Sau khi Diệp Thần Hi rời đi, Lưu Xuyên liền sắp xếp cho những người mới của đội tuyển Lạc Hoa Từ PK một lượt với Ngô Trạch Văn. Các thành viên Lạc Hoa Từ thay phiên nhau ra sân nhưng đều bất ngờ nhận ra Ngũ Độc này vậy mà lại là một con gà mờ mới chơi. Có điều nếu đội trưởng đã dặn dò thì chắc chắn mấy người mới bên đội Lưu Xuyên không phải dạng đơn giản. Không ai dám khinh địch, cả đám cùng đánh hết sức với Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn thua sáu trận liên tiếp nhưng vẫn còn bừng bừng phấn khích, hoàn toàn không nổi giận mà ghi lại hết những trận cậu đánh rồi tải video về.
Lưu Xuyên lại bảo Từ Sách ra tay.
Phong cách của Từ Sách và Trạch Văn hoàn toàn khác nhau, người này đánh theo kiểu chó điên liều mạng, vừa lên sân đã combo điên cuồng, người mới của Lạc Hoa Từ đánh với hắn cực kỳ chật vật, gian nan mãi mới thắng nổi một ván.
Rõ ràng trình độ của Từ Sách đã có thể sánh ngang với những người mới được đội tuyển huấn luyện chuyên nghiệp. Đúng là về phương diện mức độ chính xác khi thao tác thì Từ Sách không thể bằng được mấy tuyển thủ chuyên nghiệp này chứ đừng nói đến những con bài tẩy trong đội hình chủ lực của các đội tuyển lớn, hơn nữa hắn còn không đủ kinh nghiệm.
Sau khi thua trận, Từ Sách rất buồn bực, lúc trước khi thua Lưu Xuyên thì hắn hoàn toàn không dị nghị, dù gì Lưu Xuyên cũng là cao thủ đứng đầu liên minh chuyên nghiệp, nhưng hôm nay vậy mà lại thua cái tên người mới vô danh này, chưa kể Giang Thiếu Khuynh còn đứng ngay bên cạnh quan sát, cảm giác có chút mất mặt…
Đã thế Lưu Xuyên còn cố tình kích thích: “Tôi đã nói với cậu từ trước rồi còn gì, trong game cậu đánh khắp thiên hạ không có đối thủ là vì đối thủ của cậu yếu xìu. Nhìn đi, gặp tuyển thủ chuyên nghiệp một cái là cậu còn thua cả người mới đó?”
Từ Sách: “…”
Bỗng nhiên rất là muốn thả Jojo ra cắn tên này! Có thể nể mặt nhau một chút không vậy?
Giang Thiếu Khuynh thì lại rất nghiêm túc quay đầu nói với hắn: “Từ Sách, đội trưởng nói đúng đó, trình độ của cậu thực ra cao hơn những người này nhưng cậu không có nhiều kinh nghiệm PK cùng cao thủ, luyện thêm là sẽ tốt hơn thôi…”
Từ Sách sốt ruột gãi đầu: “Được rồi, được rồi, tôi luyện là được chứ gì! Lằng nhằng…”
Giang Thiếu Khuynh bất lực nhìn hắn, người con trai ngạo mạn này thực ra cũng chỉ là dạng mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng. Tuy ngoài miệng thì cứng đầu không chịu thua nhưng hẳn là hắn cũng biết chênh lệch giữa bản thân và tuyển thủ chuyên nghiệp nhiều thế nào, cũng biết Lưu Xuyên muốn tôi luyện mình vì biết hắn là tướng tài.
Thế là Từ Sách sầm mặt tiếp tục đấu với người thứ hai của Lạc Hoa Từ.
Từ Sách đánh sáu trận, thắng ba thua ba, Lưu Xuyên khá vừa lòng với thành tích này. Đây còn là dưới tình huống Từ Sách chưa trải qua bất cứ cuộc huấn luyện chuyên nghiệp nào, hơn nữa quan trọng nhất là hắn đang đánh bằng cái nick Cái Bang Vân Phi Dương, Cái Bang không phải sở trường của hắn mà đã thắng ba trận. Nếu hắn cầm nick Minh Giáo với vũ khí cam thì chắc chắn thành tích còn tốt hơn nhiều, không chừng là sáu trận thắng liên tiếp.
Quả nhiên Lưu Xuyên không nhìn lầm người, Từ Sách luyện thêm một chút thì trình độ sẽ nâng cao hơn một bậc.
Còn về phần bạn học Ngô Trạch Văn đáng thương, tuy thua hết cả sáu trận nhưng Lưu Xuyên vẫn có thể nhận ra cậu có chút tiến bộ. Ngô Trạch Văn vẫn còn đang trong giai đoạn sờ mò, dường như cậu cũng tìm ra được lối đánh có chút thích hợp với mình, hơn nữa dù thua sáu trận liên tục mà cảm xúc vẫn không thay đổi – tâm tính của Trạch Văn rất tốt, tố chất tâm lý vững vàng, đây là hai yếu tố rất đáng quý, khiến Lưu Xuyên cảm thấy rất vui mừng.
Mọi người đang luyện tập thì Tần Dạ đột nhiên đăng nhập.
Lưu Xuyên lập tức nhắn tin qua: “Cậu đừng lên tiếng, hôm nay có tuyển thủ chuyên nghiệp của Lạc Hoa Từ ở đây.”
Tuy những người mới chưa chắc đã nhận ra giọng của Tần Dạ, có điều để đề phòng nhỡ đâu thì tốt nhất vẫn không nên để Tần Dạ tiếp xúc với bọn họ.
Tần Dạ nghi hoặc: “Tuyển thủ chuyên nghiệp của Lạc Hoa Từ? Bọn họ vào game làm gì?”
Lưu Xuyên trả lời: “Diệp Thần Hi đàm phán với tôi, muốn mấy người mới trong trại huấn luyện của cậu ta luận bàn với người mới của tôi để cùng tiến bộ.”
Tần Dạ cạn lời một lát mới nói: “Diệp đội tính giỏi quá.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu ta tính toán còn giỏi hơn sư phụ của mình nữa. Hôm nay Lão Tiêu thất trận trong tay cậu ta chắc cũng bực lắm. Không thể coi thường người tên Diệp Thần Hi này, nhìn thì ôn hòa vô hại nhưng tâm cơ nguy hiểm, chắc cũng vì hồi trước Tứ Lam rời đi dứt khoát quá nên Tiểu Diệp bị cậu ta ép cho tức nước vỡ bờ.”
“…” Tần Dạ hoàn toàn đồng ý với Lưu Xuyên.
Năm đó Tứ Lam giải nghệ quá đột ngột, sau khi Tứ Lam rời đi thì những chủ lực thân thiết với anh cũng đi theo, Lạc Hoa Từ suýt nữa đã giải tán. Diệp Thần Hi khi ấy mới 18 tuổi, tiếp nhận chức đội trưởng một cách quá qua loa, chính bản thân hắn còn chưa đánh nổi mấy trận chứ đừng nói là quản lý toàn bộ đội tuyển. Sau khi hắn lên làm đội trưởng, Lạc Hoa Từ từng thất bại thảm hại vô số lần trước các đội tuyển lớn, thường xuyên bị hủy diệt 0:9, thậm chí cư dân mạng còn châm chọc rằng không hổ là đội tuyển “Lạc Hoa Từ”, trận nào cũng bị đánh cho tan tác như hoa rơi…
Dưới áp lực như vậy mà Diệp Thần Hi vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục, người này tuyệt đối chắc chắn không mềm mại như vẻ ngoài.
Tần Dạ không nhịn được mà nói: “Diệp Thần Hi bảo người mới của cậu ta luận bàn với đồng đội của cậu hẳn là vì muốn thăm dò về cậu đúng không?”
Lưu Xuyên nói: “Hẳn rồi. Có điều cũng không quan trọng, cậu ta mang nhiều cao thủ tới đây cho tôi luyện coi như đôi bên cùng có lợi. Còn về tình hình bên này, chỉ cần tôi về liên minh thì sớm muộn mọi người đều cũng sẽ biết, nhưng mà mới thế này mà cậu ta đã tới thăm dò thì đúng là hơi quá thật.”
Tần Dạ nói: “Đó là vì Lạc Hoa Từ bị cậu đánh cho rén luôn rồi chứ sao.”
Vấn đề khắc tinh khiến cho toàn bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ đều có bóng ma tâm lý với Lưu Xuyên, Lưu Xuyên trở về, bọn họ lo lắng như vậy cũng dễ hiểu.
Lưu Xuyên cười cười, nói sang chuyện khác: “Login trong khách sạn à.”
Tần Dạ nói: “Ừ, không ngủ được nên vào game xem.”
Mấy người bên Lạc Hoa Từ đánh xong ba vòng liền logout, lúc này Lưu Xuyên mới kéo Tần Dạ vào voicechat.
Lý Tưởng thấy anh vào, lập tức mở miệng nói: “Dạ Dạ onl rồi à? Muộn thế này còn chưa ngủ, đang onl ở khách sạn sao?”
Tần Dạ nói: “Ừ.”
Cá con bỗng lên tiếng: “Dạ thần! Chiều nay tôi có xem anh thi đấu, anh đánh đỉnh lắm!”
Dưới sự phổ cập kiến thức của Lý Tưởng, rốt cuộc Dư Hướng Hương cũng biết hết thông tin về các thành viên trong đội, không ngờ bên cạnh mình lại có nhiều đại thần như vậy, bạn học Dư kích động mấy ngày không ngủ ngon, cảm giác như thể nguyên cái bánh thịt rớt trúng đầu mình vậy.
Dư Hướng Hương nói xong mới nhớ ra Tần Dạ thua, lập tức xấu hổ sửa lời: “Khụ khụ, ý của tôi là, anh đánh tốt lắm luôn.”
Mọi người: “…”
Giang Thiếu Khuynh lại đứng ra: “Có thể trụ tám phút với Thiệu đội đã rất lợi hại rồi, nếu không phải tuyển thủ thứ hai của Trường An chủ quan thì đội tuyển của các anh mới là bên có được ba điểm.”
Ngô Trạch Văn cũng nói: “Đúng vậy, dựa theo tính toán thuần túy về lượng máu thì khi anh PK với Thiệu đội, Nga Mi của anh mất 75,430 điểm máu, Minh Giáo của Thiệu đội mất 76,017 điểm. Trên thực tế thì anh bào đi được hơn anh ta 587 điểm máu.”
Mọi người: “…”
Kênh voicechat lại chìm vào yên tĩnh, rõ ràng mọi người đều đã bị số liệu chặn họng rồi.
Từ Sách bỗng mở miệng nói: “Thi đấu gì thế? Chiều nay tôi đi họp không xem, nghe mấy người nói thì có vẻ nghiêm trọng quá nhỉ?”
Rõ ràng người này vẫn còn chưa cập nhật được tình hình, Giang Thiếu Khuynh bất đắc dĩ lại gần nhẹ giọng giải thích cho hắn, Từ Sách nghe xong thì nói rất thản nhiên: “Ồ, chẳng phải chỉ thua một trận vòng bảng thôi sao? Việc gì phải vòng vèo an ủi anh ta đến mức này?”
Jojo: “Gâu gâu gâu! Gâu!”
Chó béo hẳn cũng đang góp vui với chủ.
Tần Dạ nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc mà không nhịn được cười, nói: “Đúng vậy, mọi người không cần an ủi tôi, tôi thi đấu nhiều năm đã quen với thắng thua rồi, thua một trận cũng chẳng sao.”
Anh biết đám người trong đội đang tìm cách an ủi mình để tâm trạng anh thoải mái hơn, sự quan tâm này đã đủ để khiến anh cảm động rồi.
Thực ra chiều nay có rất nhiều trận đấu cùng giờ, trận quyết đấu Thất Tinh Thảo với Lạc Hoa Từ kia mới là trận hấp dẫn nhất, Hoa Hạ đánh Thịnh Đường cũng đáng xem, nhưng mấy người này không hẹn mà cùng xem trực tiếp trận Đồng Tước và Trường An chính là vì ở đội tuyển Trường An có Tần Dạ.
Tuy bọn họ không phải đồng đội chính thức, Tần Dạ cũng chưa từng nói mình sẽ gia nhập vào đội tuyển của Lưu Xuyên, nhưng vì bình thường mọi người vẫn hay đi phụ bản nên đã quen thuộc lẫn nhau, những người này cũng cứ thế coi anh như bạn, vì thế mới chủ động chú ý tới những trận có anh thi đấu.
Tần Dạ mở miệng nói: “Sau này tôi đánh mọi người cũng đừng xem làm gì, lựa chọn trận nào mà bản thân thấy hứng thú mà xem. Tiếp sau Trường An còn hơn 20 trận nữa, gặp đội mạnh thắng hay thua tôi đều nắm được mà.”
Dường như Tần Dạ rất bình tĩnh, lúc này mọi người mới thấy yên tâm hơn, không an ủi anh nữa.
Lưu Xuyên nói sang chuyện khác: “Phải rồi, hôm nay chúng ta đi một vòng phụ bản cũng sắp lên level 60, chắc tầm một tuần nữa là lên cấp cuối, đến lúc đó sẽ phải làm trang bị rồi đi đấu trường. Từ Sách, tài khoản server cũ của cậu lên chiến giới thứ Bảy rồi phải không?”
Từ Sách nói: “Ừ… Cần tôi mở clone không?”
Lưu Xuyên nói: “Không cần phiền phức như vậy, chờ đến khi chúng tôi lên chiến giới thứ Bảy thì sẽ tụ hợp với cậu. Năm người tôi, Trạch Văn, Lý Tưởng, Thiếu Khuynh và Tiểu Dư, tôi sẽ tìm thêm người từ đội trường, mọi người sẽ cùng lập một đội tạm thời đi đánh đấu trường để tập phối hợp, tiện thể tích điểm đổi vũ khí cam.”
Hơn nửa tháng trôi qua, mọi người thăng cấp trong game chậm rì rì, gần đây có cày thuê hỗ trợ, cuối cùng cũng chỉ còn cách cấp cuối không còn xa nữa.
Nghĩ đến cảnh có thể cùng nhau phối hợp đi đấu trường, mọi người đều không nhịn được mà chờ mong!
– ngày có thể sát cánh kề vai cùng chiến đấu đã tới rất gần!
***
Cùng lúc đó, Thượng Hải, câu lạc bộ của đội tuyển Lạc Hoa Từ.
Diệp Thần Hi đang đeo headphones nghe nhạc, bỗng nhiên nhận được tin nhắn QQ từ góc trái màn hình: “Đội trưởng, trong đội của Lưu Xuyên có một Cái Bang tên Vân Phi Dương PK rất giỏi, chúng tôi đánh với anh ta sáu trận thì ba thắng ba thua. Ngũ Độc chơi Cổ sư, có năng khiếu nhưng vẫn còn chưa PK được.”
Diệp Thần Hi nhắn lại: “Được rồi, mọi người cứ tiếp tục quan sát đi.”
Tần Dạ đoán không sai, Diệp Thần Hi bảo đám người mới theo Lưu Xuyên để tiến bộ đương nhiên cũng muốn nhân cơ hội thăm dò đội của Lưu Xuyên.
Tuy Lưu Xuyên lập đội quay về nhưng ít nhất cũng phải đến mùa giải thứ 13 sau một năm nữa mới có thể leo lên liên minh, nhưng Diệp Thần Hi vẫn có dự cảm không lành.
– Lạc Hoa Từ thua trong tay Lưu Xuyên đã quá nhiều lần rồi.
Năm đó khi Lam Vị Nhiên vẫn là đội trưởng, bọn họ thua Hoa Hạ liên tục bốn lần, không thể đánh bại Lưu Xuyên cũng là tiếc nuối lớn nhất của Lam đội.
Sau này tuy Diệp Thần Hi đã giúp sư phụ thực hiện giấc mơ, giành được chức vô địch, nhưng mỗi khi gặp Lưu Xuyên, tâm lý của những thành viên Lạc Hoa Từ vẫn còn chút gợn, cảm giác dính phải lời nguyền kỵ dơ này khiến nhiều người của Lạc Hoa Từ vẫn luôn giữ bóng ma tâm lý với Lưu Xuyên.
Đội phó Lâm Vũ Phàm ở cùng phòng với hắn, sau khi tắm xong đi ra thì thấy sắc mặt Diệp đội kỳ quái thâm trầm, không nhịn được mà hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”
Tính ra thì mối quan hệ đội phó đội trưởng giữa hai người Diệp Lâm của Lạc Hoa Từ là kỳ quái nhất, lý do là vì đội phó Lâm thì tính tình sáng sủa như động vật đơn bào, cả ngày vui vui vẻ vẻ chẳng bao giờ âm mưu tính toán, Diệp đội thì nhìn có vẻ thân thiện ôn hòa nhưng bên trong lại âm trầm ngoan độc. Lâm Vũ Phàm vẫn luôn cảm thấy Diệp Thần Hi ẩn giấu quá nhiều bí mật, cậu không hiểu được người con trai này, thậm chí còn hơi sợ.
Trước mặt người ngoài, quan hệ giữa Diệp đội và đội phó Lâm nhìn qua rất tốt, nhưng chỉ có chính Lâm Vũ Phàm mới biết, sau khi về ký túc xá, gỡ bỏ lớp mặt nạ cười thì Diệp Thần Hi chẳng khác nào boss phản diện, ánh mắt nhìn thôi cũng khiến người khác lạnh sống lưng – cậu phải ở cạnh con boss này cả ngày cũng thấy áp lực vô cùng.
Người này có thể mỉm cười diệt sạch Thất Tinh Thảo, không những hôm nay Tiêu đội không nói được gì mà ngay cả thành viên Lạc Hoa Từ còn kinh hồn táng đảm.
Có lẽ là vì phải chịu áp lực quá lâu, mới 18 tuổi đã phải một mình gồng gánh Lạc Hoa Từ từ sau khi Lam đội giải nghệ?
Lâm Vũ Phàm đang suy nghĩ miên man, Diệp Thần Hi đột nhiên hạ giọng nói: “Hôm nay Lưu Xuyên hỏi tôi có còn liên lạc với sư phụ hay không, tôi đang nghĩ phải chăng anh ta biết được chuyện gì rồi?”
Lâm Vũ Phàm: “…”
Quả nhiên là liên quan đến Lam đội.
Diệp Thần Hi quay đầu nhìn cậu, nói: “Lúc trước khi sư phụ giải nghệ, anh ấy xóa luôn tài khoản Lam Lam Lam Lam trong game, có thể thấy là anh ấy hạ quyết tâm không quay trở về rồi, nhưng thực ra tôi vẫn hi vọng anh ấy quay lại…”
Khi Lâm Vũ Phàm được đề bạt lên đội phó vào năm ngoái thì cái tên Lam Vị Nhiên đã sớm trở thành lịch sử của Lạc Hoa Từ, vì thế cậu ta cũng không biết giữa hai thầy trò Hi, Lam này có ân oán khúc mắc gì, chỉ biết là mỗi khi nhắc tới người kia, vẻ mặt của Diệp Thần Hi sẽ trở nên rất phức tạp, vừa ngập tràn hồi ức lại vừa đong đầy tưởng niệm… Có lẽ còn hơn thế nữa, cảm xúc trầm trọng đến vậy đủ để khiến tim người khác đập thình thịch.
Cậu luôn cảm thấy Diệp Thần Hi đối với người kia không đơn giản chỉ là tình thầy trò bình thường, cậu gặp nhiều cặp sư đồ trong giới chuyên nghiệp rồi, chẳng ai như bọn họ cả…
Nhưng dù sao thì cậu vào đội quá muộn, còn chưa một lần gặp Lam đội, cũng chẳng biết gì về quá khứ của Lạc Hoa Từ.
Về cơ bản nguyên lão của Lạc Hoa Từ đã đi hết, hiện tại người mới của đội cũng chỉ biết đội trưởng đời đầu của Lạc Hoa Từ là Tứ Lam trong truyền thuyết, cái ghế tựa vào cửa sổ ở phòng huấn luyện chính là chỗ ngồi của riêng Lam đội, vị trí đó đến giờ vẫn để trống, không ai dám ngồi vào. Từng có một người mới không hiểu chuyện ngồi đó ăn uống, Diệp Thần Hi sầm mặt đuổi đi luôn – đó là lần duy nhất Lâm Vũ Phàm thấy Diệp Thần Hi giận dữ, tất cả thành viên của đội tuyển Lạc Hoa Từ đều sợ hãi vì sự thay đổi sắc mặt quá nhanh của Diệp đội.
Diệp đội nhắc tới sư phụ của mình, Lâm Vũ Phàm cũng chẳng biết phải nói gì tiếp, xấu hổ gãi đầu nói: “Lam đội đã giải nghệ lâu vậy rồi, dù trở lại sợ là phong độ cũng không được như xưa, chưa chắc đã có thể thi đấu…”
Ánh mắt Diệp Thần Hi lóe lên một tia sắc bén: “Cậu nói anh ấy phong độ tuột dốc không thể làm tuyển thủ chuyên nghiệp nữa?”
Lâm Vũ Phàm: “…”
Diệp Thần Hi lạnh lùng nói: “Cậu sai rồi, anh ấy lười thôi.”
Máy tính chuyển sang bài hát tiếp theo, khúc nhạc mềm mại nhẹ nhàng quen thuộc vang lên, đây là một bản piano mà Lam Vị Nhiên từng rất thích nghe, trước đây anh thường xuyên ngồi trên ghế vừa nghe nhạc vừa gà gật, đôi khi còn đêm hôm mở clone vào game đánh nhau với người ta, đang đánh thì lăn ra ngủ…
Diệp Thần Hi lo anh cảm lạnh, rón rén phủ chăn lên người anh.
Nếu tình cờ khiến anh tỉnh, Lam Vị Nhiên liền nheo mắt, hỏi hắn bằng chất giọng ngái ngủ khàn khàn: “Tiểu Diệp, mấy giờ rồi?”
Diệp Thần Hi nghe giọng nói lười biếng gợi cảm đó, chỉ thấy cổ mình khô khốc.
Năm ấy hắn vẫn là thiếu niên ngây ngô mới nếm vị tình đầu, một mình rời xa nơi chôn rau cắt rốn để tới đất Thượng Hải phồn hoa, khi đó Lam Vị Nhiên cũng đã là đội trưởng một đội tuyển mạnh, thành thục, ưu nhã lại mê người, bộ dạng chẳng màng thế sự kia dường như mang tới sức hấp dẫn chí mạng, khiến cho Diệp Thần Hi không kiềm chế được mà muốn lại gần, cam tâm tình nguyện làm một kẻ hầu ở bên anh, ngày ngày để anh sai phái bưng trà rót nước cho mình…
Khi còn thiếu niên đã từng nằm mơ rất nhiều, mơ thấy hình ảnh bản thân và sư phụ triền miên, trong mơ hắn đang ôm người kia vào lòng, hôn anh, áp đảo anh, thậm chí còn làm ra rất nhiều việc kỳ quái khác… Lam Vị Nhiên là sư phụ của hắn, là người khai quật một người mới mờ nhạt là hắn trong trại huấn luyện, là người có ơn tri ngộ với hắn. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể vô lễ đến vậy với sư phụ của mình.
Nhưng cảm tình chất chồng lại không thể nào khống chế, hắn vừa tự trách và dằn vặt bản thân, đồng thời cũng không tự chủ được mà trầm mê…
Áp lực quá nhiều, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười để che đi bản chất, giấu nhẹm hết bao nhiêu tâm tư sâu kín với sư phụ vào tận đáy lòng.
Diệp Thần Hi vẫn để lại ghế trống trong phòng huấn luyện kia chính là vì hắn hi vọng một ngày mai khi Lam Vị Nhiên trở về, anh sẽ lại ngồi đó thoải mái nghe nhạc, uống cà phê, phơi nắng. Nhưng hắn cũng biết rõ trong lòng, tất cả đều chỉ là hi vọng xa vời của bản thân mình mà thôi.
Vị trí đó sẽ mãi mãi để trống như vậy, cho đến một ngày chính hắn cũng rời khỏi đội tuyển Lạc Hoa Từ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận