Sau khi liên hoan xong, Lưu Xuyên bắt xe đưa Lam Vị Nhiên tới sân bay, những người khác thì tự về.
Ngô Trạch Văn về ký túc xá xong liền lên mạng tra cứu các loại quỹ quản lý tài sản, Lưu Xuyên giao nhiều tiền như vậy cho cậu, nếu chỉ gửi ngân hàng lấy lãi định kỳ thì không có lời nhiều. Hiện tại phần lớn các ngân hàng trong nước đều có quỹ tài chính, mở quỹ tài chính tại ngân hàng thì có thể sử dụng app trên điện thoại để rút tiền và gửi tiền rất thuận tiện. Đáng tiếc là hạn mức chi tiêu hơi ít, chỉ có thể chuyển tối đa 50,000. Muốn tiêu nhiều hơn thì dùng ứng dụng chuyển tiền của Alipay, giờ cũng khá phổ biến, có điều dồn hết tiền vào một nơi như thế thì Ngô Trạch Văn lại không yên tâm.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, Ngô Trạch Văn vẫn cảm thấy giữ lại một nửa gửi lấy lãi, một nửa còn lại hẳn sẽ cần dùng tới khi Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh quay về Trường Sa thuê nhà, trang trí, tốt nhất là vẫn giữ trong tài khoản để có thể rút bất cứ lúc nào.
Ngô Trạch Văn nhắn tin cho Lưu Xuyên, nói chi tiết lại kế hoạch cho hắn.
Lúc này Lưu Xuyên đang ngồi trong một tiệm cà phê ở sân bay với Lam Vị Nhiên, thấy tin nhắn này mà không nhịn được bật cười, hắn nhắn lại: “Giữ một nửa là được, sang năm chúng ta còn dùng, nửa còn lại chắc sẽ cần tới khi nghỉ Đông, Trạch Văn chu đáo quá!”
Ngô Trạch Văn nhắn: “Vậy là anh đồng ý à?”
Lưu Xuyên nói: “Đương nhiên là đồng ý rồi. Sau khi làm xong tài khoản Alipay thì cậu nói pass cho tôi là được.”
Trước đây Lưu Xuyên chưa dùng quỹ tài chính kiểu này bao giờ, lúc nào cũng chỉ gửi tiền trong ngân hàng rút lãi, mà lãi gửi tiền cũng chẳng cao. Giao cho Ngô Trạch Văn quản lý đúng là quyết định tuyệt vời, nhóc quản gia này vừa nghiêm túc lại tính toán chi li, chắc chắn có thể tiết kiệm tiền cho hắn.
Lưu Xuyên mỉm cười cất điện thoại, Lam Vị Nhiên thấy hắn cười bèn hỏi: “Chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi cảm thấy mình rất may mắn, tìm được một quản gia hơi bị xịn.”
Lam Vị Nhiên hỏi: “Là Ngô Trạch Văn kia hả?”
Lưu Xuyên sửng sốt ngẩng đầu: “Sao cậu biết?”
Lam Vị Nhiên cười cười: “Trong số mấy người kia tôi thấy cũng chỉ có mỗi cậu ta hợp làm quản gia của cậu, nhìn rất tỉ mỉ.”
Lưu Xuyên cũng cười nói: “Cậu ấy cũng chu đáo thật, lại nghiêm túc nữa. Phải rồi, cậu ấy chính là thiên tài toán học với tốc độ tay ngang với tôi mà tôi từng kể với cậu đấy, chỉ có điều giờ còn gà quá, tôi muốn bồi dưỡng cậu ấy thành cộng sự mới của tôi. Ngũ Độc và Đường Môn phối hợp làm dmg tầm xa, trước mắt liên minh vẫn chưa có đội hình này.”
Lam Vị Nhiên cẩn thận suy nghĩ, nếu anh nhớ không nhầm thì Ngũ Độc kia chơi Cổ sư, Lưu Xuyên chơi Khôi lỗi sư, hai người bọn họ cùng thuộc “hệ triệu hồi”. Ngũ Độc gọi pet, Đường Môn thì gọi cơ quan, hai người phối hợp với nhau sẽ tạo ra hiệu ứng pet và cơ quan số lượng lớn. Có thể nói khi Ngô Trạch Văn thả pet thì Lưu Xuyên sẽ bày ra bảy con rối, gọi cả đám đến chắc chắn sẽ rất hoành tráng.
Trước mắt liên minh vẫn chưa có đội hình như vậy, một là vì con rối của Đường Môn chạy khắp nơi sẽ ảnh hưởng đến thao tác của đồng đội, liên minh chưa có nhiều khôi lỗi sư đủ giỏi để lo nhiều mặt như Lưu Xuyên. Thứ hai là hiện tại Ngũ Độc Cổ sư mạnh ở liên minh cũng rất hiếm, nếu không điều khiển pet cho tốt thì sẽ ảnh hưởng luôn cả Đường Môn bên cạnh. Đội hình này đòi hỏi sự ăn ý cực cao giữa hai người, với trình độ của Tô Thế Luân có lẽ sẽ phối hợp được với Đường Môn Khôi lỗi, đáng tiếc người ăn ý nhất với Tô Thế Luân lại là Tiêu Tư Kính, mà Lão Tiêu thì chơi Thiếu Lâm.
Lối chơi này đã từng xuất hiện tại liên minh – chính là thời mà Hoa Hạ thống trị bốn mùa giải, khi đó người phối hợp cùng Lưu Xuyên là Trương Thư Bình.
Từ sau khi Trương Thư Bình giải nghệ, Lưu Xuyên chỉ còn lại một mình, tìm không được một Ngũ Độc lợi hại như đội phó Trương nữa, vì vậy mà Hoa Hạ buộc phải thay đổi hoàn toàn đội hình.
Lam Vị Nhiên nói: “Muốn chơi theo lối này thì cậu và Ngô Trạch Văn phải rất ăn ý với nhau mới được, nếu không thì sẽ không phối hợp nổi, ngược lại còn vướng víu tay chân ảnh hưởng đến đồng đội. Năm đó Trương Thư Bình có thể cố theo được suy nghĩ của cậu, Ngô Trạch Văn thì vẫn là tay mới, có thể theo được cậu không?”
Lưu Xuyên cười nói: “Thế nên tôi mới bồi dưỡng Ngô Trạch Văn từ đầu cho đến tận khi lên cấp cuối, còn bảo cậu ấy nhận Trương Thư Bình làm sư phụ. Trạch Văn có thể coi như người tôi đích thân bồi dưỡng, tôi hiểu rất rõ về thói quen thao tác của cậu ấy, sau này luyện tập phối hợp nhiều thêm thì tôi tin là sẽ không có vấn đề.”
Lam Vị Nhiên gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Hiện tại đội còn thiếu thành viên, vào liên minh chuyên nghiệp phải đăng ký tối thiểu chín người, cậu tính tìm hai người còn lại kiểu gì?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi giữ lại một vị trí cho một người nào đó, còn cậu ta có tới hay không thì phải chờ hết mùa này mới biết được.”
Lam Vị Nhiên sửng sốt nói: “Hết mùa này? Chẳng nhẽ là tuyển thủ chuyên nghiệp chuyển nhượng?”
Lưu Xuyên gật đầu nói: “Là Tần Dạ.”
Lam Vị Nhiên: “…”
Anh thật sự không thể ngờ vậy mà Lưu Xuyên còn muốn kéo cả Tần Dạ qua. Lam Vị Nhiên và Tần Dạ là tuyển thủ cùng thời, anh cũng rất hiểu Nga Mi Trảo mạnh nhất liên minh Tần Dạ này. Lối đánh của Tần Dạ rất quyết liệt sắc bén, hơn nữa còn rất bình tĩnh, khí thế bức người. Khi gặp Tần Dạ trên sân đấu, chắc chắn áp lực tâm lý sẽ rất lớn. Có điều chính vì phong cách cá nhân của Tần Dạ quá rõ ràng nên anh rất khó hòa nhập vào trong một đoàn đội, hoặc có thể nói là người khác rất khó để theo kịp nhịp độ của anh.
Tần Dạ là người nổi bật trong số những tuyển thủ đánh nhanh, là thích khách nhanh nhất liên minh, mà cũng vì quá nhanh, đôi khi lại tách rời khỏi đồng đội.
Nếu Lưu Xuyên kéo cả Tần Dạ qua đây thì có nghĩa là hắn sẽ dùng chiến thuật “lấy nhanh đánh nhanh” khi đấu đoàn chiến, đề cao tốc độ cả đội để theo kịp được Tần Dạ.
Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát mới hỏi: “Có bao nhiêu phần trăm Tần Dạ sẽ gia nhập?”
Lưu Xuyên nói: “Trước mắt có 10% thôi.”
“…” Lam Vị Nhiên trợn trắng mắt, cúi đầu uống cà phê.
Lưu Xuyên cười nói: “Lúc trước tôi đã hứa với cậu ấy tôi luôn hoan nghênh cậu ấy gia nhập bất cứ lúc nào. Vì thế tôi vẫn giữ lại vị trí này cho đến khi cậu ấy quyết định.”
Lam Vị Nhiên đặt ly cà phê xuống, nói: “Nếu tính cả Tần Dạ thì cũng mới chỉ có tám người, người còn lại thì sao?”
Lưu Xuyên nói: “Tôi định tìm Cái Bang, đội chúng ta giờ có bảy phái rồi, còn thiếu Cái Bang nữa. Nếu có đủ tám môn phái lớn thì sau này cũng tiện điều chỉnh đội hình khi đấu với mỗi đội mạnh khác nhau. Ví dụ như đánh với Đồng Tước thì tốt nhất vẫn nên có một Cái Bang khắc chế Lộc Tường, nếu không sẽ rất khó đánh.”
Lam Vị Nhiên tán đồng: “Cứ vậy đi, cậu lo chọn người. Gần đây tôi khá bận, mẹ mở triển lãm tranh nên phải theo giúp, về trường còn phải đi dạy tiếp nữa, cũng chẳng có nhiều thời gian vào game với mấy người, đợi đến khi tập huấn vào kỳ nghỉ Đông thì tôi sẽ tới Trường Sa tập hợp cùng cả đội.”
Lưu Xuyên gật đầu: “Được, có tiến triển gì tôi sẽ nói với cậu.”
***
Cùng lúc đó, sau khi Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh về khách sạn thì Giang Thiếu Khuynh liền lấy laptop ra lên mạng. Từ Sách bỗng đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, hạ giọng nói: “Cậu có cảm thấy Lưu Xuyên này không hề đơn giản không?”
Giang Thiếu Khuynh quay đầu nói: “Xuyên đội rất lợi hại, nháy mắt đã chốt xong tên và địa chỉ cho đội, rất quyết đoán nhanh nhẹn…”
Từ Sách gãi đầu: “Cậu đừng có khen anh ta nữa được không? Tôi không nói chuyện đó, ý tôi là mục đích của anh ta không phải chỉ đơn giản là vô địch đâu.”
Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc nói: “Từ Sách, có phải cậu có thành kiến gì với Xuyên đội không?”
“…” Ông nói gà bà nói vịt thực sự khiến người ta phát bực, Từ Sách có chút giận dữ đứng dậy nói: “Chẳng nhẽ mấy người không nhận ra vấn đề mấu chốt à? Hôm nay bàn bạc nhiều như thế, từ chọn tên, chọn địa điểm, logo này nọ, nhưng mấy người đã quên mất điều quan trọng nhất rồi! Là tiền! Tiền ở đâu ra?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Nghĩ kỹ cũng phải! Hình như đội trưởng hoàn toàn không nhắc tới tiền?
Từ Sách kiên trì nói: “Có rất nhiều đội đánh giải Toàn quốc, chi phí bình thường đều được chia cho mọi người, nói cách khác, sau này muốn tới các thành phố khác thi đấu thì mọi người đều phải tự chi vé xe, tiền ăn tiền ở. Nhưng hôm nay Lưu Xuyên hoàn toàn không nhắc tới chuyện này, nhưng anh ta lại bảo hai chúng ta đi tìm vị trí ở Trường Sa, anh ta muốn thuê nhà, sửa chữa, những việc này đều tốn rất nhiều tiền. Lý Tưởng, Ngô Trạch Văn, Dư Hướng Dương đều là học sinh, chắc chắn không thể chia đều khoản tiền này cho mọi người gánh được. Nhưng anh ta không đề cập tới tiền thì chỉ có một khả năng – chính là anh ta có tiền, anh ta sẽ chi hết!”
Giang Thiếu Khuynh giật mình, nói: “Trước đây anh ấy là đại thần đứng đầu liên minh chuyên nghiệp, thi đấu mấy năm có tiền gửi ngân hàng cũng bình thường mà… Có vấn đề gì sao?”
Từ Sách trợn trắng mắt: “Rốt cuộc cậu có hiểu tôi đang nói cái gì không hả?!”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Thì không hiểu mới hỏi cậu còn gì, động một tí đã xù lông lên rồi.
Từ Sách hít sâu bình ổn lại cảm xúc, sau đó mới nói: “Anh ta chi toàn bộ tiền để thành lập đội tuyển, như vậy thì anh ta không chỉ đơn giản là đội trưởng của team mà sẽ là ông chủ của toàn bộ đội tuyển. Anh ta khống chế toàn bộ cổ phần, có được quyền quản lý đội tuyển, nắm giữ quyền sinh sát tất cả chúng ta… Đừng có nhìn anh ta hiền hòa không tim không phổi vậy mà nhầm, thực ra dã tâm của người này rất lớn, anh ta muốn tạo nên một câu lạc bộ eSports của chính mình! Đội tuyển Long Ngâm này chỉ là bước đầu tiên để anh ta thực hiện kế hoạch kinh doanh câu lạc bộ mà thôi! Đã hiểu chưa?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Từ Sách nói tiếp: “Ngay khi anh ta chọn địa điểm ở Trường Sa là tôi đã biết rồi, người này không chỉ đơn giản là muốn lấy cúp, nếu kinh doanh tốt thì sau này giới eSports Trường Sa sẽ trở thành thiên hạ của anh ta. Dù anh ta có giải nghệ, dù những người ăn cơm ngày hôm nay đều tới tuổi giải nghệ thì câu lạc bộ Long Ngâm cũng sẽ không giải tán! Lưu Xuyên sẽ trở thành ông chủ sau màn của câu lạc bộ này, anh ta sẽ bồi dưỡng ra từng lứa tuyển thủ eSports một, câu lạc bộ này sẽ trở thành một câu lạc bộ hào môn như Thất Tinh Thảo hay Hoa Hạ, hấp dẫn cao thủ hàng đầu tới từ khắp mọi nơi trong nước, mà dù có thay tuyển thủ như thế nào thì ông chủ sẽ vẫn mãi mãi là Lưu Xuyên, nói như vậy cậu hiểu rồi chứ?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Lời Từ Sách nói khiến Giang Thiếu Khuynh vô cùng khiếp sợ.
Đúng là cậu không có đầu óc kinh doanh, cũng chẳng nghĩ đến chuyện này, cậu chỉ bội phục Xuyên đội, thích Xuyên đội, muốn thi đấu cùng Xuyên đội mà thôi. Không ngờ mục tiêu của Lưu Xuyên còn lâu dài hơn so với “giành quán quân” mà cậu nghĩ rất nhiều, người này đã lo tới cả chuyện kinh doanh câu lạc bộ sau khi giải nghệ.
Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lát rồi nói: “Anh ấy nghĩ thế cũng đúng mà? Tầm nhìn lâu dài, sau khi giải nghệ vẫn có đường ra. Hơn nữa nếu anh ấy đi theo hướng thành lập câu lạc bộ thì tôi cảm giác còn đáng tin cậy hơn, ít nhất thì anh ấy không chỉ chơi đùa cho vui. Nếu anh ấy thật sự muốn nghiêm túc kinh doanh câu lạc bộ thì để có thể giúp đội tuyển Long Ngâm trở nên nổi tiếng, chắc chắn anh ấy sẽ dốc hết sức đưa chúng ta chạm tay vào cúp vô địch.”
Từ Sách thật sự cạn lời! Sự bội phục và sùng bái của Giang Thiếu Khuynh đối với Lưu Xuyên đã ăn sâu vào máu, Xuyên đội làm gì cũng đúng, Xuyên đội đưa ra ý tưởng gì cũng tốt cả, chỉ cần theo Xuyên đội là được rồi…
Từ Sách buồn bực đi qua đi lại trong phòng, một lát sau mới nói: “Cậu không nghĩ cho bản thân mình à? Sau khi anh ta giải nghệ thì còn có thể quản lý câu lạc bộ, vẫn thoải mái làm điều mình muốn, còn cậu thì sao? Cậu định thế nào?”
Giang Thiếu Khuynh: “…”
Giọng nói của Từ Sách có chút giận dữ: “Cậu ngốc chết đi được! Thi đấu điện tử không phải một nghề lâu dài, tuyển thủ chuyên nghiệp thi đấu vài năm xong sẽ phải nghĩ đến đường ra cho mình. Tôi thì chẳng sao, đánh xong về công ty làm tiếp. Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng thì đều tốt nghiệp đại học nổi tiếng rồi, không lo không tìm được việc. Dư Hướng Dương thì đánh hai năm xong lại quay về học tiếp, còn cậu thì sao? Cậu cũng không còn ít tuổi nữa, mạo hiểm phiêu lưu từ chức, thi đấu hai năm rồi lại về đi tìm việc khổ sở xong thất bại liên miên tiếp hay sao? Trước đây khi tới Càn Khôn huấn luyện cậu đã từ chức một lần rồi, từ chức quá nhiều lần thì công ty nào chịu nhận cậu nữa?”
Giang Thiếu Khuynh gục đầu, biều cảm trên mặt có chút khó coi.
Cậu biết bản thân không hề ưu tú như những người trong đội, năm đó thi đại học thành tích không tốt chỉ vào trường hạng ba, bằng cấp đó mà đi xin việc đúng là đã thiệt thòi rồi, huống hồ cậu còn từ chức tận hai lần, việc này sẽ khiến cho những người phỏng vấn có ấn tượng không tốt, mà một khi đã để lại ấn tượng xấu thì càng khó tìm được công việc phù hợp.
Từ Sách nói không sai, đúng là cậu nghĩ quá đơn giản, nhưng bảo cậu cứ thế buông tay thì cậu lại không cam lòng. Chưa kể giờ đội tuyển thành lập rồi, cậu mà bỏ đi thì chẳng khác nào lật lọng, có lỗi với những thành viên tin tưởng cậu, lại càng thẹn với Lưu Xuyên…
Nhìn bộ dạng gục đầu khổ sở của Giang Thiếu Khuynh, Từ Sách không nhịn được mà đau lòng, muốn vươn tay ôm lấy cậu nhưng rồi lại cứng rắn thu về, khó chịu đi đi lại lại trong phòng như phát tác bệnh dại.
Đi một lát, hắn đột nhiên dừng lại trước mặt Giang Thiếu Khuynh, ho khan một tiếng, nói: “Tôi nghĩ ra ý kiến này, cậu có thể tham khảo xem.”
Giang Thiếu Khuynh ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Ý kiến gì?”
Từ Sách nói: “Chi bằng chúng ta hợp tác với Lưu Xuyên đi.”
Giang Thiếu Khuynh sửng sốt: “Hợp tác?”
Từ Sách giải thích: “Đúng vậy. Anh ta sẽ không thể quản lý tốt câu lạc bộ một mình được, chắc chắn cũng cần giúp đỡ, vậy thì chúng ta sẽ giúp Lưu Xuyên, đổi lại thì nhận hoa hồng từ cổ phần của câu lạc bộ. Tôi bỏ tiền, cậu bỏ công.” Từ Sách cảm thấy bản thân cực kỳ nhanh trí, cách này quá tốt, không nhịn được mà nhếch miệng cười, “Quyết định thế đi! Mai tôi sẽ nói chuyện với anh ta, để xem trong tay anh ta có bao nhiêu tiền, tôi sẽ đầu tư tương đương với mua cổ phần, chúng ta lấy 20% cổ phần, Lưu Xuyên vẫn giữ phần lớn. Dù sao anh ta cũng là người sáng lập, vất vả lâu như vậy rồi, cứ để anh ta quyết định mọi chuyện của câu lạc bộ, hai chúng ta làm cổ đông, hẳn là anh ta sẽ không phản đối.”
Giang Thiếu Khuynh do dự một lát, có chút khó xử: “Nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy…”
Từ Sách nhướn mày nói: “Đã nói là tôi bỏ tiền còn gì! Tôi chi được chưa hả? Tôi còn phải lo chuyện kinh doanh trong nhà, không rảnh để xen vào chuyện quản lý của Lưu Xuyên, sau này cậu quản lý giúp anh ta. Tôi bỏ tiền, cậu bỏ công, lợi nhuận chúng ta chia đều, mỗi người lấy 10% cổ phần.”
“…” Giang Thiếu Khuynh vẫn cảm thấy làm vậy không ổn lắm, tuy Từ Sách bỏ qua chuyện rốt cuộc sẽ chi bao nhiêu tiền nhưng dựa theo lời Từ Sách nói thì Giang Thiếu Khuynh cậu không mất xu nào cũng lấy được 10% cổ phần sao? Từ Sách quá hào phóng rồi, điều này khiến Giang Thiếu Khuynh rất kinh ngạc.
Từ Sách nói tiếp: “Tôi đánh giá rất cao việc Lưu Xuyên muốn thành lập câu lạc bộ. Mấy hôm nay tôi có cố ý điều tra bối cảnh nhà anh ta, mẹ anh ta vậy mà lại là Dương Thu Ninh, một nữ thương nhân nổi tiếng, có bà mẹ xịn như thế chắc hẳn anh ta cũng không đến mức khiến câu lạc bộ lỗ vốn đóng cửa đúng không? Sau này hợp tác với anh ta, ít nhất sẽ không phải lo chuyện đường ra trong tương lai nữa.”
Giang Thiếu Khuynh còn muốn nói gì đó, Từ Sách lại kiên quyết chốt lại: “Cứ quyết định như thế! Tôi đi tắm!”
Sau đó hắn liền xoay người vào phòng tắm trong ánh mắt khiếp sợ của Giang Thiếu Khuynh, thật sự không cho cậu cơ hội phản bác, so với năm đó người này hiện tại bá đạo hơn rất nhiều.
Có điều Giang Thiếu Khuynh cũng rất cảm động – Từ Sách làm vậy thực ra chủ yếu là vì nghĩ cho cậu phải không?
Quay đầu nhìn về phía phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước chảy, dáng người thon dài hoàn hảo của đàn ông trưởng thành ẩn hiện sau lớp kính mờ, Giang Thiếu Khuynh bỗng thấy hai mắt mình nóng lên, từ bé đến giờ chưa có ai đối xử tốt với cậu như vậy, suy tính tương lai giúp cậu chu toàn đến vậy…
Từ Sách còn phải lo chuyện kinh doanh trong nhà, nói thật thì hắn không thiếu chút tiền đó, lại càng không quan tâm khoản tiền hoa hồng từ câu lạc bộ của Lưu Xuyên. Hắn quyết định đầu tư, hợp tác chia cổ phần, người được lợi nhất trong vụ này thực ra chính là Giang Thiếu Khuynh.
Giang Thiếu Khuynh rất cảm động nhưng lại chẳng biết nói gì cho phải, thẫn thờ ngồi trên giường một lát mới đi tới gõ cửa phòng tắm, nhẹ giọng nói: “Từ Sách, hay là thế này đi, cậu đầu tư khoản tiền này coi như tôi vay cậu một nửa. Sau này có lợi nhuận tôi sẽ trả lại khoản tiền này cho cậu, trả hết xong tôi mới nhận hoa hồng…”
Từ Sách biết với tính cách của Giang Thiếu Khuynh thì cậu sẽ không bao giờ chiếm lợi một cách đương nhiên như thế, hắn trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Được rồi, cứ vậy đi!”
Lúc này Giang Thiếu Khuynh mới mỉm cười, nói: “Cảm ơn cậu, Từ Sách.”
Từ Sách: “…”
Tên con trai nào đó suýt trượt chân ngã trong phòng tắm.
Nghe giọng nói mềm mại lại nghiêm túc của Thiếu Khuynh, hắn thật sự chỉ muốn nhào tới ôm lấy cậu thật chặt, hôn đến mức cậu không nói được câu nào.
Thật sự, cảm ơn cái con khỉ, ông đây thích cậu có biết không hả?
Từ Sách nhìn bản thân mình trong gương, lại phát hiện ra khóe miệng không kiềm chế được mà hơi cong lên.
Nghe Giang Thiếu Khuynh nói lời cảm ơn khiến tâm trạng hắn tốt lên tức thì.
– Giang Thiếu Khuynh, thực ra tôi làm mọi việc chỉ vì hi vọng cậu có thể một đời không lo cơm áo, vui vẻ làm những điều cậu thích, sống cuộc đời mà cậu muốn.
– vì cậu, Từ Sách tôi cũng chỉ có thể làm bấy nhiêu mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận