Lúc trước Lam Vị Nhiên giải nghệ quá dứt khoát, thậm chí còn cắt đứt liên hệ với toàn bộ liên minh chuyên nghiệp, Lưu Xuyên đương nhiên không thể nói mấy câu là thuyết phục được người này. Để tỏ rõ thành ý, Lưu Xuyên quyết định gọi toàn bộ thành viên trong đội online, bảo bọn họ tới server Đại hội Võ Lâm mở một phòng lôi đài.
Hiện tại Lưu Xuyên đang đăng nhập cái nick Hoa Phi Hoa của mình nên đành nhờ Lý Tưởng hỗ trợ đi gọi mọi người. Lý Tưởng liền lập tức mở phòng, sau đó gửi số phòng và mật mã cho Lưu Xuyên để tất cả các thành viên trong đội cùng tiến vào.
Lúc này Lưu Xuyên mới nói: “Tứ Lam, tới nhìn những đồng đội hiện tại của tôi đi, xem xong rồi cậu quyết định cũng được.”
Đến giờ Lam Vị Nhiên mới tin Lưu Xuyên nghiêm túc, vậy mà hắn lại gọi hết toàn bộ đồng đội ra cho anh nhìn? Tuy hoàn toàn không có ý định trở về liên minh nhưng Lam Vị Nhiên lại rất có hứng thú với chuyện tổ đội trở về của Lưu Xuyên. Sau khi thấy Lưu Xuyên gửi số phòng và mật mã, anh liền mở cái nick Tiêu Dao tên “Thiên Không” của mình rồi tiến vào lôi đài. Trong phòng lôi đài đã có năm người đợi sẵn, một Ngũ Độc Cổ sư, một Thiếu Lâm Phật, buff Nga Mi Cầm, Minh Giáo Huyết tế và một Võ Đang Thái cực.
Lam Vị Nhiên liếc qua là hiểu ngay cách xây dựng đội hình đoàn chiến của Lưu Xuyên, Võ Đang Thái cực đánh phụ trợ, buff thì dùng Nga Mi Cầm, Thiếu Lâm Phật đánh hàng trước, Ngũ Độc và Đường Môn của hắn sẽ làm sát thương chủ lực tầm xa. Còn về Minh Giáo, người này vừa có thể làm thích khách cũng có thể đi lôi đài.
Bố trí đội hình coi như ổn, chỉ có điều người thì hơi ít.
Lưu Xuyên nói: “Sao nào? Đây đều là những người đồng đội tôi mới tìm được, cậu có thể đánh giá trình độ của bọn họ.”
Dứt lời hắn liền gọi Từ Sách lên: “Từ Sách mau xuống đi, đánh với cao thủ này một trận.”
Từ Sách ngồi xem có chút khó chịu – đm tên này đang gọi pet đấy à!
Giang Thiếu Khuynh nhìn hắn một cái: “Đội trưởng gọi cậu kìa, mau xuống đánh đi.”
“…” Từ Sách đành phải nhảy xuống, lấy ra thanh vũ khí cam Huyết Ảnh Đao của mình.
Lam Vị Nhiên cười nói: “Ghê nha, đã đổi vũ khí cam rồi.”
Từ Sách nói: “…Nói nhảm ít thôi, mau tới đánh.”
Đã lâu lắm rồi Lam Vị Nhiên không luận bàn với người khác, thấy đối phương kiêu ngạo như vậy thì nhịn không được có chút ngứa tay. Anh liền lấy quạt giấy của mình ra, sau đó điều chỉnh góc nhìn rồi ấn nút chuẩn bị.
Năm giây đếm ngược kết thúc, trận đấu chính thức bắt đầu!
Từ Sách lập tức cầm Huyết Ảnh Đao xông tới, Lam Vị Nhiên lại hoàn toàn không động đậy, nhưng ngay một khắc hắn vung đao, anh đột nhiên giơ tay phải lên, chiếc quạt giấy trong tay kẹp chặt loan đao của đối phương. “Choang” một tiếng, âm thanh binh khí chạm nhau vang khắp phòng. Lam Vị Nhiên thành công phá chiêu, ngay sau đó chiếc quạt giấy lại mở rộng ra, úp thẳng vào mặt đối phương. Đây chính là chiêu công kích cực mạnh của Tiêu Dao – Lạc anh tân phân!
Thiết kế của môn phái Tiêu Dao luôn lấy hai chữ “văn nhã” làm nền tảng, khi quạt giấy mở ra hay khép lại thì luôn kèm theo hiệu ứng ánh sáng màu xanh nhu hòa. Chiêu thức Lạc anh tân phân này có hiệu ứng như những chiếc lá màu xanh tung bay, thoạt nhìn cực kỳ hoa lệ, động tác tung chiêu của nhân vật cũng nhã nhặn như một vị quân tử phiêu diêu.
Lam Vị Nhiên thích chơi Tiêu Dao cũng chính vì thuộc tính môn phái này cực kỳ phù hợp với sở thích của anh.
Từ Sách bị một chiêu Lạc anh tân phân bất ngờ tấn công suýt chút nữa đã văng máu đầy mặt. Hắn vội vàng nghiêng người tránh né, hai người trao đổi chiêu thức với nhau, chẳng mấy chốc đã quấn lấy nhau một cách kịch liệt trên lôi đài. Minh Giáo sắc bén, Tiêu Dao lại văn nhã, hai tuyển thủ với hai phong cách khác nhau đánh giáp lá cà, rõ ràng cả hai đều đã ép ra tốc độ tay cao nhất của mình. Loan đao của Minh Giáo có ánh đao màu bạc hà cùng với màu xanh nhạt từ quạt giấy của Tiêu Dao khiến người xem hoa cả mắt không kịp nhìn…
Trận chiến giữa các cao thủ, chỉ đứng xem thôi mà cũng sôi trào nhiệt huyết.
Huống hồ phong cách của Từ Sách vẫn luôn là đánh theo kiểu liều mạng, dù là Lam Vị Nhiên với kinh nghiệm dày dạn cũng phải chật vật trước những combo bùng nổ của hắn, anh buộc phải tập trung 100% để ngăn không cho mình bị giết chết sau một lần bạo tốc.
Vốn Lam Vị Nhiên cho rằng những thành viên mà Lưu Xuyên tìm tới chỉ là người mới, không ngờ lại có cả cao thủ như Từ Sách.
Đã rất lâu rồi Lam Vị Nhiên không PK với cao thủ, chơi trò chơi này mà không chơi đều thì sẽ bị gượng tay, huống chi anh đã giải nghệ từ lâu, trong thời gian ở nước ngoài cũng không động đến. Anh thì cóng tay, Từ Sách thì lại chơi liên tục nên cuối cùng anh cũng bị Từ Sách đánh chết.
Từ Sách đắc ý nói: “Cảm ơn đã nhường!”
Lam Vị Nhiên: “…”
Lưu Xuyên sung sướng khi thấy người khác gặp họa, hắn liền nhắn tin nói: “Sao nào? Đồng đội này của tôi ổn chứ, nhìn cậu thua mất mặt kinh lên được.”
Lam Vị Nhiên cũng không giận, chỉ nói: “Tôi không đánh ba năm rồi, gượng tay.”
Lưu Xuyên cười nói: “Trở về đi, thực ra phong độ của cậu vẫn rất cao, tôi thấy vừa rồi cậu combo còn mượt mà lắm, cậu vẫn không quên cận chiến Tiêu Dao đánh như thế nào. Cóng tay là chuyện bình thường, tôi không đánh một thời gian cũng sẽ gượng tay, luyện một hai tuần thì cảm giác sẽ trở lại.”
Lưu Xuyên tiếp tục mặt dày nói: “Minh Giáo vừa đấu với cậu là đứa gà nhất trong đội của tôi, những người khác đều giỏi hơn cậu ta, nhưng mà để tránh việc cậu thua quá mất mặt thì thôi tôi không cho mấy người kia đánh với cậu nữa.”
Lam Vị Nhiên rất sửng sốt, Minh Giáo này là người gà nhất? Không phải chứ? Gà nhất mà đã có thể mạnh đến mức này?
Nghĩ kỹ lại thì anh lập tức hiểu ra, cái tên Lưu Xuyên này bụng toàn ý đồ xấu xa, chắc chắn không nói thật với anh, có lẽ Minh Giáo này là người mạnh nhất trong đội của hắn cho nên Lưu Xuyên mới phái ra đánh cùng anh, những người còn lại mới là người mới thật sự, nhìn qua trang bị là biết.
Lam Vị Nhiên cũng không có hứng thú bắt nạt người mới, anh hỏi: “Đúng là Minh Giáo này ổn thật, những người mới còn lại có gì đặc sắc?”
Lưu Xuyên nói: “Tốc độ tay của Ngũ Độc không khác tôi là mấy, hơn nữa cậu ấy còn là thiên tài khoa Vật lý, lại nhạy cảm với địa hình. Cậu còn nhớ quản lý Nhan Tử Di của Thịnh Đường không? Chị ta có thể dựa vào phân tích địa hình để giúp Thịnh Đường lật kèo rất nhiều lần khi rơi vào thế bất lợi. Tôi dám khẳng định, Ngũ Độc nhà chúng ta sau này sẽ trở thành sự tồn tại còn đáng sợ hơn cả Nhan Tử Di.”
“Người chơi Võ Đang đã từng làm tuyển thủ chuyên nghiệp một thời gian, sau này khi đội tuyển giải tán, cậu ta cũng rời liên minh khi mà tiềm năng còn chưa được khai quật. Tôi bảo cậu ấy đổi sang chơi Thái cực Võ Đang, sau này chỉ đánh thuần phụ trợ. Người này rất bình tĩnh, ổn định, cái nhìn đại cục lại mạnh, nếu bồi dưỡng thêm chắc chắn sẽ trở thành một tuyển thủ phụ trợ ưu tú.”
“Đại sư là đồ đệ tôi thu, tốc độ tay cũng ổn, quan trọng là tính cách lạc quan, hơn nữa có thể chịu khổ, có thể gánh áp lực, tôi sẽ rất yên tâm khi để cậu ấy đánh hàng trước.”
“Buff là thiếu niên thiên tài, chỉ là ý thức có chút hỗn loạn, tôi đang giúp cậu ấy điều chỉnh, thi đấu luyện tập nhiều hơn một chút, chắc chắn sẽ trở thành thánh buff.”
Lưu Xuyên dừng một chút, nghiêm túc nói: “Tôi đã nói hết với cậu về những con bài chưa lật là bởi vì tôi thật sự mong muốn cậu gia nhập đội của tôi. Nói thật, mục tiêu của tôi vốn chỉ là playoffs, hiện tại liên minh nhiều đội mạnh lắm, sau khi trở về vào mùa giải thứ 13, tôi có thể mang những người mới này đánh vào playoffs đã coi như thành công rồi. Có điều nếu cậu gia nhập thì sức mạnh tổng thể của toàn đội sẽ cao hơn hẳn một bậc, mục tiêu tôi đặt ra cũng sẽ được điều chỉnh một cách tương ứng.”
“Phải nói là mục tiêu của chúng ta mới đúng, tôi sẽ nhắm tới chức vô địch.”
“Chúng ta cùng nhau đi lấy cúp quán quân về.”
Lam Vị Nhiên nhìn những dòng Lưu Xuyên gửi tới, nhất thời trở nên trầm mặc.
Với sự hiểu biết của anh về Lưu Xuyên, người này tuy thường xuyên bốc phét khiến người ta tức chết, nhưng vào những lúc quan trọng thì vẫn là người rất đáng tin.
Hôm nay hắn gọi toàn bộ những người đồng đội của mình tới đây rõ ràng là để bày tỏ thiện ý của mình, coi như dốc hết tâm can ra để mời gọi Lam Vị Nhiên. Anh biết rất rõ Lưu Xuyên không chém gió, những người mới này thực sự có tiềm năng, chưa kể Lưu Xuyên còn đích thân hướng dẫn, nếu có thêm chuyên gia phân tích tâm lý cũng như đóng vai trò một biến số trong đội là anh thì chắc chắn đội tuyển của Lưu Xuyên sẽ trở nên cực kỳ đáng sợ!
Một đội ngũ mới tới mà đã nghĩ đến tranh cúp vô địch, người khác nghe thấy chắc chắn sẽ cho rằng đó là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng Lam Vị Nhiên biết Lưu Xuyên dám nói là vì hắn có tự tin.
Xuyên đội và Lam đội liên thủ, lại mang theo nhiều người mới tiềm năng như vậy, một đội ngũ biến hóa đa dạng khiến người ta không thể đọc ra liệu có khả năng giành chức vô địch hay không?
E rằng đến cả đám Lão Tiêu cũng không dám nói chuyện này là bất khả thi.
Chỉ có điều hóa thù thành bạn cùng kề vai chiến đấu với Lưu Xuyên còn bất khả thi hơn. Lam Vị Nhiên nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau bao nhiêu năm đối chọi gay gắt với nhau, có một ngày Lưu Xuyên lại mời mình gia nhập đội tuyển của hắn.
Lưu Xuyên nói: “Cân nhắc một chút đi, đừng vội từ chối. Tôi biết cậu cũng muốn vô địch để báo hiếu với cha đúng không?”
“..” Sự đau đớn bỗng lóe lên trong mắt Lam Vị Nhiên, nhưng anh rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đánh chữ nói, “Để tôi nghĩ đã.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Được, tôi chờ câu trả lời của cậu.”
***
Giành chức vô địch cũng đã từng là giấc mộng thời niên thiếu của Lam Vị Nhiên.
Khi ra mắt Lam Vị Nhiên mới chỉ 18 tuổi, anh đã sáng lập nên đội tuyển Lạc Hoa Từ cùng những người bạn của mình. Trong thời kỳ đầu, quy chế của liên minh còn chưa đủ thành thục, các đội tuyển kinh doanh rất khó khăn, mọi người gần như không có tiền lương, tiền thưởng khi thi đấu lại thấp, mỗi tháng chỉ đủ tiền để giải quyết vấn đề cơm áo.
Lam Vị Nhiên là người Thượng Hải, điều kiện trong nhà rất tốt. Cha mẹ anh đều là họa sĩ nổi tiếng, thường xuyên mở triển lãm tranh khắp nơi, buôn bán có lời nên không thiếu tiền. Biết con trai vất vả, cha của Lam Vị Nhiên liền chủ động giao một tấm thẻ cho con trai để anh rút tiền ra dùng những khi cần thiết. Lam Vị Nhiên thân là đội trưởng, những khi thấy đội thiếu tiền anh lại dùng tiền túi của mình để lấp vào. Dù mang danh đội trưởng nhưng đừng nghĩ đến chuyện kiếm tiền, ngược lại anh còn phải bỏ tiền cho đội.
Thật ra Lam Vị Nhiên thi đấu chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nổi tiếng hay kiếm tiền, anh chưa bao giờ để ý những vật ngoài thân như thế. Lam Vị Nhiên đánh giải hoàn toàn là vì sở thích cá nhân, sử dụng các loại chiến thuật khiến đối thủ phát điên để giành chiến thắng khiến anh có cảm giác rất thành tựu.
Trải qua mùa giải đầu tiên rất vất vả, dưới sự ủng hộ của chủ tịch Lý, liên minh chuyên nghiệp có thêm rất nhiều nhà tài trợ, nhờ đó tình hình các đội tuyển lớn cũng dần dần được cải thiện hơn. Câu lạc bộ Lạc Hoa Từ thuê được một văn phòng rộng rãi để làm phòng huấn luyện cho mọi người tại Thượng Hải, Lam Vị Nhiên rất thích vị trí sát cửa sổ ở góc trong cùng, nhất là vào buổi hoàng hôn khi ánh chiều tà màu cam trải lên những tòa nhà cao tầng, những vệt sáng từ khung cửa sổ thủy tinh phản chiếu như phủ thành phố trong sắc vàng rực rỡ, hoa lệ và chói mắt.
Lam Vị Nhiên cực thích thứ ánh sáng vàng cam rực rỡ này, mỗi ngày anh đều ngồi bên cửa sổ phơi nắng, vừa uống cà phê vừa gõ phím huấn luyện.
Một đám người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, liều chết mà huấn luyện chẳng phải là vì muốn giành được cúp vô địch hay sao?
Chức quán quân không những sẽ cho đội tuyển một khoản tiền thưởng lớn mà đội tuyển còn có được chiếc cúp dành riêng cho mình, đồng thời cờ lệnh quán quân cũng sẽ được đặt tại câu lạc bộ, mỗi tuyển thủ dự thi còn có thêm một chiếc huy chương nho nhỏ làm kỷ niệm. Đó chính là sự hồi đáp tuyệt vời nhất sau bao vất vả tập luyện, đồng thời cũng tượng trưng cho vinh dự tối cao.
Nhưng đội tuyển Lạc Hoa Từ bọn họ dường như cứ mãi mắc kẹt trong một vòng lẩn quẩn, bốn mùa giải liên tục đều gặp phải Hoa Hạ trong vòng playoffs, để rồi bị Lưu Xuyên chặt đứt hi vọng lấy quán quân.
Lam Vị Nhiên cũng không phải người dễ dàng bị tổn thương như vậy, nếu chỉ đơn thuần thua Lưu Xuyên liên tục bốn lần, anh cũng sẽ không nản lòng thoái chí trực tiếp giải nghệ.
Nguyên nhân thực sự dẫn đến việc giải nghệ của anh… đó là vào mùa giải thứ Tư, cha anh được chẩn đoán ung thư gan thời kỳ cuối.
Từ bé cha đã rất thương anh, mỗi khi anh đi thi đấu còn gửi tiền trong nhà để ủng hộ, ông mỉm cười nói với anh rằng: “Vị Nhiên, hãy làm chuyện con thích đi, ba sẽ luôn ủng hộ con.”
“Vị Nhiên, trò chơi mà con thi đấu tên là Võ Lâm phải không? Mấy hôm trước ba có tự tạo tài khoản, cũng chơi Tiêu Dao giống như con, sau đó bị đám quái nhỏ giết chết ở Tân thủ thôn. Ba cảm thấy nhiệm vụ ở Tân thủ thôn khó quá, mấy người trẻ tuổi các con thật sự rất giỏi…”
“Vị Nhiên, ba lên cấp 30 rồi, đi đánh phụ bản Danh Kiếm Các thì bị người ta đá ra ngoài, bọn họ nói ba là đồ gà!”
Lam Vị Nhiên: “…”
Mỗi lần nhìn thấy tin nhắn cha gửi, Lam Vị Nhiên đều dở khóc dở cười.
Người cha Lam Tư Viễn của anh có tính cách ôn hòa, hơn nữa lại vô cùng hài hước, chưa hề mất đi nét trẻ con trong tâm hồn. Khi mà rất nhiều bậc phụ huynh còn không biết lên mạng thế nào, ông đã lập Weibo, hàng ngày lướt Taobao mua đồ, mua cả đống thứ vớ vẩn về nhà. Điện thoại của ông là iPhone đời mới nhất, ông còn mua cả iPad để tải về những game đứng top đầu bảng xếp hạng, tuy trình nát bét nhưng vẫn mê chơi quên lối về.
Lúc trước ông chỉ biết chơi mấy loại game mini như Kim Cương, Pikachu, Đấu địa chủ, từ sau khi con trai đi thi đấu chuyên nghiệp, ông cũng tải Võ Lâm về, lập nick vào game góp vui, sau đó bị rất nhiều người coi như con gà mà đá ra khỏi đội. Tuy nhiên ông vẫn cảm thấy rất vui vẻ, sau hai tháng vật vã cuối cùng cũng lên được cấp cuối, ông phấn khởi chạy đến đấu trường Đại hội Võ Lâm, nói rằng muốn PK lôi đài với con trai.
Sau khi các thành viên của Lạc Hoa Từ biết được cha của đội trưởng chạy tới đòi đấu với con trai, tất cả đều phấn khích đứng cạnh hóng hớt.
Kết quả, ba Lam bị Lam Vị Nhiên dứt điểm trong một chiêu.
Ba Lam mặt mày xám xịt bò lên nói: “Con trai, cái chiêu vừa rồi của con tên gì mà sao sát thương cao thế?”
Lam Vị Nhiên bất đắc dĩ nói: “Ba phối trang bị kỳ cục quá thể, đừng có nhìn thấy đồ Tiêu Dao là mặc vào người thế chứ, ba lưu phái loạn cào cào với nhau thế còn đánh đấm gì…”
Các tuyển thủ của Lạc Hoa Từ cười lăn cười bò, cảm thấy cha của đội trưởng thật đáng yêu.
Ba Lam tính tình rất tốt, cả ngày chỉ ngắm cảnh trong game, đi phụ bản bị người ta mắng là đồ gà cũng chẳng quan tâm. Ông còn còn mở hẳn một khoảnh đất tại Ngư Mễ Chi Hương để trồng rau, mỗi ngày chăm sóc lúa mạch, thậm chí còn đặt báo thức để đi trộm đồ ăn.
Chỉ cần là những trận đấu có Lạc Hoa Từ tham gia, ông thậm chí còn mua vé tới tận nơi xem con trai thi đấu…
Không thể hình dung được tình cảm giữa Lam Vị Nhiên và cha tốt đến mức nào, bọn họ không chỉ là cha con mà còn giống bạn bè tri âm tri kỷ, vì thế khi cha được chẩn đoán mắc ung thư gan thời kỳ cuối, Lam Vị Nhiên gần như sụp đổ.
Lúc đó vừa kết thúc vòng bảng của mùa giải thứ Tư.
Chẳng mấy chốc là tiến vào playoffs, Lam Vị Nhiên làm đội trưởng, không thể vì người nhà mà ảnh hưởng tới thành tích của toàn bộ đội tuyển. Thế nên anh vẫn luôn cắn răng cố gắng.
Có đôi khi cả một đêm anh đều ngủ không ngon, nhớ tới dáng vẻ người cha tác phong nhanh nhẹn vì bệnh tật tra tấn và trở nên xanh xao vàng vọt, nhớ tới một đống dây dẫn của máy theo dõi gắn trên người và vô số vết kim châm trên mu bàn tay ông, trái tim của Lam Vị Nhiên khó chịu như bị ai khoét rỗng.
Hiện tại anh thậm chí còn không dám hồi tưởng lại mình đã trải qua những ngày tháng ấy như thế nào.
Anh chỉ biết rằng trong lòng mình uất nghẹn, anh dốc hết sức mình, thầm nghĩ mùa giải này chắc chắn phải có được cúp quán quân, rồi anh sẽ mang chiếc cúp ấy đến trước giường bệnh của người cha mà anh yêu nhất, nói với cha rằng: Con thành công rồi.
Nhưng giống như lời nguyền vậy, tại mùa giải ấy, Lạc Hoa Từ lại xui xẻo gặp phải Hoa Hạ ngay trong vòng đầu tiên khi tiến vào playoffs.
Về sau trận đấu này trở thành tài liệu học tập của rất nhiều người mới, Lưu Xuyên lợi dụng chiến thuật kiểm soát tầm nhìn dẫn dắt Hoa Hạ lật kèo thành công từ thế bất lợi, gần như đến khoảnh khắc cuối cùng Lạc Hoa Từ mới thua trận. Khi hai chữ “Thất Bại” màu xám hiện lên trên màn hình, Lam Vị Nhiên thậm chí còn cảm giác cả thế giới xung quanh anh đều chìm trong cái màu tang tóc đó.
– anh vẫn không thể vô địch.
Khi anh vội vàng chạy đến bệnh viện sau trận đấu, cha anh nằm trên giường bệnh vẫn còn mỉm cười an ủi anh: “Con trai, thua cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội, con còn trẻ, cứ từ từ mà cố gắng.”
– nhưng đã chẳng còn sau này nữa.
Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, Lam Vị Nhiên dứt khoát quyết định giải nghệ.
Bỗng nhiên anh cảm thấy rất mệt mỏi, hai năm tròn thi đầu đều thua Lưu Xuyên, có lẽ anh thật sự không thích hợp làm đội trưởng nhỉ? Lạc Hoa Từ ở trong tay anh như mắc phải lời nguyền kỳ quái, mỗi lần gặp Hoa Hạ đều thua một cách chẳng hiểu vì sao. Anh đã từng dốc hết toàn lực, cảm giác sức sống của bản thân cũng đã bị bòn rút đến cạn kiệt, nhưng cuối cùng anh vẫn không có cách nào giành cúp vô địch về tay.
Cho dù chỉ để an ủi người cha dù đang nằm trên giường bệnh nhưng vẫn luôn ủng hộ anh cũng được.
Nhưng không…
Mùa giải năm ấy, đội tuyển Lạc Hoa Từ cuối cùng cũng chẳng thu lại được gì, dã tràng xe cát công toi.
Không lâu sau thì cha anh qua đời, Lam Vị Nhiên lo xong chuyện tang lễ liền trực tiếp tuyên bố giải nghệ.
Rất nhiều người trong giới chuyên nghiệp nói Lam Vị Nhiên giải nghệ quá đột ngột, không ít người còn cho rằng anh là vì thua liên tiếp bốn lần, không còn tự tin nên mới rời đi…
Bọn họ không biết, năm đó Lam Vị Nhiên đã phải trải qua đau đớn to lớn đến nhường nào khi phải mang trên mình áp lực thi đấu lúc cha đang bệnh nặng. Chỉ có một số ít thành viên lâu năm của Lạc Hoa Từ biết chuyện này, bởi vậy sau khi Lam Vị Nhiên giải nghệ, rất nhiều người cũng nản lòng thoái chí đi theo anh…
Lam Vị Nhiên vốn tưởng rằng Lạc Hoa Từ sẽ giải tán, không ngờ rằng vậy mà thiếu niên họ Diệp kia lại đứng ra, chủ động nhận lấy trách nhiệm gồng gánh đội tuyển.
Anh vẫn còn nhớ rõ ngày ấy khi anh rời đi, Diệp Thần Hi đứng trước mặt anh, nghiêm túc nhìn anh, gằn từng câu từng từ: “Sư phụ, tôi chờ anh trở về.”
Lam Vị Nhiên bình tĩnh nói: “Tôi sẽ không về đâu.”
Dứt lời, anh liền xoay người rời khỏi đội tuyển Lạc Hoa Từ không thèm quay đầu lại, anh biết tiểu đồ đệ vẫn đứng đó nhìn theo anh, cũng biết bản thân giải nghệ kiểu này quá vô trách nhiệm, nhưng thế thì sao? Anh đã mệt mỏi lắm rồi, cố gắng lâu như vậy, mỗi lần đều thua trận ngay trong thời khắc cuối cùng, thậm chí trong trận đấu cuối cùng mà cha anh theo dõi trên giường bệnh, anh cũng thất bại hoàn toàn…
Ngay cả trước lúc cha mình ra đi, anh vẫn không thể mang chiến thắng về báo hiếu, vậy thì anh làm đội trưởng ở đội tuyển Lạc Hoa Từ này còn ý nghĩa gì nữa đây?!
Lam Vị Nhiên cứ thế biến mất giữa ánh mắt của bao người, anh đi rất phóng khoáng và kiên quyết. Anh xóa bỏ tài khoản “Lam Lam Lam Lam” ở khu Một Điện tín, block hết bạn bè, đồng thời triệt để cắt đứt toàn bộ quan hệ với liên minh chuyên nghiệp.
Đến hôm nay đã tròn ba năm trôi qua, anh cũng đã sắp quên hết những chuyện cũ khi mình còn ở liên minh rồi.
Chỉ là đáy lòng vẫn còn tiếc nuối, đúng như lời Lưu Xuyên nói –
Anh là đội trưởng duy nhất trong lịch sử liên minh cho đến bây giờ vẫn không có nổi một giải thưởng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận