Lưu Xuyên rất kiên nhẫn làm một huấn luyện viên có trách nhiệm, hắn giải thích rất kỹ lưỡng cho mọi người về từng điều một từ tính toán thời gian, kỹ thuật giữ vị trí cho đến những điều cần chú ý khi đánh đoàn chiến, mọi người học được rất nhiều, cảm giác nghe hắn nói xong mới thấy hồi trước đi đánh đấu trường mình chẳng khác nào newbie.
Thực ra cũng không trách bọn họ được, Lưu Xuyên là đội trưởng chuyên nghiệp tiêu chuẩn, bọn họ lại là cao thủ nghiệp dư chưa trải qua huấn luyện, mấy thứ như 30 giây tới nơi, tính thời gian lên bảng đếm số v.v. bình thường đều không hay để ý, đánh rank cũng chỉ thắng một pha giao tranh tổng là có cờ, thua thì chờ hồi sinh đánh tiếp.
Hôm nay nghe Lưu Xuyên giải thích mà mọi người vô cùng bội phục.
Đặc biệt là Chu Học Hải, ban đầu còn nghi ngờ “Anh bạn lên chiến giới thứ mấy rồi”, hiện tại đã quỳ vái Lưu Xuyên sát đất, một câu “huấn luyện viên” hai câu “huấn luyện viên” rất lễ phép, xun xoe xin số QQ của Lưu Xuyên.
Lý Thanh thì vẫn bình tĩnh như trước, sau khi huấn luyện xong thì đi lên nói với Lưu Xuyên: “Huấn luyện viên thực sự rất chuyên nghiệp.”
Lưu Xuyên cười nói: “Đương nhiên rồi, nếu không thì sao có thể làm huấn luyện viên của mấy cậu được?” Hắn rất thích sư đệ này, bình tĩnh cẩn trọng, trên thực tế nếu không phải vì tốc tay của Lý Thanh không đạt được ngưỡng tiêu chuẩn cho tuyển thủ là 200 thì cậu ta rất phù hợp để làm tuyển thủ chuyên nghiệp.
Trác Văn Siêu nhìn đồng hồ, nói: “Cũng sắp mười giờ rồi, tôi bao, mọi người cùng đi ăn đêm nhé!”
Lúc này mọi người mới nhận ra đã mười giờ từ khi nào, mấy người vẫn còn chưa thỏa mãn, tuy chỉ đánh với máy mức đơn giản mười ván, hành cho đám nhân vật ảo không ngóc đầu dậy được nhưng dù là đối chiến đơn giản như thế, bọn họ vẫn có được những bài học cho mình, thậm chí còn nhiều hơn những trận chiến cao cấp. Đơn giản là vì khi tiết tấu trận đấu chậm thì Lưu Xuyên lại càng giải thích và hướng dẫn cặn kẽ hơn, mọi người nghe Lưu Xuyên phân tích thì thấy không khác gì bước vào một thế giới mới.
Tối nay học được rất nhiều điều từ Lưu Xuyên, các bạn học có được lợi ích mà phấn khích không thôi.
Trác Văn Siêu dẫn mọi người đi tới nhà ăn của trường, hội trưởng Trác hẳn đang rất vui, mua rất nhiều đồ ăn khuya, nào là bánh da lợn, bánh củ cải, mấy loại dimsum đậu đỏ này kia, còn có cá nướng, đùi gà, khoai tây chiên, bày ra hết cả một cái bàn.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm nên nhanh chóng làm quen được với nhau, dù gì cũng đều là bạn học, không chênh quá nhiều tuổi, Lưu Xuyên cũng cố ý giấu giếm thân phận “Hải Nạp Bách Xuyên” của mình nên không ai có áp lực gì, nhanh chóng trở nên thân thiết với huấn luyện viên.
Mọi người đang ăn thì bỗng thấy một cô gái tóc dài mặc váy đi qua bên cạnh, Lưu Xuyên cười nói: “Sư muội Tiêu Lâm, tới ngồi chung nè.”
“…” Tiêu Lâm giật giật khóe miệng, sắc mặt trắng bệch nói: “Thôi khỏi, mấy người cứ ăn đi, tôi mua mang về.” Sau đó liền xoay người rời đi.
Lưu Xuyên nhìn theo cô, nghi hoặc nói: “Chắc không phải vẫn còn giận chứ?”
Mọi người: “…”
Rõ ràng Lưu Xuyên hoàn toàn chẳng biết gì về con gái, Tiêu Lâm vừa giận dỗi bỏ đi, Lưu Xuyên là đầu sỏ gây chuyện lại tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra, còn cười cười gọi cô tới cùng ăn, thái độ không tim không phổi thật sự khiến người ta bực mình.
Trác Văn Siêu thấy Lưu Xuyên vẫn còn ù ù cạc cạc, không nhịn được mà nói: “Lưu Xuyên, chắc anh chưa từng có bạn gái đúng không?”
Lưu Xuyên sửng sốt: “Sao cậu biết?”
Trác Văn Siêu cười nói: “Sư muội Tiêu Lâm xinh xắn như thế mà bị anh ném đi dự bị chẳng nể nang gì, cô ấy rõ ràng còn đang giận anh còn gọi tới ăn đêm, thật sự tôi cũng không biết phải nói gì với anh nữa…”
Mấy tên con trai đều có chút cạn lời.
Rõ ràng Lưu Xuyên hoàn toàn không có năng khiếu đối đáp với con gái, nếu là người con trai khác chắc chắn sẽ phải chừa lại cho sư muội chút mặt mũi, nào là phải tự mình hướng dẫn riêng, rồi nói chuyện cũng phải uyển chuyển nhẹ nhàng này nọ. Lưu Xuyên thì không, cứ thế nói cho tiểu sư muội giận đùng đùng bỏ đi.
Làm đội trưởng quen rồi, tất cả những gì Lưu Xuyên cân nhắc đều chỉ xuất phát từ thực lực và đoàn đội, không đủ mạnh thì dù có là gái xinh cũng đừng hòng moi được lợi ích từ Lưu Xuyên. Ngược lại, nếu thực lực tốt, ý thức hàng đầu, dù mặt có rỗ loạn lên thì Lưu Xuyên cũng sẽ đối xử khác hẳn.
Chính vì cái tính thẳng thắn này mà rất nhiều tuyển thủ nữ trong liên minh chuyên nghiệp chỉ giữ thái độ “ngưỡng mộ từ xa” đối với “Xuyên thần” đỉnh đỉnh đại danh này.
Ví dụ như Hứa Hân Nhiên của đội tuyển Trường An, Lưu Xuyên từng rất thân thiện đề nghị: “Hân Nhiên, ý thức của cô còn chưa theo kịp Tần Dạ, về luyện tập nhiều hơn chút đi, đừng có làm tạ cho Tần Dạ.”
Hứa Hân Nhiên cười ha ha một tiếng, quay đầu đi mách Tần Dạ.
Đội trưởng Chu Mộc của đội tuyển Quốc Sắc được mệnh danh là tuyển thủ nữ xinh đẹp nhất, có lần nào đó sau khi kết thúc một trận đấu, Lưu Xuyên mỉm cười khen cô: “Chu đội, hình như tốc tay của cô thấp nhất liên minh đúng không? Có điều cô chơi Võ Đang Thái cực ổn đấy, chọn lưu phái chuẩn không cần chỉnh.”
“…” Chu Mộc ngẩng đầu nhìn hắn, bình thản nói: “Cảm ơn đã khen.” Sau đó xoay người đi thẳng.
Các thành viên của Hoa Hạ nghe thấy Lưu Xuyên nói như thế mà toát mồ hôi lạnh, nội tại bẩm sinh mỉa mai người khác này của đội trưởng đỉnh quá rồi!
Thực ra vốn Lưu Xuyên chỉ muốn khen Chu Mộc mà thôi, hắn cảm giác tuyển thủ nữ này rất đáng quý khi có thể chống đỡ áp lực dẫn dắt đội tuyển Quốc Sắc. Nhưng vấn đề là trận đó Quốc Sắc bị Hoa Hạ hành cho tơi tả, lúc này hắn lại đánh giá cái kiểu khách quan “Tốc tay của Chu đội chậm rì, quá hợp để chọn Thái cực Võ Đang”, nghe kiểu gì cũng y như đang cà khịa còn gì?
Bản năng kéo thù hận trong vô thức của Lưu Xuyên quả thực đã đạt ngưỡng hô mưa gọi gió. Từ đó về sau mỗi khi nhắc đến Lưu Xuyên, đội trưởng Chu Mộc lại nghiến răng ken két.
Về lý thuyết, Lưu Xuyên có ngoại hình rất đẹp trai, cũng là cao thủ đứng đầu liên minh, hẳn phải hấp dẫn sự chú ý của đám con gái mới đúng. Nhưng tính của Lưu Xuyên thì gợi đòn thật sự… hễ cứ nhắc đến Lưu Xuyên là mấy tuyển thủ nữ trong liên minh chuyên nghiệp toàn là “Ha ha” và “Chỉ muốn hành chết anh ta”…
Trong mắt Lưu Xuyên, tuyển thủ chuyên nghiệp không phân biệt giới tính, chỉ có thực lực cao thấp khác nhau. Thái độ của hắn đối với nữ y hệt như đối với nam, Trương Thư Bình còn giễu cợt hắn là: “Tôi nghe nói mấy tuyển thủ nữ ngầm vote xem ai là đại thần đáng ghét nhất, cậu đứng đầu bảng luôn! Chúc mừng chúc mừng!”
Lưu Xuyên: “…”
Trương Thư Bình thương hại vỗ vai Lưu Xuyên, nói: “Độc thân đến tận bây giờ là đáng đời.”
Lưu Xuyên cũng bất đắc dĩ, hắn còn chẳng biết mình gây tội với đám tuyển thủ nữ từ bao giờ nữa.
Tuy thực lực thi đấu đứng đầu nhưng ở mặt ở bên cạnh đám con gái thì Lưu Xuyên không khác gì một con gà. Hắn bước vào liên minh chuyên nghiệp từ năm 18 tuổi, dẫn dắt Hoa Hạ thi đấu đã đủ mệt, thời gian đâu mà quan tâm mấy chuyện yêu đương. Đội tuyển Hoa Hạ không có tuyển thủ nữ, người phụ nữ mà Lưu Xuyên tiếp xúc nhiều nhất chính là cô em ruột Lưu Hiểu Mông và người mẹ Dương Thu Ninh của hắn. Lưu Hiểu Mông thì tính tình tinh quái, lúc nào cũng cãi nhau với Lưu Xuyên, Dương Thu Ninh thì lại là dạng phụ nữ mạnh mẽ, kinh nghiệm giao tiếp với con gái của Lưu Xuyên quả thực ít đến đáng thương…
Hôm nay bị mấy cậu bạn trong đội trường cười nhạo, Lưu Xuyên lại thản nhiên nhún vai nói: “FA cũng vui mà, đám con gái thường không ưa tôi lắm, có điều chưa biết chừng cũng có người gu độc lạ thích được tôi… Đúng không Trạch Văn?”
Bộp, Ngô Trạch Văn cuống đến độ làm rơi luôn miếng bánh đậu xanh xuống đất, tai cũng đỏ bừng bừng.
Lưu Xuyên nghi hoặc nói: “Trạch Văn?”
Hắn chỉ muốn kéo Ngô Trạch Văn vào đỡ đạn cho mình, nói mấy câu hay ho giúp hắn mà thôi, sao Ngô Trạch Văn lại tự nhiên phản ứng kinh khủng vậy?
Ngô Trạch Văn định thần lại, đẩy kính mắt, đỏ lựng tai gật đầu nói: “Ừ, chắc chắn sẽ có người thích anh… Thực ra anh cũng có rất nhiều ưu điểm.”
Lưu Xuyên cười cười, quay đầu nói với Trác Văn Siêu: “Nghe thấy chưa? Mỗi cây mỗi hoa, người thích tôi đảm bảo mắt tinh vô cùng!”
Cả đám từ lâu đã nhận ra huấn luyện viên này hơi gợi đòn, cùng “xì” một tiếng khinh bỉ Lưu Xuyên.
Ngô Trạch Văn thì ngược lại, nghe vậy không nhịn được mà hơi nhoẻn cười.
– vậy mình cũng tinh mắt ha? Thích phải cái người này.
Thực ra Ngô Trạch Văn cũng chỉ nói thật, đúng là Lưu Xuyên có rất nhiều ưu điểm, thậm chí cái nội tại kéo thù của hắn trong mắt Ngô Trạch Văn cũng chẳng phải việc gì quá xấu, hắn nói chuyện không lá mặt lá trái, giả tạo qua loa, cũng sẽ không lấy lòng người khác. Lưu Xuyên khá thẳng thắn vì vậy nhiều khi lời nói ra sẽ hơi khó nghe, nhưng sự thật mất lòng mà thôi, hắn cũng chẳng có ác ý.
Thực ra hôm nay Trạch Văn có chút vui vẻ khi thấy thái độ của hắn với sư muội Tiêu Lâm – dù gì Lưu Xuyên cũng không phải người thường, kiến thức rộng làm gì có chuyện thấy gái xinh là đứng đực ra. Khách quan mà nói thì đúng là sư muội Tiêu Lâm rất xinh, cao những mét bảy, mặc váy đẹp giày cao gót không khác gì người mẫu, gương mặt thì như búp bê, một cô gái xinh như vậy sẽ có điểm ngoại hình rất cao, sẽ khiến nhiều cậu trai không tự chủ được mà muốn chăm sóc nâng niu…
Nhưng Lưu Xuyên thì không. Vì hắn là huấn luyện viên, nếu đã nhận nhiệm vụ thì hắn sẽ dốc lòng dẫn dắt đội trường, nếu Tiêu Lâm trở thành điểm yếu của đội trường thì dù xinh đẹp đi nữa Lưu Xuyên cũng sẽ không khách sáo ném cô xuống ghế dự bị.
Chính vì tính cách như thế mới khiến Ngô Trạch Văn có cảm giác Lưu Xuyên rất đáng tin, đáng để cậu tin hắn – quả nhiên không hề nhìn lầm người này.
***
Sáng hôm sau, sáu thành viên đội tuyển Long Ngâm lại tụ họp, vốn lịch trình hôm nay là tham quan Thế giới vui vẻ nhưng Từ Sách thật sự không có chút hứng thú nào với mấy khu vui chơi này, nghe mấy trò như tàu lượn là đau đầu, Giang Thiếu Khuynh cũng không thích hoạt động nên dù Dư Hướng Dương rất hứng thú nhưng khi nghe Quốc Khánh muốn chơi gì cũng phải xếp hàng rất lâu, thậm chí đợi một đến hai tiếng đồng hồ, vì vậy cậu cũng không muốn đi nữa.
Thế là lịch trình bị hủy bỏ, mọi người quyết định cùng đi xem một bộ phim Hollywood đang rất hot gần đây rồi đi ăn.
Trước đó bọn họ đã ăn đồ Quảng Châu, lần này Lưu Xuyên lại đưa đồng đội đi nếm thử đồ ăn Triều Sán. Dù sao đám Tiểu Dư cũng từ xa tới, Lưu Xuyên làm hội trưởng cũng phải thể hiện lòng mến khách, mời cơm là chuyện bình thường.
Ăn xong Từ Sách lại gọi Lưu Xuyên và Giang Thiếu Khuynh tới quán cà phê gần đó, gọi điện thoại cho luật sư đã hẹn trước. Từ Sách hỏi một chút về số tiền Lưu Xuyên đang có, sau đó lập tức lấy 500 vạn góp vào vốn của đội tuyển. Ý của Từ Sách là nếu Lưu Xuyên muốn thành lập một câu lạc bộ chính quy thì ban đầu nên chọn chỗ thật tốt, việc bố trí phòng huấn luyện và ký túc xá cũng không thể qua loa sơ sài, tốt nhất là một lần chọn ăn ngay, tránh việc hết một năm lại đổi chỗ khác thì phí tiền.
Hơn nữa máy tính, chuột, bàn phím cũng là một khoản chi khổng lồ. Tuy nói hiện tại Lưu Xuyên đã có tới 1500 vạn tiền tiết kiệm nhưng nào tiền thuê nhà, phí trang trí, rồi còn tiền ăn uống đi lại khi thi đấu, vẫn nên tiết kiệm một chút mới đủ dùng.
Từ Sách nói: “Sau khi về Trường Sa tôi sẽ liên hệ mấy doanh nghiệp điện tử, nếu họ có hứng thú đầu tư thì có thể lôi kéo tài trợ.”
Lưu Xuyên cười nói: “Việc này chưa cần vội đâu, hiện tại đội tuyển của chúng ta vừa thành lập, chưa có thành tích gì, cậu sẽ không có vốn liếng để đàm phán với người ta. Những doanh nghiệp đó không bao giờ ném tiền cho loại đội tuyển mới toanh còn chưa đánh được giải Toàn quốc. Về việc tài trợ thì đợi đến sau này chúng ta vào được giải chuyên nghiệp, có được tư cách đăng ký ở liên minh rồi tính.”
Lưu Xuyên suy tính rất hợp lý, hiện tại bọn họ hoàn toàn vô danh, những doanh nghiệp lớn chắc chắn không bao giờ để mắt tới loại đội ngũ kiểu này, chẳng thà đánh được vào giải chuyên nghiệp rồi dựa vào độ nổi tiếng của mấy đội trưởng lão làng như Lưu Xuyên và Lam Vị Nhiên thì sẽ kéo được tài trợ tốt hơn – ít nhưng chất là được, nhìn lâu dài một chút cũng tốt.
Ba người bàn bạc kế hoạch xong xuôi mới cùng nhau ký tên lên hợp đồng.
Sáng sớm hôm sau Từ Sách và Giang Thiếu Khuynh phải về Trường Sa nên quay về khách sạn trước. Dư Hướng Dương thì vẫn bừng bừng sức sống, cảm thấy rất hứng thú với pudding đậu đỏ trong truyền thuyết nên Lý Tưởng liền dẫn cậu ta đi ăn. Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn thì tới ngân hàng gần đó chuyển toàn bộ tiền Từ Sách đưa hôm nay vào thẻ của mình.
Ngô Trạch Văn thấy tiền lại nhiều thêm một khoản, không nhịn được mà hỏi: “Tiền này ở đâu ra vây?”
Lưu Xuyên cười nói: “Từ Sách tài trợ đấy, 500 vạn về nhớ ghi lại. Tuy giờ nhiều tiền hơn rồi nhưng vẫn nên tiết kiệm chi tiêu, thời kỳ đầu đội tuyển cần dùng rất nhiều tiền, khoản này sẽ là chi phí cho cả một năm tiếp theo của đội.”
Ngô Trạch Văn gật đầu, ghi lại giao dịch vào điện thoại.
Sau khi về trường, Ngô Trạch Văn lại gọi Lưu Xuyên lên phòng mình, mở máy tính đăng ký một tài khoản Alipay.
Lưu Xuyên nói: “Chẳng phải trước đó cậu đăng ký rồi mà?”
Ngô Trạch Văn nói: “Tôi không yên tâm để nhiều tiền vào chung một tài khoản như vậy, nhỡ đâu có chuyện gì thì phiền lắm. Tôi đang nghĩ chi bằng dùng hai tài khoản độc lập, một cái là tiền gửi ngân hàng cố định của đội, không dễ để rút ra dùng. Còn một tài khoản thanh toán có thể rút bất cứ lúc nào cần tới.”
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Cậu chu đáo thật đó, vậy đăng ký đi, tách tiền ra.”
Ngô Trạch Văn tạo hòm thư xong lại quay đầu nói: “Cho tôi mượn chứng minh thư với, tài khoản này sẽ kết nối giữa số chứng minh thư và điện thoại của anh.”
Lưu Xuyên lấy chứng minh thư trong ví ra cho cậu, Ngô Trạch Văn cúi đầu nhìn lướt qua, ảnh chụp trên chứng minh thư hẳn là ảnh từ vài năm trước, thoạt nhìn vẫn còn nét ngây ngô, hơn nữa chứng minh thư chụp lúc nào chẳng xấu, không đẹp trai khí chất được bằng một phần ba Lưu Xuyên ngoài đời…
Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn ngắm nghía ảnh của mình, không nhịn được mà nói: “Đừng nhìn, ảnh này là lịch sử đen tối của tôi đấy, chắc phải làm lại chứng minh thư mất thôi.”
Ngô Trạch Văn nói: “Ảnh chứng minh thư thì có nổi mấy cái đẹp đâu, bản thân anh vẫn đẹp trai là được.”
Dứt lời Ngô Trạch Văn cũng đăng ký xong, kết nối chứng minh thư và điện thoại của Lưu Xuyên, chuyển tiền vào, điện thoại Lưu Xuyên cũng lập tức nhận được tin nhắn có tiền. Sau này bất cứ thay đổi về tiền nong gì thì Lưu Xuyên sẽ nhận tin nhắn đầu tiên, quả thực rất tiện.
Lưu Xuyên cầm lại chứng minh thư từ tay Trạch Văn, nói: “Phải rồi, Trạch Văn, thực ra tôi lập nên đội tuyển Long Ngâm này không chỉ muốn đưa đội đi thi đấu. Mục đích thật sự của tôi là thành lập một câu lạc bộ thể thao điện tử thuộc về mình.”
Ngô Trạch Văn gật đầu: “Tôi đoán được mà.”
“….” Được rồi, nếu thám tử Ngô đã suy luận ra thì Lưu Xuyên cũng không lảm nhảm nữa mà nói thẳng luôn, “Vậy cậu có bằng lòng ở bên tôi không? Ý của tôi là chúng ta cùng nhau xây dựng sự nghiệp, sau này cả hai đều giải nghệ thì cậu ở lại câu lạc bộ giúp tôi luôn, làm tổng quản tài vụ của tôi được chứ?”
Ngô Trạch Văn sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhưng tôi không phải kế toán chuyên nghiệp, sau này quy mô câu lạc bộ của anh sẽ càng ngày càng lớn, tôi sợ tôi quản lý không tốt.”
Lưu Xuyên cười nói: “Tôi tin với khả năng của cậu thì sẽ chẳng có vấn đề gì, quan trọng là… tôi rất yên tâm về cậu.”
Lưu Xuyên thật sự rất thích cái tính cẩn thận tỉ mỉ, tác phong cần kiệm của Ngô Trạch Văn, có một tổng quản tài vụ như thế hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền. Hơn nữa Ngô Trạch Văn lớn lên trong gia đình đơn thân, luôn nghiêm túc cố gắng, hoàn toàn không phải lo về mặt nhân phẩm, dù giao cho cậu một khoản tiền lớn thì Lưu Xuyên cũng không lo lắng chuyện tài vụ có vấn đề gì.
Thực ra tuy Ngô Trạch Văn không phải kế toán chuyên nghiệp nhưng vì từ bé rất thích tính tiền nên cũng tự học khá nhiều khóa liên quan đến tài chính kế toán. Nếu cần đến lúc đó cậu sẽ tự học vài khóa rồi đi thi lấy chứng chỉ, như vậy sẽ có thể làm tổng quản tài vụ quang minh chính đại cho câu lạc bộ. Về sau giải nghệ có thể tiếp tục ở bên cạnh Lưu Xuyên.
Ngô Trạch Văn nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ làm tổng quản tài vụ cho anh, chỗ nào không hiểu tôi sẽ đi học.”
Lưu Xuyên phấn khởi nói: “Tốt quá rồi! Vậy giờ tôi sẽ phát lương cho cậu…”
Ngô Trạch Văn nói: “Bỏ qua đi, hiện tại tôi cũng chỉ là dân nghiệp dư, coi như làm thực tập cũng được. Đợi đến khi trở thành tổng quản tài vụ thật sự thì anh trả lương cho tôi cũng không muộn.”
Lưu Xuyên nhìn ánh mắt nghiêm túc của cậu, hắn bỗng cảm thấy ánh mắt trong veo của Ngô Trạch Văn thật sự khiến người ta cảm thấy ấm lòng…
Hắn không nhịn được mà vươn tay xoa nhẹ lên tóc Ngô Trạch Văn, mỉm cười nói: “Có người nào khổ sở mà lại không muốn được báo đáp đâu? Cậu thật là, cho cậu tiền lương cậu còn không lấy, tôi giàu lắm cậu không biết sao?”
Ngô Trạch Văn nhẹ giọng nói: “Tôi không làm vì chút tiền lương đó của anh.”
Lưu Xuyên nghi hoặc: “Vậy thì vì sao?”
Ngô Trạch Văn nhìn hắn nói: “Anh cảm giác là vì sao?”
Bình thường Lưu Xuyên rất thích chơi cái trò “Đoán xem”, lúc này bị Ngô Trạch Văn phản damage bằng biểu cảm nghiêm túc nhường này lại khiến hắn nhất thời không biết trả lời sao.
Ánh hoàng hôn vàng cam xuyên qua cửa sổ rót lên gương mặt của Ngô Trạch Văn, sau cặp kính gọng đen là ánh mắt sáng ngời trong veo của cậu, như thể đang xoáy sâu vào lòng Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên cảm thấy tim mình khẽ run rẩy, chẳng rõ tại sao mà hắn vậy mà không dám đối diện với Ngô Trạch Văn. Lưu Xuyên chật vật nhìn sang chỗ khác, gãi mũi nói: “Tôi không phải chuyên gia suy luận như cậu, thực sự không đoán ra đâu.”
Ngô Trạch Văn nói: “Một ngày nào đó anh sẽ biết thôi.”
Dứt lời cậu liền quay đầu lại tập trung sửa sang bảng biểu. Cậu đã lập ra một bảng báo cáo tài chính, từ hôm qua khi đội tuyển thành lập, cậu đều ghi lại rõ ràng tất cả những bút toán phát sinh. Ngô Trạch Văn nhanh chóng gõ chữ ghi lại khoản tiền tiêu hôm nay, thấy Lưu Xuyên vẫn nhìn chằm chặp, Ngô Trạch Văn không tỏ ra bất cứ thay đổi gì bên ngoài nhưng bên trong thì tim đã đập đến lạc nhịp từ lâu.
– Lưu Xuyên, một ngày nào đó rồi anh sẽ biết.
– tôi giúp anh những việc này là vì tôi thích anh.
– nếu có thể, thậm chí tôi còn bằng lòng mãi mãi ở lại bên anh, làm quản gia cho anh cả đời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận