Sáng hôm sau, Lưu Xuyên ngủ đến chín giờ mới tỉnh.
Hôm qua hắn mở song song hai client game, vừa đi phụ bản vừa tranh thủ nói chuyện phiếm với Tứ Lam, bạo tốc tay mệt sắp chết, đoàn phó của kim đoàn Thiên Không luôn nói một thánh buff lợi hại thế này nhất định phải đi cố định với mọi người, ai dè Lam Vị Nhiên đột nhiên lại nói trong kênh đội: “Buff mới này quá non, đừng cho đi theo, tôi tìm người khác cho mọi người.”
Sau đó anh quyết đoán đá cái clone Lưu Xuyên ra khỏi bang.
Lưu Xuyên nằm vùng thành công viên mãn, thoát nick Hoa Phi Hoa, sau khi trở lại server mới liền tìm Cá con hỏi: “Tiểu Dư, tôi nhớ không nhầm thì cậu nói mình học ở Cáp Nhĩ Tân đúng không?”
Dư Hướng Dương nói: “Đúng rồi!”
Lưu Xuyên nói: “Cậu thử dò hỏi về một người giúp tôi được không? Một thầy giáo họ Lam, tên là Lam Vị Nhiên.”
Dư Hướng Dương hỏi: “Vị Nhiên nào?”
Lưu Xuyên nói: “Vị trong ‘vị lai’, Nhiên trong ‘nhiên hậu’. Thầy Lam dạy Mỹ thuật, cậu thử hỏi xem người này dạy trường nào.”
*Vị lai (未来) [wèilái]: tương lai, Nhiên hậu 然后 [ránhòu]: sau đó.
Dư Hướng Dương gật đầu nói: “Đã hiểu! Ở Cáp Nhĩ Tân tôi nhiều bạn lắm, để tôi nhờ bọn họ dò hỏi cho.”
Bạn học Tiểu Dư làm việc rất nhanh, hôm qua mới nhờ hôm nay đã có kết quả. Lưu Xuyên ngủ dậy đi rửa mặt xong thì điện thoại đổ chuông, là tin nhắn của Tiểu Dư: “Đội trưởng, bạn học tôi bảo ở học viện Mỹ thuật bên cạnh đúng là có một thầy giáo họ Lam, anh hỏi thăm người này làm gì thế?”
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu có thể tìm người này giúp tôi không?”
Dư Hướng Dương nói: “Được chứ, bạn học tôi vừa vặn lại đăng ký môn của thầy Lam, tôi lẻn vào nghe một buổi dễ lắm. Sau khi tan học sẽ đi tìm anh ấy, anh muốn tôi nhắn nhủ gì à?”
Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, nói: “Là vậy, cậu chuyển giúp tôi một bức thư tay cho cậu ấy đi.”
Lưu Xuyên tìm một tờ giấy, lấy giấy bút nhanh chóng viết chữ, sau đó scan thành ảnh gửi qua nhờ bạn học Dư in ra. Dư Hướng Dương thấy đội trưởng hành động thần bí còn tưởng hắn viết gì bí mật, cậu không dám đọc trộm, ngoan ngoãn gấp giấy lại, thậm chí còn chạy ra ngoài hiệu sách mua phong bì nhét vào.
Ba giờ chiều, Dư Hướng Dương đi theo bạn học cùng hồi cấp hai trà trộn vào trường Mỹ thuật nghe giảng bài.
Tiết của thấy Lam hôm nay vừa vặn là giờ lecture về kết cấu của màu sắc. Thầy giáo này rất trẻ, dáng người thon dài cân xứng, mặc áo sơ mi dài tay màu xanh nhạt, mái tóc màu nâu buộc thành đuôi ngựa phía sau. Dung mạo trung tính của anh nhìn rất anh tuấn, gương mặt thế này chắc chắn sẽ được yêu thích hơn so với các giáo viên bình thường, lại thêm chất giọng khàn khàn độc đáo, nghe sướng tai cực kỳ nên trong phòng có rất nhiều sinh viên khoa khác tới nghe ké. Phòng lecture mấy trăm chỗ ngồi mà chật kín người, ở môi trường đại học với tỉ lệ cúp học cao thì trường hợp này xem như rất hiếm.
Lam Vị Nhiên đứng trên bục giảng bắt đầu giảng bài, Dư Hướng Dương không phải dân trong nghề nên nghe mà ù ù cạc cạc, chỉ cảm thấy những bức tranh trong slide nhìn rất đẹp, có nhiều tranh còn đẹp đến chói mắt, đến lúc anh nói mình là tác giả của những bức tranh này, tiếng than kinh hãi nhất thời vang khắp cả phòng.
Dư Hướng Dương trốn trong góc, lén chọc chọc tay người bạn bên cạnh: “Thầy Lam này ở đâu ra thế?”
Đối phương trả lời nói: “Là thầy giáo mới đến kỳ này, chắc background cũng cứng chứ trẻ vậy khó vào trường tôi lắm. Nghe nói cha mẹ của thầy đều là người nổi tiếng, còn mở triển lãm tranh cá nhân gì đó, coi như là người sinh ra trong cái nôi mỹ thuật, từ bé đã học vẽ rồi, nền tảng vững lắm. Tôi cũng chỉ biết vậy thôi, còn lại không rõ.”
Dư Hướng Dương càng nghe càng nghi hoặc – Lưu Xuyên nhờ cậu đi tìm thầy giáo này làm gì? Sao cảm giác cứ không liên quan vậy?
Cậu hoàn toàn không biết, người con trai trẻ tuổi đứng trên bục giảng hôm nay từng là cao thủ đứng đầu trong game, là người sáng lập ra đội tuyển Lạc Hoa Từ, Tứ Lam.
Lam Vị Nhiên giảng một tiết hết hai tiếng, sau đó anh liền cất laptop xoay người rời đi.
Dư Hướng Dương liền lén lút chạy theo, đến khi Lam Vị Nhiên vào trong phòng nghỉ, cậu mới đánh bạo gõ cửa: “Xin hỏi thầy Lam có ở đây không ạ?”
Lam Vị Nhiên nói: “Mời vào.”
Dư Hướng Dương đẩy cửa bước vào, Lam Vị Nhiên đang ngồi bên bàn uống cà phê, thấy Dư Hướng Dương anh liền ngẩng đầu hỏi: “Bạn sinh viên này tìm tôi có chuyện gì?”
Dư Hướng Dương nói: “Chào thầy Lam, Lưu Xuyên bảo tôi tới tìm thầy.”
“…” Lam Vị Nhiên suýt nữa phun sạch cà phê.
Cái tên Lưu Xuyên này đúng là lởn vởn khắp nơi, chỗ nào cũng thấy mặt!
Tạo cái clone vào game mở kim đoàn thì bị hắn đi nằm vùng phát hiện. Hôm nay đi giảng bài thì bị hắn phái người tìm đến tận nơi? Sao không đi làm thám tử luôn đi?
Lam Vị Nhiên trợn trắng mắt trong lòng, nói: “Cậu ta bảo cậu tìm tôi làm gì?”
Dư Hướng Dương rút lá thư trong túi ra đưa anh: “Thầy tự đọc đi, tôi cũng không biết, anh ta viết hết ở trong đó.”
Lam Vị Nhiên thấy huyệt Thái Dương mình co giật, nhận lấy lá thư mở ra xem.
Nét chữ cuồng thảo phóng khoáng trải trên giấy trắng, nhìn là biết scan ảnh rồi in ra giấy A4.
“Tứ Lam, gần đây cậu rảnh lắm đúng không? Quốc Khánh tới Quảng Châu gặp tôi đi, tôi bao cậu ăn bao cậu ở, đưa cậu tham quan khắp Quảng Châu, ăn hết đồ ăn ngon luôn. Tất nhiên, tiện thể bàn bạc chuyện lập đội nữa : )
Đêm qua tôi lại mơ về trận đấu mà tôi đánh bại cậu, cảm giác cậu cứ thua tôi thế thì không ổn. Chắc là kiếp trước cậu nợ tôi nhiều tiền lắm đúng không? Chẳng sao, từ nay về sau xóa bỏ ân oán quá khứ đi, chúng ta chuyển thù thành bạn, kề vai chiến đấu, cùng nhau giành cúp vô địch về.
Tôi biết cậu dao động, dù sao cậu vẫn chưa từng có cái giải nào, chắc chắn cậu rất tò mò cảm giác khi vô địch sẽ thế nào phải không? Tới đi, cùng tôi đi lấy cúp, tôi sẽ duyệt trước luôn, đến khi có cúp thì sẽ chuyển tới bày trong nhà cậu vài ngày, cho cậu ôm cúp đi ngủ, bù lại tiếc nuối nhiều năm qua.
Để biểu đạt thành ý, tất cả nội dung trên đây đều do Lưu Xuyên hàng thật tự tay viết.
Tái bút: Chữ tôi đẹp nhỉ?”
Lam Vị Nhiên: “…”
Kiềm chế xúc động không xé lá thư này thành mảnh vụn rồi nhét vào miệng Lưu Xuyên, Lam Vị Nhiên day day huyệt Thái Dương đau nhức của mình, ngẩng đầu nói với bạn học Dư Hướng Dương vô tội: “Lưu Xuyên bảo cậu gửi thư cho tôi? Cậu là bạn của cậu ta à?”
Dư Hướng Dương nói: “Ừa, quen trong game á.”
Lam Vị Nhiên có chút sửng sốt: “Vậy cậu cũng là đồng đội của cậu ta? Sẽ đi thi đấu luôn?”
Dư Hướng Dương lập tức gật đầu: “Đúng rồi!”
Lam Vị Nhiên nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi?”
Dư Hướng Dương nói: “17 tuổi.”
Lam Vị Nhiên nhíu mày: “Tuổi nhỏ vậy đã đi thi đấu rồi, cha mẹ cậu có đồng ý không?”
Dư Hướng Dương cười gãi đầu: “Tôi đã hỏi ba mẹ rồi, bọn họ nói tôi có thể vừa đi học vừa theo Xuyên đội thi đấu giải Toàn quốc, nếu thuận lợi vào giải chuyên nghiệp thì bọn họ mới cân nhắc cho tôi bảo lưu một năm đánh giải, dù sao tôi vẫn còn ít tuổi, thi đấu xong về học tiếp cũng được.”
Lam Vị Nhiên nhìn thiếu niên trước mắt, cậu nhóc 17 tuổi có đôi mắt sáng ngời, khi cười lên nhìn rất dễ thương lại hơi ngốc nghếch, nhìn là biết không có tâm cơ, chắc chắn Lưu Xuyên nói mấy câu đã bị lừa bắt mất rồi.
Có điều tuổi 17 là cái tuổi rất đẹp, khi thi đấu xong giải Toàn quốc và tiến vào liên minh chuyên nghiệp, Lưu Xuyên đã coi như người già trong giới thể thao điện tử này, chắc chắn tốc độ tay, phong độ, năng lực phản ứng sẽ tuột dốc. Trong khi đó Dư Hướng Dương lại tròn 18 tuổi, đây chính là độ tuổi đỉnh cao phong độ của tuyển thủ eSports, rõ ràng Lưu Xuyên đã tính rất chu toàn, trong đội có cả lão làng và người mới thì mới có thể cạnh tranh với các đội mạnh. Còn nếu chỉ dựa vào một mình Lưu Xuyên thì nếu gặp những đội tuyển trẻ tuổi như Thịnh Đường, Đồng Tước hay Lạc Hoa Từ, dù hắn mạnh chiến thuật thì cũng chẳng thể đọ phong độ với người trẻ được.
Những đại thần thế hệ mới tại liên minh như Lộc Tường, Trần Tuấn Phi, Diệp Thần Hi, Lương Hải Tân… đều đang ở thời kỳ sung mãn nhất, phần lớn tuyển thủ chủ lực của các đội mạnh cũng đều dưới 22 tuổi, năm nay Lưu Xuyên đã 24, khi vào đến giải chuyên nghiệp cũng qua tuổi 25, cái tuổi này quả thực chẳng khác nào đồ cổ trong giới thể thao chuyên nghiệp.
Vậy mà hắn vẫn không chịu buông tay, Lam Vị Nhiên thật sự cảm thấy phục nghị lực của người này.
Lưu Xuyên nói đúng, Lam Vị Nhiên không thể quay về đội tuyển Lạc Hoa Từ, vì Lạc Hoa Từ của hiện tại đã hoàn toàn trở thành thiên hạ của Diệp Thần Hi, đội trưởng cũ như anh mà về thì tình cảnh sẽ rất gượng ép. Tiểu Diệp là đội trưởng rất tốt, Lạc Hoa Từ dưới sự dẫn dắt của Tiểu Diệp ngày càng phát triển, nơi ấy đã sớm chẳng cần anh nữa. Nếu anh trở về, chắc chắn Diệp Thần Hi sẽ vì sự tôn kính với anh mà nhường lại chức đội trưởng, nhưng Lam Vị Nhiên cũng không muốn đồ đệ làm như thế.
Nếu anh thật sự muốn trở về thì bắt tay với tuyển thủ đồng kỳ Lưu Xuyên lại là một lựa chọn tốt, đã từng này tuổi rồi, sang đội tuyển khác rất kỳ cục, bản thân tự thành lập đội thì dễ ăn nói hơn…
Chẳng qua đây là chuyện không thể quyết định qua loa, anh còn cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng hơn.
Lam Vị Nhiên đăm chiêu một hồi, sau đó mới ngẩng đầu nói: “Cậu về chuyển lời với Lưu Xuyên, tôi không thể tới gặp cậu ta trong đợt nghỉ Quốc Khánh này, nhưng tôi sẽ về Thượng Hải một chuyến. Cậu nói vậy là cậu ta sẽ hiểu.”
Dư Hướng Dương ngây ngốc gật đầu: “Ồ…”
Chỉ là người chuyển lời nên bạn học Dư vẫn mờ mịt như trước, hoàn toàn không hiểu hai người này đang diễn trò gì.
Nghĩ đến lời dặn của đội trưởng, Dư Hướng Dương lại lấy con búp bê Tiêu Dao màu xanh từ trong túi ra: “Đội trưởng bảo tôi đưa cái này cho anh.”
“…” Lam Vị Nhiên nhìn búp bê Tiêu Dao mini dễ thương trước mặt, thật sự cảm thấy dở khóc dở cười: “Cậu ta đưa tôi cái này làm gì?”
Dư Hướng Dương nói: “Anh ấy bảo đây là tín vật.”
Lam Vị Nhiên cạn lời một lúc: “Được rồi, tôi đã biết.”
– đồ điên, chơi trò tín vật cái khỉ gì, có cần cắt ngón tay uống máu rồi thề thốt nữa không?
Lam Vị Nhiên cầm búp bê trong tay, dùng sức bóp bóp nó, chất lượng của búp bê rất tốt, có vẻ là quà kỷ niệm bản giới hạn của ban tổ chức mùa giải thứ Mười, hẳn là đủ tám môn phái, đừng bảo Lưu Xuyên nhạt nhẽo đến độ chia tám con búp bê tám phái cho tám người đồng đội chứ?
Lam Vị Nhiên đoán không sai, lúc này tám con búp bê của tám môn phái lớn quả thực đều nằm trong tay từng người khác nhau. Trong tay Ngô Trạch Văn có Ngũ Độc, Lưu Xuyên cầm Đường Môn, Lý Tưởng giữ Thiếu Lâm của chính mình, Giang Thiếu Khuynh thì cầm Võ Đang và Minh Giáo, vừa vặn chia cho cậu và Từ Sách, Nga Mi thì nằm trong tay Tần Dạ còn Dư Hướng Dương cầm nốt Tiêu Dao và Cái Bang.
Hôm nay búp bê Tiêu Dao đã được gửi tới tay Lam Vị Nhiên, còn lại búp bê Cái Bang thì bạn học Tiểu Dư giữ lại.
Lúc trước khi Lý Tưởng phát búp bê chỉ nghĩ đơn giản là muốn chia sẻ niềm vui khi có được quà kỷ niệm giới hạn với mọi người, cậu hoàn toàn không ngờ búp bê này sẽ trở thành tín vật của từng thành viên trong đội tuyển, lại càng không thể ngờ được có một ngày những con búp bê phân tán khắp nơi ấy sẽ đoàn tụ với nhau một lần nữa, tựa như số mệnh đã định sẵn bọn họ sẽ ở bên nhau.
Dư Hướng Dương hoàn thành nhiệm vụ đội trưởng giao một cách thuận lợi, chuyển lời Lam Vị Nhiên cho Lưu Xuyên xong liền tò mò hỏi: “Đội trưởng, rốt cuộc thầy Lam với anh là như nào thế?”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Cậu ta là người sáng lập ra đội tuyển Lạc Hoa Từ, Lam Lam Lam Lam. Từng là kẻ thù truyền kiếp mạnh nhất của tôi, mà về sau chắc sẽ thành đồng đội với tôi đó.”
“…” Cằm của bạn học Dư suýt nữa rớt xuống.
Đội trưởng, anh mạnh quá rồi, vậy mà kéo cả kẻ thù không đội trời chung tới luôn?!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận