trường An với Đồng Tước xong, Tần Dạ thua là chuyện bình thường, khi đấu với Thiệu đội cậu ta đã mất không ít máu rồi.” Dừng một chút hắn lại quay đầu hỏi, “Cậu tới tận nơi có gặp Tần Dạ không?”
Lý Tưởng vui vẻ nói: “Có chứ! Nói cũng khéo cơ, sau khi đánh xong bọn họ bị tắc đường, đứng ngay trước tôi, tôi thấy Dạ Dạ qua cửa sổ xe. Phải rồi, anh ấy còn bảo tôi nhắn anh lần này chỉ ở Quảng Châu hai ngày nên không tới gặp chúng ta được.”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Cậu đội mưa đi về chắc chưa ăn cơm nhỉ?”
Lý Tưởng gãi đầu: “Ừ chưa ăn.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy đi tắm trước đi, tôi với Trạch Văn cũng chưa ăn, tắm xong rồi đi ăn với nhau.”
Lý Tưởng tắm rửa thay quần áo xong thì ba người mới dắt nhau xuống ăn cơm tối. Mưa đã tạnh, nhưng vì đúng giờ cơm nên có không ít học sinh xếp hàng ở nhà ăn, ba người đứng đợi rất lâu, sau đó vừa ăn vừa nói chuyện, lúc về cũng đã bảy rưỡi tối.
Lưu Xuyên nhắn tin cho lò luyện thuê thoát nick, ba người tự đăng nhập tài khoản của mình. Ngô Trạch Văn sốt ruột chạy ra Ngư Mễ Chi Hương thu hoạch lúa mạch, Lưu Xuyên đương nhiên đi cùng với cậu. Nào ngờ khi hai người vừa tới Ngư Mễ Chi Hương lại thấy bên cạnh ruộng lúa cố định mà Ngô Trạch Văn trồng lại có một người đang đứng chờ sẵn, trên đỉnh đầu có ghi “Thành viên bang Lạc Hoa Từ”.
Trước mặt là một Tiêu Dao có ID “Hoa Đoàn Cẩm Thốc”, mặc một bộ trường bào, cầm quạt giấy trong tay, bộ dạng gọn gàng sạch sẽ.
Lưu Xuyên khựng lại một chút, đánh chữ vào kênh cận: “Lạc Hoa Từ? Tìm chúng tôi có việc à?”
Ngô Trạch Văn vẫn luôn giữ miếng đất này để trồng lúa, trên đó cũng ghi “Lúa của Mê Vụ Chiểu Trạch”, bảy người của Lạc Hoa Từ đứng chờ ở đây chắc chắn không phải tình cờ.
Vì Thịnh Đường đã chủ động lui lại, Thất Tinh Thảo cũng biết được thân phận Lưu Xuyên, ba bang Trường An, Quốc Sắc và Phong Hỏa thì vẫn duy trì quan hệ hòa bình và theo Lưu Xuyên học cách đánh phụ bản, Hoa Hạ và Đồng Tước thì đã được đội trưởng hạ lệnh không nhúng tay vào… Trong số tám bang lớn tại server mới, chỉ còn mỗi bang Lạc Hoa Từ là không rõ thái độ.
Đội tuyển Lạc Hoa Từ cũng là một trong những đội tuyển mạnh của liên minh, top 4 đội tuyển đầu tiên của liên minh những ngày mới thành lập chính là Hoa Hạ, Thất Tinh Thảo, Trường An và Lạc Hoa Từ từ khu Một Điện tín đi ra. Đội trưởng đầu tiên của Hoa Hạ là Lưu Xuyên, của Thất Tinh Thảo là Tiêu Tư Kính, Lâm Lập Minh làm đội trưởng Trường An và Lam Vị Nhiên là đội trưởng của Lạc Hoa Từ.
Lam Vị Nhiên, cái tên mang ý “Phòng hoạn chi vị nhiên” *, người này quả thật vô cùng cẩn thận chu đáo, là dạng quân sư giỏi bày mưu tính kế, khả năng chiến thuật rất mạnh. ID Lam Lam Lam Lam là một ID rất đặc biệt, người tên Tứ Lam này cũng là sự tồn tại đặc biệt như thế tại liên minh – một người tinh thông cả ba hệ Tiêu Dao.
*Đề phòng những việc không tốt trước khi nó xảy ra, làm việc gì cũng cẩn thận.
Tứ Lam là tuyển thủ đứng đầu môn phái Tiêu Dao, anh biết chơi cả ba lưu phái Tiêu Dao khác nhau, hơn nữa lưu phái nào chơi cũng giỏi, lại thêm năng lực phân tích tâm lý biến thái của mình nên dưới sự dẫn dắt của anh, Lạc Hoa Từ đã từng là một ứng cử viên sáng giá của chức vô địch, thậm chí còn từng cạo trọc Thất Tinh Thảo với điểm số 9:0 đầy phô trương.
Chỉ có điều Tứ Lam khá xui xẻo, mỗi lần vào playoffs thì đối thủ đầu tiên gặp được đều là Lưu Xuyên, bốn mùa giải liên tục anh đều bị Lưu Xuyên đánh cho tan tác – dù là mùa mà Lạc Hoa Từ mạnh nhất và Hoa Hạ yếu nhất đi chăng nữa. Lạc Hoa Từ vượt mọi chông gai, đánh thẳng vào playoffs với khí thế bức người, chỉ một bước nữa thôi là vô địch rồi, nhưng cuối cùng vẫn thua một cách kỳ quái trong tay Lưu Xuyên – quả thực không khác nào lời nguyền.
Trong giới eSport luôn có rất nhiều cặp đội tuyển là “khắc tinh” của nhau như vậy, đối với Lạc Hoa Từ, chắc chắn Lưu Xuyên là khắc tinh lớn nhất của bọn họ. Dù thành tích vòng bảng của bọn họ tốt đến đâu đi nữa, điểm sổ có cao chót vót thế nào nhưng hễ cứ vào playoffs, một khi gặp Lưu Xuyên thì bọn họ vẫn thua, đây chính là “bí ẩn khắc chế” đến giờ vẫn không ai trả lời được.
Có rất nhiều đội trưởng trong liên minh căm hận Lưu Xuyên, nhưng chắc chắn Lam Vị Nhiên của Lạc Hoa Từ là người hận Lưu Xuyên nhất.
Bốn mùa giải liên tục đều bị Lưu Xuyên loại ngay trong trận đầu vòng playoffs, thù hận này chẳng khác nào “không đội trời chung”!
Chẳng qua sau này có một vài chuyện bất ngờ xảy ra, tại mùa giải thứ Năm Lam Vị Nhiên đột ngột tuyên bố giải nghệ, anh để lại đội tuyển Lạc Hoa Từ cho đệ tử chân truyền Diệp Thần Hi, cuối cùng sau một năm, người này đã dẫn dắt Lạc Hoa Từ đánh bại Lưu Xuyên và Hoa Hạ, rửa sạch thù cũ năm xưa, và đó cũng là năm mà Lạc Hoa Từ có được chức vô địch đầu tiên của mình.
Lạc Hoa Từ là đội ngũ do Tứ Lam một tay sáng lập nên, phong cách của toàn bộ đội tuyển cũng có không khí văn nghệ như chính tên của nó. Logo của đội tuyển cũng là hình hoa xinh đẹp, hơn nữa đội trưởng Diệp Thần Hi lại là tài tử nổi tiếng, nghe đâu ID “Trầm Luân” từng nhiều lần đoạt giải nhất cuộc thi sáng tác nhạc cổ phong do nhà phát game Võ Lâm tổ chức chính là clone của đội trưởng Diệp. Hắn mạnh về soạn nhạc, biên lời, giọng hát nhẹ nhàng, khi hát nhạc cổ phong thì rất dễ nghe.
Diệp Thần Hi là dạng con trai tao nhã điển hình, khi nói chuyện thì ôn hòa, nụ cười mỉm luôn thường trực trên gương mặt hắn. Trong các buổi họp báo, hắn luôn là người tác phong nhanh nhẹn, dù phóng viên có đưa ra câu hỏi lắt léo đến đâu, hắn vẫn có thể thản nhiên mỉm cười đối đáp.
Nghe đâu từ bé sức khỏe người này không tốt lắm nên dáng người lớn lên khá gầy, gương mặt cũng hơi tái… Chỉ có điều tuy nhìn Diệp đội trông như có bệnh vậy nhưng hắn lại là người vô cùng đáng sợ.
Có thể gồng gánh xây dựng lại đội tuyển Lạc Hoa Từ từ đầu sau khi sư phụ rời đi, hơn nữa còn dẫn đội giành được cả cúp vô địch chứng tỏ Diệp Thần Hi cũng là một người đáng sợ.
Vẻ ngoài ốm yếu vô hại khiến người ta rất dễ mất cảnh giác trước mặt hắn.
Khi người con trai này trở nên đáng sợ thì ai cũng lạnh sống lưng, Lưu Xuyên cũng từng ngã một vố rất đau trong tay hắn, hôm nay đội tuyển Thất Tinh Thảo lại bị quét sạch một cách chẳng hiểu ra sao, có lẽ cũng nhờ chiến thuật tâm lý của Diệp đội tạo được lợi thế.
Sau khi Tứ Lam ra đi, Diệp Thần Hi trở nên cực kỳ khép mình, khiêm tốn đến mức không có cảm giác tồn tại, thường xuyên bị người ta coi thường, bang Lạc Hoa Từ cũng chịu ảnh hưởng từ hắn, làm việc gì cũng kín bưng. Giống như lần này vào server mới, bao nhiêu mâu thuẫn nổ ra giữa các bang lớn thì Lạc Hoa Từ vẫn hoàn toàn không dính dáng. Kỷ lục phụ bản bị phá bọn họ cũng không cố phá lại, boss Thế giới bị cướp bọn họ cũng không quan tâm. Một bang hội thuộc đội tuyển lớn như thế nhưng lại chẳng khác nào một đám chơi game offline tự vui.
Qua một tuần, trong game sóng yên biển lặng, Lưu Xuyên vốn tưởng Lạc Hoa Từ sẽ không quan tâm tới sự tồn tại của hắn, nhưng hôm nay bọn họ đột nhiên đứng ở Ngư Mễ Chi Hương ôm cây đợi thỏ khiến Lưu Xuyên nhất thời có chút bất ngờ.
Tiêu Dao có tên “Hoa Đoàn Cẩm Thốc” đứng trước mặt Lưu Xuyên nhắn tin cho hắn nói: “Xuyên đội, đã lâu không gặp, tôi là Diệp Thần Hi.” Kèm theo một icon mỉm cười.
Rất thẳng thắn, vừa tới đã tự giới thiệu rồi.
“Tiểu Diệp hả?” Lưu Xuyên nghi hoặc nói, “Cậu đọc tin trong group tuyển thủ chuyên nghiệp, biết tôi vào server mới nên mới dẫn mọi người tới thăm tôi sao?”
Diệp Thần Hi nói: “Đúng vậy.”
“Kéo nhiều người như thế tới thăm tôi à? Cậu chu đáo quá.” Lưu Xuyên gửi icon vỗ vai cổ vũ kèm thêm một câu, “… Đừng bảo đến giết tôi nha?”
“Không.” Diệp Thần Hi mỉm cười nói, “Nghe đồn Xuyên thần đang dẫn người mới ở server này, ở đây vừa lúc tôi cũng có mấy người mới, phiền Xuyên thần dẫn cùng luôn.”
Lưu Xuyên: “…”
Lần này đến lượt Lưu Xuyên cạn lời.
Bảo hắn dẫn dắt người mới của Lạc Hoa Từ, thế mà Diệp Thần Hi cũng nghĩ ra được!
Diệp Thần Hi nói tiếp: “Tôi còn phải lo chuyện thi đấu, không có thời gian lo cho người mới trong đội, bên anh cũng đang dẫn người mới mà, chẳng bằng chúng ta kết bạn, cùng nhau luận bào trao đổi tâm đắc.”
Lưu Xuyên không hề khách sáo nói: “Cậu nói nhiều như thế thực ra là vì muốn mấy người mới của tôi trở thành đoàn huấn luyện viên cho đám người mới ở trại huấn luyện bên cậu chứ gì?”
Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Nghĩ ngược lại thì người mới bên tôi cũng có thể trở thành đoàn huấn luyện cho đồng đội của anh mà?”
Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Xuyên mới cười nói: “Được rồi, cậu thắng! Quyết định vậy đi!”
Giao tiếp với Diệp Thần Hi rất thoải mái, hắn là người thông minh, luôn cân nhắc lợi ích đôi bên một cách cực kỳ hợp lý, khiến người ta hoàn toàn không có lý do gì để từ chối yêu cầu của mình.
Người con trai này giấu tâm tư của bản thân kín đến đáng sợ, so với sư phụ Tứ Lam của hắn thì dường như cậu ta còn có khả năng đọc vị tâm lý cao hơn.
Tuy Tứ Lam là người sáng lập ra lối đánh Tiêu Dao liên hoàn trận, nhưng người thật sự dẫn dắt đội tuyển Lạc Hoa Từ hoàn thành ý niệm của anh, hơn nữa còn giành được cúp vô địch lại là đồ đệ chân truyền Diệp Thần Hi. Tứ Lam có chút tùy tiện lại xằng bậy, Diệp Thần Hi ôn hòa hơn anh rất nhiều.
Nhưng cái kiểu ôn hòa này còn đáng sợ hơn.
So với nước sôi và nước đá nhìn là biết nguy hiểm thì nước ấm nhìn qua có vẻ ôn hòa vô hại nhưng lại dễ khiến người ta thả lỏng cảnh giác, để rồi rơi vào cạm bẫy, thậm chí còn chẳng biết mình chết như thế nào – đây chính là đội trưởng Diệp và đội tuyển Lạc Hoa Từ của hiện tại, khiến cho vô số đội mạnh vấp ngã, mà thua còn chẳng biết tại sao mình thua.
Tiêu Tư Kính cực kỳ đau đầu với đội trưởng Diệp này.
Hôm nay lại thua Lạc Hoa Từ chẳng hiểu vì sao, Tiêu đội chỉ có thể bất lực nói với phóng viên: “Hậu sinh khả úy.”
Năm nay Diệp Thần Hi chỉ mới 21 tuổi, hơn nữa sư phụ Tứ Lam của hắn là tuyển thủ cùng thời với Tiêu đội, trong mắt Tiêu đội thì Diệp đội chính là hậu bối.
Tiếp nhận chức vị đội trưởng năm 18 tuổi, chỉ trong ba năm ngắn ngủi hắn đã khiến Lạc Hoa Từ lột xác hoàn toàn, đủ để thấy được người này giỏi đến thế nào.
Từ sau khi Tứ Lam giải nghệ, Lạc Hoa Từ được Diệp Thần Hi dẫn dắt, từ đó cũng nhiễm luôn cái không khí kỳ quái bí hiểm này.
Từ đó bọn họ được cư dân mạng đặt biệt danh là “Đội tuyển bí ẩn”.
Thực ra đối với Lưu Xuyên mà nói, việc hôm nay Diệp đội tìm tới tận nơi muốn người mới của Lạc Hoa Từ luận bàn với thành viên trong đội Lưu Xuyên cũng không phải không tốt.
Mấy người mà Diệp Thần Hi đưa tới này tuy chỉ là những tên nhóc trong trại huấn luyện của Lạc Hoa Từ nhưng dù sao bọn họ cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, tốc độ tay của ai cũng tối thiểu trên 200, trình độ cao hơn người chơi game phổ thông vài bậc. Để những tuyển thủ chuyên nghiệp như bọn họ trao đổi với đám Lý Tưởng và Trạch Văn thì chắc chắn đây là cơ hội hiếm có đối với bọn họ. Lưu Xuyên chẳng có bất cứ lý do gì để từ chối đề nghị này.
Tất nhiên, Diệp Thần Hi cũng chẳng tốt bụng đến mức chạy tới giúp Lưu Xuyên.
Lăn lộn vài ngày với Lưu Xuyên đảm bảo đám người mới của Lạc Hoa Từ sẽ khá hơn trông thấy, hơn nữa hắn chỉ cho người mới tới để đề phòng cảnh “Lưu Xuyên đánh với chủ lực của team để rồi bị Lưu Xuyên thăm dò hết thảy”.
Để người mới hai bên luận bàn thì cả hai đều có lợi.
Ở liên minh có rất nhiều mối quan hệ hợp tác giữa các đội tuyển như vậy, bọn họ thường xuyên hẹn đấu tập để người mới rèn luyện, luận bàn trao đổi, cùng nhau tiến bộ. Diệp Thần Hi tới xác lập quan hệ với đội ngũ còn chưa thành hình của Lưu Xuyên đủ để thấy hắn coi trọng vị “đối thủ một mất một còn” này như thế nào.
Hai đội trưởng cứ thế giao ước với nhau, Diệp Thần Hi liền hỏi: “Luyện từ bây giờ hay chờ mọi người lên cấp cuối?”
Lưu Xuyên nói: “Từ bây giờ luôn đi, cậu bảo mấy người mới kết bạn với tôi, mỗi tối cứ đúng giờ tới PK. Đề phòng người khác phát hiện lại phiền thì đừng đánh ở dã ngoại, chúng ta tổ đội rồi vào phụ bản đánh.”
Diệp Thần Hi gật đầu nói: “Được.”
Quay đầu nhìn mấy thiếu niên đứng sau, Diệp Thần Hi mỉm cười nói: “Nhìn thấy hết chưa? Từ hôm nay trở đi, sáu người các cậu mỗi tối trích quỹ thời gian tới server mới tìm đồng đội của Lưu Xuyên PK, mỗi lần PK phải nhớ quay video lại, sau đó cẩn thận nghiên cứu. Khi tôi đi thi đấu bên ngoài, các cậu không thể lười nhác được.”
Mọi người lập tức ngoan ngoãn gật đầu: “Đã rõ, Diệp đội!”
Tuy người con trai này da dẻ tái xanh, bộ dạng ốm yếu chẳng có chút lực uy hiếp nào, gương mặt cũng luôn mang theo nụ cười ôn hòa, nhưng tại đội tuyển Lạc Hoa Từ, tất cả mọi người đều kính sợ hắn…
Trên người hắn có một thứ aura kỳ quái, khiến người ta không thể khinh nhờn, thậm chí còn bằng lòng phục tùng.
Hôm nay Lưu Xuyên nhìn thấy người của Lạc Hoa Từ, hắn bỗng nhớ tới chuyện mà Trương Thư Bình nói với mình cách đó không lâu: “Tứ Lam về rồi.”
Nếu Trương Thư Bình tình cờ gặp Tứ Lam trên máy bay thì chắc chắn anh ta sẽ không tiết lộ tin tức này một cách bừa bãi, trước mắt vẫn chưa có nhiều người biết… mà Diệp Thần Hi có biết không?
Lưu Xuyên không nhịn được mà thử hỏi: “Phải rồi, Tiểu Diệp, cậu còn liên lạc với sư phụ Tứ Lam của cậu không?”
Nhìn thấy cái tên quen thuộc này, chút phức tạp bỗng lóe lên trong đáy mắt Diệp Thần Hi để rồi lập tức bị thay thế bởi nụ cười thường trực: “Không, sư phụ tôi giải nghệ mấy năm rồi, từ sau khi anh ấy rời đi thì chúng tôi không liên lạc với nhau nữa… Sao tự nhiên Xuyên đội lại nhắc tới anh ấy?”
Vậy rõ ràng là Diệp Thần Hi chưa biết Tứ Lam đã về.
Mà hẳn là Tứ Lam cũng không có ý định quay về liên minh, việc vờ như không quen Trương Thư Bình trên máy bay đã tỏ rõ thái độ rồi.
Cái tên Lam Vị Nhiên này cũng nhẫn tâm quá đi, năm đó kiên quyết giải nghệ mà Tiểu Diệp chỉ mới 18 tuổi, một mình phải gánh mớ bòng bong sư phụ để lại trên vai. Đã vậy sau khi giải nghệ, đừng nói là chơi game, thậm chí còn không đăng nhập QQ nữa, trực tiếp biến mất tăm không thèm liên lạc với cả đồ đệ, thật sự rất tuyệt tình.
Lưu Xuyên không nhịn được mà thầm thở dài, nói: “Không có gì, bỗng nhiên nhớ tới cậu ta nên tiện mồm hỏi cậu một tiếng mà thôi.”
Diệp Thần Hi cũng không đáp lại, hắn quay đầu nhìn chiếc ghế trống bên cửa sổ.
– đó là ghế mà trước đây Lam Vị Nhiên vẫn hay ngồi.
Người kia vẫn hay lười biếng tựa vào chiếc ghế ấy híp mắt phơi nắng, đeo headphones nghe nhạc nhẹ rồi gõ ngón tay trên mặt bàn. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rót trên người anh khiến cho gương mặt xinh đẹp dường như cũng lấp lánh ánh sáng.
Lam Vị Nhiên rất lười, chỉ thích ngồi một chỗ vừa đón nắng vừa chơi game, anh lười đi lại nên trong phòng huấn luyện của Lạc Hoa Từ lúc nào cũng hay có mấy câu gọi như là “Tiểu Diệp, rót cho tôi tách cà phê”, “Tiện thể nhớ cho thêm chút đường” hay là “Tiểu Diệp, cậu lấy ổ cứng di động cho tôi với”…
Sai khiến đồ đệ mà lại thản nhiên như vậy, Diệp Thần Hi đành phải bất đắc dĩ đi bưng trà rót nước, ngoan ngoãn hầu hạ anh.
– đó là chuyện bao nhiêu năm trước rồi?
Hôm nay nhớ lại, vậy mà mọi thứ về anh vẫn hằn sâu trong ký ức của hắn, phảng phất như thể tất cả chỉ mới xảy ra hôm qua.
Ngay cả chiếc ghế anh vẫn hay ngồi năm đó, Diệp Thần Hi vẫn giữ lại vì anh.
… Chỉ có điều, Lam Vị Nhiên, liệu anh có định quay về không?
Nhớ tới cảnh tượng người con trai cầm tay dạy hắn chơi năm ấy, khóe mắt Diệp Thần Hi bỗng nóng lên, nhưng hắn nhanh chóng che giấu đi cảm xúc của mình, quay đầu mỉm cười nói: “Mấy người mới mà Lưu Xuyên đang dẫn theo này hiện tại chắc vẫn là tay mơ, nhưng đừng coi thường bọn họ, nếu đã là người mà Xuyên đội nhắm tới thì chắc chắn sẽ có điểm đặc biệt, các cậu nhớ chú ý theo dõi, cố gắng luyện tập với bọn họ… biết chưa?”
Diệp đội nói chuyện vẫn luôn dịu dàng như vậy, mang lại cảm giác tựa như gió xuân, làm gì có chuyện đám người mới không nghe? Ai nấy đều gật đầu lia lịa.
Diệp Thần Hi nói tiếp: “Một tháng tới tôi cần tập trung chuẩn bị thi đấu nên sẽ không thể tới trại huấn luyện thăm các cậu. Một tháng sau tôi sẽ nghiệm thu thành quả, mong là trình độ của các cậu sẽ được nâng cao. Người mới nào có biểu hiện xuất sắc thì tôi sẽ cho cơ hội ra sân đánh vài trận trong mùa giải này, tích lũy kinh nghiệm dần dần.”
Nghe thấy có cơ hội ra sân thi đấu, những người mới lập tức phấn khởi gật đầu.
Không ai nhận ra sự đau đớn lóe lên trong mắt Diệp Thần Hi khi nãy, có lẽ vì sắc mặt hắn vẫn luôn căng thẳng nên phần lớn mọi người đều không dám ngẩng lên nhìn thẳng, không ai chú ý tới sự thay đổi trong cảm xúc của đội trưởng.
Diệp Thần Hi bảo mọi người kết bạn với Lưu Xuyên, Lưu Xuyên liền lập đội thảo luận trong game, sau đó kéo hết đám cùng đội vào để tiện hẹn giờ PK sau này.
Cùng là người mới đang phát triển, mọi người liền chào hỏi nhau trong nhóm, tự nhiên không khí cũng náo nhiệt hơn.
Sáu người mới của Lạc Hoa Từ ai nấy đều kích động, tuy biết cả đội tuyển Lạc Hoa Từ hận Lưu Xuyên thấu xương, nhưng đó đều là ân oán trên đấu trường, giờ này được gặp Xuyên thần hàng thật giá thật, ai cũng có xúc động muốn nhào tới cúng bái hắn.
Diệp Thần Hi sắp xếp cho mấy người mới này xong thì lập tức đứng dậy rời khỏi trại huấn luyện.
Bình thường hắn rất bận rộn chuyện đi thi đấu khắp nơi, rất ít khi quan tâm tới mấy cậu nhóc 16 17 trong trại huấn luyện, chỉ có điều hôm nay thi đấu xong lại nổi hứng, nghĩ ra cách “có lợi cả đôi đường này” nên mới muốn trao đổi với Lưu Xuyên để có được một thỏa thuận hai bên cùng vừa ý.
– nếu đổi lại là sư phụ, chắc chắn sẽ không bao giờ giao dịch thế này với Lưu Xuyên.
Cái người tên Tứ Lam này nhìn thì lười biếng, cả ngày nằm phơi nắng, cảm giác như chẳng thèm quan tâm bất cứ thứ gì, nhưng thực ra anh là một người vô cùng kiêu ngạo, tựa như loài báo Nam Mỹ xinh đẹp híp mắt nằm đó, coi khinh hết thảy nhân loại có ý tới gần mình.
Hắn vẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp sư phụ, khi ấy hắn mới bước qua tuổi 16, vẫn là người mới trong trại huấn luyện, Lam Vị Nhiên tới để xem một trận giao hữu giữa những người mới với nhau, Diệp Thần Hi đánh nhau với người ta, thua cực kỳ thê thảm.
Sau khi đấu giao hữu xong, Lam Vị Nhiên bỗng đi tới vỗ vai hắn, nói: “Cậu tới văn phòng với tôi một chút.”
Diệp Thần Hi thấp thỏm bất an đi tới văn phòng, còn tưởng bản thân phát huy kém quá nên bị đội trưởng khai trừ, nào ngờ tới nơi thì người con trai kia lại vừa nhàn nhã uống cà phê, vừa thản nhiên nói: “Cậu tên Diệp Thần Hi à?”
Diệp Thần Hi lập tức gật đầu: “Đúng vậy thưa Lam đội.”
Lam Vị Nhiên nói: “Mới 16 thôi hả? Luyện tập nhiều thêm là ra sân được rồi, có muốn làm đồ đệ của tôi không?”
Diệp Thần Hi ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn anh: “Lam đội, anh muốn… thu tôi làm đồ đệ sao?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Đúng rồi.” Dứt lời anh còn đứng dậy vỗ vai hắn, “Sau này gọi cậu là Tiểu Diệp nha.”
Diệp Thần Hi khi đó gầy nhẳng lại nhỏ con, da trắng như thể mắc bệnh gì nặng lắm, là người nhạt nhòa nhất trong số những người mới. Ai mà ngờ thiếu niên tái nhợt gầy yếu kia chỉ trong một năm sau khi Lam đội rời đi và đội tuyển Lạc Hoa Từ suýt giải tán, lại phá kén thành hình, gồng gánh toàn bộ trách nhiệm với đội tuyển.
Nếu không nhờ có sự kiên trì của Diệp Thần Hi, cái tên Lạc Hoa Từ này đã sớm bị xóa sổ khỏi liên minh chuyên nghiệp.
Từ một người mới mờ nhạt trong trại huấn luyện, đến giờ là đội trưởng của một đội mạnh lâu năm…
Từ rất lâu rồi, Diệp Thần Hi đã không còn là thiếu niên ngày xưa nữa.
Đánh giá của đội trưởng các đội tuyển khác về Diệp Thần Hi rất giống nhau: “Nhìn thì ôn hòa vô hại, thực ra là dạng mưu mô thâm trầm, khi độc ác lên thì không ai không kinh hãi.”
– mà hắn trở nên cay độc như thế, tất cả là do bị Tứ Lam ép mà thành!
Lam Vị Nhiên rời đi cùng lắm chỉ mới ba năm ngắn ngủi, nhưng Diệp Thần Hi lại cảm thấy như cả một thế hệ đã qua.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận