Đội cố định của Lưu Xuyên thắng ba trận liên tiếp, điểm chiến giới đã lên tới 15 điểm, mà sau khi trận thứ ba kết thúc, cảnh cáo của hệ thống cũng hiện lên màn hình của mọi người: “Hệ thống nghi ngờ bạn có hành vi farm điểm, xin hãy quay lại sau 15 phút.”
Lam Vị Nhiên bất lực: “Lưu Xuyên này, cậu đỉnh quá rồi đấy. Hệ thống cũng ngứa mắt cậu.”
Lưu Xuyên: “…”
Bang Thịnh Đường và Thất Tinh Thảo nhìn thấy hắn lập tức đầu hàng sao lại trách hắn?
Về cơ bản chiến giới thứ Nhất trong rank đều là thiên hạ của đám newbie, có điều lần này lại khác, vì khu Bảy Điện tín và khu Năm Võng thông mở được gần một tháng, sau kỳ nghỉ Quốc Khánh cũng là lúc hàng loạt người chơi ở server mới lên cấp cuối, vì vậy sẽ có rất nhiều người ở đấu trường. Có lẽ nhóm quản lý của Thịnh Đường và Thất Tinh Thảo còn bận đi cổ vũ đội tuyển nhà mình trong kỳ nghỉ nên cũng không vội vàng đi cày rank, vì vậy khi ghép trận vừa vặn gặp đám Lưu Xuyên.
Vì ba trận liên tục bên kia đều đầu hàng, hệ thống nghi ngờ Lưu Xuyên farm điểm vì vậy mới cấm cả sáu người tìm trận.
Lưu Xuyên bất lực nói: “Đợi 15 phút nữa tìm trận vậy.”
Dư Hướng Dương vội nói: “Thế tôi lại đi WC nặng chút nha!”
Mọi người: “…”
Lưu Xuyên bất đắc dĩ: “Chắc ăn phải cái gì bậy bạ rồi.”
Sau khi bạn học Dư Hướng Dương trở lại, Lam Vị Nhiên mới mở miệng hỏi: “À đúng rồi, tôi đánh vị trí số 1 à?”
Đội hình hiện tại của bọn họ thế này thì chắc chắn Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn sẽ đánh dmg tầm xa số 3 và số 4, Lý Tưởng đánh tank số 2, Giang Thiếu Khuynh phụ trợ số 5, Tiểu Dư buff số 6, Lam Vị Nhiên chỉ có thể đánh thích khách số 1.
Lưu Xuyên nói: “Hiện tại trang bị này của cậu là lưu phái Tiêu Dao Chiết phiến, vừa lúc là đánh cận chiến. Có điều phong cách của cậu chẳng liên quan gì đến thích khách cả, thôi tạm đánh số 1 đi vậy.”
Lam Vị Nhiên trợn trắng mắt: “… Kỳ thị đấy à?”
Lưu Xuyên cười nói: “Không không không, tôi nào dám ghét bỏ gì cậu. Trong game không có đấu lôi đài, cậu cứ tạm đánh thế đi đã. Sau này thi đấu chính thức cậu có thể đánh võ đài hoặc vị trí của tôi, khi đó tính sau.”
Lam Vị Nhiên đành phải gật đầu: “Được rồi.”
Đúng là anh chưa từng đánh thích khách, trước đây khi ở Lạc Hoa Từ, bình thường vẫn chỉ đánh dmg tầm xa hoặc phụ trợ. Anh cũng không am hiểu phong cách đánh xông vào giữa lòng địch của thích khách như Tần Dạ. Nếu thật sự cần có người thay thế thì Từ Sách cũng là lựa chọn không tồi.
Lam Vị Nhiên nghĩ vậy, lại nghe Lưu Xuyên nói tiếp: “Tuy ở chiến giới thứ Nhất toàn là newbie, vốn chẳng quan tâm vị trí số mấy, có điều từ giờ trở đi chúng ta cần phải cố định vị trí để luyện cách phối hợp với nhau.” Dừng một chút hắn lại nói, “Phải rồi, mọi người có để ý bản đồ của ba trận vừa rồi không?”
Ngô Trạch Văn đáp lại: “Ba trận đều là bản đồ dạng quảng trường, quảng trường Thành Đô, quảng trường Giang Lăng, quảng trường Yến Vân.”
Lưu Xuyên nói: “Đúng vậy, chiến giới đầu tiên sẽ toàn là loại bản đồ quảng trường đơn giản nhất, tuy đơn giản nhưng cũng không được chủ quan, rất nhiều thời điểm bản đồ đơn giản này cũng sẽ được tuyển thủ chuyên nghiệp lựa chọn. Tất nhiên bản đồ quảng trường sẽ gặp rất nhiều trên lôi đài, đoàn chiến thì không ai chọn. Đợi lát nữa vào mọi người phải chú ý đến sự khác nhau của từng tấm bản đồ, trước khi chính thức thi đấu bắt buộc phải nằm lòng mấy trăm map trong kho.”
Nhớ kỹ toàn bộ vài trăm bản đồ không phải chuyện dễ, cũng may thời gian còn dài, bọn họ có thể từ từ tích lũy những kiến thức này.
Sau 15 phút, Lưu Xuyên lại vào xếp hàng tìm trận, đối thủ của bọn họ lần này là một đội ở khu Võng thông, sáu ID đều lạ hoắc, hai bên không biết nhau, không còn mấy trò mở màn là đầu hàng như vừa nãy nữa, sau khi thời gian đếm ngược kết thúc, cả hai đội đều tiến về trung tâm bản đồ.
Ngô Trạch Văn tính toán thời gian, quả nhiên đi đến giữa quảng trường sẽ mất khoảng 30 giây, tốc độ giống lúc đánh với máy ở Hồng phong sơn trang.
Lưu Xuyên nói: “Xuống điểm cắm cờ đỏ đường dưới.”
Mọi người lập tức đuổi theo hắn, đi tới gần điểm xuất hiện cờ lệnh được ký hiệu bằng icon màu đỏ.
Lưu Xuyên thả một ngọn đèn Khổng Minh tại nơi giao giữa phần sáng và tối, chiếu sáng 5m xung quanh khu vực thả đèn, quả nhiên đèn Khổng Minh vừa sáng đã thấy sáu người bên kia đang đứng cùng với nhau trong khu vực sương mù. Lưu Xuyên thả đèn chuẩn chẳng khác nào kính chiếu yêu.
Lưu Xuyên mỉm cười, nói: “Mở đi!”
Trước đây Lý Tưởng cũng từng đánh đấu trường, tuy chỉ mới leo lên chiến giới thứ Tư nhưng ít ra vẫn hiểu được những mệnh lệnh trên sàn đấu, vừa nghe Lưu Xuyên nói mở, cậu lập tức dùng tràng hạt xông tới, một chiêu Phật quang phổ chiếu trực tiếp cố định cả sáu người.
Bên kia nhìn mà kinh hãi!
Vì bọn họ không có thói quen bố trí tầm nhìn nên trước mặt của cả sáu người, vị trí của đám Lưu Xuyên chỉ có một màu đen mờ mịt, tự nhiên đại sư toàn thân lóe sáng xông ra từ trong bóng tối mang tới hiệu ứng thị giác thật sự khủng khiếp!
Lý Tưởng xông lên rất đột ngột, Ngô Trạch Văn thì ngẩn ra một lúc mới theo sau.
Dư Hướng Dương cũng như rơi vào sương mù, vội vàng ném một chiêu hồi máu lên người Lý Tưởng.
Cũng may Giang Thiếu Khuynh rất ổn định, lại từng huấn luyện chuyên nghiệp, Lưu Xuyên vừa ra lệnh cậu là người thực hiện đầu tiên, ngay khi Lý Tưởng lao đến phía trước thì cậu đã giăng sẵn một Thái Cực trận rồi!
Trận pháp quy mô lớn rơi thẳng xuống chân Lý Tưởng, làm chậm trên phạm vi rộng. Có người bên kia muốn chạy trốn thì bị một chiêu “Long trảo thủ” của Lý Tưởng kéo ngược về. Lam Vị Nhiên tung “Lạc anh tân phân” qua, quạt giấy mở rộng ào đến, ánh sáng xanh nhạt hoa lệ bao phủ xuống làm choáng đối phương, sau đó Tứ Lam cứ thế combo giết chết. Bên này Lưu Xuyên thả ra ba con rối, bao vây những người muốn chạy trốn, hắn bùng nổ tốc độ tay cho con rối tự nổ liên tục, trực tiếp nổ chết đối thủ!
Hai vị đại thần giải quyết mấy con gà ở chiến giới thứ Nhất nhìn đơn giản chẳng khác nào thái rau…
Ngô Trạch Văn có chút không theo kịp, đi sau Lưu Xuyên cứ cảm giác mình còn chưa kịp ra tay thì Lưu Xuyên đã xử lý xong đối thủ rồi. Ngô Trạch Văn không giúp được gì thì cực kỳ sốt ruột, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình tìm cơ hội, bỗng nhiên cậu thấy buff bên kia vừa chồng Thanh tâm chú lên bản thân vừa nhanh chóng bỏ chạy, hai mắt Ngô Trạch Văn sáng bừng, cậu lập tức thả nhện, dùng một chiêu Tơ nhện kéo dắt để lôi cô gái kia lại, sau đó hiến tế nhện độc, triệu hồi rắn, dùng Độc xà gặm cắn và một combo của chính Ngũ Độc nữa, bên kia có chồng đủ mười tầng Thanh tâm chú thì cũng không thể không bay màu!
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Đậu Đinh Yêu Sữa Bò].
Thông báo màu đỏ hiện ra giữa màn hình, Lưu Xuyên khen ngợi: “Được đó, Trạch Văn, đây là mạng đầu tiên trên đấu trường của cậu đúng không?”
“Ừ.” Ngô Trạch Văn chơi game lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cậu giết được một mạng, vì vậy không kiềm chế được chút phấn khích của mình.
Lưu Xuyên nói tiếp: “Bên kia đang có hai người chạy, những người khác ngừng tay, Trạch Văn theo tôi đuổi bọn họ!”
Dứt lời Lưu Xuyên liền nhanh chóng tiến lên phía trước, Ngô Trạch Văn vội chạy theo hắn, Đường Môn và Ngũ Độc là hai chức nghiệp đánh xa với tầm đánh dài nhất, rất phù hợp để truy đuổi quân địch. Hai người đuổi theo vài bước, vì tiến vào khu vực của địch nên chẳng mấy đã chìm trong bóng tối không thấy đường. Ngô Trạch Văn rất thông minh, thả một ngọn đèn như Lưu Xuyên làm vừa nãy, sau khi chiếu sáng 5m xung quanh, quả nhiên đã thấy được một mảnh vạt áo thoáng qua của đối phương!
Tử mẫu phi trảo!
Sợi xích của Lưu Xuyên quăng về phía người kia biến mất, xoẹt một tiếng đã câu được người về.
Ngô Trạch Văn thực sự rất bội phục trong lòng, đối phương chỉ thoáng hiện trong tầm nhìn một chút đã bị Lưu Xuyên câu trúng, nếu là cậu chắc chắn sẽ không thể dùng chiêu định hướng chính xác như vậy.
Người chơi bị kéo về kia thật sự muốn khóc, bên kia là bọn quái nào mà đánh gắt vậy! Đánh không lại rồi còn không cho chạy nữa!
Hoàn toàn không kịp phản kháng, phe địch đã bị Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn phối hợp đánh cho tàn phế.
Có điều khi đối phương chỉ còn một chấm máu, Lưu Xuyên bỗng dừng tay, một chiêu Thiên Chu vạn độc thủ của Ngô Trạch Văn đánh tới vừa lúc khiến đối phương ngã xuống.
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Mua Nước Tương], song sát!
Trên sân thi đấu, đòn đánh cuối của ai thì mạng thuộc về người đó, vừa rồi Lưu Xuyên đột nhiên dừng tay rõ ràng là đang cố tình nhường điểm hạ gục cho cậu. Ngô Trạch Văn cảm thấy ấm áp trong lòng, đối với một newbie thì lần đầu vào đấu trường đã có double kill thế này khiến cậu vô cùng sung sướng.
Có hai mạng trong tay, sát thương của Ngô Trạch Văn cũng được gia tăng thêm 10%.
Lưu Xuyên mỉm cười nói: “Đuổi tiếp.”
Hai người tiếp tục đuổi về phía trước, vì đèn Khổng Minh đều đang chờ hồi lại nên không thể nhìn thấy trước mặt có gì. Lưu Xuyên nói: “Trạch Văn, thả rắn ra đi.”
Ngô Trạch Văn hiểu ý hắn, triệu hồi rắn của mình rồi điều khiển nó tiến về phía trước. Quả nhiên rắn đi đến đâu thì tầm nhìn xung quanh sẽ sáng đến đó, Ngô Trạch Văn sửng sốt nói: “Pet cũng có thể kiểm tra tầm nhìn sao?”
Lưu Xuyên nói: “Đúng rồi, nguyên tắc tầm nhìn là đồng đội đi đến đâu sẽ sáng đến đó. Hệ thống thiết lập pet của Ngũ Độc là đồng đội của chúng ta, cũng giống như con rối của tôi vậy, khi thi đấu sẽ có lúc phải dùng cách này để check tầm nhìn. Đường Môn Cung tiễn, Đường Môn Ám khí và Võ Đang Kiếm tông cũng đi theo nguyên tắc này, kỹ năng đi đến đâu tầm nhìn sẽ sáng đến đó. Ví dụ như Đường Ngự Phong có thể dùng Xuyên vân tiễn để tạo tầm nhìn trên đường thẳng tới một nơi rất xa…”
Lưu Xuyên vừa giải thích cho đồng đội vừa nhanh chóng đuổi theo người chạy trốn cuối cùng, hắn thả ra hai con rối bao vây rồi lại để Trạch Văn xông lên dứt điểm.
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Người Nhện], tam sát!
Một người có mạng liên tục sẽ có thông báo double kill, triple kill như thế, thành tựu phô trương nhất trên đấu trường là một người có được sáu mạng, tất nhiên việc này rất hiếm thấy. Thực ra triple kill cũng không gặp nhiều, mỗi khi ai đó có được ba mạng liên tiếp thì một quầng sáng màu đỏ thể hiện lực đánh tăng lên sẽ lấp lánh trên người nhân vật, nhìn qua sẽ thấy vô cùng uy phong, thế không thể đỡ.
Ngô Trạch Văn nhìn vầng sáng đỏ trên người mình mà vui vô cùng.
Lần đầu vào đấu trường đã có triple kill, tất cả đều là nhờ Lưu Xuyên nhường cho cậu.
Vì bên kia bị quét sạch một lần, sau khi Lưu Xuyên và Ngô Trạch Văn trở về, cờ lệnh cũng vừa lúc xuất hiện.
Lưu Xuyên dứt khoát nói: “Lấy cờ!”
Mấy người lập tức dốc hết toàn lực xả sát thương.
Ngô Trạch Văn và Dư Hướng Dương vào đấu trường lần đầu, không ngờ được việc khi đánh cờ mà cũng bị mất máu, hơn nữa cờ còn gây debuff làm chậm khắp xung quanh, nói cách khác, nếu lúc này bị quân địch đánh lén thì có khi lại thành ra làm cho người khác hưởng. Lá cờ này không khác nào một con boss nhỏ!
Lưu Xuyên giải thích: “Cờ đỏ sẽ khiến cả đội mất máu, cờ xanh sẽ khiến cả đội mất mana, vì vậy bình thường phải thắng một đợt giao tranh tổng, đuổi hết bên kia về điểm hồi sinh thì chúng ta mới có thể lấy được cờ. Nếu không bên kia mà tới gây rối, không cướp được cờ thì chính chúng ta sẽ bị quét sạch.”
Ngô Trạch Văn và Dư Hướng Dương lập tức hiểu ra, nếu hiện tại bên kia còn người sống sót, tung ra mấy skill đa mục tiêu lên đám thấp máu bọn họ thì rất có thể bọn họ sẽ phơi xác toàn bộ ở đây. Vì vậy khi cướp cờ phải nắm bắt thời cơ một cách chuẩn xác, nếu không sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tiểu Dư bắt đầu bạo tốc độ tay kéo máu cho mọi người: “Đội trưởng, mất máu nhanh quá, sắp hết sức rồi!”
Lưu Xuyên nói: “Mọi người đẩy nhanh tốc độ, nhanh nhanh lấy cờ xong thì về thành!”
Mọi người đều đẩy mạnh tốc độ, máu của lá cờ cuối cùng cũng chạy về 0, trên đỉnh cũng hiện ra dòng chữ nhỏ “Đã thuộc về đội đỏ”. Lần đánh rank này bọn họ được xếp vào đội đỏ, nếu trong đấu trường chuyên nghiệp thì sau khi lá cờ bị cướp thì sẽ ghi dòng chữ “Thuộc về đội tuyển XX”.
Lưu Xuyên cười nói: “Về thành thôi.”
Mấy người cùng nhấn phím tắt về nhà, sau khi đợi vài giây ở điểm hồi sinh để thanh máu và thanh mana được bơm đầy, bọn họ mới nhanh chóng tiến về đường trên.
Mấy người bên kia rõ ràng là newbie không có kinh nghiệm, thấy đường trên không có ai thì vội vàng đi đánh cờ xanh, ai dè khi đám Lưu Xuyên tới thì mana của sáu người kia đã hết sạch. Lưu Xuyên ra lệnh, Lý Tưởng lại lên mở giao tranh ngăn chặn bọn họ. Giang Thiếu Khuynh thả Lưỡng nghi trận xuống để giảm thêm sức chống chịu của bọn họ. Ngô Trạch Văn đi theo Lưu Xuyên phối hợp dồn dmg, lần lượt đánh chết từng người không còn mana!
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Người Nhện], tứ sát!
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Mua Nước Tương], ngũ sát!
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] kích sát [Đậu Đinh Yêu Sữa Bò], lục sát!
– [Mê Vụ Chiểu Trạch] đã siêu thần!
Dưới sự cố tình nhường mạng của Lưu Xuyên, lần này Ngô Trạch Văn lại giết thêm được ba người, thêm ba người khi nãy là đủ để có được thành tựu sáu mạng hạ gục!
Một dòng thông báo màu vàng rất lớn hiện ra trên màn hình – Siêu thần!
Ngô Trạch Văn kích động cực kỳ, cậu siết con chuột trong tay đến toát mồ hôi, cậu chưa từng nghĩ tới bản thân là một tay mơ mà lần đầu vào đấu trường đánh rank đã có thể siêu thần!
Đây chính là tài năng thực sự của Lưu Xuyên, chỉ cần hắn muốn kéo cậu thì kể cả newbie cũng có thể được hắn kéo đến siêu thần.
Lý Tưởng cũng rất phấn khích, cười nói: “Trạch Văn giỏi quá nha! Đây là lần đầu đánh rank đúng không? Sáu mạng luôn!”
Tiểu Dư cũng nói: “Đúng vậy đúng vậy! Ngầu vãi! Siêu thần cơ!”
Ngô Trạch Văn nghiêm nghị nói: “Là đội trưởng nhường mạng cho tôi thôi.”
Thực ra dù cậu không nói thì đồng đội cũng đều nhận ra, nếu không phải Lưu Xuyên cố tình nhường thì với trình độ của Ngô Trạch Văn chắc chắn không thể nào có được sáu mạng liên tiếp. Từ đầu đến cuối Lưu Xuyên không ăn bất cứ mạng nào, hắn nhường toàn bộ cho Ngô Trạch Văn, vì vậy Ngô Trạch Văn mới có thể đạt được thành tựu siêu thần nhanh như vậy.
Mọi người đều hiểu nỗi khổ tâm của đội trưởng, nhất là Ngô Trạch Văn, kỳ vọng của Lưu Xuyên đặt lên cậu khiến cậu vừa cảm động lại vừa ngập trong tin tưởng.
– một ngày nào đó, em sẽ tự mình giành được sáu mạng!
– chỉ như thế em mới có tư cách đứng bên cạnh anh!
Còn lúc này suy nghĩ của Lưu Xuyên lại rất đơn giản: Hắn thi đấu nhiều năm như vậy rồi, chẳng thiếu gì mấy cái siêu thần này nữa. Hắn hoàn toàn không quan tâm những chiến tích kiểu này trong game, nhường mạng cho Trạch Văn, mang Trạch Văn siêu thần thực ra cũng vì muốn cổ vũ nhóc người mới này một chút, để cho Trạch Văn tự tin hơn.
Ngô Trạch Văn là cộng sự tốt nhất của hắn. Vì vậy Lưu Xuyên mới cố hết sức quan tâm cậu, nhường tài nguyên cho cậu, để cậu nhanh chóng trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Nghĩ tới dáng vẻ nghiêm túc tập trung của cậu trai này, Lưu Xuyên không nhịn được mà khẽ nhếch môi.
Tự tay mang gà lên được siêu thần, hình như cảm giác còn thích hơn hắn tưởng tượng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận