Tám giờ sáng ngày mùng ba tháng Mười, Lưu Xuyên đang mơ màng ngủ thì bỗng nhận được điện thoại từ Ngô Trạch Văn, Ngô Trạch Văn vừa mở miệng đã hỏi: “Dậy chưa?”
Lưu Xuyên lờ đờ nói: “Ờ… Vừa tỉnh…”
Đội trưởng thích ngủ nướng nên quản gia Ngô không yên tâm, trực tiếp gọi điện thoại giục hắn rời giường, đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức của Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên bị Ngô Trạch Văn đánh thức, bò dậy khỏi giường thì thấy tờ giấy nhắn Lý Tưởng để lại trên bàn, trên đó viết: “Tôi đi đón Tiểu Dư trước, chọn chỗ ăn trưa xong thì gọi tôi, tôi với Tiểu Dư sẽ qua!”
Rõ ràng Lý Tưởng sợ Dư Hướng Dương xa xôi tới đây lạ nước lạ cái nên sáng sớm ngày ra đã kéo bạn học Dư đi ăn sáng.
Lưu Xuyên nhắn tin cho Lý Tưởng hỏi cậu ở đâu, Lý Tưởng nhắn lại nói: “Tôi với Tiểu Dư mới ăn sáng xong, chắc đi mua chút đặc sản Quảng Châu về cho bạn học của cậu ấy, chắc qua cửa hàng Liên Hương mua đó! Đã chọn chỗ ăn trưa chưa? Chọn xong nhắn tôi.”
Lưu Xuyên nói: “Được, khi nào tôi đến sẽ nhắn tin vào group cho. Cậu chăm Tiểu Dư nha, đừng có quăng cậu ấy đi mất.”
Lý Tưởng nói: “Yên tâm, tôi mà đã làm hướng dẫn viên là chỉ có chuẩn trở lên!”
Lưu Xuyên cười cười đặt điện thoại xuống, rửa mặt đánh răng chỉnh tóc xong xuôi mới gọi điện bảo Ngô Trạch Văn xuống lầu.
Ngô Trạch Văn nhanh chóng đi tới trước cửa phòng 301 gõ cộc cộc cộc, cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa đều như ghi âm vang lên, Lưu Xuyên không nhịn được mà khẽ cười, mở cửa nói: “Trạch Văn, cậu vào đi đã, tôi thu thập chút đồ rồi chúng ta cùng ra ngân hàng một chuyến.”
Ngô Trạch Văn đi vào ngồi xuống ghế, Lưu Xuyên lấy một bộ quần áo khá lịch sự ra khỏi tủ rồi chạy vào toilet thay, sau khi đi ra còn ngắm nghía trong gương chán chê, quay đầu hỏi: “Thế nào? Nhìn tôi mặc thế này có phải cảm thấy đội trưởng rất đáng tin không?”
Ngô Trạch Văn ngẩng đầu nhìn hắn, Lưu Xuyên vốn rất đẹp trai, mặc đồ trang trọng một chút quả thực nhìn càng thêm phong độ, khi mỉm cười cũng rất hấp dẫn, có thể tham gia họp báo debut luôn. Ngô Trạch Văn thấy hắn nhìn mình mà giật nảy, vội chuyển ánh nhìn qua chỗ khác, nói: “Cũng tàm tạm.”
Lưu Xuyên cười cười đi tới vỗ vai Ngô Trạch Văn nói: “Đi thôi, quản gia Ngô. Chúng ta đi lo chuyện tiền nong nào.”
Hai người cùng nhau xuống dưới tới nhà ăn để ăn sáng. Rất nhiều bạn học đều đã đi chơi nhân dịp Quốc Khánh nghỉ dài, không chơi thì cũng nằm ngủ nướng trong ký túc, vì thế trong căn-tin có rất ít người. Lưu Xuyên liếc qua đã thấy lớp trưởng Giang Tuyết đang đứng đó quẹt thẻ mua sữa đậu nành, Giang Tuyết mặc một chiếc váy trắng nhã nhặn phối cùng sandal màu xanh nhạt, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, không hổ là hoa khôi kiêm lớp trưởng của lớp Lịch Sử 1.
Lưu Xuyên đi tới chào hỏi: “Lớp trưởng, sớm quá ha?”
Giang Tuyết nhìn Lưu Xuyên, cười nói: “Ăn mặc thế này để đi hẹn hò à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừa, hôm nay tôi có hẹn liên hoan với nhiều người lắm.”
Giang Tuyết có chút tò mò: “Họp mặt bạn cũ sao?”
Lưu Xuyên gật đầu: “Đúng rồi.”
Ba người mua đồ ăn sáng rồi cùng tìm chỗ ngồi, Giang Tuyết đang cúi đầu ăn bánh bao, Lưu Xuyên lại đột nhiên lên tiếng: “Phải rồi, lớp trưởng, cậu về nói một tiếng với hội trưởng Trác Văn Siêu giúp tôi tối mai họp đội trường đi, tôi muốn hiểu thêm một chút về tình hình những thành viên trong đội, chúng ta cũng sắp phải tập huấn rồi.”
Quốc Khánh cho nghỉ tổng cộng bảy ngày, Lưu Xuyên hẹn đội trường tập hợp vào mùng bốn vì muốn cho mọi người ba ngày thả lỏng, bắt đầu từ mùng bốn sẽ chính thức tập trung huấn luyện. Tháng này sẽ phải đăng ký giải liên trường, khu vực Hoa Nam sẽ thi đấu một tuần một trận từ tháng sau, giờ mới tập huấn đã là hơi muộn rồi.
Giang Tuyết vội nói: “Được, Trác Văn Siêu cũng hay bảo tôi giục anh nhanh lên, không có huấn luyện viên là anh, chúng tôi thực sự không biết phải huấn luyện thế nào.”
Lưu Xuyên cười nói: “Yên tâm, mai tôi sẽ đưa hai người mới tới.”
***
Ăn sáng xong, Lưu Xuyên kéo Ngô Trạch Văn tới ngân hàng một chuyến, rút hết toàn bộ năm triệu gửi ngân hàng ra, sau đó truy vấn tài khoản trong một tấm thẻ khác. Thẻ này là lần trước khi Lê Huy mua lại 10% cổ phần Hoa Hạ đã chuyển thành tiền giao cho Lưu Xuyên qua thẻ, hiện tại kiểm tra mới thấy trong thẻ có tận hơn năm triệu… Khi đó vốn khởi động thành lập Hoa Hạ còn chưa nổi một triệu, các tuyển thủ thế hệ đầu tiên vô cùng vất vả gian nan, sau năm năm vốn đã tăng lên mười mấy lần, quả nhiên Lê Huy rất biết làm ăn.
Lưu Xuyên rút toàn bộ hai khoản tiền này ra rồi dùng chứng minh thư đăng ký một tấm thẻ mới, lựa chọn hình thức thẻ chính và thẻ phụ. Hắn cầm thẻ chính, thẻ phụ đưa cho Ngô Trạch Văn. Cứ thế Ngô Trạch Văn có thể dùng tấm thẻ này để lo chi tiêu cho đội, vì hai tấm thẻ này kết nối với nhau nên dù một trong hai bị mất cũng có thể báo về ngân hàng bất cứ lúc nào. Hơn nữa Ngô Trạch Văn tiêu gì Lưu Xuyên cũng đều sẽ biết, không lo xảy ra mâu thuẫn về mặt tiền nong.
Lưu Xuyên gửi tiền rất nhiều, vượt qua con số mười triệu nên quản lý của ngân hàng cũng phải đích thân ra mặt, đưa hắn vào diện khách hàng VIP, thẻ được cấp cũng là hạng mức Kim cương cao nhất. Lưu Xuyên không hề do dự đưa một trong hai tấm thẻ cho Ngô Trạch Văn.
Ngô Trạch Văn nhận thẻ Diamond từ trong tay Lưu Xuyên mà cứng đờ cả năm ngón. Hơn mười triệu lận đó! Cảm giác tấm thẻ này nặng tựa ngàn cân…
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Cất kỹ thẻ nhé. Cậu có thể tải app quản lý tài sản vào điện thoại rồi kết nối với tấm thẻ này để ghi lại chi tiêu, như thế sau này kết toán sổ sách sẽ dễ hơn. Khi tôi tiêu tiền lúc nào cũng quên ghi lại, vì vậy mới yên tâm giao tài sản cho cậu quản lý.”
Ngô Trạch Văn nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi.” Sau đó liền cẩn thận cất tấm thẻ đi.
Bản thân trong điện thoại của cậu đã có sẵn app quản lý tài sản, chi tiết hàng ngày cậu đều ghi lại không sót một khoản nào, thống kê hàng tháng rõ ràng minh bạch. Hôm nay Lưu Xuyên giao nhiều tiền cho cậu quản lý như thế, chắc chắn phải mở một tài khoản quản lý riêng chỉ để ghi chép chi tiêu thật rõ ràng.
Sau khi ra khỏi ngân hàng, Lưu Xuyên liền nhắn tin cho đồng đội hẹn giờ và địa điểm liên hoan.
Tối hôm qua hắn đã nhắn tin cho tên phàm ăn Lộc Tường hỏi “Quảng Châu chỗ nào ăn ngon”, kết quả là Lộc Tường gửi cho hắn mấy chục địa chỉ nhà hàng đủ loại từ buffet, đồ ngọt, cơm Tây, pizza v.v. Lưu Xuyên thật sự phục sát đất, chắc chắn Lộc Tường có nguyên một cuốn hướng dẫn “Ăn sạch Quảng Châu”…
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Lưu Xuyên chọn một nhà hàng khá dễ tìm từ trong danh sách của Lộc Tường lại còn phục vụ món Quảng Đông, tìm review trên mạng thấy cũng ổn rồi đặt một phòng riêng cho mười người.
Mười một giờ trưa, Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn bắt đầu đến nhà hàng, dặn dò phục vụ xong liền tiến vào phòng chờ.
Một lúc lâu sau, Lý Tưởng và Dư Hướng Dương cũng tới, trực tiếp tới lễ tân nói “Bàn của anh Lưu” là phục vụ liền tươi cười dẫn họ đi.
Dư Hướng Dương thấy Lưu Xuyên liền vui vẻ nói: “Đội trưởng! Hôm nay Lý Tưởng đưa tôi đi Liên Hương Lâu mua nhiều đồ ăn lắm, tôi phát hiện ở Quảng Châu siêu nhiều đồ ăn ngon, phải mua một tí về cho bạn học. Ba ngày nữa định đi đâu? Mọi người có sắp xếp gì chưa?”
Lưu Xuyên nói: “Muốn đi mấy chỗ như Thế Giới Trường Long Vui Vẻ hay Thế Giới Thảo Cầm Viên Hoang Dã không?”
Dư Hướng Dương nghe vậy liền sáng bừng hai mắt: “Muốn chứ!”
Lưu Xuyên cười nói: “Vậy mai chúng ta đi, lát tôi về sẽ đặt vé online cho cả bọn.” Lưu Xuyên nói xong liền quay sang ghé vào tai Ngô Trạch Văn thầm thì: “Bắt đầu từ hôm nay cậu sẽ thanh toán hết các khoản chi tiêu cho đội nhé, bao gồm luôn chi phí đi Quảng Châu của Tiểu Dư lần này, cả tiền liên hoan buổi gặp mặt đầu tiên của chúng ta hôm nay nữa.” Lưu Xuyên dừng một lát lại nói tiếp, “Sau này chắc sẽ có thêm nhiều hoạt động tập thể như thế này, cứ rút tiền từ quỹ đội nha.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Ừ tôi biết rồi.”
Cảm giác nắm tiền bạc trong tay hình như cũng vui ha? Sau này đi ăn uống mình đều là người quẹt thẻ, thành quản gia thật rồi.
Mọi người đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ lại đẩy cửa tiến vào, phía sau cô là hai người con trai, trong đó một người mặc sơ mi cộc tay và quần tây gọn gàng, nhìn là biết đây là dạng nhân viên công ty nghiêm túc cẩn thận. Người còn lại thì mặc tùy ý hơn, áo sơ mi thoải mái mở vài cúc lộ ra mảng ngực màu mật, trên cổ có một chiếc vòng nhìn rất đắt, người này rất cao, đút hai tay trong túi quần, đeo kính đen đến tận lúc vào mới tháo xuống, khóe mắt hơi giương lên thoạt nhìn rất kiêu ngạo.
Đi đằng trước là Giang Thiếu Khuynh, cậu đảo mắt nhìn qua mọi người, mỉm cười hỏi: “Ai là Xuyên đội vậy?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đoán xem.”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Là anh, khỏi cần đoán chắc chắn chính là anh!
Giang Thiếu Khuynh đi về phía hắn, sự sùng bái ánh lên trong mắt, ngại ngùng cười nói: “Chào Xuyên đội, tôi là Thanh Phong Đạo Trưởng, Giang Thiếu Khuynh.”
Lưu Xuyên đứng lên bắt tay Giang Thiếu Khuynh một chút, cười nói: “Rất vui được gặp.” Sau đó hắn lại nhìn ra phía sau, “Đây là Từ Sách phải không?”
Từ Sách kiêu ngạo “Ừ” một tiếng bằng âm mũi xem như trả lời.
Giang Thiếu Khuynh quay đầu nói: “Từ Sách, tới chào đội trưởng đi.”
Từ Sách nhún vai: “Chào rồi.”
Lưu Xuyên nhịn không được mà mỉm cười, hắn coi tiếng “Ừ” kia của mình là chào hỏi luôn. Quả nhiên Tần Dạ nói hắn là “con ngựa hoang khó thuần” chẳng sai. Nếu sau lưng người này có cái đuôi thì hẳn đã vểnh ngược lên trời rồi.
Thái độ cong đuôi cao ngạo của Từ Sách khiến Giang Thiếu Khuynh có chút xấu hổ, cậu gãi mũi nhẹ giọng nói: “Tính Từ Sách vốn như vậy.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi biết.”
Dứt lời hắn liền chỉ vào ghế bên cạnh mình, nói: “Nào, tới ngồi đi, tôi giới thiệu mọi người làm quen một chút… Đây là Ngô Trạch Văn.” Lưu Xuyên chỉ cậu trai đeo kính nhã nhặn bên cạnh mình, nói, “Là Mê Vụ Chiểu Trạch trong game, sau này cũng là quản gia của đội, là người nắm tiền trong team.”
Dư Hướng Dương sửng sốt nói: “Quản gia Ngô? Thế thì không đắc tội được, gây thù là mất cơm ăn ngay!”
Lưu Xuyên cười nói: “Người vừa lên tiếng là Ngư Nhi Thủy Trung Du, là buff diệt đoàn của đội chúng ta, tên thật Dư Hướng Dương, tới từ Cáp Nhĩ Tân.”
Dư Hướng Dương không phục nói: “Đội trưởng, lâu lắm rồi tôi không khiến mọi người đoàn diệt mà, giờ tôi là thánh buff rồi.”
Lưu Xuyên nói: “Đừng có chém, còn lâu mới lên được hàng thánh.”
Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc nhìn cậu: “Cậu là Tiểu Dư sao? Cậu 17 tuổi thật à?”
“…” Dư Hướng Dương lại buồn. Mặt non thế này cũng khó trách lúc nào người ta cũng nghĩ cậu là học sinh cấp hai.
Cuối cùng, không cần Lưu Xuyên giới thiệu, người nọ đã tự đứng dậy, cười nói: “Chào mọi người, tôi là Lý Tưởng, là Lý Tưởng Đại Sư trong game.”
Giang Thiếu Khuynh nhìn cậu một cái, quả nhiên giống với trong tưởng tượng, là dạng anh đẹp trai nhiệt tình sáng sủa.
Sáu người bọn họ đã tổ đội cày cuốc vô số phụ bản trong game, trải qua không ít lần quét sạch, cũng từng phá kỷ lục phụ bản nhiều lần, vì thường xuyên nói chuyện trong voice nên mọi người đều quen thuộc lẫn nhau, chưa kể đội trưởng Lưu Xuyên có tính cách hiền hòa nên bạn bè trên mạng lần đầu gặp mặt cũng không có cảm giác gượng gạo xấu hổ.
Nãy giờ Từ Sách không nói gì, chỉ ngồi cạnh Giang Thiếu Khuynh như một con pet mà Giang Thiếu Khuynh mang theo vậy.
Dư Hướng Dương bỗng nhớ ra gì đó, hỏi: “Phải rồi, con chó Alaska bên nhà các anh đâu? Lần này không dắt theo à?”
Giang Thiếu Khuynh giải thích: “Tại Jojo to quá nên đưa theo không tiện, tạm thời giao cho trợ lý của Từ Sách chăm mấy ngày.”
Dư Hướng Dương tò mò nói: “Tiếng sủa của nó vang ghê cơ, tôi vẫn chưa nhìn thấy chó Alaska ngoài đời bao giờ, lần sau dắt theo được không?”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Được, có dịp tôi sẽ đưa nó tới.”
Jojo bị chủ nhân bỏ mặc lúc này đang thu lu trong góc, buồn bực cúi đầu nhai thức ăn cho chó.
Lưu Xuyên gọi nhân viên phục vụ tới, nhìn các thành viên đường xa tới đây liền hỏi: “Mọi người có không thích ăn hay kiêng kỵ món gì không? Tôi gọi món theo khẩu vị mọi người.”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Tôi thì thoải mái, gọi gì cũng ok.”
Từ Sách nói: “Tôi không ăn quá ngọt.”
Dư Hướng Dương nói: “Đội trưởng, tôi ăn cua sẽ dị ứng, những cái khác đều ô kê.”
Lưu Xuyên gật đầu, lật menu nói với nhân viên: “Cho một lợn sữa quay, gà Văn Xương Quảng Châu, cá Kỳ Lân chưng quế, sườn nướng, tôm mẫu đơn bóc vỏ, sủi cảo tôm vỏ mỏng, đậu lên men Đông Giang, sò nướng hành tỏi…”
Lưu Xuyên gọi mười món một lần, tất cả đều là những món Quảng Đông điển hình.
Ngô Trạch Văn không nhịn được nói: “Gọi nhiều thế có ăn hết không?”
Giang Thiếu Khuynh cũng nói: “Chúng ta có sáu người thôi, đừng gọi nhiều quá.”
Lưu Xuyên cười nói: “Yên tâm, ăn hết ấy mà, đợi lát nữa còn có người tới.”
Dứt lời hắn gọi thêm một bát canh hầm Quảng Đông với hai món rau, sau đó mới trả lại menu cho nhân viên, tiện thể dặn dò: “Còn một người nữa, chờ cậu ta tới hẵng dọn đồ lên.”
Nhân viên nói: “Được, vậy chúng tôi sẽ chuẩn bị trước, khi nào muốn lên đồ cảm phiền anh hãy nhấn chuông.”
Sau khi phục vụ rời đi, Dư Hướng Dương mới tò mò hỏi: “Đội trưởng, còn người nữa à?”
Lý Tưởng cũng rất nghi hoặc: “Sáu người chúng ta đến cả rồi, chẳng nhẽ anh còn hẹn bạn cũ trong giới chuyên nghiệp nữa?”Lý Tưởng gãi đầu nói, “Hôm hay Tần Dạ đang ở Tây An thi đấu, Lộc Tường cũng đi thành phố khác rồi, mà Trương Thư Bình hẳn cũng phải bình luận đúng không?”
Lưu Xuyên cười nói: “Đều không phải đâu, chờ cậu ta tới mọi người sẽ biết.”
Lý Tưởng cũng không biết nhiều về người trong giới chuyên nghiệp, trong khi đó Giang Thiếu Khuynh vì từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên rất quen thuộc với người trong giới, nghe Lưu Xuyên nói vậy liền nhịn không được lên tiếng hỏi: “Chẳng nhẽ là Tứ Lam?”
Trước đây khi Lưu Xuyên vào bang Lạc Hoa Từ nằm vùng đã từng nói với Giang Thiếu Khuynh, hắn nghi ngờ kim đoàn này có liên quan đến Tứ Lam, sau này hắn lại tìm một cao thủ Tiêu Dao đến PK solo với Từ Sách, lúc đó Giang Thiếu Khuynh đã nghi “Thiên Không” là clone của Tứ Lam rồi. Giờ nghe Lưu Xuyên nói còn người chưa tới, Giang Thiếu Khuynh cũng rất sửng sốt trong lòng.
Nếu Tứ Lam cũng gia nhập…
Vậy thì cái đội này cũng hơi xa xỉ quá rồi đó? Đội trưởng các đội tuyển khác mà biết chắc hộc máu chết luôn.
Mọi người đang nói chuyện thì nhân viên phục vụ đẩy cửa đưa một người con trai khác vào.
Người nọ mặc áo sơ mi lam nhạt và quần dài màu cà phê, mái tóc hơi dài, mỉm cười thảnh thơi tựa như đang nhàn nhã ung dung tản bộ trong rừng, khí chất lười biếng độc đáo phủ quanh người, giọng nói cũng khàn khàn gợi cảm: “Đến đủ hết rồi à? Đồ ăn còn chưa lên, xem ra tôi chưa đến muộn.” Sau đó anh rất không khách khí đi tới bên cạnh Lưu Xuyên nói: “Chỗ này giữ cho tôi hả?”
Mọi người: “…”
Chẳng ngại người lạ gì luôn, thậm chí còn rất dễ gần!
Thực ra Lam Vị Nhiên lúc nào cũng tùy hứng như thế, không thể nào có chuyện bắt anh nghiêm túc tự giới thiệu bản thân với mọi người.
Lưu Xuyên không nhịn được mà bật cười, đứng lên vươn hai tay: “Tứ Lam, đã lâu không gặp.”
Hắn vốn muốn ôm thân thiện người từng là đối thủ sống mái với mình, ai dè rõ ràng Lam Vị Nhiên hoàn toàn không muốn ôm hắn, vỗ tay hắn một cái rồi nói: “Làm trò ít thôi, gọi đồ ăn đi, tôi bay sáng sớm còn chưa ăn gì này.” Dứt lời anh liền ngồi xuống ghế bên cạnh Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên đành phải nhấn chuông gọi phục vụ: “Có thể lên đồ được rồi.”
Nhà hàng này phục vụ rất tốt, từng món ăn Quảng Đông tinh xảo nhanh chóng được đưa lên theo thứ tự, trải đầy cả bàn.
Đồ ăn lên đủ, nhân viên đóng cửa ra ngoài, lúc này Lưu Xuyên mới mở miệng nói: “Giới thiệu với mọi người một chút, người này tên là Lam Vị Nhiên, Vị của ‘vị lai’, Nhiên trong ‘nhiên hậu’. ID game là Lam Lam Lam Lam, là đội trưởng đời đầu của đội tuyển Lạc Hoa Từ, trước đây là kẻ thù của đội tuyển Hoa Hạ, từng thua bốn lần liên tục…”
Lam Vị Nhiên cắt ngang lời hắn: “Có thể lược bỏ đoạn này, cảm ơn.”
Lưu Xuyên cười nói: “Được rồi, bỏ qua lịch sử đen tối. Dù sao thì, mọi người cứ biết cậu ấy giống tôi, là đội trưởng từng giải nghệ. Tứ Lam chơi Tiêu Dao, hôm đó mọi người cũng gặp cậu ta trong lôi đài rồi, chính là đoàn trưởng của kim đoàn Thiên Không… Cậu ấy cũng sẽ gia nhập đội tuyển của chúng ta, trở thành một thành viên của đội.”
Cả đám người ngơ ngác nhìn nhau, không ai ngờ được vậy mà Lưu Xuyên có thể kéo một người mạnh như thế này vào đội.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận