Đêm đó, sau khi trở về ký túc xá, Lưu Xuyên mở máy tính xem kết quả các trận đấu hôm nay. Lạc Hoa Từ quyết đấu với Hoa Hạ, trong giai đoạn lôi đài Hoa Hạ đưa Lương Hải Tân, Vu Dương và Tạ Quang Nghị ra sân, cuối cùng cũng gian nan bảo vệ được ba điểm cờ lôi đài, nhưng đến khi đoàn chiến lại bị lối đánh chắc chắn của Diệp Thần Hi khiến cho không thu hoạch được gì, tỉ số cuối cùng là 3:6. Đội tuyển Trường An đánh với Thất Tinh Thảo lại tiếp tục bị cạo trọc 0:9, việc này Lưu Xuyên đã đoán được, Dương Kiếm đấu với Lão Tiêu hoàn toàn không có phần thắng. Thi đấu lôi đài Thất Tinh Thảo còn có những tuyển thủ mạnh như Tô Thế Luân và Diệp Chu, mà hôm nay Tần Dạ cũng không thắng được Luân thần.
Lý Tưởng xem lại trận đấu ngày hôm nay mà đau lòng thay cho Tần Dạ, nhịn không được nói: “Sao Trường An lại thua nữa rồi…”
Lưu Xuyên chỉ cười nói: “Đối thủ tiếp theo là Thịnh Đường, có lẽ sẽ thua tiếp.”
Lưu Xuyên thật sự không lạc quan nổi với tương lai của đội tuyển Trường An trong mùa giải này, đánh đội yếu thắng thì thắng nhưng cũng chẳng được bao nhiêu điểm, đến khi đánh với đội mạnh, Trường An còn không lấy nổi dù chỉ một điểm nhỏ nhoi. Playoffs chỉ có tám slot, cứ thế này có lẽ sẽ không thể chen chân vào nổi.
Lưu Xuyên nghĩ một chút, quyết đoán cầm điện thoại nhắn Wechat cho Tần Dạ: “Này, cho cậu xem một cái ảnh.”
Tấm ảnh chụp lại cảnh mọi người tụ tập hôm nay, Lưu Xuyên nhờ phục vụ chụp trước khi Lam Vị Nhiên đi, tấm ảnh có đủ bảy người.
Tần Dạ xem xong gửi lại một chuỗi ba chấm: “…”
Lưu Xuyên cười nói: “Sao nào? Hôm nay đội tuyển Long Ngâm của tôi chính thức thành lập, nhìn ngon lành không?”
Tần Dạ sửng sốt nói: “Người bên cạnh là Tứ Lam đó à?”
Lưu Xuyên nói: “Ừa. Tôi kéo luôn cậu ta xuống nước, bọn tôi hóa thù thành bạn.”
“…” Tần Dạ vẫn không thể tin, “Đùa à? Chẳng phải cậu ta rất hận cậu, nhìn thấy cậu là muốn đánh sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Xóa bỏ ân oán, cậu ta quyết định vào đội của tôi rồi. Sao nào, có hứng thú về chung một nhà với anh em không?”
Tần Dạ trầm mặc không đáp lại.
Lưu Xuyên cũng hiểu được việc lôi kéo Tần Dạ nhân lúc anh thua trận này của mình có chút vô sỉ, có điều hôm nay Tứ Lam phân tích không sai, hắn muốn kéo Tần Dạ qua chính là vì muốn hình thành đội hình đánh nhanh. Trong số những tuyển thủ chơi thích khách tại liên minh thì người nhanh nhất chính là Tần Dạ, cũng chỉ có Tần Dạ mới theo kịp suy nghĩ của hắn. Dù phong độ của Tần Dạ lúc này không bằng năm đó, nhưng lão làng thì vẫn là lão làng, kinh nghiệm thi đấu phong phú quá đủ để bù đắp thiếu hụt kia.
Lưu Xuyên nói: “Tôi đã từng nói rồi, tôi hoan nghênh cậu gia nhập bất cứ lúc nào, những lời này có hiệu lực vĩnh viễn. Suy nghĩ một chút đi.”
Tần Dạ không nhịn được mà khẽ cười, khả năng mặt dày lôi kéo của Lưu Xuyên thật sự tiến bộ rồi, lúc nào cũng lựa lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ đối phương. Có điều Tần Dạ nhìn tấm ảnh chụp bảy người bọn họ cũng đoán Lưu Xuyên thực sự muốn chơi lớn. Vậy mà hắn vô liêm sỉ đến mức kéo cả Lam Vị Nhiên vào đội, người từng là kẻ thù không đội trời chung, thật sự nghĩ mãi cũng không thể hiểu sao hắn có thể mở miệng với Tứ Lam một cách không biết xấu hổ như thế? Năm đó hắn đánh bại Lam Vị Nhiên bốn lần liên tục, hại cho Lam Vị Nhiên giải nghệ trong tiếc nuối…
Trầm mặc một hồi, Tần Dạ mới gõ chữ nhắn lại: “Tôi sẽ suy nghĩ, sau nghỉ Đông tính sau, rảnh sẽ tới Trường Sa tìm mấy người.”
Lưu Xuyên cười nói: “Được, tôi không ép cậu đâu, cứ tập trung chuẩn bị cho trận tiếp theo đi, chúc cậu may mắn!”
***
Hôm sau, các thành viên trong đội tập hợp đúng giờ, xuất phát cùng nhau đi tới Thế giới động vật hoang dã Trường Long.
Trước đó Ngô Trạch Văn đã mua online combo nhóm sáu vé, thực ra Lưu Xuyên không có hứng thú đi xem động vật hoang dã, đi chủ yếu để phục vụ Dư Hướng Dương mà thôi, dù gì Tiểu Dư đường xa tới, bọn họ không thể bỏ mặc cậu nhóc được, tiện thể làm quen cho mọi người thân thiết hơn cũng tốt.
Vườn bách thú Trường Long có rất nhiều động vật quý hiếm, từ ngựa vằn, hươu cao cổ, gấu trúc, hổ, sư tử châu Phi v.v., hòa mình vào thiên nhiên hoang dã cũng giúp tâm trạng tốt hơn. Chỉ có điều Quốc Khánh nhiều người được nghỉ, trong công viên nghìn nghịt biển người, chưa kể trời còn nóng, đi bộ một buổi sáng thôi mà cả bọn đều nhễ nhại mồ hôi.
Khi đi ngang qua “Bí cảnh kim xà”, Từ Sách đột nhiên biến sắc, nhanh chóng đi thụt lùi ra sau đội ngũ. Lưu Xuyên quay lại nhìn hắn chẳng hiểu ra sao thì thấy Từ Sách trước giờ luôn kiêu ngạo giờ đây mặt lại cứng đơ, ngón tay cũng siết chặt.
Lưu Xuyên cười hỏi: “Cậu sợ rắn à?”
Từ Sách: “…”
Rõ ràng sợ chết khiếp còn không dám thừa nhận, còn tỏ cái vẻ kiêu ngạo “Ông đây khinh bỉ lũ rắn chứ đếch sợ nhé”.
Giang Thiếu Khuynh đi tới giải thích: “Hồi còn đi học Từ Sách từng bị rắn cắn.”
Lưu Xuyên gật đầu hiểu rõ: “Vậy cậu đừng xem rắn nữa, vừa vặn tôi cũng không muốn, qua bên kia ngồi đi.”
Những người còn lại không ai kỳ thị rắn nên tiếp tục đi, Lưu Xuyên và Từ Sách quay lại tìm một nơi có điều hòa ngồi, gọi hai ly nước lạnh.
Từ Sách nói: “Vừa lúc tôi có chuyện muốn bàn với anh.”
Lưu Xuyên thấy hắn nghiêm túc cũng dừng cười, hạ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“Tôi không quanh co lòng vòng nữa, nói thẳng luôn nhé.” Từ Sách hắng giọng, “Mục đích thật sự của anh khi thành lập đội tuyển Long Ngâm là muốn mượn câu lạc bộ này để đánh bóng tên tuổi, sau này sẽ kinh doanh câu lạc bộ thể thao điện tử của chính mình đúng không?”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Cậu nhận ra sao?”
Từ Sách nhún vai: “Tôi cũng là người làm ăn, tôi đồng ý với chuyện anh có dã tâm như thế. Có điều tôi thấy anh cũng chẳng rảnh mà lo hết, tôi muốn hợp tác chia cổ phần với anh. Tôi và Giang Thiếu Khuynh mỗi người 10%, cần bao nhiêu tiền đầu tư anh cứ nói. Sau này về chuyện lo tài trợ và liên hệ quảng cáo tôi cũng sẽ giúp anh, tôi có mạng lưới quan hệ khá rộng bên đó. Còn anh cứ tùy ý quản lý đội tuyển, tôi không có kinh nghiệm trong khoản này, chúng ta hợp tác bù đắp cho nhau, anh thấy sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi còn nghĩ phú nhị đại như cậu không thèm quan tâm chuyện làm ăn nhỏ này chứ. Nói thật, Từ Sách này, cậu thậm chí không rảnh quản hết chuyện kinh doanh của nhà mình, đâu có cần phải nhúng tay vào cả bên tôi? Cậu không thiếu tiền mà.”
“…” Từ Sách nhíu mày, “Chuyện này anh không cần biết, một câu thôi đồng ý hay không.”
“Đồng ý chứ.” Lưu Xuyên nói rành mạch, “Về rồi tìm luật sư làm hợp đồng đi, cậu là người làm ăn thì cứ làm theo đúng luật trên thương trường. Làm anh em cũng phải rõ ràng chi tiết, chúng ta liệt kê điều khoản minh bạch tránh để sau này có mâu thuẫn.”
Từ Sách gật đầu nói: “Được, hào sảng lắm! Về tôi sẽ tìm luật sư, mai hẹn anh ra bàn bạc.”
“Được thôi.” Lưu Xuyên dừng một chút lại hỏi, “Không cần thông báo cho Giang Thiếu Khuynh sao?”
Từ Sách nói: “Cậu ấy không hiểu mấy thứ này đâu, để tôi lo là được. Mai tôi sẽ dẫn cậu ấy đến ký hợp đồng với anh, sau này cậu ấy cũng sẽ bỏ công, anh cứ yên tâm.”
Lưu Xuyên cười gật đầu: “Được, hợp tác vui vẻ.”
Tuy Lưu Xuyên rất ngạc nhiên không hiểu tại sao Từ Sách nhất quyết muốn kéo theo Giang Thiếu Khuynh, có điều nếu Từ Sách đã muốn đầu tư thì Lưu Xuyên cũng không có lý do từ chối. Hắn thành lập câu lạc bộ đương nhiên cần tiền, hắn lại không muốn về vay mẹ, hợp tác với Từ Sách là một lựa chọn rất ổn.
Hai người cứ thế bàn bạc xong xuôi, một lúc lâu sau bốn người còn lại cũng quay về, Lưu Xuyên gọi nhân viên phục vụ order thêm mấy món ăn cho mọi người ăn trưa.
Chiều hôm đó đi xem mấy tiết mục xiếc thú, sau đó cả đám mới về nhà. Dư Hướng Dương chơi rất vui, nhìn thấy rất nhiều loài động vật chưa gặp bao giờ, những người còn lại cũng cảm thấy thư giãn, bình thường sống ở thành phố mãi, ít có cơ hội được gần gũi với thiên nhiên và các loài động vật hoang dã như thế.
***
Sau khi về trường, Lưu Xuyên tới ký túc xá tắm rửa xong xuôi mới đón Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng đi tới hiệp hội eSports của trường.
Trước đó Giang Tuyết đã nhắn tin cho Lưu Xuyên nói hiệp hội eSports của trường nằm ở tầng hai của tòa nhà câu lạc bộ. Ba người đi lên tầng theo bảng hướng dẫn, quả nhiên thấy một phòng có đề bảng “Hiệp hội eSports” ngoài cửa.
Lưu Xuyên đẩy cửa ra mà hết hồn trước cảnh tượng bên trong –
Trong căn phòng rộng lớn, mười mấy chiếc máy tính xếp hàng song song, cả không gian sạch sẽ gọn gàng, còn trồng rất nhiều cây xanh, nhìn qua không khác gì trại huấn luyện của một đội tuyển.
Lý Tưởng không nhịn được mà nói: “Hiệp hội eSports trường chúng ta xịn xò thế?”
Lưu Xuyên cũng tán thưởng: “Trang hoàng ổn quá.”
Hội trưởng Trác Văn Siêu nghe thấy tiếng vội vàng tiến đến, mỉm cười nói: “Chào mừng chào mừng! Mau vào đi.”
Ba người cùng nhau đi vào phòng, đội trường đã tới đông đủ, lúc đó Trác Văn Siêu từng nói qua với Lưu Xuyên trình độ người chơi Võ Lâm của đại học C khá cao, đã cày lên chiến giới thứ Sáu. Nhưng chỉ có năm người, không đủ cả một đội cố định. Ngoại trừ anh ta và Giang Tuyết thì Lưu Xuyên cũng chưa từng gặp hai nam và một nữ còn lại.
Lưu Xuyên cười cười, nói: “Hội trưởng giới thiệu chút đi, tôi chưa biết mấy bạn này.”
Trác Văn Siêu nhiệt tình giới thiệu: “Được, để tôi giúp mọi người làm quen một chút, đây là sinh viên năm ba khoa Hóa Chu Học Hải, bạn kia là Lý Thanh, năm hai khoa Sinh, còn đây là Tiêu Lâm, khoa Ngoại Ngữ.”
Khi đội trưởng giới thiệu đến mình, Chu Học Hải cười rất tươi, đây là một người khá sáng sủa; Lý Thanh thì đeo kính gọng bạc, biểu cảm có chút nghiêm túc, chỉ gật đầu với Lưu Xuyên coi như chào hỏi; Còn cô gái học khoa Ngoại Ngữ tên Tiêu Lâm thì khiến Lưu Xuyên chú ý hơn – giống như Giang Tuyết, vẻ ngoài của Tiêu Lâm cũng thuộc dạng xinh đẹp hotgirl, cô rất cao lại còn đi giày cao gót, mái tóc nuôi dài giống Giang Tuyết, nhìn qua khá thanh tú. Chỉ có điều khác với gương mặt luôn mỉm cười của Giang Tuyết, biểu cảm của cô gái này bình thản hơn, gặp biến không sợ, có vẻ như rất biết cách nhẫn nhịn.
Trác Văn Siêu giới thiệu ba tuyển thủ của đội trường xong lại nói tiếp: “Đây là Lưu Xuyên của khoa Lịch sử, anh ấy sẽ đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên của đội chúng ta. Còn hai bạn này là Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng khoa Vật lý, cũng sẽ là thành viên của đội trường.”
Ngoại trừ Giang Tuyết đã biết trước mỉm cười, ba người còn lại đều khá sửng sốt, ánh mắt nhìn Lưu Xuyên cũng ngập tràn nghi ngờ. Lý Thanh hơi nhíu mày không nói chuyện, ánh mắt của Tiêu Lâm thì lạnh đi, Chu Học Hải trực tiếp hỏi thẳng: “Huấn luyện viên? Này anh bạn, anh đánh tới chiến giới mấy rồi?”
Lý Tưởng và Ngô Trạch Văn liếc nhau, tuy không nói ra ngoài nhưng cùng đồng lòng muốn xem trò vui – vậy mà dám nghi ngờ Lưu Xuyên có tư cách làm huấn luyện viên hay không? Đùa hả, đội trưởng nhà chúng tôi là đại thần hàng đầu liên minh chuyên nghiệp đấy!
Có điều Lưu Xuyên cũng không phô trương thanh thế, chỉ cười nói: “Tôi có tư cách làm huấn luyện viên hay không thì thử là biết thôi. Nào, mọi người login đi, gọi hết thành viên trong đội trường vào, mở lôi đài đánh vài trận, tôi cũng muốn nhìn trình độ của mấy cô cậu.”
Mọi người lần lượt ngồi xuống máy.
Lưu Xuyên mở tài khoản Lưu Danh Bách Thế, mở một phòng lôi đài tự do tại server đấu trường Đại hội Võ Lâm, nói: “Số phòng 3908, pass 7788, vào đi.”
Chẳng mấy chốc mấy người bắt đầu tiến vào lôi đài, không cần nhìn Lưu Xuyên cũng biết rõ thông tin về tài khoản của Trạch Văn và Lý Tưởng, năm người còn lại thì có Trác Văn Siêu chơi Võ Đang Kiếm tông, ID là Kéo Bạn Siêu Thần, Giang Tuyết chơi buff Nga Mi Cầm, ID là Độc Chước, ba người còn lại gồm Chu Học Hải, Lý Thanh và Tiêu Lâm đều chơi Cái Bang, đây cũng chính là khuyết điểm lớn nhất của đội trường – trước đó Trác Văn Siêu từng đề cập với Lưu Xuyên, vì đai học C khá gần câu lạc bộ Đồng Tước, có rất nhiều người là fan trung thành của đội tuyển Đồng Tước, thích Lộc Tường nên chơi Cái Bang. Nhưng đánh đoàn chiến mà có nhiều Cái Bang như vậy thì rất khó.
Chẳng thà một trong số bọn họ là fan Thiệu đội, chơi Minh Giáo còn tốt hơn mang ba Cái Bang…
Lưu Xuyên cảm thấy đau đầu, những người này không được hướng dẫn chuyên nghiệp, chọn môn phái chỉ vì sở thích, vì vậy không quan tâm tới vấn đề phối hợp chức nghiệp.
Cũng may mà cả năm người này đều lên đến chiến giới Sáu rồi, chỉ kém chiến giới Bảy một chút, trình độ coi như tạm được.
Lưu Xuyên xuống lôi đài, mở miệng nói: “Ngoại trừ Giang Tuyết là buff, bốn người còn lại tới đánh với tôi đi. Cứ thoải mái mà đánh, không sao hết.”
Tiêu Lâm nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng nói: “Với từng này điểm trang bị của anh à? Tôi sợ đến lúc đó giết anh trong một nốt nhạc thì tệ lắm đó huấn luyện viên.”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn cô, cô gái này đang hất cằm kiêu ngạo, hơn nữa khác với sự ngạo mạn của kẻ độc hành Từ Sách, ở Tiêu Lâm lại là loại kiêu căng mắt cao hơn đầu, khinh thường người khác. Rõ ràng cậy trình độ bản thân nên mới không phục việc Lưu Xuyên tự nhiên xông ra làm huấn luyện viên.
Lưu Xuyên khẽ cười, nói: “Muốn dứt điểm tôi hả? Cứ thoải mái, bung ra tốc tay cao nhất luôn đi.”
Có lẽ vì bị sự thản nhiên của Lưu Xuyên chọc giận, Tiêu Lâm nhướn mày thao tác tài khoản Cái Bang “Vũ Lâm Linh” đánh thẳng về phía Lưu Xuyên!
– Giao long xuất thủy, Ác cẩu lan lộ!
Thức mở đầu phổ biến của Cái Bang Côn, cô gái Cái Bang hung mãnh trực tiếp xông tới chặn đường lui của Lưu Xuyên, ngay sau đó lập tức bồi thêm Bổng đả cẩu đầu hòng làm choáng Lưu Xuyên rồi sau đó combo tiếp!
Nhưng ngay sau khi gõ gậy xuống, Tiêu Lâm lại đờ ra.
Người đâu rồi?
Tiêu Lâm điều chỉnh lại góc nhìn mới nhận ra Đường Môn kia vậy mà lại ở ngay sau lưng mình, cô kinh hãi vội vàng dùng Hoành tảo thiên quân hòng đánh ngã hắn!
Nhưng làm gì có chuyện Lưu Xuyên để cơ hội này cho cô?
Hắn dùng Mê ảnh tung di chuyển vị trí, cô nàng thậm chí còn không chạm nổi một góc áo của Lưu Danh Bách Thế!
“Ha ha…” Lưu Xuyên cười nói, “Quả nhiên là fan ruột của Lộc Tường.”
Ngay sau đó lại bồi thêm một câu: “Có điều còn lâu mới bắt chước được lối đánh của Lộc Tường.”
Dứt lời hắn liền bùng nổ tốc độ tay, trực tiếp combo hạ gục Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm: “…”
Tiêu Lâm bị dứt điểm trong một combo giận đến trắng mặt, cắn răng im lặng không lên tiếng.
Lưu Xuyên vẫn không quên tiếp tục khích cô: “Nhìn đi, tuy điểm trang bị của tôi kém cô rất nhiều, nhưng tôi vẫn giết được cô trong một nốt nhạc đó.”
Tiêu Lâm: “…”
Trác Văn Siêu có chút xấu hổ, sờ mũi ghé lại nói vào tai Lưu Xuyên: “Nể mặt con gái chút đi mà…”
Lưu Xuyên cười nói: “Thi đấu không phải trò đùa, trên đấu trường làm gì có ai nể mặt vì đối thủ là nữ bao giờ. Nếu tâm lý yếu đuối, mới có nhiêu đó đã suy sụp thì chẳng bằng rời đội ngay và luôn đi?”
Tiêu Lâm: “…”
Mọi người thậm chí còn nghe thấy tiếng nghiến răng của cô gái này.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận