Trước đó Lưu Xuyên đã hẹn hết các thành viên cùng đến Quảng Châu gặp mặt vào lễ Quốc Khánh, cũng đã hẹn với người ở hiệp hội eSports đại học C tập hợp huấn luyện vào Quốc Khánh.
Vốn lễ Quốc Khánh phải là thời điểm bận sứt đầu mẻ trán, nhưng ngày 2 tháng Mười hôm đó Lưu Xuyên lại ngủ nướng hết nửa ngày ở ký túc, Lý Tưởng nhịn không được mà phải ra giường gọi hắn: “Mau dậy đi! Thiếu Khuynh vừa nhắn tin cho tôi bảo bọn họ tới rồi, anh không định đi đón à?”
Lưu Xuyên trở mình, mơ mơ màng màng nói: “Đón gì mà đón, cậu ta đi với Từ Sách, trưởng thành hết rồi không lạc được đâu. Cứ hẹn ngày mùng ba đi ăn cơm, đến khi đó ăn với nhau một bữa là được.” Sau đó lại khò khò ngủ tiếp.
Lý Tưởng: “…”
Làm đội trưởng thế này đấy à?
Có điều Lưu Xuyên cũng chẳng nói sai, lần này Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh cùng tới, chỉ để mỗi Jojo ở nhà giao cho trợ lý nuôi hộ. Từ Sách nhắn tin cho Lưu Xuyên bảo không cần tới đón, hắn và Thiếu Khuynh sẽ đi thẳng tới khách sạn đặt trước, thế nên Lưu Xuyên mới yên tâm thoải mái ngủ nướng hết nửa ngày.
Lần này Giang Thiếu Khuynh tới Quảng Châu đương nhiên là để gặp Lưu Xuyên, Từ Sách cũng tự cho bản thân nghỉ dài một tuần, gặp Lưu Xuyên là phụ, theo Thiếu Khuynh mới là mấu chốt.
Sau khi tới khách sạn, Giang Thiếu Khuynh nhắn tin cho Lưu Xuyên nói: “Đội trưởng, đã đặt chỗ ăn ngày mai chưa?”
Lưu Xuyên nói: “Chưa chốt, sáng mai tôi nhắn cho, có lẽ lần này còn thành viên khác tới nữa.”
Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc: “Còn có ai nữa? Cá con sao?”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Đến lúc đó khắc biết.”
Sáng mùng hai tháng Mười, Dư Hướng Dương cũng nhắn tin: “Đội trưởng ơi tôi lên xe rồi, sáu giờ chiều tới nơi.”
Lưu Xuyên nói: “Được, đến thì chờ ở cổng ra, tôi tới đón cậu.”
Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh đều là người trưởng thành, hơn nữa Giang Thiếu Khuynh lại thành thục ổn trọng, hai người đi với nhau nên Lưu Xuyên rất yên tâm không cần đi đón. Cá con thì khác, nhóc con 17 tuổi có lẽ còn chưa đi đây đi đó nhiều, đây là lần đầu cậu tới Quảng Châu nên Lưu Xuyên mới đi đón cậu.
Dư Hướng Dương ngồi xe từ Cáp Nhĩ Tân tới Bắc Kinh rồi ngồi tàu cao tốc đến Quảng Châu, Lưu Xuyên mua vé cho cậu, dù gì Tiểu Dư cũng là sinh viên, bắt cậu trích tiền sinh hoạt ra để đi xa thế này cũng ngại. Lưu Xuyên nói hắn sẽ chi trả toàn bộ phí tổn lần này, cứ đi tàu cao tốc tới rồi đặt máy bay về thẳng, Dư Hướng Dương vui vẻ xếp hành lý đi luôn.
Tàu cao tốc đi từ Bắc Kinh đến Quảng Châu mất tám tiếng, cậu bắt xe từ sáng nên tới Quảng Châu vừa lúc giờ cơm, Lưu Xuyên vốn định đi đón một mình nhưng Ngô Trạch Văn lại chủ động muốn đi cùng, thế là Lưu Xuyên liền kéo cả Trạch Văn đi với hắn đến ga phía Nam.
Khoảng sáu giờ, Dư Hướng Dương nhắn tin: “Đội trưởng ơi tôi đến rồi!”
Lưu Xuyên nhắn lại: “Tôi chờ cậu ở cổng ra, mặc áo phông cộc tay màu trắng và quần jeans xanh, vừa cao lớn lại đẹp trai, liếc cái là thấy.”
Dư Hướng Dương: “…”
Tuy biết đội trưởng nhà mình rất vô liêm sỉ nhưng thật sự người này tự sướng không đỏ mặt nổi luôn à!
Dư Hướng Dương xách vali đi ra nhìn một lượt, quả nhiên thấy một người con trai cao lớn giữa đám đông, hắn mặc áo phông trắng phối cùng quần jeans đơn giản, nụ cười luôn treo trên miệng nhìn đúng là rất đẹp trai. Bên cạnh còn có một anh trai thấp hơn hắn nửa cái đầu, người này đeo kính gọng đen, dáng vẻ thanh nhã nhưng gương mặt lại không có biểu cảm gì, im lặng đứng đó trái ngược hẳn với không gian ồn ã đông đúc xung quanh.
Dư Hướng Dương móc điện thoại ra gọi, quả nhiên điện thoại của người cao hơn vang lên, Dư Hướng Dương lập tức chạy về phía hắn: “Đội trưởng, tôi ở đây!”
Lưu Xuyên sửng sốt nhìn nhóc con trước mặt: “Tiểu Dư à? Cậu còn bé hơn tôi tưởng tượng nữa, 17 tuổi thật không?”
Dư Hướng Dương buồn bực: “… Tôi lừa anh làm gì?”
Gương mặt thiếu niên trước mắt non choẹt, giọng cũng chưa vỡ, nghe rất thanh, nhớ lại cảnh tượng tên này dùng mặt cà phím khiến anh em ngỏm sạch trong game, Lưu Xuyên không nhịn được mà mỉm cười, nói: “Được đấy, có tương lai ghê.”
Dư Hướng Dương nhìn người con trai nãy giờ vẫn không ho he, tò mò hỏi: “Đây là…”
Lưu Xuyên cười nói: “Đoán đi.”
Đội trưởng rất thích chơi trò đoán xem, Dư Hướng Dương cẩn thận nhìn người này đánh giá, sau đó mới gãi đầu nói: “Hẳn là không phải Lý Tưởng Đại Sư ha? Đại sư ngốc như thế chắc chắn không thể nhã nhặn vậy được… Anh là Ngũ Độc ha? Ngũ Độc là thiên tài Toán học nè, kiểu học bá đeo kính! Giống hệt như trong tưởng tượng của tôi!”
Dư Hướng Dương là dân học dốt nên luôn có tâm lý kính sợ với học bá, nhìn Ngô Trạch Văn cậu không nhịn được mà muốn cúng bái.
Ngô Trạch Văn lại rất bình tĩnh, nhìn ánh mắt sùng bái của tiểu Dư, gật đầu nói: “Chào Tiểu Dư, tôi là Ngô Trạch Văn.”
Lưu Xuyên cười nói: “Cậu gọi cậu ấy là Trạch Văn được rồi, nhóc này mặt liệtthế thôi chứ không phải lạnh nhạt gì với cậu đâu, mặt cậu ấy trước giờ vẫn thế rồi, đừng hiểu nhầm.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Nói người ta mặt liệt ngay trước mặt người khác, có thể chừa cho tôi chút mặt mũi không Lưu Xuyên?
Ngô Trạch Văn nghiêng đầu nhìn Lưu Xuyên vừa lúc thấy Lưu Xuyên mỉm cười nhìn qua, tựa hồ như hiểu rõ suy nghĩ của cậu, hắn lập tức bồi thêm: “Cậu trước giờ đều là mặt liệt mà, tôi nói có sai đâu? Chẳng chịu cười gì cả.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Bạn học Ngô Trạch Văn xoay người rời đi, nói: “Tôi đi mua vé tàu điện ngầm.”
Dư Hướng Dương thì cười rất vui, cậu cảm giác cả đội trưởng lẫn Ngũ Độc đều rất thú vị!
Lưu Xuyên xách hành lý giúp Dư Hướng Dương, thấy vali rất nặng, hắn không nhịn được mà hỏi: “Cậu mang những gì mà nặng thế?!”
Dư Hướng Dương nói: “Đặc sản Cáp Nhĩ Tân đó, tôi mua cho mọi người nhiều lắm.”
Lưu Xuyên cười nói: “Có lòng quá.”
Lưu Xuyên xách vali vừa đi về phía ga vừa nói: “Tiểu Dư, chúng ta đi ăn trước, Lý Tưởng chờ ở nhà hàng rồi, cơm nước xong xuôi tôi đưa cậu tới khách sạn. Khách sạn đặt ở gần trường tôi để cậu tiện tìm bọn tôi. Lần này ở lại Quảng Châu tới ngày mùng bảy hẵng về, tôi đưa cậu đi tham quan đây đó.”
Dư Hướng Dương lập tức nói được được rồi chạy theo đội trưởng, nom cậu y như con thỏ khi nhìn thấy cà rốt.
Ngô Trạch Văn nhanh chóng mua vé tàu, ba người cùng tiến vào ga ngồi tàu điện ngầm vào thành phố. Lý Tưởng đã đặt sẵn phòng ăn, đồ ăn cũng gọi đâu vào đó, Dư Hướng Dương đến nơi là phục vụ cũng bưng đồ lên, mọi người có thể ăn ngay không phải chờ.
Dư Hướng Dương bỗng cảm thấy rất xúc động, tuy chỉ là bạn bè quen trong game nhưng cậu lại thấy như thể là bạn bè quen biết lâu năm vậy, hoàn toàn không có cảm giác tẻ nhạt xấu hổ khi gặp bạn trên mạng bình thường…
Lý Tưởng nhìn thấy Dư Hướng Dương, câu hỏi đầu tiên vẫn là: “Tiểu Dư, cậu 17 tuổi thật à?”
Dư Hướng Dương buồn bực không nói nên lời.
Lưu Xuyên cười nói: “Tiểu Dư, ngày mai đám Thiếu Khuynh nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ lại hỏi thôi. Thực ra đây cũng là chuyện tốt, bọn tôi già lắm rồi, có cậu tới giảm tuổi trung bình xuống lại hợp lý quá còn gì?”
Dư Hướng Dương nói: “Tôi còn giảm được IQ trung bình của cả đội cơ mà.”
Lưu Xuyên nói: “Không thể đâu, có một đội trưởng thông minh như tôi ở đây thì chắc chắn IQ đội mình sẽ đè bẹp hết đối thủ.”
Mọi người: “…”
Cả ba đều mặc kệ hắn.
Cơm nước xong, Lý Tưởng chủ động trả tiền, Lưu Xuyên vốn định mời bữa này nhưng Lý Tưởng nhiệt tình hiếu khách lại tranh trả, Lưu Xuyên đành để cậu chi trước, hôm nay bốn người ăn cũng ít, ngày mai khi cả đội tụ hội thì hắn sẽ chi.
Ba người đưa Cá con tới khách sạn gần đó để lấy phòng, Cá con nói tối buồn chán không có việc gì làm nên Lý Tưởng đề nghị bốn người cùng đến quán net gần trường online.
Từ Sách ở khách sạn cũng không có việc gì làm, Giang Thiếu Khuynh đã tắm, hắn mở laptop vào game ai dè lại thấy bốn người trong list bạn bè của mình đều onl cùng một lúc, hắn không nhịn được mà nói: “Mấy người ở với nhau à?”
Cá con phấn khởi nói: “Đúng rồi, bọn tôi ngồi bốn máy liền nhau trong hàng net nè!”
Từ Sách: “…”
Lưu Xuyên cười nói: “Dù sao cũng rảnh, chúng ta đi đánh hai lần phụ bản tích điểm trang bị, Từ Sách mở nick Cái Bang đi.”
Vân Phi Dương đi du học ở nước ngoài nên vốn không có nhiều thời gian chơi game, nếu sếp thích thì cậu ta cũng rất hào phóng đưa nick Cái Bang này cho Từ Sách. Bên Lưu Xuyên không đủ người đi phụ bản, Từ Sách liền mở nick Cái Bang của khu Bảy Điện tín vào góp đủ số.
Nhưng thêm hắn vẫn thiếu một người, Lưu Xuyên hỏi: “Thiếu Khuynh đâu?”
Từ Sách nói: “Đang tắm.”
Lưu Xuyên nói: “Vậy chờ Thiếu Khuynh lên rồi đánh.”
Đúng lúc này, dòng thông báo từ hệ thống hiện ra dưới góc trái –
Hảo hữu Thiên Không thuộc [Khu Một Điện tín] của bạn đã lên mạng.
Sau khi lên cấp cuối tiến vào server đấu trường Võ Lâm thì bạn bè add xong sẽ có thêm hậu tố server phía sau. Thiên Không khu Một Điện tín chính là clone của Lam Vị Nhiên, khi đó Lưu Xuyên nằm vùng lột trần anh thành công xong cũng tiện tay kết bạn.
Lưu Xuyên thấy tin này lập tức nhắn tin qua: “Lam Lam onl rồi hả?”
“…” Lam Vị Nhiên nhíu mày, “Đừng có gọi bằng cái tên ghê tởm như thế.”
Lưu Xuyên cười nói: “Đọc thư tay của tôi xong quyết định rồi đúng không? Tiểu Dư nói với tôi mấy hôm nay cậu về Thượng Hải, đi bàn bạc với mẹ hả?”
Lam Vị Nhiên bất lực nói: “Làm gì cậu cũng đoán được thế à? Sao không đi làm thám tử luôn?”
Lưu Xuyên liếc qua thám tử Ngô bên cạnh, cười nói: “Tôi có một thám tử bên mình rồi, cậu ấy lột từng lớp ngụy trang của tôi ra luôn, mưa dầm thấm lâu nên tôi cũng học được phân tích suy luận đó. Sao nào? Tôi nói chuẩn không?”
Lam Vị Nhiên nói: “Ừ. Mùng ba tôi tới Quảng Châu, mùng bốn về Thượng Hải, chỉ ở đúng một ngày. Tốt nhất là cậu sắp xếp hết những gì cần nói đi rồi tôi tới thì nói hết một lần.”
Lưu Xuyên hỏi: “Tốt quá. Có cần tôi ra sân bay đón không?”
Lam Vị Nhiên nói: “Khỏi, tôi tới Quảng Châu nhiều rồi, cứ cho địa chỉ tôi sẽ bắt xe qua.”
Lưu Xuyên nói: “Được, lưu số điện thoại vào đi, mai gặp.”
Lam Vị Nhiên tới Quảng Châu ngày mùng ba rõ ràng có ý muốn gia nhập đội ngũ.
Tứ Lam gia nhập sẽ trở thành biến số trong đội hình, có anh thì việc điều chỉnh đội ngũ sẽ trở nên thuận lợi hơn nhiều. Nói thật, Lưu Xuyên tốn bao nhiêu công kéo anh vào đội là vì hiện tại thứ mà đội của hắn thiếu nhất chính là một tuyển thủ toàn diện có kinh nghiệm phong phú như Lam Vị Nhiên.
Đêm đó, sau khi tiễn Tiểu Dư về khách sạn, ba người Lưu Xuyên cùng nhau qua về ký túc xá. Lý Tưởng nghĩ đến việc sẽ gặp đồng bọn ngày mai mà cực kỳ kích động, mặt đầy chờ mong nhìn như chỉ muốn nhảy thẳng tới mười mấy tiếng nữa. Ngô Trạch Văn thì vẫn như mặt hồ không gợn sóng, mặt liệt nhìn không ra cậu đang nghĩ gì. Còn Lưu Xuyên thân là đội trưởng thì ngoài mặt mỉm cười, trong lòng lại đầy cảm khái.
Hắn có lẽ là một người rất may mắn, gặp hai người bạn học có năng khiếu là Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng ở trường, vào game thì gặp hai người đồng đội thú vị là Thiếu Khuynh và Tiểu Dư, để rồi Giang Thiếu Khuynh lại kéo tới một người cực mạnh là Từ Sách, cuối cùng còn tình cờ phát hiện ra Tứ Lam quay về trong kim đoàn.
Bảy người hôm nay tuy chưa phải là đội hình cuối cùng, nhưng ít nhất bảy người bọn họ thay phiên nhau vẫn đủ sức ứng phó với giải Toàn quốc.
Sau khi về ký túc xá, Lưu Xuyên đang định lên giường đi ngủ thì điện thoại bỗng đổ chuông, hắn cầm lên thì thấy là tin nhắn của Ngô Trạch Văn: “Ngày mai gặp mọi người rồi, anh nghĩ ra tên đội chưa?”
Lưu Xuyên trả lời: “Chưa đây, cậu có ý kiến gì không?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi có xem qua mấy đội hiện tại ở liên minh, về cơ bản tên đặt đều có xu hướng cổ phong ví dụ như Thịnh Đường, Quốc Sắc, Thất Tinh Thảo gì đó. Tôi cảm thấy tên đội dễ nhớ là được, chọn mấy cái tên huênh hoang ngông cuồng thì hơi rẻ tiền.”
Trong game có rất nhiều bang đặt tên cực kỳ sang mồm như “Vô Địch Thiên Hạ”, “Tung Hoành Bốn Phương”, “Bách Chiến Bách Thắng”. Đặt tên cho đội tuyển kiểu này chắc chắn không được, giờ đặt tên “Trăm Trận Trăm Thắng” xong bị đánh cho nát người thì chẳng phải tự vả đau tê tái hay sao?
Có điều một cái tên đội tuyển tinh tế hàm xúc cũng không hợp với phong cách của Lưu Xuyên, cái tên đội văn vẻ nhất liên minh này chính là “Lạc Hoa Từ”.
Ngô Trạch Văn là người cẩn thận nhất trong đội, khi mà người khác còn đang nghĩ xem mai ăn gì thì cậu lại tập trung nghiên cứu về tên đội. Có một thám tử tri kỷ như vậy giúp đỡ khiến Lưu Xuyên cảm thấy rất vui mừng.
Lưu Xuyên gõ chữ nhắn lại: “Tôi cũng nghĩ thế, đơn giản dễ nhớ là được. Khu Bảy Điện tín tên là Thủy Long Ngâm, phần lớn thành viên trong đội chúng ta cũng quen nhau ở server mới này, tôi đang suy nghĩ theo hướng này, có lẽ đặt tên gì liên quan tới server xem sao. Cậu chưa ngủ là vì vẫn đang nghĩ việc này à?”
“Ừ.” Ngô Trạch Văn nói, “Còn nữa, sau này sẽ đặt trụ sở câu lạc bộ ở đâu cũng cần phải bàn luôn đúng không?”
Đội trưởng vô tâm thì đang định đi ngủ, Ngô Trạch Văn lại rất nghiêm túc lo mấy việc vặt này cho hắn, quả thực đúng là nhóc quản gia tâm phúc trong game.
Lưu Xuyên không nhịn được mà mỉm cười, nói: “Chưa bàn chuyện chọn địa điểm vội nhưng sau này tài chính của đội giao cho cậu quản lý nha?”
Ngô Trạch Văn có chút sửng sốt, nâng kính gõ chữ: “Giao cho tôi?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi, tôi đang có một khoản gửi ngân hàng đủ làm vốn khởi động cho đội, sau này tiền lo cho đội sẽ rút từ đó. Tôi không có kinh nghiệm quản lý tiền nong, trước đây khi còn ở Hoa Hạ thì có quản lý Lê lo rồi, tôi còn chẳng biết chi phí mỗi quý của đội tính kiểu gì nữa… Vừa lúc cậu thích chuyện tài vụ, cũng quản lý chi tiêu giỏi hơn tôi, chi bằng cậu lo luôn đi?”
Ngô Trạch Văn do dự một lát mới nói: “Bao nhiêu tiền? Tôi sợ mình không làm tốt.”
Lưu Xuyên nói: “Tạm thời là sáu triệu, sau này có tài trợ sẽ tăng lên.”
Ngô Trạch Văn: “…”
Lúc đó Ngô Trạch Văn đang cầm điện thoại nằm trên giường, đọc câu này mà suýt nữa làm rơi điện thoại vào mặt.
Sáu triệu lận? Từ bé đến giờ cậu còn chưa bao giờ thấy nhiều tiền như thế…
Lưu Xuyên hỏi: “Sao vậy?”
Ngô Trạch Văn nói: “Cho tôi quản lý nhiều tiền như vậy? Anh yên tâm à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Có gì mà không yên tâm, mấy hôm nữa tôi sẽ đi làm thêm một cái thẻ phụ, cả hai chúng ta cũng biết pass, cậu lo chuyện chi tiêu, gửi tôi xem kết toán là được. Chẳng nhẽ tôi còn sợ cậu tham ô tiền công chắc? Hay là sợ ôm tiền bỏ trốn đây?”
Lưu Xuyên dừng một chút, lại nhắn thêm: “Nếu cậu ôm tiền bỏ chạy thì tôi lao xuống biển tự vẫn luôn đó : (”
Ngô Trạch Văn: “…”
Vài triệu không phải một khoản tiền nhỏ, vậy mà Lưu Xuyên cứ thế dễ dàng khai mật khẩu cho cậu, rõ ràng Lưu Xuyên rất tin tưởng cậu.
Tuy người này lúc nào cũng cợt nhả nhưng sự tin tưởng của hắn dành cho cậu vẫn khiến Ngô Trạch Văn cảm động. Trầm mặc một hồi cậu mới nghiêm túc nhắn lại: “Nếu anh tin tôi, vậy tôi sẽ giúp anh quản lý tài vụ.”
Cậu chỉ là một game thủ mới toanh, không thể giúp đỡ Lưu Xuyên về mặt này, Lưu Xuyên phải dẫn theo nhiều người cùng thi đấu như vậy chắc chắn phải lo toan bộn bề nhiều việc. Thực ra Ngô Trạch Văn rất vui khi có thể chia sẻ chút áp lực với Lưu Xuyên trong mấy sự vụ nhỏ nhặt này. Trước đây cậu chưa từng biết cảm giác khi bản thân có khả năng giúp đỡ người mình thích lại tốt đẹp đến vậy.
Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn nhắn lại cũng không nhịn được mà mỉm cười: “Tổng quản đại nhân nè, mai tôi sẽ đưa thẻ cho cậu, sau này đội cần chi gì cậu cứ quẹt từ đó ra, sổ sách ghi chép cậu cũng lo luôn hen.”
Ngô Trạch Văn nhắn lại: “Ừ tôi biết rồi.”
Với tính cách nghiêm túc của Ngô Trạch Văn, cậu chắc chắn sẽ tính toán từng khoản cực kỳ rõ ràng, hơn nữa từ bé lại sống cần kiệm, chưa bao giờ tiêu pha hoang phí, giao tài chính của đội cho cậu quản khiến Lưu Xuyên còn yên tâm hơn cả khi để chính hắn lo.
Lưu Xuyên cảm thấy việc gặp được “quản gia chuyên nghiệp” Ngô Trạch Văn giúp đỡ bên mình chính là may mắn nhất của hắn.
– đội tuyển của chúng ta chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận