Tiêu Lâm vốn không biết người đang đánh nhau với mình là sư phụ của Lộc Tường, đừng nói là cô, thậm chí đại thần Lộc Tường mà cô thích nhất cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lưu Xuyên. Thua dưới tay người có điểm trang bị thấp hơn mình nhiều như thế khiến cô không phục, Tiêu Lâm bò dậy khỏi mặt đất, nói: “Đánh ván nữa.”
“Cô còn chẳng biết tại sao mình thua nữa, hay là thôi đi bạn nhỏ.” Lưu Xuyên cười cười, nói tiếp, “Chu Học Hải, cậu tới thử xem.”
Vừa rồi Chu Học Hải cũng rất kiêu ngạo, thậm chí còn hỏi “Anh bạn lên chiến giới mấy rồi”, hiện tại thấy sư muội Tiêu Lâm thua mất mặt thê thảm như vậy thì cũng trở nên căng thẳng hơn, xấu hổ cười cười với Lưu Xuyên, vội vàng thao tác nick Cái Bang của mình tiến lên phía trước.
Lưu Xuyên vừa thấy trang bị là biết cậu ta chơi Cái Bang Túy quyền, lưu phái này của Cái Bang được coi như một chức nghiệp phụ trợ, kỹ năng tiêu biểu “Túy ẩm giang hà” có thể khiến bản thân tiến vào trạng thái say rượu, đồng thời giúp thành viên toàn đội miễn nhiễm khống chế trong ba giây, có thể coi như kỹ năng phòng ngự trong phạm vi nhỏ tại thời khắc quan trọng. Chỉ có điều Cái Bang Túy quyền là cận chiến, khi thi đấu buộc phải theo kịp tốc độ của đoàn đội, vì vậy đòi hỏi khá cao ở tốc độ tay.
Lưu Xuyên thấy cậu ta là tuyển thủ hệ phụ trợ thì dứt khoát nói: “Cậu không cần đánh, người tiếp theo, Lý Thanh tới đi.”
Chu Học Hải: “…”
Bị gọi lên lại bảo không cần đánh, Chu Học Hải gãi đầu lại xoay người trở về.
Trong số những người này Lý Thanh là người nghiêm túc và bình tĩnh nhất, khi Trác Văn Siêu nói Lưu Xuyên là huấn luyện viên của đội trường, Chu Học Hải và Tiêu Lâm cùng mở miệng nghi ngờ, chỉ có người này không nói gì. Hiện tại Lưu Xuyên gọi tới PK, cậu ta liền đẩy kính thao tác account Cái Bang “Thanh Sơn Y Cựu” của mình đi lên phía trước.
Lưu Xuyên hỏi: “Cậu chơi Cái Bang Chưởng à?”
Lý Thanh gật đầu: “Vâng.”
Ba Cái Bang của đội trường coi như đủ một combo gom hết ba lưu phái của Cái Bang, Cái Bang Côn cận chiến khống chế, Cái Bang Túy quyền phụ trợ, Cái Bang Chưởng tấn công đơn mục tiêu. Hôm nay Lưu Xuyên luận bàn lần lượt với ba người bọn họ chủ yếu là muốn xem xem có thể phối hợp đội hình đội trường như thế nào. Thực ra ba Cái Bang vốn là tổ hợp không ổn lắm, nhưng mặc dù vậy Lưu Xuyên cũng muốn tạo nên một đội ngũ phối hợp ngon lành một chút.
Lưu Xuyên nói: “Lý Thanh, cậu tới đánh với tôi một trận xem.”
Lý Thanh đi tới, vẫn không nói câu nào, chỉ chào sân bằng một chiêu công kích của Cái Bang Chưởng – Long đằng hổ dược!
Cái Bang trong màn hình đột nhiên xông tới phía trước, bàn tay chụp vào thẳng mặt Lưu Xuyên như xé gió!
Lưu Xuyên lập tức dùng khinh công nghiêng người né tránh, ngay sau đó Lý Thanh lại bồi thêm một chiêu Long khiếu cửu thiên, Cái Bang bay lên trời tựa như một con rồng khổng lồ, chưởng gió dày đặc bao phủ toàn thân đối thủ, từng chiêu thức tấn công đơn mục tiêu trong Hàng long thập bát chưởng của Cái Bang cứ thế ập tới đầy biến ảo, hiệu ứng kỹ năng màu cam nhìn rất hoa lệ.
Lưu Xuyên thấy ý thức của bạn học này không tệ, hắn kiên nhẫn đánh với cậu ta tròn một phút, đợi đến khi đã biết hết chi tiết về lối đánh mới dứt điểm.
Lý Thanh nói: “Lợi hại.” rồi tự giác rút khỏi lôi đài, về lại trên ghế ngồi xem.
Lưu Xuyên chưa đấu với hội trưởng Trác Văn Siêu, trước đây hắn đã biết trình độ của Trác Văn Siêu là mạnh nhất trong số này, chơi Võ Đang Khí tông. Giang Tuyết là buff, không nhất thiết phải đấu cùng, chỉ chơi với ba bạn học đánh Cái Bang này, Lưu Xuyên cũng đã có phỏng đoán đại khái trong lòng, hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói: “Chắc tôi có đủ tư cách làm huấn luyện viên đội trường ha?”
Mọi người: “…”
Sắc mặt Tiêu Lâm có chút khó coi, Chu Học Hải xấu hổ gãi đầu, Lý Thanh thì lại bình tĩnh nói: “Trình độ của anh cao hơn chúng tôi rất nhiều, trang bị kém nhiều điểm như thế mà vẫn có thể đánh thắng mấy người chúng tôi dễ dàng, anh là cao thủ bang nào sao?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi là ai không quan trọng, từ giờ trở đi tôi chính là huấn luyện viên của đội trường đại học C, tôi sẽ cố hết sức dẫn dắt mọi người trong từng trận đấu. Lúc đó khi nhận nhiệm vụ huấn luyện viên, tôi đã nói với cô Lâm, mục tiêu của chúng ta là thăng hạng từ khu vực thi đấu Hoa Nam, cố gắng đánh thẳng vào vòng chung kết toàn quốc.”
Tiêu Lâm nhíu mày nói: “Vòng chung kết toàn quốc? Huấn luyện viên tự tin như vậy sao?”
Lưu Xuyên không nhịn được mà nhìn cô một cái, ấn tượng đầu tiên của hắn về cô gái này là khá lãnh đạm và kiêu ngạo, nhưng giờ xem ra phần kiêu ngạo hơi nhiều, có lẽ từ bé đã được cha mẹ nâng niu chiều chuộng sinh ra cái tính yếu đuối, vừa rồi bị Lưu Xuyên hành hạ đến chết trong một combo nên giờ chưa bình tĩnh lại, mặt vẫn còn đầy vẻ không phục.
Lưu Xuyên không quan tâm nghi ngờ của cô, tiếp tục nói: “Giải liên trường chỉ đánh đoàn chiến sáu người, chúng ta cần nhanh chóng xác định đội hình, để tôi sắp xếp vậy… Lý Thanh, Cái Bang Chưởng của cậu mạnh về tấn công đơn mục tiêu nên cậu đánh số 1, Lý Tưởng Đại Sư đánh tank số 2, Ngô Trạch Văn và Trác Văn Siêu phối hợp đánh dmg tầm xa số 3 và 4, Chu Học Hải Cái Bang Túy quyền đánh phụ trợ số 5 và Giang Tuyết Nga Mi Cầm đánh số 6 buff.”
Sau khi nghe xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tiêu Lâm.
Lưu Xuyên cố tình bỏ qua Tiêu Lâm khiến sắc mặt cô ta càng thêm khó coi, Tiêu Lâm không nhịn được mà nói: “Còn tôi thì sao?”
Lưu Xuyên nói: “Cô chơi Cái Bang Côn, là lưu phái khống chế đa mục tiêu cận chiến, sẽ làm ảnh hưởng tới phát huy của Ngũ Độc, cũng không thích hợp với đội hình này. Vì vậy sư muội Tiêu Lâm sẽ tạm thời dự bị, nếu trong dàn tuyển thủ chủ lực có ai xảy ra vấn đề bất ngờ thì cô sẽ vào thay.”
Tiêu Lâm: “…”
Quyết định này của Lưu Xuyên khiến mọi người vô cùng sửng sốt, vậy mà hắn hoàn toàn không nể nang một cô gái xinh đẹp như thế này, trực tiếp ném thẳng xuống ghế dự bị.
Tiêu Lâm lạnh mặt nói: “Hay là thôi đi, tôi cảm thấy anh dẫn sáu người đội trường là đủ rồi, tôi học bận lắm, về chuẩn bị thi thì hơn.”
Giang Tuyết vội nói: “Sư muội, Lưu Xuyên cũng vì đội hình mà cân nhắc thôi, không có ý nhắm vào em…”
Có điều rõ ràng Tiêu Lâm đã bị tổn thương lòng tự trọng quá nhiều, trực tiếp xoay người rời đi.
Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút gượng gạo.
Đợi cô đi khuất, Lưu Xuyên mới mỉm cười nói: “Kệ cô ấy thôi.”
Trác Văn Siêu ho nhẹ một tiếng, nói: “Sư muội Tiêu Lâm chỉ hơi cao ngạo một chút…”
“Không phải chỉ là vấn đề kiêu ngạo.” Lưu Xuyên nói, “Trình độ thực sự của cô ấy cùng lắm chỉ đạt tiêu chuẩn cao thủ nghiệp dư ở chiến giới thứ Năm, tại sao cô ấy có thể leo lên được chiến giới thứ Sáu? Mấy người kéo đúng không?”
Mọi người: “…”
Trác Văn Siêu ngại ngùng cười nói: “Đúng vậy, thật sự đội trường không đủ người, sư muội Tiêu Lâm đánh được tới chiến giới thứ Năm đã giỏi lắm rồi.”
Mặc dù đại học C có nhiều fan Đồng Tước nhưng sinh viên có thực lực thi đấu thực sự kể ra không nhiều, đánh lên chiến giới thứ Năm đã giỏi lắm rồi, nếu ở trong game thì có thể là cao thủ mà các bang sẽ tranh nhau lôi kéo, có điều lại không đủ trình thi đấu.
Lưu Xuyên liếc qua là thấy rõ trình độ của Tiêu Lâm gà nhất trong số năm người đội trường.
Lưu Xuyên cũng có cân nhắc của mình khi để cô dự bị, hắn nhận ra cô gái này quá ngạo mạn. Đúng là Từ Sách cũng rất ngạo mạn nhưng Từ Sách biết chênh lệch của mình và cao thủ ở đâu, thua thì tâm phục khẩu phục, còn cô gái này thua mà không phục, không nhận ra vừa rồi Lưu Xuyên đã rất nương tay với mình.
Ngay đến tại sao thua còn không chịu nghĩ cho cẩn thận thì sau này phải làm thế nào?
Đưa một tuyển thủ như thế đi thi đấu chắc chắn cô sẽ trở thành tạ cho đồng đội gánh, hơn nữa còn là con gái, kiêu căng ngạo mạn, Lưu Xuyên không thể nói nặng lời, sau này có mắc sai lầm khi thi đấu hắn cũng ngại mở miệng. Huống hồ có nói chắc gì đã chịu nghe, thậm chí còn cảm thấy huấn luyện viên đang đì mình…
Tự giận dỗi rời đi thành ra lại giải quyết vấn đề cho Lưu Xuyên.
Có điều vừa tới đã đuổi thành viên, Lưu Xuyên làm huấn luyện viên cũng có chút băn khoăn, hắn sờ sờ mũi giải thích: “Tôi không nhắm vào Tiêu Lâm gì hết, có điều cô ấy thực sự không phù hợp với đội hình của chúng ta. Cái Bang Côn là khống chế, dmg chủ lực đa mục tiêu cận chiến, phối hợp mạnh nhất là với Minh Giáo, Võ Đang Kiếm tông để tạo thành đội hình hai cận chiến dồn dmg. Cái Bang Côn và Ngũ Độc Cổ trùng không hợp nhau, rất khó tạo thành hiệu quả phối hợp, vì vậy đội hình sáu người trước mắt là đội hình tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra rồi.”
Lời Lưu Xuyên nói hợp lý hợp tình, ai nấy đều gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lưu Xuyên dừng một chút lại quay đầu nói với Giang Tuyết: “Còn về sư muội Tiêu Lâm, lớp trưởng nói với cô ấy một tiếng, tôi không có ý nhắm vào cô ấy, là huấn luyện viên, tôi chỉ suy xét đến phối hợp đoàn đội. Nếu chơi game bình thường tôi còn có thể kéo cô ấy, nhưng thi đấu thì vẫn nên dùng đội hình ổn định thì hơn.”
Giang Tuyết vội gật đầu: “Tôi sẽ nói với cô ấy, có lẽ trước đây chưa bị ai hành cho như vậy, anh lại cho ăn hành nặng như thế nên chắc nhất thời chưa chấp nhận được.”
Sau khi xác định sáu người trong đội hình, tiếp theo đến việc bố trí huấn luyện. Vì Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng trước mắt vẫn ở chiến giới thứ Nhất, chắc chắn không thể tổ đội đánh rank, Lưu Xuyên liền sắp xếp một nhiệm vụ mới: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sáu người phối hợp đi đánh với máy mười trận.”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Trác Văn Siêu hỏi: “Cần phải đánh với máy nữa sao?”
Hình thức đánh với máy có thể tổ đội thoải mái, là hình thức đánh mà những newbie mới chơi lựa chọn để luyện quen tay, đánh với máy thực ra rất vô vị…
Lưu Xuyên kiên nhẫn giải thích: “Trình độ cá nhân mỗi người đều là cao thủ nhưng đây là lần đầu phối hợp đội hình sáu người, vì vậy phải luyện từ cơ bản nhất mà luyện lên. Đừng coi thường việc đánh với máy, độ khó ác mộng chưa chắc đã qua được đâu.”
Mọi người khiếp sợ: “Độ khó ác mộng?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không thì sao? Tưởng chỉ đánh với máy đơn giản là đủ à?”
Mọi người: “…”
Đánh với máy có ba độ khó là đơn giản, phổ thông và ác mộng, người chơi và máy tính sẽ được ghép trận PK, nhân vật độ khó ác mộng sẽ thiết lập dựa trên một tuyển thủ chuyên nghiệp có tốc tay 200 tiêu chuẩn. Người chơi bình thường trong game không ai rảnh mà đi khiêu chiến độ khó ác mộng. Vừa rồi khi Lưu Xuyên nói đánh với máy, mọi người còn tưởng hắn muốn đánh cấp đơn giản cho newbie chứ…
Lưu Xuyên liếc mắt nhìn mọi người, nói: “Được rồi, vào đấu trường đi, Giang Tuyết lập phòng.”
Giang Tuyết nhanh chóng lập phòng, chọn hình thức đấu với máy tự do rồi mời những người trong danh sách bạn bè vào.
Lưu Xuyên nói: “Chọn độ khó đơn giản trước xem sao.”
Giang Tuyết quay đầu lại: “Bản đồ thì sao?”
Lưu Xuyên nói: “Sáu sao, Hồng phong sơn trang.”
Kho bản đồ trong đấu trường Võ Lâm có tới mấy trăm tấm, độ khó chia từ một sao đến bảy sao tương ứng với xếp hạng đơn từ chiến giới thứ Nhất đến thứ Bảy. Ngoài ra còn có bản đồ tám sao chuyên dùng trong giải chuyên nghiệp, chỉ xuất hiện trong server thi đấu, không thể tìm được trong game.
Loại cuộc thi nghiệp dư như giải “liên trường” đều chỉ random bản đồ từ sáu đến bảy sao, bản đồ tám sao chỉ có trong những giải chuyên nghiệp.
“Hồng phong sơn trang” mà Lưu Xuyên nói chính là bản đồ cấp sáu sao dễ xuất hiện nhất khi thi đấu, cũng là một cảnh tượng trong game.
Hồng phong sơn trang được bao phủ bởi đủ loại cây phong, lá phong đỏ tung bay theo gió tạo thành một tấm thảm đỏ thắm trên nền đất, phong cảnh xinh đẹp vô cùng.
Sơn trang hình vuông, hai bên sẽ xuất hiện ở hai góc đối diện nhau là Tây Bắc và Đông Nam, điểm xuất hiện cờ lệnh được đặt tại ba lương đình khác nhau trong sơn trang, muốn tới giữa sơn trang sẽ phải đi qua ba hành lang tách biệt đường trên, giữa và dưới để đến ba lương đình khác nhau.
Lưu Xuyên đứng giải thích sau lưng mọi người: “Loại bản đồ sơn trang này là dạng bản đồ lục chiến thường gặp nhất, không giống những địa hình phức tạp như núi non rừng cây, sơn trang có địa hình bằng phẳng, nhìn qua sẽ thấy khá đơn giản, phần đất trống giữa các hành lang là khu vực sương mù chiến tranh, cẩn thận có địch mai phục.”
Ngô Trạch Văn bỗng cảm thấy kích động, đây là lần đầu tiên vào đấu trường của cậu, nhìn hình ảnh trước mắt mà cảm thấy tất cả đều vô cùng mới mẻ.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Hiện tại chúng ta sẽ chia đường, Trạch Văn và Lý Tưởng đi đường giữa, Văn Siêu và Giang Tuyết đi đường trên, Lý Thanh và Chu Học Hải đường dưới, chia ra ba đường, đến vị trí giữa thì lập tức dừng lại cắm tầm nhìn, mỗi người đều có đèn Khổng Minh và mắt điều tra rồi.”
Mọi người theo lời Lưu Xuyên đi thẳng tới giữa bản đồ, đến ranh giới phân trận doanh giữa hai phe, quả nhiên thấy đối diện hoàn toàn tối đen, như thể Hồng phong sơn trang bị chia thành hai nửa, một nửa là ban ngày, nửa còn lại là đêm đen…
Lưu Xuyên đột nhiên hỏi: “Từ lúc bắt đầu đến nơi mất bao lâu?”
Ngô Trạch Văn nhanh chóng trả lời: “30 giây.”
Lưu Xuyên cười cười nói: “Đúng vậy, 30 giây, mọi người phải nhớ cho kỹ con số này, dù bản đồ gì đi nữa thì từ điểm xuất hiện tới ranh giới hai phe đều sẽ mất một khoảng thời gian cố định. Điều này đồng nghĩa phải dùng khinh công nhanh chóng bay về giữa bản đồ, 15 giây là đến rồi; Bản đồ lục chiến không có chướng ngại sẽ mất 30 giây để đi đến điểm chính giữa; Bản đồ thủy chiến vì có ảnh hưởng từ dòng nước nên thời gian sẽ rơi vào khoảng từ 38 đến 40 giây.”
“…” Mọi người nghe xong mà vô cùng khiếp sợ, bọn họ đã đánh đấu trường lâu vậy rồi mà không ai để ý mấy chi tiết này. Mỗi loại bản đồ từ không chiến, lục chiến đến thủy chiến đều sẽ cho nhân vật di chuyển với tốc độ khác nhau, vì vậy thời gian đi tới điểm giữa cũng không giống nhau. Cứ thế sẽ có lối đánh ứng với từng loại bản đồ.
Lưu Xuyên chậm rãi nói, rõ ràng hắn đã biết hết trong lòng.
“Mọi người buộc phải nhớ kỹ chuyện thời gian trong lòng, tận dụng thời gian cho tốt thì mới đoán được đại khái vị trí quân địch. Ví dụ như lúc này mọi người sẽ không cần lo có mai phục ở đâu vì bên đối diện cũng vừa mới tới điểm giữa mà thôi.”
Lưu Xuyên vừa dứt lời, quả nhiên có một ID tên là Nhân Vật Thiếu Lâm Quyền Mặc Định xuất hiện trong máy tính, đứng lắc lư ở ranh giới giao giữa hai bên.
Nhân vật do hệ thống tạo ra trực tiếp dùng tên lưu phái để gọi, lần đánh với máy này hệ thống tạo ra một đội sáu người gồm Nga Mi Trảo, Thiếu Lâm Quyền, Cái Bang Côn, Minh Giáo Song đao, Võ Đang Thái cực và Nga Mi Cầm cùng nhau đi tới đường giữa. Cấp độ đơn giản nên IQ của nhân vật cũng rất bình thường.
Lưu Xuyên nói: “Giết bọn họ.”
Huấn luyện viên vừa ra lệnh, mấy người lập tức xông lên xử lý nhân vật máy, thoải mái như thái rau.
Nhưng Lưu Xuyên vẫn không hài lòng, mấy người này hoàn toàn không có ý thức phối hợp đoàn đội, chen chúc nhau xông lên loạn cào cào. Nhất là Ngô Trạch Văn, đến khi đoàn chiến cứ luống cuống tay chân không biết phải đứng ở đâu. Nhìn cậu đụng tới đụng lui, Lưu Xuyên không nhịn được mà nhớ tới tên nhóc Ngũ Độc gà mờ suốt ngày đập mặt vào cây hồi xưa.
Lưu Xuyên không nhịn được mà khẽ cười, cúi người xuống cầm lấy chuột của Ngô Trạch Văn, nói: “Để tôi thao tác cho cậu xem.”
Hắn nhẹ nhàng di chuột, trực tiếp kéo nhân vật Ngũ Độc về phía sau mấy bước, đứng cuối trong đội ngũ, vừa làm vừa thấp giọng giải thích: “Cậu là dmg chủ lực, lúc nào cũng phải đứng sau toàn bộ đồng đội, có thế thì quân địch mới không thể lập tức ùa vào dứt điểm. Hàng trước có hai cận chiến là Lý Tưởng và Chu Học Hải, cậu trốn sau bọn họ, giữ mạng mình trước rồi tìm cơ hội tấn công.”
Vì quá gà nên huấn luyện viên phải cầm tay hướng dẫn, Ngô Trạch Văn lập tức nghiêm túc gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi.”
Lưu Xuyên quay đầu nhìn Giang Tuyết: “Giang Tuyết cũng thế, đứng gần quá. Hai người sau này khi đánh đoàn chiến phải luôn đứng trên một đường thẳng với Trác Văn Siêu, ba người đứng dựa vào nhau. Lý Tưởng, Chu Học Hải và Lý Thanh thì đứng theo hình bậc thang để còn giúp đỡ cho nhau.”
Mọi người điều chỉnh vị trí theo lời Lưu Xuyên, quả nhiên thấy thao tác tiện hơn rất nhiều!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận