Cũng may lúc đó Lam Vị Nhiên đã đặt ly cà phê xuống, nếu không đọc nguyên một tràng trên màn hình không kèm chấm phẩy thế này chắc chắn anh sẽ sặc.
Anh híp mắt đọc lại đoạn chat từ đầu đến cuối một lần, ánh mắt lưu lại tại hai chữ “Lưu Xuyên” một chút, Lam Vị Nhiên dứt khoát đặt chuột ở avatar QQ “Hoa Phi Hoa”, chuẩn bị block ai đó.
Đúng lúc này, khung chat lại xuất hiện một hàng chữ: “Lại định block tôi đúng không?”
Lam Vị Nhiên: “…”
Hoa Phi Hoa: “Cậu đừng ra tay vội tôi có rất nhiều lời muốn hỏi cậu hỏi xong cậu block cũng được ok không?”
Lúc này rõ ràng Lưu Xuyên đã dùng tốc độ tay nhanh nhất của mình, chỉ vài giây đã có một đoạn, thậm chí hắn còn chẳng thèm chấm phẩy. Lấy tốc độ này đi PK đấu trường thì có lẽ đối thủ sẽ sớm bị hắn đánh cho tàn phế.
Lam Vị Nhiên cười cười, gửi đúng một chữ: “Nói.”
Tứ Lam không vui là sẽ block người ta, năm đó khi giải nghệ Lưu Xuyên cùng lắm chỉ nói đùa một câu: “Đánh không lại thì chạy à, nhìn cậu không có tương lai gì cả!” Sau đó hắn liền bị Tứ Lam block trong một nốt nhạc…
Tất nhiên không chỉ có hắn, nghe nói Tứ Lam còn xóa hết những người khác khỏi danh sách bạn bè, bao gồm những người anh đã từng giao thiệp trong game như Tiêu Tư Kính, Tô Thế Luân, Tần Dạ, Đường Ngự Phong v.v., thậm chí đồ đệ chân truyền Diệp Thần Hi cũng không phải ngoại lệ.
Lam Vị Nhiên trực tiếp tìm NPC xóa nhân vật “Lam Lam Lam Lam” khỏi khu Một Điện tín, vì vậy chẳng lưu lại bất cứ người bạn nào.
Sau khi giải nghệ, anh chưa từng đăng nhập lại QQ, nick QQ Lưu Xuyên add hôm nay rõ ràng là số mới, nếu lại bị block nữa thì đừng hòng dễ dàng liên hệ như lần này. Trung Quốc lớn như thế, Lưu Xuyên cũng chẳng biết đi đâu mà tìm anh.
Lưu Xuyên nhanh chóng đánh chữ nói: “Lần trước Trương Thư Bình tới Quảng Châu bình luận bọn tôi có đi ăn với nhau anh ta bảo trước đó không lâu khi bay về nước thì gặp cậu trên máy bay nhưng cậu giả vờ không quen chuyện này có đúng không?”
Lam Vị Nhiên: “…”
Nhìn một đống chữ líu ríu, Lam Vị Nhiên không nhịn được mà hơi nhíu mày: “Xuyên thần, phiền cậu dùng dấu ngắt câu, chữ nhiều tôi lười đọc.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi chấm phẩy thì cậu không block tôi nhé?”
Lam Vị Nhiên nói: “Cậu nói mấy câu nhảm nhí thì tôi vẫn block thôi, nói đúng trọng tâm, nhanh.”
Lưu Xuyên cười cười, lúc này mới nghiêm túc nói: “Cậu giả vờ như không biết Trương Thư Bình, là vì quyết tâm không muốn còn bất cứ quan hệ gì với liên minh phải không?”
Lam Vị Nhiên nói: “Đúng.”
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu thua bốn lần liên tiếp trong tay tôi, chẳng nhẽ không có hứng thú quay về đánh bại tôi sao?”
Lam Vị Nhiên quyết đoán nói: “Không.”
Lưu Xuyên hỏi: “Vậy cậu có hứng thú hóa thù thành bạn, tổ đội với tôi đi đánh bại người khác không?”
Lam Vị Nhiên: “…”
Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói: “Ví dụ như chúng ta bắt tay đánh bại đám Lão Tiêu, Thiệu đội, Tiểu Đường, nghĩ xem cảm giác cũng thú vị ra trò đúng không?”
Lam Vị Nhiên: “…”
Xét về vô liêm sỉ, Lưu Xuyên mặc định đứng vị trí đầu bảng, vậy mà hắn có thể mặt dày đến mức đề nghị “hóa thù thành bạn” với đối thủ một mất một còn? Lại còn anh em mình bắt tay đánh bại Lão Tiêu?
Người tôi muốn đánh chết nhất chính là cậu ô kê?
Lưu Xuyên tiếp tục gõ chữ rất nhanh: “Tôi đã tìm được vài người mới rất có năng khiếu, chuẩn bị đánh giải Toàn quốc rồi trở về liên minh. Đội ngũ hiện tại của tôi cực kỳ thiếu người, nếu cậu gia nhập thì không thể tốt hơn. Cậu mà đến thì chính là than hồng sưởi ấm ngày đông của tôi.”
“Để bày tỏ thành ý, tôi sẽ nói chi tiết về đội của mình cho cậu.”
“Đội của tôi hiện tại có một tuyển thủ với năng lực solo cực mạnh, đội hình đoàn chiến cơ bản cũng đã có rồi nhưng người không đủ thì không luân phiên được. Cậu vừa lúc tinh thông ba hệ Tiêu Dao, nếu cậu gia nhập thì dù điều chỉnh chiến thuật đánh lôi đài hay đoàn chiến thế nào đi nữa thì tôi đều cảm thấy mọi việc thuận lợi hơn. Đội hình biến hóa đa dạng cũng sẽ không dễ dàng bị người khác bắt bài.”
“Sao nào? Tôi rất chân thành mời cậu gia nhập đội của mình, dù gì cậu cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng cân nhắc chút đi?”
Lam Vị Nhiên đáp lại: “Tôi giải nghệ rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Thì giờ anh em mình cùng trở lại!”
Lam Vị Nhiên nói: “Tôi lười.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi biết cậu lười, khỏi nhấn mạnh.”
Lam Vị Nhiên nói: “Nên tôi lười thi đấu, mệt lắm.”
Lưu Xuyên: “…”
Biến thành cái cây luôn đi!
Suốt ngày lười biếng nằm một chỗ phơi nắng, cơm không cần ăn, làm cái cây quang hợp đi cho rồi, đây đúng là hình thức sinh trưởng phù hợp nhất với tên này.
Làm sao Lưu Xuyên có thể chấp nhận cái lý do có lệ như “tôi lười”, hắn nói tiếp: “Đây không phải nguyên nhân thật sự! Thật ra cậu vẫn còn lăn tăn chuyện năm đó đúng không? Cậu không lười, chẳng qua lần nào cũng thua tôi khiến cậu mất niềm tin đúng không?”
Lam Vị Nhiên không nói gì.
Lưu Xuyên nói: “Cậu thi đấu hai năm, bốn mùa giải, lần nào vào playoffs cũng thua tôi, chưa từng có nổi một cái cúp. Tôi biết cậu không cam lòng, nhưng cậu giải nghệ như thế chẳng khác nào ốc sên lùi vào vỏ. Cậu bảo đó mới là thế giới của cậu, thực ra đây chỉ là hành động trốn tránh yếu hèn thôi!”
Lưu Xuyên nói: “Lam Vị Nhiên, cậu là đồ thất bại, cậu mãi mãi là bại tướng dưới tay tôi.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Có thể bóp chết hắn không? Hay đổ tiền thuê sát thủ giết chết tên này? Tại sao còn đáng ghét hơn năm đó vậy!
Lưu Xuyên tiếp tục đánh chữ nói: “Từ sau khi cậu đi, Tiểu Diệp dẫn dắt đội tuyển Lạc Hoa Từ báo thù cho cậu, đánh cho Hoa Hạ tan tác, đồng thời cũng có được chức vô địch đầu tiên.”
“Còn sư phụ như cậu lại không lấy nổi một cái cúp hạng ba.”
“Cậu thi đấu nhiều năm như thế, cố gắng như vậy nhưng trong lịch sử liên minh, cậu là đội trưởng duy nhất chưa từng có cái cúp nào, thậm chí cả giải thưởng cá nhân cũng không, thành tích giải thưởng của cậu chỉ là một số 0 tròn trĩnh.”
“Cậu cam tâm sao?”
“Đánh phụ bản mãi có gì vui? Viết hướng dẫn xinh đẹp thì thế nào?”
“Cậu cũng chẳng phải staff của diễn đàn, cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp, là đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ. Nhưng trong tư cách một tuyển thủ chuyên nghiệp, cậu lại là đồ thất bại một cách triệt để.”
“Ngã ở đâu thì bò lên ở đó, nếu không thì cậu chỉ ôm tiếc nuối cả đời thôi.”
“Đồ thất bại!”
Không block lại được đà à!
Lam Vị Nhiên nhìn Lưu Xuyên cứ mấy giây lại gửi một câu, tiếng thông báo tin nhắn tới liên tục nhảy bên tai, lại thêm thị giác cũng bị tấn công, rồi ngôn từ thì không nể nang ai, có lẽ bình thường đã sớm giận sôi gan, ai mà tim không khỏe chắc bị hắn làm cho tức chết.
Có điều Lam Vị Nhiên lại hoàn toàn không tức giận.
Lưu Xuyên nói một đống lời nhảm nhí như thế, rõ ràng là phép khích tướng muốn bức ý chí chiến thắng của anh, ép anh Đông sơn tái khởi.
– anh hiểu Lưu Xuyên, cũng như chính Lưu Xuyên hiểu anh.
Người hiểu bạn nhất thường là đối thủ mạnh nhất của bạn. Anh và Lưu Xuyên đã giằng co liên tục bốn mùa giải, sự hiểu biết về nhau đã sớm vượt qua quan hệ bạn bè thông thường. Bọn họ là kẻ thù mạnh nhất, anh từng chỉ muốn nhétLưu Xuyên vào trục quay máy giặt cho hắn tan xác, cũng từng nghiến răng nghiến lợi khi đánh với Hoa Hạ, nhưng vào khoảnh khắc anh giải nghệ, bao nhiêu ân oán cũng tan vào mây khói, đối với anh hiện tại, Lưu Xuyên cùng lắm chỉ là kẻ qua đường.
Lam Vị Nhiên không thù dai, cũng không tính toán sân si với quá khứ, cái gọi là kẻ thù truyền kiếp, đơn giản chỉ là vì năm đó hai người hai đội, lập trường khác nhau mà thôi.
Hôm nay anh đã không còn là tuyển thủ chuyên nghiệp nữa, cũng không còn là đội trưởng Tứ Lam của Lạc Hoa Từ, anh chỉ là một người bình thường, sống trong thế giới của chính mình, thích gì làm nấy, không cần ai phải ép buộc, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi… Cảm giác tự do tự tại này rất tốt, anh cũng chẳng muốn thay đổi cuộc sống hiện tại làm gì. Anh đã sớm không còn nhớ rõ những năm tháng chém giết cùng đồng đội trước kia nữa rồi.
Nếu không phải hôm nay Lưu Xuyên tự nhiên chui ra, Lam Vị Nhiên đã rất lâu rồi không nhớ đến những ngày còn ở liên minh chuyên nghiệp.
Anh bỗng tò mò – cảm giác vô địch là như thế nào?
Lam Vị Nhiên cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, sau đó mới gõ chữ: “Phép khích tướng vô dụng với tôi, tỉnh lại đi.”
Lưu Xuyên nghi hoặc nói: “Vậy hiện tại cậu đang làm gì? Tôi nhìn địa chỉ IP QQ của cậu thì ghi là Cáp Nhĩ Tân? Cậu là người Thượng Hải mà, chạy tới Cáp Nhĩ Tân làm gì?”
Vì Tứ Lam dùng số QQ mới nên không ngại ngần gì mà để online, không cài offline. Lưu Xuyên ở bên này download phần mềm tra IP bạn bè đang online trong list QQ nên thấy được Lam Vị Nhiên đang ở Cáp Nhĩ Tân, hắn không nhịn được nghi hoặc trong lòng nên hỏi.
Lam Vị Nhiên nói: “Làm việc.”
Lưu Xuyên lại càng thêm nghi hoặc: “Cậu đến tận Cáp Nhĩ Tân làm việc? Làm gì?”
Lam Vị Nhiên nói: “Làm thầy giáo.”
“Cậu mà đi làm giáo viên?” Lưu Xuyên sửng sốt một lát mới hỏi, “Thầy Lam dạy môn gì thế?”
Lam Vị Nhiên nói: “Mỹ thuật.”
Lưu Xuyên lập tức hiểu ra, trên thực tế, tuy Lam Vị Nhiên là người Thượng Hải, từ bé đã sống ở đây nhưng mẹ anh lại là người Cáp Nhĩ Tân. Sau khi về nước có lẽ mẹ đã gọi anh về nhà ngoại. Cha mẹ anh đều là người làm nghệ thuật, là hai họa sĩ rất nổi tiếng, từng có nhiều triển lãm tranh trong nước, vì thế bản thân Lam Vị Nhiên dưới sự hun đúc từ cha mẹ cũng có khí chất văn nghệ trong máu mình, thậm chí đặt tên đội cũng là cái tên “Lạc Hoa Từ” đầy hoa mĩ.
Lưu Xuyên chưa từng xem anh vẽ, có điều như tuyển thủ cũ của Lạc Hoa Từ nói thì đội trưởng Lam rất có năng khiếu trong môn này, vẽ bừa cũng khiến người ta mở rộng tầm mắt, anh có sở trường phác họa chân dung, từng vẽ avatar cho mấy người bạn trong Lạc Hoa Từ, có điều những người bạn đó đều đã giải nghệ, chỉ còn mỗi đồ đệ Diệp Thần Hi ở lại liên minh. Đội trưởng Diệp chưa bao giờ khoe bức tranh đó cho người khác, chỉ ôm một mình nâng niu như bảo bối.
Hôm nay Lam Vị Nhiên đi làm thầy giáo dạy Mỹ thuật coi như phát huy đúng sở trường.
Có điều Lưu Xuyên vẫn thấy không cam tâm.
Một người mạnh như Lam Vị Nhiên lại chưa từng có chiếc cúp nào, Lưu Xuyên thậm chí còn tiếc thay cho anh, tổng bộ liên minh chuyên nghiệp có bức tường vinh danh ghi lại thông tin về các tuyển thủ đoạt giải trong suốt mười mùa, có thể tìm được tên của tất cả đội trưởng những đội mạnh, chỉ thiếu một mình Lam Vị Nhiên, cũng là vì anh chưa từng có được bất cứ giải thưởng nào.
Thân là một tuyển thủ chuyên nghiệp ưu tú, tuy chiếc cúp không đại diện cho mọi thứ nhưng thời gian trôi đi mọi sự đổi thay, cũng chỉ có cúp mới thể hiện được thực lực trong mắt người khác. Dù bạn giỏi chiến thuật ra sao, trình độ cao thế nào, không có nổi một cái cúp thì tài hoa cũng chỉ là chém gió.
Ngày hôm nay, rất nhiều người mới trong liên minh chuyên nghiệp khi nhắc tới những đội trưởng như Tiêu đội hay Xuyên đội đều cảm thấy bọn họ rất giỏi, vì bọn họ từng nhiều lần vô địch. Nhưng rất ít người biết được Lam đội của Lạc Hoa Từ năm đó, dù những tuyển thủ lão làng có nói Lam đội giỏi thế nào thì người mới cũng chỉ nghĩ rằng: “Đến một cái giải còn chẳng có thì sao giỏi bằng Xuyên đội hay Tiêu đội, chắc chắn là chém rồi đúng không?”
Trên thực tế, chỉ có những người từng đấu với Lam Vị Nhiên năm đó mới hiểu được sự đáng sợ của người con trai này.
Nhưng hiện thực tàn khốc như vậy đấy, vì bốn lần thua liên tục trong tay Lưu Xuyên mà khi nhắc đến anh, mọi người chỉ thấy thương hại, cảm giác người này khổ thật, sao lần nào cũng xui xẻo thua Lưu Xuyên? Có phải kiếp trước anh nợ Lưu Xuyên nhiều tiền lắm không?
Nếu không phải Lưu Xuyên, có lẽ anh cũng sẽ vô địch nhỉ?
Tuy Lưu Xuyên thắng Lam Vị Nhiên bốn lần nhưng hắn cực kỳ thừa nhận trình độ của Tứ Lam, vì thế hắn cũng rất tiếc nuối khi Lam Vị Nhiên giải nghệ.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Tứ Lam, giờ cậu vẫn còn trẻ, quay về thi đấu vẫn đánh được hai năm nữa. Tôi nói thật, cậu suy nghĩ đề nghị của tôi xem, bỏ ân oán trong quá khứ theo tôi tổ đội đi lấy cúp vô địch. Tóm lại tôi cảm thấy đời tuyển thủ chuyên nghiệp của cậu kết thúc bằng việc tiếc nuối giải nghệ nhạt nhẽo lắm, cậu hẳn là nên có một chức vô địch sau đó phóng khoáng phất tay bỏ đi thì mới hợp với khí chất hoa lệ của cậu chứ?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Vậy theo như lời cậu nói, tôi hẳn là nên về lại Lạc Hoa Từ đánh bại cậu lấy cúp, sau đó phóng khoáng giải nghệ mới đúng.”
Lưu Xuyên lập tức nhanh chóng gõ chữ: “Không không không, tôi tới tìm cậu không phải để tạo cho bản thân một kẻ địch mạnh thế đâu.”
“Hóa thù thành bạn tốt mà?”
“Hơn nữa cậu thật sự nghĩ cậu còn quay về đội tuyển Lạc Hoa Từ à? Sau khi cậu đi, bạn bè cũ đã giải nghệ hết, hiện tại Lạc Hoa Từ đã sớm thay hình đổi dạng, ngoại trừ Tiểu Diệp thì cậu chẳng quen ai, dù cậu có về Lạc Hoa Từ thì mọi người cũng chẳng biết cậu.”
“Có lẽ Tiểu Diệp sẽ vì cậu là sư phụ mà tôn trọng cậu, nhưng các thành viên Lạc Hoa Từ chỉ nghe theo lời Diệp đội, không nghe theo cậu, cậu quay về chẳng phải gượng ép lắm sao?”
“Nếu Tiểu Diệp nhường lại chức đội trưởng cho cậu, chắc chắn người ở Lạc Hoa Từ sẽ không phục. Nhưng nếu cậu ta không để cậu làm đội trưởng thì sẽ thành ra đồ đệ chỉ huy sư phụ, cậu không thấy kỳ cục à? Bị đồ đệ một tay đào tạo sai phái như vậy?”
“Nếu cậu qua bên tôi, tôi sẽ để cậu chỉ huy.”
“Cậu muốn đánh lôi đài thì đánh lôi đài, cậu muốn đánh đoàn chiến thì tôi sẽ đánh lôi đài, cậu chỉ huy đoàn chiến. Chúng ta đều là tuyển thủ lâu năm, phong độ đã không còn như hồi xưa nữa, chia sẻ áp lực với nhau chẳng phải tốt hơn sao?”
Sở dĩ Lưu Xuyên tốn nhiều công sức thuyết phục Lam Vị Nhiên gia nhập như vậy cũng là vì suy xét đến đội của mình.
Lam Vị Nhiên là tuyển thủ tinh thông ba hệ Tiêu Dao, ba lưu phái của Tiêu Dao bao gồm “Vũ phiến” phụ trợ khống chế, “Chiết phiến” cận chiến với khả năng solo mạnh và “Ngọc tiêu” dmg tầm xa. Toàn bộ môn phái Tiêu Dao đều đi theo con đường văn nghệ, hiệu ứng kỹ năng xinh đẹp, vũ khí lần lượt là quạt lông, quạt giấy và sáo ngọc.
Nếu Lam Vị Nhiên gia nhập, khi lôi đài thiếu người anh sẽ lên solo, nếu phụ trợ có vấn đề anh sẽ thay Giang Thiếu Khuynh, dmg gặp chuyện thì anh thay được cho Lưu Xuyên hoặc Ngô Trạch Văn, nói cách khác, Lam Vị Nhiên sẽ trở thành biến số của toàn bộ đội ngũ.
Ví dụ như Giang Thiếu Khuynh Võ Đang đánh hỗ trợ thì Lam Vị Nhiên sẽ đi lôi đài cùng Từ Sách; Hoặc để cho Trạch Văn đánh võ đài thì Tứ Lam sẽ đánh dmg đoàn chiến; Hoặc Lưu Xuyên đi đấu võ đài, Tứ Lam đích thân ra trận chỉ huy; Vào những thời điểm cần thiết thì anh sẽ thay Giang Thiếu Khuynh đánh phụ trợ… Vì sự tồn tại của Lam Vị Nhiên, đội của Lưu Xuyên sẽ trở thành đội hình thay đổi đa dạng nhất, đối thủ sẽ không thể đoán ra.
Một mùa giải sẽ đánh hơn 30 trận, dùng mãi một đội hình thì đánh hai lần là đối thủ bắt bài rồi.
Nếu Lưu Xuyên thật sự muốn trở về liên minh, chắc chắn hắn sẽ là mục tiêu nhắm tới của đội trưởng các đội tuyển mạnh, một khi bị nhắm tới thì cũng sẽ dễ dàng sụp đổ, vì thế hắn rất cần một tay chơi lão làng kinh nghiệm phong phú giúp mình tọa trấn.
Đội hình biến hóa thì gặp đối thủ khác nhau sẽ có chiến thuật khác nhau, như vậy mới tăng tỉ lệ thắng được.
Mỗi một đội tuyển mạnh trong liên minh đều có sự thay đổi đội hình, tất nhiên đó là sự thay đổi về tuyển thủ, còn Lưu Xuyên thì rất thiếu người, ngay cả đội hình đoàn chiến cũng vừa mới đủ, hắn không thể chọn người từ trong mười mấy tuyển thủ dự bị như các đội tuyển mạnh khác.
Vì vậy nếu Lam Vị Nhiên có thể gia nhập, đó chắc chắn là than ấm giữa ngày đông.
Chỉ có điều muốn đả động được cái đồ lười biếng không muốn làm gì này thật sự quá khó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận