Mãi đến tận sáu giờ tối, các tuyển thủ của đội tuyển Lạc Hoa Từ đi ăn cơm mới thấy Diệp đội trở về. Khác với dáng vẻ mỉm cười mọi khi, sắc mặt của Diệp Thần Hi trầm xuống, về đến nơi lập tức đi thẳng lên phòng, gặp các thành viên của Lạc Hoa Từ cũng chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Mọi người đi ăn cơm ngơ ngác nhìn nhau, đội trưởng bỗng xông thẳng ra khỏi vòng vây của phóng viên rồi biến mất cả một buổi chiều, ai cũng ngỡ ngàng không biết hắn đi đâu làm gì, có điều nhìn sắc mặt khó coi như thế thì không ai dám mở miệng hỏi, chỉ đành im lặng liếc nhau cúi đầu giải quyết bữa tối.
Lâm Vũ Phàm là người gần nhất với Diệp Thần Hi, hôm nay hắn khác thường như vậy khiến Lâm Vũ Phàm cảm giác chắc chắn có liên quan tới vị sư phụ Lam Vị Nhiên thần bí kia. Sau khi cơm nước xong xuôi, Lâm Vũ Phàm nhờ nhân viên gói một suất cơm mang về phòng cho Diệp Thần Hi. Khi đội tuyển thi đấu bên ngoài, liên minh sẽ sắp xếp khách sạn năm sao phòng đôi hai người ở tiêu chuẩn cho tuyển thủ, vì để thảo luận chiến thuật mà thường thì đội trưởng và đội phó sẽ ở cùng một phòng.
Khi Lâm Vũ Phàm về phòng thì Diệp Thần Hi đang tắm, tiếng nước vọng ra đủ để thấy hắn mở vòi rất mạnh, rõ ràng là chịu kích thích không nhỏ.
Lâm Vũ Phàm gõ cửa: “Đội trưởng ăn tối chưa? Tôi mang chút đồ ăn cho anh.”
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại một lát, sau đó giọng nói trầm thấp của Diệp Thần Hi mới vang lên: “Cảm ơn, cứ để trên bàn đi.”
Lâm Vũ Phàm đặt hộp cơm lên bàn rồi về giường của mình, cầm iPad chơi game. Một lúc sau Diệp Thần Hi tắm xong đi ra, ngồi vào bàn mở hộp cơm Lâm Vũ Phàm cầm lên rồi cúi đầu im lặng ăn.
Bầu không khí trong phòng có chút gượng gạo, Lâm Vũ Phàm đành phải dồn hết sự chú ý vào game.
Diệp Thần Hi ăn xong thì mở máy tính download video ghi lại trận đấu hôm nay về, Lâm Vũ Phàm còn tưởng hắn muốn xem lại, ai ngờ hắn lại di chuột kéo về đoạn đầu, nhìn chằm chằm vào màn làm nóng bầu không khí trước trận đấu. Đoạn này có tiết mục bốc thăm, MC sẽ bốc một dãy số may mắn, màn hình sẽ chiếu cảnh khán đài náo nhiệt, Diệp Thần Hi nhìn chằm chằm vào màn hình hồi lâu, cảm giác như đang tìm kiếm người nào đó, cuối cùng có vẻ như là không tìm được nên mới chán nản gục đầu.
Lâm Vũ Phàm bỗng cảm thấy người này rất đáng thương – anh ấy đang tìm sư phụ sao?
Thực ra Lâm Vũ Phàm có thể nhận ra tình cảm của Diệp Thần Hi đối với sư phụ của hắn không giống bình thường, dù Diệp Thần Hi che giấu tốt đến thế nào nhưng bọn họ vẫn chung phòng, sống cạnh nhau nhiều năm như vậy, đôi khi nửa đêm Lâm Vũ Phàm thức dậy đi WC cũng sẽ nghe thấy người con trai giường bên mơ thấy ác mộng mà gọi sư phụ của mình. Lâm Vũ Phàm nhìn cảnh ấy mà đau lòng thay cho hắn.
Yêu thầm một người đã đủ đau khổ rồi, huống hồ người mà hắn thích lại là con trai, còn là sư phụ của hắn…
Tình cảm cấm kỵ này nói ra đã thấy rợn người, vì thế Diệp Thần Hi vẫn luôn gò ép bản thân, Lâm Vũ Phàm là đội phó lại là bạn cùng phòng, tuy biết hết trong lòng nhưng chỉ có thể giả vờ như không biết gì hết. Cậu sợ rằng một khi mình mở miệng hỏi sẽ chạm phải vảy ngược của người này.
Xem video rất lâu nhưng không có kết quả gì, Diệp Thần Hi tắt máy quay về giường ngồi, mở miệng hỏi: “Cậu đã từng thích ai chưa?”
Tay Lâm Vũ Phàm bỗng run lên, dòng chữ “Game Over” cũng đồng thời hiện lên màn hình điện thoại.
Nhìn vào ánh mắt của Diệp Thần Hi, Lâm Vũ Phàm vội xấu hổ nói: “Khụ, chưa ạ. Tôi chưa yêu đương bao giờ, cũng chưa gặp được ai khiến mình yêu thích cả…”
Diệp Thần Hi lại nói: “Thực ra cậu biết tôi thích Lam Vị Nhiên đúng không?”
Lâm Vũ Phàm: “…”
Diệp Thần Hi nói: “Tôi thường xuyên mơ thấy ác mộng, còn nói mơ nữa, chắc chắn cậu đã nghe thấy gì đó, đúng không?”
Lâm Vũ Phàm bỗng thấy lạnh toát sống lưng, đây là muốn giết người diệt khẩu sao?
Lâm Vũ Phàm vội khoát tay nói: “Tôi chưa nói với bất cứ ai khác đâu! Thề hứa đảm bảo! Tuyệt đối kín miệng như bưng!”
Diệp Thần Hi cười cười nói: “Đừng kích động thế, tôi biết cậu không phải dạng bà tám như Trần loa phường bên Thịnh Đường. Trước mắt chỉ có cậu biết chuyện này, ngay cả chính anh ấy cũng không biết tôi có tình cảm như vậy…”
Nụ cười của Diệp Thần Hi có chút gượng gạo, giọng nói cũng hạ đến mức thấp nhất: “Nếu anh ấy biết tôi thích anh ấy, chắc chắn sẽ sợ đến mức bỏ chạy, không bao giờ gặp tôi nữa… Trong mắt anh ấy, tôi chỉ là đồ đệ, hôm nay anh ấy tới xem thi đấu có lẽ là vì muốn biết Lạc Hoa Từ trong tay tôi đã trở thành thứ gì. Xem thi đấu xong, Lạc Hoa Từ thắng, anh ấy cũng yên tâm mà đi… Đứng từ lập trường của anh ấy thì thực ra anh ấy chẳng làm sai điều gì… Chỉ là… Anh ấy không tới gặp tôi khiến tôi có chút khó chịu…”
Nhìn sự bi thương trong mắt hắn, Lâm Vũ Phàm nhất thời không nói nên lời, chỉ ngồi đó chẳng biết đáp sao cho phải.
Có lẽ hắn cũng đã chịu áp lực quá lâu nên mới chia sẻ hết tâm sự trong lòng với Lâm Vũ Phàm. Dù gì Lâm Vũ Phàm cũng là bạn cùng phòng, là người duy nhất biết bí mật của hắn. Bí mật cứ giấu nhẹm trong lòng quá lâu cũng rất khó chịu, hắn bằng lòng nói ra, Lâm Vũ Phàm với kinh nghiệm yêu đương bằng số 0 tròn trĩnh cũng chỉ có thể lắng nghe, không thể cho hắn bất cứ lời khuyên nào.
Diệp Thần Hi trầm mặc một lát mới cười nói: “Thôi, nói mấy chuyện này với cậu mà làm gì. Chúng ta vẫn nên nghĩ xem trận sau đánh thế nào đi.”
“…” Hắn nhanh chóng phủi sạch vấn đề về tình cảm cá nhân, trở lại làm đội trưởng của Lạc Hoa Từ, tốc độ thay đổi sắc mặt thật sự khiến Lâm Vũ Phàm trợn mắt há mồm.
Diệp Thần Hi nói tiếp: “Đối thủ trận tiếp theo là Hoa Hạ. Sau khi Lưu Xuyên rời đi thì Hoa Hạ rệu rã suốt mùa Chín giờ cũng đã điều chỉnh lại được. Tôi thấy đội trưởng Lương Hải Tân rất biết nhẫn nhịn lại có thêm Tạ Quang Nghị hỗ trợ, chưa chắc trận này đã dễ đánh. Vũ Phàm, cậu có đề xuất gì hay không?”
“…” Lâm Vũ Phàm vẫn còn chưa vượt qua sang chấn tâm lý khi Diệp Thần Hi mở miệng nói thích sư phụ mình.
Diệp Thần Hi nghi hoặc nhìn qua: “Vũ Phàm?”
“Dạ dạ!” Lâm Vũ Phàm vội gãi đầu nói: “Hầy, so với trước đây thì Lạc Hoa Từ đã cố gắng hơn rất nhiều, mà trận tới chúng ta là bên chọn bản đồ, sau khi về thì thử chọn xem bản đồ nào được, em thấy vẫn nên chọn loại lục chiến ổn định, thích hợp cho chúng ta phát huy…”
Hai người bắt đầu trao đổi quan điểm về trận đấu tiếp theo, Diệp Thần Hi nhanh chóng biến thành một đội trưởng mẫu mực.
– Lam Vị Nhiên nói không sai, so với anh, Tiểu Diệp hợp làm đội trưởng của Lạc Hoa Từ hơn.
***
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ thành viên của đội tuyển Lạc Hoa Từ bay về Thượng Hải, chuẩn bị cho trận quyết đấu ba ngày sau với Hoa Hạ.
Cùng thời gian đó, Lam Vị Nhiên cũng đang ở sảnh chờ sân bay, anh thấy đoàn người Lạc Hoa Từ ở xa xa đang xếp hàng check-in, nghĩ một hồi vẫn không tiến lên chào hỏi. Dù sao thì ngoại trừ Tiểu Diệp thì không còn ai ở Lạc Hoa Từ biết đội trưởng cũ là anh nữa, nếu anh xuất hiện chắc chắn cả đám sẽ coi anh như khỉ trong sở thú mà nhìn, mà cảm giác bị soi mói chẳng hay hớm gì.
Thế là Lam Vị Nhiên xoay người đi về tận hàng cuối tránh mặt Lạc Hoa Từ, kéo vali chờ check-in.
Nhìn từ xa, đoàn người Lạc Hoa Từ hành động chỉnh tề ngay ngắn, đăng ký theo thứ tự dưới sự dẫn dắt của Diệp Thần Hi. Chỉ từ những chi tiết nhỏ này là có thể nhìn ra tố chất của một đội tuyển, hiện tại Lạc Hoa Từ được Tiểu Diệp quản lý đâu ra đó, Lam Vị Nhiên cũng cảm thấy rất mừng.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Thượng Hải vào 11 giờ trưa, Lam Vị Nhiên ra khỏi sân bay thì lập tức bắt xe về nhà.
Mẹ anh Vương Khả Như cũng là họa sĩ, tuy hiện tại đã 47 nhưng nhìn vẫn trẻ như phụ nữ tuổi 30 kèm theo khí chất văn nhã ôn hòa. Trước đây khi cha anh còn sống, hai vợ chồng thường xuyên đi du lịch, tìm cảm hứng ở khắp nơi trên thế giới, bọn họ là một cặp vợ chồng rất ngọt ngào. Sau khi cha mất, mẹ Lam Vị Nhiên gom hết tranh của ông vẽ lại giữ như báu vật, còn mang ra nước ngoài tham gia triển lãm.
Lần này Lam Vị Nhiên về Thượng Hải chính là vì mẹ anh muốn tổ chức một buổi triển lãm tranh nhân dịp Quốc Khánh.
Mùi hương quen thuộc tỏa ra từ trong bếp khiến Lam Vị Nhiên nhất thời cảm thấy mũi mình cay cay. Nếu cha anh còn sống thì tốt biết bao nhiêu? Một nhà ba người có thể cùng ăn cơm bên bàn ăn, anh vẫn nhớ rõ cha mình thích nhất ăn cá hấp mẹ làm, khi anh còn bé, cha thường xuyên cẩn thận gỡ xương cá cho anh ăn.
Tranh được treo khắp nơi trên tường, tất cả đều là những tác phẩm của cha, căn nhà ở Thượng Hải này đâu đâu cũng tràn ngập bóng hình của người đã khuất.
Lam Vị Nhiên dường như có thể nhìn thấy bóng hình người kia ngồi trên ghế xoay trong phòng làm việc để chơi game, ngón tay cà loạn trên bàn phím, đôi lúc còn thở hổn hển nói: “Con trai, tới đây dạy dỗ thằng nhỏ này cho ba, vậy mà nó dám mắng ba con là đồ gà…”
Lam Vị Nhiên bất lực cầm nick của cha đi hành người ta, người bị hành chết còn bò lên nói: “Trong một giây từ tay tàn thành cao thủ? Đổi người à?”
Ba Lam đắc ý nói: “Đổi qua con trai đấy!”
“…” Bên kia để lại một hàng ba chấm cạn lời rồi chạy biến.
Người cha chưa mất đi nét trẻ con trong tính cách rất thích vào game đi khắp nơi tìm người luận bàn, thua bao nhiêu trận vẫn không biết chán. Khi đó đấu trường lôi đài của Võ Lâm còn có một “Bảng điểm âm”, ba Lam rất vinh quang xếp hạng đầu trên bảng này với thành tích “Thua 1000 trận liên tiếp, âm 5000 điểm”.
Lam Vị Nhiên hỏi ông: “Hạng nhất bảng âm điểm vui lắm sao?”
Ba Lam nói: “Tốt xấu gì cũng là hạng nhất, con có giỏi thì cũng lấy hạng nhất về đi xem nào?”
Khi hai cha con cãi nhau, mẹ anh chỉ mỉm cười nhìn bọn họ như hai đứa nhóc ngây thơ.
Thời gian qua đi thì không bao giờ trở lại, những ngày ấm áp bên gia đình cũng không quay về nữa, hôm nay cha anh đã nằm sâu dưới ba tấc đất, và anh cũng chưa từng có nổi một hạng nhất cho mình, đó chính là tiếc nuối lớn nhất trong suốt bao năm.
Lam Vị Nhiên cất vali vào phòng rồi xoay người ra phòng bếp, mẹ anh đang nấu cơm, bà đeo tạp dề nhìn rất ra dáng nội trợ, vì anh đã báo trước mình tới Thượng Hải nên bà mới căn giờ nấu cơm trưa cho con trai.
“Về rồi hả?” Vương Khả Như mỉm cười một chút, đón con trai mới về, “Lại giúp một tay đi, nấu xong hết rồi, chỉ việc bê ra thôi.”
Lam Vị Nhiên thấy tóc bạc lớt phớt trên đầu bà mà cay mũi, mãi không phản ứng lại.
Vương Khả Như quay đầu: “Sao thế?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Không có gì, để con giúp mẹ mấy hôm triển lãm đi.”
Vương Khả Như nói: “Được, còn đang lo không đủ người đây.”
Hai mẹ con cùng bê đồ ăn ra ngoài, vừa ăn vừa trò chuyện.
Vương Khả Như nói: “Đã quen ở trường chưa? Mẹ nghe ông ngoại bảo thầy giáo Lam nổi tiếng lắm hả?”
“Cũng tạm.” Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát lại nói, “Mẹ, con có chuyện muốn hỏi ý kiến mẹ.”
Vương Khả Như ngẩng đầu: “Chuyện gì?”
Lam Vị Nhiên nói: “Mẹ cũng biết con từng thi đấu chuyên nghiệp hai năm, nhưng con vẫn chưa từng có bất cứ giải thưởng nào… Thậm chí vào mùa giải trước khi ba qua đời con cũng thất bại ngay phút cuối. Thực ra con không cam tâm, nên…”
Vương Khả Như sửng sốt nói: “Nên con muốn quay về thi đấu sao?”
“Vâng.” Lam Vị Nhiên gật đầu, “Con muốn đi lấy giải, dù hạng ba cũng được, coi như để an ủi chính mình.”
Vương Khả Như nói: “Nhưng con đã 24 rồi, tuy mẹ không hiểu nhiều về thi đấu điện tử gì đó nhưng nghe nói trong giới thể thao điện tử quốc nội thì tuyển thủ tầm 23 đã sắp giải nghệ rồi. Giờ con trở về có còn được như năm đó không?”
“Đúng là phong độ của con không còn bằng năm đó, thế nên con mới càng muốn quay về.” Lam Vị Nhiên dừng một chút, ngẩng đầu nhìn mẹ, mỉm cười nói, “Vì đây là cơ hội cuối cùng của con.”
Vương Khả Như: “…”
Nhìn ánh mắt kiên định của anh, thân là mẹ bà cũng không khỏi thấy xót xa cho con mình. Bốn mùa giải liên tiếp không có nổi một giải thường, dốc hết toàn lực cũng không thu hoạch được gì, sau khi cha mất lại giải nghệ trong tiếc nuối, anh không cam tâm cũng là chuyện dễ hiểu.
– đã 24 rồi nên mới càng muốn trở về, vì đây là cơ hội cuối cùng của anh.
Nếu bỏ lỡ luôn cơ hội này nữa thì cả đời anh sẽ đều ôm sự tiếc nuối “không có bất cứ giải thưởng nào” cho đến già. Anh thậm chí sẽ hối hận tại sao năm đó bản thân không cố thử một lần? Chưa biết chừng có thể lấy cúp về, làm kỷ niệm cũng được…
Vương Khả Như hiểu rõ, gật đầu nói: “Được rồi, đi làm điều mà con muốn đi, nhân lúc còn trẻ đừng để lại tiếc nuối gì.”
Lam Vị Nhiên có chút cảm động: “Mẹ không phản đối sao?”
Vương Khả Như cười nói: “Tại sao mẹ lại phải phản đối? Nếu cha con còn sống chắc chắn cũng sẽ ủng hộ con. Trước đây khi con còn thi đấu ông ấy thường xuyên chạy đi xem, ông ấy cũng rất thích trò chơi này như con vậy. Muốn quay về thì cứ quay về, con vui là được rồi.”
Dừng một chút, bà lại nói: “Có điều, con đừng quá đặt nặng chuyện thắng thua, lần này trở về cố gắng lấy cúp, không lấy được cũng chẳng sao, thả lỏng tâm lý ra.”
“Vâng.”
Hai mẹ con nhìn nhau mỉm cười, trầm mặc một lát Lam Vị Nhiên lại nói: “Phải rồi, mẹ còn nhớ Lưu Xuyên không?”
Vương Khả Như nghĩ nghĩ rồi nói: “Là đội trưởng đội Hoa Hạ phải không? Mẹ nhớ bốn lần con thua đều là thua cậu ấy.”
Lam Vị Nhiên nói: “Vâng, có điều lần này quay lại con định tổ đội với cậu ta.”
Vương Khả Như sửng sốt nói: “Con muốn chung đội với cậu ấy? Con không thấy khúc mắc gì trong lòng chứ?”
Lam Vị Nhiên lắc đầu: “Mọi người đều cảm thấy con với cậu ta là đối thủ một mất một còn, nhưng thực ra con chưa từng hận cậu ta, con không nhỏ nhen như vậy. Năm đó cậu ta đánh bại con là vì hai đội khác nhau lập trường khác nhau, đổi lại là con thì con cũng sẽ đánh bại cậu ta như thế… Cũng chính vì đã làm đối thủ rất lâu nên con hiểu được trình độ của cậu ta, cậu ta muốn quay về, gọi con cùng lập đội, con suy nghĩ một chút thì cảm thấy cách này rất ổn.”
Vương Khả Như cân nhắc hồi lâu rồi mỉm cười nói: “Cũng tốt… Buông bỏ quá khứ, bắt đầu lại từ đầu.”
Lam Vị Nhiên mỉm cười gật đầu: “Con cũng nghĩ vậy.”
– chỉ khi buông bỏ quá khứ mới có thể làm lại từ đầu.
Lam Vị Nhiên trong quá khứ rất đặt nặng thắng thua, không điều chỉnh tâm lý tốt nên kết quả là thua Hoa Hạ tới bốn lần.
Lam Vị Nhiên của hiện tại từ lâu đã không còn là đội trưởng đội tuyển Lạc Hoa Từ khi ấy nữa, mà Lưu Xuyên bây giờ cũng đã chẳng còn là Xuyên thần của Hoa Hạ, bọn họ đều đã rời đi, để rồi không cam tâm quay trở lại. Trở về liên minh, anh muốn có cúp để chứng tỏ bản thân, vậy thì Lưu Xuyên sẽ là cánh tay mạnh nhất của anh. Lần này mục tiêu của bọn họ cuối cùng cũng thống nhất –
Cùng nhau vô địch!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận