Chẳng mấy chốc bảy ngày Quốc Khánh cũng kết thúc, ngay sau đó đại học C cũng bắt đầu bước vào mùa hội chợ tuyển dụng tháng Mười, có rất nhiều công ty tới trường để chiêu mộ sinh viên tốt nghiệp của khóa này. Vốn Ngô Trạch Văn đã nói với mẹ sẽ tới Bắc Kinh thực tập, sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc luôn tại công ty mà cậu thực tập kia, làm tại đó đúng với chuyên ngành của cậu, bạn học cũ của mẹ cũng làm tại đây, tiện thể trông nom.
Có điều hiện tại Ngô Trạch Văn đã thay đổi ý định, cậu muốn tham gia giải liên trường, mỗi cuối tuần bắt đầu từ tháng sau sẽ tiến hành thi đấu, nếu cậu tới Bắc Kinh thì tuần nào cũng phải bay tới bay lui rất khổ sở. Hơn nữa cậu đã quyết định sẽ gây dựng sự nghiệp tương lai cùng Lưu Xuyên, vì vậy cậu quyết định không tới Bắc Kinh thực tập nữa. Sau khi nói rõ ràng cho mẹ, cậu và Lý Tưởng cùng tìm một công ty tại địa phương, cứ thế bọn họ sẽ vẫn có thể ở lại ký túc xá của trường, hàng ngày đi làm điểm danh đúng giờ là được.
Vào mùa thực tập tốt nghiệp rồi, sẽ không thể ngủ nướng suốt ngày như trước nữa, sau khi hết kỳ nghỉ Quốc Khánh, ngày nào Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng cũng phải dậy sớm để đi làm cho đúng giờ, trong khi đó Lưu Xuyên thì vẫn ở trường học nốt, hắn không định đi thực tập vì bản thân hắn đã hoạch định rõ ràng tương lai sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì rồi.
Sau kỳ nghỉ, Từ Sách cũng về lại Thượng Hải, lần này hắn chỉ tới Trường Sa công tác nửa tháng, chủ yếu chỉ là để gặp Giang Thiếu Khuynh mà thôi, hắn không thể bỏ mặc trách nhiệm tại công ty ở Thượng Hải, vì vậy hết kỳ nghỉ cũng xách Jojo trở về.
Giang Thiếu Khuynh rất thích chú chó Alaska lúc nào cũng thích cọ đầu vào tay cậu đó, sau khi Từ Sách và Jojo rời đi, quay trở về cuộc sống một mình đơn giản như cũ, có lẽ vì đã quen với sự tồn tại của Từ Sách và thú cưng của hắn trong nhà, lúc này đây nhìn căn hộ trống trơn, Giang Thiếu Khuynh bỗng thấy có chút thất vọng kỳ lạ.
Đêm đó cậu gọi điện cho Từ Sách, Từ Sách nhận được điện thoại thì vui mừng phát điên, còn nghĩ có phải Thiếu Khuynh nhớ mình hay không? Mới xa nhau một ngày mà hắn đã nhớ người ta rồi, nhớ căn hộ nhỏ hai phòng ngủ kia, mặc dù ở chỗ Thiếu Khuynh hắn phải ngủ sô-pha nửa tháng trời nhưng Từ Sách lại cảm thấy nửa tháng này còn phê hơn cả ngủ ở khách sạn năm sao.
Ai dè câu đầu tiên mà Giang Thiếu Khuynh nói lại là: “Cậu về Thượng Hải, chuyện Xuyên đội nhờ cậu đến đâu rồi?”
Từ Sách: “…”
Lại là Lưu Xuyên! Mặt Từ Sách bỗng đen kịt, thầm nguyền rủa tên đội trưởng Lưu Xuyên kia một chút, sau khi nuốt hết ghen tuông vào bụng, hắn mới nói: “Yên tâm, tôi đã nhờ trợ lý tìm vài nơi trước, tìm được chỗ phù hợp tôi sẽ lại tới Trường Sa.”
Giang Thiếu Khuynh “ồ” một tiếng, lại nói: “Cậu cho Jojo ăn chưa?”
Từ Sách vẫy tay gọi thú cưng của mình tới, Jojo sủa lên hai tiếng “gâu gâu” vào điện thoại, Giang Thiếu Khuynh nghe tiếng sủa đầy khí phách của nó, không nhịn được mà cười nói: “Nghe giọng thì có vẻ ăn no rồi.”
Từ Sách nói: “Ừ, vừa cho ăn xong.”
Từ Sách thấy có chút buồn bực trong lòng, Giang Thiếu Khuynh gọi điện thoại đường dài cho hắn, câu đầu hỏi Lưu Xuyên, câu thứ hai hỏi chó, tại sao lại không đoái hoài gì tới mình vậy?
Đang bực mình thì Giang Thiếu Khuynh bỗng nhẹ giọng hỏi: “Cậu thì sao? Ăn cơm tối chưa?”
Tâm trạng Từ Sách tốt lên trong nháy mắt, hắn vội nói: “Chưa ăn! Tự nhiên lại thèm đồ ăn cậu làm…”
Giang Thiếu Khuynh nói: “Tôi nấu không ngon đâu, cậu bảo quản gia nhà cậu nấu cho đi.”
Từ Sách nhíu mày nói: “Nhưng tôi thích cậu làm…”
Nói đến đây, tim hắn bỗng đập nhanh lên trông thấy, nghĩ tới cảnh Giang Thiếu Khuynh đeo tạp dề tập trung nấu cơm trong bếp, Từ Sách bỗng thấy rất an tâm, căn hộ nhỏ hai phòng ngủ kia tựa như một gia đình ấm áp, mỗi khi ăn cơm đối diện với Giang Thiếu Khuynh, hắn chỉ muốn trói người con trai này ở bên cạnh mình cả đời.
Có điều… hắn chỉ có thể tự nghĩ tự vui mà thôi, suy nghĩ của Giang Thiếu Khuynh rất đơn thuần, chỉ coi hắn là bạn không hơn không kém.
Cũng may hiện tại bọn họ có cùng mục tiêu cùng lợi ích, đầu tiên là cùng đi thi đấu với Lưu Xuyên, thi đấu xong còn có thể cùng Lưu Xuyên kinh doanh câu lạc bộ, ít nhất hắn sẽ luôn có lý do để tới gặp Giang Thiếu Khuynh bất cứ lúc nào. Thực ra hắn thật sự nên cảm ơn Lưu Xuyên, vì đã cho hắn một cái cớ để tiếp cận Giang Thiếu Khuynh không thể hợp lý hơn.
Từ Sách hít sâu một hơi, hạ giọng nói: “Thiếu Khuynh, gần đây tôi rất bận, chắc phải một thời gian nữa mới lại tới Trường Sa gặp cậu được.”
Giang Thiếu Khuynh gật đầu nói: “Được. Cậu mau đi ăn cơm tối đi.”
Từ Sách đành nói: “Vậy tôi cúp trước.”
Sau khi ngắt máy, Từ Sách xoay người đi ăn cơm. Khách quan mà nói thì đồ cô giúp việc nấu ngon hơn đồ Giang Thiếu Khuynh làm rất nhiều, nhưng Từ Sách thích ăn món của Giang Thiếu Khuynh làm, ăn đồ ăn Thiếu Khuynh làm nửa tháng trời thành ra hiện tại chẳng còn tí hứng thú nào với đồ ăn ngon nữa.
Sau khi Lam Vị Nhiên quay về Thượng Hải, mấy ngày liên tục vẫn chạy theo hỗ trợ người mẹ Vương Khả Như lo triển lãm, mãi mới có lúc rảnh thì lại lôi bàn vẽ ra vẽ tiếp đội huy. Trước đó anh mới chỉ phác sơ, hiện tại tạo hình cẩn thận, đưa màu vào xong mới hoàn thành chiếc logo xinh đẹp này. Lam Vị Nhiên sửa lại một số chi tiết cho đến khi vừa lòng thì mới dùng điện thoại chụp lại gửi qua Wechat cho Lưu Xuyên.
Lưu Xuyên bảo Lam Vị Nhiên lên QQ rồi kéo luôn nick của anh vào trong group QQ đã tạo trước đó, group có tên là “Tùy tiện”.
Vào trong group, Lam Vị Nhiên mới nhận ra tất cả đều là người quen, Sách Mã Giang Hồ, Mê Vụ Chiểu Trạch, Thanh Phong Đạo Trưởng, Ngư Nhi Thủy Trung Du, Đại Sư Có Lý Tưởng… Đây là những ID của thành viên trong đội Lưu Xuyên, cũng là những thành viên hiện tại của đội tuyển Long Ngâm.
Chỉ có điều thừa ra một cái tên là “Thất Dạ Tuyết”, Lam Vị Nhiên chưa thấy bao giờ, không nhịn được hỏi: “@Thất Dạ Tuyết là ai thế?”
Tần Dạ bị Lam Vị Nhiên tag có chút nghi hoặc: “Thiên Không là ai?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tự đoán xem nào.”
Hai người bỗng có xúc động muốn cùng nhau bò qua đường mạng đánh tên này, thậm chí còn cùng gửi icon hộc máu.
Lưu Xuyên lấp lửng một hồi xong mới giới thiệu: “Thất Dạ Tuyết là Tần Dạ, Thiên Không là Tứ Lam.”
Tần Dạ: “…”
Lam Vị Nhiên: “…”
Người quen cũ bỗng cạn lời một chút.
Ngẫm lại thì hai người họ đã không gặp nhau ba năm, có điều ấn tượng của bọn họ về nhau vẫn rất sâu sắc. Dù gì thì hai người đều là những nhân vật đầu sóng ngọn gió trong liên minh chuyên nghiệp, cũng từng giao đấu nhiều lần trên sân.
Lam Vị Nhiên trầm mặc một lát mới gõ chữ: “Tần Dạ, đã lâu không gặp.”
Tần Dạ nói: “Ừ, Tứ Lam này, cậu block nick QQ của tôi đúng không?”
Lam Vị Nhiên cười nói: “Lúc trước hạ quyết tâm giải nghệ nên tôi block sạch hết, mà cũng bỏ nick QQ kia rồi, cậu kết bạn với nick này đi, đây là account mới của tôi.”
Hai người kết bạn với nhau, Lam Vị Nhiên lại hỏi: “Cậu có liên lạc với Lâm Lập Minh không?”
Lâm Lập Minh cũng chính là đội trưởng đời đầu của đội tuyển Trường An, sau khi giải nghệ hắn nhường lại chức đội trưởng cho Dương Kiếm. Năm đó trong bốn đội mạnh nhất, bốn đội trưởng lần lượt là Lưu Xuyên, Tiêu Tư Kính, Lâm Lập Minh và Lam Vị Nhiên, bốn người đều tầm cùng độ tuổi, sau này cũng được các phóng viên gọi bằng cái tên “Bốn ông già của liên minh”.
Tần Dạ nói: “Lâm đội có con rồi nên chỉ làm người qua đường thôi, lúc trước con anh ấy mới vừa tổ chức sinh nhật một tuổi, tôi có tới thăm, nhóc con dễ thương lắm.”
Lam Vị Nhiên hỏi: “Cậu ta rút hoàn toàn khỏi giới thi đấu điện tử sao?”
Tần Dạ: “Ừ. Hiện tại anh ta đang làm cho một công ty quảng cáo, vợ thì dạy cấp ba, một nhà ba người sống vui vẻ lắm, anh ta giờ không động vào game này nữa rồi, đôi lúc chỉ ngồi xem mấy trận quan trọng thôi.”
Lam Vị Nhiên cảm khái trong lòng, tuyển thủ giải nghệ về cơ bản đều có kết cục như vậy. Tốc độ tay trượt dốc, phong độ suy giảm, rời khỏi đấu trường, trở về cuộc sống bình thường. Hiện tại cuộc sống của Lâm Lập Minh chính là tương lai mà phần lớn tuyển thủ chuyên nghiệp nghĩ tới, loại tuyển thủ giải nghệ xong không cam lòng lại quay về như Lưu Xuyên thật sự rất hiếm.
Hai người bạn cũ trò chuyện rất nhiều, đám người mới hoàn toàn không chen miệng vào được, chỉ có thể yên lặng hóng hớt.
Lưu Xuyên bỗng nhảy ra nói: “Đúng rồi, phải đổi lại tên group.”
Dứt lời hắn lập tức đổi tên group QQ từ “Tùy tiện” thành “Đội tuyển Long Ngâm”, lúc trước group này chỉ để share video và tài liệu, Lưu Xuyên cũng không thể ngờ vậy mà nó lại trở thành group đội của bọn họ.
Tần Dạ thấy tên group, sửng sốt một hồi mới phản ứng: “Đội tuyển của cậu tên là Long Ngâm à?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, nghe hay không nè?”
Tần Dạ nói: “Server mới tên Thủy Long Ngâm nhỉ? Cậu lười đặt tên nên mót hai chữ từ tên server chứ gì?”
Mọi người: “…”
Tần Dạ dùng một câu nói toạc ra điểm quan trọng nhất, lúc này mọi người mới bàng hoàng nhận ra. Hôm đó đội trưởng ba hoa trời biển, gì mà rồng đại diện cho bậc đế vương quý tộc thời xưa, rồi còn ngụ ý cát tường, khiến anh em đều cảm thấy cái tên này nghe sao mà sang mồm. Hôm nay Tần Dạ vừa mới nói rốt cuộc mọi người mới nhận ra – khả năng lừa đảo của Lưu Xuyên đỉnh quá rồi!
Lưu Xuyên cười nói: “Đoán được thì thôi nói ra làm gì?”
Tần Dạ: “…”
Lam Vị Nhiên bất lực nói: “Làm đội trưởng đấy, có thể đáng tin chút không vậy?”
Lưu Xuyên nói: “Có gì mà không đáng tin? Server mới là nơi chúng ta gặp nhau, lấy tên server đặt tên cho đội nghe thân thương thế còn muốn gì : )”
Ngay sau đó hắn lập tức lảng sang chuyện khác: “Tứ Lam mau up hình logo cho anh em xem nào!”
Tần Dạ nói: “Nếu group này là group đội mấy người thì tôi out đây.”
Lưu Xuyên nói: “Out làm gì? Ở lại đi. Nếu sau này cậu gia nhập với bọn tôi thì cậu cũng là một thành viên, còn nếu không gia nhập thì cậu cũng có thể làm spy moi tin tức nè.”
Tần Dạ: “…”
Anh có rảnh như Lưu Xuyên đâu mà đi nằm vùng.
Tần Dạ nghĩ một lúc, vẫn quyết định out khỏi group, dù sao đây cũng là group cho đội tuyển của Lưu Xuyên, anh ở trong cảm giác có chút kỳ cục.
Thất Dạ Tuyết rời khỏi group của đội tuyển Long Ngâm, Lý Tưởng thấy anh out mà buồn bực: “Tần Dạ out thật luôn?”
Lưu Xuyên cười nói: “Tính cậu ta vậy rồi, cứ để out đi, một ngày nào đó tất sẽ add lại thôi.”
Lam Vị Nhiên gửi ảnh chụp màn hình logo đội vào group, nói: “Đây là demo ban đầu, mọi người xem xem có ý kiến gì cứ nói.”
Logo có màu xanh lam nhạt, đồ đằng hình rồng đầu nối tiếp với đuôi, đây là tranh Lam Vị Nhiên đích thân vẽ, xung quanh còn có một đường tròn màu xanh dịu, nhìn cực kỳ xinh đẹp, đặt giữa một hàng logo của các đội tuyển khác chắc chắn sẽ rất nổi bật.
Lưu Xuyên khen ngợi: “Được đó được đó! Thất Tinh Thảo có Luân thần thiết kế đồng phục, chúng ta có Tứ Lam thiết kế logo, sau này giao luôn mấy vụ thiết kế đồng phục với goods cho cậu.”
Các bạn nhỏ xếp hàng vỗ tay, rõ ràng mọi người rất thích logo này, cả đám mù vẽ hoàn toàn không có ý kiến gì với thiết kế của Lam Vị Nhiên.
Lam Vị Nhiên nói: “Thế chốt nhé. Đồng phục tôi sẽ suy nghĩ, cái logo rồng này in trước ngực hay sau lưng đều hơi phô trương, có thể ốp lên vai đi. Có điều chưa cần vội lo chuyện đồng phục đâu, hình như giải Toàn quốc không yêu cầu đồng phục mà?”
Lưu Xuyên nói: “Giải Toàn quốc mặc gì cũng được, chỉ đến khi trở thành đội tuyển chính quy thì mới phải nộp logo và đồng phục cho liên minh xét duyệt thôi, cậu cứ từ từ mà nghĩ.”
Lam Vị Nhiên nói: “Được, vậy đồng phục dùng màu trắng, trắng phối với lam nhạt khá hợp.”
Chốt logo xong, Lưu Xuyên lại nói: “Tứ Lam có vào game được không? Tối nay chúng tôi định đi đánh rank.”
Lam Vị Nhiên nói: “Đợi chút tôi log cái acc Thiên Không vào.”
Hôm nay Từ Sách bận việc không onl được, hơn nữa acc Minh Giáo của hắn cũng đã đánh lên chiến giới thứ Bảy, không thể cày rank với đám Lưu Xuyên. Trong khi đó cái clone Thiên Không của Lam Vị Nhiên thì trước giờ toàn đi phụ bản, chưa đánh đấu trường bao giờ, vừa lúc có thể đánh từ chiến giới đầu tiên với đám Lưu Xuyên.
Sau khi sáu người tập hợp trong voice chat, Lưu Xuyên liền nói: “Tôi không gửi lời mời cùng một lúc được, mọi người đều add friend rồi thì xin vào đội luôn đi.”
Rank đấu trường có hai hình thức, loại thứ nhất là xếp hạng đơn, có thể cày rank một mình, hệ thống sẽ ghép những người chơi có cùng điểm tích lũy và cùng chiến giới cũng như không quá chênh lệch về tỷ lệ thắng vào cùng một phòng, đánh xong thì đội ngũ cũng giải tán rồi lại chờ ghép trận mới. Hình thức này phù hợp với những người chơi một mình không có đội người quen, ưa thích cách chơi tự do, đánh đấm một mình.
Còn một loại nữa là rank đội, người chơi sẽ tạo một đội với số thành viên nhất định, sau đó mới tìm trận, hệ thống sẽ random các đội để ghép cặp đấu với nhau. Tất nhiên để tránh tình trạng có đội quá nhiều cao thủ mạnh hành hạ đội yếu hơn, đối thủ mà hệ thống ghép cặp chiến đấu cũng sẽ đều là người mạnh, đồng thời rất dễ gặp được những đội cố định tương tự.
Lưu Xuyên gọi mọi người tổ đội đương nhiên là vì chỉ khi tổ đội cày rank mới có thể học cách phối hợp với nhau. Nếu mỗi người đi đánh rank một mình thì chẳng có ý nghĩa gì, hơn nữa hắn phải nhanh chóng đưa đội lên được chiến giới thứ Sáu, đám gà mờ đấu trường như Trạch Văn và Lý Tưởng cũng buộc phải làm quen với nhịp thi đấu trên đấu trường.
Thấy các thành viên đều đã đông đủ, Lưu Xuyên mới nói: “Ok hết chưa? Cho thêm năm phút đi WC luôn đi, chúng ta sẽ đánh mười trận liên tiếp, tốt nhất là thắng hết để lên thẳng chiến giới thứ Hai.”
Dư Hướng Dương đột nhiên nói: “Năm phút đủ thế nào được đội trưởng ơi, tôi đi nặng chút, cho xin mười phút!”
Mọi người: “…”
Mười phút sau Tiểu Dư trở lại, cười nói: “Ok ngon lành rồi!”
Lưu Xuyên nói: “Có chắc OK chưa? Tôi tìm trận đây.”
Khung thông báo của hệ thống lập tức xuất hiện trên màn hình của mọi người –
Đội của bạn thành công gia nhập danh sách thi đấu Đại hội Võ Lâm, đang tìm trận, xin hãy chờ trong giây lát…
Đã tìm được trận…
Đang tải vào bản đồ ngẫu nhiên…
Sau một lát, trước mắt mọi người là một quảng trường lớn, tên bản đồ “Quảng trường Giang Lăng” cũng được đề trong một khung ở góc phải bản đồ.
Lưu Xuyên nhanh chóng ấn phím Tab để xem thông tin về đối thủ, sáu người bên kia cũng chưa có điểm tích lũy chiến giới nào, rõ ràng cũng giống như bọn họ, là sáu người mới vừa đặt chân vào đấu trường, đã vậy còn cùng khu Bảy Điện tín. Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, có rất nhiều người chơi ở server mới đã lên cấp cuối, vì thế sau kỳ nghỉ đấu trường trở nên vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người mới bắt đầu tiến vào chiến giới thứ Nhất, vì vậy hệ thống tìm trận cũng rất nhanh.
Rõ ràng bên kia cũng đọc thông tin về đám Lưu Xuyên, sau đó bọn họ lập tức gõ chữ ở kênh chat tổng: “Quào! Đây là đội cố định của Lưu Danh Bách Thế đúng không?”
“Hellu các đại thần!”
“Hay anh em mình đầu hàng luôn đi? Đánh thế nào được Lưu Danh Bách Thế!”
“Đồng ý, đầu hàng!”
Hệ thống thông báo: Đối phương chủ động đầu hàng, phe các bạn đã chiến thắng, +5 điểm chiến giới.
Lưu Xuyên: “…”
Ngô Trạch Văn: “…”
Lý Tưởng: “…”
Cả đám xếp hàng spam ba chấm, thật sự cạn lời.
Lần đầu vào đấu trường đánh rank, còn tưởng sẽ thoải mái tung chiêu đánh một trận, ai ngờ bên kia thấy Lưu Danh Bách Thế xong lập tức đầu hàng! Cũng khó trách mấy cậu người mới bên kia, cùng tới từ khu Bảy Điện tín thì sao có thể không biết đến cái đội cố định kinh dị của Lưu Danh Bách Thế đây. Đám bọn họ còn thu phục được cả boss Thế giới, rồi thường xuyên PK với hội trưởng các bang lớn, gặp bọn họ trong rank mà còn đánh thì khác gì tự hành hạ mình, chẳng bằng đầu hàng luôn rồi đi ghép trận mới cho rồi.
Vì chủ động đầu hàng nên 12 người bị out khỏi đấu trường, Lưu Xuyên gõ chữ trong chat tổng: “Ê này sao mấy người lại đầu hàng?”
Bên kia hỏi: “Đại thần! Tối nay mọi người định cày điểm đúng không?”
Lưu Xuyên nói: “Ừ đúng rồi.”
Đối diện nói: “Vậy mọi người ra tìm trận trước đi, chúng tôi đợi ba phút rồi vào, chứ nếu lại gặp mấy người thì thảm quá.”
Lưu Xuyên đành bất lực nói: “Được rồi.”
Đánh rank sẽ đều do hệ thống random ghép trận, nếu xếp hàng cùng một lúc thì rất dễ bị ghép thành đối thủ. Tuy hiện tại là giờ online cao điểm, rất nhiều người đi đấu trường, nhưng phần lớn người mới từ chiến giới thứ Nhất đến chiến giới thứ Ba đều cày rank một mình, không có nhiều đội cố định sáu người như của Lưu Xuyên, xác suất những đội cố định lại gặp nhau rất cao, đề phòng xui xẻo đụng trúng đội của đại thần thì đám gà đành phải đợi thêm vài phút rồi mới dám vào lại.
Lưu Xuyên thì cứ thế tiếp tục ấn xếp hàng.
Chẳng mấy chốc hệ thống đã tìm được đối thủ, sáu người Lưu Xuyên lại vào đấu trường.
Bản đồ lần này cũng khá giống lần trước, là “Quảng trường Thành Đô”, bản đồ trong chiến giới thứ Nhất rất đơn giản, phần lớn đều là thành chính hay quảng trường, quảng trường rộng lớn bằng phẳng liếc cái là thấy hết địa hình, hoàn toàn không có chướng ngại vật.
Lưu Xuyên nhấn phím Tab đọc thông tin, nhất thời cạn lời thật sự. Sáu người bên kia chính là Đường Vô Tình, Đường Tâm, Đường Bất Lý…
Là đội cố định của bang Thịnh Đường!
Lưu Xuyên vừa định chào hỏi trong chat tổng thì hệ thống lại thông báo.
– Đối phương chủ động đầu hàng, phe các bạn đã chiến thắng, +5 điểm chiến giới.
Lưu Xuyên: “…”
Đường Vô Tình gửi một cái icon mặt toát mồ hôi chắp tay vái lạy.
Hai trận liên tục đối thủ đều đầu hàng, cuối cùng Lam Vị Nhiên cũng không nhịn được nữa phải hỏi: “Lưu Xuyên, rốt cuộc cậu tạo nghiệp gì ở server mới mà đám người ở đó thấy cậu là chạy thế hả?”
Lưu Xuyên gãi mũi nói: “Vừa rồi là người của bang Thịnh Đường, bọn họ biết thân phận của tôi.”
Lam Vị Nhiên có chút nghi hoặc: “Ồ? Sao bọn họ biết được?”
Lưu Xuyên nói: “Tiểu Đường vào game thử, xong nhận ra tôi.”
Lam Vị Nhiên nói: “Cậu đang nói… đội trưởng của Thịnh Đường, sư đệ Đường Ngự Phong của cậu ấy hả?”
Lưu Xuyên nói: “Ừa. Mà Lão Tiêu với Luân thần cũng vào cơ, chắc bên Thất Tinh Thảo cũng biết tôi rồi.”
Đang nói thì trận thứ ba cũng ghép xong đối thủ, Lưu Xuyên nhấn Tab đọc thông tin đối thủ xong thì lập tức vui vẻ.
Đoạn Trường Thảo, Vô Tâm Thảo, Thiên Đường Thảo…
Lưu Xuyên gõ chữ nói đùa trong kênh chat tổng: “Có đầu hàng không?”
Đoạn Trường Thảo trả lại một hàng ba chấm, sau đó quyết đoán ấn đầu hàng.
– Đối phương chủ động đầu hàng, phe các bạn đã chiến thắng, +5 điểm chiến giới.
Lưu Xuyên: “…”
Đám đồng đội thực sự cạn lời rồi, rõ ràng giờ Lưu Xuyên không khác gì một con boss, gặp người quen trong rank, bên kia không thèm đánh, trực tiếp đầu hàng bỏ chạy…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận