Tối hôm đó, Diệp Thần Hi mơ một giấc mơ rất dài, hắn mơ về năm đó khi sư phụ vẫn còn đang ở đội tuyển Lạc Hoa Từ.
Đó là giai đoạn cuối mùa giải thứ Tư, đội tuyển Lạc Hoa Từ trải qua hai năm phối hợp với nhau, lối đánh hai Tiêu Dao đã được triển khai cực kỳ nhuần nhuyễn, vượt mọi chông gai, gần như bất bại tại vòng bảng. Khi đó Lạc Hoa Từ có đủ thiên thời, địa lợi, nhân hòa, trở thành đội tuyển sáng cửa nhất cho chức vô địch trong toàn liên minh.
Sau khi cha của Lam Vị Nhiên được chẩn đoán ung thư gan, toàn bộ các thành viên trong đội và cả Lam đội đều như phát điên mà cắm đầu vào train tròn một ngày một đêm, bọn họ biết cha của đội trưởng nằm viện nhưng ngày nào cũng mở máy tính ra theo dõi trực tiếp, vì thế bọn họ lại càng mong muốn giành được chiếc cúp vô địch kia cùng đội trưởng…
Khi ấy Diệp Thần Hi vẫn là người mới trong trại huấn luyện, không thể có cơ hội lên sân, nhưng hắn lại hoàn toàn cảm nhận được rõ ràng không khí áp lực trong toàn đội.
Rất nhiều lần khi tỉnh dậy giữa đêm, hắn nhận ra đèn phòng huấn luyện vẫn sáng, một mình sư phụ đang ngồi ngủ gục trên ghế, dù ngủ mà lông mày vẫn nhíu chặt. Diệp Thần Hi đau lòng đến quặn thắt, rón rén cầm chăn đắp cho sư phụ, hắn không nhịn được mà muốn vươn tay xoa dịu ấn đường đang cau lại của anh, nhưng mỗi lần ngón tay chạm tới gò má anh, hắn lại lập tức run rẩy rút tay về.
Sự ái mộ của hắn với sư phụ chỉ có thể trộm giấu trong đáy lòng, không dám để bất cứ ai biết được.
Khi đó hắn còn quá nhỏ, trình độ chơi game cũng chẳng cao, hoàn toàn chẳng có cách nào giúp sư phụ chia sẻ ưu sầu.
Nhìn Lam Vị Nhiên ngày càng trở nên tiều tụy, Diệp Thần Hi chỉ muốn lập tức biến thành tuyển thủ mạnh nhất liên minh, gánh vác hết thảy áp lực thay anh.
Khi danh sách playoffs được đăng lên, cảm xúc của toàn bộ đội tuyển Lạc Hoa Từ đều tuột dốc, rất nhiều người còn ra sức mắng Lưu Xuyên trong phòng huấn luyện, lời nguyên thua ba lần liên tục khiến nhiều người sinh ra bóng ma tâm lý với Lưu Xuyên. Lam Vị Nhiên làm đội trưởng, chỉ có thể mỉm cười an ủi mọi người: “Đừng áp lực quá, Lưu Xuyên cũng không phải thần, lần này nhất định chúng ta có thể đánh bại cậu ta.”
Thực ra tất cả mọi người đều biết người chịu áp lực lớn nhất chắc chắn là chính Lam Vị Nhiên.
Tuy toàn bộ thành viên đội tuyển Lạc Hoa Từ đều liều mạng tập luyện nhờ sự cổ vũ của Lam đội, nhưng Diệp Thần Hi lại có dự cảm không lành. Khi đó phong độ của Hoa Hạ không tốt, nhưng những tuyển thủ trẻ như Tạ Quang Nghị và Lương Hải Tân đã có thể ra sân, trải qua một khoảng thời gian phối hợp, chưa biết chừng lại phát huy xuất sắc dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên, Lạc Hoa Từ cũng không thể thuận lợi đánh bại được tảng đá cứng như vậy.
Lam Vị Nhiên vắt kiệt chính mình, anh quá coi trọng thắng thua của trận đấu này, thậm chí còn cảm thấy quan trọng hơn cả sinh mệnh.
– nhưng trên đấu trường, càng sợ thua lại càng dễ thua.
Tâm lý khi thi đấu rất quan trọng, Lam Vị Nhiên coi trọng thắng thua trong khi Lưu Xuyên lại thản nhiên không lo nghĩ. Đội tuyển Lạc Hoa Từ tựa như sợi dây đàn căng chặt, sơ sảy một chút là dễ dàng đứt đoạn, trong khi bầu không khí của Hoa Hạ lại rất thoải mái, hai bên gặp nhau không biết được thắng bại thế nào…
Diệp Thần Hi cực kỳ lo lắng nhưng lại không dám nói ra miệng, sư phụ đã sắp nổ tung rồi, hắn không thể khiến anh tổn thương thêm nữa.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Diệp Thần Hi, trong trận đấu lịch sử giữa Lạc Hoa Từ và Hoa Hạ ấy, toàn bộ thành viên đội tuyển Lạc Hoa Từ đều thi đấu trong trạng thái tinh thần căng thẳng, trong khi các thành viên Hoa Hạ dưới cờ Lưu Xuyên lại cực kỳ thư giãn. Kết quả là Lam Vị Nhiên sơ ý mắc sai lầm một lần đã bị Lưu Xuyên nắm lấy cơ hội đáp trả, trực tiếp xóa bỏ toàn bộ ưu thế trong giai đoạn đầu của Lạc Hoa Từ, đánh nát cả ba đường trên, giữa và dưới!
Đây cũng chính là điểm đáng sợ của Lưu Xuyên, hắn có thể nắm bắt mọi cơ hội, dù rơi vào thế bất lợi thì chỉ cần cho hắn một tia hi vọng, hắn chắc chắn sẽ lật kèo.
Lạc Hoa Từ lại thua trong tiếc nuối.
Chỉ còn kém một chút thôi, nhưng chính chút chênh lệch ấy đã khiến bọn họ mất đi tư cách tiến vào chung kết.
Sau trận đấu, các thành viên đội tuyển Hoa Hạ đi tới lịch sự bắt tay đội tuyển Lạc Hoa Từ.
Có thành viên cá tính mạnh trong Lạc Hoa Từ khi đó còn đập bàn phím ngay tại chỗ, Lam Vị Nhiên lại chỉ cười bắt tay Lưu Xuyên, nói: “Chúc mừng.”
– đó cũng là hình ảnh duy nhất anh để lại cho các phóng viên tại liên minh chuyên nghiệp.
Mấy ngày sau đó, Lam Vị Nhiên vẫn luôn túc trực trong viện với cha, ngày nào Diệp Thần Hi cũng tới đưa cơm cho anh, nhìn anh bới cơm lung tung ăn trong vô vị, dáng vẻ tiều tụy tóc tai bù xù, hắn đau lòng đến mức chỉ muốn chạy tới ôm anh thật chặt, nói với anh rằng: “Anh đừng ép bản thân như vậy nữa được không?”
Lam Vị Nhiên vẫn gắng gượng được đến ngày cha anh ra đi, toàn bộ thành viên Lạc Hoa Từ đều tham gia tang lễ, đó cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy đội trưởng rơi nước mắt.
Anh quỳ trước mộ cha mình khóc không thành tiếng, ấy vậy mà bóng lưng kiêu ngạo kia vẫn thẳng tắp không chùng.
Sau lễ tang, anh gọi mọi người ở Lạc Hoa Từ lại, nói: “Xin lỗi mọi người, tôi muốn giải nghệ.”
Không ai khuyên can anh. Rơi vào tình cảnh này dù sắt đá đến mấy cũng chẳng thể tiếp tục nổi nữa. Mọi người đều biết cha của Lam Vị Nhiên quan trọng với anh như thế nào, khi cha anh qua đời, bắt anh kiên trì làm đội trưởng thì chẳng khác nào gây khó dễ. Phần lớn các thành viên Lạc Hoa Từ đều đã dự đoán được Lam Vị Nhiên sẽ rời đi, vì thế mọi người đều bình tĩnh tiếp nhận tin này.
Lam Vị Nhiên nói tiếp: “Sau khi tôi đi, mọi người có thể đề suất xem ai sẽ làm đội trưởng.”
Có một nguyên lão sáng lập Lạc Hoa Từ cùng anh đột nhiên nói: “Chắc tôi cũng đi, về tìm công việc nào ổn định, dù sao cũng tốt hơn cứ thi đấu thế này.”
Người nọ vừa mở miệng, những người khác cũng lập tức đứng ra tỏ vẻ muốn giải nghệ.
“Tôi cũng muốn giải nghệ, đã hai mươi mấy rồi, người nhà cũng không muốn tôi đánh game nữa.”
“Tôi cũng vậy, mẹ tôi bảo về nhà đi làm.”
“Tôi cũng muốn giải nghệ, đánh mãi cũng chẳng thú vị nữa.”
Bốn mùa giải đều thua ngay những trận quan trọng khiến rất nhiều người mất niềm tin, trước đó mọi người vẫn đoàn kết cùng nhau cố gắng là vì có Lam Vị Nhiên, giờ cha Lam Vị Nhiên đã mất, Lam đội cũng giải nghệ, bọn họ ở lại để làm gì?
Dàn chủ lực không hẹn mà cùng muốn giải nghệ, Lạc Hoa Từ tựa như một tòa nhà cao tầng bị mất móng chông chênh đầy nguy hiểm. Lam Vị Nhiên trầm mặc một hồi mới nói: “Nếu mọi người đều muốn đi thì giải tán Lạc Hoa Từ thôi. Tôi sẽ bàn bạc với quản lý, chia tiền thưởng của mùa này cho mọi người. Chỉ có điều, còn người ở trại huấn luyện…”
Lam Vị Nhiên đảo mắt nhìn qua từng thiếu niên trước mặt, những người này đều có tương lai rộng mở, anh là đội trưởng, dù cho có rời đi cũng nên sắp xếp cho những người mới này một bến đỗ phù hợp mới phải. Lam Vị Nhiên nghĩ nghĩ rồi nói: “Còn những người mới trong trại huấn luyện thì tôi sẽ liên hệ đội trưởng các đội khác hỏi xem. Bên Thất Tinh Thảo đang thiếu người, còn có đội tuyển Đồng Tước mới thành lập năm nay cũng đang chiêu mộ. Trình độ của mấy cậu đều tốt, không phải lo sau này không có đường đi.”
“Tôi không muốn tới đội tuyển khác.” Diệp Thần Hi đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc nói, “Không cần phải giải tán Lạc Hoa Từ, nếu sư phụ tin tưởng thì giao đội tuyển cho tôi đi.”
“…” Tất cả mọi người không thể tin nổi mà quay đầu nhìn hắn.
Trong ấn tượng của mọi người, thiếu niên này có dáng người hơi gầy, sắc mặt tái nhợt nhìn như có bệnh, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại trong trại huấn luyện. Nếu như không phải Lam Vị Nhiên đột nhiên thu hắn làm đồ đệ thì phần lớn mọi người vẫn còn chẳng biết hắn là ai.
Cái hào quang “đồ đệ của đội trưởng” khiến Diệp Thần Hi lọt vào mắt mọi người, từ đó các thành viên cũng quen mặt hắn, chỉ có điều phần lớn các tuyển thủ lão làng vẫn không ấn tượng gì với người này. Thiếu niên này rất khép mình như u linh, giờ đội tuyển sắp giải tán, hắn lại đột nhiên xông ra nói muốn tiếp quản, đùa à?
Lam Vị Nhiên nhìn thiếu niên 18 trước mắt, hơi nhíu mày nói: “Tiểu Diệp, cậu không cần phải hành động cảm tính như vậy, quản lý một đội tuyển không phải chuyện dễ dàng. Cậu muốn tiếp tục thi đấu thì có thể qua Thất Tinh Thảo, Tiêu đội là một đội trưởng tốt, tôi sẽ đề cử cậu với cậu ta.”
“Tôi không muốn tới Thất Tinh Thảo.” Ánh mắt Diệp Thần Hi cực kỳ kiên định, “Tôi biết quản lý đội tuyển rất khó khăn, nhưng tôi càng không muốn đọc tin Lạc Hoa Từ giải tán.”
Ngày nào cũng đi theo sư phụ, đương nhiên hắn biết quản lý một đội tuyển là chuyện gian nan đến thế nào, trước giờ hắn vẫn luôn muốn chia sẻ gánh nặng với sư phụ, nhưng khi ấy hắn còn quá yếu ớt, hoàn toàn không đủ tư cách sóng vai ở bên cạnh anh. Hôm nay, sư phụ đã quyết định rời đi, cũng chính là thời điểm hắn nên đứng ra nhận lấy trách nhiệm này.
Diệp Thần Hi nghiêm túc nhìn Lam Vị Nhiên, nói rành rọt từng từ: “Sư phụ, xin hãy giao đội tuyển Lạc Hoa Từ cho tôi, tôi sẽ dẫn dắt đội tuyển này thật tốt.”
Lam Vị Nhiên giật mình, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Được rồi, để tôi bàn với quản lý rồi quyết.”
Kết quả của buổi họp là tất cả tuyển thủ cũ đều quyết định giải nghệ, chỉ để lại vài người mới trong trại huấn luyện khá quen thuộc với Diệp Thần Hi.
Đội tuyển Lạc Hoa Từ hoàn toàn sụp đổ, chiều hôm đó thông tin Lam đội và những tuyển thủ chủ lực cùng nhau giải nghệ trải dài trên diễn đàn chính thức, tin Diệp Thần Hi tiếp nhận chức vụ đội trưởng chỉ chiếm một dòng nhỏ dưới cùng, hoàn toàn không có phóng viên nào quan tâm. Tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào sự ra đi của Lam Vị Nhiên, thậm chí Tuần san eSports còn dành hẳn một trang dài để đưa tin Tứ Lam giải nghệ.
Khi đó tất cả mọi người đều cho rằng Lạc Hoa Từ xong rồi. Không ai có thể ngờ được thiếu niên tên Diệp Thần Hi kia có thể khôi phục lại một đội ngũ đã tan tác ấy.
Lam Vị Nhiên thu xếp xong hành lý, vỗ vai tiểu đồ đệ nói: “Cố lên Tiểu Diệp, tôi giao lại Lạc Hoa Từ cho cậu.”
Diệp Thần Hi nhìn anh, nói từng chữ: “Sư phụ, tôi chờ anh trở về.”
Lam Vị Nhiên nói: “Tôi sẽ không về đâu.”
Hôm ấy dường như hành lang trở nên trống trải lạ lùng, hoàng hôn trải ánh dương màu cam qua cửa sổ, phủ lên người Lam Vị Nhiên một vầng sáng nhu hòa, anh cứ thế bước nhanh rời khỏi đội tuyển Lạc Hoa Từ trong ánh mắt dõi theo của Diệp Thần Hi, đi vô cùng phóng khoáng, hoàn toàn không quay đầu lại.
Diệp Thần Hi vẫn không hề dời mắt cho đến khi bóng lưng anh khuất sau hành lang, thầm tự nhắc đi nhắc lại trong lòng: “Tôi sẽ chờ anh về.”
– sẽ có một ngày tôi trở nên thật sự mạnh mẽ.
– sẽ có một ngày tôi có đủ tư cách sóng vai đi bên anh.
– tôi sẽ mời anh quay về, trở lại Lạc Hoa Từ của chúng ta, ngồi ở nơi anh yêu thích nhất, nghe nhạc, phơi nắng, vui vẻ chơi game.
– tôi sẽ cáng đáng hết thảy nặng nhọc thay anh, tôi sẽ giải quyết hết những vấn đề khó khăn thay anh, tôi sẽ mãi mãi ở cạnh anh, bên anh.
– sư phụ, tôi chờ anh trở về.
Cũng chính lời tuyên thệ trong lòng tháng ngày niên thiếu ấy là động lực khích lệ Diệp Thần Hi.
Sau khi Lam Vị Nhiên rời đi, Diệp Thần Hi làm đội trưởng của Lạc Hoa Từ, dưới sự suy sụp tột cùng mà hắn trưởng thành một cách nhanh chóng, nét ngây ngô niên thiếu dần mất đi, hắn cũng học được cách dùng nụ cười để tạo nên lớp vỏ ngụy trang cho mình, đồng thời dựa vào năng lực phân tích và quan sát chiến cuộc để từ từ bồi dưỡng đội tuyển Lạc Hoa Từ suýt giải tán thành một đội mạnh hàng đầu.
Sau một năm rưỡi, như một lời nguyền khó giải, đội tuyển Lạc Hoa Từ lại một lần nữa đối đầu với Hoa Hạ của Lưu Xuyên ngay trong trận playoffs đầu tiên. Diệp Thần Hi hủy diệt hoàn toàn Hoa Hạ, đồng thời đưa Lạc Hoa Từ tiến vào chung kết, thuận lợi giành được chiếc cúp vô địch của mùa giải.
Nhưng Lam Vị Nhiên lại vẫn bặt vô âm tín.
Dù sau đó đội tuyển Lạc Hoa Từ có giành được bao nhiêu huy hoàng dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần Hi, Lam Vị Nhiên vẫn chưa từng xuất hiện.
Diệp Thần Hi vẫn luôn mỉm cười, nhưng hắn biết trong lòng mình đã bị khoét rỗng một khoảng, đó là khoảng trống mà Lam Vị Nhiên để lại khi anh ra đi. Bao năm nay mỗi khi nằm mơ, hắn đều mơ về cảnh sư phụ rời đi năm ấy – ánh hoàng hôn vàng vọt, hành lang trống vắng tiêu điều, bóng anh xa dần, tựa như tất cả đều hợp lại thành một bức tranh vĩnh hằng, lắng đọng giữa dòng thời gian vẫn chưa từng ngừng chảy.
Đảo mắt đã ba năm trôi qua, Lam Vị Nhiên vẫn không có tin tức gì, Diệp Thần Hi thì vẫn giữ lại chỗ anh ngồi năm ấy, nhưng lòng hắn tự biết người kia sẽ không bao giờ trở lại.
Hình ảnh sư phụ rời đi lặp đi lặp lại trong mơ, giống như một điềm báo chẳng lành…
***
Vì mơ thấy ác mộng cả một đêm nên sáng hôm sau sắc mặt Diệp Thần Hi rất khó coi. Khi đến căn-tin ăn sáng, mấy người mới trong trại huấn luyện thấy sắc mặt Diệp đội mà sợ tới mức không dám lại gần, chỉ trốn ra xa cúi đầu gặm bánh bao.
Không ngờ đội trưởng Diệp ăn được một nửa lại đột nhiên liếc nhìn bọn họ, đi tới nói: “Mấy cậu tránh tôi làm gì?”
Cả đám người lập tức toát hết mồ hôi, vội nói: “Không đâu ạ, Diệp đội…”
Diệp Thần Hi khẽ cười, ngồi xuống đối diện mấy cậu trai, hỏi: “Thời gian này PK với đồng đội của Lưu Xuyên có thu hoạch được gì không?”
Có một thiếu niên gan lớn hơn người khác liền mạnh dạn nói: “Hôm trước mấy người bên Lưu Xuyên mới lên cấp cuối, hôm qua chúng tôi tới lôi đài tìm bọn họ thì thấy trong danh sách người ngồi xem còn có một Minh Giáo nữa, không biết có phải đồng đội không. ID người này là Sách Mã Giang Hồ, nhìn thông tin thì tới từ khu Năm Điện tín.”
Diệp Thần Hi nhíu mày: “Sách Mã Giang Hồ? Tên này nghe quen quá… để tôi về kiểm tra xem, mọi người cứ tiếp tục luận bàn với bọn họ, đừng lười biếng.”
Mấy người mới lập tức gật đầu nói: “Đã rõ, đội trưởng!”
Lâm Vũ Phàm cũng bê đồ ăn sáng đi tới ngồi bên cạnh Diệp Thần Hi, cười nói: “Đội trưởng, quản lý nói với tôi đã đặt xong vé máy bay tới Cáp Nhĩ Tân, ba giờ chiều hôm nay xuất phát.”
Có người mới nói: “Đối thủ trận tiếp theo là đội tuyển Tuyết Lang nhỉ? Mọi người cố lên nhé.”
Diệp Thần Hi khẽ mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi nắm chắc trong lòng rồi.”
Lâm Vũ Phàm nói: “Thi đấu đúng lễ Quốc Khánh, đến lúc đó chắc chúng ta phải đến nhà thi đấu sớm đề phòng tắc đường… À phải rồi, Tiểu Chu này, có phải Cáp Nhĩ Tân tầm này lạnh lắm không? Chúng tôi có cần mang theo áo khoác không?”
Một người mới họ Chu quê ở Cáp Nhĩ Tân nghe đội phó hỏi liền vội nói: “Mấy hôm nay đang hạ nhiệt độ, ở Cáp Nhĩ Tân chắc sẽ chỉ khoảng bảy độ thôi, ban ngày mặc áo dài tay ở trong phòng thì không vấn đề nhưng khi đi ra ngoài thì vẫn nên mặc áo khoác hay áo gió gì đó, về đêm sẽ còn lạnh hơn.”
Lâm Vũ Phàm gật đầu: “Xem ra chúng ta phải mang áo khoác rồi, bay đi bay lại để thi đấu phiền ơi là phiền, sao đội tuyển Tuyết Lang lại chọn sân đấu ở nơi xa như Cáp Nhĩ Tân chứ…”
Có người nói đùa: “Đội tuyển Tuyết Lang mà, nghe đã thấy có mùi tuyết rồi, chọn thành phố băng tuyết nó lại hợp lý quá.”
Có người nói: “Trận khai mạc Tuyết Lang đánh gắt vậy mà mấy trận gần đây lại cứ thua.”
Có người hùa theo: “Công nhận, thua Thất Tinh Thảo 0:9, thua Quốc Sắc 4:5. Chẳng phải bảo là ngựa ô mạnh nhất mùa này sao? Xem ra cũng chẳng kinh khủng như lời đồn.”
Lâm Vũ Phàm cười nói: “Đừng vội kết luận, đội mới lên thường đều thế cả, ban đầu chưa quen nhịp thi đấu của giải chuyên nghiệp, bọn họ còn cần phải tôi luyện nhiều hơn, đến lượt về có khi lại khác hẳn. Đội trưởng tên Phương Chi Diên kia rất giỏi, còn thêm cặp sinh đôi nữa…”
Cả đám người nói chuyện rôm rả, Diệp Thần Hi vẫn giữ nụ cười trên gương mặt nhưng lại chẳng nghe được là bao.
Hắn vẫn có cảm giác tinh thần không yên, phải chăng là do cơn ác mộng đêm qua?
***
Lễ Quốc Khánh được nghỉ bảy ngày, đối với rất nhiều người thì đây là thời gian thảnh thơi thư giãn, nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp thì bảy ngày này lại là thời gian bận rộn nhất.
Lịch thi đấu từ ngày 1 tháng Mười đến ngày 7 tháng Mười được sắp xếp rất khít, đội tuyển Lạc Hoa Từ bay tới Cáp Nhĩ Tân đánh Tuyết Lang ngày mùng một tháng Mười, đến ngày mùng bốn lại về Thượng Hải nghênh chiến Hoa Hạ, ngày mùng bảy tiếp tục bay tới Thành Đô đối đầu với Thịnh Đường. Cứ theo guồng ba ngày một trận, có lẽ rất nhiều thành viên trẻ sẽ cảm thấy chưa quen, mà thua một trận không kịp điều chỉnh lại tâm lý thì cũng sẽ rất dễ sụp đổ.
Nhưng cũng may đội tuyển Lạc Hoa Từ mà Diệp Thần Hi dẫn dắt không phải lo tới việc này. Tuyển thủ của đội tuyển Lạc Hoa Từ tuy ai cũng khoảng 20 nhưng phần lớn đều đã thi đấu từ năm 18 tuổi, với kinh nghiệm hai ba năm thi đấu thì dù còn trẻ nhưng vẫn coi như tuyển thủ có kinh nghiệm phong phú lão luyện, vì thế không phải lo xuất hiện vấn đề tâm lý.
Các đội tuyển tương đối trẻ trong liên minh bao gồm Lạc Hoa Từ, Đồng Tước, Thịnh Đường, Quốc Sắc, Phong Hỏa và thêm Tuyết Lang mới gia nhập năm nay. Những đội tuyển này đều có độ tuổi trung bình rơi vào khoảng từ 19 đến 20 tuổi. Ở trong giới eSports thì đây chính là thời kỳ đỉnh cao phong độ của tuyển thủ.
Trong số các đội lâu năm thì Thất Tinh Thảo là một trong những đội tuyển mạnh nhất, có điều không thể không thừa nhận rằng Lão Tiêu và Tô Thế Luân đã sắp đến tuổi giải nghệ, người nối nghiệp tương lai của Thất Tinh Thảo vẫn còn đang phải bồi dưỡng, lần trước Diệp Thần Hi có thể thắng Thất Tinh Thảo 6:3 cũng là vì Tiêu Tư Kính phái người mới ra sân. Tuy thua rất thảm nhưng Diệp Thần Hi biết rõ, Lão Tiêu sử dụng Lạc Hoa Từ bọn họ như một đoàn huấn luyện, lấy cơ hội này nhằm rèn giũa người mới.
Còn Diệp Thần Hi lại rất tự tin về trận đấu lần này với Tuyết Lang.
Khách quan một chút mà nói thì thực ra Diệp Thần Hi nắm bắt và phân tích chiến cuộc rất chắc chắn, thậm chí còn hơn cả sư phụ Lam Vị Nhiên của hắn.
Đã vậy hắn còn có giác quan rất chuẩn, đôi khi gặp thế trận giằng co tiến thoái lưỡng nan, hắn chỉ cần dựa vào cái trực giác nghịch thiên đó để phán đoán chuẩn xác. Cũng chính vì vậy mà “lời nguyền” Lạc Hoa Từ mới trở nên vô cùng đáng sợ.
Đêm đó, mười mấy người của đội tuyển Lạc Hoa Từ đặt chân đến Cáp Nhĩ Tân. Sau khi tới khách sạn mà liên minh đã đặt trước, Diệp Thần Hi họp các thành viên tới dặn dò đơn giản vài câu rồi bảo mọi người về nghỉ sớm, sáng mai dậy sớm xuất phát đến nhà thi đấu.
Nhà thi đấu ở Cáp Nhĩ Tân mới xây năm nay, vẫn chưa đánh trận nào, trận đấu giữa đội tuyển Tuyết Lang và Lạc Hoa Từ lần này coi như trận bóc tem, chưa kể lại tổ chức vào đúng kỳ nghỉ Quốc Khánh nên rất nhiều học sinh sinh viên được nghỉ mua vé tới xem. Vì vậy vào buổi sáng ngày thi đấu, toàn bộ hội trường chật kín khán giả, không còn chỗ ngồi.
Tuy nơi đây là sân nhà của đội tuyển Tuyết Lang nhưng Tuyết Lang lại là đội tuyển mới lên năm nay, chưa có nhiều fan, trong khi đó Lạc Hoa Từ là đội mạnh có không ít fan cứng ở Cáp Nhĩ Tân, tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang khắp hiện trường, thậm chí có những người còn chẳng ngại đường xa mà tới ủng hộ cho Lạc Hoa Từ.
Lam Vị Nhiên ngồi trên khán đài, lắng nghe âm thanh “Lạc Hoa Từ cố lên” vang vọng không ngừng, cảm nhận bầu không khí nhiệt huyết đã lâu không thấy, anh nhất thời có chút rối rắm.
Mấy cô bé bên cạnh rõ ràng là fan ruột của đội tuyển Lạc Hoa Từ, hét to cổ vũ đến mức lạc cả giọng, mấy cô bé kích động giơ tấm bảng viết tay có chữ “Diệp đội cố lên” trong tay, nhưng bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được người con trai ngồi bên cạnh chính là sư phụ của Diệp đội mà mình thích nhất, là người sáng lập ra đội tuyển Lạc Hoa Từ, Tứ Lam.
Đúng mười giờ, hai bên chính thức khai chiến, ngày hôm nay bên chọn bản đồ là Tuyết Lang.
Tứ Lam không quen tuyển thủ mà Lạc Hoa Từ phái ra đi đánh lôi đài, nghe tiếng hoan hô xung quanh anh mới biết người đầu tiên lên sân là đội phó Lâm. Lâm Vũ Phàm chơi Tiêu Dao Chiết phiến cận chiến, thao tác nhã nhặn nhưng ra tay quyết đoán. Một mình cậu đã xử gọn cặp sinh đôi của Tuyết Lang, sau đó tiếp tục đối phó với người thứ ba…
Sau khi Lâm Vũ Phàm nằm xuống, tuyển thủ thứ hai của Lạc Hoa Từ tiến lên dứt điểm nốt người thứ ba của Tuyết Lang, thành công giành ba điểm lôi đài đầu tiên.
Đội tuyển Tuyết Lang yếu lôi đài gần như đã trở thành nhận thức chung.
Nhưng dù Tuyết Lang mạnh đoàn chiến như vậy nhưng trước mặt Lạc Hoa Từ lại dường như không có bất cứ phần thắng nào. Vốn hôm nay bọn họ đánh sân nhà, bản đồ cũng do bọn họ chọn hẳn là phải có lợi thế địa hình, nhưng Phương Chi Diên lại nhận ra vị đội trưởng Diệp Thần Hi luôn mỉm cười này quả thật rất đáng sợ. Dù hắn muốn mai phục hay đánh lén thì kết quả vẫn là bị Diệp Thần Hi phản mai phục quét sạch – quả thực không ai có thể hiểu được Diệp đội đang thật sự tính điều gì.
Cuối cùng đội tuyển Tuyết Lang thất bại hoàn toàn dưới tay Lạc Hoa Từ, lại tiếp tục là tỉ số 0:9 hủy diệt.
Trận đấu kết thúc, đội thắng sẽ qua phòng cách âm của đội thua bắt tay theo đúng phép lịch sự để thể hiện tinh thần “Hữu nghị đứng đầu, thi đấu thứ hai, vậy mới là hòa bình hữu ái”. Diệp Thần Hi dẫn các thành viên Lạc Hoa Từ đi tới bên Tuyết Lang, mỉm cười bắt tay với bọn họ, còn vỗ vai Phương Chi Diên mà nói: “Cố lên.”
Phương Chi Diên cũng chỉ mỉm cười nói: “Diệp đội, bội phục.”
Ý trong lời nói là: “Còn trẻ vậy đã mưu mô khó lường, trên đấu trường thì giết người nhanh gọn, phục thật.”
Hai đội trưởng liếc nhìn nhau, ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, Diệp Thần Hi mỉm cười đi lướt qua hắn.
Lam Vị Nhiên nhìn hình ảnh dưới sân khấu ấy, không nhịn được mà cũng nhoẻn miệng cười.
– tiểu đồ đệ đã trưởng thành rồi, Diệp Thần Hi hôm nay đã là một người đàn ông thành thục, không quan trọng thắng thua, luôn mỉm cười đối diện tất thảy. Mấy pha giao tranh tổng trong trận với Tuyết Lang vừa rồi hắn chỉ huy rất tốt, Lam Vị Nhiên không nhịn được lại nghĩ dù là chính mình vào thời điểm mạnh nhất năm xưa có lẽ cùng chẳng bình tĩnh được như Tiểu Diệp nhỉ?
– Tiểu Diệp, cậu là một đội trưởng rất tốt, sư phụ có thể yên tâm rồi.
– rõ ràng Lạc Hoa Từ trong tay cậu tốt hơn khi còn ở trong tay sư phụ, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, cậu thật sự khiến sư phụ tự hào.
Trận đấu kết thúc, Lam Vị Nhiên đứng dậy rời đi theo đoàn người.
Lạc Hoa Từ phỏng vấn xong, đang rời sân đấu theo cửa sau thì bị vài phóng viên chặn lại hỏi thêm mấy câu ở cửa. Vì chiến thắng nên tâm trạng Diệp Thần Hi khá tốt, hắn kiên nhẫn trả lời những câu hỏi của phóng viên, ánh mắt vẫn đảo qua xung quanh, đột nhiên lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa –
Người kia mặc quần dài ôm chân màu cà phê, bên trên là áo sơ mi màu xanh nhạt phối cùng với măng tô dài màu trắng. Anh đút hai tay vào túi áo, đứng đó híp mắt chẳng quan tâm đến ai.
Anh đang đứng đợi đèn xanh ở phần đường đi bộ, sau khi đèn xanh được bật thì nhanh chóng bước về phía trước, anh vẫn đeo headphones như mọi khi, nhìn không khác gì một chú báo Nam Mỹ thích chí tản bộ trong rừng, thoải mái, nhàn nhã, ung dung. Ánh mặt trời rót xuống người anh khiến mái tóc nâu hơi dài cũng lấp lánh ánh sáng nhu hòa.
Diệp Thần Hi gần như chỉ liếc qua là nhận ra anh.
Sư phụ…
Các thành viên Lạc Hoa Từ chỉ thấy sắc mặt Diệp đội bỗng nhiên thay đổi, hắn bỏ lại cả đám phóng viên rồi xông ra khỏi vòng vây như phát điên!
Mọi người nhìn nhau rồi lại nhìn theo hướng hắn biến mất, quản lý bị dọa cho choáng váng trong khi đội phó Lâm Vũ Phàm thì nhanh chóng hiểu ra, vội vàng giảng hòa nói: “Khụ khụ, Diệp đội mới nhìn thấy người quen nên chạy đi chào hỏi rồi. Các bạn phóng viên, giờ chúng tôi phải về khách sạn, hai ngày nữa lại có trận rồi, mong mọi người tạo điều kiện, cảm ơn.”
Lâm Vũ Phàm đưa các thành viên ra xe, mọi người mới hỏi: “Có cần đợi Diệp đội không ạ?”
Lâm Vũ Phàm nói: “Đừng đợi, chắc anh ấy không về luôn đâu…”
Bên ngã tư đường, Diệp Thần Hi đứng đúng vị trí mà Lam Vị Nhiên mới đứng, dáo dác nhìn xung quanh.
Đây là một ngã tư, đèn xanh vừa bật, Lam Vị Nhiên đã thoáng cái không thấy đâu nữa. Anh cứ thế biến mất giữa biển người, chẳng khác nào ngày hôm đó anh biến mất sau góc cuối hành lang của Lạc Hoa Từ trong ánh nhìn chằm chằm của hắn.
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến người ta chói mắt, vội vàng nhốn nháo đan nhau bước thật nhanh, Diệp Thần Hi tìm đi tìm lại trên con phố vài lần nhưng không còn thấy bóng dáng người kia nữa.
Hắn bỗng thấy hai mắt mình nóng lên.
Gió bỗng nổi lên tự khi nào, tóc của Diệp Thần Hi bị thổi tung rối loạn, hắn mặc đồng phục của Lạc Hoa Từ đứng trên đường lớn, giữa biển người tấp nập mịt mờ, kinh ngạc hồi tưởng lại hình ảnh khi vừa nhìn thấy người nọ để rồi cảm thấy lòng mình bỗng lạnh băng.
– nếu đã tới xem thi đấu, tại sao không đến gặp tôi?
– anh có biết, tôi nhớ anh nhiều đến mức nào hay không?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận