Dư Hướng Dương đã từng gặp Lam Vị Nhiên một lần, cậu lập tức phấn khích nói: “Tốt quá! Thầy Lam cũng định nhập bọn luôn à?”
Lam Vị Nhiên mỉm cười một chút, nói: “Đúng vậy, Lưu Xuyên này cậu giới thiệu chút đi, mấy người này tôi đều không quen ai.”
Lưu Xuyên bắt đầu giới thiệu từng người đồng đội theo thứ tự cho Lam Vị Nhiên một lần, Lam Vị Nhiên dừng ánh nhìn ở Từ Sách: “Minh Giáo PK với tôi hôm đó là cậu à?”
Từ Sách nói: “Đúng vậy.”
Lam Vị Nhiên hỏi: “Trình độ solo của cậu ổn lắm, tốc độ tay cao nhất có thể lên tới 500 không?”
Từ Sách nghĩ nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc cũng tầm đó. Tôi cũng chưa từng đo khi bùng nổ bao giờ, hẳn là cũng tới 500.”
Lam Vị Nhiên nói: “Có khoảng hơn mười tuyển thủ có tốc độ tay vượt quá 500 tại liên minh, sau này cậu phải luyện tập nhiều hơn mới được, nếu không khi tới đấu trường thật sự thì chưa chắc đã thắng được đâu. Ví dụ như những tuyển thủ đánh dựa vào tốc độ tay như Tô Thế Luân, Lộc Tường hay Dương Kiếm v.v., kinh nghiệm của bọn họ phong phú hơn cậu nhiều.”
Từ Sách nhíu mày nói: “Nhanh như thế đã nghĩ tới tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, mấy người không quan tâm đến giải Toàn quốc sang năm luôn à?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Có Lưu Xuyên ở đây, nếu ngay đến cả giải Toàn quốc cũng không đánh nổi thì tên đó nên đi chết cho rồi.”
Lưu Xuyên nằm không trúng đạn tỏ vẻ: “Chưa chắc đâu nha, giải Toàn quốc thi đấu theo quy tắc đào thải, thua một trận là toi rồi.”
Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía hắn.
Lưu Xuyên bị một đám người nhìn cho tê cả da đầu, đành cười nói: “Được rồi, thực ra tôi không nói thật với mọi người, giải Toàn quốc sang năm sẽ có thêm hai slot, lại thêm hai slot từ liên minh chuyên nghiệp đào thải xuống sẽ phải tranh slot quay về với những đội tuyển trong giải Toàn quốc, nói cách khác thì tổng cộng có tới bốn slot.” Lưu Xuyên giải thích: “Hiện tại liên minh chuyên nghiệp có tổng cộng 16 đội tuyển, sang năm thêm hai đội mới sẽ là 18. Dựa theo luật cũ thì hai đội tuyển đứng hạng bét mùa này sẽ bị liên minh xóa tên tạm thời, phải xuống vòng thăng hạng tranh đoạt tư cách đăng ký, nếu hai đội tuyển bị xuống hạng này quá yếu thì thậm chí sẽ xảy ra tình huống bốn đội tuyển nghiệp dư được thăng hạng.”
“Thể thức giải Toàn quốc là ‘Double elimination’, đây là thể thức thi đấu phổ biến nhất trên thế giới, chia ra làm ‘Nhánh thắng’ và ‘Nhánh thua’. Nói cách khác, một đội tuyển thất bại một lần sẽ bị rơi vào nhánh thua, thất bại hai lần mới bị loại. So với hình thức loại trực tiếp lúc trước thì chế độ double elimination sẽ cho những người thất bại một cơ hội nữa. Dù chúng ta có bất ngờ thua một trận để bị rơi vào nhánh thua thì vẫn còn hi vọng đi được đến cuối cùng.”
“Đội đứng đầu bảng thắng và đội đứng đầu bảng thua đều sẽ có được tư cách đăng ký với liên minh. Còn hạng ba và bốn sẽ bốc thăm đấu với hai đội bị đào thải xuống hạng từ liên minh, đội nào thắng thì lên, đội thua thì chờ thêm năm nữa.”
“Nói ngắn gọn thì sang năm sẽ có bốn tấm vé tiến vào liên minh chuyên nghiệp, tôi cảm thấy với kinh nghiệm thi đấu của mình và Tứ Lam, lại thêm những người có tiềm năng như các cậu thì chắc chắn sẽ có được một trong bốn tấm vé. Tứ Lam nói đúng, chúng ta cần nhìn lên cao hơn và xa hơn, từ nay trở đi hãy coi bản thân như một tuyển thủ chuyên nghiệp để cố gắng. Chỉ là giải Toàn quốc thì đã là gì? Đó chỉ là cây cầu giúp chúng ta tiến vào liên minh mà thôi, mọi người phải biết cái chúng ta hướng tới là cúp vô địch của giải chuyên nghiệp cơ!”
Mọi người: “…”
Trước đây vẫn nghe hắn nói giải Toàn quốc thi đấu theo thể thức loại trực tiếp, đám người mới đều lo lắng không thôi, sợ rằng đến lúc đó nhỡ đâu mắc sai lầm bị loại thì biết làm sao bây giờ? Chế độ đào thải trước đây rất tàn khốc, thua một lần là đi bụi luôn. Hôm nay nghe Lưu Xuyên giải thích chi tiết mới biết giải Toàn quốc dùng thể thức “double elimination”, dù thua cũng vẫn còn cơ hội. Có Lưu Xuyên dẫn đội, việc thăng hạng sẽ không khó như trong tưởng tượng.
Hơn nữa màn chém gió “mục tiêu là chức quán quân” vừa rồi của Lưu Xuyên cũng khiến mọi người cảm thấy kích động tâm tình.
Lưu Xuyên thấy mọi người đều đang nghiêm túc lắng nghe, cười cười nói: “Giải Toàn quốc không khó, cứ yên tâm, có tôi và Tứ Lam ở đây chắc chắn sẽ không để mọi người tốn công vô ích đâu… Ăn cơm đi đã, chúng ta vừa ăn vừa nói.”
Lúc này mọi người mới cầm đũa bắt đầu ăn.
Nghe đồn đầu bếp của nhà hàng này rất nổi tiếng, chế biến đồ ăn Quảng Đông rất chính tông, hương vị tuyệt vời. Rõ ràng mọi người đều đã đói, đặc biệt là Lam Vị Nhiên vì phải ra sân bay từ sáng sớm nên còn chưa kịp ăn sáng, anh không khách sáo cầm đũa ăn ngấu nghiến.
Trước đó Lưu Xuyên đã từng nói với anh về tình hình các thành viên trong đội. Ngô Trạch Văn có lợi thế về khả năng phân tích số liệu và địa hình, Từ Sách solo lợi hại, Giang Thiếu Khuynh thì mạnh về đánh giá toàn bản đồ, Lý Tưởng đánh hàng trước rất đáng tin cậy, Tiểu Dư dù nhỏ tuổi nhưng lại có năng khiếu. Lam Vị Nhiên từng là đội trưởng, hôm nay nhìn thấy những người này anh lập tức có phán đoán trong lòng – đội ngũ này tuy hiện tại nhìn qua thì chỉ có hai tuyển thủ lão làng là anh và Lưu Xuyên dẫn theo một đám newbie kinh nghiệm bằng 0, nhưng tiềm lực của bọn họ lại không thể đo đếm được.
Năm người này giống như ngọc thô chưa trải qua đẽo gọt, nền tảng tốt, căn cơ ổn, lại thêm anh và Lưu Xuyên đích thân bồi dưỡng, sau này luyện tập nhiều hơn chắc chắn sẽ có tiến bộ lớn. Lưu Xuyên nói về “chức quán quân” cũng không phải nói đùa, sắp xếp nhân sự một đội tuyển như vậy khiến ngay cả Lam Vị Nhiên trước đây không quá yên tâm giờ gặp đồng đội xong cũng tin tưởng thêm vài phần.
Ăn được một nửa, mọi người cũng đã hòm hòm no, lúc này Lam Vị Nhiên mới nói: “Chiều nay tôi còn ra sân bay, mau mau bàn chuyện chính đi. Tên đội là gì? Quyết chưa?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi cũng đang định bàn bạc chuyện này với mọi người đây, có ai có ý kiến gì không, nói ra để mọi người cùng nhau nghiên cứu.”
Lý Tưởng vội nói: “Tôi ngu đặt tên lắm, đừng gọi tôi, bảo tôi đặt tên kiểu gì cũng là ‘Thiên hạ vô địch’.”
Lưu Xuyên cười nhìn cậu: “Tôi cũng không định gọi cậu, cậu dạt qua một bên đi.”
Lý Tưởng tiếp tục cúi đầu ăn.
Dư Hướng Dương bỗng nói: “Đặt là ‘Gia tộc vui vẻ’ được không?”
Lưu Xuyên nói: “… Cậu cũng dạt ra đi!”
Hai tên ngốc Tiểu Dư và Lý Tưởng lập tức bị loại khỏi vòng đàm phán.
Từ Sách cũng không có ý tưởng gì cho tên đội, thú nuôi của hắn tên Jojo cũng là đặt bừa từ một cái tên tiếng Anh, mà đội tuyển không thể dùng tên tiếng Anh đặt được, nếu đặt là đội tuyển James gì gì đó thì khi đi thi đấu chắc chắn sẽ bị khán giả ném đá.
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi đề nghị đặt tên hai chữ cho dễ nhớ. Cảm giác mấy cái tên như Thất Tinh Thảo hay Lạc Hoa Từ không được khí thế bằng.”
Lam Vị Nhiên bỗng quay đầu nhìn cậu: “Lạc Hoa Từ không hay sao?”
“…” Quên béng mất đội trưởng cũ đang ngồi đây, Ngô Trạch Văn đỏ bừng hai tai, vội nói, “Cũng được.”
Lúc này Lam Vị Nhiên mới hài lòng nói: “Ba chữ mới đặc sắc chứ.”
Lưu Xuyên nói: “Tôi đồng ý với Trạch Văn, hai chữ ổn hơn. Trước mắt đội tuyển có tên ba chữ trong liên minh chỉ có hai nhà Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ, cậu còn ngại chưa kéo đủ cừu hận hay sao hả Tứ Lam? Đặt tên ba chữ là định công khai đối nghịch với Lão Tiêu và Tiểu Diệp hay sao?”
Lam Vị Nhiên sờ cằm, nói: “Cũng đúng, vậy đặt hai chữ đi.”
Tiêu Tư Kính và Lưu Xuyên vẫn luôn là đối thủ mạnh nhất của nhau, Tiểu Diệp và Lam Vị Nhiên lại là quan hệ thầy trò, nếu đội tuyển của bọn họ cũng đặt tên ba chữ thì về sau khi tên của ba đội tuyển XXX, Thất Tinh Thảo và Lạc Hoa Từ đặt cạnh nhau sẽ thấy mùi hận thù nồng nặc.
Hơn nữa tên ba chữ sẽ dễ bị nhiễm phong cách văn nghệ, kiểu như Thanh Phong Các, Thính Tuyết Lâu, Vân Mộng Hiên… đây là những cái tên bang ba chữ phổ biến nhất trong game, đồng thời mang theo khí chấm hàm xúc tinh tế. Lưu Xuyên thì không phải người theo đảng uyển chuyển hàm xúc này, hắn thích đơn giản mà vẫn ra khí khái.
Mọi người không đưa ra được đề xuất nào khả thi, Lưu Xuyên nghĩ nghĩ rồi nói: “Tôi có ý này, để viết cho mọi người nhìn xem.”
Hôm nay Lưu Xuyên ra ngoài cố tình mang theo giấy bút, hắn trải giấy trên bàn, vung bút lên tùy tay viết hai chữ rồi đưa cho mọi người xem.
– Long Ngâm.
Mọi người ở đây vừa nhìn thấy chữ của hắn đã lập tức bị nét bút cuồng thảo phóng khoáng này thuyết phục!
Chỉ hai chữ đơn giản nhưng khi được hắn viết ra lại như có thêm khí chất tùy ý phóng khoáng, nếu bảng hiệu của trụ sở câu lạc bộ cũng được viết bằng nét cuồng thảo này thì thật sự rất ngầu! Chắc chắn có thể dọa người khác!
Lưu Xuyên giải thích: “Chữ ‘Long’ này vừa có khí chất mà không tục, từ đời nhà Chu đến đời nhà Nguyên, rồng đều được coi là biểu tượng để chỉ quý tộc. Đến nhà Minh và nhà Thanh thì dùng để tượng trưng cho bậc quân vương. Rồng sinh ra chín con, mỗi người một vẻ, sang năm vừa vặn lại là năm rồng nữa. Người Trung Quốc vẫn luôn coi rồng biểu tượng cho điềm lành và sự may mắn, chưa kể khu Bảy Điện tín lại đặt tên Thủy Long Ngâm, đây là nơi mà đội tuyển chúng ta gặp nhau thuở ban đầu, vì vậy tôi muốn dứt khoát đặt tên là “Đội tuyển Long Ngâm”, coi như để kỷ niệm mọi người quen nhau. Mọi người thấy sao?”
Cả đám thầm ngẫm lại một lần, Long Ngâm, quả thực vừa thuận miệng lại dễ nhớ, thêm lời giải thích của Lưu Xuyên rất đúng với đội.
Bọn họ quen nhau tại server mới, tên của server này có liên quan tới rồng, sang năm lại là năm rồng, tên đội có chữ ‘Long’ xem ra cũng may mắn.
Mục tiêu của Lưu Xuyên vẫn luôn là chức quán quân chứ không phải tới tấu hài, mấy cái tên đội như “Gia tộc vui vẻ” hay “Đội tuyển Tùy Tiện” chắc chắn sẽ khiến người ta có cảm giác không đáng tin, còn những cái tên như Bách chiến bách thắng, Tung hoành thiên hạ này nọ lại quá phô trương. Cái tên “Long Ngâm” mà Lưu Xuyên lựa chọn có thể nói là đúng người đúng thời điểm.
Lý Tưởng bỗng mở miệng nói: “Đội tuyển Long Ngâm, thế nếu gom đủ thành viên thì có gọi được rồng thần không? Đội trưởng?”
Lưu Xuyên cười nói: “Gọi được cái cúp vô địch đó!”
Sự tự tin của đội trưởng khiến mọi người không nhịn được mà bắt đầu chờ mong, tựa như thấy được chiếc cúp quán quân đang vẫy tay với bọn họ vậy. Có điều thực ra mọi người đều hiểu rõ, tuy mục tiêu là quán quân nhưng những đội tuyển khác ở liên minh chuyên nghiệp không phải bình hoa, nói thẳng ra là cực kỳ gian nan.
Có điều lính không muốn làm tướng thì không phải lính tốt, thi đấu mà không muốn cúp vô địch thì không phải một đội tuyển thực sự.
Cứ đặt mục tiêu như vậy đã, về sau cố gắng là được!
Lam Vị Nhiên cũng không có ý kiến gì với cái tên đội mà Lưu Xuyên nghĩ ra. Bình thường Lưu Xuyên không tim không phổi nhưng những lúc quan trọng vẫn rất ra dáng đội trưởng, quyết định dứt khoát, cứ thế chốt luôn tên đội.
Lam Vị Nhiên nghĩ nghĩ, nói: “Vậy đặt tên là đội tuyển Long Ngâm đi, tôi cũng có chút ý tưởng cho logo rồi, có thể dùng hình rồng uốn lượn…” Lam Vị Nhiên sinh ra trong gia đình có truyền thống mỹ thuật, nền tảng vững chắc, anh lấy giấy bút từ tay Lưu Xuyên, tiện tay vẽ vài nét bút trên mặt giấy. Dưới hai chữ cuồng thảo của Lưu Xuyên, một logo hình tròn xinh đẹp hiện ra, có thể thấy rõ hình dạng rồng, đầu đuôi nối nhau, cực kỳ xinh đẹp.
Lam Vị Nhiên nói: “Đội huy thế này có tính nhận dạng cao, đưa lên sân đấu cũng đẹp, còn về màu… màu vàng thì tục, màu đỏ lại hơi huênh hoang, dùng màu xanh đi, mọi người thấy sao?”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Không thành vấn đề, tôi cũng thấy màu xanh đẹp.”
Mọi người thực sự trợn mắt há mòm!
Hai người này không hổ là đội trưởng lâu năm, khi ra quyết định thực sự rất gọn gàng nhanh nhẹn.
Không như những đội tuyển khác nghĩ tên cũng phải bàn nhau cả ngày, Lưu Xuyên trực tiếp chốt tên đội, Lam Vị Nhiên cứ thế vung bút vẽ ra logo!
Lam Vị Nhiên tùy ý vẽ vài nét bút đã xong bản phác, anh nói: “Về tôi sẽ lên màu cho mọi người xem, có ý kiến gì thì lúc đó có thể đề xuất, tôi sẽ sửa theo.” Dừng một chút anh lại hỏi: “Định đặt trụ sở đội ở đâu?”
Lưu Xuyên nói: “Theo tôi thì chúng ta không nên có xung đột với bất cứ đội tuyển nào, vì nhà tài trợ mỗi nơi có hạn, ví dụ như ở Quảng Châu này thì gần như những nhà tài trợ có liên quan đến eSports đều dồn vào đội tuyển Đồng Tước, chúng ta đi tranh miếng bánh với đội mạnh thì chẳng khác nào tự hủy. Hơn nữa fanclub của mỗi thành phố đã được xây dựng vững chắc rồi, đội tuyển Đồng Tước ở Quảng Châu đã ăn sâu bén rễ, nơi này không khác nào sân nhà của Đồng Tước nữa.”
Về chuyện này thì Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng đã có kinh nghiệm đầy mình, hôm ấy bọn họ tới nhà thi đấu xem trận của Đồng Tước và Hoa Hạ, 60% khán đài mặc đồng phục của đội tuyển Đồng Tước, rõ ràng là câu lạc bộ Đồng Tước đã kêu gọi mọi người cùng đến ủng hộ đội tuyển, 40% còn lại cũng vẫn có fan phân tán của Đồng Tước, Hoa Hạ là một đội tuyển mạnh lâu năm nhưng tới Quảng Châu thì lập tức bị dìm trong tiếng ủng hộ của fan Đồng Tước…
Bọn họ vẫn là một đội tuyển mới, muốn giành sự yêu thích với đội mạnh hào môn thì chắc chắn là tự sát.
“Bình thường câu lạc bộ của đội tuyển sẽ đặt ở những thành phố khá lớn, tiện thể xin tài trợ và người hâm mộ.” Lưu Xuyên bỗng lấy một tấm bản đồ ra, nhờ Ngô Trạch Văn giữ chặt một góc giúp hắn rồi trải rộng trước mặt mọi người, hắn dùng bút vẽ vài ký hiệu theo thứ tự, “Tuyết Lang ở Cáp Nhĩ Tân, Thất Tinh Thảo ở Thanh Đảo, Lạc Hoa Từ ở Thượng Hải, Tây An là địa bàn của đội tuyển Trường An, đội tuyển Phong Hỏa thì đóng quân ở Vũ Hán, Quốc Sắc lấy Nam Kinh, Bắc Kinh đã có Hoa Hạ, Quảng Châu thì là của Đồng Tước…”
Lưu Xuyên vạch hết địa điểm đóng quân của 16 đội tuyển hiện tại trong liên minh lên bản đồ bằng bút đỏ, sau đó dùng bút chỉ vào một thành phố cách Quảng Châu không xa, nói: “Chúng ta chọn Trường Sa, thế nào?”
Lý Tưởng vui vẻ nói: “Được đó, nhà bố mẹ tôi ở Trường Sa nè!”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi chọn Trường Sa cũng vì cân nhắc tới chuyện này, nhà cha mẹ Lý Tưởng ở đó, Giang Thiếu Khuynh lại làm việc ở Trường Sa, ở đó còn có công ty của Từ Sách, ba người này đều quen thuộc Trường Sa rồi, hơn nữa trước mắt chưa có đội tuyển nào đặt trụ sở ở đây, chúng ta qua đó thì ít nhất không phải lo chuyện tranh giành nhà tài trợ và người hâm mộ. Một thành phố như vậy sẽ rất có lợi cho một đội tuyển mới như chúng ta bắt đầu. Nếu có thành tích tốt thì không lo không có tài trợ, sau này Trường Sa cũng trở thành sân nhà của đội tuyển chúng ta!”
Đội trưởng đã suy xét chu đáo như vậy rồi, không ai có ý kiến gì thêm nữa.
Lưu Xuyên lại dặn dò: “Thiếu Khuynh, Từ Sách, sau khi trở về hai người giúp tôi chọn vị trí để làm trụ sở cho đội, tìm một nơi thật tốt, sau khi thuê xong còn phải sửa sang thành ký túc xá và phòng huấn luyện cho đội viên, tốt nhất là trước kỳ nghỉ Đông năm nay phải hòm hòm rồi. Mọi người cứ chọn vài nơi rồi bảo tôi, đến khi đó tôi sẽ bay qua đi xem cùng, chốt địa điểm rồi lên kế hoạch sửa chữa trang hoàng lại luôn.”
Từ Sách gật đầu nói: “Cứ để tôi lo chuyện này.”
Hắn quen biết nhiều ở Trường Sa, việc nhỏ như chọn chỗ này sẽ làm rất nhanh.
Lưu Xuyên yên tâm gật đầu, nói tiếp: “Kỳ nghỉ Đông năm nay Trạch Văn và Lý Tưởng sẽ tới Bắc Kinh đánh giải liên trường, Trạch Văn còn tham gia hạng mục Rhythm Master ở giải T.G.A mùa Đông nữa, mấy giải này này đều kết thúc trước Tết Âm, mọi người cứ về ăn Tết xong xuôi, mùng ba năm mới sẽ tập hợp ở Trường Sa, được chứ?”
Mọi người đồng thanh nói: “Không thành vấn đề!”
Lam Vị Nhiên nhìn đồng hồ, nói: “Chiều nay tôi bay chuyến bốn rưỡi rồi, phải ra sân bay trước đây.”
Mọi người: “…” Bảo sao vội như vậy, hóa ra Lam Vị Nhiên bay trong ngày luôn! Mà anh cũng phóng khoáng thật, bay trong ngày nên chẳng thèm mang hành lý gì, cầm mỗi điện thoại và ví theo.
Lưu Xuyên nói: “Đừng vội, đợi lát nữa tôi bắt xe đưa cậu. Từ xa tới đây mà chỉ nói mấy câu thì vất vả cho cậu quá.”
Lam Vị Nhiên nhún vai nói: “Không sao, hôm nay tôi tới chủ yếu cũng để làm quen với mọi người thôi, trước khi gặp mọi người Lưu Xuyên vẫn chém gió với tôi, tôi chưa yên tâm lắm. Giờ gặp mọi người rồi tôi cũng an tâm. Được rồi, nghỉ Đông gặp lại.”
Lam Vị Nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Lưu Xuyên cũng đứng lên, chủ động cầm ly rượu, mỉm cười nói: “Nào, mọi người, cùng nâng ly chúc mừng đội tuyển Long Ngâm của chúng ta chính thức được thành lập, cạn ly!”
Bảy người cùng cầm ly rượu chân cao lên, tiếng thủy tinh va chạm tạo nên âm thanh lanh lảnh dễ nghe. Mãi đến tận rất lâu về sau, bọn họ vẫn nhớ khoảnh khắc gặp nhau để đặt tên cho đội tuyển tại Quảng Châu, khi ấy bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được cái tên đội tuyển Long Ngâm này sẽ tạo nên sóng gió tại liên minh một cách mạnh mẽ đến mức nào!
Đội trưởng Lưu Xuyên hành động nhanh gọn trong những thời điểm quan trọng khiến mọi người vừa sửng sốt vừa bội phục!
Rõ ràng đội trưởng đã chuẩn bị từ trước, còn mang cả giấy bút, bản đồ tới đây. Có được một đội trưởng như hắn khiến mọi người rất an tâm.
Lưu Xuyên chốt tên đội và trụ sở chỉ trong mười phút, Lam Vị Nhiên thì phác logo chỉ trong chưa đầy năm phút. Ngay từ những phút mới thành lập, đội tuyển Long Ngâm của bọn họ đã mang phong cách quyết đoán mạnh mẽ như vậy, tựa như một con rồng bay lên từ trên mặt đất – khí thế hùng hổ, hoa lệ và chói mắt!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận